「Odamori-kun, đây là các tờ rơi thông báo về chuyến dã ngoại của trường」
「À..... ừm」
「Vậy được rồi, cậu giúp tớ phát một nửa nhé」
「À, được thôi」
Vậy đó.
Cậu con trai ở phía trên đó là tôi, Odamori Tooru và đó là giới hạn về cuộc trao đổi giữa tôi với lớp trưởng Himeno Kirika.
Tôi ngồi ngay ở hàng đầu phía trong góc bên trái lớp, do vậy khi phải phát tờ rơi thì trách nhiệm làm việc đó lại bị đẩy cho tôi như một lẽ thường, đó là những cuộc trao đổi mà chúng tôi thường có.
Một tên con trai với vẻ ngoài bình thường, không có bất kì khía cạnh nào hay gì cả để gây điểm và cô gái xinh nhất trường với những điểm số hoàn hảo và là một trong những người nổi tiếng nhất trường.
Với viễn cảnh này thì đó đã là kịch kim về những lần tương tác mà tôi có thể có với cô ấy.
Tuy nhiên, có vài sự kiện không tưởng sắp xảy ra....... 「Miễn là đây là thế giới cũ」với nhận định đó, mọi thứ mà tôi biết sắp sửa thay đổi.
Từ quan điểm của tôi, tôi rất sợ phải tham gia các chuyến dã ngoại và các hoạt động của trường.
Dù sao đi nữa , lý do mà tôi ghét phải tham gia các chuyến đi là vì tôi không có người yêu và chẳng một ai để tôi có thể gọi là bạn cả.
Không phải là tôi bị bắt nạt hay gì cả, nhưng không một ai thèm bận tâm đến tôi và sự hiện diện của tôi cứ như không khí vậy.
Kể từ khi tôi vào học trường cao học, sự thật này vẫn chưa từng thay đổi và các mối quan hệ của tôi với bạn cùng lớp cũng vậy.
Đối với tôi, một kẻ cô độc, tất cả những gì tôi có thể làm là liếc nhìn những bạn học hứng hởi tận hưởng phong cảnh hay đi dạo.
Bởi vậy trong xe buýt có một người chẳng hề có một tý động lực hay hào hứng gì cả và chỉ nhìn một cách lơ đãng qua ô cửa kính......Đó là khoảnh khắc tai nạn xảy ra.
Có một tiếng nổ lớn, một va đập mạnh và những tiếng la hét của giáo viên và bạn cùng lớp.
Rồi mọi thứ tối sầm.
Trong khoảnh khắc đó, tôi tự nhủ 『*thở dài* mặc dù cuối cùng mình vẫn chưa kịp hoàn thành một việc gì cả nhưng lúc chết mình vẫn bình đẳng với mọi người…..』Tôi đã nghĩ về những ý nghĩ dửng dưng như vậy.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong một nơi trông giống một tòa nhà công sở và đang ngồi trên một chiếc ghế có vẻ rẻ tiền.
Trước mắt tôi là một chiếc bàn và một người đàn ông trong bộ đồ màu xám đang đeo kính, trông ông ta có vẻ lo lắng.
Anh ta có vẻ đang độ tuổi tam tuần và trông anh ta chả giống người phương đông mà cũng chả ra người phương tây.
Mịa nó chứ, xuống âm phủ rồi mà cũng có phỏng vấn à ?
「.......ưmmmm, về việc này chúng tôi xin chân thành xin lỗi vì chi nhánh quản lý của chúng tôi đã gây ra một lỗi lầm tai hại.
Dĩ nhiên là sẽ có bồi thường ngay sau đây, xin hãy bình tĩnh」
Như trong những vở kịch nước ngoài, anh ta giang rộng cả hai tay ra một cách rất cường điệu trong lúc treo trên miệng một nụ cười miễn cưỡng.
...... xin lỗi nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng làm thế này sẽ ổn thỏa.
「đó là một lời than phiền hợp lý, trong trường hợp đó hãy cho phép tôi giải thích một cách ngắn gọn. Trước hết, tôi là người quản lý chỗ này. Theo quan niệm của loài người tôi sẽ giống với một vị thần, nhưng nếu cậu muốn thì cậu cũng có thể coi tôi như một bộ phận đầu cuối của máy tính cũng được.
Hừm...... bất luận thế nào danh tính của anh ta cũng là một điều bí ẩn và bộ đồ anh ta mặc cũng không có bất kì mối liên kết nào với nơi này cả.
Ít nhất thì anh ta cũng có thể khiến chỗ này trông giống một điện thờ hay thứ gì đó chứ.
「Còn nữa , làm ơn hãy coi những sự kiện đã xảy ra này như một tai nạn. Va chạm giữa các chiều không gian......ồ thì việc này thường xảy ra cứ mỗi vài thế kỉ. Đúng vậy đó, dĩ nhiên tôi sẽ làm hết sức mình để ngăn chặn sự việc tương tự xảy ra......」
Nói ngắn gọn, anh ta nói ra đủ thứ lý do pha tạp với mấy đống từ chuyên môn.
Các vị thần chỉ có thể xử lý những việc xảy ra trong lãnh giới của họ.
Dù sao đi nữa, để tóm tắt thứ được gọi là "quản lý" này, bố trẻ đã nói, nó xảy ra theo thứ tự sau:
1: Tất cả những người ở thế giới cũ đã chết ngay lập tức, việc nay không thể đảo lộn hay sửa đổi.
2: Để bồi thường cho việc đó, linh hồn của chúng tôi sẽ được chuyển sang thế giới khác và chúng tôi sẽ được tái sinh.
3: Thế giới mới sẽ được tái dựng theo thế giới trong giả tưởng. Thế giới đó sẽ được đặt ở thời trung cổ nơi mà phép thuật và quái vật hiện hữu.
4: Thay vì được sinh ra dưới dạng trẻ con, chúng tôi sẽ được tái sinh với cơ thể cũ của mình như trước khi chết.
5: Các chỉ số và kĩ năng của chúng tôi khi được tái sinh đều được lựa chọn ngẫu nhiên.
6: Cuối cùng là chúng tôi được phép làm bất cứ thứ gì chúng tôi muốn ở thế giới mới.
「Để đỡ mất công sức, vì việc giải thích đã hoàn tất chúng ta sẽ chuyển sang chỗ bốc thăm xổ số nơi sẽ quyết định thiên chức và chỉ số của mỗi cá nhân. Xin hãy bốc một tấm vé」
Một chiếc hộp tuềnh toàng trông như thể được nhặt ở bãi rác nhà hàng xóm được đưa ra, chiếc hộp có duy nhất một lỗ để có thể cho tay vào bốc vé.
Trong lúc nghĩ tất cả việc này thật là lố bịch làm sao, tôi bất đắc dĩ cho tay vào hộp để bốc một tấm vé.
Để xem nào.... 『Bầy tôi của quỷ/Kẻ sử dụng phép thuật nô dịch Nô lệ sư』??
「Ể, thật sao ? Một thứ nguy hiểm như vậy lại được trộn lẫn trong đống vé? Nghiêm túc chứ ? Ồ thế này thì thật là khó xử....
Người quản lý nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
Trời trời, bình tĩnh đi nào ông thần kia.
Đầu tiên thì, Nô lệ sư là cái quái gì? Một thiên chức? Hay một danh hiệu
「Nào , vì cậu đã chọn trúng nó rồi nên đành phải chịu thôi..... Giờ thì, làm ơn hãy sống thật tốt ở kiếp sống thứ hai này với thiên chức làm Nô lệ sư nhé. Đã đến lúc tôi phải gặp mặt người tiếp theo rồi, Tạm~biệt~」
Ối, đợi đã tôi vẫn còn vài điều muốn hỏi..... Tôi vẫn còn chưa có thời gian để dừng lại và suy nghĩ về bất cứ điều gì cả.
Tầm nhìn tôi lại tối sầm lại lần nữa.
......Trong một ngôi làng nhỏ đang có những sự việc bất thương xảy ra, tất cả đều bắt đầu vào đợt giao xuân.
Lúc mới đầu chỉ là những cô thiếu nữ vào rừng để hái các loại cây thảo mộc nhưng giờ thì cứ từng cô thiếu nữ dễ thương mất tích một.
Người ta cứ tưởng rằng đó là do bọn Orcs và Goblins gây ra, tuy nhiên không hề có một dấu vết hay một nhân chứng nào báo cáo về những người mất tích.
Những nhóm người tìm kiếm được gửi đi khắp các dãy núi đều trở về tay không, thậm chí ngay cả các nhóm thám hiểm gia nhận điều tra cũng đều mất liên lạc và mất tích.
Đến lúc này, vương quốc cuối cùng cũng quyết định gửi quân tiếp viện từ đế đô.
Nhóm thám hiểm gia trước đã được thấy rất quan tâm đến việc này, vương quốc do đó đã nhận thức mối đe dọa một cách chú trọng hơn, bằng cách gửi một kị sỹ tinh nhuệ được lựa chọn một cách cẩn thận từ đội ngũ.
Và, người kị sỹ tình nguyện tham gia có tên là........
「…… Căn phòng sập thứ 3 cũng đã được xử lý thưa chủ nhân」
Một luồng ánh sáng ảm đạm chiếu rọi từ phía sâu nhất của hang động.
Sử dụng thượng nhãn thuật trên kính đeo mắt, cô gái có thể nhìn ra chiến trường và quan sát, nữ phù thủy mặc một chiếc áo rộng vành với đôi mắt trống rỗng thông báo lại với tôi.
Nói một cách không chuyên, cô ấy có ánh mắt của một phụ nữ bị cưỡng hiếp cho đến khi cô ấy có ánh mắt vô hồn..... ối chết chết chết, giờ không phải lúc để nghĩ về những thứ này.
Trong lúc tôi đang ngồi bắt chéo chân trên ngai vàng được làm đơn giản bằng đá , tôi hỏi cô gái đã bị trói buộc bởi phép thuật nô lệ của tôi một câu hỏi.
「các mũi tên yểm ma thuật và bẫy sập khí gây tê liệt đều bị vô hiệu hóa một cách dễ dàng như vậy sao? Cô nghĩ sao, liệu kẻ xâm phạm có phải cũng là một thám hiểm gia như cô không? 」
「không, có vẻ như đó là một kị sỹ được gửi đến từ Đế đô..... Hơn thế nữa, kị sỹ này có vẻ như còn chuyên về chiến đấu đơn thương độc mã và xử lý các hầm ngục, một kị sỹ tinh nhuệ」
「hể, vậy hóa ra vương quốc này cũng có một thứ như vậy. Thôi được, chỉ tại mình đã quá phô truơng nên đã gây ra sự náo động lớn trong vương quốc」
Những vụ biến mất bí ẩn cua các cô thiếu nữ trẻ.
Thủ phạm đứng sau tất cả những việc này dĩ nhiên là tôi, người đã được tái sinh ở thế giới mới này.
Tạo ra vô số những bẫy sập trong hang động này, tôi đã xoay sở để biến các thám hiểm gia dám xông vào trong này làm nô lệ để hoàn thành ngục tối này.
Tất cả những việc này đều được biến thành khả thi nhờ kĩ năng tôi có được từ thiên chức Nô lệ sư.
Những chi tiết phức tạp sẽ được giải thích dần dần.... còn lúc này tôi phải nghĩ cách để đối phó với kẻ xâm phạm láo xược này đã.
「Nếu cứ đà này thì chả mấy chốc mà họ sẽ đến. Chúng ta nên làm gì đây thưa chủ nhân, chúng ta có nên phản công không? 」
「Liệu cô có thể thắng không? Huống chi đây là một kị sỹ rất tinh nhuệ」
「Có lẽ sẽ rất khó khăn. Sức mạnh của kẻ địch, vượt xa hơn nhiều so với sức mạnh của cá nhân bọn em. Tuy nhiên, bọn em ít nhất cũng có thể khiến kẻ địch bị thương」
Chiến thuật hiến quân tốt cho nước cờ tương lai, liệu tôi có nên làm vậy không?
Theo lẽ tự nhiên, nếu tôi ra mệnh lệnh, những nô lệ bị trói buộc bởi phép thuật sẽ vui vẻ mà hi sinh mạng sống vì tôi.
Tôi trầm tư một lát.... nghiêng đầu nghĩ ngợi.
「Không, loại bỏ ý nghĩ đó đi. Kẻ địch đã đến tận đây thì chúng ta sẽ đối đầu với kẻ địch ngay tại chỗ này luôn.」
Đúng vậy, tất cả các cô gái đều chào đáp lễ và ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh của tôi, tôi lập tức đi chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.
Ngay khi việc chuẩn bị sắp sửa hoàn tất.... cánh cửa căn phòng mở tung.
「Những tháng ngày bạo ngược của ngươi đã hết rồi, tên pháp sư hắc ám đê tiện kia! Hãy ngoan ngoãn dừng chống cự và đầu hàng, nếu không—–」
Người xuất hiện là một nữ kị sỹ mặc một áo choàng màu xanh với mái tóc dài màu đen phất phơ trong gió, mặc trên mình bộ áo và mũ giáp sáng lấp lánh.
Thanh trường kiếm sáng bóng trong tay cô ta chỉ thẳng về phía tôi.
「Ta, Kị sỹ công chúa Kirika thề rằng với thanh kiếm này ta sẽ khiến ngươi tan biến thành hư vô——」
...........hử?
Giọng nói đó, khuôn mặt đó và cái tên đó.
Không thể nào, theo bản năng, tôi đứng bật dậy
Cùng lúc đó, phía bên kia cũng nhận ra.
「Hi… Himeno….. san?」
「Odamori, Kun!?」
.........vậy đó.
Đây là tôi, Odamori Tooru, Tôi là Nô lệ sư Tooru.
Và đó là Himeno Kirika, người giờ được biết đến với cái tên Kị sỹ công chúa Kirika.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện kể từ khi chúng tôi đến thế giới mới này.
Nô lệ sư Tooru
Thiên chức: Nô lệ sư LV 6
Kĩ năng: ? ? ?
Kĩ sỹ công chúa Kirika
Thiên chức: Kĩ sỹ công chúa LV 5
Kĩ năng: ? ? ?