Thánh Quốc đang chìm trong hỗn loạn sau khi mất Đại Thần Quan Pius.
Khi một Đại Thần Quan qua đời, Thần Thánh Quốc sẽ tổ chức quốc tang, toàn quốc phải chịu tang trong nửa năm.
Biết rằng không thể thu hồi thi thể từ Bánh Răng Gông Cùm, các Hồng y Thần Quan đã chuẩn bị một bù nhìn thay thế Pius và đặt nó vào quan tài.
Các Hồng y Thần Quan tự trấn an bản thân rằng dù sao đi nữa, khi Pius bị dính hoà tan thuật trận, thi thể cũng không còn lại gì.
Trở về mặt đất, Farma đi cùng Nữ hoàng đến Dinh thự của Đại Thần Quan, cho Nữ hoàng nghỉ ngơi trong phòng, sau đó kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở trong Bánh Răng Gông Cùm cho các Hồng y Thần Quan, giải thích lý do tại sao không thể cứu Pius.
Sự thật rõ ràng trước mắt là Nữ hoàng sống sót, còn Pius thì không.
Dù không có bằng chứng để chứng minh mình không cố ý, Farma cũng không thể xóa bỏ nghi ngờ, cuộc điều tra kết thúc như vậy đó.
"Chúng tôi không thể làm gì để cứu Đại Thần Quan Pius." Farma nói.
Một Thần Quan đã an ủi Farma:
"Chúng tôi cũng không thể dự đoán rằng nắp của Bánh răng gông cùm sẽ mở ra."
Các Hồng y Thần Quan bắt đầu nói chuyện:
"Nếu không có sự nhanh trí của ngài để đóng nắp, Thần Thánh Quốc đã bị hủy diệt."
"Chúng tôi nợ ngài mạng sống của mình, cảm ơn ngài."
Dù vậy, mất đi Pius là một đòn chí mạng, chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
Đầu óc họ trở nên hỗn loạn và mất đi phương hướng.
"Bên cạnh việc tổ chức tang lễ, chúng tôi phải tìm người mang Thuật Trận hoà tan tiếp theo. Chúng tôi cần chọn Tân Đại Thần Quan. Bề ngoài, thì là chọn Đại Thần Quan mới, nhưng sự thật thì như Pius đã nói rồi đấy."
"Tức là mọi thứ sẽ trở lại như cũ ư?"
"Đúng vậy. Không còn cách nào khác. Không ai biết về Bánh Răng Gông Cùm. Thậm chí cả Thủ Hộ Thần."
Farma hiểu rằng chuỗi ác mộng sẽ còn tiếp tục.
Bề ngoài, Đại Thần Quan sẽ được chọn qua một cuộc bầu cử, và ghế của Đại Thần Quan sẽ trống cho đến khi cuộc bầu cử kết thúc.
"Người mang Trận Thuật Hoà Tan mới có lẽ cũng gần đây thôi. Chúng tôi sẽ phong toả biên giới Thần Thánh Quốc cho đến khi tìm thấy người mới."
Thông thường, người mang Trận Thuật Hoà Tan chỉ xuất hiện trong Thần Thánh Quốc, và thường là trong số các Hồng y Thần Quan.
Ngay trong ngày đó, các Hồng y Thần Quan đã bị tập hợp lại, từng người một được kiểm tra lưng xem có Trận Thuật Hoà Tan hay không.
Nhưng không ai phù hợp, gây hoang mang trong số các Hồng y Thần Quan.
"Điều này thật bất thường. Không ai trong số chúng ta có Trận Thuật Hoà Tan. Sẽ ra sao đây?"
"Có thể Trận Thuật Hoà Tan không còn được thừa kế nữa?"
"Không, không thể nào. Nó phải xuất hiện ở đâu đó."
Farma liếc nhìn lưng Nữ hoàng, kiểm tra bằng đôi mắt chẩn đoán.
(Chắc chắn họ sẽ không tìm thấy. Bởi vì Nữ hoàng mới là người mang Trận Thuật Hoà Tan... Nhưng không thể nói điều này ra được. Định kiến rằng Trận Thuật Hoà Tan chỉ xuất hiện trong số Hồng y Thần Quan đã giúp mình rồi.)
Farma giữ im lặng quan sát diễn biến. Sau đó, cậu ta nói:
"Nữ hoàng cũng mệt mỏi rồi, chúng tôi sẽ chờ trong phòng." và rút về phòng nghỉ.
Một lát sau, Solomon và Juliana cũng về phòng rồi khóa trái cửa lại. Solomon nói chuyện với Farma.
"Tình hình hiện tại của Nữ hoàng là vô cùng nguy hiểm... Các Hồng y Thần Quan đang ráo riết tìm kiếm người mang Trận Thuật Hoà Tan một cách điên cuồng."
"Chắc chắn rồi. Solomon, Juliana, cho tôi hỏi, ngày nhật thực đen tiếp theo là khi nào?"
"Chúng tôi đã tìm hiểu... và đã biết thời gian cụ thể."
Juliana nhìn Solomon rồi nói với Farma:
"Tháng Tám năm sau. Hiện tại là tháng Mười Hai, còn chín tháng."
"Quá ít thời gian... Chúng ta cần giữ Nữ hoàng tránh xa Bánh Răng Gông Cùm ư?"
"Đúng vậy. Nữ hoàng không nên ở Thần Thánh Quốc khi thời điểm ấy diễn ra. Trở về thủ đô là an toàn nhất."
(Có khả năng chúng ta sẽ không thể giữ được bí mật cho đến tháng Tám.)
Farma nhận ra mình không thể tiếp tục bình chân như vại được nữa, gọi Clara vào phòng nghỉ. Khi vừa trông thấy Farma, Clara gần như sắp khóc.
"Dược sư-sama! Ngài an toàn rồi! Tôi nghe nói Đại Thần Quan đã qua đời... Tôi xin lỗi vì không thể giúp được gì."
Clara cúi đầu hối hận.
Cô hối tiếc vì không thể cứu được ông ta. Clara có khả năng nhận biết người sẽ chết trong chuyến đi, nhưng vì Pius không rời Thần Thánh Quốc nên cô không thể tiên tri đươc.
"Đại Thần Quan không phải là người du hành, nên tôi không thể thấy được số mệnh của ông ấy..."
"Không sao. Đừng tự trách mình. Nhờ có lời tiên tri của cô mà chúng tôi đã cảnh giác, và có thể tránh thêm nạn nhân."
"Vậy sao... Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an... không phải ở đây mà ở nơi xa xôi."
"Ở đế đô ư?"
"Vâng... Tôi có linh cảm như vậy. Nhưng mọi người ở đây vẫn sẽ an toàn trở về thủ đô."
"Hiểu rồi. Cái chết của Pius đã thay đổi tình hình. Chúng ta nên nhanh chóng trở về đế đô. Clara, cô thấy Nữ hoàng có biểu hiện gì không?"
"Nữ hoàng vẫn là chính mình."
(Có vẻ như Clara không thấy ảnh hưởng của Trận Thuật Hoà Tan. Hoặc là cô không thể thấy tương lai chín tháng sau.)
Farma nhìn Nữ hoàng đang thiếp đi.
(Liệu có thể phá vỡ Trận Thuật Hoà Tan không? Nếu cắt bỏ một phần da, trận sẽ bị phá vỡ chăng.)
Farma nhớ lại câu chuyện từ Nữ hoàng, về chuyện một phần ký hiệu Hoả Thần bị thiếu nên thần không thể trú ngụ. Trong thế giới thần thuật này, hình thái của các trận đồ có ý nghĩa quan trọng.
Nếu thiếu một phần của Trận Thuật Hoà Tan, thì có khả năng sẽ tránh được cái chết, ý tưởng này đáng để thử đấy.
Farma kiểm tra ký hiệu Hoả Thần trên bắp chân của Nữ hoàng. Ký hiệu vẫn không thay đổi.
Ký hiệu Hoả Thần vẫn không hoàn chỉnh, và bây giờ có thêm Trận Thuật Hoà Tan trên lưng cô ấy.
(Hoặc có thể thêm nét vào Trận Thuật Hoà Tan để làm nó mất ý nghĩa... Nhưng hành động đó có thể khiến Trận Thuật Hoà Tan chuyển sang người khác. Trận Thuật Hoà Tan này là thứ quái gì vậy?)
Farma nhận ra cậu đã bỏ qua vấn đề căn bản.
Cậu chưa từng điều tra về Trận Thuật Hoà Tan hay các ký hiệu thần thánh khác. Chỉ nghĩ rằng chúng là dấu vết bỏng, và đôi khi chúng phát sáng, nhưng đó hoàn toàn là định kiến sai lầm.
Cậu nhìn thấy được Trận Thuật Hoà Tan bằng con mắt chẩn đoán, tức có nghĩa là không chỉ là vết bỏng, mà còn có khả năng là một loại bệnh.
Farma nhanh chóng hỏi đôi mắt chẩn đoán.
"Bỏng. Sẹo dày. Sẹo lồi."
(Không đúng...)
"Nhiễm trùng."
(Ánh sáng mờ dần.)
Cậu thử đoán, nhưng kết quả thật bất ngờ.
"Nhiễm khuẩn, nhiễm virus, nhiễm ký sinh trùng."
Sau khi cố gắng thu hẹp phạm vi, phản ứng không thay đổi.
Khả năng chẩn đoán của Farma là liệt kê các bệnh danh hoặc triệu chứng cho đến khi đúng, sau đó thu hẹp lại. Tuy nhiên, việc xác định này không đơn giản. Nếu không biết bệnh danh, có thể sẽ không bao giờ xác định được. Khả năng chẩn đoán chỉ mang tính tham khảo, không thể hoàn toàn dựa vào nó được.
("Nhiễm trùng gì đây? Phải quay lại đế đô để kiểm tra kỹ hơn mới được… quả thực không thể chỉ dựa dẫm vào khả năng chẩn đoán.")
Cậu mở rộng tầm nhìn đến các bệnh lý chưa biết. Nếu bỏ đi những định kiến, có thể phát hiện ra căn bệnh tiềm ẩn. Khi Farma nhắm mắt và thở sâu, nữ Hoàng tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài.
Farma bình tĩnh hỏi:
"Thưa Bệ hạ, người đã tỉnh rồi. Người cảm thấy thế nào ạ?"
"Lưng ta nóng quá... có chuyện gì đã xảy ra. Ta không nhớ rõ lắm."
Nữ hoàng cố gắng với tay ra sau, Farma nắm lấy tay cô:
"Bệ hạ, khi nắp của Bánh răng Gông Cùm sụp đổ và rơi xuống, lưng người đã bị thương. Thần đã sơ cứu. Xin người không gãi hay chạm vào vùng bị thương ạ. Đây là thuốc giảm đau và chống viêm, xin hãy uống đi. Thần sẽ từ từ theo dõi."
"Ngươi đã xử lý vết thương rồi à? Ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi."
Tuy nhiên, giọng nữ hoàng lại thiếu sức sống.
"Thần là dược sư của người, điều đó là đương nhiên rồi."
Farma cảm thấy bực bội vì không thể hiểu được bản chất của trận thuật hoà tan, nhưng cậu trấn an Nữ Hoàng. Cô như thể muốn hỏi Farma điều gì, nhưng lại ngừng lại và mỉm cười nhẹ nhàng. Có lẽ cô đã nhận ra mình mang trận thuật hoà tan giống Pius.
Nụ cười ấy như thể cô đã chấp nhận buông xuôi rồi vậy. Nữ Hoàng vỗ bụng, đùa cợt:
"Ta đói rồi."
"Thật tốt quá khi người lại thèm ăn ngay lúc này. Hãy để thần thánh quốc chuẩn bị thức ăn. Nhưng bệ hạ, xin đừng đề cập đến vết thương ở lưng khi ăn nhé."
Đây là điều Farma nhấn mạnh. Không thể để ai biết Nữ Hoàng mang trận thuật hoà tan được.
Nếu cô lỡ miệng nói về cảm giác bất tiện ở lưng, họ sẽ kiểm tra.
"Đúng vậy. Một hoàng đế không thể để lộ điểm yếu của mình."
"Dạ, thưa bệ hạ."
(May quá, cô ấy hiểu.)
Nữ Hoàng và đoàn người dùng bữa, tưởng nhớ Pius, và thông báo về việc trở về đế quốc. Thần thánh quốc dễ dàng chấp thuận, bởi Nữ Hoàng cần sớm trở lại công việc.
"Ta phải trở lại với quốc vụ. Ta có thể về nước chứ?"
"Xin hãy cẩn thận trên đường ạ. Chúng tôi sẽ cử kỵ binh hộ tống người."
"Không cần, ta tự bảo vệ được bản thân."
Nữ Hoàng từ chối nhẹ nhàng, khiến các hồng y giật mình. Một trong số họ nói:
"Chúng tôi sẽ cử Trưởng Thần Quan Koom theo ngài để đem về bảo vật đã bị đánh cắp. Thần điện thiếu người, nên chúng tôi phải đảm bảo an toàn."
"Đánh cắp? Thần điện bị yếu đi rồi sao? Trước khi về, ta muốn biết tình hình về việc lựa chọn tân Đại Thần Quan."
"Chúng tôi chưa tìm được ứng viên. Chúng tôi sẽ thông báo lại sau."
Nghe vậy, Farma cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Món ăn được phục vụ ngon lành.
"Nếu giải quyết được vấn đề kế vị, hãy báo ta. Ta sẽ cử sứ giả tới chúc mừng."
Nữ Hoàng đứng dậy.
Farma ở lại hỏi về tương lai của Thần thánh quốc. Nếu cần giúp đỡ, hãy cho cậu biết.
Một hồng y trả lời:
"Nếu không tìm được người kế vị, chúng tôi phải tái cấu trúc. Các nghi lễ quan trọng của Đại Thần Quan không thể thực hiện được nữa, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng."
"Hậu quả gì vậy?"
"Trận pháp sẽ hỏng, các ác linh sẽ xuất hiện."
"Tôi có thể giúp gì không?"
Khi nghe lời đề nghị của Farma, Hồng y giáo chủ có vẻ rất ngạc nhiên đến mức nhìn nhau mà không thốt nên lời.
"Chỉ một người mang dấu ấn của trận thuật hoà tan mới có thể thực hiện được điều này. Không ai khác có thể làm được, và chỉ những người đã trải qua quá trình tu luyện dài mới có khả năng này."
(Phải chăng những người mang dấu ấn của trận thuật hoà tan có thể làm hành động giống như đặt một nền móng để xua đuổi ác linh, đổi lại cái giá là chính mạng sống của mình…)
Dù Farma còn đang bối rối trước những lời lẽ bất ngờ này, cậu vẫn cùng nữ hoàng chuẩn bị hàng trang trở về.
------------------------------------------------
Lotte bị ác linh cắn và bất tỉnh ngay sau đó, đã được đưa về nơi ở của gia đình Médici. Làn da của cô bé trở nên tái nhợt đi từng phút từng giây, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giảm dần. Dù Ellen và Pallet đã sử dụng nhiều phương pháp thần thuật và thuốc giải lời nguyền, cô bé vẫn không tỉnh lại.
Sáng hôm sau, một thần quan từ thủ đô, với vẻ mệt mỏi vì đã làm việc suốt đêm, đến để thử giải lời nguyền bằng thần thuật thanh tẩy, nhưng kết quả vẫn như cũ. Nếu có thời gian để phân tích lời nguyền, có thể họ sẽ tìm ra cách giải, nhưng do ác linh đã xuất hiện khắp thủ đô và gây hại cho mọi người, dành sự chăm sóc đặc biệt chỉ riêng cho Lotte là điều khó khăn.
"Thưa thần quan, Charlotte sẽ ra sao đây?"
"Tôi không thể làm gì hơn."
"Không thể nào... Xin hãy cứu con bé, tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
"Đứa trẻ này là thường dân... nên dễ bị ác linh tấn công. Hãy coi đó là sự không may. Tuy nhiên, ác linh này thật sự rất mạnh. Chưa từng có trường hợp nào mà thần thuật không có tác dụng như thế này... Xin cầu mong Thủ Hộ Thần hãy bảo vệ chúng ta."
Thần quan, sau khi thấy thần thuật của mình không hiệu quả, chỉ biểu lộ chút cảm thông hình thức rồi rời khỏi biệt thự với vẻ ngại ngùng.
"Không thể nào, con bé... thật sự không thể cứu được sao?"
Sau khi thần quan rời đi, mẹ của Lotte, Catherine, nắm chặt tay con bé và khóc nức nở, tin rằng Lotte không thể qua khỏi.
Blanche rất thân thiết với Lotte, cũng không chấp nhận được sự thay đổi đột ngột này, ôm chặt lấy cô bé mà khóc.
Ellen, trong khi nghiên cứu các tài liệu cổ, vẫn theo dõi tình trạng của Lotte, và Pallet cũng đã thử mọi thần thuật và thuốc giải lời nguyền, đi đi lại lại trong phòng với vẻ không hài lòng.
"Pallet, làm ơn đừng đi đi lại lại nữa, hãy ngồi yên một chỗ dùm đi."
"Ellen, cô không thấy có điều gì đó kỳ lạ sao?"
Pallet ngồi xuống bệ cửa sổ, bắt chéo chân và nhìn ra xa.
Ellen cũng tỏ vẻ khó xử, chắp tay trước giường.
"Đúng vậy... Đây không chỉ là ác linh bình thường. Thần thuật thanh tẩy cũng không có tác dụng, thật khó tin. Trong tình cảnh này, nếu Farma ở đây thì... không, thôi bỏ đi, cậu ấy không có ở đây."
Dựa trên lộ trình, dù có nhanh thế nào thì Farma cũng sẽ không trở về kịp. Ngay cả khi gửi bồ câu đưa thư đến Thần Thánh quốc, cũng sẽ mất vài ngày. Chỉ còn cách tự mình xoay sở với những người có mặt ở đây.
"Cha sẽ giúp giải lời nguyền cho Lotte, đúng không?"
Blanche nói với đôi mắt ngấn lệ.
"Điều đó khó nói lắm. Thần thuật của cha hiệu quả với việc chữa bệnh, nhưng không thể vượt qua thần thuật thanh tẩy của thần điện trong việc trừ ác linh."
"Huynh Trưởng thật đáng ghét, toàn nói linh tinh! Cha sẽ không bao giờ thua ác linh!"
Khi cuộc tranh cãi đang diễn ra, Pallet, ngồi bên cửa sổ, cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn ra ngoài.
Thảm cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng của khu vườn phía sau nhà Medici đột nhiên héo úa, như thể bị sự hiện diện ác nghiệt nào đó xâm chiếm.
"Đợi đã... có cái gì đó vừa xuất hiện."
Chẳng bao lâu sau, một bóng đen từ mặt đất trôi nổi lên, bắt đầu bò quanh như một con thú. Ác linh thường là hồn ma của con người hoặc động vật, và thường xuất hiện ở những nơi như chiến trường cũ hoặc nghĩa địa. Đây là lần đầu tiên ác linh xuất hiện trong khuôn viên được bảo vệ bởi pháp trận thần thuật của nhà Medici.
"Cái quái gì đây? ...ở đây cũng xuất hiện sao?"
Pallet là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường, rút trượng phép và chuẩn bị sẵn sàng.
Khác với Farma, anh luôn mang theo trượng phép bên mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ác linh."
"Ác linh ư? Trong nhà Medici sao? Thật là vô lý! Chúng ta phải tiêu diệt nó."
"Không cần lo, một mình tôi đủ rồi. Tôi đã thấy nhiều lần ở Novaroot, nhưng lâu rồi mới gặp lại."
Anh ta mở cửa sổ và nhảy xuống từ tầng bốn mà không chút do dự, vung gậy phép trong khi rơi xuống.
Anh ta bắt đầu niệm chú và thực hiện một phép thuật cao cấp giữa không trung.
“—giải trừ giới hạn chiến đấu, Thuỷ Cự Thần.”
“Khoan! Pallet! Giải trừ giới hạn là sao? Thần thuật đó là gì?”
Khi Ellen còn đang bàng hoàng nhìn ra từ cửa sổ, Pallet đã kích hoạt sức mạnh thần thuật, tạo ra một gã khổng lồ bằng nước và nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó. Hệ thống thần thuật mà Pallet đã học từ Novaroot, gọi là "thần thuật cách tân", khác hoàn toàn với những gì ở đế quốc. Mỗi chiêu thức đều tiêu tốn lượng thần lực khổng lồ, vì vậy họ đặt giới hạn để bảo vệ người thi triển khỏi bị kiệt sức.
Dù đã nắm vững kỹ thuật này, Pallet chưa từng để lộ tài năng của mình. Khi gã khổng lồ nâng người lên, với đôi cánh tay mở rộng, sự hùng vĩ của nó mới thật sự hiện rõ. Ngay cả Ellen cũng chưa từng thấy thần thuật nào trong thuộc tính này lại tạo ra được một hình thể khổng lồ như vậy, vượt qua cả chiều cao của biệt thự nhà Medici.
"Làm sao anh có thể kiểm soát lượng nước khổng lồ đó..."
Những động tác uyển chuyển và chính xác của Pallet là thành quả của sự rèn luyện không ngừng. Đôi mắt anh ta, thường ngày không tỏ vẻ gì, giờ lại ánh lên sự tàn nhẫn.
[“‘Cự Thần Đoạn Tội’”]
Pallet chỉ nhẹ nhàng điều khiển cây gậy, và cú đấm băng khổng lồ của gã khổng lồ nghiền nát ác linh, cuốn chúng vào bên trong thân thể nước, hoàn toàn tiêu diệt nó.
Không dừng lại ở đấy, Pallet chuyển gã khổng lồ nước thành gã khổng lồ băng, nhìn bao quát khắp khu vực của nhà Medici để tìm kiếm thêm dấu hiệu bất thường. Anh phát hiện một điểm đen trong sân và ngay lập tức tiêu diệt ác linh vừa xuất hiện.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu... Tốt hơn hết là đừng lơ là.”
“Pallet! — Đang — có chuyện rồi!”
Ellen hét lên từ cửa sổ tầng bốn. Pallet không nghe rõ lời cô, tiến lại gần hơn.
“Gì cơ? Tôi không nghe rõ cô nói gì.”
“Nhìn kìa! Chỗ đó!”
Ellen chỉ về phía trung tâm thủ đô, nơi có một lớp sương đen bất thường đang lan rộng.
“Lớp sương đó... Chỉ tập trung ở một chỗ và đen kịt. Không bình thường chút nào... Oái, bên kia cũng có lớp sương mới xuất hiện. Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Hướng đó là trường Y dược đế quốc.”
“Không ổn rồi... Phải báo cho sư phụ ngay.”
“Tôi hiểu rồi. Bảo vật của thần điện bị đánh cắp, sự bảo vệ của Thủ Hộ Thần trên toàn thủ đô bị suy yếu, nên ác linh mới mạnh hơn... Tức là, nếu sự bảo vệ của Thủ Hộ Thần được khôi phục, lời nguyền trên Charlotte cũng sẽ được giải. Chúng ta phải xua tan lớp sương đen đang lan rộng khắp thủ đô.”
“Làm sao xua tan được lớp sương đó? Chỉ có thể gọi người dùng thần thuật hệ phong, chúng ta thuộc hệ thủy cơ mà, không làm gì được với sương đâu.”
Trong khi hai người đang tranh luận, lớp sương đen đã bắt đầu lan vào khu vườn nhà Medici.
“Không hẳn vậy đâu. Chúng ta có thể dùng lớp sương chứa đầy thần lực để đối phó.”
“Cái gì cơ!?”
[“‘Nùng Vụ Bích!’” 濃霧の壁]
Pallet tạo ra một bức tường sương mù bằng thần thuật, đẩy lùi sương đen. Khi hai lớp sương chạm nhau, chúng triệt tiêu lẫn nhau, và bóng tối biến mất nhanh chóng.
“Chiến thuật này có vẻ hiệu quả. Tôi sẽ trực tiếp đến chỗ lớp sương đó.”
“Pallet, anh đang dùng quá nhiều thần lực rồi! Hãy cẩn thận để không tiêu thụ quá mức!”
“Đừng lo cho tôi. Eleonore, cô hãy trông chừng Charlotte. Tôi sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Ellen lo lắng nhắc nhở, nhưng Pallet không để tâm. Cô biết từ Farma rằng Pallet thường dùng quá nhiều thần lực và dễ bị kiệt sức.
(Làm sao bây giờ... Dù lúc này ác linh còn ít và Pallet đang tỏ ra lạc quan, nhưng chúng sẽ tiếp tục xuất hiện. Trong đế đô, không có nơi nào là không có người chết cả. Nếu sự xuất hiện của ác linh là hậu quả từ việc Farma rời đi, dẫn đến sự bảo vệ của Thủ Hộ Thần cũng mất, vậy thì...)
Ellen lo rằng ác linh sẽ tiếp tục tràn vào cho đến khi thần lực của tất cả các thần thuật sư cạn kiệt, khiến thủ đô chìm trong bóng tối. Trong khi cô lo lắng, Pallet biến đổi gã khổng lồ và tạo ra một dốc băng, trượt nhanh về hướng trường Y dược.
“Ồ yề! Khẩn cấp rồi! Khẩn cấp rồi! Thiên tai đây!”
“Anh ta có vẻ vui nhỉ. Thiệt tình...”
Ellen nhận ra Pallet đang rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng được thực chiến sau khoảng thời gian chỉ đấu với kẻ địch giả tưởng bấy lâu nay. Nhưng tinh thần quyết tâm của Pallet cũng giúp cô có thêm chút can đảm.
(Cố lên nào.)
Ellen tự tát nhẹ vào má mình, cố gắng khích lệ tinh thần trước khi bị sự sợ hãi lấn át.
Những Thánh kỵ sĩ của nhà De Médici đã ra ngoài để bảo vệ Bruno và tuần tra khu vườn thảo dược, chỉ còn lại một số ít Thánh kỵ sĩ và các kỵ sĩ thường dân có vũ trang bảo vệ gia đình và tài sản.
Bruno đã đi đến trường y dược, và giờ đây, cả Pallet cũng lao ra để xua tan sương mù đen, Ellen là người duy nhất có khả năng đối đầu với ác linh đang tiến vào nơi chốn của gia đình Médici.
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Lotte và tiêu diệt ác linh. Ellen nắm chặt cây gậy, hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng đối phó với bất kỳ ác linh nào xuất hiện.
Đột nhiên, một luồng uy áp thần lực từ phía sau tạo ra một cơn gió mạnh, khiến cô bị thổi bay.
“Ưm—!”
Ellen nhìn về hướng gió, thấy mặt đất bị xé toạc, khu vườn bị cày xới. Sương mù đen trước mặt cô bị cuốn theo gió và tan biến, ác linh đã bị tiêu diệt.
“Ác linh định tấn công cô kìa. Sau lưng cô hoàn toàn không được bảo vệ đấy.”
Ellen quay lại, thấy Beatrice de Médici, vợ của gia chủ nhà Médici, đứng trong vườn. Beatrice đã cởi bỏ chiếc váy quý tộc, mặc bộ giáp thanh mảnh và cầm cây bảo trượng trang nhã. Cây trượng gia bảo của gia đình Danhauser, gia tộc nhà vợ của Beatrice, là một tác phẩm mà ngay cả Ellen, người đam mê trượng, cũng chưa từng thấy.
Ellen, choáng ngợp bởi sự xuất hiện của Beatrice, nhanh chóng trấn tĩnh lại và hét lên.
“Phu nhân, nguy hiểm lắm! Hãy vào trong nhà đi!”
Ellen lo lắng cho Beatrice, sợ rằng nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, Bruno và Farma sẽ không tha thứ cho cô. Tuy nhiên, Beatrice lắc đầu kiên quyết. Các người hầu thường dân cũng theo bà ra ngoài.
"Phu Nhân-sama!!"
“Nguy hiểm á? Há há, thật nực cười làm sao. Vợ của gia chủ làm sao có thể núp ở nơi an toàn để người khác chiến đấu thay chứ. Đây là gia đình của tôi. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm nhập.”
Dù thanh cao, ánh mắt của Beatrice vẫn ánh lên nét tự tin, khiến Ellen không khỏi ấn tượng bởi vẻ đẹp bất ngờ ấy. Blanche từng nói Beatrice thông thạo thần thuật, nhưng Ellen vẫn chưa thể hình dung hết tài năng bao la của bà.
Beatrice nhẹ nhàng cầm cây bảo trượng và thực hiện một động tác ưu nhã.
“‘Thánh Long Quyển’”
Sương mù đen bị đẩy lùi ra xa dưới thần thuật của Beatrice, đòn tấn công của bà rực rỡ và hoàn mỹ, như cơn lốc xoáy sắc cầu vồng huyền ảo, khác biệt với mọi thần thuật thường thấy, khiến Ellen mê say.
“Thật tuyệt vời, phu nhân.”
“Cảm ơn vì lời khen, là nhờ cây trượng này thôi.”
Ellen kính trọng lòng dũng cảm của Beatrice.
“Tuy nhiên, việc chờ đợi ác linh xuất hiện và tiêu diệt từng con một rất không hiệu quả.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Cô thông minh mà, hãy sử dụng đầu óc của mình di. Cô có biết đến ‘Đại Thần Trận Phá Tà Cuồng Tiêu’ (破邪狂飆の大神陣) không?”
Beatrice mỉm cười duyên dáng với Ellen, tỏ ra tin tưởng vào khả năng của cô. Ellen hít thở sâu khi nghe lời nhắc nhở của Beatrice. Nếu kết hợp thần thuật hệ thủy và phong, họ có thể sử dụng thần thuật cộng hưởng và tạo thành một trận pháp cộng hưởng.
Ellen, dù căng thẳng, nhưng vẫn mỉm cười tự tin.
“Vâng, phu nhân! Tôi đã được sư phụ chỉ dạy.”
“Tốt. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Ellen và Beatrice cầm cây trượng, cùng nhau chạy về hai hướng ngược nhau. Họ chạy dọc theo khuôn viên rộng lớn của gia đình Medici, vừa niệm thần chú dài, vừa vẽ trận pháp trên không. Thần lực từ từ giải phóng trong khi họ chạy, tạo ra một vùng tác động của thần thuật trận. Dù hành động này tiêu tốn nhiều thể lực và thần lực, cả Ellen và Beatrice đều không chùn bước.
Cây trượng trở nên nặng nề hơn khi họ tiếp tục niệm thần chú, từng nhịp thở càng thêm gấp gáp. Khi Ellen quẹo qua góc vườn thảo dược, cô nhìn thấy từ dằng xa xa, Beatrice đang chạy tới, vẻ đẹp cao quý của bà như được tô điểm thêm bởi vầng hào quang sáng chiếu, lung linh và rạng rỡ.
“Chúng ta khép trận thôi! Đừng mắc sai lầm!”
“Vâng!”
Ellen và Beatrice, vừa hoàn thành quá trình thiết lập thần thuật trận, gặp lại nhau, giơ tay ra và kết hợp hai cây trượng cùng lời niệm kích hoạt.
"Dưới danh nghĩa của Thủy Thần và Phong Thần, ta ra lệnh rằng mọi tà ác phải biết sợ mà tôn kính, chớ dám bước vào thánh địa này."
"Trên cao vời vợi, chư thần ngự trị, quyền năng muôn thuở mãi lưu truyền."
Ngay lập tức, thần lực của hai người hợp nhất.
["Đại Thần Trận Phá Tà Cuồng Tiêu’ (破邪狂飆の大神陣)]
Khi hai cây trượng giao nhau, trận pháp khép lại, ánh sáng bừng lên giữa trời xanh, tạo thành màn chắn bảo vệ. Trận pháp bao trùm khuôn viên Medici, bão tố cuồn cuộn, che chở nơi này khỏi ác linh đang rình rập.
Cơn bão, tuy dữ dội, chẳng ảnh hưởng được con người, nhưng lại là lời nguyền đáng sợ với ác linh. Giờ đây, ác linh chẳng thể bén mảng tới gia tộc. Ellen kiểm tra mức tiêu hao thần lực và thấy mình đã dùng hết 95% thần lực có thể sử dụng trong ngày.
Ác linh không thể xâm phạm được nữa. Lý thuyết là vậy. Beatrice hạ trượng và mỉm cười với Ellen.
“Thật ấn tượng. Cô đã cân bằng được với thần lực của tôi.”
“Cảm ơn, thưa phu nhân-sama.”
Ellen nhìn về trung tâm thủ đô, thấy lớp sương đen quanh trường y dược đế quốc đã bị tường nước của Pallet tiêu diệt.
“Sư Phụ-sama đã sử dụng thần thuật cao cấp.”
Ellen không khỏi mong đợi sự trở lại của Farma. Nếu cậu ấy ở đây, có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
(Nếu là Farma, em ấy sẽ làm gì? Với chuyện Lotte và tình hình hiện tại của thủ đô, em ấy sẽ hành động thế nào?)
Ellen nhớ lại từng hành động của Farma. Ngay cả khi nóng giận, cậu ấy vẫn luôn lý tính. Đôi khi, cậu ấy có thể liều lĩnh, nhưng luôn có lý do của riêng mình.
(Em ấy sẽ quan sát hiện tượng, đúng không nhỉ?)
Trong tình huống khẩn cấp, cần thu thập thông tin chính xác. Ellen tự nhắc nhở mình phải giữ đầu óc tỉnh táo.