Tháng 6 năm 1147. Farma đã tiến hành kiểm tra chức năng sinh sản của mình chỉ vì tò mò, nhưng chỉ sau một tháng bận rộn với công việc hàng ngày, cậu đã gần như quên mất "bài tập" từ nữ hoàng: yêu cầu cậu phải cưới vợ.
Đối với Farma, người đã bị chiếm hữu bởi một nhà dược học người Nhật Bản và hiện tại trong lốt thể xác 12 tuổi, chỉ riêng cái vấn đề hôn nhân là cậu không thể mường tượng ra nổi, sao có thể cặp kê được với đứa đáng tuổi con cháu mình được chứ?
Nhân tiện, Farma từng muốn tự tử vì đã có hành vi 'không đứng đắn' trước mặt Lotte, đến mức có thể bị bớ ra phường, nhưng may mắn thay, Lotte không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, và sau một tuần cô đã quên bẵng chuyện đó luôn.
Farma cảm thấy may mắn vì cái tính cách hiền lành của cô.
Vào một ngày nghỉ.
Vì thời tiết trong xanh mát lành, Farma và Lotte đã cùng nhau đi bộ dọc bờ sông Saint-Fluve mà không dùng xe ngựa.
Nhiều người đang nằm thư giãn, tản bộ và tận hưởng không gian bên bờ sông. Hai bên bờ sông tràn ngập cây cỏ xanh tươi trong mùa cây cối đâm chồi nảy lộc.
("Thật dễ chịu vì đế chế Saint-Fluve không có mùa mưa. Khí hậu giống như châu Âu vậy á.")
Đế chế vốn có độ ẩm thấp, ấm áp quanh năm và khô ráo. Farma không chịu được độ ẩm cao nên cảm thấy rất thoải mái.
“Ôi, những bông hoa thật đẹp làm sao. Em sẽ hái một ít ạ.”
Lotte nhanh chóng ngắt một bó hoa dại và cười tươi đưa cho Farma xem.
“Chúng ta sẽ đặt chúng ở quầy lễ tân của hiệu thuốc. Với cả dùng để làm chủ đề vẽ tranh cũng được lắm đó.”
“Nghe hay đấy. Những bức tranh của Lotte đã tô thêm sắc màu cho hiệu thuốc, đáng trân trọng làm sao.”
Một vài bức tranh của Lotte đã được Farma trưng bày tại hiệu thuốc. Chúng đầy màu sắc và mang lại cảm giác yên bình, làm vui mắt những bệnh nhân đến thăm khám.
“Hôm nay, em sẽ đi bộ đến xưởng cung điện. Em muốn lấy một ít màu vẽ.”
Công việc họa sĩ của Lotte ấy, với tư cách là họa sĩ hoàng gia thì cái công việc thiết kế của cô đều suôn sẻ cả.
Cô đang lên kế hoạch cho một triển lãm cá nhân chung với Melody. Xưởng làm việc của Lotte đặt tại phòng riêng trong gia tộc Medici, nhưng sau khi hết giờ làm việc tại hiệu thuốc, Farma sẽ đến đại học, còn Lotte sẽ đến xưởng cung điện.
“Nếu em định đến cung điện, thì anh sẽ đi cùng.”
“Thật sao ạ? Vậy chúng ta cùng đi nhé.”
Lotte đi sát bên Farma. Cơ thể của họ chạm nhẹ vào nhau.
(Khoảng cách gần thiệt đó.)
Trước đây, Lotte thường đi cách Farma ba bước, nhưng giờ đây Farma cảm thấy khoảng cách giữa họ đã sát lại gần hơn.
Farma đến cung điện cùng Lotte để gặp Salomon.
Salomon với tư cách là cố vấn thần thuật, có nhiệm vụ dạy các kỹ năng thần thuật cao cấp. Anh vừa kết thúc bài giảng trong phòng họp.
“Cái gì cơ? Ngài muốn làm cho cơ thể không trong suốt dưới ánh nắng mặt trời sao. Há há há, đùa thiệt ha, không thể nào có chuyện đó được…”
“Thật đấy, không đùa đâu, rất nghiêm trọng là đằng khác.”
Trước đây, Farma đã sử dụng một lá bùa áp chế thần lực từ Salomon để che giấu cơ thể không có bóng, và cậu đã mang nó trong túi ngực. Nhưng giờ đây, lá bùa đó không còn đủ để che giấu tình trạng không có bóng và trong suốt của cơ thể nữa rồi.
“Có vẻ như lá bùa áp chế thần lực mà tôi đã nhận trước đó không còn đủ mạnh.”
“Đó là một vấn đề nan giải đấy. Nếu cần thứ mạnh hơn, thì phải dùng đến thuật phong ấn thần lực, nhưng không thể áp dụng với ngài Farma được…”
“Thuật phong ấn thần lực là gì vậy?”
Farma hỏi, và Salomon ngập ngừng giải thích.
“Đó là một Thể Hệ cấm thuật phong ấn Thủ Hộ Thần. Nó có thể rất hiệu quả với ngài Farma. Nhưng thật sự…”
“Thứ đó tốt đấy. Triển khai giúp cho tôi được không?”
Farma nhiệt tình hỏi, khiến Salomon ngạc nhiên.
“Ngài muốn tôi phong ấn Thủ Hộ Thần của ngài sao ạ?”
“Đúng. Có khó khăn gì ư?”
Biết rằng Farma đang nghiêm túc, Salomon lo lắng.
“Không, không, không được đâu. Hành động đó là phản bội đức tin. Tôi phong ấn ác quỷ, chứ không thể phong ấn Thủ Hộ Thần như ngài được. Điều đó là không thể!”
“Không sao đâu. Còn hơn là để người dân sợ hãi vì cơ thể trong suốt của tôi. Vì vậy nên... làm ơn đó.”
“Hức... Nếu đó là yêu cầu của ngài Farma, tôi đành phải làm tuân mệnh thôi. Nhưng sẽ đau lắm đấy.”
Vậy là, dù không muốn, Salomon đã viết một lá bùa cấm và đưa cho Farma.
“Ngài hãy dán cái này lên da. Tốt nhất là dán trực tiếp lên dấu thần dược trên cánh tay. Phong ấn biểu tượng thần dược sẽ làm suy giảm đáng kể thần lực. Nhưng nếu không chịu được, ngài nên gỡ ra. Đây là một lá bùa cấm gây đau đớn cho Thủ Hộ Thần, gọi là Phá Giới Phù. Thật là đáng buồn khi phải đưa ngài thứ này.”
“Cảm ơn nhiều!”
Farma vô tư dán lá bùa lên dấu hiệu thần dược trên cả hai cánh tay và quấn băng quanh cánh tay.
“Ơ kìa!? Sao ngài lại dán một lúc cả hai cái vậy!”
Salomon hét lên kinh ngạc.
“A... Tôi bắt đầu cảm thấy tê rần. Không phải đau đâu, mà là dễ chịu.”
Salomon quyết định không chú ý đến vẻ mặt khoái lạc của Farma.
“Lẽ ra nó phải rất đau đớn chứ…”
“So với điện giật của Sophie thì chẳng là gì cả.”
Farma đã được rèn luyện đủ kiểu trước đó rồi.
"Nếu ngài nói vậy thì có lẽ sẽ ổn ha.”
Thần lực của Farma giảm sút, hiện tượng trong suốt biến mất. Nhưng trong mắt Salomon, sức mạnh biến thái của Farma lại tăng lên.
“Có thể ngay cả bí thuật phong ấn thần của đại thần điện cũng không hiệu quả với ngài Farma.”
Salomon nghĩ rằng có lẽ không cần phải quá để tâm đến đại thần điện nữa.
“Cảm ơn, Salomon-san. Lúc nào anh cũng giúp đỡ tôi.”
“Không có gì. Ngài nên kiểm tra xem vẫn sử dụng được thần thuật không.”
“Vâng, tôi sẽ kiểm tra.”
(Không biết liệu sau khi dán lá bùa này, mình có còn dùng được khả năng tạo và tiêu trừ vật chất không. Nếu không thì phiền phức lắm.)
Khi Farma đến xưởng cung điện đón Lotte, cô đang cúi đầu lau cái mũi nhỏ nhắn của mình.
“Lotte có thể về bây giờ không? Hay anh về trước nhé?”
“Aaa, em về cùng với ạ. Em cũng thấy hơi mệt…”
Dưới mũi cô đỏ ửng lên vì dụi quá nhiều.
“Nước mũi chảy không ngừng kìa. Chắc em bị cảm rồi.”
Khi cô đang nói chuyện, thì nước mũi lại chảy xuống.
Cô quay đi lau mũi.
“Hôm nay về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Farma quan tâm đến Lotte. Tình trạng của cô dù không quá nghiêm trọng, nhưng nên nghỉ ngơi là tốt nhất.
“Vâng, cảm ơn anh. Nhân tiện thì để em báo luôn, bệ hạ cũng bị cảm ạ.”
“Ồ, vậy sao.”
Khi về nhà, Farma đã kiểm tra các kỹ năng của mình theo lời khuyên của Salomon.
Kỹ năng tạo tác và tiêu trừ vật chất vẫn hoạt động bình thường.
(May quá, không có vấn đề gì với thần thuật.)
Farma thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm sao… Ơ, Rebecca?”
Ngày hôm sau, Lotte đi làm nhưng không có dấu hiệu khỏi bệnh. Rebecca cũng bị đỏ ửng dưới mũi.
“Rebecca cũng bị cảm á? Có lẽ đang lây lan rồi. Anh cho phép các em về sớm nghỉ ngơi đó.”
Farma quan tâm đến cả hai.
“Vâng, nhưng tôi vẫn ổn ạ, thưa chủ tiệm-sama!”
Rebecca nói với vẻ ngượng ngùng.
“Lạ nhỉ, Farma-kun, hai em ấy đều bị cảm dù ở gần em, chuyện này hiếm khi xảy ra lắm.”
Ellen thì thầm với Farma. Chỉ Ellen và Cedric biết về bí mật của thánh địa.
“Đúng là… Lạ thật.”
Ellen không bị cảm. Cedric, dược sĩ mẹ bỉm sữa Celeste, và dược sĩ trẻ Roger cũng không bị. Thánh địa là một kỹ năng thụ động phát ra từ Farma, bảo vệ mọi người xung quanh khỏi bệnh tật. Nhưng…
(Hai người cùng bị cảm ư?)
Farma hoài nghi. Dù không hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của mình, nhưng khả năng thánh địa bảo vệ khỏi bệnh tật của Farma đã không còn.
(Có phải là do thuật phong ấn thần lực mà Thánh Địa của mình không còn hiệu quả nữa? Nhưng mà, Phá Giới Phù thì mình mới dán lên hôm qua mà.)
Với một chút lo lắng, Farma không chần chừ mà lập tức dùng ma pháp để chẩn đoán bệnh cho hai người. Cậu nhanh chóng nêu ra một vài căn bệnh có khả năng họ đã mắc phải.
[“Nhiễm khuẩn”]
[“Nhiễm virus.”]
Khi Farma và Lotte đang trao đổi ánh mắt, Lotte bỗng hắt hơi "Kưn" một phát. Hắt hơi là một trong những triệu chứng của cảm lạnh, nhưng cũng là triệu chứng đặc trưng của một số bệnh khác.
(A, mình đã hiểu rồi.)
Farma gần như đã chắc chắn.
[“Viêm mũi dị ứng theo mùa”]
Ánh sáng màu xanh từ đôi mắt Farma dần chuyển sang trắng. Viêm mũi dị ứng theo mùa chính là bệnh dị ứng phấn hoa. Khi đã biết nguyên nhân, Farma lập tức tìm ra nguồn gốc của dị ứng.
“Vào thời điểm này trong năm, các loại thực vật ở đế đô mà có khả năng gây dị ứng là…”
Trên Trái Đất, ba loại thực vật gây dị ứng phấn hoa phổ biến nhất là cây tuyết tùng, lúa, và cỏ gấu.
Nhìn bao quát cảnh quan của đế đô, Farma thấy rằng cây tuyết tùng có xuất hiện, nhưng hầu như không có nhiều.
[“Cây bạch dương, sồi, cây phỉ…”]
Khi Farma liệt kê ra những loại cây, một vài loại trong số đó phản ứng mạnh mẽ. Loại thực vật mà cậu nghi ngờ nhất, đã làm ánh sáng trắng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cỏ gấu. Ừ, chính là cỏ gấu.”
(À, đúng rồi. Nó mọc rất nhiều ở bờ sông. Với số lượng như vậy thì không lạ khi gây dị ứng.)
Farma nhớ lại cảnh tượng mà cậu vừa nhìn thấy gần đây.
“Cả hai người đều bị chảy nước mũi sao?”
“Vâng.”
“Có hắt hơi không?”
“Có.”
“Có bị nghẹt mũi không?”
“Có ạ!”
Farma hỏi, hai người tranh nhau trả lời.
“Cả mắt cũng bị ngứa sao?”
Lotte có vẻ bị nặng hơn.
“Ừm. Anh có một câu hỏi cho cả hai người đây. Các triệu chứng này mới bắt đầu từ hôm nay à?”
“Không, không phải hôm nay. Thực ra, mỗi năm vào mùa xuân…”
Rebecca ngượng ngùng giơ tay lên trả lời.
(Vậy không phải là vấn đề do Thánh Địa rồi… Thánh Địa không thể ngăn chặn dị ứng được.)
Farma thở phào nhẹ nhõm. Nếu việc làm giả tình trạng trong suốt của cậu lại làm tăng tỷ lệ mắc bệnh thì thật là phí công.
“Là dị ứng phấn hoa đấy.”
“Dị ứng phấn hoa là bệnh gì vậy ạ?”
Lotte nghe thấy thuật ngữ này lần đầu tiên.
“À, để nói một cách đơn giản thì đó là việc cơ thể của các em nhận nhầm phấn hoa là tác nhân gây bệnh và cố gắng tạo ra kháng thể để loại bỏ nó.”
“Loại bỏ?”
“Đúng vậy, loại bỏ. Cơ thể sẽ hắt hơi để đẩy phấn hoa ra ngoài, dùng nước mắt và nước mũi để rửa trôi, và mở rộng các mạch máu trong mũi để ngăn cản phấn hoa xâm nhập. Hiếu chứ?”
“Về phần dị ứng thì trong sách giáo khoa của Farma-kun đã có viết rõ rồi. Rebecca-chan không đọc à?”
Ellen đứng sau Lotte cười nói chen vào.
“À, vậy sao ạ! Xin lỗi chị, em chưa đọc nhiều sách giáo khoa lắm.”
Rebecca đỏ mặt cúi đầu.
“Làm thế nào để chữa khỏi bệnh này ạ? Em bị đau dưới mũi vì phải lau mũi quá nhiều nè.”
Lotte dùng hai tay che vùng dưới mũi của mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Rất chia buồn, nhưng khi bệnh đã phát ra thì khó mà chữa khỏi ngay lập tức được. Dị ứng phấn hoa là bệnh theo mùa, sẽ bị lại mỗi năm.”
Lời tuyên bố tàn nhẫn của Farma khiến Lotte lùi lại một bước.
“Mỗi năm sao! Thật không thể chịu nổi mà.”
“Căn bệnh này phụ thuộc vào lượng phấn hoa trong không khí. Nếu em đi đến nơi không có cỏ gấu thì có thể khỏi, nhưng ở đây thì không thể làm vậy. Anh sẽ kê đơn thuốc cho em.”
Farma lấy sổ bệnh án ra và bắt đầu viết đơn thuốc. Đã lâu lắm rồi cậu không kê đơn thuốc cho bệnh nhân.
“Ôi, thuốc của Farma-sama, em mong chờ lắm đó nha!”
Lotte mừng quýnh lên khi thấy Farma chuẩn bị thuốc, vì lâu rồi Farma mới kê đơn cho người khác ngoài Cedric.
“Lotte, phải dùng thuốc thì không phải tin vui vẻ gì đâu.”
Ellen cười nói.
“Thuốc ức chế histamine sẽ được kê cho em. Anh sẽ dùng Fexofenadine.”
“Em không kê thuốc steroid cho mấy đứa sao? Để tránh nhiễm trùng hay suy giảm chức năng tuyến thượng thận ấy?”
Ellen hỏi. Theo sách giáo khoa, nếu bệnh nặng ở người lớn thì cần phải dùng thuốc steroid.
“Với những người dưới 15 tuổi như Lotte, không cần dùng steroid nếu bệnh không nặng.”
“Thuốc nhỏ mắt, thuốc xịt mũi thì có được không?”
Farma kê đơn thuốc kháng histamine Fexofenadine với liều lượng 30mg hai lần mỗi ngày cho Lotte, và 60mg cho Rebecca, cùng với thuốc xịt mũi steroid Mometasone.
“Thuốc điều trị dị ứng phấn hoa có thể không hiệu quả với mọi người. Nếu thuốc này không giúp ích gì, anh sẽ xem xét kê lại đơn khác.”
“Có cần phải cân trọng lượng để kê đơn thuốc không ạ?”
Lotte và Rebecca lo lắng.
“Không cần cân trọng lượng đâu, anh có thể ước lượng từ hình dáng của em mà.”
“Cái gì?! Anh biết em nặng bao nhiêu ư?!”
“Đùa tý ấy mà. Có phương pháp tính liều thuốc theo độ tuổi, nên không sao đâu. Còn nữa, trong mùa cỏ gấu, các em nên hạn chế ăn lúa mì, dưa hấu, dưa vàng, và kiwi.”
Farma cảnh báo từ phòng chế thuốc. Cậu giải thích rằng một số thực phẩm có thể gây phản ứng dị ứng nếu ăn cùng lúc với phấn hoa của cỏ gấu.
“Kiwi là gì ạ?”
Ellen hỏi.
“À, kiwi là loại trái cây được lai tạo. Ở đây không có đâu.”
“Ôi, Farma-sama, bắt em phải kiêng loại trái cây khác thì cũng được thôi, nhưng yêu cầu giảm lượng lúa mì thì thật là khó quá đi à! Lúa mì là thực phẩm chính mà…”
Lotte buồn bã vì phải hạn chế thực phẩm yêu thích của mình như bánh mì và bánh ngọt.
“Đây là lời khuyên để không ăn quá nhiều. Khi bị dị ứng phấn hoa, có nguy cơ cao gây ra dị ứng thực phẩm, nên phải cẩn thận.”
“Vậy nếu ăn nhiều sẽ bị sao ạ?”
“Trường hợp xấu nhất là có thể gây sốc phản vệ và dẫn đến tử vong. Đây không phải là lời đe dọa đâu.”
“Hả!?”
Lotte và Rebecca hoảng sợ.
“Để giảm nhẹ sốc phản vệ thì phải tiêm adrenalin, đúng không?”
Ellen nhắc lại kiến thức.
“Đúng vậy. Nên chuẩn bị sẵn sàng thuốc đó đi.”
Farma nghĩ rằng đây là điều cần làm.
“Ôi trời ạ… Ước gì cỏ gấu biến mất khỏi thế giới này…”
Lotte tựa vào quầy thuốc và thở dài. Farma đặt túi thuốc lên đầu cô.
“Hãy cố gắng lên. Cơn dị ứng phấn hoa của em không nặng đến mức đó đâu. Rebecca cũng vậy.”
“Cảm ơn anh nhiều ạ… Farma-sama.”
Lotte cảm nhận được sự ấm áp từ tay Farma qua túi thuốc, và vội vàng rút tay lại vì lỡ chạm vào tay cậu cùng lúc với túi thuốc.
“Không còn cách nào khác đâu. Cỏ gấu không thể biến mất, nên chúng ta chỉ có thể học cách sống chung với nó mà thôi.”
Ellen cố gắng an ủi Lotte và Rebecca bằng những lời động viên không mấy hiệu quả.
“Vậy phải làm gì để phòng tránh đây? Chúng ta phải tránh ra ngoài vào mùa này sao ạ?!”
Lotte cảm thấy tội nghiệp cho bản thân và Rebecca.
“Tội nghiệp quá, Lotte-chan, Rebecca-chan à… Mấy đứa đã mắc phải căn bệnh dị ứng phấn hoa không thể chữa khỏi suốt đời rồi.”
Ellen nói những lời an ủi mà như thể sát muối thêm vào vết thương vậy.
“Ellen không nghĩ rằng mình cũng có thể mắc bệnh này sao? Bất cứ ai cũng có nguy cơ bị dị ứng phấn hoa. Cả em cũng có thể bị đó.”
Farma cảnh báo Ellen về nguy cơ mắc bệnh.
“Farma-kun, riêng em thì sẽ không bị đâu.”
“Có khả năng mà. Có khả năng lắm.”
“Được rồi, được rồi. Vậy thì các em hãy sử dụng khẩu trang và kính mắt để bảo vệ, Lotte-chan. Đó là cách phòng chống hiệu quả nhất!”
Ellen hướng dẫn các biện pháp phòng ngừa dị ứng phấn hoa và kéo kính mắt của mình lên một cách tự hào. Đây là những kiến thức mà cô học được từ sách giáo khoa của Farma.
“À, chờ đã. Bỗng dưng anh mới nhớ ra, có thể Nữ Hoàng cũng bị dị ứng phấn hoa… Lotte, hôm qua em nói Nữ Hoàng bị cảm lạnh đúng không? Nếu vậy thì anh cũng cần phải kê đơn thuốc cho Nữ Hoàng nữa.”
Farma chợt nhớ ra điều gì đó và quyết định đi đến cung điện để kiểm tra tình trạng của Nữ Hoàng.
Đến ngày hôm sau, cậu đã xác nhận rằng Nữ Hoàng thực sự cũng mắc phải dị ứng phấn hoa
Vài ngày sau đó, cỏ gấu đã hoàn toàn biến mất khỏi đế đô.
Với sắc lệnh của Hoàng hậu, cỏ gấu ở các vùng ngoài đồng cỏ đã bị thiêu rụi bằng Thần Thuật Hỏa Diệm. Đây là một hành động cứng rắn của vị nữ hoàng đầy quyền lực đó.
“Thật là dễ chịu quá. Nhờ có thuốc của Farma-sama mà triệu chứng dị ứng phấn hoa của chúng em đã đỡ nhiều rồi!”
Nhờ vào hiệu quả của thuốc, Lotte và Rebecca vui mừng vì triệu chứng dị ứng phấn hoa của họ đã thuyên giảm đi rõ rệt.
“Thật là tốt. À mà, không biết tại sao cỏ gấu lại biến mất nhỉ?”
Farma vừa nói, vừa cảm thấy sợ hãi trước sự quyết đoán của Nữ Hoàng.
(Dù thuốc có hiệu quả, nhưng cỏ gấu dường như đã gần như biến mất khỏi đế đô. Với cách diệt trừ như vậy, có lẽ không lâu nữa cỏ gấu sẽ trở thành loài thực vật quý hiếm trong đế đô mất.)
Từ khắp mọi nơi trong đế đô, Thần Thuật Hỏa Diệm đã được sử dụng trong suốt bảy ngày bảy đêm để thiêu rụi cỏ gấu.
Những cảnh tượng đó được người dân đế đô tương truyền là “Thất Nhật Hỏa Thần.”
Cỏ gấu (Dactylis glomerata) là một loài thực vật có hoa trong họ Hòa thảo. Loài này được Carl von Linné mô tả khoa học đầu tiên năm 1753.