HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13550

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 11 - Chương 3

~Về Honoka sau đó~

「…………Phù」

Tiếng nước khẽ gợn, vang vọng khắp phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, Honoka lơ đãng ngước nhìn lên trần nhà.

Trong đầu cô chỉ nghĩ về buổi hẹn hò hôm nay.

Về gương mặt của Kazuma khi dịu dàng mỉm cười với cô.

(Lạ thật… Tại sao mình… lại cứ nghĩ về Ko-kun nhiều đến thế nhỉ?)

Từng biểu cảm, từng lời nói mà cậu dành cho cô, kể cả khi đã về nhà, vẫn cứ hiện lên trong tâm trí, không tài nào xua đi được.

Trong số đó, hình ảnh in đậm nhất là lúc cậu cất tiếng vì cô.

(Cậu ấy đã… cứu mình nhỉ)

Hành động vì người khác khi họ gặp khó khăn là một điều đáng ngưỡng mộ. Không làm ngơ trước tội ác là một việc làm đúng đắn.

Thế nhưng… cảm giác của Honoka lúc đó không chỉ dừng lại ở đấy.

(Odagiri-kun lúc đó… ngầu thật)

Vì toàn thấy cậu cười hiền hay luống cuống nên cô có chút ngạc nhiên. Rằng cậu cũng có thể có một gương mặt giận dữ như vậy.

Hơn nữa, lý do cậu giận đến thế lại chẳng phải vì ai khác ngoài Honoka. Nghĩ đến đây, lồng ngực cô lại có cảm giác lâng lâng, bồn chồn không yên.

Cảm giác này là gì nhỉ?

「…Mình. Chẳng lẽ mình thích Odagiri-kun sao…?」

Nếu đúng là vậy. Thì có lẽ nào đây là dấu hiệu cho thấy ký ức của cô đang dần quay trở lại?

Nếu dành nhiều thời gian bên cậu hơn nữa. Liệu lần này cô có thật sự nhớ lại được không?

Nhớ lại cả về cậu.

Và cả cảm xúc của bản thân, rằng mình đã từng yêu cậu.

「────Hắt xì!」

Đến khi nhận ra thì nước trong bồn đã nguội ngắt cả rồi.

(Thôi chết…)

Dù là mùa hè nhưng nếu để cơ thể bị lạnh thì sẽ dễ đổ bệnh. Honoka vội vàng đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm──.

◆◆◆

(…Hửm? Điện thoại?)

Trên đường từ nhà Honoka trở về. Kazuma lấy điện thoại ra thì thấy có cuộc gọi từ Yuna.

「Vâng, Trưởng câu lạc bộ?」

『A, alô alô, Kazuma-kun phải không? Mai rảnh không? Rảnh chứ nhỉ? Chị muốn nhờ cậu đi cùng đến một sự kiện』

「Dạ không, em là học sinh cuối cấp rồi nên không rảnh đâu ạ」

『Thôi nào. Nghỉ hè mới bắt đầu thôi mà. Còn lâu mới đến lúc phải cuống cuồng lên』

「………………Trưởng câu lạc bộ. Chẳng lẽ chị lại định bảo em giả làm bạn trai chị nữa à…」

『Không, làm gì có chuyện đó. Chị cũng đã nói rõ ngọn ngành cho Ko-san rồi. Hay là sao đây? Miệng thì nói này nói nọ, chứ thật ra Kazuma-kun thích làm bạn trai của chị lắm hả? Muốn làm lại không?』

「L-Làm gì có!! Em cúp máy đây!!」

『Đợi đã!! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà, chị xin lỗi! Giúp chị một tay đi, chị van cậu đấy! Có bốc thăm trúng thưởng quà tặng! Chị cần thêm người! Quà đặc biệt của mấy bộ eroge trong bộ sưu tập của chị, cậu thích lấy cái nào cũng được!』

Bị nài nỉ đến mức này, Kazuma có chút phân vân.

「…Em hiểu rồi. Em sẽ đi cùng chị」

『Đúng là Kazuma-kun có khác! Chị tin cậu mà!!』

「Thì cũng có lúc em nhờ chị mua đồ giúp mà」

Dù thường bị kéo vào rắc rối nhưng Yuna là một đàn chị quan trọng. Nếu là nhờ vả quá đáng như giả làm bạn trai thì thôi, chứ trong khả năng thì cậu cũng muốn giúp một tay.

Hai người quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt cho ngày mai ngay lúc đó, rồi Kazuma cúp máy.

──Và ngày hôm sau.

「──A! Chào cậu, Odagiri-kun! Cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Kominami, người đã gặp cậu ở lễ hội lần trước! Cảm ơn cậu đã đồng ý đi hẹn hò đôi hôm nay nhé! Rất mong được cậu giúp đỡ!」

「Vậy em xin phép về trước」

「Đợi đã」

Ngay khi Kazuma vừa quay gót, Yuna đã 「Tóm chặt!」 lấy ống quần cậu.

「Lần cuối! Đây thật sự là lần cuối cùng! Sau buổi hẹn này chị sẽ giải thích mọi chuyện, thật đấy!!」

「Vậy thì chị giải thích ngay tại đây đi!! Với lại, đừng có kéo quần em! Tuột bây giờ! Tuột bây giờ!!」

「Chị đang định cho nó tuột đây nàyyyyy!! Không muốn phơi quần sịp giữa thanh thiên bạch nhật thì nghe lờiiiiii!!」

Yuna vừa gầm gừ với đôi mắt long lên sòng sọc, vừa ra sức kéo quần Kazuma.

(Thôi rồi, bà chị này… hết thuốc chữa rồi…)

Cứ đà này thì cậu sẽ bị tụt quần thật, nên Kazuma đành miễn cưỡng chấp nhận.

「Nhưng mà! Chị phải giải thích mọi chuyện trước khi buổi hẹn kết thúc đấy!! Nếu chị không nói thì em sẽ nói!! Rõ chưa!?」

「Ch-chị biết rồi mà…」

「Thôi nào, hai người~. Tớ biết hai người thân nhau rồi, nhưng đừng có tình tứ với nhau hoài thế chứ~. Chúng ta đang hẹn hò đôi mà~」

Kominami-san vừa nói 『Ghen tị ghê đó nha~』, vừa cười hiền hòa.

Nhìn nụ cười vô tư ấy, Kazuma thầm nghĩ: 『Chị ấy chắc là người tốt thật』.

Nghĩ lại thì, Yuna cũng chẳng phải kiểu người có nhiều bạn bè. Bị cuốn vào lời nói dối thì phiền thật, nhưng cậu cũng không phải không hiểu cảm giác bất an, không dám nói ra vì sợ 『bị người bạn mình khó khăn lắm mới có được ghét bỏ』.

Ít nhất, hãy cầu mong rằng dù có nói ra sự thật, cô ấy cũng sẽ không quay lưng với Yuna, mà vẫn làm bạn với chị ấy.

Và nếu có điều gì mình có thể làm vì chuyện đó thì──.

「…Vậy thì, hôm nay mong được chị giúp đỡ. Yuna-san」

Cậu cất tiếng gọi Yuna đang đứng bên cạnh, chị ấy liền 「Phụt!?」 một tiếng. Phản ứng dữ dội đến mức Kominami-san và bạn trai của cô ấy phải làm mặt kiểu 「!?」.

「C-Chị làm gì vậy! Thì cũng đành chịu thôi! Bây giờ em đang là 『bạn trai』 của Trưởng câu lạc bộ mà!」

「Ch-Chị, chị, chị biết! Nhưng tại cậu đột ngột quá! Với lại, cái gì đây, mới nãy cậu còn chẳng có chút hứng thú nào! Sao tự dưng lại hăng hái thế!」

「Thì em cũng chẳng muốn đâu, nhưng nếu buổi hẹn hò đôi này mà không vui vẻ thì chẳng phải sẽ càng khó mở lời hơn sao!」

Làm cho buổi hẹn hò đôi hôm nay trở nên sôi động hết mức có thể, để cả hai người họ──và cả Yuna nữa, có một khoảng thời gian vui vẻ. Để không phá vỡ tình bạn giữa Yuna và cô ấy, điều mà Kazuma có thể làm chỉ có vậy mà thôi.

Gần như là liều mình, Kazuma nắm lấy tay Yuna. Ban đầu, Yuna trông cực kỳ bối rối, nhưng cuối cùng chị ấy cũng nắm lại tay cậu với vẻ mặt bất cần y hệt.

「Vậy thì, đi thôi nào! Hai người, hôm nay mong được giúp đỡ nhé!」

Theo sau Kominami-san và bạn trai cô ấy, Kazuma và Yuna cũng bắt đầu cất bước.

──Nhưng đúng lúc đó.

「Hả!?」

「Chuyện gì đột ngột vậy!?」

Bất thình lình, Yuna bắt đầu nhìn quanh với vẻ mặt căng thẳng. Kazuma giật mình đứng khựng lại.

「Không… Chị có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình」

「Ể!? Ch-Chẳng lẽ là mẹ chị!?」

「Nếu thế thì chị đã co giò bỏ chạy trước khi nhìn quanh rồi! Không phải thế… Ừm, chắc là chị tưởng tượng thôi」

Dù nói vậy, Yuna vẫn nghiêng đầu với vẻ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, có vẻ chị đã kết luận rằng đó chỉ là linh cảm sai, rồi lại tiếp tục bước đi.

Đề phòng, Kazuma cũng kín đáo nhìn xung quanh, nhưng không thấy có gì khả nghi. Bị hai người đi trước thúc giục, cậu đành rời khỏi chỗ đó──.

「…………………………Odagiri-kun?」

◆◆◆

「──Vậy sao ạ. Mọi chuyện được giải quyết êm đẹp thì tốt rồi」

『Ừa, tốt thật đó! Thật tình là chị đã nghĩ phen này tiêu rồi! Kominami-san đúng là người tốt, ừm!!』

「Trưởng câu lạc bộ nên tự kiểm điểm lại đi」

Ngày hôm sau buổi hẹn hò đôi. Nhận được điện thoại từ Yuna, Kazuma đã được nghe kể lại diễn biến sau đó.

Cuối cùng, Yuna chỉ có thể mở lời vào lúc buổi hẹn sắp kết thúc.

Nghe chuyện, Kominami-san đã rất ngạc nhiên, nhưng chỉ là ngạc nhiên thôi, sau đó cô ấy vui vẻ tha thứ cho Yuna. Thậm chí cô ấy còn xin lỗi, nói rằng: 「Xin lỗi vì đã làm cậu khó nói nhé」. Sự rộng lượng đó quả không hổ là người có thể làm bạn với Yuna.

『Này cậu, vừa nghĩ gì đó thất lễ phải không』

「Kominami-san thật sự là người tốt. Từ giờ chị đừng có nói dối nữa đấy」

『Chị biết rồi mà』

Hôm nay. Yuna đã hẹn đi chơi riêng với cô bạn ấy một lần nữa. Dù mới là chuyện hôm qua, nhưng không khí không hề khó xử, ngược lại, vì đã có thể nói ra sự thật nên đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước đến nay.

『Ờm, thì… Chị cũng gây nhiều phiền phức cho cậu rồi nhỉ. Thật đó, chị sẽ đền bù cho cậu. Bây giờ chắc cậu cũng đang vất vả vì chuyện của Mizusaki-chan, nếu có gì chị làm được thì cứ nói, đừng ngại』

「Vâng. Cảm ơn chị」

Lúc đó, từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng chuông cửa. Yuna lẩm bẩm 「Hửm?」.

『Ai thế nhỉ… Cũng đâu phải ngày có bưu phẩm』

「A, vậy em cúp máy đây ạ」

『Ừ. Vậy nhé, có gì thì gọi lại』

Kết thúc cuộc gọi, Kazuma lại quay về với việc học.

──Thế nhưng. Vài phút sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn lại rung lên.

「Trưởng câu lạc bộ?」

『Kazuma-kun cứu chị với!!!』

Ngay khoảnh khắc bắt máy, Kazuma đã giật nảy mình vì tiếng hét vang trời.

「Trưởng câu lạc bộ!? Ể, có chuyện gì vậy ạ!? Cái gì──」

『Chị cũng không biết nữa! Chị không biết tại sao nhưng mà, Mizusaki-chan đột nhiên đến──』

Bất chợt, điện thoại bị ngắt cùng với một tiếng 「Cạch!」. Có vẻ như điện thoại đã bị rơi. Kazuma hoảng hốt gọi lại, nhưng chỉ có tiếng chuông mà không ai bắt máy.

(Chuyện quái gì vậy, sao Honoka lại ở nhà Trưởng câu lạc bộ…)

…Chẳng lẽ, ánh mắt mà Yuna cảm thấy ngày hôm qua chính là của Honoka? Cô ấy đã thấy Kazuma và Yuna đi cùng nhau, rồi đến chỗ Yuna để hỏi chuyện?

Nếu vậy, tiếng hét 『Cứu với!!』 kia là…

『Bên trong không có ai cả』

(Oaaaaa!! Đừng làm gì dại dột mà Honokaaaaaaaa!!!)

Chẳng kịp mang theo gì, Kazuma lao ra khỏi nhà, chạy hết tốc lực đến chung cư nơi Trưởng câu lạc bộ ở.

Tuy nhiên, cổng vào có khóa tự động. Cậu bấm chuông ở sảnh nhưng không có ai trả lời.

Trong lúc đang không biết phải làm sao, một người có vẻ là cư dân từ trong đi ra.

…Sau một hồi do dự, Kazuma liền lén lút lẻn vào trong khi người đó đi ra.

Dù đây là hành vi xâm nhập bất hợp pháp, nhưng cậu tự nhủ với lòng mình rằng đây là tình huống khẩn cấp. Cậu vội vã lao vào thang máy, đi đến tầng cần đến.

「Trưởng câu lạc bộ!! Chị có sao không!!」

Cậu đập cửa rầm rầm một cách tuyệt vọng.

Bỗng, cánh cửa đang đóng chặt từ từ mở ra…

「…Ể? Kazuma-kun, làm sao cậu vào được thế. Cổng có khóa tự động mà」

Người bước ra là Yuna, trông hoàn toàn bình thường. Kazuma bất giác thốt lên một tiếng ngớ ngẩn: 「Hở…?」.

「À, ờm, Trưởng câu lạc bộ…? Chị có sao không ạ? Thấy chị kêu 『Cứu với』 hay gì đó…」

「À, chuyện đó hả. Thôi, vào đi, vào đi. Chị giải thích cho」

Được mời, Kazuma bước vào trong phòng.

Cậu được dẫn đến phòng khách ở cuối hành lang. Trên bàn là trà và bánh kẹo được bày bừa bãi, và trước đó là Honoka đang ngồi.

「A, Honoka──」

Vừa định cất tiếng gọi, Kazuma đã sững người.

Vì Honoka đang ngồi trên ghế, miệng nhét đầy bánh kẹo, vừa ăn vừa thút thít khóc.

「Ể, Odagiri-kun!? Tại sao… Sasai, cậu thật quá đáng!! Tớ đã bảo đừng liên lạc với Odagiri-kun rồi mà!!」

「Chị có liên lạc đâu. Nên mới lờ chuông cửa đó. Nhưng cậu ấy đã đến tận cửa rồi thì biết làm sao. Cứ thế này thì có khi cậu ấy báo cảnh sát mất」

「…Chuyện này là sao ạ?」

「Thôi, ngồi đi. Chị giải thích cho」

Dù vẫn còn hoang mang, Kazuma tạm thời ngồi xuống chiếc ghế gần đó──đối diện Honoka.

Ngay lập tức, Honoka 「Vơ lấy!」 đống bánh kẹo trước mặt bằng cả hai tay, rồi nhìn Kazuma với ánh mắt hờn dỗi.

「Đ-Đây là phần của tớ! Không cho đâu!」

「Đừng lo, anh không lấy đâu…」

Yuna đặt 「Bịch!」 một chai trà trước mặt Kazuma đang bối rối.

「…Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy ạ?」

「Chuyện là vầy nè~. Mizusaki-chan, hình như cô bé đã thấy buổi hẹn hò của bọn chị hôm qua. Rồi đột nhiên đến nhà chị, bảo là muốn chị giải thích」

「R-Rồi thành ra cảnh chém giết luôn ạ!?」

「Không… À thì, theo một nghĩa nào đó cũng là cảnh chém giết thật」

Yuna liếc nhìn Honoka.

Honoka vừa phồng má theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, vừa sụt sịt mũi.

「K-Không phải! Tớ không có khóc!」

「Trời ơi, chị hết hồn luôn đó. Tự dưng cô bé khóc òa lên. Chị chẳng biết phải làm sao cả. Gọi cho Kazuma-kun thì lại bị Mizusaki-chan giật điện thoại. Còn bảo chị đừng trả lời chuông cửa nữa」

「Không phải! Tớ không khóc! Tớ đã nói là không khóc mà! Chỉ là, Odagiri-kun! Odagiri-kun là đồ hư hỏng!」

「Anh!?」

「Thì đúng mà! Odagiri-kun đã có Shinomiya-san là bạn thuở nhỏ dễ thương rồi! Lại còn thân với cả Suzuka và Tachibana-san nữa! Hôm qua thì lại đi hẹn hò với Sasai-senpai! Cậu đối xử tốt với ai cũng được, đào hoa quá đi!! O-Odagiri-kun, thật ra, người cậu thích nhất là ai…!?」

Ngồm ngoàm ngồm ngoàm! Honoka nhét bánh kẹo vào miệng. Hoàn toàn là ăn uống để giải sầu.

「Đ-Đợi đã!! Hiểu lầm rồi Honoka!! Người anh thích, cả bây giờ và ngày xưa, vẫn luôn chỉ có mình em thôi!!」

「Nhưng mà!! Cậu đã hẹn hò với Sasai-senpai!! Còn nắm tay nữa!! Trông vui vẻ lắm!! Còn gọi tên thân mật nữa!!」

「Đó là vì Trưởng câu lạc bộ cứ khăng khăng nói dối vớ vẩn rằng anh là bạn trai chị ấy!! Anh bị lôi kéo vào nên đành phải làm theo thôi!!」

「Nói dối!! Làm gì có ai lại đi nói một lời dối trá phiền phức như vậy chứ!! Đời thực khác với eroge lắm đó!!」

「Ực!?」, Yuna ôm ngực rên rỉ. Honoka chợt nhìn Yuna.

「Sasai-senpai…?」

「Không, thì là… Chị hơi khó nói, Mizusaki-chan. Nhưng những gì Kazuma-kun nói là sự thật đó…」

「Ể…?」

Ánh mắt của Honoka di chuyển qua lại giữa Yuna và Kazuma. Kazuma gật đầu thật sâu.

「Chuyện hôm qua là do chị ép cậu ấy đi cùng thôi… Kazuma-kun thật sự rất coi trọng Mizusaki-chan. Ít nhất thì em hãy tin vào điều đó」

「K-Không ạ… Em, em không có ý đó…」

Bị cúi đầu xin lỗi, Honoka tỏ ra khó xử.

Vẻ hùng hổ lúc nãy đã không còn nữa. Gương mặt đỏ bừng của cô lúc này chỉ toàn là vẻ ngượng ngùng. Từ nãy đến giờ, cô cứ bồn chồn mân mê vai áo, trông vô cùng khó ở.

「Honoka, anh cũng xin lỗi, em có thể tha thứ cho Trưởng câu lạc bộ được không? Anh cũng có lỗi vì đã không từ chối dứt khoát…」

Ngay khi Kazuma vừa cất tiếng, Honoka giật nảy mình rồi đứng phắt dậy.

Chẳng kịp để cậu thắc mắc, mặt Honoka đã đỏ bừng lên.

「Ể? Honoka?」

Với khuôn mặt đỏ rực, Honoka thoáng định nói gì đó.

Nhưng.

「T-Tớ… nhớ ra có việc rồi!」

「Ể!? N-Này, khoan đã!」

Chẳng kịp gọi lại, cũng chẳng có cơ hội đuổi theo.

Bóng hình Honoka vội vã lao ra khỏi cửa rồi biến mất trong chớp mắt. Kazuma hoảng hốt định đuổi theo nhưng đã chậm một bước, chiếc thang máy chở Honoka đã đi xuống.

「Ể, đợi đã! Chẳng lẽ là tại chị!? Tình hình căng thẳng hả!? Căng thẳng lắm hả Kazuma-kun!?」

「K-Không, em không nghĩ vậy đâu ạ…」

Dáng vẻ của Honoka ngay trước khi bỏ chạy trông giống như đang ngượng ngùng hơn là tức giận. Việc cô đột ngột bỏ đi có lẽ chỉ đơn giản là vì quá khó xử nên mới chạy trốn mà thôi.

Trong lúc đang nói chuyện với Yuna và chờ thang máy quay lại, điện thoại của Kazuma chợt rung lên.

Cậu lấy ra xem thì thấy có tin nhắn từ Honoka.

『Tự dưng bỏ về, tớ xin lỗi.

Cậu nhắn lại với Sasai-senpai là tớ xin lỗi vì đã làm phiền chị ấy nhé.

Hôm nay tớ sẽ về nhà để bình tĩnh lại.

Hẹn gặp lại ở trường』

Đây có nghĩa là đừng đuổi theo cô ấy chăng.

Vừa nghĩ đến đó, một tin nhắn mới lại đến.

『À! Tớ không có giận đâu! Đừng hiểu lầm nhé!』

Chỉ qua con chữ cũng có thể cảm nhận được sự khẩn thiết trong câu văn. Có vẻ như cô ấy thật sự không bực mình.

Kazuma thở phào nhẹ nhõm, rồi trả lời lại 『Anh hiểu rồi』. Cậu cũng nhắn thêm 『Anh xin lỗi vì đã làm ồn ào』.

「À, ờm… Xin lỗi nhé Kazuma-kun. Hình như chị lại làm mọi chuyện rối tung lên rồi…」

「Thì hôm qua chị cũng đã xin lỗi em rồi, nên em không sao đâu… Nhưng lần tới chị nhớ xin lỗi Honoka đàng hoàng đấy nhé?」

「Chị biết rồi. Mà… Mizusaki-chan, con bé vẫn còn giận à?」

「Không, có vẻ không phải vậy đâu ạ…」

Cậu nghĩ rằng tin nhắn nói cô ấy không giận là thật lòng.

Nhưng nếu vậy, tại sao cô ấy lại bỏ đi như chạy trốn? Theo lẽ thường thì có lẽ cô ấy xấu hổ vì đã gây ra náo loạn, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó lấn cấn.

(Chẳng lẽ… cô ấy đã nhớ ra điều gì đó? Nhưng nếu vậy thì càng không có lý do để chạy đi…)

Cậu vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng từ đó về sau, không có thêm tin nhắn nào từ Honoka nữa.

◆◆◆

「…Haizz」

Sau khi bỏ chạy khỏi căn hộ của Yuna.

Ngồi trên giường trong phòng mình, Honoka thở dài một tiếng.

(Tại sao mình… lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế này nhỉ)

『Người anh thích, cả bây giờ và ngày xưa, vẫn luôn chỉ có mình em thôi!!』

「~~~~~ッ!!!!!!」

Chỉ cần nhớ lại là mặt đã nóng bừng như lửa đốt, Honoka liền giãy đành đạch trên giường.

Đúng là cô đang hẹn hò với Kazuma. Chính Kazuma cũng nói vậy, và tất cả mọi người xung quanh biết họ cũng đều xác nhận điều đó.

Đã hẹn hò thì tức là cả hai đều thích nhau. Chuyện đó, đáng lẽ cô đã phải hiểu ngay từ khi được cho biết sự thật.

Vậy mà bây giờ, chỉ cần nghĩ rằng 『Ko-kun thích mình』 là Honoka lại cảm thấy bồn chồn không yên.

Và đồng thời, những chuyện nhỏ nhặt mà trước đây cô không hề để ý, nay lại bắt đầu xuất hiện dồn dập trong tâm trí.

Mỗi khi gặp cậu, mình đã có biểu cảm như thế nào. Mình đã nói chuyện ra sao, về những gì.

Có ổn không? Có chỗ nào kỳ cục không?

Mình đã cư xử… giống như trước đây──giống như con người của mình vào thời điểm mà cậu ấy yêu thương, có phải không?

Những suy nghĩ đó cứ xoay vòng trong đầu khiến Honoka không thể ngồi yên.

Nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không có câu trả lời. Vì điều cốt lõi nhất là 『trước đây mình đã làm gì』 thì Honoka lại không hề nhớ. Chuyện 『mình đã làm tốt hay không』,根本 không có cách nào xác nhận được.

Trong lúc cô đang đi đi lại lại trong phòng, có tiếng gõ cửa, cộc cộc.

「Chị về rồi ạ! Em vào được không?」

「Ừ, vào đi」

「Vâng ạ」

Honoka ngồi lại lên giường để đón em gái.

Suzuka bước vào và ngồi xuống cạnh Honoka.

「Hôm nay thế nào ạ, chị có nhớ ra được gì không?」

「Không…」

Khi cô lắc đầu, Suzuka thất vọng chùng vai xuống: 「Vậy ạ…」.

Cô em gái này cũng đã phải lo lắng rất nhiều. À không, không chỉ có Suzuka. Bố mẹ cũng vậy, Ruri cũng vậy, các bạn cùng lớp, và hơn hết là Kazuma nữa.

Với một người có bản tính nghiêm túc như Honoka, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì mọi người, mình phải nhanh chóng lấy lại ký ức… Dù biết rằng nôn nóng cũng chẳng được gì, nhưng cảm giác sốt ruột ngày một lớn dần. Huống hồ là sau chuyện xảy ra ngày hôm nay.

「…Này, Suzuka. Lúc chị nằm viện chị cũng có nói chuyện với em một chút rồi, nhưng em biết chị và Odagiri-kun thường làm những gì với nhau, phải không?」

「Dĩ nhiên rồi ạ, em là em gái của chị mà!」

Đôm! Suzuka vỗ ngực, rồi ghé sát mặt vào nhìn cô.

「Em hiểu mà, chị. Chị muốn nhanh chóng nhớ lại chuyện về anh ấy, đúng không ạ?」

「Không phải là──」

Cô định buột miệng phủ nhận, nhưng rồi lại thôi. Cô nhận ra nói dối lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「…Ừ. Chị muốn nhanh chóng nhớ lại」

「Fufufu, em biết ngay mà! Chị cứ yên tâm! Để giúp chị khi khó khăn, em đã chuẩn bị một món đồ tuyệt mật đây!」

Nói nhanh như chớp, Suzuka hô to 「Ta-da!」, rồi đưa ra thứ mà cô bé giấu sau lưng.

「Một cái đĩa…?」

Thứ mà em gái đưa cho cô là một đĩa DVD-ROM đựng trong hộp trong suốt.

「Suzuka, cái này là gì vậy?」

「Đây là một tựa game gốc do anh ấy và chị cùng nhau làm ra đó ạ!」

「Ể?」

Theo lời Suzuka, đây là một 『game phiêu lưu phi thực cấu』, tái hiện lại những ngày tháng mà Kazuma và Honoka đã trải qua cùng nhau.

「Hôm nay, trong lúc chị ra ngoài, bố đã mang đến cho em đó ạ. Bố bảo 『Biết đâu lại có ích』」

「Bố sao…?」

Gương mặt người cha mà cô đã gặp lại sau nhiều năm xa cách hiện lên trong tâm trí. Mặc dù, có vẻ như trước khi mất trí nhớ, cô đã từng gặp ông rồi.

(Phi thực cấu… vậy thì, nếu thử chơi cái này, biết đâu mình sẽ nhớ lại được điều gì đó)

「Cảm ơn em, Suzuka. Chị sẽ thử xem」

「Phải thế chứ chị! Không sao đâu! Tình yêu của chị dành cho anh ấy là thật lòng mà! Chị nhất định sẽ lấy lại được ký ức!」

Để lại lời động viên, Suzuka rời khỏi phòng.

Còn lại một mình, Honoka lập tức khởi động máy tính và chạy game.

Màn hình hiện ra trông khá giống với game〝eroge〟mà cô đã thử ở phòng câu lạc bộ, có lẽ cô có thể tự chơi được.

──Nhưng mà.

Khi vừa bắt đầu. Mức độ điên rồ của nội dung game đã khiến Honoka phải dừng tay lại.

(M-Mình… đã làm những chuyện này ư!?)

Đúng là cô đã nghe Suzuka và mọi người nói rằng cô đã làm những 『chuyện kinh khủng』. Nhưng không ngờ lại đến mức này.

Sự trác táng (của chính mình) vượt ngoài sức tưởng tượng khiến Honoka run lên bần bật.

…Thế nhưng. Mặt khác, không hiểu sao cô lại cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.

Một cảm giác déjà vu, như thể đây là lần đầu nhưng lại không phải là lần đầu. Cảm giác kỳ lạ này khiến Honoka phải ôm đầu rên rỉ: 「Ưưưm…」.

(Nhưng… nếu đây là sự thật)

Chơi game này có thể sẽ giúp cô lấy lại được một phần ký ức nào đó.

Honoka muốn lấy lại chúng càng sớm càng tốt.

Con người ban đầu của cô… con người đã từng yêu Kazuma.

Nếu không làm vậy, cô sẽ không thể tiếp tục là 『bạn gái』 của cậu──.

「……!」

Như để rũ bỏ những lời vừa nảy ra trong đầu, cô lắc mạnh đầu. Một lần nữa, Honoka siết chặt con chuột máy tính.