Phần 1:
Đó là khoảng thời gian thời tiết bắt đầu se lạnh khi mùa đông đến gần. Trong phòng câu lạc bộ lúc đó chỉ có tôi, Asia và Xenovia.
“Tôi hơi tò mò, Irina làm gì khi không ở cùng chúng ta nhỉ?” Tôi thắc mắc khi đang uống trà.
“Có vẻ như cậu ấy đang thực hiện công việc với tư cách là một Thiên thần của Thiên giới.” Xenovia trả lời khi đang ngồi đối diện tôi.
Ồ, một công việc của Thiên thần Thiên giới. Irina hiện là Thiên thần tái sinh duy nhất trong CLB Nghiên cứu Huyền bí, trong khi phần còn lại chúng tôi đều là ác quỷ. À, ngoại trừ ông thầy Thiên thần sa ngã Azazel. Irina thường ở cùng chúng tôi hầu hết thời gian, nhưng cũng có những lúc cô ấy đi một mình, giống như khi chúng tôi làm nhiệm vụ của ác quỷ.
Thông thường, chúng tôi sẽ ở lại phòng câu lạc bộ đến tận đêm khuya chờ có người được gọi đi làm nhiệm vụ, nhưng Irina thì thường không có mặt. Dù Tam Đại Thế Lực đã đạt được hòa bình, nhưng vì là một Thiên thần, cô ấy không thể hỗ trợ chúng tôi trong công việc. Ờ thì, thỉnh thoảng cô ấy có mang đồ uống đến cho tụi tôi... nhưng cô ấy không bao giờ trực tiếp tham gia.
“Thỉnh thoảng vào ngày nghỉ, cậu ấy ra ngoài một mình và nói là đang làm công việc của Thiên thần.” Asia nói, vừa ăn dâu tây trên chiếc bánh.
Vậy ra cô ấy bận với những công việc mà chúng tôi không biết đến. “Một công việc của Thiên thần… Tôi hơi tò mò.”
Tôi buột miệng nói ra mà không suy nghĩ, nhưng khuôn mặt của Asia và Xenovia sáng lên ngay khi nghe thấy. Vì họ từng là thành viên của Giáo hội trước đây, chắc chắn họ sẽ quan tâm đến chuyện này…
“Đúng vậy, tôi cũng tò mò không biết Irina làm gì. Chính xác hơn là công việc của một Thiên thần trông như thế nào. Là bạn của cậu ấy, tôi muốn biết cậu ấy làm gì. Cậu cũng vậy đúng không, Asia?”
“Vâng, Xenovia-san! Tớ thực sự muốn được nhìn thấy công việc của một Thiên thần ít nhất một lần trong đời!”
Arara? Có vẻ tôi đã lỡ chạm vào chỗ nhạy cảm rồi. Họ đã bật chế độ sùng đạo mất rồi. Mà, họ từng là tín đồ của Giáo hội trước khi tái sinh, nên cũng không quá bất ngờ khi họ quan tâm đến chuyện này.
“…Nhưng liệu chúng ta có gây phiền phức không…?” Asia bỗng đổi giọng. Lúc đầu thì hứng thú, nhưng khi suy nghĩ lại, có vẻ cô ấy lo mình sẽ làm phiền Irina và Giáo hội nếu đi theo. Đúng là một cô gái có trái tim nhân hậu.
Nhưng như để xua tan mọi lo lắng, cánh cửa mở ra đầy năng lượng và Irina bước vào. Cô ấy gật đầu và nở nụ cười tinh nghịch.
“Fufufu, tớ nghe hết rồi đó! Được rồi! Tớ sẽ cho các cậu thấy công việc của tớ như thế nào!”
Có cảm giác lần này tụi mình sẽ dính dáng đến Giáo hội rồi đây…
Vào kỳ nghỉ tiếp theo, Asia, Xenovia và tôi đến một tòa nhà có liên quan đến Giáo hội ở thị trấn bên cạnh. Họ nói đây cũng là nơi ở của những người có liên quan đến Giáo hội ở khu vực này, đồng thời cũng là trụ sở của Thiên giới. Theo lời Irina, cô ấy thường nhận nhiệm vụ và báo cáo tại đây.
Có lẽ vì hiệp ước hòa bình giữa Tam Đại Thế Lực vừa mới được ký kết, bên ngoài tòa nhà trông khá mới. Đúng như mong đợi từ một tòa nhà của Giáo hội, phía trước có một cây thánh giá lớn. Đó là một công trình hiện đại trông to bằng tòa nhà mới của Học viện Kuou, chứ không giống những nhà thờ phương Tây cổ kính. Irina bảo tụi tôi đến đây hôm nay. Chắc cô ấy đến trước rồi…
Nhân tiện, chúng tôi đã xin phép Hội trưởng Rias từ trước. Chị ấy tiễn chúng tôi đi và nói
“Đây là cơ hội tốt để tìm hiểu về Giáo hội”,
thậm chí còn xin phép từ Thiên giới cho tụi tôi nữa. Đúng là người con gái mà tôi yêu! Không chỉ thấu hiểu chúng tôi mà còn luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ! Aaa, chị ấy thật tuyệt vời… À mà, chúng tôi từng bị mắng khi xin đi đến nhà thờ trước đây. Có lẽ lần này được phép là nhờ hiệp ước hòa bình giữa Tam Đại Thế Lực!
…Uuu, vì chúng tôi đều là ác quỷ, nên chỉ cần đến gần tòa nhà liên quan đến Giáo hội thôi đã thấy lạnh sống lưng. Asia và Xenovia cũng vậy. Mà, chuyện này không thể tránh khỏi. Là ác quỷ, bản năng khiến chúng tôi cảm thấy lo lắng khi đến gần các tòa nhà của Giáo hội. Nhưng sau hiệp ước hòa bình, không còn xung đột giữa ba bên nữa và họ cũng không can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Chúng tôi thậm chí còn hợp tác khi cần thiết.
“…Tôi luôn thấy rùng mình mỗi khi nhìn thấy nhà thờ khi đi dạo quanh thị trấn. Ufufufu, có lẽ đó là hình phạt xứng đáng cho những tín đồ đã tái sinh thành ác quỷ.”
Xenovia nói với giọng có chút tự trách… Giờ cậu là ác quỷ rồi nên đừng bận tâm nữa… Tôi định nói vậy, nhưng chắc sẽ khó cho những người lớn lên trong môi trường Giáo hội để buông bỏ chuyện đó.
“…Tớ muốn tham dự một buổi lễ nhà thờ.”
Aaa, Asia đang nhìn tòa nhà bằng ánh mắt đầy khao khát! Là một tín đồ trước đây, chắc cô ấy đang nghĩ đến nhiều điều! Nhưng nếu một ác quỷ tham gia lễ nhà thờ thì không biết điều gì sẽ xảy ra nên… xin lỗi nhé, Asia! Nhân tiện, hôm nay Asia mặc đồng phục Học viện Kuou giống như tôi và Xenovia. Mặc đồng phục vào ngày nghỉ có hơi lạ, nhưng vì sẽ đến một nơi của Giáo hội, nên chúng tôi nghĩ rằng mặc đồng phục – thứ có thể coi là lễ phục học sinh – sẽ lịch sự hơn. Xenovia cũng mặc đồng phục giống tôi, nhưng Asia thì cứ băn khoăn mãi không biết có nên mặc đồ sơ mi nữ tu không cho đến tận lúc chuẩn bị rời đi. Cuối cùng, cô ấy quyết định mặc đồng phục giống chúng tôi sau khi cân nhắc đến quan điểm của Giáo hội và muốn thể hiện rằng cô ấy giờ đây là thành viên của gia tộc Gremory.
“Mọi người đến đủ rồi!”
Có người bước đến gần chúng tôi trước tòa nhà. Đó là Irina.
“Hôm nay tớ sẽ cho mọi người thấy công việc thường ngày của một Thiên thần~”
Irina trông rất vui vẻ; giọng nói cô ấy đầy phấn khởi. Giống như cảm giác khi bạn bè đến chơi nhà vậy. Cô ấy phát cho mỗi người chúng tôi một thẻ đeo cổ giống như thẻ nhân viên. Đó là một loại thẻ ID có in hình của chúng tôi trên đó. Irina chỉ vào thẻ và giải thích:
“Đây là giấy phép đặc biệt. Nó được thiết kế để không gây tổn hại khi các cậu đến gần những nơi có liên quan đến Giáo hội. Vì là công nghệ mới phát triển gần đây nên hiện chỉ có rất ít người sở hữu nó.”
Đúng thật, dù đã có hiệp ước hòa bình, việc một ác quỷ bước vào lãnh thổ của Thiên thần vẫn gây ra nhiều vấn đề. Điều này đặc biệt đúng trong trường hợp Sacred Gear của Asia, [Twilight Healing]. Nghe nói nó sẽ gây tổn hại nếu cô ấy đến gần nhà thờ. Người ta nói là vì năng lực này có thể chữa lành cho cả đồng minh lẫn kẻ thù, dù là ác quỷ hay Thiên thần sa ngã… Liệu chỉ cần đeo cái này là được thật sao? Dù vẫn còn nghi ngờ, chúng tôi vẫn đeo thẻ lên cổ.
…..
Ngay khi đeo vào, cảm giác rùng mình bủa vây chúng tôi nãy giờ bỗng dưng biến mất một cách kỳ diệu. Trải nghiệm hiệu quả rõ ràng như vậy khiến Asia và Xenovia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Nhưng đừng sử dụng năng lực của các cậu khi đang đeo thẻ nhé. Chúng vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nên không ai biết điều gì có thể xảy ra.” Irina nói nhanh rồi nháy mắt với chúng tôi.
Vậy là không được sử dụng năng lực khi đang đeo thẻ. Hơn nữa, nếu dùng thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Ừm, tuy thấy biết ơn nhưng cũng hơi sợ thật.
Có lẽ mấy cái ID này là nhờ Hội trưởng Rias nói chuyện với Thiên giới trước chuyến đi. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy chắc là vì hai bên đã bắt đầu tin tưởng lẫn nhau sau khi ký hiệp ước. Mà, vì nơi chúng tôi đến không phải là Thiên đường hay Vatican nên có lẽ xin phép dễ hơn. Nếu muốn đến những nơi quan trọng như thế thì chắc thái độ từ phía Thiên giới sẽ khác hẳn.
“Ừ, nếu không dùng năng lực thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Xenovia nói với giọng thản nhiên, nhưng… người tớ lo nhất chính là cậu đấy. Mỗi lần Xenovia chiến đấu với toàn lực, cái ốc vít trong đầu cô ấy như bị lỏng, và cô ấy lại trở thành một "đầu đất mê sức mạnh". Hồi mới gặp cô ấy, trông cô ấy ngầu lắm cơ mà…
Giờ thì Kiba thường than với tôi,
“Tôi muốn dạy cho cậu ấy những kỹ thuật tốt hơn để mở rộng tầm đánh. Cậu ấy không dùng đến não khi chiến đấu…”, giọng đầy thất vọng, và còn nói cậu ấy đang đánh mất phẩm giá của một quân [MÃ].
“Vậy thì cùng vào trong thôi.”
Chúng tôi đi theo Irina tiến vào tòa nhà phía trước.
Khi bước qua cánh cửa tự động, chúng tôi thấy một nơi không khác gì mấy so với văn phòng bình thường. Nhân viên làm việc ở đây cũng mặc vest như mấy người công sở bình thường khác.
Nhưng thỉnh thoảng, chúng tôi bắt gặp vài linh mục và nữ tu đi ngang qua… là các linh mục và nữ tu thật sự. Họ đang mặc đúng bộ đồ nữ tu giống với bộ của Asia! Nhìn mấy vị linh mục như vậy… lại khiến tôi nhớ đến tên khốn Freed.
Những người mặc vest thì không hề chú ý đến chúng tôi khi chúng tôi đi ngang qua, nhưng mấy linh mục và nữ tu thì có vẻ nhận ra thân phận của chúng tôi và nhìn chúng tôi đầy tò mò… Nếu họ được cử đến đây thì chắc hẳn họ cũng biết rằng chúng tôi là ác quỷ.
“…À, họ chính là…”
“….Tôi có nghe đồn rồi…”
Họ thì thầm với nhau khi đi qua chúng tôi. Mà, tôi đang đeo một thẻ tên có ghi rõ [Hyoudou Issei] nên ai biết tên tôi thì chắc nhận ra ngay.
…Nhưng có một điều còn thú vị hơn, đó là cách mọi người chào Irina.
“Xin chào Ace Irina-sama.”
“Một ngày tốt lành đến với Thiên thần Irina.”
“Irina-sama, xin hãy xem qua lời cầu nguyện mà tôi đã dâng lên Chúa vào lần tới nhé.”
Tất cả những người gặp Irina đều cúi đầu hoặc chắp tay cầu nguyện trước mặt cô ấy! Họ đối xử với cô ấy như một thánh nữ, vô cùng kính trọng!
Phải rồi! Tôi quên mất, nhưng Irina chính là Ace của Tổng lãnh Thiên thần Michael-sama! Trong bộ bài mà Michael-sama sở hữu, cô ấy là một trong mười hai Thiên thần trực thuộc dưới trướng ngài! Không hề nói quá khi nói rằng đó là một trong những vị trí quan trọng nhất trong toàn bộ Giáo hội!
…Vì mỗi ngày đều thấy Irina như một nữ sinh trung học dễ gần nên chúng tôi cứ hay quên mất cô ấy thực sự quan trọng thế nào. Nếu nhìn từ góc độ của những người trong Giáo hội, Irina chắc chắn là người mà rất nhiều người ngưỡng mộ.
“…Irina, cậu thật tuyệt vời.” Tôi lẩm bẩm.
Cô ấy cười lớn và đáp lại,
“Ise-kun, cậu đang nói gì thế~?”
…Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ thật sự xem cậu là một Thiên thần quan trọng.
“Thật tuyệt vời…! Tớ nghĩ từ giờ tớ sẽ thần tượng Irina-san mất thôi!”
“Phải đấy… Nếu ai đó trở thành Thiên thần, thì đó hẳn là điều vinh dự nhất mà con người có thể có được. Có lẽ tớ nên tự hào vì được gọi một Thiên thần là bạn của mình.”
Asia và Xenovia mắt sáng lấp lánh, lập tức cầu nguyện ngay tại chỗ cho người bạn của mình! Đức tin của họ càng lúc càng sâu đậm hơn kể từ khi đến nơi này! Dù bây giờ sống dưới thân phận là ác quỷ, nhưng có thể thấy rõ trong lòng họ vẫn giữ vững đức tin vào Chúa.
Irina quay lại nhìn chúng tôi, cười gượng gạo.
“Thật xin lỗi… Người ở đây đều là những người được chọn kỹ càng từ các phe phái và thường rất lý trí, nhưng… có lẽ họ hơi tò mò về các ác quỷ – là các cậu đó.”
“Tớ không bận tâm lắm. Họ chắc cũng biết chuyện bọn khủng bố và thảm họa quái vật ở Địa ngục gần đây rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Những người ở trụ sở liên minh này đều là những người đã vượt qua những yêu cầu nghiêm ngặt từ từng phe phái. Họ thường không lộ mặt mà hỗ trợ từ trong bóng tối. Ngoài ra, họ còn làm công việc truyền giáo và trừ tà.” Irina giải thích. Chúng tôi cũng nghe rằng Thiên giới thường hỗ trợ các chiến binh tuyến đầu từ phía sau. Do đó, các linh mục và nữ tu mà chúng tôi vừa đi ngang qua chính là những người đang thực hiện nhiệm vụ đó… Nhưng đợi đã, Irina vừa nói một điều khiến tôi chú ý.
“Trừ tà… Đối với ác quỷ sao?”
Tôi hỏi cho chắc, thì Irina cười gượng.
“Không, các ác quỷ nắm giữ khu vực này như Rias-san và Sona-san là đồng minh quý giá của chúng tớ, nên sẽ không có chuyện đó đâu. Với lại, các cậu đâu phải loại người làm điều xấu, đúng không?”
Đúng vậy, Hội trưởng Rias sẽ không bao giờ làm hại con người – chị ấy luôn thể hiện rất nhiều tình cảm với họ. Vậy thì họ trừ tà cho ai?
“À, ý cậu là những ác quỷ lạc lối đúng không?” Xenovia trả lời thắc mắc của tôi. À, vậy là bọn chúng, tôi hiểu rồi, họ trừ khử các ác quỷ xấu.
Irina gật đầu, nói tiếp:
“Đúng vậ. Nên một phần công việc của chúng tớ là giải cứu con người khỏi những thứ như vậy.”
“Đó cũng là điều mà Rias onee-sama vẫn làm.” Asia thêm vào. Đúng vậy, Hội trưởng Rias cũng làm lễ trừ tà nếu có người yêu cầu.
Irina thở dài khi đang đi lên cầu thang.
“Sự thật là, sau hiệp ước hòa bình, số lượng người trừ tà đã giảm đi rõ rệt.” Tôi nhớ Azazel-sensei cũng từng nói điều tương tự… Irina tiếp tục:
“Nó ảnh hưởng nhiều nhất đến các linh mục, nữ tu và chiến binh – những người chiến đấu với các sinh vật siêu nhiên. Trước đây, họ chiến đấu với ác quỷ và Thiên thần sa ngã để giành lại lãnh thổ. Nhưng kể từ khi liên minh được hình thành, không còn cần phải đánh nhau nữa. Giờ đây, chúng tớ chỉ chiến đấu với những quái vật hoặc các thế lực từ chối liên minh, chẳng hạn như ma cà rồng. Nhờ đó, số lượng chiến binh đã giảm xuống do không còn nhu cầu trong thời bình. Tuy nhiên, số lượng ấy cũng không nên giảm quá nhanh, vì vẫn còn mối đe dọa từ các tổ chức khủng bố…”
Hmm… Có vẻ những người trừ tà đang rơi vào cảnh khó khăn. Mấy linh mục thất nghiệp à…
“Với những người sống và chiến đấu vì danh nghĩa của Chúa, thanh kiếm chính là lẽ sống của họ. Nên việc buông bỏ nó là điều rất khó khăn. Nếu là tớ, có lẽ tớ cũng sẽ rất băn khoăn về tương lai của mình.” Xenovia nói.
Có lẽ cô ấy hiểu cảm giác đó, vì bản thân cũng là một chiến binh. Dù cô ấy đã chọn trở thành ác quỷ một cách bốc đồng, nhưng nghe như thể hồi đó cô ấy cũng đã vật lộn với quyết định của mình.
“Nhân tiện, chúng tớ vẫn đang giữ bí mật về Chúa – trừ những người ở cấp cao. Chúng tớ không thể tiết lộ sự thật cho những tín đồ sùng đạo.”
Irina nói, ánh mắt buồn bã. Đa số người ở đây đều không biết rằng Chúa – đấng đã viết ra Kinh Thánh – hiện giờ không còn tồn tại. Điều đó cũng dễ hiểu. Asia, Xenovia và cả Irina đều suýt sụp đổ tinh thần khi biết sự thật ấy. Với những người ở Giáo hội, tin tức đó chẳng khác nào tận thế. Nếu họ đánh mất đức tin và chìm trong đau khổ thì sẽ là một thảm họa.
Khi chúng tôi tiếp tục bước lên cầu thang, tôi bắt đầu tự hỏi Irina đang dẫn chúng tôi đi đâu. Rồi cô ấy dừng lại trước một cánh cửa.
Trên cánh cửa có một dòng chữ viết bằng chữ cái Thiên thần cùng với hình cây Thánh giá, và cánh cửa tỏa ra cảm giác rất nặng nề. Ai ở sau cánh cửa này hẳn là một nhân vật cấp cao.
Trước khi gõ cửa, Irina quay lại nhìn chúng tôi.
“Thật ra, quản lý khu vực này hiện đang có mặt tại đây. Bình thường người đó rất bận rộn, phải di chuyển giữa Vatican và Thiên giới, nhưng lần này đã dành chút thời gian riêng như một dịp đặc biệt. Người đó cũng là một Thiên thần tái sinh giống như tớ.”
Hmm, quản lý khu vực à.
Tôi chẳng biết gì về người của Thiên giới chịu trách nhiệm khu vực này. Mà cũng phải thôi, tôi chưa từng hỏi bao giờ. Chắc Hội trưởng Rias hoặc Azazel-sensei thì biết người đó là ai.
Nhân sự bên Thiên giới đúng là bí ẩn thật. Mà nói thật thì tôi cũng không rành gì về phía Thiên thần sa ngã hay Ác quỷ cho lắm…
“Vậy là quản lý khu vực cũng là một Thiên thần tái sinh. Chắc hẳn phải là một tín đồ sùng đạo lắm, đúng không? Thú vị thật đấy.”
Xenovia trông đầy háo hức, nhưng Irina thì lại nở một nụ cười tinh nghịch.
“Ufufufu, Xenovia. Cậu sẽ rất ngạc nhiên cho xem.”
Vừa nói với Xenovia, Irina gõ cửa.
“Xin mời vào.” Một giọng nói lịch sự cất lên… Nghe giọng thì có vẻ là một phụ nữ trẻ.
Bên trong căn phòng… là một nữ tu đang ngồi trước bàn làm việc. Cô ấy đội mũ trùm đầu nên tôi không nhìn thấy tóc, nhưng có đôi mắt xanh và ngoại hình mang nét Bắc Âu! Cô ấy là một mỹ nữ với thân hình nổi bật, chẳng khác gì người mẫu! Trông có vẻ… khoảng cuối tuổi 20.
Với nụ cười dịu dàng, cô ấy toát ra một khí chất ấm áp.
“Cảm ơn mọi người đã đến tận đây.” – nữ tu đứng dậy chào chúng tôi.
Cô ấy chào hỏi rất nồng hậu… nhưng tôi không thể rời mắt khỏi thân hình của cô ấy! Dù đang mặc trang phục nữ tu che kín, nhưng bản năng nhận diện đường cong phụ nữ của tôi đã được nâng cấp kha khá gần đây nên tôi có thể đoán khá chính xác. Tôi cá là thân hình cô ấy rất bốc lửa. Nếu cởi ra thì đúng là cảnh tượng tuyệt vời! Vòng ba cực chuẩn, đôi chân cũng không quá gầy mà cũng chẳng quá to – hoàn hảo!
Dù tôi đang nhìn chằm chằm cô ấy bằng ánh mắt dâm đãng, cô ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu. Khỉ thật, có phải tôi đang thấy tội lỗi vì đang ở trong Giáo hội không vậy?! Nhìn vào nụ cười trong sáng và thuần khiết của một nữ tu, đột nhiên tôi có cảm giác muốn xưng tội, dù mình là một Ác quỷ!
…Ngay lúc đó, tôi để ý thấy Xenovia đứng bên cạnh đã hóa đá. Khuôn mặt cô ấy tái xanh! Xenovia nói với giọng run rẩy:
“S-S-S-S-S-Sơ Griselda! C-C-C-C-Cô làm gì ở Nhật vậy?!”
Ara? Họ quen nhau sao? Cô ấy bối rối đến lạ, không giống cô nàng tự tin mọi khi chút nào!
Người được gọi là Sơ Griselda vẫn mỉm cười và cất tiếng nói. Trên mu bàn tay cô ấy có ký hiệu chữ Q.
“Rất vui được gặp các thuộc hạ của gia tộc Gremory. Tôi là Griselda Quarta, quân [QUEEN] của một trong Tứ Đại Seraph – Gabriel-sama. Hiện tôi đang là quản lý khu vực này của Thiên giới, rất hân hạnh được gặp mặt.”
Ồ hô! [QUEEN] của Gabriel-sama, một trong Tứ Đại Seraph – Thiên thần tối cao! Vậy thì địa vị của cô ấy chắc chắn là rất cao rồi!
“Sơ Griselda… nổi tiếng lắm đấy… Khi em còn ở Giáo hội, em đã nghe tên cô ấy vài lần.”
Thì ra cả Asia cũng biết cô ấy. Irina gật đầu nói tiếp:
“À, bộ bài của Gabriel-sama là Cơ (Heart). Vì thế nên Sơ Griselda là [QUEEN] Cơ – Queen of Heart. Mọi người đều gọi cô ấy như vậy.”
Ế… Queen of Heart! Vậy nghĩa là nếu Irina là Át và Michael-sama là Bích (Spade) thì Irina là Át Bích – Ace of Spade! Cả hai đều là quân mạnh trong bài tây. Nếu cả Queen of Heart và Ace of Spade cùng có mặt tại một khu vực, thì rõ ràng nơi này rất quan trọng với Thiên giới. Nhưng vẫn khó tin nổi là Irina lại là Ace of Spade. Có lẽ là do tôi quá quen với cuộc sống bình thường hằng ngày của cô ấy…
Sơ Griselda nhìn về phía tôi.
“Xích Long Đế Vương Hyoudou Issei-san, đúng không? Tôi đã nghe danh cậu – ngôi sao mới nổi của Địa ngục, người đã lập nên nhiều chiến công, phải không?”
“T-Tôi không dám nhận là ngôi sao…”
Tôi thấy xấu hổ khi được một mỹ nhân như vậy khen ngợi! Ngượng chết mất… Nhưng Sơ Griselda vẫn cười và tiếp tục nói:
“Là một trong Bảy Đại Tội… có vẻ như cậu mang dục vọng tình dục rất mạnh mẽ. Hợp với thân phận Ác quỷ đấy. Không những vậy, cậu còn là một Long tộc. Theo giáo lý của Chúa, Rồng là sinh vật Tà ác. ‘Ác quỷ và Rồng đầy dục vọng’… Fufufu, nếu một tín đồ nhạy cảm nào đó ở đây thì chắc họ ngất tại chỗ mất rồi.”
T-Tôi cũng không biết là đang được khen hay bị chửi nữa… Ngay lúc đó, Irina thì thầm vào tai tôi:
“Sơ Griselda rất nghiêm khắc với Ác quỷ. Trước khi có liên minh, cô ấy từng chiến đấu chống lại Ác quỷ và Thiên thần sa ngã vì Thiên giới. Cô ấy cũng là một trong năm pháp sư trừ tà mạnh nhất toàn Giáo hội, đặc biệt là trong số các nữ pháp sư. Nhưng cô ấy không phải người xấu đâu. Đó chỉ là kiểu hài hước của cô ấy thôi.”
Một nữ tu can trường từng chiến đấu chống lại Ác quỷ ư! V-Và đó là kiểu hài hước của cô ấy sao? Ờ thì… tôi không cảm nhận được ác ý nào nên chắc là thật.
“Tiếp theo là… Xenovia.”
Ánh mắt của Sơ Griselda chuyển sang Xenovia. Xenovia cố tránh ánh nhìn đó, nhưng Sơ Griselda nhanh chóng bước tới, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Xenovia. Với nụ cười rạng rỡ, cô ấy cất giọng đầy tự tin:
“Đã lâu không gặp, chiến binh Xenovia. Ta không ngờ lại được gặp em trong hoàn cảnh thế này.”
Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm nhận được… có chút tức giận ẩn giấu trong đó…
“V-V-Vâng, Sơ Griselda. Đ-Đã lâu rồi… C-Chị… dạo này vẫn khỏe chứ…?”
Ôi trời, tôi chưa bao giờ thấy Xenovia toát mồ hôi hột và nói chuyện run rẩy đến mức này! Thật hiếm có, và cũng khá… thú vị khi thấy cô ấy trong trạng thái như vậy!
“‘Vẫn khỏe chứ’ không phải là điều em nên nói lúc này. Tại sao em lại đầu thai thành Ác quỷ sau khi được cử đi làm nhiệm vụ? Không những vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa một lần liên lạc với chị? Nếu có điều chị thực sự muốn hỏi, thì đó là: Em đang làm cái gì ở đây mà còn dám vác mặt đến thế này hả, đứng dậy đi…!”
Sơ Griselda dần dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi tay đang giữ mặt Xenovia, còn sự tức giận trong giọng nói của cô ấy thì ngày càng rõ rệt! Căn phòng giờ tràn ngập một áp lực khủng khiếp phát ra từ người phụ nữ mà mới lúc nãy vẫn còn dịu dàng!
Irina ghé tai nói nhỏ với tôi và Asia:
“Sơ và Xenovia từng ở cùng một cơ sở. Không chỉ vậy, chị ấy còn là tiền bối của Xenovia. Chị ấy cũng là người hiểu Xenovia nhất trong Giáo hội. Khi tớ còn làm việc với Xenovia trong một đội, chị ấy cũng giúp đỡ tớ rất nhiều lần.”
Thì ra là vậy! Chị ấy là senpai của Xenovia từ quê nhà! Xenovia chưa bao giờ nói về quá khứ của mình nên luôn là một bí ẩn… nhưng rõ ràng cô ấy có một người quan trọng ở phía sau.
Xenovia, không thể chạy trốn vì đang bị Sơ giữ chặt mặt, quay sang hét lên với Irina:
“Irina! T-Tại sao cậu không nói cho tớ biết người quản lý khu vực là Sơ Griselda?! Nếu tớ biết trước là chị ấy, tớ đã không bao giờ đến đây rồi!!”
“Tớ không nói cho cậu biết vì tớ đoán được là cậu sẽ không đến nếu biết người đó là chị ấy. Tớ cũng nghe rằng cậu chưa từng liên lạc với Sơ Griselda kể từ khi trở thành Ác quỷ đúng không?”
“Đ-Đương nhiên rồi! Nếu tớ có làm vậy… chắc tớ đã bị chị ấy giết từ lâu rồi!”
Xenovia cố gắng kháng cự nhưng không thể thoát khỏi tay của Sơ Griselda; khuôn mặt cô ấy bắt đầu méo mó vì bị bóp khá mạnh. Thấy cảnh đó, Irina cười khúc khích đầy tinh nghịch. Sơ Griselda tiếp tục nói, vẫn siết chặt mặt Xenovia:
“Chị đã phát điên khi nghe tin em sang Nhật và lại còn tái sinh thành Ác quỷ. Em – người mà chị đã nuôi dạy trong ánh sáng của Thiên Chúa – lại trở thành Ác quỷ… Em lúc nào cũng hành động theo ý mình và suốt ngày đưa ra những lý thuyết kỳ quặc, ai cũng xem em là đứa trẻ rắc rối. Nhưng chị luôn tin em là một cô gái có trái tim nhân hậu.”
Sơ Griselda nói đúng đấy. Xenovia chẳng bao giờ nghe lời ai và cứ làm theo ý mình. Cô ấy cũng hay nói linh tinh khiến bọn tôi đau đầu không ít. Nhiều lúc chúng tôi bị dồn vào tình thế éo le chỉ vì cô ấy, đúng là như vậy, Sơ Griselda! Nhưng cũng không thể nói rằng cô ấy lúc nào cũng tệ.
Lúc đó, Asia lên tiếng, hướng về phía Sơ Griselda:
“Sơ Griselda, xin hãy tha thứ cho Xenovia… Là người cũng từng bị Giáo hội ruồng bỏ và tái sinh thành Ác quỷ, có thể chị sẽ không tin em… nhưng Xenovia-san thật sự là một người rất tốt. Cậu ấy là đồng đội quý giá của bọn em, đã nhiều lần cứu giúp em… Và Xenovia-san cũng là người bạn thân thiết mà em rất trân trọng. Vậy nên… xin chị hãy tha thứ cho cậu ấy.”
Asia nói với tất cả tấm lòng, cầu xin sự tha thứ – không chỉ như một người đồng đội, mà là như một người bạn thân thiết. Với Asia, Xenovia là người vô cùng quan trọng.
Nghe lời Asia, Sơ Griselda buông mặt Xenovia ra và trở lại vẻ điềm tĩnh.
“Chị cũng biết đến em, sơ Asia. Chị nghe nói em đã phải chịu nhiều khổ sở vì Sacred Gear mà em sở hữu. Chị sẽ sớm gửi cho em một thẻ căn cước đặc biệt. Dùng nó, em sẽ có thể tham gia vào các hoạt động của Giáo hội với một vài điều kiện nhất định.”
Nghe vậy, Asia vô cùng ngạc nhiên.
“Đ-Điều đó… có thật không ạ? Việc đưa một thứ quan trọng như vậy cho một người đã trở thành Ác quỷ…”
Khi Asia hỏi một cách ngập ngừng, Sơ Griselda mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi. Dù em đã trở thành Ác quỷ, chỉ cần em vẫn giữ vững đức tin, thì em vẫn luôn là bạn của bọn chị. Tuy sẽ có những giới hạn nhất định vì em là Ác quỷ, nhưng nếu tuân theo ý Chúa, em vẫn có thể đồng hành cùng chúng ta.”
Nghe lời ấy, Asia xúc động đến mức nước mắt lăn dài trên má.
“Tuyệt quá Asia! Có khi em sẽ được dự lễ thánh nữa đó!”
Tôi reo lên. Asia liền đáp lại “Vâng!” đầy phấn khích. Cô ấy thực sự rất hạnh phúc lúc này.
Ngay lúc đó, Sơ Griselda lại đưa tay… kéo má Xenovia một lần nữa.
“Sơ Asia, nếu chị có thể nhờ vả em một điều, thì đó là: hãy tiếp tục làm bạn với đứa phiền toái này trong tương lai nhé.”
“Dĩ nhiên rồi! V-Và lại, em không còn là….”
“Ít nhất, chị vẫn sẽ xem em là một Sơ.”
Nghe được lời nói ấy từ Sơ Griselda, Asia suýt nữa thì ngất đi vì xúc động. Hôm nay chắc chắn là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô ấy — cô đang dần lấy lại những điều đã mất kể từ khi trở thành Ác quỷ, từng chút một.
Vị Sơ này quả thực là một người rất tốt.
“Sơ Asia, chị sẽ dạy em cách đối phó với tên Ác quỷ háo sắc này và cô nàng Ác quỷ vô tư kia. Ufufu, chị đã từng đánh bại nhiều Ác quỷ trước đây rồi, mấy chuyện thế này chẳng đáng lo.”
……Tôi nghĩ chị ấy sẽ tiếp tục nghiêm khắc với tôi và Xenovia đây.
Irina nói với Sơ Griselda:
“Như em đã đề cập trước đó, em định cho họ xem công việc thường ngày của một Thiên Thần.”
“Ừ, đó là một ý hay. Để các Ác quỷ quan sát công việc của Thiên Thần… đây là lần đầu tiên chị thật sự cảm thấy tinh thần đồng minh hiện diện rõ ràng đến vậy. Cứ thoải mái tận hưởng nhé. Ace Irina, nhớ đừng phạm sai lầm gì đấy.”
“Vâng ạ!”
Irina đáp lại đầy mạnh mẽ.
Và thế là, bọn tôi bắt đầu quan sát công việc của một Thiên Thần.
“Ah, Thiên Thần xinh đẹp ơi. Xin hãy lắng nghe lời xưng tội của tôi~”
Một người đàn ông đang quỳ gối, xưng tội trong phòng lễ của tòa nhà này.
“Nếu anh không phiền, tôi rất sẵn lòng lắng nghe lời xưng tội của anh.”
Irina, với vòng hào quang trên đầu và đôi cánh thiên thần hiện ra, lắng nghe câu chuyện của người đàn ông. Người này là một trong các nhân viên làm việc tại đây, nên biết rõ sự tồn tại của các Thiên Thần.
Nói đơn giản thì đây là “[Tư vấn Thiên Thần]” — cô ấy lắng nghe những rắc rối và phiền não của con người trong phòng lễ.
“Chúa chắc chắn sẽ tha thứ cho việc anh mượn quá nhiều đĩa phim khiêu dâm.”
Sau khi nghe xong vấn đề của người đàn ông, Irina trả lời như vậy.
Chúng tôi đang ngồi trên băng ghế gần đó, quan sát công việc của cô ấy. Vấn đề của người đàn ông nghe thật nực cười, nhưng Irina — người đang nghiêm túc xử lý nó — lại khiến cảnh tượng càng thêm buồn cười. Mặc bộ thiên phục trắng sáng, Irina còn tỏa ra ánh sáng thánh khiết, rõ ràng là cô ấy đang cố kiềm chế bản tính thật của mình.
“Này, cậu ấy có đang diễn hơi quá không vậy?”
Tôi quay sang Asia và Xenovia, nhưng…
“………”
“………”
Cả hai đang chăm chú theo dõi công việc của Irina với ánh mắt nghiêm túc và đầy sự ngưỡng mộ. Với họ, đây chắc hẳn là một trải nghiệm vô giá…
Đáng buồn thay, cách nghĩ của tôi và hai người họ khác nhau hoàn toàn — có lẽ do môi trường trưởng thành quá khác biệt.
Tôi có hơi buồn vì mình không thể cảm nhận được cùng một cảm xúc như họ…
Irina tiếp tục lắng nghe các vấn đề của mọi người sau đó.
Sau hai tiếng làm việc, cô ấy kết thúc công việc hiện tại và chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo. Tất nhiên, bọn tôi cũng đi theo cô ấy.
Tại một phòng lễ khác trong tòa nhà, cô ấy đối mặt với một cặp vợ chồng trẻ mang theo con nhỏ của mình.
“Thiên Thần-sama, xin hãy ban cho đứa trẻ này một cái tên thiêng liêng.”
A, họ đến để xin Thiên Thần đặt tên cho con mình.
“Dĩ nhiên rồi!”
Irina vui vẻ nhận lời và bắt đầu viết nguệch ngoạc gì đó lên tờ giấy cô đã chuẩn bị.
“Giờ thì, tôi sẽ đặt tên cho bé là Jacob-kun! A, trong tiếng Nhật thì viết như thế này! Tôi đặt cho bé một cái tên trưởng thành nhé~!”
Gì vậy trời, đặt tên cho con người ta một cách tùy tiện như thế à?! Rõ ràng là cô ấy vừa nghĩ ra cái tên ấy và cố gán ghép chữ Nhật vào cho hợp âm! Làm ơn nghĩ kỹ trước khi đặt tên chứ!
“Cảm ơn rất nhiều, Thiên Thần Irina-sama!”
Cái gì cơ?! Họ lại còn vui mừng với cái tên đó nữa?! Dù Irina đặt một cái tên kỳ quặc như thế cho con họ?!
“Ừm, là một cái tên hay đấy.”
“Đúng vậy, đúng là Irina-san.”
Cả Xenovia và Asia nữa sao?! T-Tôi không hiểu nổi nữa! Tôi không thể nắm bắt được cách suy nghĩ của họ nữa rồi!
Nơi tiếp theo Irina đến là một phòng studio trong tòa nhà. Ở đó có nhiều máy quay và các nhiếp ảnh gia nam đang chuẩn bị chụp hình.
Nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp ảnh Irina sau khi cô ấy thay đồ bơi!
“Tuyệt lắm~ Irina-sama, lần này tạo dáng như thế này nhé.”
“Th-Thế này ạ?”
“Đúng rồi! Rồi, bắt đầu nào!”
Những ánh đèn flash chớp liên tục hướng về Irina đang tạo dáng dễ thương.
…Từ những gì tôi nghe được sau đó, có một tạp chí nội bộ được phát hành cho những thành viên đặc biệt trong tòa nhà này, tên là [Weekly Brave Angel]. Và Irina sẽ được xuất hiện trong số sắp tới với tư cách là Ace của Michael-sama.
“Tớ nghe nói Irina-san rất nổi tiếng trong giới những người biết đến sự tồn tại của Thiên Thần.”
Asia nói vậy với tôi.
…Cô ấy giống như một thần tượng vậy. Mà khoan, chẳng phải chúng tôi cũng đang trong tình huống tương tự sao? Dù sao thì có vẻ như Irina cũng rất nổi tiếng trong cái ‘ngành’ này.
Chà, cô ấy đúng là dễ thương thật, nên tôi hiểu vì sao cô ấy được yêu mến, nhưng… đây mà cũng là công việc của một Thiên Thần sao…? Đây không giống như những gì tôi từng tưởng tượng chút nào…
Sau khi buổi chụp kết thúc, nhiếp ảnh gia lên tiếng.
“Fufufu, Irina-sama, cô dẫn bạn trai đến đây à? Có phải là cậu rồng nổi tiếng mà chúng tôi hay nghe nói không?”
Hắn ta nhìn về phía tôi… Oi oi, có tin đồn kiểu đó thật à?
Nghe thấy vậy, mặt Irina đỏ bừng.
“T-T-Tôi…! Ise-kun là bạn thanh mai trúc mã của tôi, kiểu như vậy đó….”
Irina nói lắp bắp, lúng túng vô cùng.
“Vì Irina-san rất nổi với các anh em ở đây, nên nếu họ biết cô có bạn trai, chắc họ sẽ bị sốc lắm đấy.”
Các nhiếp ảnh gia cười rộ lên sau câu đó. Còn Irina thì đỏ mặt vì xấu hổ.
“…Hai người đang hẹn hò à?”
“Ồ hồ, ra là thế đấy~”
Asia và Xenovia đang rơm rớm nước mắt và lườm tôi!
“Này! Nói gì đi chứ Ise-kun!”
Irina tiến về phía tôi… nhưng chân cô ấy vướng vào dây cáp của máy quay và…
“Kyaa!”
Cô ấy ngã về phía tôi! Tôi kịp đỡ cô ấy nhưng… tôi cảm nhận được làn da Thiên Thần dưới tay mình! Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy bộ đồ bơi của Irina đã rơi xuống khi cô ấy ngã, và tay tôi đang trực tiếp chạm vào ngực cô ấy!
T-T-Thật sự là đã lớn hơn rồi! Hơn nữa, cảm giác làn da của cô ấy… đúng là chạm vào thiên đường!
“Ooooh, Irina-sama! Ôm ấp với bạn trai thanh mai trúc mã thế này, gan dạ thật đấy!”
Nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp ảnh hai chúng tôi trong tư thế ôm nhau! Irina thì mặt mũi xụ xuống vì xấu hổ.
“…K-Không được đâu Ise-kun… Ha, ra là cậu có ý định vượt ranh giới kiểu này sao….”
O-Oi, lúc này mà còn nói mấy lời kiểu đó sao?! Cánh của cô ấy đang đổi từ trắng sang đen rồi kìa! Cô sắp sa ngã đó! Bình tĩnh lại đi! Tớ thì không phản đối đâu, nhưng cậu không thể sa ngã như vậy được!
Và ngay lúc đó, ai đó nhéo má tôi.
“…Chúng ta dừng ở đây thôi.”
“Nếu cậu muốn làm, thì để cả bốn đứa chúng ta cùng làm.”
Asia và Xenovia đang nhéo má tôi mạnh đến mức đau điếng.
…Khoan đã, Xenovia vừa nói cái gì vậy chứ?!
Sau sự cố vừa rồi, Irina tiếp tục công việc của một Thiên Thần, bao gồm từ quản lý hồ sơ, dạy lớp nấu ăn, cho tới làm lễ tân.
…Thật ra, nhìn cô ấy giống một nhân viên văn phòng bình thường hơn là Thiên Thần. Nhưng rõ ràng là người khác đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô ấy, nên có vẻ như Thiên Thần vẫn có vai trò rất quan trọng với những người trong Nhà Thờ, dù tôi chẳng hiểu được hết điều đó.
Hiện tại, bọn tôi đang nghỉ ngơi ở một nhà hàng trong tòa nhà này.
“Ah~ hôm nay thật là vui.”
Tôi nói thật lòng. Đây thực sự là một trải nghiệm rất thú vị. Lần đầu tiên tôi đến một tòa nhà có liên quan đến Nhà Thờ, và cũng là lần đầu tôi gặp nhiều người của Nhà Thờ đến vậy.
“Hôm nay thật tuyệt vời.”
“Ừ, thật sự rất tuyệt.”
Có vẻ Xenovia và Asia đều hài lòng với hôm nay. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Họ đã được trải nghiệm những thứ mà lẽ ra, khi trở thành Quỷ rồi, họ không còn cơ hội trải qua nữa.
“Có vẻ các em đã tham quan gần hết cơ sở rồi nhỉ.”
Sister Griselda xuất hiện. Chị ấy mỉm cười và nói với chúng tôi.
“Chúng tôi sắp tổ chức buổi huấn luyện thực chiến cho các trừ tà trẻ, các em có muốn xem không?”
Huấn luyện thực chiến!? Ừm, nghe cũng thú vị đấy.
“Nhưng hiện tại, chúng tôi không thể tìm ra ác linh nào để làm đối tượng huấn luyện… Gần đây vừa có một đợt thanh trừng lớn.”
Và rồi chị ấy nhìn thẳng vào tôi… Khoan, nhìn tôi là sao?
“Vì em là Rồng, đồng thời cũng là Quỷ, nên nếu em làm đối thủ cho họ thì rất tuyệt đấy… Nhân tiện, em có thể loại bỏ dục vọng của mình không? Là kẻ dâm dục thì không tốt chút nào.”
Khi nghe đề nghị đó, tôi cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng Asia và Xenovia lại gật đầu!
“Vâng, có thể sẽ tốt nếu làm cho Ise-kun… bớt dâm dục hơn.”
“Ừ, hơi dâm một chút thì không sao, nhưng nếu quá đà thì sẽ khiến con gái thấy khó chịu đấy.”
CÁI GÌIIIII?!
Họ định triệt tiêu dục vọng của tôi à?! Không đời nào!
“Irina! Nói gì đi chứ!”
Tôi cầu cứu Irina, nhưng… mặt cô ấy đỏ bừng và…
“…Tớ cũng muốn có một mối quan hệ với Ise-kun mà không bị ‘sa ngã’, nên… tớ đồng ý?”
…Cô ấy còn nháy mắt với tôi nữa!
Tôi không biết là do tòa nhà này ảnh hưởng đến họ, hay do được ban phước từ Thiên Đường hay gì đó, nhưng họ ngày càng giống tín đồ Cơ Đốc chính hiệu!
“KHÔNGGGG!!! CÁC NGƯỜI KHÔNG THỂ TƯỚC ĐI DỤC VỌNG CỦA TÔI ĐƯỢC!!!”
Tôi bỏ chạy khỏi chỗ đó, còn Xenovia thì đuổi theo tôi!
Tôi tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ bén mảng đến những nơi như Nhà Thờ—nơi mà họ coi dục vọng là tội lỗi!
Ác Quỷ khoan dung với dục vọng mới là tuyệt nhất!!