[Hê, đi ăn với Goto-san ấy ạ.]
[Aa…..]
Gật đầu xong Mishima thẫn thờ làm miếng cá hồi đang kẹp trên đũa rơi xuống đĩa.
[A!]
Như bừng tỉnh bởi âm thanh ấy, Mishima lại một lần nữa gắp miếng cá hồi lên.
Thứ mà Mishima đang ăn là suất cơm cá hồi gọi từ nhà ăn công ty mà vừa nãy con bé nói “cái này là món em thích này”. Một suất ăn điển hình và đơn giản với cá hồi rán, rau xào, canh và một ít dưa chua, cuối cùng là cơm trắng.
Còn của tôi thì là mỳ Trung hoa. Cho đến lúc bưng ra được đến chỗ ngồi rồi ăn thử một miếng thì mỳ đã trương lên chút rồi. Không được ngon cho lắm.
[Ê, hê, thế có nghĩa là, Yoshida-senpai mời ạ?]
[Không, Goto-san mời!]
[Êee.....em chẳng hiểu gì luôn!]
Mishima cắn một miếng cá hồi xong.
[Chẳng hiểu gì luôn!!]
Lại nói thêm lần nữa.
Tôi thở ra một tiếng rồi lắc đầu.
[Thì chính anh cũng chẳng hiểu gì luôn đây.]
[Không hiểu gì mà anh vẫn đi ấy ạ!]
[Có ai dám từ chối lời mời đi ăn của cấp trên hả.]
[Có em, em vẫn từ chối như thường đấy ạ.]
Tôi húp mỳ sùn sụt.
[Cái đấy cũng chỉ em mới được bỏ qua thôi.]
[Thế nghĩa là sao đấy ạ?]
Mishima bĩu môi nhưng tôi mặc kệ không trả lời mà tiếp tục húp mỳ.
Chắc là không cần thiết phải nói “Vì em là một nữ nhân viên ngoại hình đẹp được cấp trên để ý nên mới được bỏ qua mấy chuyện như thế”.
Vừa cau mày Mishima vừa nhét nốt miếng cá hồi cuối cùng vào miệng.
[Hụ hày, hắc hắn hà hẫy hấy hạ.]
[Đừng có vừa ăn vừa nói, nghiêm túc đấy.]
Đấy không phải mấy trò mà phụ nữ trẻ nên làm.
Từ lần đi uống hôm trước tôi cũng đã để ý, là đến tận tuổi này rồi mà có vẻ con bé vẫn chưa từng bị ai nhắc nhở việc vừa nhai vừa nói chuyện. Đấy không phải điều mà bình thường bố mẹ vẫn nhắc nhở à. Kể cả không có bố mẹ thì cũng có những người xung quanh như bạn bè thân thiết nhắc nhở chẳng hạn.
Hay là giới trẻ bây giờ không để ý mấy chuyện như thế, chả hiểu nữa.
Nuốt hết đồng thức ăn trong miệng xong, Mishima bắt đầu nói.
[Vụ này, chắc chắn là bẫy đấy ạ.]
[Bẫy là cái gì vậy?]
[Ý em là Yoshida-senpai sẽ bị lừa, anh không nên đi ạ.]
[Lừa được anh đi xong rồi sao?]
Mishima chỉ “ư” được một cái trước câu hỏi của tôi, mắt bắt đầu đảo quanh như đang cố tìm một câu trả lời hợp lý.
Lại nói bừa rồi, cái con bé này.
[Tóm, tóm lạ là.]
Mishima chĩa đũa về phía tôi rồi nói lại lần nữa.
[Anh tuyệt đối không nên đi ạ.]
[Đừng có chĩa đũa vào người khác!]
Con bé này, lúc ăn uống là hoàn toàn không có biết lịch sự gì cả.
*
[Yoshida-kun, nướng đi nướng đi.]
[À, vâng!]
[Trưởng phòng Onozaka nói “Yoshida là chuyên viên nướng thịt” đấy.]
[Haha…..]
Ông chú ấy nói khôn quá ha.
Đấy là do ông trường phòng Onozaka cứ mải tán phét với mấy cô nhân viên mới nên tôi mới rơi vào cảnh buộc phải liên tục nướng thịt. Tôi vừa cười trừ vừa gắp “lườn ướp muối hành” từ đĩa lên vỉ nướng.
Người đang ngồi phía đối diện là Goto-san.
[A, thơm quá thơm quá!]
[Đúng thật ha…..]
Làm kiểu gì đi nữa cũng không thể nào nói chuyện bình thường được.
Cô ấy vì lý do gì, mà hôm nay lại mời tôi đi ăn tối. Trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ mỗi chuyện đấy.
[Cái đó ăn được rồi đó ạ.]
[A, thật à? Thế thì chị xin nhé.]
Vừa cười Goto-san vừa gắp thịt lên đĩa của mình.
Thế rồi há to miệng ngoạm lấy miếng lườn. Miếng lườn dài và dẹt nên không thể ăn hết trong một miếng, Goto-san cắn lấy một nửa rồi bắt đầu nhai nhồm nhoàm. Cắn đôi miếng thịt bằng răng cửa nên môi cong ra, nhìn kích thích đến lạ.
…..Không được không được, không được nhìn chằm chằm lúc người khác đang ăn.
Tôi vội rời mắt khỏi Goto-san, gắp một miếng lườn vừa chín tới lên đĩa của mình. Thêm nước chấm rồi nhét hết vào mồm. Nhai bằng răng hàm xong tôi cảm nhận được nước từ miếng thịt tuôn ra trong miệng.
[…..mmm]
Dù là một bữa ăn với không khí khó xử nhưng vị ngon của thịt thì vẫn không hề thay đổi.
Nhắc mới nhớ, Sayu ít khi nấu những món ăn nhiều thịt. Hôm trước đi ăn với Mishima ở quán nhậu đã ăn đến phát ngán thịt gà rồi, nhưng mà thịt lợn thì đúng là đã lâu không ăn. Tôi chậm rãi nhai để cảm nhận vì ngon kỳ diệu của miếng thịt lợn.
Vu vơ ngẩng lên thì tôi bắt gặp ánh mắt Goto-san đang nhìn mình chằm chằm, tôi giật mình.
[Ăn hết trong một miếng luôn.]
[Hế, có gì không ổn ạ?]
[Không. Chị chỉ đang nghĩ đúng là đàn ông ha.]
Nói thế xong Goto-san cười khúc khích.
…..Aa. Càng ngày càng khiêu gợi đấy. Tha cho em đi.
[À thì, bình thường, em là đàn ông mà.]
Phun ra một câu trả lời rõ ràng là chả ra câu từ gì, tôi xấu hổ quá vội vờ lảng đi nhét thêm miếng thịt nữa vào mồm.
“Em là đàn ông mà” là cái gì vậy. Cái đấy nhìn là biết còn gì.
Chắc cũng do hơi nóng từ than nướng mà tôi cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang tăng lên.
[Em đang căng thẳng gì à?]
Goto-san hơi cúi xuống như để nhòm vào khuôn mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên.
Tôi gượng cười trả lời.
[Thì tất nhiên là căng thẳng ạ.]
[Tại sao?]
[Thì…..người vừa mới từ chối mình tự nhiên lại mời đi ăn, không phải là sẽ thắc mắc không biết có chuyện gì ạ.]
[Ahaha, chuyện đấy à?]
Goto-san lại cười một cách kỳ cục, cắn thêm một miếng lườn nữa.
Tôi lại tránh mắt nhìn đi chỗ khác, không được nhìn mấy thứ như vậy
Không cẩn thận là sẽ thành thằng ngớ ngẩn mất.
[Thế thì cho bớt cẳng thẳng, mình chơi trò hỏi đáp đi.]
Nuốt xong miếng lườn, Goto-san nói.
[Trò hỏi đáp?]
[Đúng, mỗi người được hỏi 3 câu. Người bị hỏi tuyệt đối phải trả lời. Em thấy sao?]
[…..Hỏi bất cứ chuyện gì cũng được ạ?]
Nghe tôi hỏi thế, Goto-san như nhịn cười. “hì hì” phát ra từ mũi.
[Em định hỏi gì?]
Ăn gian vậy. Con người này vốn đã đoán được tôi định hỏi cô ấy điều gì. Thế nhưng lại không tự nói ra. Cuối cùng vẫn là bắt tôi phải tự hỏi.
Đấy là điểm tôi không ưa ở cô ấy, nhưng đồng thời cũng là điểm cực kỳ quyến rũ trong mắt tôi.
Thấy tôi mắc không trả lời được, Goto-san cười khúc khích rồi khẽ vẫy đũa.
[Hỏi chuyện gì cũng được…...Có thể, cả mấy chuyện dâm dê cũng được.]
[Ấy không, mấy chuyện như thế thì.]
Tôi lắc đầu.
Đây là điêu. Tôi cực kỳ muốn hỏi. Cái đó, cỡ cup bao nhiêu.
[Thế thì bắt đầu, câu hỏi đầu tiên! Xin mời!]
Goto-san nói vẻ thích thú, nhìn chăm chăm vào mắt tôi.
Tôi hơi băn khoan một chút.
Thành thật thì, bây giờ câu tôi đang muốn hỏi nhất là “Tại sao hôm nay lại mời em đi ăn tối?”. Thế nhưng tôi cũng sợ nghe câu trả lời một mức tương đương với cái mong muốn hỏi câu đấy.
Tôi không đủ dũng khí để vào thẳng vấn đề.
[…..Tại sao, lại là đi ăn thịt nướng ạ?]
[Hế, cái gì vậy. Chỉ được hỏi 3 câu thôi đấy.]
[Không sao, chị cứ trả lời đi ạ.]
“Đi ăn thịt nướng đi”. Là đề xuất của Goto-san.
Thật sự làm tôi bất ngờ. Tôi không thế nào nghĩ được rằng cô ấy là kiểu người khi mời đàn ông đi ăn lại nói “muốn ăn thịt nướng”.
Tôi đoán ngay cái việc mời đi ăn thịt nướng thôi đã có một ý nghĩa gì đó.
[Thì tại vì là Yoshida-kun mà.]
Goto-san thản nhiên trả lời như vậy.
Trong khoảnh khắc tôi đứng hình, rồi ngay lập tức hỏi lại.
[Tại vì là em?]
[Đúng, tại vì là Yoshida-kun.]
[Thế nghĩa là sao ạ?]
[A, bạn nhân viên. Cho mình thêm tim.]
Cắt ngang câu hỏi của tôi, Goto-san gọi cậu nhân viên đi ngang qua để gọi thêm thịt.
[Yoshida-kun ăn gì?]
[À, cho em lưỡi ướp muối.]
[Tim, và lưỡi, à, tiếp thêm cho 2 cốc bĩa nữa.]
Goto-san vừa nói vừa mỉm cười nhìn cậu nhân viên, cậu nhân viên vừa trả lời “Em rõ ạ” vừa thao tác trên cái máy gọi món cầm tay, nhưng cũng lén liếc nhìn ngực Goto-san. Anh biết đấy nhá. Chú nhìn rồi đúng không.
[Thế, đang nói gì ấy nhỉ?]
[Aa…..”tại vì là em”]
[Đúng đúng! Tại vì là Yoshida-kun.]
Goto-san gật đầu “ưn ưn” rồi cầm cốc bia vẫn còn một nữa của mình lên dốc vào miệng.
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn điệu bộ ấy của Goto-san. Nhìn rất có thần thái.
Mất vài giây, Goto-san uống cạn cốc bia rồi “ahh” một tiếng. Cả cái điệu bộ này, cảm giác cứ nhìn chằm chằm là đồi bại nên tôi vội đưa mắt đi hướng khác.
[Thấy sao?]
[Hế?]
[Uống một hơi hết nửa cốc luôn ấy.]
[Nhìn rất có thần thái ạ.]
Tôi vừa nghiêng đầu vừa trả lời vậy, Goto-san lại cười khúc khích.
[Chính điểm đấy, chính vì điểm đấy đấy.]
[…..à?]
Tôi không hiểu Goto-san muốn nói gì nên chỉ biết cười trừ, Goto-san liền xua xua tay.
[Trước mặt đồng nghiệp hay cấp trên chẳng hạn, mấy việc như ăn thịt nướng hay uống bia, chị không làm được. Mọi người trông đợi ở chị như kiểu một “thục nữ” ấy.]
[Aa…..là chuyện đó.]
Ra là vậy, chuyện là như vậy thì hợp lý rồi.
Đúng là cô ấy ngoại hình rất da dáng người trưởng thành, trong các cán bộ của công ty thì cũng như một lẽ tự nhiên, được nhiều người yêu quý hơn bình thường. Nói thẳng ra thì là bị nhìn bằng ánh mắt dâm dê.
Một người như vậy thì việc tự mình rủ “thịt nướng” hay “bia” như mấy ông chú đúng là khó, tôi cũng cảm thấy phần nào hiểu được.
[Thế thì tại sao trước mặt em thì lại OK ạ?]
[Thì tại Yoshida-kun không bị vỡ mộng đúng không.]
[À thì thịt nướng lẫn bia đều ngon mà.]
[Fufu. Chị ăn katsu-cari mà cũng không để ý gì luôn mà.]
Goto-san hơi nheo mắt lại. Thế rồi tay chống cằm nhìn tôi.
[Thế nên là, chỉ có mỗi Yoshida-kun thôi, là chị có thể đi ăn thịt nướng cùng.]
[Haha, cái này coi là tin vui cho em cũng được nhỉ?]
[Hmm, thế nào nhỉ. Chưa rõ lắm ha, fufu.]
Goto-san “hưm” ra một tiếng bằng giọng mũi, như kèm theo cả tiếng cười.
Cái này làm tôi thấy có gì đó nhột nhột trong lòng. Nụ cười này, suốt 5 năm tôi vẫn chưa thể chiến thắng được.
[Thế tiếp theo là gì? Câu thứ 2.]
Vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, Goto-san giục tôi. Như muốn thử tôi. Khiêu khích kiểu “Vẫn chưa hỏi à?”.
Tôi khẽ thở một hơi.
[Hôm nay tại sao lại mời em đi ăn ạ?]
Tôi hỏi một cách rõ ràng.
[Hẳn là phải có việc gì đúng không ạ.]
Tôi nhìn lại vào mắt cô ấy thì thấy Goto-san khẽ nhấc khóe miệng lên.
Vẻ mặt kiểu “Chị đang đợi câu này”.
Thực sự là ở điểm này. Tôi nghiến chặt răng hàm.
Tôi vẫn nghĩ là tôi không hợp với người phụ này. Thế nhưng mà, con tim lại say mê đến mức ấy. Ngay lúc này đây, tim tôi cũng đang đập thình thịch liên hồi.
Nhanh lên, tôi muốn nhanh có câu trả lời.
[Cái này ấy.]
Goto-san từ từ lên tiếng.
Rồi dùng ngón trỏ chỉ vào tôi.
Vừa mỉm cười.
[Yoshida-kun, quả nhiên là có người yêu rồi đúng không.]
Vừa nói.
Một câu khẳng định chắc chắn quá mức, làm tôi một thoáng đơ người.
Rồi tôi lắc đầu, phủ định điều đó.
[Thật sự là không có mà.]
[Điêu. Không thể tin được.]
[Tại sao thế ạ?]
Bị tôi hỏi lại, một cách hiếm hoi Goto-san không biết nói gì, mắt đảo vòng quanh.
Thế rồi nói tiếp bằng một giọng hơi nhỏ.
[Thì, thì tại rõ là lạ mà.]
[Lạ là sao?]
Goto-san đặt đũa xuống, không hiểu sao lại hơi trùng lưng xuống rồi nói tiếp.
[Chị, đã quan sát em suốt 5 năm trời đó. Suốt 5 năm em vẫn luôn nhiệt tình làm thêm mà không ý kiến gì, đột nhiên, đột nhiên ấy. Lý do gì mà chuyển thành cứ hết giờ hành chính là về.]
[Em đã bảo đấy là do…..]
[Muốn ngủ đủ giấc? Làm sao mà tin được cái lý do đấy đúng không. Nếu là người không làm thêm vì do đấy thì đã như thế suốt từ trước rồi.]
Tôi kẹt câu từ ở đâu.
Lần trước bị Goto-san truy hỏi tôi đã nói là “Muốn đảm bảo ngủ đủ giấc”, cũng là vì muốn che đậy chuyện của Sayu nên mới bí quá nói như vậy. Giờ bị nói như kia thì tôi cũng không có gì để bào chữa.
[Với lại…..gần đây chẳng phải em thân thiết với Mishima-san một cách bất thường sao?]
[…..Dạ?]
[Mishima-san cũng là người ngày nào cũng về giờ hành chính, nhìn thôi cũng biết là cô bé đấy rất quấn Yoshida-kun, hôm trước cũng có lần đi về cùng nhau nữa. Thế nên là chị nghĩ không có lẽ.]
[Khoan, khoan chút ạ.]
Cảm giác câu chuyện đang xoay chuyển sang một hướng rõ ràng là kỳ cục, tôi buộc phải cắt ngang lời cô ấy.
[Không, không có lẽ.]
[Cái gì?]
[Không phải là chị nghĩ…..em với Mishima đang hẹn hò đâu nhỉ?]
[Không phải à?]
[Không phải ạ!]
Ngược lại tại sao cô ấy lại nghĩ thế tôi thực sự không hiểu. À không, lý do thì lúc nãy cô ấy đã nói qua cực nhanh rồi, nhưng mà tôi vẫn không thể nào tiếp thu nổi.
Mishima quấn tôi á? Không, làm gì có chuyện đó.
Với lại về cùng nhau hẳn là lần đi uống hôm trước, nhưng thực sự là chỉ có đúng một lần. Chỉ một lần mà đã suy diễn ra như này, quan hệ của tôi với Mishima nhìn thân thiết đến mức đấy á?
[Không sao mà, không cần phải giấu đâu. Chị sẽ không nói với ai mà.]
[Không không, thực sự là không phải mà.]
[…..Thật, thật sự?]
Goto-san hỏi lại bằng bộ dạng rụt rè.
[Thật sự mà…..Goto-san quên là em vừa mới tỏ tình với chị à?]
Nghe tôi nói thế, Goto-san có chút đỏ mặt, rồi giả vờ ho một cái.
[Làm sao mà quên được…..nhưng mà, chị…..coi như là đã từ chối mất rồi. Nên là sau đó, em có như nào với ai thì cũng không có gì là lạ cả…..]
Hôm nay Goto-san thực sự là không bình thường. Hành động thì kiểu lén lút bất thường, thái độ bình tĩnh vữa này giờ bỗng nhiên thay đổi, giờ tôi cảm giác như đang nói chuyện với một người ít tuổi hơn mình.
[À em bảo này.]
Tôi uống một ngụm bia xong từ từ lên tiếng.
[Cái, cái gì?]
Goto-san nhìn tôi vẻ giật mình.
Cứ bị hiểu nhầm thì tôi cũng khó chịu nên tôi quyết định nói cho rõ ràng.
[Em…..đã tương tư chị suốt 5 năm trời đấy ạ.]
[Hế?]
[Từ khi vào công ty, cho đến tận bây giờ, em vẫn luôn thích chị. Và đã tỏ tình một cách nghiêm túc. Mà chị lại nghĩ em là kiểu bị từ chối xong thì “ok next”, làm em có chút đau lòng đấy ạ.]
Tôi vừa nói thế vừa nhìn thẳng vào mắt Goto-san, mặt cô ấy đỏ lên trông thấy, rồi vội lắc đầu.
[Ấy không, không phải thế! Chị không nghĩ Yoshida-kun là lại người thiếu chân thành như thế, chỉ là.]
Goto-san ngắt lời ở đấy, dáng lưng đã hơi trùng giờ lại cúi thêm chút nữa, giọng nói nhỏ lại.
[Chị nghĩ thay vì là chị, thì một cô gái trẻ hơn cũng tốt mà…..]
[Hả…..]
Vô thức tôi thở dài.
[…..Em, kể cả bây giờ vẫn thích chị.]
Mãi không hiểu ra vấn đề nên tôi nói thẳng luôn. Từng một lần bị từ chối rồi nên giờ cũng không thấy xấu hổ lắm.
[Thành thật thì, trong mắt em không hề có người phụ nữ nào khác cả…..Đối với em Goto-san đặc biệt đến thế đấy ạ.]
Quả thật là vẫn xấu hổ, tôi hơi cúi đầu xuống khi nói vậy.
5 năm.
Người mà mình tương tư suốt 5 năm, dù là bị từ chối một lần rồi thì cũng chắc chắn không dễ dàng gì mà từ bỏ được như thế.
Vài giây trôi qua, không thấy Goto-san nói gì nên tôi ngẩng lên, thì thấy mặt Goto-san đỏ đến nỗi chỉ nhìn qua thôi cũng biết.
[Sao vậy ạ?]
[À, không, không có gì…..]
Goto-san vội lắc đầu rồi sau đó cầm cốc bia lên uống như để đáng trống lảng.
[Thế, thế là thực sự không có gì với Mishima-san đúng không?]
[Không có gì ạ.]
Hoang mang với câu hỏi không thể tin được kia nên thâm tâm tôi không có thắc mắc gì, nhưng khi bình tĩnh lại rồi thì có một thắc mắc bất đầu nổi lên trong đầu tôi.
[Tại sao chị lại quan tâm chuyện này đến thế ạ?]
[Hế?]
Goto-san giật mình và đứng hình lại.
[Thì tại là người mình vừa từ chối đúng không. Vẫn biết là người đàn ông mình không thích sau đó có hẹn hò với ai đi nữa thì cũng không phải việc mình cần phải biết nhưng mà.]
[À, cái đấy thì…..]
Goto-san trong khoảnh khắc hiện vẻ mặt bối rối. Rồi như nhớ ra gì đó, lấy đũa gắp miếng thịt trước mặt và nhét đầy vào miệng.
Như một phản xạ, tôi nhìn đi chỗ khác.
Goto-san nhai xong thì tôi quay lại nhìn, cô ấy lấy hơi rồi bắt đầu nói.
[Người đàn ông vừa mới nói thích mình xong, ngay sau đó lại vớ được một cô gái trẻ hơn không phải là sẽ có chút bực mình à?]
[Công, công nhận là có chuyện như vậy nhỉ…..]
[Là như vậy đấy.]
Goto-san nói xong cầm bia lên uống.
Quả thực tôi vẫn còn nhiều thắc mắc về Goto-san của hôm nay. Nhưng việc cô ấy không muốn nói thì nhất quyết sẽ không nói, làm việc cùng 5 năm nên là dù không muốn thì tôi cũng hiểu điều đó.
[Tóm lại là em không có gì với Mishima cả, cũng không có bạn gái.]
Giờ có nói gì thêm về chuyện này cũng vô ích nên tôi tuyên bố rõ ràng thêm lần nữa.
Trước mặt người phụ nữ mình thích mà lại nói “không có bạn gái” cảm giác nhục nhã một cách kỳ lạ, và cả bực mình dù không phải là bực mình với ai cả.
[Thế à…..thế thì cũng tốt.]
Goto-san lại làm vẻ ho một lần nữa, rồi sau đó cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ bình tĩnh mọi khi, và gật đầu.
[Hế]
[Hế?]
[Chỉ thế thôi ạ?]
[Chỉ thế thôi ạ là sao?]
Goto-san nghiêng đầu thắc mắc trước câu hỏi của tôi. Người muốn nghiêng đầu là tôi đây cơ mà.
[Hôm nay chị mời em đi ăn là vì muốn hỏi chuyện này ạ?]
Tôi hỏi lại một lần nữa thì Goto-san gật đầu một cách cực kỳ thản nhiên.
[Ừ thì là thế…..]
[…..Nghiêm túc đấy ạ]
Tôi thả lỏng toàn thân, buông người xuống ghế.
[Em cứ tương, phải là chuyện gì…..quan trọng hơn thế cơ.]
[Chuyện này không phải là quan trọng à!]
Goto-san lên giọng nói lại làm tôi sửng sốt.
[Tại sao chuyện như này mà lại là quan trọng ạ?]
Nghe tôi hỏi, Goto-san một thoảng sửng sốt nhưng ngay lập tức ho một cái, rồi nói như khiêu khích.
[Cái này là, bí mật.]
[Hả…..bí mật ấy ạ.]
Thật không thể hiểu nổi, giờ thì có hỏi gì cũng vô ích rồi.
Tôi bỏ cuộc, gắp nốt chỗ thịt còn lại lên bếp nướng.
[Giờ thì.]
Goto-san cuối cùng cũng lấy lại được nhịp điệu của mình, nghiêng đầu nói với giọng điệu như mọi khi.
[Vẫn còn lại 1 câu hỏi, em sẽ hỏi gì? Hay là bỏ cuộc?]
Goto-san đặt cốc bia xuống bàn rồi nói.
Bày rõ hàm ý “Chuyện muốn hỏi đã hỏi hết rồi đúng không”. Cảm nhận được ý đồ trong cuộc hỗi thoại suốt nãy giờ, tôi thấy bực mình đến lạ.
[…..Thế thì]
Cũng cả do có hơi men vào. Có thể cả vì tôi muốn dẹp đi cảm giác khó chịu vì còn bao nhiều chuyện chưa hiểu được.
Tôi hỏi một cách dứt khoát.
[Cái đó, cỡ cup gì?]
Goto-san cười lớn thành tiếng.
Thế rồi xòe bàn tay ra đặt bên cạnh miệng làm tư thế nói chuyện bí mật. Và nói nhỏ.
[…..I cup đấy.]
I cup, là cái cỡ gì vậy.
Tôi giơ ngón tay ra đếm.
Nhìn thấy thế, Goto-san lại cười khúc khích tiếp.
*
Vừa đung đưa theo tàu điện tôi vừa vu vơ nhìn ra cửa sổ.
Những cơn sóng trào toàn thịt nướng.
Sau lúc ấy là đến lượt câu hỏi của Goto-san, và tôi bị hỏi dồn dập về Mishima. Không phải đang hẹn hò thì cũng có cảm tình chứ, rồi sẽ thành thích luôn chứ…v.v.
Vẫn cố chấp hỏi đến cùng, có vẻ là vì cảm thấy tôi với Mishima bỗng nhiên trở nên thân thiết nên mới vội vàng mời tôi đi ăn.
Hiểu rõ đầu đuôi rồi tôi mới thấy, Goto-san cũng có những điểm đáng yêu.
Tôi đã phải nói không biết bao nhiêu lần rằng với tôi Mishima đơn giản chỉ là kohai.
Chắc cũng do có chút hơi men vào hay sao mà, Goto-san cứ cứng đầu hỏi về Mishima. “Thực ra thì một cô gái trẻ không phải tốt hơn sao?”, ”Mishima-chan phong cách ăn mặc cũng đẹp ha”, “Em không thích kiểu như vậy à?”. Tóm lại là hỏi nhiều đến đau đầu.
Đối với Mishima tôi chỉ có mỗi một cảm xúc đấy là “Làm việc nghiêm túc hộ cái”.
Tôi chưa bao nghĩ lại có thể bị hiểu nhầm như vậy.
Tôi thở dài một tiếng. Đúng là không thể hiểu nổi.
Goto-san vừa mới từ chối tôi. Vừa mới gần đây thôi, tôi nghiêm túc tỏ tình và đã bị từ chối.
Thế mà tại sao Goto-san lại quan tâm việc tôi như thế nào với Mishima.
À mà đúng là như cô ấy nói, có lẽ việc thấy người đàn ông vừa mới tỏ tình với mình giờ lại tiến triển với một cô gái trẻ khác đúng là khó chịu. Thế nhưng mà, điệu bộ của Goto-san ngày hôm nay có gì đó toát một vẻ quyết tâm làm tôi không thể nào nghĩ là chỉ có mỗi như vậy.
Vu vơ tôi nhớ lại lời Hashimoto nói hôm trước.
“Tôi thì lại nghĩ là ông đang bất ngờ có cơ thêm hội đấy”.
“Sau khi bị từ chối mới là khởi đầu”.
Có lẽ nào, có lẽ nào nhể.
Nếu để ý đến điệu bộ của Goto-san khi nãy thì cũng cảm thấy nhiều thắc mắc được lý giải.
Nhưng mà, đấy là Goto-san đấy. Tôi không nghĩ lại là kiểu người dễ dàng giả vờ như chưa từng được tôi tỏ tình để mà xuất hiện như thế.
Con tim tôi vừa được lên mây thì lập tức lại rơi xuống.
Đứng trên tàu rồi cứ nghĩ “aa, thế này không phải, thế kia cũng không phải”, dần dần tôi bắt đầu thấy mệt mỏi.
Trên đường về nhà trong đầu tôi vừa suy nghĩ liên tục về Goto-san vừa có tâm trạng không muốn nghĩ thêm gì về người phụ nữ ấy nữa.
[Anh về rồi đây.]
[Ô!]
Mở cửa ra bước vào nhà, Sayu đang ở trong phòng ngủ đứng phắt dậy đi về phía tôi.
[Mừng anh về…..anh sao vậy, cái vẻ mặt đấy.]
[Hế]
[Đi ăn không vui à?]
Sayu nghiêng đầu ngó nhìn khuôn mặt tôi.
[À, vui]
[Hế, vui thì không có làm vẻ mặt như vậy. Anh bị nói gì không hay à?]
[Không có.]
Tôi vừa cởi áo vest vừa đi ngang qua Sayu, tiến về phía phòng ngủ.
Tại sao con bé này lại nhạy cảm với sắc mặt của người khác đến thế cơ chứ.
[Nè, Yoshida-san!]
[Cái gì vậy?]
Tôi quay đầu lại thì thấy Sayu đang đứng đó, hai tay dang ra vươn về phía tôi.
[Để em ôm anh một cái cho.]
[Hả?]
Tôi nhăn mặt lại, Sayu vẫn giữ nguyên tư thế rồi dần tiến về phía tôi.
[Em cũng không rõ nữa nhưng mà, nếu được JK ôm thì chắc là tâm trạng sẽ tốt lên ha.]
[Lấy đâu ra, con ngốc này.]
[Hế]
Phớt lờ lời phản bác, Sayu lao vào ôm chầm lấy tôi.
Rồi cứ thế dụi đầu vào ngực tôi.
Rốt cuộc là muốn làm gì vậy, cái con bé này. Tôi đành cười trừ.
Tôi cũng phần nào hiểu được là con bé muốn làm tôi vui lên.
[Thôi được rồi mà.]
Tôi vỗ nhẹ vào vai Sayu, con bé ngẩng mặt lên.
[Anh thấy tốt hơn chưa?]
[Thấy tốt hơn rồi, tốt hơn rồi.]
[Thật á! Con người đơn giản ha, Yoshida-san.]
[Lắm mồm quá đấy.]
Tôi khẽ đẩy Sayu đang cười nhe nhởn ra rồi với lấy bộ đồ ngủ.
[Chôi chôi!]
Tôi đang định nới cúc áo sơ-mi ra thì nghe tiếng Sayu gọi.
[Mùi thuốc lá kinh quá nên là anh cứ thế đi tắm luôn đi.]
[Hế, có sẵn nước tắm rồi á?]
[Nãy em có linh cảm là anh sắp về nên xả sẵn ra bồn rồi.]
[Gì vậy, ghê à nha.]
Sayu vẻ mặt tự đắc giơ tay hình chữ V rồi chỉ về phía nhà tắm.
[Tắm sạch cơ thể, rồi ngâm mình vào bồn. Là sẽ quên hết mọi chuyện mệt mỏi luôn đấy.]
Nghe lời nói đó mà tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sự quan tâm dịu dàng, không áp đặt. Câu nói ấy bao hàm cả ý nghĩa như vậy.
[Ồ, anh sẽ làm như thế.]
Tôi gật đầu xong, Sayu vẻ mặt mãn nguyện quay lại phòng ngủ rồi ngồi bịch xuống sàn.
Thế rồi hất cằm về phía cửa kiểu “anh nhanh nhanh đi tắm đi”.
[Hêi hêi]
Tôi cầm bộ đồ ngủ và đồ lót để thay đi về phía nhà tắm.
Vừa cởi quần áo tôi vừa khẽ thở dài.
Cảm thấy những ngày như này thật may vì có Sayu. Nếu về nhà chỉ có một mình chắc tôi sẽ khổ sở với đống suy nghĩ về Goto-san cứ quanh quẩn trong đầu suốt.
[Haa…..thảm hại quá.]
Tôi lầm bầm rồi cười khổ sở.
Lại một lần nữa tôi nhận ra là hết lần này đến lần khác tôi được Sayu làm chỗ dựa tinh thần.
[Người lớn mà thế à…..]
Rửa sạch mồ hôi bằng vòi sen xong, tôi ngâm mình vào bồn tắm.
Nói mới để ý, chắc là lúc nãy con bé vào tắm trước rồi nhỉ.
Suy nghĩ đến đây xong tôi nhìn xuống nước trong bồn.
[Ơ hay, chuyện đấy thì sao chả được.]
Lẩm bẩm một mình, tôi hạ người ngập đến tận vai.
Giờ tôi mới nhận ra là những suy nghĩ về Goto-san cho đến lúc nãy vẫn còn quay cuồng trong đầu giờ thì đã hết rồi.
Và có chút gì đó cảm giác khó chịu bứt dứt dấy lên trong lồng ngực.
Tôi vừa đi ăn tối với Goto-san, người mà tôi ngưỡng mộ, ừ thì vẫn còn nhiều điều chưa thể lý giải nổi nhưng tôi cũng đã tận hưởng một cách vui vẻ.
Nhưng mà Sayu, có lẽ đã lo lắng cho tôi. Chuẩn bị sẵn nước tắm, rồi cả những hành động và lời nói để làm tôi vui lên, không chừng cũng là đã chuẩn bị sẵn từ trước cũng nên.
Rõ ràng tôi là người bảo hộ của con bé, thế mà hôm nay ngược lại, chẳng phải là tôi lại toàn được con bé chăm sóc.
Thế này cứ như là…..
[…..Không không, đang nghĩ cái quái gì vậy.]
Cứ như là.
Tâm trạng cứ như là một người đàn ông có vợ ở nhà mà lại ra ngoài đi chơi với người phụ nữ khác, tôi chỉ thoáng chút suy nghĩ như vậy rồi ngay lập tức gạt ra khỏi đầu.
Say rồi đầu óc suy nghĩ cũng trở nên kỳ cục. Con bé dù thế nào thì vẫn là học sinh cấp ba, không phải vợ hay gì của mình cả. Không việc gì phải cảm thấy có lỗi một cách kỳ cục thế cả.
Nhưng mà sự thật là tôi cũng phải nghiêm chỉnh hơn mới được.
[Để cho học sinh cấp ba chăm sóc thì…..đến người bảo hộ cũng không làm được ha.]
Tôi lấy tay vục nước trong bồn lên rửa mặt.