Tháng Mười Một năm 1147 đã đến.
Farma đã quen với việc đi lại giữa trường đại học và hiệu thuốc, các bài giảng, thực hành và khám bệnh cho bệnh nhân đều được cậu hoàn thành suôn sẻ cùng với Ellen và các sinh viên.
Hôm đó, Farma có tiết giảng tại trường đại học, và hiệu thuốc được Ellen và các dược sư làm thêm phụ trách.
“Phù, nghỉ giải lao chút nhỉ.”
Ellen kéo dãn cánh tay, rồi bất chợt hỏi Lotte đang gấp túi thuốc vô cùng chăm chỉ.
“À nè, tuần sau có lễ Tạ Thần, Lotte có đến không? Chúng ta gặp nhau ở đó nhé?”
Ellen đưa tờ rơi của lễ Tạ Thần cho Lotte xem, khiến cô bé bắt đầu chăm chú đọc thông tin sự kiện một cách nghiêm túc.
“Ể? Lần đầu em nghe về lễ Tạ Thần năm 1147 đó? Ở đại học á?”
“Đúng vậy. Trường đại học của bọn chị bảo thủ lắm, cứ ba năm một lần tổ chức lễ Tạ Thần. Năm nay cũng sẽ tổ chức. Em không được Farma mời à?”
Lễ Tạ Thần là một lễ hội để bày tỏ lòng biết ơn đến Thủ Hộ Thần, được tổ chức ba năm một lần trên quy mô toàn thế giới, kéo dài suốt một tuần. Trong thời gian này, có các sự kiện như dạ hội mặt nạ, diễu hành, và nhiều hoạt động khác diễn ra ở khắp nơi. Trường đại học Y Dược Đế quốc cũng sẽ tổ chức sự kiện này.
“Em hông được mời ạ...”
Lotte trả lời với vẻ buồn bã.
“Ơ? Lạ nhỉ, có lẽ Farma quên mời chăng. Ai cũng có thể đến mà, cả gia đình và bạn bè nữa. Cha mẹ chị cũng sẽ đến, và chị cũng dự định dẫn theo Sophie. Em cũng đến nhé? Và mấy người nữa, nếu rảnh thì cứ ghé qua nha?”
Ellen mời cả các dược sư làm thêm, Celest cùng Rebecca đều tỏ ra hứng thú.
“Trẻ con sẽ thích lắm đấy! Nhất định rồi.”
Celest trả lời, còn Rebecca thì buồn bã:
“Em lúc nào cũng rảnh, nên em muốn đi...”
Ellen vỗ vai Rebecca để động viên.
“Rebecca-chan, không nên lúc nào cũng rảnh rỗi như thế. Nên có nhiều kế hoạch kín lịch hơn một chút.”
“Giống như chủ hiệu thuốc-sama sao ạ?”
Rebecca lỡ lời hỏi.
“À không, không phải như Farma-kun đâu. Em ấy thì quá kín lịch rồi. Kế hoạch không phải là công việc, mà là vui chơi ấy.”
Ellen tỏ ra nghi ngờ liệu Farma có vui chơi như những cậu bé đồng trang lứa hay không.
“Vui quá, dẫn em theo nữa, Ellen-sama! Sophie có đến không? Sophie thế nào rồi ạ? Có lớn hơn nhìu hông?”
Dạo này, Ellen bận rộn nên không đưa Sophie đến hiệu thuốc, nên Lotte không gặp được cô bé.
“Cô bé chưa lớn nhanh thế đâu. Nhưng Sophie rất khỏe mạnh và sẽ rất vui khi gặp lại Lotte đó! Cô bé ngày càng đáng yêu hơn. Lễ Tạ Thần vui lắm, có cả diễu hành và dạ hội nữa.”
Lotte nhìn tờ rơi với đôi mắt sáng rực lên, hỏi Ellen:
“Những cửa hàng bánh kẹo và quán ăn này là gì vậy ạ?”
“Chị biết ngay em sẽ để ý đến chúng mà! Farma đã đề nghị với hội đồng giáo sư rằng nên có gian hàng. Ý tưởng đó nhận được sự ủng hộ từ sinh viên và được chấp nhận ngay.”
“Thật tuyệt vời, lễ hội mà không có cửa hàng bánh kẹo thì thật thiếu sót! Rebecca, chị cũng nghĩ vậy chứ?”
“Chị... Chị không chắc...”
Rebecca tỏ ra không đồng ý.
“Ôi trời, Lotte-chan! Lễ Tạ Thần chủ yếu là dạ hội mặt nạ đấy.”
Ellen nghiêng đầu ngán ngẩm nói.
--------------------------------------------------
Ngày lễ Tạ Thần nhanh chóng đến.
Trong thời gian diễn ra lễ hội, Farma cùng Bruno khởi hành từ sáng sớm để đến trường đại học, vì Farma là thành viên ban tổ chức lễ Tạ Thần.
Tại trường Đại học Y Dược Đế quốc Saint-Fluve, âm nhạc rộn ràng của dàn nhạc trường vang lên khắp khuôn viên, và tòa nhà đại học được trang hoàng rực rỡ. Hàng ngàn khách từ bên ngoài kéo đến, khám phá ngôi trường y dược mới được tái sinh và tham gia vào các hoạt động rộn ràng.
Các sinh viên và khách tham quan đeo mặt nạ màu sắc, tụ tập quanh sân khấu chính và khu vực sự kiện đặc biệt. Mọi người nhảy múa tưng bừng, vui chơi trong lễ hội diễn ra ba năm một lần này.
“Ellen-sama đâu rồi nhỉ?”
Giữa không khí sôi động đó, Lotte đến chỗ đã hẹn trước với Ellen. Ngay lập tức, cô bé nhận ra Ellen đang trò chuyện với các sinh viên. Ellen đeo mặt nạ, nhưng qua mái tóc bạc dài và vóc dáng tuyệt vời, Lotte vẫn nhận ra được.
Hơn nữa, Ellen đang đẩy một chiếc xe được trang trí lộng lẫy.
“Ơ, Lotte-chan phải không? Em đeo cái mặt nạ đó làm chị không nhận ra luôn. Em mua nó ở đâu thế?”
Ellen nhận ra và gọi Lotte.
Lotte đeo chiếc mặt nạ mèo lấp kín toàn mặt, với những chi tiết trang trí bằng thủy tinh màu sắc.
“Ehehe, em tự thiết kế và một nghệ nhân cung điện thân quen đã làm nó cho em đó. Chị thấy thế nào?”
“Dễ thương lắm, rất hợp với em. Chiếc váy hồng của em cũng đẹp nữa.”
Mặt nạ của Ellen chỉ che mỗi mắt, với thiết kế hình con bướm hiện đại và quyến rũ.
“Sophie đang ngủ, chắc sẽ không thức dậy sơm sớm đâu.”
Ellen kéo mái che của xe đẩy ra, bên trong là Sophie đang ngủ ngon lành.
“Ôi, Sophie-chan! Em ấy lớn nhanh quá!”
“Lotte-chan, sáng nay Farma-kun có nói gì không?”
“Hông ạ, anh ấy bận lắm. Chị Ellen, em bảo này, cuối cùng thì Farma cũng chẳng hề mời em đến lễ Tạ Thần... Em có nên đến đây không ạ?”
“Ơ? Chị đã hỏi Farma-kun rồi và em ấy bảo đã mời em ở hiệu thuốc rồi kia mà. Có lẽ là hiểu lầm gì đó chăng. Aaaa, nhìn kìa.”
Farma đang ở trên sân khấu đặc biệt, cùng với Bruno và các giáo sư tham gia buổi lễ Tạ Thần.
“Farma-sama!”
Lotte vẫy tay nhưng Farma không nhận ra.
“Farma là thành viên ban tổ chức lễ hội. Em ấy bận lắm, không có thời gian ở cạnh chúng ta đâu. Chúng ta đi tham quan thôi.”
“Vâng!”
Quanh khu vực chính, các gian hàng bày bán thức ăn và đồ uống, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Lotte mua những món bánh kẹo yêu thích, còn Ellen dẫn Lotte đi dạo quanh trường, trò chuyện với các sinh viên.
Cả hai còn gặp Đô đốc Jean đang cải trang nữa.
Melody cũng đến với tư cách khách mời, ngồi ở hàng ghế danh dự cùng Bruno.
Trên sân khấu, diễn ra các màn trình diễn như múa cúng thần, kịch ngắn, trò chuyện và ảo thuật. Lotte và Ellen cùng tham gia cổ vũ từ hàng ghế khán giả.
“Lễ hội vui quá! Đây là lần đầu tiên em được tham gia một lễ hội như thế này đó.”
Lotte tận hưởng không khí lễ hội, trong khi Ellen bận rộn trông coi Sophie.
“Farma đã đề xuất nhiều ý tưởng thú vị. Em ấy nhìn thì trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại rất sáng tạo và yêu thích lễ hội lắm đấy.”
“Ellen, chị có muốn uống gì không? Em khát quá, em sẽ chạy đi mua.”
“Vậy, em mua cho chị một ly nước ép nhé.”
Lotte vui vẻ lon ton đi mua đồ uống.
“Ellen, chị cũng ở đây à!”
Khi Lotte đi mua đồ uống, Farma xuất hiện cùng một cô gái, gọi Ellen.
“Farma-kun? Cô gái này là ai vậy?”
Cô gái đeo mặt nạ, nên Ellen không nhận ra.
“À, xin chào. Là em đây ạ.”
Khi tháo mặt nạ, khuôn mặt của cô em út Emerich xuất hiện.
Farma kinh ngạc khi nhìn thấy cô bé, lẩm bẩm.
“Ơ, Lotte đâu rồi?”
“Hể?”
Ellen không bỏ sót lời nói thiếu suy nghĩ của cậu.
Cô nhanh chóng nhận ra lý do và thì thầm vào tai Farma, tránh để cô em út của Emerich nghe thấy.
“Vậy tức là, em đã mời nhầm... em gái của Emerich thay vì Lotte ở hiệu thuốc ư?”
Farma đã mời nhầm cô em út của Emerich, nhầm với Lotte.
“Ôi trời đất, phải nhìn kỹ rồi hẵn mời chứ? Em không phân biệt được Lotte và em gái của Emerich hả? Lotte sẽ buồn lắm đấy.”
“A chết... em mắc lỗi rồi.”
Farma cũng cảm thấy hối tiếc vì sự nhầm lẫn tai hại của mình.
Vừa lúc đó, Lotte trở về với đồ uống trên tay.
Khi nghe lén câu chuyện từ Ellen, Lotte mở tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Ơ, anh bị nhầm sao!? Giọng nói hay khuôn mặt ạ? Anh đã làm việc cùng em bao lâu rồi mà lại nhầm như thế hử?”
Farma nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn khi nhầm lẫn Lotte với em gái của Emerich.
“Thật sự là hai em rất giống nhau... từ giọng nói đến khuôn mặt. Xin lỗi nhé.”
Sau đó, Farma bị thách thức bởi Lotte và em gái của Emerich, bắt cậu chơi trò đoán giọng nói.
“Đến cả chị cũng không phân biệt. Chúng ta không thể trách Farma-kun được.”
Cả Farma và Ellen, đoán ba lần thì trúng một lần.
“Farma, Ellen! Hai người cố ý làm thế đúng không?”
“Xin lỗi mà.”
Farma liên tục xin lỗi, nhưng Lotte đã hiểu và lấy lại tinh thần. Sau đó, họ gặp lại Rebecca cũng đến dự lễ hội. Ellen nói chuyện với Rebecca.
“Rebecca-chan, em đến rồi à? Chị tưởng em nói nếu có kế hoạch, thì không đến.”
“Em đã thử mời người ấy... nhưng không nên cơm cháo gì.”
Mọi người nhanh chóng nhận ra không nên hỏi sâu về chuyện này.
“Ồ, vậy à.”
Rebecca nhận ra mọi người đang cố gắng để không làm cô xấu hổ, khiến cô đỏ mặt tía tai.
"Này, tình hình của Eugen-san thế nào rồi?"
Farma hỏi thăm cô em gái của Emerich về tình trạng của anh trai cô bé.
"Anh ấy đang ở đằng kia kìa."
Cô em gái chỉ về phía sân nhảy, nơi có một chàng trai đang nhảy múa tưng bừng thu hút mọi ánh nhìn.
"Hả? Đó là Eugen-san sao?"
Ellen chỉnh lại kính mắt, không tin vào mắt mình.
Sau khi nhận được liệu pháp điều trị gen và lấy lại cuộc sống bình thường, Eugen không còn là người trầm lặng như trước, cậu trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn. Cô em gái của cậu cũng vui vẻ ra mặt khi nhắc đến chuyện này.
"Con người thật sự có thể thay đổi ha."
"Vâng. Anh ấy nói rằng mình như được tái sinh lần nữa vậy, và muốn bày tỏ niềm vui đó."
"Vui nhưng vui quá mức rồi kìa."
Farma bình tĩnh nói thêm.
"Về mặt di truyền thì đúng là cậu ta như thể được tái sinh lần nữa vậy. Nếu cậu ấy vui vẻ thì tốt quá rồi."
"Hôm nay cảm ơn mọi người, em sẽ về cùng anh trai ạ."
"Hẹn gặp lại!"
Khi Eugen ướt đẫm mồ hôi và em gái của cậu ta rời đi, khói bắt đầu lan tỏa khắp nơi.
"Ơ, chuyện gì vậy? Có mùi khét, nhiều khói quá."
Lotte có chiếc mũi thính nhạy bén, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi.
Dường như lều của một gian hàng sử dụng lửa đã bốc cháy.
"Có ai không! Có Thần Thuật Sư hệ Thuỷ ở đây không!"
Tiếng gọi cứu trợ vang lên.
"Có cháy. Để em tới đó xem sao."
"Nguy rồi! Chị cũng phải đi dập lửa, Lotte-chan, trông Sophie-chan giúp chị nhé."
Farma chạy về phía ngọn lửa, Ellen cũng trao lại Sophie và rút trượng phép ra chạy theo.
Lotte và Rebecca đảm nhận trông chiếc xe đẩy có Sophie bên trong.
"Rebecca-sama cũng sử dụng thuộc tính Thuỷ đúng không ạ?"
"Chị không giỏi thần thuật lắm đâu. Những lúc như thế này, chị thực sự khâm phục họ."
Khi Rebecca và Lotte đang trò chuyện, bất ngờ Rebecca bị ai đó tấn công từ phía sau, ngã rầm xuống đất.
"Kyaa!"
Lotte cố kêu lên nhưng bị đánh vào hông, bịt miệng và bị giữ chặt từ phía sau. Kẻ tấn công là ba người đàn ông, một người trong số đó đã bế Sophie đi.
"Nếu kêu lên, chúng tao giết hết!"
"Các người là ai! Đồ đáng khinh!"
Rebecca đứng dậy, rút gậy phép ra với bàn tay run rẩy. Nhưng Sophie và Lotte đang bị bắt làm con tin nên cô không dám tấn công.
Một trong những tên tấn công sử dụng Phong Thần Thuật tấn công Rebecca, làm mọi người xung quanh bắt đầu nhận ra tình hình. Khi đám đông ngày càng xôn xao, một trong những tên cướp ném khói mù, Rebecca dùng Phong Thần Thuật để xua khói, nhưng bọn chúng đã chạy thoát.
"Không xong rồi!"
Rebecca, bị bỏ lại, mặt tái nhợt, gần như suy sụp.
"Lotte-chan! Chuyện gì đã xảy ra?"
Ellen quay lại, đỡ lấy Lotte đang ôm hông trong đau đớn.
"Eleanor-sama, Sophie-chan đã... em xin lỗi, em không biết chuyện gì đã xảy ra cả."
Lotte hoảng loạn báo cáo, Rebecca cũng rất hối hận.
"Eleanor-sama. Ba người đàn ông đã bất ngờ đánh úp từ phía sau. Xin lỗi, em không thể trở tay kịp."
Lotte và Rebecca kể lại tình hình và mô tả trang phục của bọn cướp.
"Hiểu rồi. Chúng không thể đi xa được. Chị sẽ đi tìm Sophie và trừng trị chúng. Nếu Farma-kun quay lại, hãy báo cho cậu ấy và liên lạc với vệ binh. Các em không được tự mình đi tìm đâu nhé."
Ellen nhẹ nhàng nắm tay hai cô gái, nói chắc nịch rồi chạy đi.
"Chờ đã! Eleanor-sama!"
"Eleanor-sama rất mạnh mẽ. Chắc chị ấy sẽ không sợ dù cho có đối mặt với ba tên cướp. Nhưng chúng ta phải làm sao đây?"
Khi Lotte và Rebecca còn đang bối rối, Farma, vừa dập tắt đám cháy, quay lại.
"Farma-sama! Chuyện lớn rồi! Sophie và Eleanor-sama..."
------------------------------------
Ellen đã lần ra một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
"Lẽ ra không nên đến một mình. Nhưng mình không thể chờ vệ binh, Sophie có thể gặp nguy hiểm mất."
Ellen hít thở sâu, đứng trước cánh cửa sắt và rút trượng phép. Cô đã dùng một dụng cụ truy tìm đặc biệt để theo dõi.
Đó là một chiếc la bàn đo Thần Lực, ghi nhớ lại thần lực của người cần tìm, nó sẽ chỉ hướng tới nơi đó.
Sophie thường hay đi lạc trong nhà, nên Ellen đã đặt mua dụng cụ đắt tiền này để tìm kiếm cô bé hàng ngày.
["Thuỷ Đại Chuỳ" (le gros marteau de l'eau)]
Cô xác nhận rằng không có dấu vết của Sophie gần cánh cửa, rồi dùng thần thuật phá cửa xông vào. Sàn kho ngập nước do thần thuật của Ellen. Ellen lập tức hét lên với những người đàn ông bên trong.
"Ta đã tìm thấy các ngươi rồi, bọn buôn người! Trả đứa bé lại đây!"
"Sao ngươi biết được chỗ này?"
Có vẻ như bọn đàn ông bất ngờ trước thần thuật cao cấp đột kích, hoảng loạn.
"Ta biết là biết thôi!"
Ellen bước vào kho, quan sát mọi ngóc ngách, trong kho rộng lớn, gỗ vụn nằm rải rác khắp nơi. Ở góc, có một tấm chăn trải trên đống gỗ vụn, Sophie đang nằm ngủ trên đó.
Bên cạnh Sophie, một cậu bé bị bắt cóc khác bị bịt miệng, tay bị còng và nằm trên sàn.
"Sophie! Em có sao không? Trả lời chị đi!"
Ellen gọi Sophie, nhưng Sophie không phản ứng. Cậu bé cũng có vẻ đang ngủ.
"Chúng không tỉnh đâu. Tao đã cho chúng uống cỏ ngủ Obaal rồi."
"Cỏ ngủ Obaal sao?"
Đó là loại thuốc ngủ cổ truyền được pha chế từ cỏ ngủ.
Tuy nhiên, sau khi Farma phát hiện rằng nó chứa chất gây nghiện và rất độc hại, việc sử dụng nó đã bị cấm ở thủ đô, theo lệnh của nữ hoàng, toàn bộ đã bị tiêu hủy.
Ở đế quốc, không dễ để tìm thấy nữa.
Tuy nhiên, ở nước ngoài thì lại khác.
"Các ngươi, không phải quý tộc của đế quốc đúng không?"
"Hừm, lỡ cung cấp thông tin dư thừa rồi. Tao không có thù oán gì với mày, nhưng đã biết rồi thì không thể để mày sống sót trở về được!"
Bọn đàn ông cũng không định tha cho Ellen, chúng rút gậy phép ra.
Có vẻ sẽ là một trận chiến thần thuật một chọi ba.
"Ngươi là bọn thảo khấu từ nước nào? Tại sao lại phải bắt cóc người?"
"Những đứa trẻ có thuộc tính thần thuật hiếm luôn được giá cao mà."
"Gần đây ở thủ đô cũng tìm thấy mấy đứa trẻ mồ côi không thuộc tính đấy."
Một người đàn ông khác tiếp lời.
"Dù sao cũng là trẻ bị bỏ rơi, bắt cóc chúng cũng chẳng sao."
Nghe bọn chúng nói, Ellen hiểu rằng đây là một nhóm tội phạm hắc ám, buôn bán trẻ em có thuộc tính thần thuật hiếm.
"Chuyện đó không thể tha thứ được! Sophie là em gái quý giá của ta, ta sẽ xử lý tất cả các ngươi!"
"'Tất cả các ngươi' tức là bao gồm cả bọn tao á há há?"
Cánh cửa ở phía bên kia kho mở ra, thêm vài người đàn ông bước vào từ phía trong. Tất cả đều cầm gậy phép.
Đối mặt với mười tên thảo khấu, Ellen tiến lên trước và triển khai phòng ngự.
[”Thuỷ Thánh Vực”(Sanctuaire de l'eau)"]
Bằng một loại kết giới nước, sức mạnh của thần thuật sẽ bị mất hiệu lực trong phạm vi chỉ định.
Ellen bao quanh mình bằng thánh vực để ngăn chặn các cuộc tấn công.
Ellen sử dụng thần thuật, bọn đàn ông cũng bắt đầu tấn công.
Ngôn ngữ chú thuật của bọn đàn ông không rõ ràng với Ellen. Cô chỉ có thể nhìn vào động tác ban đầu để phân biệt và đối phó.
「”〇〇〇〇!”」
Một người đàn ông niệm chú bằng ngôn ngữ khó hiểu, mũi tên lửa từ phía trước và sau tấn công Ellen.
「”×××××!”」
Tiếp theo là lưỡi dao gió mạnh mẽ. Những đòn tấn công này đã bị vô hiệu hóa trong thánh vực nước của Ellen, nhưng sức mạnh của chúng vẫn ảnh hưởng đáng kể.
"Cái quái gì vậy?!"
Niệm chú có thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào miễn là kỹ năng Thần Thuật của chính hắn đủ vững chắc, khiến Ellen gặp khó khăn trong việc xác định đó là phép gì.
「”Thuỷ Hí”(Jeux d'eau)」
Ellen triển khai những quả đạn nước từ mọi hướng và điều hướng chúng bằng một cú vung gậy. Một phần những đòn tấn công này trúng đích, khiến một tên đàn ông bị đập vào tường kho và bất tỉnh.
「”△△△△△ △△!”」
Tuy nhiên, Hoả Thần Thuật Sư triển khai tường lửa, làm giảm sức mạnh của đợt tấn công thứ hai. Ellen bị trúng đòn tấn công từ lưỡi dao chân không vào chân, vết thương chảy máu.
Cơn đau quá lớn khiến Ellen mất thăng bằng và khuỵa xuống sàn.
Khi Ellen cố gắng đứng dậy, cô nhìn thấy một vật thể đáng sợ lao tới.
Nòng súng.
"Không thể nào..."
Khuôn mặt Ellen biến dạng vì tuyệt vọng.
Tên xạ thủ đã nhắm chính xác vào Ellen. Nếu cô niệm chú, ngay lập tức sẽ bị bắn.
Dù là người sử dụng thần thuật giỏi như Ellen cũng không thể thắng được tốc độ của viên đạn.
"Cầm gậy phép mà lại dùng súng ư... thật đáng hổ thẹn..."
"Cứ khua môi múa mép đi, mày xong đời rồi. Mày đã gây quá nhiều rắc rối cho bọn tao, chết đi trước khi gây thêm bất cứ phiền phức nào nữa."
Tên đàn ông chuẩn bị bóp cò.
"Chờ đã!"
Tiếng nói vang vọng trong nhà kho rộng lớn.
Một cậu bé bước vào từ cánh cửa kho bị phá hủy.
"Farma-kun..."
"Thằng nhãi này là ai? Từ đâu đến vậy?"
Một số người đàn ông chĩa gậy phép về phía Farma, sẵn sàng chiến đấu.
"Tha cho cô ấy. Các ngươi đang tìm người sử dụng thần thuật hiếm đúng không?"
Farma tiến lại gần bọn chúng, cho thấy mình không mang vũ khí.
"Hả? Thằng nhãi ranh thì làm được đếch gì? Loại như mày mà có thể sử dụng loại thần thuật hiếm nào sao?"
Bọn chúng cười nhạo.
"Có."
"Chứng minh đi."
Farma sử dụng một thủ thuật để phát điện giữa các ngón tay, thu hút sự chú ý của bọn chúng.
"Điều kiện là thả cô ấy ra. Nếu không, ta sẽ không bao giờ sử dụng thần thuật nữa."
"Được thôi."
Bọn chúng từ từ tiến đến và còng tay Farma bằng còng thép.
Ellen được thả ra. Farma bị trói bằng băng cấm chế phép thuật quấn quanh còng tay. Ellen cũng bị trói và bị đẩy ngã xuống sàn.
Farma bị kéo ra phía trước xe ngựa chuẩn bị sẵn ngoài kho, bị nhốt vào trong hộp thép trên xe. Sophie và cậu bé bị bắt cóc cũng ở cùng đó.
"Farma-kun, Sophie...!"
Nhìn thấy xe ngựa chở hai người đi xa, Ellen hét lên trong tuyệt vọng.
"Câm mồm! Điếc hết cả tai!"
Ellen bị đánh bằng dùi cui và ngã xuống bất tỉnh.
Vệ binh thành phố tìm thấy Ellen bất tỉnh trong kho và đưa cô về tiệm thuốc bằng xe ngựa vào buổi tối.
"Eleonore-sama, chị có sao không?"
Rebecca và Roger, những người đã sơ cứu cho Ellen, cúi xuống nhìn cô.
Ellen không có kính, mắt mờ không nhìn rõ được gì.
Lotte cũng rơm rớm nước mắt, bám chặt lấy Ellen.
"Chị ổn. Sophie và Farma-kun đã bị bắt cóc rồi, còn có cả những đứa trẻ khác... Đây là tổ chức tội phạm từ nước ngoài!"
Sau khi nhận được báo cáo từ Đại học Y Dược Đế Quốc, lực lượng hiến binh và đoàn kỵ sĩ đế quốc đã phong tỏa toàn bộ kinh thành, huy động hàng trăm người để tìm kiếm những người mất tích và truy bắt bọn bắt cóc. Trong quá trình điều tra, họ đã tìm thấy Ellen.
"Farma-sama—!"
Tiếng hét bi thương của Lotte vang vọng cả bên ngoài tiệm thuốc.
Khi đó, Lotte nhìn thấy bóng dáng một người bước tới từ phía bên kia con đường lớn.
"Gọi anh đó à?"
Kèm theo giọng nói ấy, Farma bước vào, trên tay ôm chặt Sophie đang ngủ yên bình.
"Cái gì? Sao em lại về được?!"
Farma ôm Sophie trở về, như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể vừa đi dạo quanh khu vực này ấy.
Nhân viên tiệm thuốc chạy xuống cầu thang để đón Farma, ngập tràn trong tiếng reo hò vui mừng.
"Thật may mắn...! Cậu an toàn trở về rồi!"
"Ừ, tại nơi lũ bắt cóc giam giữ có nhiều đứa trẻ khác, tôi đã giải thoát hết bọn họ."
Mọi người có mặt đều không thể khép miệng lại vì ngạc nhiên.
"Làm sao cậu thoát ra khỏi cái lồng thép đó? Cậu bị còng tay và bị trói chặt bằng băng cấm phép cơ mà."
"À, lồng, còng và băng đều được làm từ chất liệu đơn giản, nên tôi chỉ cần làm chúng biến mất thôi."
Farma trả lời thản nhiên, tránh gây sự chú ý quá mức với những dược sĩ làm thêm.
"Hả?"
Với khả năng xóa vật chất của Farma, bất kể bị nhốt bao nhiêu lớp, chúng đều chẳng thể ngăn nổi cậu.
Sắt, đồng, và cả cellulose đều bị xóa bỏ, Farma có thể tự do bất cứ lúc nào.
"Vật liệu thông thường không thể trói buộc tôi. Lần sau nếu tôi có bị bắt, cứ yên tâm nhé."
Farma nói với Ellen bằng gương mặt bình thản.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Farma đã giả vờ bị bắt để theo dõi đường dây buôn bán trẻ em có liên quan đến hàng chục kẻ sử dụng thần thuật không thuộc tính, và thu thập danh sách khách hàng mua bán người.
Cậu dễ dàng thoát khỏi lồng, đánh bại và bắt giữ tất cả những kẻ phạm tội, phong ấn mạch thần của chúng, rồi giao cho hiến binh và quay trở lại.
Những đứa trẻ bị bắt cóc đã được đưa trở lại trại trẻ mồ côi trong kinh thành.
"Đây, là Sophie nè. Con bé không bị thương gì cả."
Ellen nhận lấy Sophie từ tay Farma, ôm chặt em gái trong vòng tay.
"Sophie, em an toàn rồi. Cảm ơn Farma-kun, em cũng đã gặp nguy hiểm, thế mà..."
"Thật sự... thật sự may mắn ạ..."
Lotte cũng không ngừng rơi nước mắt vì hạnh phúc khi thấy cả hai bình an trở về.
"Đó là gia đình quý giá của Ellen, dù không cùng máu mủ."
Farma thêm chữa trị vết thương cho Ellen.
Vết bỏng bắt đầu nóng ran, nên cậu truyền thần lực vào Ellen, tăng khả năng hồi phục vết thương.
"Còn bọn bắt cóc thì sao?"
"Tôi trừng phạt nhẹ để chúng không thể dùng thần thuật được nữa."
Farma mỉm cười 'ngây thơ'.
Không ai dám hỏi cậu đã làm gì.
Ngày hôm sau, dựa trên thông tin Farma cung cấp, tàn dư của nhóm tội phạm nước ngoài đã bị hiến binh đế quốc truy quét và bắt giữ toàn bộ.
Nhân cơ hội này, những đứa trẻ mồ côi có thuộc tính thần thuật hiếm đã được lệnh của nữ hoàng bảo vệ kỹ càng hơn.
背臥位 (ha gai i) có nghĩa là tư thế nằm ngửa trong ngữ cảnh y học và giải phẫu học. Đây là thuật ngữ chuyên môn hơn, thường dùng trong các lĩnh vực như y học, điều dưỡng, hoặc giải phẫu học để mô tả tư thế của bệnh nhân hoặc xác chết trong các nghiên cứu và thực hành.