Farma quay trở lại kinh đô từ Marseille và đã cố gắng vượt qua những ngày bận rộn tột độ.
Đã một tháng kể từ khi Bruno ở lại Thần Thánh Quốc và bắt đầu nghiên cứu về hệ thống linh dược.
Một tuần trôi qua từ khi kỳ nghỉ xuân của trường đại học kết thúc, kiểm tra không phát hiện tái phát khối u của Natalie Blondel, Ellen và Palle tiếp tục trận đấu thường lệ vì một việc nhỏ nhặt, Lotte nhận được yêu cầu vẽ chân dung Thánh Đế, và kế hoạch xây dựng bể sinh khối tại lãnh địa Marseille được phê duyệt.
Đã bốn ngày kể từ khi Théodore ngã quỵ lần cuối.
Đã ba ngày kể từ khi Palle có thể sử dụng thần thuật không cần niệm chú.
Hôm nay, Farma vẫn đi làm như thường lệ tại hiệu thuốc.
"Farma-sama, có điện tín đến."
Lotte thường mang thông điệp qua bồ câu, gần đây đã bắt đầu mang giấy ghi điện tín đến.
Lý do là sự phát triển vượt bậc của công nghệ thông tin, hiệu thuốc dị giới bắt đầu nhận được các tín hiệu không dây từ khắp nơi trong kinh đô. Sau khi công nghệ không dây được đăng ký với Cục Công nghệ Đế quốc, hệ thống liên lạc không dây giữa kinh đô và các thành phố lân cận đã được triển khai. Các quốc gia khác, dù ngồi yên nhìn, cũng đang lên kế hoạch trả phí và sử dụng bằng sáng chế từ San Flueve.
Farma đã đi trước một bước, thỏa thuận với quốc gia để tránh nhiễu tín hiệu bằng cách quyết định các băng tần sử dụng cho quốc gia.
Điện tín giữa Đại học Y San Flueve và hiệu thuốc dị giới cũng đã được mở ra.
Phòng liên lạc được cải tạo từ một phần của tầng ba hiệu thuốc, tạo thành một căn phòng nhỏ với thiết bị liên lạc. Trong giờ làm việc, có nhân viên chuyên trách việc gửi và nhận tín hiệu.
Bồ câu truyền tin trên mái nhà thuốc không bị thải loại hoàn toàn, nhưng một số đã bị cắt giảm. Chúng được đưa về chuồng cũ, được thả ra vào ban ngày, không có việc làm, chỉ nhặt thức ăn và sống thoải mái. Tom, người đưa tin chuyên trách, cũng giảm bớt số lần chạy đến đại học y.
Tuy nhiên, cậu ta không bị thất nghiệp, mà vẫn chịu trách nhiệm liên lạc mật thiết với các hộ gia đình, các hiệu thuốc và dược sư.
Kết quả của sự phát triển công nghệ liên lạc, khối lượng công việc của Farma tăng lên đáng kể.
Tại hiệu thuốc dị giới, các cuộc tư vấn về toa thuốc và đơn thuốc được gửi đến qua vô tuyến. Trong lúc bận rộn, Théodore đã đề nghị, "Tôi muốn gửi hình vẽ và phản ứng hóa học. Gửi qua bưu điện hay chim bồ câu thì quá chậm." Vì vậy, Farma đã đề xuất hai phương pháp gửi hình vẽ chính.
Đề xuất đầu tiên là định nghĩa các ô vẽ và gửi tọa độ của chúng. Tuy nhiên, để tiết kiệm điện năng và nhân lực vẽ, cần phải nén dữ liệu. Kỹ thuật viên không dây đã thử mã hóa, sử dụng nén chuỗi dài (run-length encoding).
Định nghĩa trắng và đen là 0 và 1, chuỗi trắng trắng trắng trắng đen đen trắng trắng được biểu thị là 00001100, rút ngắn thành 422.
Dữ liệu có thể truyền tải nhiều hơn, nhưng sai sót trong giải mã dữ liệu tăng lên do khối lượng dữ liệu tăng. Người dùng đã hỏi Farma liệu có thể tự động hoá việc này không.
Farma nghĩ đến sử dụng máy tính, nhưng cậu bận rộn quá mức để có thời gian mở rộng vào phát triển máy tính.
Tạm thời, Farma đã đăng ký một công nghệ dựa trên nguyên lý của pantelograph, tổ tiên của máy fax. Đây là hệ thống sử dụng con lắc có gắn điện cực để đọc và gửi bản vẽ từ xa bằng cách cho con lắc chạy trên bề mặt đồng uốn cong.
Thật ngạc nhiên, công nghệ này đã khởi động làn sóng phát minh liên tiếp về kỹ thuật gửi hình ảnh.
Một kỹ thuật viên khác nghĩ rằng dán hình ảnh hoặc đồ thị quanh một ống trụ và quay trụ sẽ hiệu quả hơn, đồng bộ tốc độ quay trụ và chuyển động kim của bên nhận để nhận hình ảnh thành công.
Dựa trên đó, một người khác thì có ý kiến sử dụng ống quang điện để chuyển đổi cường độ ánh sáng thành tín hiệu, truyền phát và nhận tín hiệu, chuyển đổi cường độ tín hiệu thành độ đậm mực để vẽ lại hình ảnh. Đó là bước tiến gần đến phim ảnh.
Các kỹ thuật gửi tin bắt đầu được đăng ký tại văn phòng kỹ thuật với tên thật. Farma thì vẫn giấu tên, trong khi các kỹ thuật viên và doanh nhân khác bắt đầu đăng ký tên thật để nhận tiền thưởng và phí bản quyền từ văn phòng kỹ thuật. Tạo ra một cuộc cạnh tranh.
Các cuộc họp bàn tán giữa các kỹ sư và học giả bắt đầu xuất hiện. Có người đã bắt đầu kinh doanh dịch vụ viết tài liệu đăng ký giống như văn phòng sáng chế.
Mỗi ngày, có người đến Cục Kỹ thuật để sử dụng các công nghệ mới, và cũng có người đến đăng ký, tạo nên một bầu không khí sôi động nhờ sự phát triển công nghệ.
Trong số đó, họ bắt đầu hợp tác và tổ chức lại, đổi tên Trường Công nghệ Đế quốc San Fluve vốn là một trường chuyên nghiệp của Hiệp hội Công nghiệp, thành Đại học Công nghệ San Fluve bao gồm cả các công nghệ điện tử viễn thông công-tư hợp tác. Thay vì cạnh tranh cá nhân, họ muốn nâng cao toàn diện sức mạnh công nghệ của đế quốc bằng cách đoàn kết tất cả các kỹ sư.
Nhận được sự phê chuẩn của Nữ Hoàng, họ đang chuẩn bị khai trương vào mùa xuân tới.
Farma nghĩ rằng tiến triển này rất đáng hoan nghênh.
Nếu có những công nghệ viễn thông và công nghiệp khác biệt với thời hiện đại được phát minh, thì sẽ rất thú vị.
Farma, thường xuyên đến Cục Sáng Chế đăng ký phát minh, bắt đầu bị các kỹ thuật viên để ý và hỏi han khi cậu rời Cục Sáng Chế, nên quyết định cử Cedric làm đại diện khi đăng ký công nghệ.
Cedric, người thay mặt Farma đến Cục Sáng chế, nhận thấy rằng đã bắt đầu xuất hiện các đơn đăng ký có nội dung lừa đảo. Với sự am hiểu pháp luật, anh đã thực hiện các biện pháp ngăn chặn các nhà kinh doanh xấu tham gia bằng cách đề xuất các điều khoản giới hạn sử dụng và đăng ký với Cục Kỹ thuật.
Sau đó, một thông báo được đưa ra rằng: "Những công nghệ đăng ký với Cục Kỹ thuật sẽ được kiểm tra trước để đảm bảo tính hợp lệ, và những công nghệ xấu sẽ bị công khai tên thật và tên công ty, bọn họ sẽ bị trừng phạt nghiêm minh".
Farma quan tâm đến động thái của Jean và thường xuyên trao đổi chặt chẽ với Theodore để đưa ra chỉ đạo. Vì Farma quá nghiêm khắc về quản lý công việc do lo ngại anh sẽ chết vì làm việc quá sức, Theodore bắt đầu xây một phòng thí nghiệm tại nhà, khiến Farma đau đầu thêm. Nếu có một phòng thí nghiệm tại nhà, sẽ rất dễ dàng để làm việc 24 giờ một ngày.
Ngược lại, với Emerich, người đã có phòng thí nghiệm tại nhà, Farma có thể quản lý công việc của anh ta chặt chẽ, không cho làm việc quá giờ.
Emerich, sau khi được phong tước, có cuộc sống dư giả hơn, không còn phải làm thêm như một dược sư để kiếm sống, và tập trung hoàn toàn vào nghiên cứu.
"Théodore lại đi làm dù đang sốt cao sao?"
Farma đang trăn trở suy nghĩ thì Cellst, sau khi kết thúc phục vụ khách hàng và ghi chép bệnh án, liền tỏ ra lo lắng cho em trai mình.
Do liên tục bị Ác Linh tấn công, Cellst đã chuyển đến sống gần Hiệu thuốc Dị Giới để có thể ứng phó kịp thời khi cần thiết. Vì vậy, bọn trẻ thường hay đến chơi ở hiệu thuốc.
"Em tôi có vẻ đã tìm thấy thiên chức của mình với tư cách là một nhà giả kim, nên rất nhiệt huyết. Nhưng làm việc trong tình trạng đó thì không được. Chẳng hiểu sao em ấy lại không nhận ra điều này cơ chứ. Sẽ lây bệnh cho những người lao động khác đấy."
"Nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu nghe."
"Fư fư, hồi xưa tôi cũng thường bị bệnh, nhưng từ khi làm việc tại hiệu thuốc này, tôi không hề bị sốt hay cảm lạnh gì nữa."
Không cần nói cũng biết là nhờ vào kỹ năng thụ động "Thánh Vực" mà Farma đã triển khai, nhưng Farma chỉ cười mỉm.
"Nhắc mới nhớ, hồi xưa em tôi cứ ru rú trong phòng thí nghiệm, có lần tôi ghé thăm phòng thì phát hiện em ấy ngã gục suốt hai ngày, trong khi nồi vẫn đang đun trên lửa trong phòng kín."
"Trong phòng kín mà đun nồi... Chắc là bị ngộ độc khí carbon monoxide rồi."
"Đó là một câu chuyện cười, nhưng suýt nữa thì em ấy đã chết."
"Chuyện đó không phải là chuyện cười đâu."
Farma trở nên nghiêm túc.
Farma chỉ biết cầu nguyện rằng nhóm giả kim thuật của Marseille dưới sự dẫn dắt của Théodore sẽ không làm điều gì quá dại dột.
Những giả kim thuật sư sử dụng thần thuật hệ Thuỷ rất giỏi trong việc chiết xuất các thành phần có dược tính mà không cần dùng đến lửa để làm thuốc, nhưng các giả kim thuật sư sử dụng thần thuật hệ Hoả thì toàn là những quá trình như phân hủy khô, chưng cất, đun sôi, hòa tan và đốt cháy, đều cần sử dụng lửa và nhiệt. Điều này tất yếu dẫn đến nhiều tai nạn. Tất nhiên, những người sử dụng thần thuật hệ Hoả có khả năng phòng vệ trước lửa rất cao, nhưng thiết bị và trang bị cũng dễ bị cháy và nổ tung.
(Đến cả thời hiện đại vẫn còn xảy ra các vụ nổ trong phòng thí nghiệm và thiết bị hỏng hóc nữa mà.)
Thỉnh thoảng lại có tin tức về các vụ nổ trong trường đại học. Farma lo lắng, không muốn để họ làm mọi thứ một cách ngẫu hứng nữa.
Farma luôn yêu cầu mọi người gửi kế hoạch thí nghiệm qua điện thoại hoặc điện báo, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
"Tôi đã tổ chức các buổi học lý thuyết về hóa hữu cơ, hóa vô cơ và các môn chuyên ngành cũng như đào tạo về an toàn rồi mà."
"Có nên trang bị trang phục có bùa chống lửa và chống nổ không nhỉ?"
Rebecca đề xuất.
"Có lẽ nên vậy. Nhân tiện cũng nên cải tiến kính bảo hộ luôn."
Farma quyết định chấp nhận đề xuất ngay lập tức.
"À này Rebecca-chan, gần đây sao nhìn mặt cô hơi vàng vàng nhỉ? Không muốn hù dọa nhưng cô có chắc là gan mình ổn không đấy?"
Cellst chuyển chủ đề sang Rebecca và lo lắng hỏi, dường như nghi ngờ cô bị vàng da. Farma không nghĩ vậy, nên liền tiếp lời.
"Cô có ăn quá nhiều rau củ quả có màu xanh vàng hoặc trái cây có múi không?"
"Kyaaa! Tui đã uống quá nhiều thuốc bổ! Tui bị vàng da do chứng Carotene ấy!"
Rebecca đỏ mặt.
Vì để chuẩn bị cho kỳ thi Dược sư hạng nhất vào mùa hè này, cô đã phải thức đêm học bài, mua thuốc bổ ở chi nhánh gần nhà uống liên tục. Kết quả là, Rebecca có thể dễ dàng nhớ các nội dung đã học và trình bày trôi chảy.
Từ năm nay, nội dung đề thi Dược sư hạng nhất bao gồm cả các loại dược phẩm hiện đại, và độ khó cũng tăng lên.
"Học nhiều vậy chắc chắn sẽ đậu mà."
"Chưa chắc đâu."
Khi Farma cười nói với Rebecca, Ellen từ gian tư vấn bước ra, ra hiệu muốn nói chuyện riêng. Farma hiểu ý liền bước vào gian tư vấn, đóng rèm và ngồi xuống đối diện Ellen.
"Có chuyện gì vậy?"
"Này Farma-kun, chị hỏi cái này hơi đột ngột, nhưng có bao giờ, sau khi sử dụng Con mắt Chuẩn Đoán mà em bị mờ mắt không?"
"Không, chưa bao giờ."
Ellen không có vẻ gì quá nghiêm trọng, nhưng lại tỏ ra không thể bỏ qua vấn đề này.
"Chị cố gắng sử dụng Con Mắt Chuẩn Đoán lâu hơn, nhưng mắt chị sau khi sử dụng thì cảm thấy rất chói."
"Có đau không?"
"Không, không đau... Ưm ưm.. Chắc là mỏi mắt thôi."
"Có lẽ chị đã tập trung quá mức rồi."
Farma khuyên Ellen không nên sử dụng Con mắt chuẩn đoán quá thường xuyên.
Mỗi lần Ellen sử dụng Con mắt chuẩn đoán, cô tiêu tốn một ngày Thần Lực. Dù cô đã cố gắng sử dụng trong thời gian ngắn nhất, nhưng cũng chỉ đến mức hai lần là tối đa.
"Em nghĩ việc Ellen sử dụng Con mắt chuẩn đoán có lẽ gây áp lực lên cơ thể."
Farma suy nghĩ.
Ngay cả Farma cũng chỉ sử dụng Con mắt chuẩn đoán khi cần thiết nhất. Không có đảm bảo rằng khả năng phi thường này sẽ không gây hại cho Ellen, một "con người".
Farma nhìn vào mắt Ellen, không thấy có dấu hiệu viêm nhiễm. Cậu cũng không thấy có bất thường nào trong mắt của Ellen. Bị Farma nhìn chằm chằm, Ellen có chút ngượng ngùng.
"Này, đừng nhìn chị chằm chằm thế chứ. Mà Farma, em lớn hơn nhiều đấy."
"Em lo cho chị nên đừng đùa nữa."
Bỏ ngoài tai sự lo lắng của Farma, Ellen cười nhẹ, đứng dậy và mở rèm mạnh mẽ.
"Đừng suy nghĩ quá sâu. Chị sẽ cố gắng không làm cạn kiệt thần lực và hạn chế sử dụng Con mắt chuẩn đoán. Cảm ơn em đã quan tâm."
"Nếu có triệu chứng lạ nữa, hãy báo cho em biết. Em rất lo lắng."
"Hiểu rồi, cảm ơn. Muốn giống như Farma thì cũng mệt mỏi thật đấy."
"Dù rất cảm kích sự giúp đỡ của Ellen, nhưng nếu triệu chứng kéo dài thì hãy ngừng lại. Đừng cố quá."
Farma lo lắng cho Ellen, nhưng có điều gì đó làm cậu không yên tâm.
Việc Ellen bị chói mắt sau khi sử dụng Con Mắt Chuẩn Đoán, cái tình trạng ấy chưa từng xảy ra với cậu.
Farma lập tức dùng Con Mắt Chuẩn Đoán nhìn vào Ellen, thấy mắt trái của cô phát ra ánh sáng xanh. Màu xanh này có nghĩa là sẽ tự khỏi.
Cậu tự nhủ có lẽ đó chỉ là hiện tượng tạm thời.
-----------------------------------------------------------------------
"Ngày 16 tháng 4 năm 1148, cuộc đổ bộ lần thứ hai lên tân lục địa đã bắt đầu."
Khi Đô đốc Jean đặt chân lên đất liền, tiếng vỗ tay từ các thủy thủ trên boong tàu vang dội.
Chỉ mất 22 ngày từ khi khởi hành, đoàn thám hiểm Đại Lục Gaban, gồm hai trăm thủy thủ đã đến nơi trong thời gian kỷ lục.
Họ đặt chân lên vùng phía nam của bờ biển phía đông lục địa, trải dài trước mắt họ là một bãi biển cát trắng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tiếp theo đó là một khu rừng phong phú, đa dạng sinh học. Quả thực, đây chính là một miền đất mới đầy hứa hẹn và mê hoặc.
"Đây là Đại Lục Gaban thiệt ư... Thật sự chúng ta đã đến đây rồi sao..."
Clara bị huyết áp thấp, trông như một xác khô, hỏi trong khi vẫn cố bám vào lan can tàu.
"Chắc chắn là chúng ta đã đến đây rồi, nhưng đừng gọi nó bằng cái tên như vậy nữa."
"Nhưng cái tên này đã được mọi người sử dụng rồi."
Viên hoa tiêu đáp lại một cách thờ ơ. Đô đốc Jean có vẻ không thoải mái.
"Thôi được rồi, tối nay gửi điện tín về lục địa đi. Mọi người chắc hẳn đang lo lắng lắm."
"Vâng. Thánh Đế chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Thật đúng là Đô đốc Jean. Không ngờ lại đến nơi nhanh như vậy."
"Chỉ huy là Đô đốc thì chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm rồi."
Các thủy thủ không ngớt lời khen ngợi tài năng hàng hải của Đô đốc Jean.
Mọi người tin tưởng vào Đô đốc Jean cũng là điều dễ hiểu. Khi còn trẻ, ông đã tìm ra tuyến đường ngắn nhất từ Đế quốc đến Đông Idon, ghi dấu ấn không thể xóa nhòa trong ngành hàng hải. Sự kiện khai phá tuyến đường mới này đã mang lại lợi ích to lớn cho Đế quốc, và kể từ khi thành lập Công ty Đông Idon, ông đã nhiều lần đẩy lùi cướp biển và thắng lợi trong vô số trận hải chiến. Không chỉ đẩy lùi cướp biển, ông còn xua đuổi những ác linh quấy phá vùng biển, câu chuyện này ngày càng thêm phần hoa mỹ theo thời gian.
Đô đốc cảm thấy không thoải mái với những lời ca tụng quá mức, nên ông quyết định chuyển công lao sang cho Farma, người vắng mặt.
"Lần này, thật kỳ lạ khi chúng ta không gặp ác linh nào ở vùng biển Ác Linh cả, chắc nhờ sự can thiệp của chủ tiệm."
"Đúng vậy, chúng ta đã tiến thẳng tắp luôn. Lần trước ác linh hoành hành khắp nơi, nhưng lần này thời tiết cũng rất thuận lợi."
"Hy vọng chuyến về cũng suôn sẻ như thế này..."
Đô đốc Jean ngáp dài.
Clara cũng bước lên đất liền với gương mặt mệt mỏi, và bắt đầu dỡ hàng.
Các tàu tiếp theo lần lượt đến, họ trải các thần thuật trận để đảm bảo an toàn, bắt đầu các hoạt động ngoài tàu một cách nghiêm túc. Clara vui mừng nằm phịch xuống bãi biển và bắt đầu động tác bơi ếch trên cát.
"Ôi, đất liền thật tuyệt. Cát! Ôi, cát! Cuối cùng thì mình không cần uống thuốc chống say sóng nữa rồi!"
"Haha, tiểu thư-chan, cái vụ này vô cùng quan trọng với cô ha!"
"Vẫn còn chuyến về nữa, nghĩ tới lại thấy buồn nôn... Ọe..."
"Hôm nay thì đừng nôn nữa nhé."
Trong suốt chuyến hành trình, đoàn thám hiểm đã ghé qua nhiều hòn đảo hoang, nhưng vì phải gấp rút tiến lên phía trước nên thời gian dừng chân chỉ kéo dài vài giờ.
Mặc dù toàn bộ thời gian của chuyến đi không quá dài, nhưng Clara thấy nhớ đất liền lắm rồi.
“Thế thì phải dặn dò mọi người một câu cuối cùng mới được.”
Đô đốc Jean, người có thân hình thấp bé, leo lên một thùng hàng và bắt đầu buổi họp ngắn.
“Các anh em, ta biết mọi người đã rõ nhưng mục đích của chuyến đi lần này là để thiết lập căn cứ, sau đó là thám hiểm và đo đạc để vẽ bản đồ. Ta đã giải thích chi tiết kế hoạch trên tàu, nhưng xin nhớ là tránh xung đột với động vật hoang dã và ác linh, trừ khi bất đắc dĩ. Chúng ta không biết được đâu là nơi cư ngụ của ác linh.”
Các thủy thủ nghe lời dặn dò với vẻ nghiêm túc. Gặp phải ác linh không thể chế ngự, bị chúng truy đuổi ra tận biển thì coi như xong. Clara đã tiên đoán rằng đoàn thám hiểm sẽ không bị diệt vong, không có ai tử vong, nhưng lời tiên đoán ấy không đảm bảo an toàn tuyệt đối, có thể sẽ phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
“Động vật hoang dã còn đỡ, nhưng không biết ác linh ở Tân Đại Lục sẽ như thế nào. Chúng ta sẽ chia làm ba đội: đội tìm kiếm lương thực và tài nguyên, đội đo đạc, và đội xây dựng căn cứ và bố trí trận pháp. Thời gian lưu lại tối đa là một tháng. Lương thực mang theo sẽ không đủ, chúng ta phải kiếm thêm tại chỗ. Khi cạn lương thực và tiếp tế, chúng ta sẽ quay về. Có ai có câu hỏi gì không?”
“Thưa Đô đốc!”
“Cứ nói.”
Đô đốc Jean gật đầu, chỉ về phía một vị chỉ huy của tàu khác đang giơ tay.
“Chúng ta không thể ăn trái cây, nước hay thịt thú ở Tân Đại Lục sao? Nếu có thể tăng thêm lương thực, chúng ta có thể kéo dài thời gian lưu lại.”
“Ngốc quá! Trước khi xuất phát, chủ hiệu thuốc dị giới đã dặn dò kỹ rồi! Thứ gì ăn được chỉ có lương thực mang từ quê nhà và nước do thần thuật sư tạo ra thôi! Còn vì sao thì... do có thể bị ô nhiễm bởi mầm bệnh hoặc kim loại nặng gì đó. Dù sao ta cũng không hiểu hết, nhưng tuyệt đối không được ăn những thứ không rõ nguồn gốc!”
Đô đốc Jean chỉ hiểu một phần lời giải thích của Farma, nhưng vẫn nghiêm túc tuân thủ lời dặn, không cho phép ai ăn đồ địa phương.
Trong trường hợp bất ngờ hết lương thực, họ đã được phát hướng dẫn nhận diện thức ăn an toàn và cách tạo nước uống, nhưng đó là biện pháp cuối cùng, cơ bản là không được ăn uống bất cứ gì ngoài những thứ mang theo.
Thần thuật sư có khả năng phát hiện độc tố cũng đi cùng, nhưng thần thuật của họ từ Cựu Đại Lục có thể không hiệu quả ở Tân Đại Lục, nên bị cấm sử dụng.
Khảo sát không cần liều mạng. Nếu gặp cây cỏ hoặc trái cây lạ, hãy chụp ảnh và thu thập mẫu mang về.
Khảo sát động vật hoang dã cũng chỉ thực hiện trong giới hạn an toàn.
Lotte đã tặng họ trận pháp hệ Hoả để đặt ở điểm khảo sát, và họ sẽ đo đạc đường đến nguồn nước gần nhất. Dù cũng muốn tìm kiếm đá quý và vàng, nhưng không nên quá tham lam. Khát vọng quá mức sẽ dẫn đến tai họa.
“Dù là thứ lạ, thử cho chó ăn là biết có độc hay không chứ gì? Chúng ta nên nhanh chóng chiếm lãnh thổ thôi. Chần chừ là nước khác đến trước đó.”
Người nói là Noah Le Nôtre, cựu tiểu đồng của Nữ Hoàng, hiện mang danh kỵ sĩ. Cậu ta đã lên tàu dưới tên giả, nhưng ngay ngày thứ năm Clara đã nhận ra. Noah, một quý tộc danh giá, tham gia chuyến đi nguy hiểm này theo mật lệnh của Thánh Đế Elizabeth, với một nhiệm vụ bí mật.
“Cậu có nghe không đấy! Có cả chất độc chậm phát tác nữa. Lương thực phải chờ trồng trọt. Đừng coi thường Tân Đại Lục!”
“Cắm cờ Đế Quốc đi, đo đạc xong là thành lãnh thổ của chúng ta. Nếu chậm trễ, nước khác sẽ đến trước.”
“Ta đảm bảo chỉ có chúng ta đến được Tân Đại Lục! Chẳng nước nào có kỹ thuật hàng hải như chúng ta đâu.”
“Ngài thì làm sao biết chắc được!”
Đô đốc Jean và Noah tranh cãi, cuối cùng Noah đành chịu thua.
Tuy nhiên, các thủy thủ vẫn tìm cách khai khẩn đất, kiểm tra đất đai, lập trận pháp bảo vệ và bắt đầu trồng một số cây trồng mang từ quê nhà như đậu, củ cải, dưa, cam, táo và cam.
[“Đại Địa Thực”]
Các thần thuật sư thuộc tính thổ hợp lực sử dụng thần thuật tăng trưởng nhanh.
Trong thời gian chờ đợi các cây trồng phát triển, đoàn thám hiểm sẽ trở về quê nhà, sau đó quay lại khi cây bắt đầu sinh trưởng để đảm bảo nguồn lương thực an toàn. Trái cây tại chỗ sẽ được mang về nghiên cứu, xác nhận không có độc thì mới ăn được vào lần sau.
Mọi người phải kiên nhẫn.
Đêm đó, trong buổi liên lạc định kỳ với Đế quốc, tin tức đoàn thám hiểm đã đặt chân lên Đại Lục Gabin được công bố rầm rộ. Lần này, không dùng mã Morse mà là liên lạc âm thanh. Thủy thủ đoàn xúc động khi nhận được lời động viên từ Thánh Đế.
Vì lý do an toàn và để tránh gặp ác linh, ban đêm các thủy thủ trở về tàu nghỉ ngơi. Tất cả các phòng trên tàu đều được khóa và bảo vệ bằng trận pháp, có lính canh thay phiên nhau canh gác.
Sáng hôm sau, hoạt động thám hiểm bắt đầu sớm. Chỉ vài giờ sau khi bắt đầu thám hiểm, căn cứ trở nên náo nhiệt.
“Có một hồ nước! Một hồ nước trong và ngọt kìa!”
Đội thám hiểm phát hiện một hồ lớn cách bờ biển khoảng một kilomet, khiến mọi người mừng quýnh cả lên vì có thể lập khu định cư.
“Phát hiện ra nguồn nước thì người phát hiện được đặt tên, đúng không?”
Vậy là hồ được đặt tên là hồ Gabin.
“Ơ kìa! Tại sao lại đặt tên ta vậy?”
“Chúng tôi muốn các địa danh có cùng tên Gabin.”
“Không cần phải vậy!”
Trong lúc nói chuyện, Đô đốc Jean nhận ra điều gì đó.
“Hả? Làm sao các cậu biết đó là nước ngọt? Không lẽ đã uống thử?”
“Thực ra, chỉ là nước bắn vào miệng thôi.”
Một thủy thủ bịa lý do.
“Tôi chỉ muốn tắm rửa chút thôi… Chỉ tắm táp thì không sao mà!”
“Hồ có sinh vật nguy hiểm không?”
“Có cá sấu phơi nắng, nhưng chúng tôi đã đuổi chúng bằng trận pháp rồi.”
Đội thám hiểm không ngại đối mặt với loài động vật ăn thịt lớn.
“Có thể có cá ăn thịt người đấy.”
“Vì nước rất trong nên có thể nhìn thấy đáy hồ. Không có sinh vật lớn nào ngoài cá sấu đâu ạ.”
Thần thuật sư bảo vệ, báo cáo. Nếu chỉ có thủy thủ bình thường, gặp cá sấu sẽ rất nguy hiểm, nhưng có thần thuật sư đi cùng nên dễ dàng xử lý. Đô đốc Jean đành phải nhượng bộ.
“Khi tắm, hãy múc nước vào thùng và thêm thuốc. Không nên bơi trực tiếp trong hồ hay sông.”
Jean đẩy kính lên, kiểm tra ghi chú “Phải tuyệt đối tuân thủ!” của Farma.
Nghe vậy, dược sư đi cùng, Marjolaine Poincaré, cũng đồng tình. Cô là học trò xuất sắc của Bruno, một giả kim thuật sư kiêm dược sư hàng đầu, đã được Farma huấn luyện trước chuyến đi và được Bruno giao nhiệm vụ đi cùng.
“Giáo sư Farma de Médicis dặn rằng nếu phải dùng nước tại chỗ, phải kiểm tra chất lượng và vi sinh vật. Mỗi thần thuật thanh lọc thôi thì không đủ. Kiểm tra nước cần thời gian.”
Nhưng thủy thủ không muốn nghe thêm.
“Thật phiền phức.”
“Kiểm tra nước mất bao lâu chứ hả? Ai mà đợi được, trời sắp tối rồi.”
“Ở quê nhà, bơi trong hồ, tắm trong sông là chuyện bình thường. Nguy hiểm gì chứ?”
“Có thể có độc tố, kim loại nặng hoặc nguy cơ nhiễm bệnh.”
Những quy tắc và giới hạn trong chuyến hành trình khiến thủy thủ chịu nhiều áp lực, đến mức không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Marjolaine lúng túng trước sự phản đối quyết liệt từ bọn họ.
“Chúng tôi sẽ kiểm tra nhanh… Xin hãy chờ ở đây…”
“Phiền quá! Không uống nước là được chứ gì! Có rất nhiều cá xanh ở đáy hồ! Cá bơi được ở đây tức là an toàn rồi!”
“Ít nhất hãy để chúng tôi kiểm tra nước trước!”
Không ai nghe lời Marjolaine, thủy thủ bắt đầu tắm rửa.
Họ chơi đùa, bắn nước và cười nói, không ai ngừng lại. Nước trong vắt phản chiếu lấp lánh, khiến ai cũng muốn tắm sau những ngày dài trên biển.
Marjolaine chỉ biết giơ tay che mặt, mặt mày tái mét.
Một đầu bếp cầm vỏ ốc vàng từ dưới hồ lên, mỉm cười.
“Nhìn này, dưới đáy hồ có nhiều ốc đẹp. Không biết có ăn được không ta?”
“Đừng cầm bằng tay không chứ!”
“Dược sư-sama quá cẩn thận rồi. Nấu chín là an toàn. Xào với gia vị chắc ngon lắm.”
Clara cũng cảm thấy bất an, từ tốn cảnh báo.
“Tôi cảm thấy không nên chạm vào… Tôi có linh cảm xấu, Thủ Hộ Mệnh của tôi nói vậy.”
“Đừng lo quá!”
“Có lẽ vậy…”
Clara và Marjolaine yếu đuối, không dám phản bác, chỉ biết nhìn nhau và nói từng câu một.
“Tôi có linh cảm xấu.”
“Từ góc độ vệ sinh, rất nguy hiểm đấy.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra…”
“Dù có đủ thuốc cho vài người mắc bệnh, nhưng sẽ thiếu nếu cả đoàn đổ bệnh hàng loạt.”
Marjolaine lấy ra cuốn sổ “Sổ tay Dược phẩm và Vật dụng vệ sinh”.
Phớt lờ lo lắng của Clara và Marjolaine, hôm đó không ai bị gì.
Kiểm tra nước và vi sinh vật cũng không phát hiện vấn đề gì.
“Độ đục, màu sắc, số lượng vi khuẩn, độ pH, tất cả đều đạt chuẩn theo yêu cầu của Giáo Sư Farma.”
Nước không uống được nhưng đủ dùng cho sinh hoạt. Lọc qua sẽ uống được.
Marjolaine yên tâm hẳn.
Ngày hôm sau, không có sự cố gì. Thậm chí có người còn bơi lội công khai. Có người bắt đầu nướng cá ăn. Đô đốc Jean cũng phải chấp nhận nếu nấu chín kỹ. Không khí nhẹ nhõm hơn.
Mọi người dần tin rằng hồ này an toàn.
“Cá xanh này nướng lên giòn ngon lắm.”
“Tôi không thích ăn cá.”
“Clara-san, cô cũng nên tắm đi.”
“Tôi có thần thuật thuộc tính Thuỷ rồi.”
“Clara-san, cá sấu terrine đây.”
“Không, cảm ơn.”
Clara kiên quyết từ chối. Dù có bị cho là người khó gần, cô tin rằng khi có linh cảm xấu, tốt hơn là không nên làm theo số đông. Đó là kỹ năng sinh tồn của Clara.
Trong một tuần tiếp theo, đội thám hiểm Đại Lục Gabin đã xác định được khu vực an toàn vài kilomet về phía bắc và nam từ điểm đổ bộ.
Họ đặt tên các địa danh là núi Gabin, hẻm núi Gabin, sông Gabin, và nhiều nơi khác. Động vật hoang dã và ác linh đều bị đánh bại bởi các thần thuật sư lão luyện.
Noah tìm kiếm những vùng đất tiềm năng. Công tác đo đạc cũng tiến triển, tạo nên những bản đồ mới toanh. Mọi việc suôn sẻ, thủy thủ đoàn tràn đầy năng lượng.
...trừ một người.
"Lời tiên tri của Thủ Hộ Mệnh... có sai không nhỉ..."
Clara cảm thấy tim đập nhanh suốt ngày, khó ngủ, và thường xuyên cầu nguyện Lữ Thần. Công việc hàng ngày của Clara là "dự đoán vận mệnh hôm nay và tư vấn cho Đô đốc Jean". Nhờ sự dự đoán của cô, toàn bộ thủy thủ đoàn không gặp chấn thương hay bệnh tật nghiêm trọng nào.
Tuy nhiên, Clara lại trầm uất, khiến y sư trên tàu kết luận rằng cô bị căng thẳng và đề nghị dùng thuốc an thần hoặc thuốc ngủ. Marjolaine cũng đề nghị như vậy, nhưng Clara cảm thấy vấn đề này không thể giải quyết bằng thuốc.
"Không, nhất định có chuyện gì đó... Phải sớm trở về thôi..."
Clara rơi nước mắt. Cô chỉ mong muốn trở về đế đô an toàn.
Một buổi sáng khi Clara tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhóm thủy thủ đi tuần sớm quay lại trong tiếng hét.
"Các trận pháp và kết giới bảo vệ căn cứ đã bị phá hủy! Có dấu vết xâm nhập và tài sản bị phá hoại."
"Sao cơ?!"
Đô đốc Jean phun cả mớ trà ra khỏi miệng.
"Ác linh mạnh đến mức phá được trận pháp sao...?"
Đội thám hiểm trở nên hỗn loạn. Không có dấu hiệu của ác linh gần đó, cũng không có động vật lớn, và các thần thuật sư cũng không phát hiện gì bất thường.
"Nếu là ác linh, ban ngày sẽ an toàn hơn đấy. Dù phải tiêu tốn thần lực, chúng ta cần thiết lập trận pháp mạnh hơn và chuyển đồ đạc về tàu."
Đô đốc Jean ra lệnh. Các thần thuật sư và thần quan bắt đầu dựng lại kết giới và trận pháp.
"Kỳ lạ thật. Nếu là ác linh phá trận pháp, lẽ ra phải có dấu vết của chúng."
Một thần quan lắc đầu.
"Thưa Đô đốc!"
Khi công việc gần hoàn thành, Marjolaine run rẩy tiến đến, trên tay cầm một tấm vải.
"Cái gì đó? Đôi mắt già nua này của ta không thấy rõ được đâu."
"Có một sợi tóc rơi trên sàn căn cứ. Hãy nhìn kỹ đi ạ."
"Tóc của thủy thủ sao?"
"Đây là tóc đen dài thẳng. Không ai trên tàu chúng ta có tóc như vậy... và cấu trúc này không phải của động vật, mà là tóc người."
Mọi người kinh hãi.
"Thấy chưa, chắc chắn có người từ nước khác đã đến trước. Là nước nào? Spine sao?"
Noah tiến lại gần Marjolaine, nhưng cô lắc đầu.
Không chỉ không có thủy thủ tóc đen, mà không có người tóc đen ở lục địa này, hay ở bất kỳ thuộc địa nào.
Khi cái vấn đề này được giải thích rõ ràng, mọi người đều im lặng.
"Chúng ta chỉ biết một điều: thủ phạm không phải là ác linh, mà là người sống trên lục địa này."
Clara và thủy thủ đoàn run rẩy.
Đô đốc Jean phớt lờ cơn hoảng loạn của các thủy thủ, ra lệnh cho phó chỉ huy.
"Gửi điện báo về quê nhà rằng có người sống ở đây."
"Nhưng ban ngày không ổn định tín hiệu liên lục địa."
"Gửi ngay lập tức! Và gửi sợi tóc này bằng chim bồ câu đưa thư cho chủ tiệm."
"Không thể nào, ngay cả con chim nhanh nhất cũng không thể bay xa như vậy."
"Ta không hỏi có thể hay không. Hãy làm đi!"
"Rõ thưa ngài (Je suis à vos ordres)."
"Chuẩn bị vũ khí. Tất cả đại bác hướng về bờ. Khi đối mặt với con người, không được dùng trượng."
Đô đốc Jean không tỏ ra lo lắng, đặt tay lên khẩu súng lục luôn mang bên mình và khoác áo choàng.
"Chúng ta là hạm đội vô địch khiến trẻ con cũng phải nín khóc. Dù trên đất liền hay biển cả, chiến tranh là sở trường của chúng ta."
(柑皮症 (kanpi shou) (chứng carotene) là tình trạng da trở nên vàng hoặc cam do tiêu thụ quá nhiều carotene, một loại sắc tố có trong các loại rau quả như cà rốt, khoai lang, và bí đỏ. Tình trạng này thường không nguy hiểm và da sẽ trở lại màu bình thường khi lượng carotene trong cơ thể giảm.) (小姓 (tiểu đồng) người hầu cận nhỏ tuổi)