Farma sau khi vừa nhận ra sự thật đáng sợ ấy, đã chia tay với Salomon và định vào phòng chờ của dược sĩ tại cung điện để kiểm tra chân tướng của Hugo.
Bên trong phòng, cậu nghe thấy các dược sĩ và quan viên đang hào hứng bàn luận về một nhà giả kim nổi tiếng ở đế đô mà họ chưa từng gặp mặt.
(Ồ, bọn họ gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy.)
Farma nghĩ rằng mình không cần phải chủ động xen vào câu chuyện.
"...Nghe nói ông ta đã thành công với màn biểu diễn giả kim đó ấy."
"Gần đây cũng có một buổi biểu diễn diễn ra ở một nơi nào đó trong đế đô, dường như rất đông người tới dự. Tôi nghe nói ông ta lại cho mọi người chiêm ngưỡng homunculus."
Tin đồn về nhà giả kim Hermes cuối cùng cũng đã đến cung điện rồi.
"Tôi muốn được một lần đến xem thử quá."
"Nghe nói, nếu không phải là nhà giả kim hoặc học trò của ông ta, không thể vào được đâu. Nhà giả kim quý tộc bị đuổi cổ từ cổng rồi, dân thường thì không có cơ hội..."
Hermes rất khéo léo, có lẽ vì sợ lộ tẩy trò lừa bịp, hắn ta đã ngăn cản nhà giả kim quý tộc có học thức vào hội trường.
(Thì ra, Pierre là nhà giả kim dân thường nên mới được vào.)
"Chào mọi người."
Farma bước vào phòng chờ dược sĩ một cách thản nhiên giữa cuộc trò chuyện của họ, khiến hai dược sĩ quay đầu lại.
"Ồ, chẳng phải dược sĩ Farma đây sao? Chào cậu. Hôm nay là ngày nghỉ của cậu mà?"
"Tôi còn một số công việc còn dang dở. Sau khi xong việc, tôi sẽ về ngay."
Farma đưa ra một lý do tạm thời để chống chế.
Sau đó, một dược sĩ cấp một liền hỏi Farma và Hugo về nhà giả kim.
"Cậu vất vả rồi. Vậy ông và dược sĩ Farma đây có từng nghe gì về nhà giả kim đó không?"
Hugo, dù đang chuẩn bị ra về sau khi hoàn thành công việc, đã tỏ ra bất ngờ.
"À, tôi có nghe qua nhưng không đến xem, và tôi cũng không hứng thú với dăm ba cái trò lừa bịp ấy."
Có lẽ vì không muốn bị nghi ngờ, Hugo liền khẳng định màn biểu diễn của nhà giả kim Hermes là một trò lừa bịp.
"Lừa bịp sao, cũng thú vị mà. Dược sĩ Farma nghĩ sao, giả kim thuật có thực sự khả thi không?"
Một dược sĩ vui vẻ hỏi thêm với Farma với lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
"Vàng là một nguyên tố, không thể tạo ra bằng cách tổng hợp được. Nếu không dùng thần thuật đặc biệt nào đó, thì chắc chắn là lừa bịp."
Farma giải thích ngắn gọn, khiến Hugo giật mình thon thót và nhìn chằm chằm vào Farma với ánh mắt ngờ vực.
"Có chuyện gì sao, thưa ngài?"
Farma đáp lại một cách thản nhiên.
"Không..."
Có lẽ vì đêm đó Farma cải trang thành phụ nữ, Hugo không nhận ra cậu đã có mặt tại buổi họp của nhà giả kim ấy.
"Nếu những gì cậu nói là thật, vậy thì đó là kẻ lừa đảo đáng phải chê trách rồi. Đế quốc nên truy bắt gã ngay và luôn."
Sau khi nghe nói rằng màn biểu diễn đó là lừa đảo, dược sĩ tỏ rõ sự thất vọng và nói rằng cần phải trừng trị hắn ngay.
"Vàng không thể tự nhiên mà tạo ra được."
Dược sĩ và quan viên cười rộ lên, và Farma lên tiếng.
"Nếu chỉ là vàng, tôi cũng có thể làm được."
"Thật sao?!"
Các dược sĩ vui mừng.
"Nào, mọi người hãy nhắm mắt lại và cầu nguyện rằng vàng sẽ xuất hiện đi nào."
Farma giơ nhẹ tay phải, nhắm mắt và niệm một câu thần chú.
Sau khi niệm xong, cậu mở mắt ra.
"Đã xuất hiện rồi đó."
Farma tự tin giơ hai tay ra.
Những dược sĩ, cảm thấy bị trêu chọc, cười khúc khích. Hugo cũng thở dài.
"Chẳng có gì cả."
"Ha ha, dược sĩ Farma đang trêu chúng ta kìa."
Farma cười cùng họ rồi chỉ tay ra sau.
"Ở phía sau."
Bột vàng bay nhẹ trên không trung, một núi cát vàng hiện ra trước mắt họ.
"Hả?!"
Khi họ quay đầu lại, một núi cát vàng chất đầy phòng. Vàng tràn ra từ bề mặt núi cát lấp la lấp lánh.
Đó là một lượng vàng khổng lồ, như thể đã tập hợp toàn bộ vàng trong đế quốc này vậy.
Một dược sĩ thử đưa tay vào núi cát vàng để kiểm tra chất lượng.
"Thấy tôi nói không sao chứ?"
Farma búng tay, và núi vàng biến mất.
"Cái gì... vàng đi đâu mất rồi...?!"
Dược sĩ và Hugo ngỡ ngàng, rồi mấy gã dược sĩ vỗ tay bôm bốp.
"Mấy người nghĩ đó là thật sao?" Farma hỏi đùa rồi liếc nhìn phản ứng của Hugo.
"Vừa nãy cậu đã làm gì vậy?"
"Ngài muốn biết sao ạ. Đó chỉ là một màn ảo thuật mà thôi."
Farma đáp lại bình thản.
"Ảo thuật? Không thể nào, thật quá đỗi tuyệt vời. Làm thế nào mà cậu làm được vậy?"
"Đây sẽ là một trò vui nhộn đấy. Nghe nói nhà giả kim chỉ có thể tạo ra một chút vàng, nhưng dược sĩ Farma lại tạo ra cả một núi vàng thế này kia mà!"
"Tôi không thể tiết lộ bí mật của màn ảo thuật này được, nó sẽ mất thú vị đó."
Farma từ chối giải thích cơ chế của thủ thuật này.
Bởi vì cậu đã tạo ra vàng bằng thần thuật, sau đó xóa sạch.
Đó là một biểu diễn giả kim thật sự, nhưng cậu lại gọi đó là ảo thuật.
Điều ấy khiến cho mọi người cũng bắt đầu suy nghĩ rằng màn biểu diễn của Hermes thực chất cũng chỉ là một trò ảo thuật tương tự.
"Màn trình diễn của Dược sĩ Farma thật tuyệt vời."
Các dược sĩ vui mừng reo hò.
Nhưng Hugo không cười.
Ông ta nhận ra không thể có đủ thời gian để cậu ta chuẩn bị cho màn ảo thuật này được, và hiểu rằng đó không phải là ảo thuật.
"Nếu người đó tiếp tục lừa đảo như vậy, tôi sẽ vạch trần tất cả thủ đoạn của hắn và giao hắn cho công lý phán xét."
Farma nói, nhìn thẳng vào Hugo.
"Nghe kích thích đó, hãy vạch trần hắn ta đi nào."
Các dược sĩ hô hào.
"Trò lừa đảo sẽ bị phát hiện sớm thôi."
Farma nói, như một lời cảnh báo trực tiếp đến Hugo.
Ngay lúc đó, Hugo cũng đã nhận ra chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay Farma, đó là chiếc nhẫn mà cô bé trong buổi học hôm đó đã đeo.
Khi Farma rời cung điện và trở về nhà, cậu nhận ra bản thân đã bị theo dõi. Cậu không trở về nhà mà chạy về vùng ngoại ô.
Khi quay đầu lại, cậu thấy một người đàn ông đeo mặt nạ cưỡi ngựa đuổi theo.
"Ông không cần che giấu thân phận nữa đâu, tôi biết cả rồi!!!"
Farma hét lên với gã đàn ông mang chiếc mặt nạ.
"Nhà giả kim Hermes chính là ông!! Hãy dừng trò bịp bợm của mình lại đi."
Farma nói với vẻ như đã hiểu rõ mọi chuyện. Hugo cười nham hiểm.
"Đáng lẽ ngươi không nên can thiệp vào chuyện của ta... giờ thì ngươi phải chết."
Hugo rút ra một cây trượng vàng với ba viên tinh thạch. Hắn là một kẻ sử dụng thần thuật chuyên nghiệp.
Farma cũng rút ra cây trượng của mình.
Trượng của Farma trong suốt và cực kỳ đẹp đẽ. Hugo lùi lại.
Farma luôn mang theo trượng, nhưng chưa bao giờ rút ra ở cung điện.
"Cái trượng đó là...! Trượng Thần Dược... sao nó lại ở đây!? Người bình thường không thể chạm vào thứ này được."
"Ông biết thứ này sao?"
Farma xoay gậy, cho hắn nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hugo biết về trượng thần dược vì là một dược sĩ hoàng gia.
Nếu Farma cho hắn thấy thêm cánh tay có dấu thánh của thần dược, có lẽ Hugo sẽ kinh hãi và quỳ rạp xuống đất ngay lập tức mất.
"Tôi có một số vấn đề cần được ông giải đáp đấy."
Farma nói.
"Các tinh thạch dưới đáy hồ axit chứa linh hồn của người chết. Ông sau khi phát hiện ra điều đó, đã hòa tan tinh thạch và đưa linh hồn vào cơ thể khỉ, rồi gọi đó là homunculus và đi lừa bịp vô số người. Ông còn lừa đảo các nhà giả kim dân thường đang gặp khó khăn nữa. Có đúng không?"
Hugo không phản đối.
Farma đoán đúng một phần.
"Tại sao ông lại làm điều đó cơ chứ? Ông đã mất một thuộc hạ thân tín của mình vì chính cái trò lừa đảo đó đấy."
"Thân tín ư? Nực cười. Đó chỉ là xác sống thôi. Nó đã chết rồi, không vấn đề gì cả.」
Hugo hướng trượng về phía Farma.
(Đó là xác sống ư? Ý hắn ta là gì vậy?)
Nữ giả kim đó vẫn có nhịp thở và nhiệt độ cơ thể. Không phải xác chết hay ác quỷ gì cả. Farma tự ngẫm lại.
"Ngươi không thể hiểu kế hoạch vĩ đại của ta đâu..."
Giọng nói đầy căm hận của Hugo vang lên.
"Ngươi không thể hiểu! Farma!! Ngươi không thể!!"
Hắn trợn mắt, miệng sùi bọt mép mà gào thét.
Không còn dấu vết của vị dược sĩ cung đình hiền lành và tao nhã ngày nào. Chỉ còn lại một kẻ đàn ông đáng thương và xấu xí, bị lòng hận thù chiếm lấy và mất hết lý trí.
(Hoàn toàn là sự trả thù không đâu vào đâu.)
Falma cầm gậy dược thần trong tay và lơ lửng trên không. Đồng thời, cậu giải phóng khoảng một nửa sức mạnh thần lực mà bản thân kìm nén.
Ngay lập tức, một vùng tụ thần lực xuất hiện tại khu vực ấy, tạo thành một cơn lốc thần lực.
Sấm sét gầm rú, bão tố nổi lên, không khí rung chuyển.
「“Thuỷ Thương……”」
Hugo đang bị rơi vào trạng thái hoảng loạn khi nhận ra sự chênh lệch đẳng cấp, cố gắng sử dụng thần thuật nhưng bị thần lực của Falma nghiền nát, không thể gọi thần lực vào trượng và cũng không thể kích hoạt được.
Hugo là một kẻ sử dụng thần thuật thuộc tính thuỷ, khi sử dụng cùng hệ thuộc tính, hắn đã bị Falma hút mất sức mạnh.
Falma cố ý vung gậy dược thần với động tác mạnh mẽ.
Khi gậy vung ra, những cột băng vươn lên chọc thẳng vào không trung, suýt chạm vào Hugo. Nhưng cột băng không trúng Hugo.
Áp lực từ thần lực gián tiếp làm gậy của Hugo bị phá hủy thành từng mảnh.
"Sao vậy? Không bắn được à?"
Falma từ trên không nhìn xuống Hugo, kẻ đang quỳ rạp xuống và run rẩy, giọng nói vang lên khắp trời.
Hugo nhận ra mình đã gây sự với kẻ không nên đụng vào.
Trong trạng thái hoảng loạn, Hugo rút ra một khẩu súng lục ổ quay, loại mới ít được sử dụng trong đế quốc, và bắn liên tiếp vào Falma một cách vô vọng.
(Súng lục mới nhất à. Quý tộc tai to mặt lớn mà phải làm như vậy sao.)
Đường đạn trong mắt Falma như chậm lại.
Tốc độ truyền thần kinh của Falma tăng vọt.
(Nhận đòn nào.)
Quý tộc chỉ cần một cây gậy đã đủ để chiến đấu.
Dù có kiếm hay súng, ngay cả khi cận kề cái chết, họ cũng không bao giờ sử dụng.
Falma nghe Ellen nói vậy và cảm thấy thất vọng về Hugo.
"Trúng nè……!"
Hugo vô thức hét lên vì cú bắn rất chuẩn xác. Ba viên đạn ghim thẳng vào ngực Falma, nhưng chỉ làm thủng quần áo, đạn xuyên vào cơ thể Falma mà không gây chút tổn thương nào.
Falma hoàn toàn không phòng thủ, không dùng thần thuật, cậu chấp hết tất cả các viên đạn vào người.
Những thứ va chạm với tốc độ và khối lượng, những thứ mà cậu nhận thức được, có thể né tránh bằng cách bán thể hóa. Cậu biết rõ về đặc tính cơ thể mình.
"Ngươi là…… ai! Ngươi là quái vật…… sao!"
Đạn trúng Falma. Trúng nhưng không làm cậu gục ngã. Không chút thương tổn gì.
Hugo phút giây cuối cùng cũng nói ra những lời chẳng đáng gọi là chửi rủa với đôi môi run rẩy.
"Ngươi là thứ quái quỷ gì vậy?"
Ngay cả Falma cũng không biết mình là gì.
"Bắt đầu thôi."
Falma nhẹ nhàng búng ngón tay, và phần dưới cơ thể của Hugo bị bao phủ bởi lớp băng dày, đóng băng cả lớp đất bên dưới, khiến hắn hoàn toàn không thể di chuyển.
Falma từ từ tiến lại gần Hugo vẫn đang la hét và vùng vẫy, cậu cầm ngược cây trượng dược thần và vung mạnh, khiến Hugo kinh hoàng và tưởng rằng mình sẽ bị đâm.
Hugo cảm thấy mình sắp bị dính dòn, cố gắng phòng thủ nhưng chỉ là nửa vời, cơ thể co lại và mắt nhắm tịt.
Nhưng, không có cú đánh chí mạng nào, gậy dược thần của Falma xuyên qua hộp sọ của Hugo.
["Thánh Tuyền Suy Hạc."]
(Thánh Tuyền Suy Hạc聖泉の衰涸: Khô kiệt suối thánh)
Giọng nói của Falma vang vọng trong bộ não Hugo, cảm giác như kẻ nào đó đang dùng trượng khuấy động não hắn vậy, và có một âm thanh cạch, như có thứ gì đó trong cơ thể Hugo bị đóng lại.
Phong ấn thần mạch có thể thực hiện mà không cần niệm chú, nhưng Falma cố ý niệm để cho Hugo biết bản thân cậu đang đang làm gì.
Sau đó, Falma nói thầm vào tai Hugo.
"Thần mạch của ông đã bị ta phong ấn lại. Nếu ông bồi thường cho các nạn nhân lừa đảo và thề không được tái phạm nữa, tôi sẽ khai mở lại thần mạch cho ông. Nếu không, ông sẽ tiêu đời."
Nói xong, Falma giải trừ băng giá trên nửa thân dưới của Hugo.
"Á…"
Trước những lời uy nghiêm và đầy sức ép của Falma, Hugo run rẩy, không kiểm soát nổi tiểu tiện. Falma bỏ hắn lại trong hoang mạc, cưỡi ngựa phi nước đại trở về dinh thự.
Cuối cùng, Hugo không bị thương chút nào, nhưng tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng.
Sau đó, không còn có buổi học giả kim nào tổ chức ở đế đô nữa cả, nhà giả kim Hermes cũng mất dạng trong bóng tối.
Hugo, bị Falma áp đảo, đã cắt giảm lượng tài sản của mình để bồi thường cho các nhà giả kim.
Với tài lực gia tộc tôn quý của gã, số tiền mà các nhà giả kim thu thập không đáng là bao.
Các nhà giả kim nhận được vàng không rõ nguồn gốc đã rất vui mừng.
Hắn đã làm đúng như lời Falma, vậy nên Falma định sẽ mở lại thần mạch cho Hugo.
Nhưng không lâu sau đó, Hugo thông báo từ chức dược sĩ cung đình và trả lại huy hiệu cho Nữ hoàng, rồi trốn về lãnh địa.
Trong thời gian này, Hugo tránh Falma một cách triệt để, không bao giờ gặp mặt.
Theo các quan thần, mỗi khi nhắc đến tên Falma trong cung điện, Hugo lại hét lên kinh hãi rồi chạy trốn.
Giới quan thần đồn rằng, Hugo phát điên vì ghen tị với Falma.
Lúc này, vết bỏng của Pierre đã lành và anh đã trở lại công việc kinh doanh bình thường vốn có.
"Mình đã làm quá rồi…"
Falma cảm thấy hối hận vì đã dọa dẫm hắn quá mức.
Nếu để thần mạch bị phong ấn mãi, khi về tới lãnh địa, việc không thể sử dụng thần thuật sẽ bị lộ và Hugo sẽ mất địa vị quý tộc, khó mà sống nổi.
Trong tình trạng tâm lý đó, hắn ta cũng không thể trở lại làm dược sĩ thường dân.
Falma nghĩ rằng:
「Có lẽ hắn ta đã hối cải và không còn dám giơ nanh nhe vuốt nữa đâu, mình sẽ mở lại thần mạch cho hắn ta và đến thăm hỏi sau vậy.」
Ngoài ra, mục đích thực sự của Hugo chưa được hé lộ vào thời điểm ấy, việc đó cũng khiến Falma hiếu kỳ.
Vì vậy, Falma quyết định đến thăm lãnh địa của Hugo để an ủi và tìm hiểu thêm thông tin.