Cô bạn gái không phải dân Otaku của tôi hoàn toàn không quan tâm đến eroge mà tôi sở hữu thì phải…
Vài ngày sau khi Ruri và mọi người đến thăm bệnh. Honoka sau khi xuất viện, hôm đó đã trở lại trường học.
Vốn dĩ, bản thân những vết thương ngoài da không có gì đáng ngại. Có vẻ như vì việc sớm trở lại cuộc sống thường ngày vẫn tốt hơn nên cô ấy đã xuất viện.
「Misaki-san! Tớ nghe nói cậu gặp tai nạn!」
「Cậu quên hết những chuyện từ khi vào cao trung rồi à? Thật là vất vả nhỉ ~」
「Nếu có gì khó khăn thì cứ nói nhé! Tớ sẽ giúp cậu」
「À, cảm ơn cậu……」
Sự tình của Honoka đã được giáo viên chủ nhiệm giải thích. Mọi người trong lớp vây quanh Honoka, thi nhau nói những lời hỏi han.
Honoka với vẻ mặt có chút lạ lẫm, nhìn quanh mọi người. Quả nhiên, dù nhìn thấy mặt mọi người, ký ức cũng không quay trở lại.
Nhưng, sự bối rối của Honoka dường như không chỉ có vậy.
Nhắc mới nhớ, Honoka trước đây không có nhiều mối quan hệ giao lưu rộng rãi, bạn bè đúng nghĩa cũng không có ai.
Nhờ có việc hẹn hò với mình mà cô ấy bắt đầu nói chuyện với Ruri, tiếp đó hòa đồng với mọi người trong lớp……giờ thì Honoka đã hoàn toàn trở thành một người có thể gọi là nổi tiếng trong lớp.
Mong sao cô ấy có thể sớm nhớ ra điều đó.
Honoka, cô ấy được mọi người ở đây yêu mến đấy.
Trong khi dõi theo Honoka với tâm trạng như vậy. Bất chợt, Honoka liếc nhìn về phía này.
Ánh mắt chạm nhau.
Honoka thoáng có vẻ mặt khó xử, định nói gì đó. Nhưng, ngay lập tức cô ấy bị một bạn học khác gọi, liền chuyển ánh mắt sang phía đó.
Có chút hụt hẫng trước cảnh đó, Kazuma nhớ lại chuyện sáng nay, khi cậu cùng Honoka đến trường──.
「Honoka!」
Nghe thấy tiếng Kazuma, Honoka đang ngồi trên ghế đá ngẩng mặt lên.
「Xin lỗi! Để cậu phải đợi rồi……」
「Không, cậu đừng để ý. Chỉ là tại tớ đến sớm quá thôi」
Honoka lắc đầu nguầy nguậy.
Tuy nhiên, Kazuma đã tính đến chuyện đó và định đến sớm hơn Honoka để chờ. Ai mà ngờ được là dù đến trước giờ hẹn ba mươi phút mà vẫn bị vượt mặt, quả là không thể tin được.
「…………」
「…………」
Và cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Khi nghe tin Honoka xuất viện, chính Kazuma đã đề nghị 「Vậy thì lúc đến trường chúng ta cùng đi nhé」. Cậu nói rằng vốn dĩ bọn họ vẫn luôn làm như vậy.
Honoka không hề phản đối……cũng không tỏ ra đặc biệt vui mừng, chỉ đáp 「Vậy thì cứ làm như bình thường thôi」.
「Tớ nghĩ là nên sinh hoạt giống như trước đây càng nhiều càng tốt. Bác sĩ ở bệnh viện cũng nói rằng nó có thể là một cơ hội để ký ức quay trở lại」
Kazuma cũng thấy đúng như vậy. Về phần Kazuma, cậu rất muốn Honoka lấy lại ký ức bằng mọi giá. Nếu có thể giúp ích dù chỉ một chút thì còn gì bằng.
Và thế là họ đến địa điểm hẹn quen thuộc, vào giờ giấc quen thuộc.
Đương nhiên, Kazuma không hề nghĩ rằng chỉ có vậy mà ký ức sẽ quay trở lại.
Có thể nói là bây giờ mình đang đi đến trường cùng với một người vừa mới quen biết. Vì vậy, dù thế nào thì cậu cũng không biết nên nói gì.
Tuy nhiên, mặc dù tình cảnh này quá khó khăn đối với một người dở giao tiếp như cậu, Kazuma lại không cảm thấy quá gượng gạo.
Mà ngược lại,
「……Odagiri-kun? Sao cậu lại cười vậy?」
「À, xin lỗi! Không có ý gì đâu. Chỉ là tớ đang nhớ lại chuyện ngày xưa thôi」
「Chuyện ngày xưa?」
「Ừm. Tớ nhớ là hồi mới đi học cùng Honoka, tớ cũng căng thẳng và không nói chuyện được」
Đã gần hai năm trôi qua rồi.
Nhưng, khi thử lần theo ký ức, cậu có thể nhớ lại rõ ràng đến mức chính bản thân cũng phải ngạc nhiên.
(Nhắc mới nhớ, hồi đó mình bị muộn ngay từ đầu thì phải……)
Nhớ lại sự yếu kém của mình, Kazuma bật ra tiếng cười khổ「tahaha……」.
Nhưng, Honoka đã quên mất chuyện hồi đó nên có vẻ như cô ấy không hiểu lý do của nụ cười khổ đó. Cô ấy chỉ nhìn Kazuma với vẻ mặt khó hiểu.
「Ừm……vậy, chúng ta đi thôi」
Định bước đi. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu đưa tay ra với Honoka.
「Hả?」
「Không, thì……trước đây, bọn mình hay nắm tay nhau đi mà. T, tất nhiên, nếu Honoka bây giờ không thích thì không cần phải gượng ép đâu!」
'Nghĩ kỹ thì có lẽ mình không muốn nắm tay với một chàng trai gần như mới gặp lần đầu', cậu vội vàng nói thêm.
Nếu thật sự bị nói là 「ghê tởm nên tôi không muốn」thì chắc chắn Kazuma sẽ không thể gượng dậy nổi, nhưng,
「……Trước đây, lúc nào bọn mình cũng làm như vậy sao?」
「Ừm, không phải lúc nào cũng thế, nhưng……nhưng mà, nắm tay nhau nhiều hơn thì phải」
「……Nếu là như vậy thì」
Chậm rãi, Honoka vụng về nắm lấy tay cậu.
Bàn tay mà cậu đã chạm vào không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bây giờ, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào nhau thôi cũng khiến cậu căng thẳng.
Nó khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên nắm tay như thế này.
Mang theo một cảm xúc vừa hoài niệm vừa tiếc nuối, Kazuma nắm tay Honoka và chậm rãi bước đi──.
(……Hồi đó mình đã nghĩ là có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp……)
Quả nhiên, để trở lại thành hai người như xưa, chỉ còn cách giúp Honoka lấy lại ký ức mà thôi.
Vấn đề là, liệu điều đó có thật sự khả thi hay không……
(Không không! Mấy năm mình và Honoka trải qua không dễ dàng biến mất như vậy được! Chỉ vì mất trí nhớ thôi mà! Phải tin tưởng! Đừng từ bỏ hy vọng Kazuma!!)
Trong lúc Kazuma vừa tự lắc đầu vừa nắm chặt tay một mình, tiếng chuông báo hiệu vang lên.
Giữa tiếng chuông vang vọng, những bạn học vây quanh Honoka lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng, Honoka thì.
「À……xin lỗi mọi người. Tớ phải đi rồi」
「Ê? Misaki-san, cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi đó」
「A, Ruri. Chuyện là thế này」
Thấy Honoka định ra khỏi lớp, Ruri nghiêng đầu khó hiểu. Kazuma giải thích sự tình.
「Vì Honoka không nhớ những chuyện từ khi vào cao trung, nên hầu hết những kiến thức đã học trong giờ cũng quên hết……nếu cứ thế này thì khó mà học cùng với mọi người được, nên cho đến khi nào bắt kịp thì cô ấy sẽ tự học ở một phòng khác」
「Ê!? Vậy, Misaki-san một mình sao!? Ể……thật là vất vả」
「Dai, Ruri-san. Dù là tự học, nhưng nghe nói là thỉnh thoảng sẽ có giáo viên rảnh rỗi đến xem tình hình. Nếu có gì không hiểu thì cứ đến phòng giáo viên bất cứ lúc nào cũng được」
Trong lúc nói chuyện, thời gian vào học đã đến gần.
「Vậy, tớ đi đây」 Kazuma dõi theo Honoka vội vàng rời đi.
(Ừm……không phải Ruri, nhưng Honoka, cậu ấy thật sự ổn chứ?)
Đương nhiên, dù mất trí nhớ, cách cư xử đúng mực của Honoka vẫn không hề thay đổi. Thậm chí, sau khi mất đi ký ức về otaku hay eroge, cô ấy còn trở nên nghiêm túc hơn trước.
Dù không phải là trẻ con, việc tự học một mình cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
(Mình đang trở nên bảo bọc quá mức sao……)
Dù vậy, cậu vẫn không thể không lo lắng, nên không còn cách nào khác.
Đến giờ giải lao tiếp theo, mình sẽ đi xem tình hình.
Vừa nghe tiếng chuông reo lên, Kazuma vừa quyết tâm như vậy trong lòng.
──Và giờ giải lao tiếp theo.
(Oa……)
Sau khi được giáo viên chỉ cho phòng của Honoka, cậu đã đến một phòng học trống nào đó.
Nhưng, ngay khi định mở cửa, Kazuma đã dừng bước trước cảnh tượng bên trong lọt vào mắt qua ô cửa nhỏ.
Giữa căn phòng rộng lớn. Hình ảnh Honoka ngồi một mình lẻ loi một mình, khi nhìn tận mắt thế này, cô đơn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tuy vậy, Honoka vẫn rất tuyệt vời. Không hề để ý đến sự cô đơn, cô ấy vẫn thẳng lưng và im lặng nhìn vào sách giáo khoa.
──Nhưng. Nhìn kỹ thì thấy, cây bút chì kim mà cô ấy đang cầm trên tay, nãy giờ vẫn không hề động đậy.
「…………???」
Vẫn giữ tư thế thẳng lưng, chỉ có biểu cảm là vẫn bình tĩnh.
Tuy nhiên, đôi mắt nhìn vào sách giáo khoa của Honoka đã vượt qua cả sự bối rối, chỉ còn cách mất trí một bước.
Không thể làm ngơ được nữa, Kazuma mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không làm Honoka giật mình.
「Honoka? Cậu ổn chứ……?」
「Ê!? Oda, Odagiri-kun!?」
Honoka giật mình phản ứng, vội vàng dùng tay che đi cuốn vở trên bàn.
Có lẽ là cô ấy không muốn cho mình biết. Việc học không được suôn sẻ cho lắm. Chắc chắn cô ấy đang lo lắng mình sẽ lo lắng nên đã cố gắng nhường nhịn.
Nhưng, sự nhường nhịn đó, là điều không cần thiết.
Muốn cho cô ấy biết điều đó, Kazuma mỉm cười với Honoka.
「Này, Honoka. Nếu có chỗ nào không hiểu, nếu cậu không chê thì tớ có thể dạy cậu đấy」
「Ê……? A, k, không cần đâu. Tớ ổn mà──a!」
Từ bên cạnh tay Honoka, cậu liếc nhìn vào cuốn vở.
Honoka đã cố gắng che giấu, nhưng thật ra không cần thiết. Cuốn vở trải rộng từ đầu đến cuối đều trắng tinh, không có gì được viết cả. Hay đúng hơn, có lẽ cô ấy muốn che giấu sự trắng tinh đáng kinh ngạc đó.
「Cậu không cần phải khách sáo đâu. Hồi mới vào cao trung, tớ cũng đã rất hoảng loạn『Tại sao nó lại khó đột ngột thế này』. Việc không hiểu gì đó là chuyện đương nhiên mà」
「Nhưng, đây là chuyện của tớ, tớ không thể dựa dẫm vào Odagiri-kun được──」
「Không sao đâu. Hồi tớ không hiểu bài, người dạy tớ là Honoka mà. Đây là sự báo đáp của tớ, cậu đừng ngại mà nhận lấy」
「Vậy……sao?」
Nghe nhắc đến chuyện liên quan đến ký ức đã mất, Honoka tỏ vẻ hứng thú. Kazuma gật đầu.
「Ừm, đúng vậy. Honoka trước khi mất trí nhớ, là một học sinh ưu tú giỏi giang. Kết quả các bài kiểm tra luôn đứng đầu toàn khối, toàn bộ môn đều đạt điểm tuyệt đối. ……Cậu đã rất cố gắng đấy, lúc nào cũng vậy」
Một học sinh ưu tú được mọi người công nhận. Một người hoàn hảo mà mọi người ngưỡng mộ. Kazuma biết rằng Honoka thật ra chỉ là một cô gái bình thường.
Nhưng, chính vì vậy, hơn bất cứ ai hết, cô ấy đã luôn cố gắng.
Đó là một điều đáng được công nhận hơn là việc là một học sinh ưu tú, là một siêu nhân hoàn hảo. Đó là con người thật của Honoka, và tớ nghĩ là mọi người nên ngưỡng mộ cậu.
「Vậy nên, dù bây giờ cậu có quên mất một chút thì cũng sẽ nhanh chóng bắt kịp mọi người thôi. Nhất định sẽ ổn thôi. Vì vậy, xin hãy để tớ giúp cậu. ……Với lại」
Sau khi dừng lại một chút, cậu nói thêm.
「Bọn mình đang hẹn hò mà. Tớ là bạn trai của Honoka, nên việc giúp đỡ bạn gái khi cô ấy gặp khó khăn là chuyện đương nhiên」
Honoka nhìn Kazuma đang hỏi 「thế nào?」với vẻ mặt khó xử.
「……Vậy thì. Tớ có thể hỏi cậu một chút được không?」
Kazuma mỉm cười đáp lại Honoka đang rụt rè đưa sách giáo khoa cho cậu.
「Ừm. Tất nhiên rồi! Cứ giao cho tớ. Nhìn vậy thôi chứ thành tích của tớ cũng khá tốt đấy!」
「Ê!?」
「『Ê!?』là sao!?」
Kazuma bị sốc khi nhận lại một sự ngạc nhiên thật sự. Honoka vội vàng chữa cháy.
「K, không phải vậy! Tớ không hề nghĩ rằng Odagiri-kun học dở mà……! Nhưng, ừm, tớ đã nghe nói rằng Odagiri-kun thích game người lớn!」
「Chuyện đó thì có liên quan gì!? Dù chơi eroge thì vẫn có người học giỏi mà!? Hơn nữa, eroge còn khá hữu ích cho việc học nữa đấy!? Lịch sử, triết học, kinh tế, kỹ thuật tên lửa, tất cả đều có thể học được từ eroge mà!!」
「V, vậy sao? Nhưng……tất cả đều là game mà?」
「Không phải vậy Honoka! Cậu sai rồi! Cái suy nghĩ game thì không giúp ích gì cho việc học đó thật là phiến diện! Nó cũng giống như việc đọc sách để mở rộng kiến thức thôi! Eroge là đọc sách!!」
◆◆◆
Sau đó, với sự hỗ trợ của Kazuma, Honoka đã vất vả nhưng vẫn xoay sở để tiếp tục việc tự học.
Và sau giờ học. Kazuma dẫn Honoka đến phòng câu lạc bộ Subculture. Khi cậu giải thích rằng đó là câu lạc bộ mà cả hai đã tham gia, chính Honoka đã nói rằng 「tớ muốn đến đó thử xem」.
'Nếu đến những nơi quen thuộc thì có lẽ ký ức sẽ quay trở lại', đó là lời giải thích của Honoka.
Dù không cảm thấy rõ ràng khi nói chuyện ở bệnh viện, Honoka cũng muốn lấy lại ký ức càng sớm càng tốt. Thái độ khi nói 「tớ muốn đến phòng câu lạc bộ」của cô ấy tích cực hơn Kazuma nghĩ.
(Không, đúng vậy nhỉ. Việc học ở trường cũng đang bị ảnh hưởng mà……)
Dù không phải vậy, việc cứ mãi ở trong tình trạng mất trí nhớ cũng sẽ khiến người ta lo lắng.
Kazuma thề lại một lần nữa rằng sẽ giúp đỡ Honoka lấy lại ký ức, không chỉ vì bản thân mà còn vì Honoka nữa.
「Đến rồi」
「Đây là……」
Tòa nhà câu lạc bộ cũ. Ở cuối tầng ba. Honoka nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng câu lạc bộ quen thuộc. Cậu nghĩ vậy, rồi thấy cô ấy thử nắm lấy tay nắm cửa, hay áp má lên cửa. Rồi lại ngửi ngửi gì đó.
「Ê? Cậu sao vậy tự nhiên vậy?」
「Tớ nghĩ là chỉ có kích thích thị giác thì không đủ. Tớ đã đọc được ở đâu đó rằng con người ta dễ nhớ mùi hơn là những gì nhìn thấy bằng mắt. Tớ đang cố gắng cảm nhận không khí của phòng câu lạc bộ bằng tất cả các giác quan」
「V, vậy à……. Vậy thì, sao rồi? Có nhớ ra gì không?」
「…………Không」
Honoka lắc đầu có vẻ tiếc nuối.
「Vậy à……ừm, đương nhiên là không dễ dàng như vậy rồi. Cậu mới xuất viện thôi mà, không cần phải vội」
Không, về phần Kazuma thì cậu phải vội lắm rồi, nhưng không thể gây áp lực lên Honoka được.
「……Ừm. Dù có vội thì ký ức cũng không quay trở lại」
「Đúng vậy. Dù có nhiều điều bất tiện, nhưng trong thời gian ở trường, tớ sẽ giúp Honoka hết mình. Nếu có gì khó khăn thì đừng ngại mà cứ nói với tớ nhé!」
「……Cảm ơn cậu」
Honoka lẩm bẩm. Rồi khẽ mỉm cười.
「Quả nhiên, Odagiri-kun là một người tốt」
「Không……không có gì đâu, chuyện bình thường mà. Thay vì vậy, chúng ta vào trong thử xem sao. Biết đâu lần này cậu sẽ nhớ ra gì đó」
Kazuma gãi đầu vì xấu hổ, rồi mở cửa phòng câu lạc bộ.
──Giữa chừng, mặt Honoka đông cứng lại.
Ánh mắt của cô ấy hướng về vô số eroge tràn lan khắp phòng. Trên tất cả đều có dấu『R18』được in ba chiều lấp lánh.
(A, có lẽ là xong rồi)
Phải rồi. Honoka bây giờ đã quên hết ký ức trong quá khứ, trở lại thành một học sinh ưu tú chính chuyên không hề biết đến chữ "e" trong eroge.
Lúc nói chuyện ở bệnh viện, Szu rất hăng hái phá đám, nên cuối cùng cô ấy đã không bị hỏi sâu, nhưng. Nếu cô ấy biết được rằng trong ngôi trường thiêng liêng lại có những vật phẩm cấm trẻ vị thành niên thế này thì……
「P, phải chăng, có một căn phòng như thế này trong trường học là được phép sao……? Tất cả đều ghi R18……」
Honoka run rẩy nói. Kazuma cũng toát mồ hôi lạnh và run rẩy theo.
Nhưng, Honoka có vẻ như không hề tỏ ra ghét bỏ eroge, dù có sợ hãi trước dòng chữ cấm trẻ vị thành niên. Cô ấy thử cầm lấy một cuốn ngoài bìa được xếp chồng chất ở gần đó, rồi xác nhận sơ lược cốt truyện.
「……? Có chuyện gì vậy?」
「Không……tớ chỉ nghĩ là cậu có vẻ bình tĩnh hơn mình tưởng thôi. Vì lần đầu tiên nói chuyện ở bệnh viện, cậu có vẻ như『eroge là cái gì vậy』」
「Thì……thật ra, tớ nghĩ là việc có những thứ như thế này ở trường học là không nên……」
Honoka có vẻ khó nói, ngập ngừng.
「T, thật ra……trong phòng của tớ cũng có rất nhiều "eroge" giống như vậy……」
(Aー)
Nhắc mới nhớ, Honoka bản thân cũng có khá nhiều eroge, không cần phải tận mắt chứng kiến ở phòng câu lạc bộ thế này.
Khi nghĩ rằng khi trở về nhà thân yêu, cô ấy đã thấy phòng mình ngập tràn game cấm trẻ vị thành niên, không biết cô ấy đã cảm thấy thế nào. Nghĩ đến đó mình có chút áy náy.
「Nhưng, Honoka đừng hiểu lầm nhé! Mấy game ở đây đúng là đều cấm trẻ vị thành niên, và cũng có những cảnh nhạy cảm, nhưng tuyệt đối không phải là những thứ đồi trụy!」
「N, nhưng……không phải vì đạo đức không cho phép nên mới bị xếp vào R18 sao……?」
「Đ, đâu có!! R18 không có nghĩa là vậy mà là quy tắc ăn mặc thôi!」
「Đúng vậy ạ!! Đúng là anh hai! Quả nhiên là người sống cùng eroge có khác!」
「Szuka-chan!?」
Lúc nhận ra thì Szuka đã ở trong phòng câu lạc bộ rồi. Rốt cuộc là cô ấy đã vào từ lúc nào vậy. Không hề có dấu hiệu gì cả.
「Chàoー, Kazuma và Misaki-san」
「Ruri, và Tachibana-san nữa……Sao mọi người lại ở đây?」
「Vì nghe nói hai người đến đây. Tớ cũng đã nói chuyện với Misaki-san ở đây rất nhiều, tớ nghĩ là có lẽ ở cùng mọi người thì cậu ấy sẽ nhớ ra điều gì đó hơn là chỉ có hai người」
「T, tớ, tớ đã bảo là không cần đâu mà!? Tớ chỉ vừa mới chuyển trường đến thôi, việc đến đây là không hợp thì không cần phải nói cũng biết rồi! Nhưng Shinomya-san……!」
「Cậu không cần phải để ý nhiều như vậy đâuー. Vì Tachibana-san cũng là bạn của Misaki-san mà, không cần phải ngại đâu」
「Đ, đâu có phải là tớ ngại đâu……」
Mi chưa hơi đỏ mặt khi bị Ruri túm lấy cánh tay.
Mặt khác, Honoka thì,
「Shinomya-san và những người khác cũng đến đây……lẽ nào, mọi người cũng là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu Subculture sao? ……Vậy thì, mọi người, đều chơi game này!?」
Honoka với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn quanh mọi người.
「S, Szuka? Chắc chắn là em không chơi đâu phải không? G, game như thế này, vẫn còn quá sớm đối với Szuka mà, phải không?」
「Hể?」
Nghe thấy tiếng run rẩy của chị mình, Szuka ngơ ngác quay lại. Trên tay cô ấy là một cuốn sách mỏng (cấm trẻ vị thành niên) vừa lấy ra từ trên kệ.
「K, không được Szuka!! Cái đó vẫn còn quá sớm đối với em!! Bỏ xuống mau!!」
「Aaaa!!」
Szuka phát ra một tiếng kêu bi thảm khi bị lấy đi cuốn doujinshi người lớn.
「Trả lại cho em đi chị hai! Sao tự nhiên chị lại tỏ vẻ là người có lý trí vậy! Hồi trước chị còn vui vẻ chơi eroge cơ mà!」
「Đ, đâu có! Em nói bậy bạ! Chị tuyệt đối không làm chuyện đó……!」
「Đừng có giả vờ ngây ngốc chỉ vì mất trí nhớ! Dù ký ức không còn, nhưng cơ thể của chị vẫn còn tích lũy những trải nghiệm eroge đã từng chơi! Có thể nói là chị không còn trinh nữ nữa rồi!」
「!?」
Honoka nhìn Kazuma với vẻ mặt kinh khủng.「Không phải vậy!!!!」Kazuma hét lên bằng tất cả sức lực.
「C, chuyện đó……tớ, tớ vẫn còn là học sinh, mà lại nhúng tay vào những chuyện như vậy……! Thôi, chỉ còn cách thành thật tự thú thôi……!」
「Không không không không」
'Tôi đã chơi eroge', cảnh sát sẽ rất khó xử nếu có người đến đồn với lý do như vậy.
「À này Misaki-san. Hồi đầu tớ cũng giống như cậu, tớ đã nghĩ là mấy game này không tốt. Nhưng!」
Ruri nhẹ nhàng lên tiếng với Honoka đang tái mét mặt mày.
「Khi thật sự chơi thử, tớ thấy nó khác xa so với những gì mình nghĩ……. Đúng là có những cảnh nhạy cảm, nhưng không chỉ có vậy, nó còn có những đoạn khiến mình bật cười, hay những câu chuyện cảm động, rất thú vị luôn đó! Nên! Cậu thử chơi thật sự đi?」
「Nhưng……ở đây viết là cấm người dưới mười tám tuổi chơi……」
「K, không sao đâu! Mấy người ở đây (ngoại trừ Szuka-chan) đều trên mười tám tuổi hết rồi!」
Honoka nhíu mày lo lắng, rồi nhìn Kazuma.
「……Odagiri-kun thì sao?」
「Hả?」
「Odagiri-kun……có phải là thích "eroge" không? Odagiri-kun cũng, thường chơi những thứ này sao?」
「Thì……ừm, đúng vậy」
「……Vậy sao」
Sau khi gật đầu, Honoka rụt rè cầm lấy cuốn eroge được đưa cho mình.
「……Ừm, nhỉ. Nếu không thật sự chạm vào thì sẽ không biết nó là cái gì cả. Với lại, nó có thể giúp mình nhớ ra điều gì đó mà」
Cuối cùng, điều đó có vẻ như đã trở thành yếu tố quyết định.
Honoka siết chặt tay đang cầm eroge, rồi ngẩng mặt lên kiên quyết.
「Tớ, tớ sẽ thử! Odagiri-kun, xin cậu! Hãy chỉ cho tớ cách chơi đi!」
「Tớ hiểu rồi! Nếu là như vậy thì cứ giao cho tớ Honoka!」
Với việc ký ức của Honoka đang bị đe dọa, cậu không thể xấu hổ được. Kazuma nhanh chóng chọn ra eroge để chơi từ những đồ dùng trong phòng câu lạc bộ.
Nên chọn cái nào đây……Kazuma nhìn quanh kệ, thì chợt thấy một thứ lọt vào mắt.
(A, cái này……)
『Xe buýt quấy rối cuối cùng 3』. Eroge mà Honoka và cậu đã chơi cùng nhau lần đầu tiên.
Nếu thử chơi cái này thì có lẽ──Kazuma nghĩ vậy và cầm lấy, nhưng đồng thời cậu cũng nhớ ra.
(Không, không được. Honoka đã từng bị quấy rối. Lúc đó cậu ấy không sao, nhưng bây giờ thì có lẽ khác……)
Kazuma lắc đầu và định trả lại kệ, nhưng trước đó, Honoka đã đến gần và nhìn vào tay cậu.
「A……!」
「『Xe buýt quấy rối cuối cùng』……?」
Nghiêng đầu, Honoka nhìn chằm chằm vào eroge mà Kazuma đang cầm.
Rồi nghiêm mặt nói một câu.
「………………Quấy rối là, phạm tội mà, phải không……?」
Đó là một câu nói quá chính đáng.
Nhưng, dù biểu cảm nghiêm túc, cô ấy lại không hề tỏ ra ghét bỏ hay sợ hãi gì, khiến Kazuma nghiêng đầu.
「Honoka, cậu nhìn cái này có sao không?」
「? Sao là sao?」
Nghĩ kỹ thì, Honoka đã bị quấy rối vào cái ngày mà cậu gặp cô ấy──dù chính Kazuma cũng không nhớ chuyện đó. Việc không nhớ Kazuma đồng nghĩa với việc cô ấy cũng đã quên luôn những chuyện xảy ra vào ngày bị quấy rối.
「Odagiri-kun?」
「Không, không có gì đâu. Ừm, nếu cậu thấy hứng thú thì, chúng ta thử chơi cái này nhé?」
「Ê」
Honoka vô thức lùi lại nửa bước.
「Không phải vậy, cậu đừng hiểu lầm! Không phải ý gì đâu! Cái này là eroge mà tớ và Honoka đã cùng nhau chơi lần đầu tiên đấy!」
「……Vậy sao?」
Honoka tỏ vẻ hứng thú và nhìn vào vỏ game.
「Tớ, tớ hiểu rồi! Nếu là như vậy thì, tớ sẽ thử!」
「Không đúng chỗ nào!!」
Ngay lập tức, lời trách móc của Mirai vang vọng khắp phòng câu lạc bộ.
「Tại sao lại chọn một tác phẩm chủ yếu về cưỡng hiếp chứ!! Ngay từ đầu đã lên đến cao trào như vậy là quá lắm rồi!! Honoka bây giờ gần như là không phải dân Otaku, nên hãy khuyên cậu ấy chơi những thứ nhẹ nhàng hơn đi!!」
「C, chờ đã! Tớ biết là đúng là vậy, nhưng việc chọn cái này là có lý do của nó!!」
Nhưng, đây không chỉ là một game quấy rối thông thường. Đây là eroge kỷ niệm mà bọn họ đã chơi cùng nhau lần đầu tiên.
Địa điểm mà cả hai đã trải qua thời gian đó cũng là phòng câu lạc bộ này. Nếu tái hiện lại tình cảnh lúc đó, có lẽ ký ức sẽ quay trở lại.
Mặt khác, Honoka thì.
「Nhưng, quấy rối là phạm tội──」
「C, cái này là hư cấu thôi! Quấy rối ngoài đời là phạm tội, nhưng chơi eroge quấy rối thì không có vấn đề gì về mặt pháp luật cả! Nè! Phim Hollywood cũng có sát thủ là nhân vật chính mà!」
「Đ, đúng đúng! Trong phim bên đó cũng có khá nhiều cảnh giường chiếu mà! Giống nhau giống nhau!」
Kazuma lúng túng đưa ra một lý thuyết siêu việt, Mi đã hùa theo. Thuyết eroge là phim Hollywood, bùng nổ tại đây.
「……Ý cậu là 『Xe buýt quấy rối』, là cái mà tớ đã tặng cho cậu……」
Trước mặt eroge kỷ niệm, Mi hơi đỏ mặt.
……Có lẽ Honoka đã cảm nhận được gì đó từ dáng vẻ đó, liền ném cho Kazuma một ánh mắt nghi ngờ.
'Odagiri-kun không phải là đang hẹn hò với mình sao……? Lẽ nào cậu là người trăng hoa……?'
Kazuma có cảm giác như ánh mắt ngờ vực đó đang nói như vậy, nên cậu vội vàng lắc đầu.
「V, vậy, vậy chúng ta chơi thử luôn nhé!」
Nếu kéo dài câu chuyện thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn, nên Kazuma nhanh chóng lấy laptop ra và thiết lập.
「Không biết là xe buýt quấy rối còn không nhỉ……a, không được rồi. Phải cài đặt lại từ đầu mới được」
「Làm thế nào vậy?」
「Nó giống như phần mềm máy tính bình thường thôi. Cho đĩa vào, rồi cứ nhấp theo hướng dẫn trên màn hình」
Kazuma nhanh chóng hoàn thành việc cài đặt, rồi khởi động game một cách suôn sẻ.
Và prologue bắt đầu.
Câu chuyện bắt đầu từ việc nhân vật chính, một kẻ quấy rối chuyên nghiệp, biết đến sự tồn tại của một thứ gọi là 『Xe buýt quấy rối』──.
「……………………」
「Hư cấu! Đây là hư cấu! Hãy nghĩ nó như là khoa học viễn tưởng! Đừng có soi mói!」
Honoka đang nghiêm mặt nhìn vào màn hình, nên Kazuma vội vàng biện minh.
Sau đó, Honoka vẫn tiếp tục im lặng chơi trong một khoảng thời gian.
「Dù nói là hư cấu……nhưng, tớ vẫn nghĩ là nó quá phi thực tế」
Honoka ngẩng mặt lên và long trọng tuyên bố như vậy. Thấy cô ấy định tắt máy tính, Kazuma và những người khác đồng loạt can ngăn「chờ đã chờ đã」.
「Nhưng……dù sao đi nữa, việc thích một người đã quấy rối mình, tớ nghĩ là không có cô gái nào như vậy đâu」
「Nhưng mà! Tớ nghĩ là chính vì thể hiện những điều không thể xảy ra ngoài đời thực nên mới là hư cấu chứ! Nếu chỉ được kể những chuyện có thể xảy ra thì truyện kỳ ảo, khoa học viễn tưởng hay kinh dị đều sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này mất Honoka!」
「Đúng vậy đó chị hai! Đại khái, sao chị có thể khẳng định là không có thật chứ! Chị không thể chứng minh là "không có" mà!」
「Nhưng, nếu xét về mặt thực tế thì, khả năng xảy ra là cực kỳ thấp──」
「Thôi mà, lúc nào chị cũng thực tế thực tế cái gì chứ! Được thôi! Nếu chị cứ nói vậy thì, chúng ta hãy thử xem có thật sự phi thực tế hay không ngay tại đây luôn đi!」
「Cậu nói cái gì vậy?」
Bỏ ngoài tai lời trách móc của Kazuma, Szuka quay gót. Phía đối diện là Ruri đang ngơ ngác với vẻ mặt「ể?」.
「Vậy nên, Ruri-senpai! Để bảo vệ phẩm giá của eroge, từ bây giờ xin hãy để em quấy rối chị!」
「Hả? Sao lại thế?」
Trong lúc Ruri tròn mắt, Szuka nhanh chóng vòng ra sau lưng cô ấy.
Rồi vòng tay ra từ phía sau, túm lấy bộ ngực đầy đặn của Ruri.
「Hyao!?」
Một tiếng kêu vô cùng gợi cảm vang lên từ cổ họng của Ruri.
「Ch, chờ chút Szuka-chan!? Cậu, cậu đang làm gì vậy!?」
「Fufufu. Ngực của chị hai ngon quá đi. Muốn sờ chỗ này saoー? Chỗ này là thích saoー」
Vừa khéo léo ghìm Ruri đang cố gắng vặn vẹo để trốn thoát, Szuka vừa nhào nặn bộ ngực của cô ấy thêm nữa.
Kazuma và những người khác đồng loạt đơ người trước cảnh tượng quấy rối và bách hợp đột ngột bắt đầu.
「Này Szuka-chan!? Cậu đang làm gì vậy!?」
「Em đang hóa thân thành kẻ quấy rối và khiến Ruri-senpai sa đọa!!」
「Đừng có hét to mấy câu thoại phản cảm!!」
Trong lúc Kazuma hét lên, tay của Szuka vẫn không ngừng lại.
「Ể, ahn! Ư, ưh! Dừng lại đi mà……!」
Bị tùy ý sờ soạng ngực, Ruri mất hết sức lực và ngồi phịch xuống đất. Gương mặt thất thần nhìn vào hư vô chỉ còn cách mặt ngáo một bước. Thật là một hình ảnh không thể cho người đời thấy được.
「Vừa thôi đi!! Nếu còn nghịch ngợm quá trớn thì tớ sẽ cấm cậu ra vào đấy!!」
「K, không phải vậy đâu ạ, là hiểu lầm đó ạ, là hiểu lầm đó ạ!! Chỉ là em muốn cho chị hai hiểu được sự tuyệt vời của eroge thôi!」
Không thể bỏ mặc chuyện này được nữa. Sau khi trói Szuka lại và kéo cô ấy ra khỏi Ruri, cô em gái hư hỏng của cậu vừa giãy giụa vừa quằn quại.
「Nhìn đi kìa chị hai! Cái dáng vẻ cả cơ thể và trái tim của Ruri-senpai đều tan chảy này! Dù miệng thì nói là không thích, nhưng nếu cơ thể cảm thấy dễ chịu thì bất ngờ trái tim cũng sẽ cảm thấy dễ chịu thôi!」
「À, Odagiri-kun. Đứa bé này, có sao không……? Dù sao thì mình cũng là chị kế, mình không thể không lo lắng cho tương lai của nó được……」
Mi nhìn Szuka với vẻ mặt tái mét. Kazuma cũng là anh trai kế, cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của em gái mình.
Nhưng, sự sốc mà Honoka, người chị ruột nhận được, dường như không thể so sánh được với hai người họ.
「……Szuka」
Một giọng nói như thể tiếng bão tuyết lạnh giá thoát ra từ miệng Honoka.
Không chỉ Szuka bị gọi tên, mà ngay cả Kazuma và Mirai cũng phải lạnh sống lưng trước giọng nói đáng sợ đó.
「A, ababa……! X, xin lỗi chị hai! Em sẽ thành thật khai báo! Thật ra là em đã hơi quá trớn! Em sẽ chịu trách nhiệm nên xin chị tha thứ cho em!」
Szuka vội vàng dập đầu xuống đất, nhưng không khí này không phải là thứ có thể xoa dịu bằng những thứ như thế.
Dù là vậy, vì Szuka dù sao cũng trở nên bất an, nên Kazuma định xen vào giữa hai người──.
「Szuka. Em muốn tái hiện lại "eroge" lúc nãy đúng không. Nhưng, như vậy là hoàn toàn không được đâu. Chẳng ra gì cả」
「「「……Hả?」」」
Kazuma, Szuka và cả Mirai đều đồng loạt chớp mắt.
「Nếu thật sự muốn tái hiện thì──phải làm như thế này」
Vừa nói, Honoka vừa nhanh chóng tiến đến chỗ Mirai.
Rồi lặng lẽ vòng ra sau lưng cô ấy, hà hơi vào tai Mirai.
「Hinn……!?」
Một tiếng kêu vô cùng gợi cảm vang lên từ miệng Mirai (xin lược bỏ).
「Ch, chchch, chờ chút Misaki-san!? Cậu, cậu đang làm gì vậy……!?」
「Em không nên lớn tiếng quá đâu. Em muốn bị những khách hàng xung quanh nhìn thấy sao……?」
Honoka ghé môi vào tai Mirai và thì thầm.
Đồng thời, tay của Honoka chậm rãi di chuyển về phía hạ bộ của Mirai.
Ngón tay "sờー……" vào đùi lấp ló dưới váy khiến Mirai rùng mình.
「
「Biết đâu làm lại y hệt chuyện lúc đó thì ký ức sẽ quay trở lại…… Nè, Odagiri-kun! Cậu có nhớ gì về chuyện lúc đó không, Odagiri-kun? Nếu có thể nhớ ra được gì thì tớ muốn cậu hãy thử làm lại y hệt chuyện đó với tớ!」
「Kh-Không, chuyện đó thì……」
Tôi vẫn nhớ. Dù gì thì đó cũng là ngày đầu tiên trong đời tôi được chạm vào một bộ ngực trần. Sự mềm mại cảm nhận được ngày hôm ấy, chắc chắn đến chết tôi cũng chẳng thể quên.
Nhưng, nói vậy không có nghĩa là tôi có thể làm lại điều tương tự ngay tại đây.
Bởi vì chuyện đó, là do Honoka lúc ấy đã thích tôi nên mới có thể làm được.
Tình cảm của Honoka hiện tại dành cho Kazuma, cùng lắm chỉ ở mức 『Tuy biến thái nhưng không phải người xấu』. Bị một người như thế đột ngột sờ ngực, liệu có cô gái nào trên đời lại chịu tha thứ với lý do 『Thôi thì đành chịu vì cậu ấy biến thái』 không chứ.
「Àm…… đ-đúng là tớ và Honoka đã từng đến đây! Nhưng mà, những gì đã làm lúc đó, là vì chúng ta đang hẹn hò nên mới có thể làm, còn bây giờ mà làm chuyện đó với Honoka thì, có lẽ sẽ có vấn đề đó……」
「Ể……!?」
Không biết đã tưởng tượng ra điều gì mà mặt Honoka đỏ bừng lên.
Nhưng rồi cô ấy ngay lập tức trở lại với vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt thành quyền.
「Đ-Được thôi! Dù cậu có làm gì, tớ hứa sẽ không nổi giận đâu! Tớ muốn lấy lại ký ức dù chỉ sớm hơn một ngày! Vì điều đó, tớ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì! Cho nên…… làm ơn!」
Nói rồi, Honoka nhắm chặt mắt lại với khuôn mặt đỏ rực.
Cơ thể cô ấy cứng đờ, căng thẳng thấy rõ.
Thế nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ Honoka vẫn muốn lấy lại ký ức, đang cố gắng gom hết can đảm, Kazuma cũng hạ quyết tâm.
「Tớ hiểu rồi! V-Vậy thì, tớ làm đây nhé, Honoka!」
「Ừm! Bất cứ lúc nào cũng được! Đến đi, Odagiri-kun……!」
Cả hai gật đầu với nhau, và Kazuma quyết chí vươn tay ra.
Rồi, cậu bóp nhẹ vào ngực của Honoka đang đứng bất động.
「………………」
「………………」
Chớp, Honoka mở mắt. Cứ thế, cô ấy từ từ đưa mắt nhìn xuống ngực mình.
「──────Hya!?」
Thốt lên một tiếng như nấc nghẹn, Honoka lùi lại với một tốc độ chóng mặt, Xoèn xoẹt! Kazuma vội vàng hét lên,「Không phải đâu!!!!」
「Khoan đã! Nghe tớ giải thích đã! Chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải kiểu 『Tranh thủ cơ hội này làm chuyện biến thái thôi, he he he』 đâu, mà là chuyện đã thực sự xảy ra đó!! Hoàn toàn là sự thật!!」
Dù là sự thật, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng thấy nó chẳng khác nào một lời bao biện, thật đau lòng.
「V-Vậy, sao……? Thật sự, chúng ta đã làm chuyện như vậy ư……?」
「À, ừm, nói là chạm nhưng không phải kiểu biến thái đâu, mà thật sự chỉ là chạm nhẹ phớt qua thôi, cũng không thể nói là không phải vậy, nên hoàn toàn không phải là làm chuyện biến thái!! Nhưng tớ không nói dối đâu!! Thật đó!! Thật sự đó!! Tin tớ đi!!」
Tôi cố gắng nài nỉ, nhưng thật lòng, tôi chẳng nghĩ mình sẽ được tin tưởng chút nào.
Làm sao đây. Mối quan hệ vừa mới có chút tiến triển tốt đẹp, lần này mà bị nói 『Quả nhiên không thể hẹn hò với người như vậy được』 thì……
──Thế nhưng. Trái với những tưởng tượng tuyệt vọng của Kazuma, Honoka, dù cả khuôn mặt đã đỏ bừng, vẫn gật đầu tin vào lời của cậu.
「V-Vậy, sao……. ‘Chuyện chỉ có thể làm vì đang hẹn hò’, r-ra là, chuyện như thế này à……」
「C-Cậu tin tớ sao……?」
「Bởi vì tớ nghĩ…… Odagiri-kun không phải là người sẽ nói dối để làm những chuyện như vậy.」
「Honoka……!」
Kazuma bất giác rơm rớm nước mắt. Sự cảm thông của Honoka thấm sâu vào lòng cậu. Thì ra được tin tưởng vào lời nói của mình lại là một điều hạnh phúc đến thế.
「Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, Honoka……! Quả nhiên Honoka là một thiên thần……!!」
「Ể……? B-Bình tĩnh lại đi Odagiri-kun. Tớ là con người mà? Tỉnh táo lại đi.」
Honoka đặt tay lên trán Kazuma, bắt đầu đo nhiệt độ. Kazuma lại muốn khóc, nhưng lần này là vì một lý do khác.
「A! Đúng rồi, còn ký ức thì sao!? Cậu có nhớ ra được gì không!?」
「……Không ạ.」
「V-Vậy à……」
Honoka lắc đầu với vẻ mặt buồn bã. Kazuma cũng cảm thấy có chút áy náy. Dù đã sờ đến cả ngực cô ấy rồi.
「Tớ xin lỗi…… Cậu đã phải chiều theo yêu cầu vô lý của tớ, vậy mà tớ lại không thể nhớ ra được.」
「Không sao, không sao mà! Đâu cần phải buồn vậy chứ. Nếu có thể dễ dàng nhớ lại như vậy thì đã chẳng ai phải khổ sở cả.」
Thấy Honoka ủ rũ rũ vai xuống, cậu cố gắng hết sức để động viên.
「Tóm lại, từ giờ trở đi nếu có cảm giác sắp nhớ ra điều gì, cậu cứ thoải mái nói với tớ bất cứ điều gì nhé. Tớ sẽ hợp tác hết mình!」
「……Cảm ơn cậu, Odagiri-kun.」
Khi tôi giơ nắm đấm lên, Honoka cuối cùng cũng mỉm cười.
「Nh-Nhưng mà…… lần sau, cậu có thể nói trước cho tớ biết là sẽ làm gì được không…… tớ sẽ vui lắm……」
「Vâng……」
◆◆◆
Sau một hồi ồn ào ở công viên.
Thường thì họ sẽ chia tay ở nhà ga, nhưng Kazuma quyết định đưa Honoka về tận nhà. Dù Honoka nói 『Không sao đâu』, nhưng lỡ có chuyện gì bất trắc thì sao.
Trên con đường quen thuộc từ ga gần nhất đến nhà Honoka, Honoka nhìn Kazuma với ánh mắt có chút lạ lẫm.
「Cảm ơn cậu đã cất công đưa tớ về.」
「Không sao đâu. Tớ là bạn trai của cậu mà, chuyện này là đương nhiên thôi. Vậy nhé, chúc ngủ ngon. Mai gặp lại.」
Nói rồi, Kazuma định quay lại nhà ga…… nhưng cậu nhận ra Honoka vừa thốt lên 「A……」 nên liền quay lại.
「Honoka?」
「Không…… chỉ là.」
Honoka ngập ngừng đưa tay qua lại, như đang do dự điều gì đó.
Một lúc sau, một giọng nói ngần ngại thoát ra từ đôi môi cô ấy.
「Nè, Odagiri-kun. Tớ rất vui khi được cậu đối xử tốt…… nhưng cậu không cần phải khách sáo với tớ đâu?」
「Đâu có, tớ đâu có khách sáo──」
「Không phải vậy. Tớ biết là Odagiri-kun nghĩ như thế, nhưng. Về phía tớ, tớ lại cảm thấy áy náy……」
Nói đến đây, Honoka hơi cúi đầu xuống.
「……Bởi vì tớ của bây giờ, đã quên mất cảm giác thích Odagiri-kun ngày xưa rồi. Dù cho Odagiri-kun có đối xử tốt với tớ, tớ cũng chẳng có gì để đáp lại cả.」
Cạch, bàn tay Honoka đang cầm cặp siết chặt lại.
Vừa nhìn cô gái vẫn đang cúi gằm mặt, Kazuma vừa cười và lắc đầu.
「Thì ra là vậy. Chuyện đó thì cậu càng không cần phải bận tâm đâu.」
「……Ể?」
「Tớ đã nói rồi mà, dù cậu có mất trí nhớ đi nữa, thì Honoka vẫn là Honoka mà tớ đã yêu. Việc trân trọng cô gái mình thích là điều hiển nhiên mà.」
Bừng, mặt Honoka đỏ ửng lên.
「A! Nh-Nhưng mà, nếu cậu thấy phiền thì cứ nói nhé! Tớ sẽ không ép buộc đâu!!」
「Kh-Không sao! Tớ chưa bao giờ nghĩ là phiền cả! Ngược lại còn vui──」
Hự, Honoka tròn mắt kinh ngạc rồi tự bịt miệng mình lại.
「X-Xin lỗi đã giữ cậu lại! Vậy thì, hẹn mai gặp lại ở trường! Chúc ngủ ngon……!!」
「A, Ho──」
Không kịp giữ lại, Honoka đã chạy vội vào trong nhà.
Kazuma đứng ngây người một lúc trong tư thế vẫn còn vươn tay ra, nhưng rồi nghĩ cứ đứng yên thế này có thể bị nhầm là kẻ đáng ngờ nên vội vàng rảo bước đi.
Trên đường về nhà, Kazuma hồi tưởng lại những trao đổi với Honoka trong ngày hôm nay.
(Biết đâu…… mình cũng không cần phải vội vàng đến thế nhỉ?)
Đúng là Honoka đã quên mất Kazuma. Cả khoảng thời gian hai người đã bên nhau, cả tình cảm cô ấy đã dành cho cậu.
Nhưng…… không phải vì thế mà tình yêu của cậu ngay lập tức bị từ chối, hay bị ghét bỏ.
Dù cho ký ức có mất đi, Honoka vẫn là Honoka.
Kazuma một lần nữa nghiền ngẫm lại chính những lời mình đã nói ra.
Và rồi, điều chờ đợi Kazuma khi cậu trở về nhà với một tâm trạng phấn chấn là──.
『A, alô anh rể! Nghe em nói này! Em nghĩ ra phương pháp tối ưu nhất để giúp chị em lấy lại ký ức rồi! Chiến dịch NTR lần thứ ba!!』
「Dẹp.」
◆◆◆
「──Phải rồi. Tớ có chuyện muốn hỏi Odagiri-kun.」
Honoka nói ra điều đó vào một buổi nghỉ trưa. Đó là lúc đang ăn trưa cùng với Ruri và Tadano trong lớp học.
「Chuyện muốn hỏi là gì thế?」
Vừa gặm miếng bánh mì đã mua, tôi hỏi lại.
「Thật ra thì…… hôm qua khi dọn dẹp phòng, tớ tìm thấy một thứ không quen mắt. Tớ nghĩ biết đâu Odagiri-kun sẽ biết.」
「Ể? Ừm…… đó là thứ, có vẽ hình minh họa hay gì đó à?」
「Không. Không phải kiểu đó đâu. Nó trông giống một dụng cụ gì đó, nhưng tớ không biết dùng để làm gì.」
Xem ra không phải là hàng eroge hay mấy cuốn sách mỏng.
Nhưng nếu vậy thì Kazuma lại chẳng có manh mối nào. Chẳng lẽ Honoka đã mua thứ gì đó mà Kazuma không biết sao.
「Dù sao thì, cậu cứ xem thử đi. Tớ có mang theo đây.」
Sột soạt, Honoka cho tay vào cặp.
Và rồi.
「Là cái này này.」
Ngay khi vừa nhìn thấy vật được lấy ra, Kazuma, cùng với Tadano và Ruri đang ngồi cùng bàn, đều ho sặc sụa, 「Khụ!?」
Một vật thể bất ngờ xuất hiện giữa lớp học yên bình.
Đó chính là, đồ chơi người lớn.
「Kazuma đồ biến tháiiiiii!!!!」
「Hiểu lầm rồi!!! Khoan!!! Nghe tớ nói đã Ruri!! Làm ơn đừng chỉ để lại câu nói có vấn đề rồi chạy đi chứ!!」
Ruri vừa hét lên một tiếng vang vọng khắp lớp học, thậm chí cả hành lang, vừa khóc vừa chạy vụt ra khỏi lớp.
「Ô-Odagiri…… cậu, đã đến mức đó rồi sao……! Khục! Không được rồi! Cậu của bây giờ quá chói mắt đối với tớ!! Không thể nhìn thẳng được nữa!!」
「Tadano-kun cũng khoan đã!! Đừng nói mấy câu khó hiểu nữa mà nghe tớ giải thích đi!! Là hiểu lầm thôi!」
Dĩ nhiên lời thanh minh của Kazuma chẳng đến tai ai, và Tadano cũng chạy biến khỏi lớp.
Bị bạn thuở nhỏ và bạn thân bỏ rơi, Kazuma chết lặng một lúc.
「Odagiri-kun?」
「Hự!」
Bị Honoka gọi, cậu mới hoàn hồn trở lại.
Ngay lập tức, Kazuma giấu món đồ tai hại xuống dưới bộ đồng phục để các bạn cùng lớp khác không nhìn thấy.
「H-Honoka! Ra đây một lát!」
「Ể, nhưng cơm trưa vẫn còn……」
「Vậy vừa ăn vừa đi cũng được!!」
Kazuma đứng dậy, Honoka cũng cầm hộp cơm bento đi theo sau.
Nơi họ đến là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Subculture. Ở đây thì có thể nói chuyện mà không sợ bị ai nghe thấy.
「Ực ực…… khụ. Nè, Odagiri-kun…… lẽ nào đó là thứ không được mang đến trường à? Là thứ gì đó dùng trong game sao?」
「Không, nên nói thế nào nhỉ…… Đúng là không nên mang đến trường thật, nhưng……」
Sau một hồi đắn đo, Kazuma lấy một cuốn eroge từ kệ sách gần đó.
Cậu cho Honoka xem mặt sau, và chỉ vào một trong những hình CG.
「Ừm, Honoka-san. Cậu có thấy vật đang dính trên người cô nữ chính này không?」
「Hơi nhỏ nên khó nhìn quá…… có vẽ một vật gì đó tròn tròn…… giống máy mát-xa nhỉ. Là cái này sao?」
「Không phải là ‘giống’ cái này…… mà là nó đó.」
Cậu giơ vật đang giấu trong tay ra trước mặt Honoka. Cùng với cuốn eroge.
Im lặng trong vài giây. Bụtttt! Hơi nước bốc ra từ mặt Honoka.
「Ể!? Ể, ể!? Ể!?」
Vừa đỏ mặt, Honoka vừa liên tục so sánh vật trước mặt và cuốn eroge.
「T-Tức là…… cái này là, thứ dùng cho, chuyện biến thái, à……?」
「Đúng là như vậy.」
Phập phập phập, Honoka há miệng ngáp như cá chép.
「V-Vậy có nghĩa là, trong phòng tớ có cái này…… t-tức là, tớ đã từng, dùng nó……?」
「Ể!? K-Không, c-cậu hỏi tớ thì làm sao tớ biết!?」
Vì nó vẫn còn mới tinh, nên ít nhất thì chính cái này chưa từng được sử dụng.
Nhưng, tại sao trong phòng Honoka lại có thứ này? Rốt cuộc là để làm gì, cô ấy đã nghĩ gì mà mua nó? Bí ẩn ngày càng chồng chất. Kazuma rất tò mò.
Cậu nhớ lại một ký ức xa xôi. Ngày đầu tiên hai người cùng nhau vào khách sạn tình yêu ở quê của Yuna.
Lúc đó Honoka vẫn chưa biết nhiều về ‘cái đó’, và đã nhầm tưởng thứ đặt trong khách sạn là máy mát-xa rồi cứ thế dùng một cách bình thường. Kazuma không thể nào chỉ ra được, và cậu nhớ mình đã suýt chết khi nghe thấy giọng nói quyến rũ kỳ lạ của cô ấy.
(L-Lẽ nào…… tự mình……とか……)
Dù biết là không nên, nhưng cậu vẫn không thể ngừng tưởng tượng lung tung. Thực tế, những cảnh nữ chính tự làm như vậy cũng khá phổ biến trong eroge.
Honoka thì sao nhỉ…… nếu nói là chưa từng nghĩ đến chuyện đó một lần nào, thì thật không may đó hoàn toàn là một lời nói dối.
「T-Tạm thời tớ trả lại cậu cái này nhé……」
「V-Vâng……」
Bằng đôi tay run lẩy bẩy, Honoka nhận lại vật đó. Bàn tay của Kazuma đang đưa cũng run không kém.
Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ cất nó đi ngay lập tức…… nhưng Honoka lại im lặng một lúc, chăm chú nhìn vật trên lòng bàn tay.
「………………À. V-Vậy thì, Odagiri-kun, cậu đã từng dùng cái này chưa……?」
「Uể!? Kh-Không, tớ chưa tự mình dùng nó bao giờ, nhưng!?」
「……Nhưng?」
Không thể nói rằng 『Tớ đã thấy Honoka dùng nó』, Kazuma đành im lặng. Honoka cũng không hỏi thêm, chỉ cúi mặt xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
Cuối cùng, tiếng chuông vang lên đã cứu rỗi hai người đang chìm trong im lặng.
Vì không thể trốn học được, Kazuma giục Honoka rồi trở về lớp.
Nhưng thật lòng mà nói, đầu óc cậu lúc này chẳng còn tâm trí đâu để mà học hành.
(H-Honoka, mà lại có cái đó…… rốt cuộc là để làm gì…… dùng vào việc gì…… không, cái đó chưa được sử dụng…… nhưng cũng có khả năng cái cũ đã hỏng nên cô ấy mua cái mới…… arggggg……)
Thế nhưng, những dằn vặt của Kazuma đã bị cắt đứt một cách chóng vánh ngay sau giờ học.
「Em thành thật xin lỗi……」
Sau giờ học. Người được Honoka dắt đến chỗ Kazuma chính là Suzuka. Trên tay cô bé là một cuốn sổ phác thảo có ghi dòng chữ 『Là em làm đó ạ』.
「Hức hức…… em xin lỗi, anh rể. Thủ phạm là em ạ……. Em đã lén lút mua cái đó qua mạng rồi giấu trong phòng chị ấy, ngụy tạo như thể đó là đồ riêng của chị ấy…… em xin lỗi và xin đính chính ạ……」
「Thì ra là vậy à!! Hú hồn!! Mà em đang làm cái quái gì vậy hả!!」
「Là liệu pháp sốc ạ……」
「Đã bảo cái đó đủ rồi mà!!」
「Không sao đâu, Odagiri-kun. Chỗ này cứ để tớ lo. Lát nữa tớ sẽ nói chuyện phải quấy với Suzuka.」
「Híiiiiii!! Anh rể cứu em!!」
Suzuka vừa khóc vừa kêu cứu, nhưng tất nhiên mọi chuyện đều do cô bé tự chuốc lấy, nên Kazuma chỉ im lặng nhìn Suzuka bị Honoka lôi đi.
◆◆◆
「Misaki-san, chào buổi sáng.」
「Chào buổi sáng.」
Đáp lại lời chào của bạn cùng lớp, Honoka nở một nụ cười dù có chút gượng gạo.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi cô xuất viện. Dù chậm rãi nhưng Honoka cũng đang dần quen với lớp học. Việc học hành cô cũng rất cố gắng, và cứ đà này, có lẽ đến học kỳ hai cô sẽ có thể theo học cùng mọi người.
Tuy nhiên, về phần ký ức thì vẫn không có gì thay đổi. Không có dấu hiệu nào cho thấy cô sắp nhớ ra điều gì như lúc ở công viên, và Kazuma cùng Honoka vẫn trải qua những ngày tháng bình yên, theo cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu.
「Vậy à…… quả nhiên không thể dễ dàng trở lại như cũ được nhỉ. Trong eroge, mấy chuyện như vậy cũng mất thời gian lắm……」
Nghe xong câu chuyện, Ruri khoanh tay với vẻ mặt đăm chiêu.
「Phải rồi! Hay là hai người thử đi hẹn hò xem sao? Dạo này hai người đâu có đi chơi riêng ở đâu phải không?」
「Hẹn hò?」
Tất nhiên, nếu được ở bên nhau thì Kazuma rất vui…… nhưng Honoka thì sao.
Kazuma liếc nhìn Honoka bên cạnh, và đúng như dự đoán, cô ấy tỏ ra không mấy hứng thú.
「Shinomiya-san, chúng ta là học sinh cuối cấp rồi đó? Nếu có thời gian đi chơi thì phải học bài chứ……」
「Chính vì vậy đó! Cứ thế này mà không nhớ lại được thì còn thi cử gì nữa! Misaki-san đã hẹn hò với Kazuma nhiều lần rồi, nên nếu hai người đi chơi cùng nhau, biết đâu lại nhớ ra được điều gì đó!」
Bị Ruri nói vậy, Honoka ngập ngừng không nói nên lời.
「…………Nhưng, Odagiri-kun, có thấy phiền không?」
「Tớ thì không sao cả. Ngược lại, được đi chơi với Honoka tớ còn vui nữa.」
「Ể」
Phừng, đôi má Honoka nhuốm một màu hồng dễ thương.
「V-Vậy thì…… hay là mình thử đi xem sao.」
Nói rồi, Honoka bẽn lẽn đan hai ngón tay vào nhau.
「À, nhưng mà, đây hoàn toàn là để lấy lại ký ức, chứ không phải đi chơi đâu nhé? Thật đó? Chúng ta là học sinh cuối cấp mà.」
「Tớ biết rồi mà.」
Trước sự dặn dò kỹ lưỡng của Honoka, tôi bất giác bật cười gượng.
「Vậy thì, quyết định nhanh địa điểm đi nào. Honoka muốn đi đâu?」
「Để xem nào……」
Honoka đặt tay lên cằm, suy nghĩ một lúc.
「Trước đây, chúng ta đã hẹn hò ở những nơi như thế nào?」
「Để xem. Nơi chúng ta hay ở bên nhau nhất là nhà tớ hoặc nhà Honoka.」
「Ể!?」
Bụp, Honoka phụt hơi nước từ cả hai tai.
「Đ-Đ-Đó là…… đ-đừng nói là, làm những chuyện không đứng đắn……!?」
「Không phải!! Bọn tớ không làm chuyện gì lạ đâu!!」
Dù là có chơi eroge. Và cũng có làm những chuyện giống như trong eroge.
「Kh-Không được, không được! Đi đến nhà là không được đâu! Chúng ta vẫn còn là học sinh trung học! Đến nhà nhau chỉ khi ra mắt gia đình để xin cưới thôi!」
「Ể…… tớ nghĩ hẹn hò ở nhà thì cũng được mà.」
Trước lời nói nghiêm túc của Honoka, Ruri tỏ ra bối rối. Honoka sau khi mất ký ức về eroge đã trở thành một tín đồ của sự trong sáng đến mức ngay cả Ruri cũng phải ngạc nhiên.
「Vậy thì, Akiba…… Akihabara thì sao?」
「Akihabara à…… cái ga trên tuyến Yamanote đó hả? Phải rồi, đó là nơi tập trung rất nhiều người thích anime và manga nhỉ. Odagiri-kun chắc cũng hay đến đó lắm phải không?」
「Ừm. Nhưng mà, bây giờ các cửa hàng dành cho otaku cũng nhiều lên rồi, nên Akihabara cũng không còn đặc biệt như trước nữa.」
Tuy nhiên, nếu nói đến các cửa hàng bán eroge thì có lẽ chỉ có ở Akihabara. Đối với Kazuma, đó vẫn là một nơi thân thuộc như quê nhà.
Hơn nữa…… thành phố đó còn mang một ý nghĩa đặc biệt khác.
Đó là nơi đầu tiên cậu và Honoka đi chơi riêng với nhau.
◆◆◆
Honoka cũng đồng ý, nên địa điểm hẹn hò được quyết định là Akihabara.
Vì đang là thời gian trước kỳ nghỉ hè nên chỉ học nửa buổi, cả hai quyết định sẽ đi ngay sau giờ học hôm nay.
「Cái đó thì được thôi…… nhưng tại sao lại phải về nhà thay đồ một lần?」
「Kh-Không, tại vì la cà sau giờ học là vi phạm nội quy trường! Tớ nghĩ Honoka sẽ để ý nên mới vậy!」
Là nói dối. Lý do thực sự là vì nếu mặc đồng phục thì không thể vào cửa hàng eroge, nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói với Honoka.
Vì vậy, Kazuma và Honoka tạm chia tay ở trường, rồi gặp lại nhau ở Akihabara. Giấu đi thân phận học sinh trung học, họ lén lút đến cửa hàng eroge.
「Tuyệt thật nhỉ…… ‘eroge’, có nhiều loại như vậy cơ à.」
「Những thứ trưng bày ở cửa hàng chỉ là một phần nhỏ thôi. Thế giới eroge rộng lớn và có lịch sử lâu đời lắm! Nếu gộp tất cả eroge đã được phát hành từ trước đến nay, tớ nghĩ nó sẽ dễ dàng vượt qua con số này gấp mười lần!」
「Gấp mười lần……」
「Đúng vậy! Và tháng này lại có thêm những eroge mới ra đời! Trong lịch sử dài đằng đẵng đó, tuy có những thương hiệu đáng tiếc đã biến mất, nhưng cũng có những nhà sản xuất mới gia nhập, tạo nên một thời đại mới! Nghĩ lại thấy thật cảm động! Tớ nghĩ không quá khi nói rằng đây chính là một phiên bản thu nhỏ của lịch sử nhân loại!」
Không biết từ lúc nào mà lời nói của tôi đã trở nên sôi nổi. Nhận ra vẻ mặt có vẻ không hiểu lắm của Honoka, Kazuma ho khan một tiếng.
「À, mà sao rồi? Cậu có cảm giác sắp nhớ ra được gì không?」
「……Không. Có vẻ không được rồi.」
Honoka lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
「Chúng ta đã đến đây để làm gì vậy?」
「Thì, thường là đến mua eroge. ……Lần đầu tiên hai đứa mình đi chơi riêng với nhau là ở đây đó. Lúc đó là đợt bán hàng lúc nửa đêm.」
Lẽ ra phải về kịp chuyến tàu cuối, nhưng do sự cố chồng chất, buổi hẹn hò đầu tiên đã trở thành lần đầu tiên qua đêm ở ngoài.
Dù vậy, những đợt bán hàng nửa đêm đầy kỷ niệm đó gần đây đã không còn được tổ chức nữa. Có lẽ là do thời thế, nhưng cũng có chút buồn.
「Sao nào? Nhân tiện đây, cậu có muốn mua gì không?」
「Để xem nào……」
Với một cử chỉ tự nhiên, Honoka cầm lấy một cuốn eroge trên kệ.
Và rồi, sau khi nhìn vào giá tiền được dán, cô ấy nhẹ nhàng đặt nó trở lại kệ.
「Ể, ‘eroge’, đắt hơn tớ nghĩ nhỉ……」
「Ừm, đó là bản giá đầy đủ mà……. Nhưng mấy bản giới hạn đầu tiên có kèm đặc điển còn đắt hơn nữa đó.」
「Vậy sao!?」
Có vẻ như không mua sắm gì được, nên Kazuma và những người khác tạm thời ra khỏi cửa hàng.
「……Sau này thì sao?」
「Để xem nào──」
Nhân tiện, có lẽ cũng nên thử đến lại quán cà phê manga mà ngày đó cậu đã qua đêm cùng Honoka (nói vậy có thể gây hiểu lầm).
Nhưng, khi đang vừa đi vừa suy nghĩ, thì Honoka đột ngột dừng lại.
「Honoka? Sao vậy?」
Trước ánh mắt của Honoka đang đứng sững lại là một tấm biển có ghi 『Cửa hàng chuyên đồ Cosplay』.
「Đây là………… ực!?」
「Honoka!?」
Đột nhiên Honoka ôm đầu, và khuỵu xuống tại chỗ. Kazuma vội vàng chạy đến.
「Honoka! Sao vậy, không sao chứ!?」
「Đ-Đầu tớ……? Tớ, hình như trước đây, đã từng vào một cửa hàng như thế này……?」
Vừa nhíu mày đau đớn, Honoka vừa rên rỉ.
Quả thực, cậu đã từng cùng Honoka đến cửa hàng cosplay. Khi đi chơi cùng Ruri, cả ba đã có một phen thử đồ, Honoka và Ruri cùng nhau mặc thử trang phục.
Cửa hàng lúc đó không phải ở đây, nhưng có lẽ cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó chăng?
「Odagiri-kun, tớ…… lần này, có lẽ tớ có thể nhớ ra được điều gì đó……! Làm ơn, đi cùng tớ!」
「Đ-Được rồi! Nếu có gì tớ có thể làm!」
Vừa đỡ lấy Honoka đang loạng choạng, Kazuma vừa bước vào trong cửa hàng.
Bầu không khí bên trong không khác mấy so với cửa hàng lần trước. Khắp nơi đều trưng bày những trang phục anime và game quen thuộc, và phía trong là phòng thử đồ.
「Quả nhiên…… tớ, có cảm giác đã từng thấy quang cảnh này rồi.」
「Thật sao!?」
「Ừm. Chỉ một chút nữa thôi…… chỉ một bước nữa là, có thể nhớ ra được điều gì đó…… Odagiri-kun!」
Honoka nắm chặt tay Kazuma với vẻ mặt nghiêm túc.
(A, có cảm giác deja vu.)
Và linh cảm của cậu đã đúng.
「Odagiri-kun, cậu có nhớ chuyện xảy ra khi đến một cửa hàng như thế này lần trước không? Lúc đó, tớ đã làm gì, cậu có thể cho tớ biết được không! Nếu vậy, tớ sẽ thử làm lại y hệt một lần nữa!」
(Đúng như dự đoán!!)
Diễn biến quá giống với những gì đã dự đoán, Kazuma méo mặt.
「Ừm…… nhưng, có thể sẽ lại giống như lúc ở công viên đó……」
「Ể!? L-Lẽ nào…… lại, sờ ngực sao!?」
「Không phải, không phải, không phải!! Chỉ là thử đồ cosplay bình thường thôi!!」
Liệu đó có phải là một việc bình thường trong một buổi hẹn hò của học sinh trung học hay không thì tôi không biết.
「V-Vậy sao…… chỉ là thay đồ thôi à. Nếu vậy, tớ của bây giờ có lẽ cũng làm được…… tớ thử được không?」
「Ừ-Ừm, nếu Honoka muốn.」
Nếu chỉ mặc đồ cosplay thôi thì chắc cũng không có gì to tát. Ở đây có rất nhiều trang phục không hở hang, giống như quần áo bình thường mà.
──Nhưng tất nhiên, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
「Nếu đã mặc thì nên mặc trang phục giống như lần trước nhỉ. Odagiri-kun, cậu có nhớ bộ trang phục lần trước tớ mặc là gì không?」
「Ể!? Không, nhưng mà, cái đó……」
「A…… tớ xin lỗi. Chuyện của gần hai năm trước, làm sao mà nhớ được nhỉ. Hẹn hò chắc cũng nhiều lần rồi……」
「Sao lại không nhớ được chứ!! Tớ sẽ không dễ dàng quên đi những kỷ niệm hẹn hò với Honoka đâu!」
Huống hồ là một cảnh tượng khiêu gợi── à không, gây sốc đến thế.
Tuy nhiên, việc thật thà nói ra điều đó rõ ràng là một sai lầm, và đúng như dự đoán, Honoka liền hỏi dồn, 「Thật sao!?」.
「Vậy thì, nếu ở đây có bộ trang phục giống hệt, tớ muốn thử mặc nó! Làm ơn, Odagiri-kun, giúp tớ tìm với!」
「Kh-Không nhưng mà, h-hình như nó cũng khá là hở hang, hay là không nhỉ……」
「Không sao! Để lấy lại ký ức, dù có phải mặc đồ hơi xấu hổ một chút tớ cũng chịu được! Thật sự, tớ có cảm giác sắp nhớ ra được điều gì đó rồi!」
Bị nói đến mức đó, Kazuma cũng không thể cứ do dự mãi được.
「Tớ hiểu rồi. Vậy, tớ sẽ đi xem, còn Honoka thì đợi ở phòng thử đồ nhé.」
「Cảm ơn cậu. Nhờ cậu cả đó, Odagiri-kun.」
Chia tay Honoka, Kazuma lang thang trong cửa hàng.
(Thôi, chắc cũng không cần lo lắng quá đâu……. Trang phục cosplay eroge thì cũng không phổ biến, tác phẩm đó cũng đã ra đời cách đây mấy năm rồi, chắc là không tìm thấy đâu. Nếu vậy thì cứ thành thật nói với Honoka là ‘không có’, rồi gợi ý một bộ trang phục khác kín đáo hơn là được……)
──Tất nhiên, suy nghĩ tính toán đó chẳng khác nào một lá cờ báo hiệu điềm chẳng lành.
「………………………… M-Mặc, cái này sao?」
Sau một khoảng lặng dài đến đáng sợ, Honoka thốt lên bằng một giọng run rẩy.
Trên tay cô là bộ trang phục cosplay của nữ chính eroge ngày nào. Thoạt nhìn thì có vẻ giống một nữ chính chiến đấu, nhưng tất nhiên vì là nữ chính eroge nên thiết kế của nó vô cùng táo bạo.
「L-Lẽ nào tớ có…… sở thích khoe thân sao……」
「Không phải đâu! Là vì tớ thích eroge đó! Nên Honoka mới vì tớ mà cố gắng chịu đựng sự xấu hổ! Tất nhiên, nếu Honoka bây giờ không thích thì hoàn toàn không cần phải ép mình mặc đâu!!」
Vội vàng, Kazuma định lấy bộ trang phục từ tay Honoka.
Nhưng trước đó, Honoka đã nhanh chóng quay người đi.
「Kh-Không sao! Tớ đã tự quyết định sẽ làm bất cứ điều gì để lấy lại ký ức rồi! Đã kéo cả Odagiri-kun vào chuyện này, tớ sẽ không nói ‘không muốn’ một mình đâu!」
Honoka ôm chặt bộ trang phục vào lòng và nói một cách dứt khoát.
Sự quyết tâm đó thật đáng nể, nhưng…… liệu có thực sự cần phải cố gắng đến mức đó không?
「Đ-Đừng hiểu lầm nhé! Đây hoàn toàn là để lấy lại ký ức, chứ không phải mặc với mục đích không đứng đắn đâu! Thật đó!!」
Để lại một câu thoại có vẻ tsundere, Honoka dũng cảm tiến vào phòng thử đồ.
Kazuma không thể ngăn lại được nữa, đành nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau tấm rèm.
Cứ thế, chờ đợi một lúc──.
(………………Không, hình như hơi lâu rồi thì phải?)
Đã gần hai mươi phút kể từ khi Honoka biến mất vào phòng thử đồ. Lẽ ra bây giờ đã thay đồ xong rồi.
Thế nhưng, tấm rèm của phòng thử đồ vẫn đóng im, không một chút động tĩnh. Chắc là sau khi thử xong, cô ấy lại thấy xấu hổ quá nên không dám ra ngoài.
「Honoka? Không sao chứ? Có chuyện gì à?」
Lo lắng, tôi gọi, và có cảm giác Honoka đang cử động sau tấm rèm.
Một lúc sau, từ mép rèm, Honoka chỉ ló mặt ra một chút.
「À, này…… Odagiri-kun……. Tớ muốn cậu, đến đây, một chút……」
「Ừ, có chuyện gì?」
Làm theo lời cô ấy, tôi lại gần tấm rèm.
Nhìn gần, mặt Honoka đỏ bừng. Mà còn đỏ lắm.
Chắc là bộ trang phục này vẫn quá sức với Honoka bây giờ…… tôi vừa nghĩ vậy thì.
「Nè, Odagiri-kun…… Thật ra, đang có một chút, rắc rối……. Cho nên, cậu có thể, vào trong, được không……?」
「Ể!? C-Cái đó…… là vào trong phòng thử đồ, à?」
Không thể tin được, tôi hỏi lại, và Honoka gật đầu lia lịa. Thật luôn.
「Ể!? Kh-Không nhưng mà, được sao!?」
「V-Vì, chuyện này không thể nhờ người lạ được……! Phải là ‘bạn trai’ mới được……!」
Bụp, những ngón tay vươn ra của Honoka nắm chặt lấy cánh tay Kazuma.
Bị nhìn chằm chằm bằng một vẻ mặt yếu đuối như vậy, tôi không thể nào nói ‘không được’.
「Đ-Được rồi.」
Gật đầu, Kazuma vừa để ý xung quanh, vừa lách người vào sau tấm rèm.
Khi nhìn tận mắt, Honoka còn ăn mặc hở hang hơn cả những gì Kazuma đã tưởng tượng.
Vốn dĩ, bộ trang phục còn chưa được mặc tử tế. Có vẻ cô không thể kéo khóa kéo ở lưng lên được, nên gần một nửa tấm lưng của cô đã lộ ra.
Nếu Honoka không ôm chặt bộ trang phục trước ngực, có lẽ tấm vải đã tuột xuống một cách dễ dàng, để lộ cả phần trên cơ thể. Có khi còn hơn thế nữa.
「À, này…… hình như, size không vừa…… Tớ nghĩ là không mặc được nên định cởi ra. Nhưng có lẽ vì lúc mặc đã cố quá sức nên khóa kéo bị hỏng mất rồi……」
Xem ra không phải là không kéo lên được, mà là không thể kéo xuống hết.
「T-Tự mình, không nhìn rõ được…… nên tớ định, nhờ Odagiri-kun……」
「Đ-Được rồi! Tóm lại là cứ xử lý cái khóa kéo là được đúng không?」
「Ừ, ừm…… nếu cậu kéo xuống thêm một chút nữa, tớ nghĩ tớ có thể cởi ra được……」
Làm ơn, Honoka quay lưng về phía tôi.
Trước tấm lưng và gáy cổ trần trụi không phòng bị, tôi bất giác nuốt nước bọt ừng ực…… rồi vội vàng lắc đầu.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào…… tự nhủ với lòng, tôi run rẩy đưa tay nắm lấy khóa kéo.
(A, đúng là, cứng thật, có lẽ……!)
Tôi dùng khá nhiều sức để kéo xuống, nhưng nó không dễ di chuyển.
Dù vậy, mỗi lần dùng sức thì nó lại nhích xuống một chút, nên Kazuma dồn sức vào đầu ngón tay và kéo khóa kéo nhiều lần.
Trong lúc đó, có lẽ phần bị kẹt đã tuột ra, sức cản đột nhiên biến mất──.
「A, may quá! Sắp ra rồi──」
Ngay khoảnh khắc tôi vừa nói xong, một tiếng 「Toẹt!」 vang lên, và bộ trang phục Honoka đang mặc rách toạc ra làm đôi.
「Ể?」 giữa lúc Honoka ngơ ngác quay lại, tấm vải mất đi chỗ dựa, bay lơ lửng trong không trung theo quy luật vật lý.
Vì Honoka đã giữ ở phía trước nên không bị tuột hết, nhưng phía sau thì đã lộ ra hoàn toàn. Tay vẫn còn đang nắm phần còn lại của khóa kéo, Kazuma hóa thành một con mèo vũ trụ.
「──────, k」
「Tớ thật sự xin lỗi!!!!」
Ngay trước khi sự xấu hổ của Honoka lên đến đỉnh điểm, Kazuma đã phóng ra khỏi phòng thử đồ.
◆◆◆
「L-Lúc nãy, thật sự…… xin lỗi cậu.」
「Kh-Không…… suy cho cùng, là do tớ nhờ vả mà……」
Sau khi rời khỏi cửa hàng cosplay, không khí giữa Kazuma và mọi người vẫn còn gượng gạo.
Nhân tiện, bộ trang phục bị rách, tôi đã thành thật xin lỗi nhân viên và mua lại nó. Honoka nói rằng cô ấy sẽ trả, nhưng với tư cách là bạn trai, Kazuma đã quyết định trả tiền. Túi tiền bị một đòn bất ngờ, nhưng thực lòng lúc này tôi không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó.
「Ừm…… hay là mình đi ăn trưa đi. Cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.」
Cố gắng thay đổi không khí, Kazuma đề nghị. Honoka ngạc nhiên kêu lên, 「Ể?」
「Nhưng, vẫn còn sớm để ăn trưa mà?」
「Đúng là vậy, nhưng tớ nghĩ là Honoka cũng sắp đói rồi.」
Vừa nói ra một cách vô tư, Honoka đã mở to mắt. Có vẻ cô ấy đã rất ngạc nhiên, đến mức dừng cả bước chân.
「Ể, sao vậy?」
「Kh-Không…… nhưng, tại sao? Lẽ nào, bụng tớ có kêu……?」
Xấu hổ, Honoka ôm lấy vùng bụng của mình.
「Không, đâu có đâu. Nhưng mà, bình thường thì chúng ta hay ăn trưa vào khoảng thời gian này.」
「Bình thường……」
「A…… lẽ nào tớ đã nói sai điều gì rồi sao.」
「Kh-Không phải! Không phải vậy đâu! Ngược lại…… thì, thật sự, tớ cũng đang nghĩ là sắp đói rồi.」
Lắc đầu nguầy nguậy, Honoka rụt vai lại một cách e thẹn. Một giọng nói lí nhí 「Cảm ơn cậu……」 vọng đến tai tôi.
「À, này, xin lỗi……! Con gái tham ăn, chắc cậu ghét lắm nhỉ.」
「Không có chuyện đó đâu. Tớ thích nhìn Honoka lúc ăn lắm. Trông cậu có vẻ rất hạnh phúc.」
「Thích……!」
Mặt Honoka đỏ bừng lên tận mang tai.
「Đ-Đừng nói những lời như vậy chứ……! Xấu hổ lắm……」
「Ể? Ừm…… xin lỗi.」
Bị nói một cách hờn dỗi, Kazuma cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng, cảm giác ngượng ngùng đó cũng không hề khó chịu.
Dù đã khác với trước đây, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình rất thích Honoka.
「Vậy thì, đi thôi. Honoka, có muốn ăn gì không?」
「Không. Tớ không kén ăn đâu. Cậu cứ chọn quán nào cậu muốn đi là được rồi.」
「Đúng nhỉ. Honoka tham ăn mà, nên món nào cũng ăn ngon lành được nhỉ.」
「Đ-Đừng nói những lời như vậy chứ!」
Honoka tức giận, hơi phồng má lên.
Nhưng, trông chẳng đáng sợ chút nào, khiến Kazuma bất giác bật cười.
Có lẽ vì không vừa lòng, Honoka càng phồng má lên hơn,
「O-Odagiri-kun đồ biến thái!」
「Chửi kiểu gì vậy!?」
◆◆◆
Vì việc chọn quán ăn đã được giao cho cậu, Kazuma rời khỏi Akiba và đưa Honoka đến một quán ăn mà cậu đã tìm hiểu từ trước. Đó là một quán ăn nổi tiếng với những suất ăn cỡ lớn mà cậu đã thấy trên TV.
Tuy nhiên, có lẽ vì là một quán ăn nổi tiếng nên hàng người xếp hàng khá dài.
Đến lúc ăn xong và ra ngoài thì đã là giờ tan tầm. Vì vậy, chuyến tàu về nhà khá đông đúc.
「Uwa, đông người quá…… Honoka, không sao chứ? Lại đây.」
「A, à……」
Để cô không bị xô ngã, Kazuma theo phản xạ vòng tay qua vai Honoka.
Vì vậy, ngực của cả hai vô tình ép sát vào nhau.
Cảm giác mềm mại khiến tim tôi đập thình thịch. Nhưng dù muốn rời ra, trong toa tàu đông đúc người chen lấn thì điều đó là không thể.
「X-Xin lỗi!」
「Không sao đâu. Không sao mà……」
……Nói vậy thôi chứ, Kazuma đã sớm mất tập trung rồi. Tự nhủ không được như thế này, cậu bắt đầu nhẩm lại những từ vựng tiếng Anh và các câu thành ngữ đang học thuộc để chuẩn bị cho kỳ thi.
──Lúc đó.
「──」
Rùng mình, tôi có cảm giác cơ thể Honoka run lên.
「Honoka? Sao vậy?」
「Không, chỉ là…… vừa nãy, có cái gì đó ở mông tớ……」
「Ể!?」
Lẽ nào mình đã vô tình chạm vào chỗ nào đó kỳ lạ sao, tôi thoáng lo lắng, nhưng ngay sau đó, vai Honoka lại run lên.
「……Honoka?」
Honoka không trả lời.
Gương mặt cúi gằm. Ánh mắt dao động liên tục như thể đang hoảng loạn. Tôi biết ngay có chuyện không bình thường.
(Chuyện gì──)
Ngay khoảnh khắc tôi theo phản xạ nhìn ra sau lưng cô ấy, một cảnh tượng không thể tin được đập vào mắt Kazuma.
Váy của Honoka.
Từ bên ngoài, một bàn tay của kẻ lạ mặt nào đó đang chạm vào vùng đùi của cô ấy. Không phải là vô tình chạm phải. Mà là một hành động sờ soạng.
Ngay khi nhận ra điều đó, tầm nhìn của tôi lập tức nhuốm một màu đỏ rực. Máu nóng dồn lên não, và một cơn giận dữ đến nghẹt thở bùng nổ từ sâu trong cơ thể.
「C-Cái thằng biến thái này!!! Mày đang làm gì Honoka hả!?」
Quên cả việc xung quanh có rất nhiều người, Kazuma gào lên hết sức.
Ngay lập tức.
「Hya……!?」
Giọng nói lí nhí đó, bất ngờ lại là của một người phụ nữ. Hơn nữa, còn khá trẻ.
(Ể? Phụ nữ……?)
Lẽ nào có hiểu lầm gì sao, tôi thoáng lo lắng, nhưng ngay sau đó, tàu đã đến ga. Một số lượng không nhỏ hành khách xuống tàu, và những người xung quanh di chuyển hỗn loạn.
Đồng thời, chủ nhân của bàn tay lúc nãy, trà trộn vào những hành khách khác, và xuống tàu như thể đang bỏ trốn.
Kazuma theo phản xạ đuổi theo.
「Odagiri-kun!?」
Không nghe lời ngăn cản của Honoka, Kazuma đuổi theo kẻ quấy rối── không, là kẻ quấy rối nữ?── ra sân ga.
Trong đầu cậu hiện lên một sự việc từ rất lâu rồi── một ký ức mà chính Kazuma cũng đã quên từ lâu.
Ngày cậu lần đầu tiên gặp Honoka.
Đó là trên đường về sau khi lần đầu tiên trong đời, cậu mua eroge ở Akiba.
Lúc đó, tôi đã lo lắng rằng cuốn eroge mình đang cầm sẽ bị phát hiện, nên suốt thời gian trên tàu tôi cứ luôn bồn chồn. Tôi cứ đa nghi, nghĩ rằng những người xung quanh đang nhìn mình. Nhìn từ bên ngoài, chắc hẳn trông tôi rất kỳ quặc.
Nhưng, chính vì cứ luôn để ý đến sắc mặt của những người xung quanh, nên tôi mới có thể nhận ra.
Góc khuất bên cạnh cửa. Đôi vai của cô gái đang cúi gằm mặt run lên một cách bất thường.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?" Tôi vừa nghĩ thì chợt nhận ra có một gã đàn ông đang đứng ngay sau lưng cô.
Ngay lập tức tôi thấy có gì đó sai sai. Khoảng cách giữa gã đàn ông đó và cô gái kia quá gần. Dù trong tàu cũng khá đông người, nhưng không đến mức phải chen chúc sát rạt như vậy.
Khoảnh khắc ấy, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là từ "biến thái"──có lẽ tại đầu tôi chỉ toàn là eroge mà thôi.
「Biế- Biến thái!!!」
Lúc nhận ra thì tôi đã hét lên rồi.
Nếu nhầm lẫn thì đúng là to chuyện thật.
Nhưng lúc đó──cái đầu eroge của Kazuma đã giúp đỡ cô gái kia.
Bị tiếng hét của Kazuma làm giật mình, gã biến thái vội rời khỏi cô gái. Những hành khách xung quanh cũng nhờ vậy mà nhận ra sự bất thường, một người đàn ông khác đã lao vào khống chế gã kia.
Kazuma thở phào nhẹ nhõm──nhưng rồi ngay lập tức tỉnh táo lại. Cậu nhận ra những người xung quanh đang nhìn quanh khoang tàu như thể muốn tìm xem "Ai vừa la vậy?".
Không thể để lộ chuyện mình chơi eroge được. Hốt hoảng, Kazuma vội vàng xuống tàu ngay khi nó vừa dừng ở ga tiếp theo. Dù không biết đây là ga nào, cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi đó càng nhanh càng tốt.
Vì vậy, Kazuma đã không hề hay biết. Cả khuôn mặt và tên của cô gái khi ấy.
Và cả việc cô ấy đã luôn nhớ về cậu.
Việc cô ấy──đã thích cậu.
Honoka nói rằng tôi đã "giúp đỡ" cô ấy, nhưng những gì Kazuma đã làm lúc đó chẳng có gì to tát cả. Cậu không trực tiếp bắt được tên biến thái, chỉ la lên một tiếng rồi bỏ chạy khỏi hiện trường.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bởi vì, làm gì có người yêu nào lại im lặng khi người yêu mình bị làm chuyện tồi tệ chứ.
「Khốn kiếp! Đừng hòng thoát……!!」
Kazuma dốc toàn lực đuổi theo tên bất lương──nhưng vừa chạy được vài bước, hắn ta đã tự vấp ngã.
「Ái da!?」
Hắn ta kêu lên một tiếng thảm hại rồi ngã sấp mặt xuống sân ga.
……Nhưng. Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó, Kazuma đã kinh ngạc thốt lên.
「Ể, chẳng phải là Ryoka-chan sao!?」
「A, đau quá…… em đập cả mũi rồi……」
Người đang ôm cái mũi đỏ ửng ngồi bệt dưới đất, dù nhìn kiểu gì cũng không phải ai khác ngoài Ryoka.
「Ể……? Cái gì? Chuyện này là sao……? Vậy, tên biến thái vừa nãy, là Ryoka-chan……?」
「……Hừ! Nếu đã bị phát hiện thì em cũng chẳng còn gì để chối cãi!」
Sau một thoáng bối rối, Ryoka bèn ưỡn ngực lên, tỏ vẻ bất cần đời.
Kazuma định nói gì đó, nhưng bị cô bé chặn lại bằng một cú chặt.
「Đau!? Chờ, chờ đã! Anh nghe em giải thích đã! Em không có ý xấu đâu! Chỉ là em định trêu anh một chút thôi! Em định nói "Ta là Ryoka đây!" ngay thôi! Nhưng tại anh hét to quá nên em mới hoảng đó!」
「Vậy à. Vậy thì anh với em ra đồn cảnh sát nhé. Quấy rối người khác ngoài đời thật là phạm tội đó em biết không?」
「Chờ, chờ đã!! Làm ơn mà!! Em không dám nữa đâu!! Em xin lỗi!! Anh tha cho em đi mà!!」
Kazuma túm lấy tay Ryoka rồi lôi xềnh xệch đi.
Đúng lúc đó, Honoka đuổi kịp. Thấy Kazuma và Ryoka đang làm ầm ĩ, cô tròn mắt ngạc nhiên.
「Ryoka? Em làm gì ở đây vậy? Odatagiri-kun, chuyện này là sao thế?」
「Em xin lỗi mà!!! Vừa nãy người sàm sỡ chị là em đó!! Em xin tự thú!! Nên làm ơn cứu em với chị ơi!!」
「……Ra là vậy. Chị hiểu rồi. Vậy Ryoka. Chúng ta cùng đến đồn cảnh sát nhé?」
「Tại sao ạ!? Chẳng phải lẽ ra anh phải tha thứ cho em sao!? Không ai cứu em hết hả!?」
Ryoka hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.
Vì làm ồn ào ở sân ga cũng không hay ho gì, Kazuma và những người khác di chuyển đến một chỗ vắng vẻ hơn. Cùng với Honoka, họ bắt đầu xác nhận lại sự tình.
Ban đầu, Ryoka tình cờ thấy Kazuma và Honoka. Khi đang trên đường đến lớp học thêm, cô bé vô tình thấy họ nên định trêu chọc một chút. Đúng là chuyện gây phiền phức cho người khác mà.
「Nhưng mà, Ryoka. Dù em biết chị với Odatagiri-kun hay……ừm, chơi mấy trò đó, nhưng dù sao thì em cũng đùa hơi quá rồi đấy. Nếu ầm ĩ lên thì sao?」
「Em xin lỗi……」
Ryoka ỉu xìu cụp vai xuống.
「N-Nhưng mà! Chúng ta hãy nghĩ theo hướng ngược lại đi! Nhờ chuyện này, có lẽ ký ức của chị sẽ quay trở lại đó!」
「Ryoka, em bớt──」
「Khoan đã, nghe em nói đã! Em đâu có nói bừa đâu! Vì được anh cứu khỏi tên biến thái, nên chị mới thích anh đó!」
「Ể──」
Honoka nhìn Kazuma với vẻ mặt như muốn hỏi "Vậy hả?".
「Ừm, thì……dù sao thì anh cũng chẳng làm gì to tát cả……」
Nếu là Kazuma của trước đây, có lẽ cậu đã do dự không dám gật đầu.
Nhưng bây giờ, cậu có thể nhớ lại mọi chuyện một cách rõ ràng. Cậu có thể tự tin trả lời câu hỏi của Honoka.
Điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Dù vậy, cậu cũng không hề có ý định cảm ơn những hành động gây phiền toái của Ryoka.
「Ra……là vậy」
「Honoka? Có lẽ nào, em đã nhớ ra gì đó?」
「Không ạ……nhưng」
Honoka liếc nhìn Kazuma.
「……em cảm thấy mình hiểu」
「Ể?」
「Á……!」
Mặt Honoka đỏ bừng lên. Rồi cô bé lắc đầu nguầy nguậy.
「K-Không, không phải đâu! Em chưa nói gì hết mà! Đừng để ý!」
「Ừ, ừm……」
Dù bị sự hăng hái của Honoka lấn át mà gật đầu, nhưng……thực ra, Kazuma đã nghe rõ những lời Honoka lẩm bẩm.
"Em cảm thấy mình hiểu"
……Rốt cuộc thì, em hiểu cái gì chứ?
Không phải là cậu không có những suy nghĩ kiểu "Có lẽ nào……", nhưng Kazuma không thể tự mình quyết định xem liệu cậu có nên nghĩ theo hướng đó hay không.
「H-Hay là, Ryoka? Hôm nay không phải là ngày em đi học thêm sao?」
「D-Dạ không sao đâu ạ. Vẫn còn thời gian──Á!!! Muộn mất rồi!!! Nếu cứ thế này thì em trễ mất!!!」
「Ể!?」
Kazuma vội vàng đẩy Ryoka đang nhốn nháo lên tàu, rồi cả hai cũng lên đường về nhà.
Hôm đó, Kazuma vẫn đưa Honoka về tận nhà. Nhưng cuối cùng, cả hai vẫn không hề nhắc đến câu lẩm bẩm vừa nãy.