[Yoshida-san, râu kìa.]
Đúng lúc vừa cầm đũa lên ăn sáng, Sayu bỗng nhiên chỉ tay vào cằm tôi.
[Hở?]
[Râu ấy, không cạo cũng được à.]
Vừa cầm đũa xắt đôi lòng đỏ quả trứng ốp mà Sayu làm cho, tôi vừa trả lời.
[Hôm nay không cần. Phiền lắm.]
[À, thế à.]
Sayu húp canh miso.
[Yoshida-san, có ngày anh cạo râu có ngày lại không, có phải có ý nghĩa gì đặc biệt không?]
[Không, dài thì cạo thôi.]
[Thế là như hôm này là "vẫn chưa dài".]
Cười khúc khích, Sayu cầm đũa gắp lên một miếng xúc xích rán.
Bị nói nên tôi cũng có chút để ý, lấy tay xoa lên cằm mình. Âm thanh “xoạt xoạt” phát ra, cảm giác khó tả ở ngón tay, không biết phải gọi là cứng hay sắc.
[Hmmm, chắc nay cạo nhỉ.]
[Là cạo hay không ta!]
Dùng lòng trắng cuộn lấy phần lòng đỏ đã vỡ ra, tôi đưa vào mồm.
[Nói sao nhỉ. Cảm giác nhứ mình đã trở thành ông chú ấy.]
Nghe tôi nói, Sayu khẽ nghiêng đầu.
[Tại sao?]
[À thì, râu ấy.]
[Vì mọc râu?]
[Không phải thế.]
Tôi vừa và cơm vào mồm vừa ậm ừ. Nhai kỹ, rồi nuốt.
[Lúc mới tầm 20, râu chỉ cần mọc lên chút thôi là anh đã để ý rồi cạo luôn rồi. Xong cực kỳ để ý xem có còn sót chỗ nào chưa cạo hết không ấy.]
Thế nhưng bây giờ thì như này đây.
Chừng nào còn chưa dài đến mức nhìn bẩn bẩn, thì cũng không để tâm lắm.
[Bản thân “râu” cũng đã ít nhiều là biểu tượng của mấy “ông chú” rồi, nhưng mà anh lại thấy không hẳn là như thế.]
Tôi húp canh miso Sayu nấu. Vẫn ngon như mọi khi.
[Người cảm thấy “cạo râu phiền phức” mới là “ông chú”.]
[Haha, nhưng cũng có những người còn trẻ mà đã cảm thấy cạo râu là phiền phức mà.]
[Thế nhưng vẫn sẽ cạo đấy. Vừa cạo vừa kêu phiền. Đến khi có tuổi da mặt trở nên dày hơn thì sẽ không cạo nữa.]
[Ra là vậy à.]
Trong lúc tôi vừa nói chuyện vừa lề mề ăn, Sayu đã nhanh gọn ăn xong bữa sáng của mình.
Điệu bộ chắp hai tay lại nói “cảm ơn vì bữa ăn”, nhìn thấy thích đến lạ.
[Anh cứ ăn chậm thế không phải sẽ muộn làm à.]
[À ừ nhỉ.]
Tôi gật đầu, gắp nốt miếng trứng ốp còn lại cho vào mồm. Vị ngọt của lòng đào hòa quyện với vị xì dầu tan trong miệng, cảm giác hạnh phúc.
Từ khi Sayu đến, tôi cảm thấy háo hức mong chờ bữa ăn mỗi sáng.
Ăn sạch cả cơm lẫn thức ăn, tôi húp nốt chút canh miso còn sót lại.
[Cảm ơn vì bữa ăn!]
[Chút đồ ăn mọn thôi ạ!]
Phía đối diện, Sayu đang đợi tôi ăn xong, miệng cười không ngơi.
[Em sẽ rửa bát. Yoshida-san đi đánh răng đi.]
[Ờ. Anh cảm ơn.]
Làm theo con bé nói, đúng lúc tôi hướng về phía bồn rửa mặt.
[À đúng rồi.]
Phía sau lưng giọng nói Sayu cất lên.
[Hhh?]
[Yoshida-san ấy]
Con bé vừa xếp đống bát đĩa trên bàn vừa đưa mắt về phía tôi.
[Anh để râu không hợp đâu. Em nghĩ cạo đi thì hơn.]
[Không phải chuyện của em!]
[Hê hê]
Sayu cười rung cả người.
Tôi vừa gãi lưng soàn soạt vừa hướng về bồn rửa mặt.
Hình ảnh bản thân mình phản chiếu trong gương, khuôn mặt nhìn uể oải một cách kỳ lạ.
Tôi nhớ lại cái thời mới dọn đến căn nhà này, mỗi ngày đều tự nói với bản thân mình trong gương mấy câu kiểu “Hôm nay cũng cố gắng nào” thì phải. Mỗi sáng đều cạo râu, rửa mặt, tự lấy tinh thần.
[Hmm]
Vừa ầm ừ tôi vừa với tay lấy cái máy cạo râu.
[Đúng là “ông chú” thật rồi. Mồ~]
Tôi lầm bầm rồi bật công tắc máy cạo râu.
*
[MISHIMAaaa…..lại là cô à. Bao nhiêu lần rồi đấy hả?]
[A! Yoshida-senpai, chào buổi sáng ạ.]
[Ở đấy mà “Chào buổi sáng ạ”, đầu tiên phải là xin lỗi chứ.]
Mới sáng ra mà đã cảm giác nổi gân trên trán.
[Cô không biết đọc bản yêu cầu à? Hả?]
[Đâu, em đọc kỹ rồi mà ạ…..]
[Không đọc kỹ nên mới làm sai đây này!]
Đang to tiếng thì tôi thấy Goto-san ngồi ở đằng xa liếc nhìn về phía mình.
Giật mình, tôi khẽ ho một cái.
[À, thật sự xin lỗi ạ.]
Cái đứa đang ngồi tại chỗ, nhe nhởn cúi đầu trước mặt tôi là cấp dưới của tôi, Mishima Yuzuha. Một nữ nhân viên mới vào công ty trong năm nay, là cấp dưới do tôi trực tiếp quản lý nên tôi cũng phải trông nom, đáng tiếc là trí nhớ của con bé không được tốt cho lắm. Mặc dù trí nhớ kém thì cũng có nhiều nhân viên khác, nhưng con bé này là kém nổi bật nhất trong số đó.
Và thứ làm tôi bực mình nhất, là cái thái độ này. Dù có quát mắng cỡ nào thì cũng nhe nhởn, khuôn mặt không có chút gì là biết lỗi. Thậm chí bình thản đến mức cảm giác kiểu “Người mới nên sai là đương nhiên” ấy.
[À nô…..]
Mishima bẽn lẽn ngước lên nhìn tôi bằng con mắt long lanh.
[Đang có gì đó không ổn ạ anh nhỉ?]
Tôi thở dài.
Lại hỏi từ đấy à.
[Ngay từ đầu là ngôn ngữ lập trình đã sai rồi.]
[Nhưng mà, em chỉ biết dùng mỗi ngôn ngữ này thôi ấy ạ.]
[Không biết thì học đi! Anh đưa sách tham khảo rồi đúng không!]
[Em mãi mà không có thời gian để đọc, hê hê]
Cái khuôn mặt này, kiểu như đánh trống lảng.
Chính cái này, là cái làm tôi phát điên nhất.
[Thôi bỏ đi. Cái này anh sẽ làm. Anh sẽ giao việc khác nên là làm việc đấy đi.]
Giờ cứ nhì nhằng dây dưa tiếp cũng vô ích.
Tự mình làm còn nhanh hơn.
[Em thực sự xin lỗi ạ.]
[Thấy có lỗi thì chịu khó học hỏi chút đi.]
[Hê hê, em sẽ cố gắng ạ.]
Mishima gật đầu cười nhe nhởn.
Tôi tặc lưỡi cái rồi đang định quay gót đi thì.
[A, Yoshida-senpai!]
[Hả?]
Quay lại thấy Mishima nở một nụ cười vô tư lự như đã quên béng việc vừa bị quát mắng, rồi nói.
[Anh cạo râu xong nhìn đẹp trai hơn nhỉ.]
Trong khoảnh khắc, suy nghĩ của tôi đóng băng.
Tự đưa tay lên cằm mình. Hôm nay vừa mới cạo nên vẫn nhẵn nhụi.
Ngay lập tức tôi cảm thấy ngớ ngẩn.
[Thay vì râu của tôi thì quan tâm đến công việc hơn đi!]
[Hê hê, em xin lỗi ạ.]
Hùng hục đi về chỗ của mình, tôi ngồi phịch xuống ghế.
[Sáng ra đã vất vả ghê.]
Ở ghế bên cạnh, Hashimoto cười gượng.
[Thật sự dã man ấy, con bé đấy. Tôi muốn nhường cho ông.]
[Thôi thôi khỏi cần.]
Hashimoto cười đểu rồi tiếp tục lạch cạch gõ bàn phím.
Sáng ra đã mất thời gian với cô nhân viên mới nhưng tôi vẫn phải hoàn thành phần việc của mình cộng thêm cả phần việc nhận lại từ Mishima.
Ấn nút nguồn máy tính.
Màn hình vẫn đen, tôi bỗng thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đó.
[…..Mình để râu không hợp đến thế cơ à.]
Tôi khẽ nói một mình thế, xong Hashimoto như cười phụt ra.
[Cái gì cơ…..]
[À không.]
Hashimoto rời mắt khỏi màn hình, chăm chăm sang nhìn tôi.
[Giờ ông mới nhận ra à.]
[Thằng này!]
Có vẻ là mặt tôi không hợp để râu thật. Từ mai sáng nào cũng cạo vậy. “Ông chú” này đã quyết tâm.
câu nói người nấu đáp lại lời cảm ơn của người ăn, giờ ít gặp, ở đây Sayu nói một cách trịnh trọng quá mức, có phần trêu đùa.