Farma quay trở lại từ Suối Thánh vào tháng 5 năm 1147.
Farma đã hoàn toàn quên rằng, nửa năm sau khi nhà tắm đầu tiên khai trương, một trong năm nhà tắm của đế đô đã mở cửa. Đây là công trình mà nữ hoàng đã ra lệnh xây dựng một cách cẩn thận chỉnh chu như một phần thưởng dành cho Farma vì đã ngăn chặn bệnh dịch hạch đen.
Farma được mời đến một nhà tắm ngoài trời nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở rìa đế đô.
Nhìn quanh, chỉ thấy những tầng đá vôi trắng tinh khiết, được hình thành qua nhiều năm, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên kỳ vĩ và thanh nhã. Nước nóng tràn đầy phản chiếu ánh sáng mặt trời xanh biếc, tạo nên một bức tranh sống động và huyền ảo. Trên cao, một mái vòm lớn che phủ một phần khu vực, bảo vệ những bậc đá khỏi những cơn mưa bất chợt. Nơi đây còn có nhiều phòng tắm trong nhà, biến khu vực này thành một spa hoàn hảo, phục vụ du khách bất kể ngày mưa hay nắng.
(Cảnh tượng này, giống như Hierapolis-Pamukkale* vậy)
*Hierapolis-Pamukkale:Ngôi làng suối nước nóng ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Farma bị choáng ngợp bởi cảnh tượng tuyệt đẹp đó.
“Thế nào, Farma? Một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời phải không nào?”
Nữ hoàng của Đế quốc San Flueve, đang tắm truồng bên cạnh Farma, lại bắt đầu ca tụng không ngớt lời về nhà tắm mới trong khi vẫn phô ra thân hình tuyệt đẹp của mình.
(Ừ hự, bổ mắt của mình thì đúng hơn đó…)
“Vâng, đây quả thật là một nhà tắm rất đẹp với vẻ đẹp thiên nhiên phong phú ạ.”
Sau lưng nữ hoàng, các thị nữ vây quanh, nhiều ánh mắt đổ dồn vào Farma và nữ hoàng. Là người đàn ông duy nhất tại đây, Farma cảm thấy không thoải mái tẹo nào cả.
(Tại sao mình lại phải tắm chung với nữ hoàng cơ chứ…? Hơn nữa, tại sao lần nào cũng phải tắm chung thế này vậy hả? Chẳng lẽ ba nhà tắm còn lại cũng sẽ tắm chung sao…?)
Farma nuốt khan.
Không biết phải nhìn vào đâu, Farma trở nên lo lắng.
Lý do là vì nữ hoàng, không muốn lặp lại cảnh tượng như lần trước, lần này đã chuẩn bị một bất ngờ còn táo bạo hơn.
“Ôi, sự tương phản giữa nước xanh biếc và ruộng bậc thang trắng thật rực rỡ và đẹp đẽ biết bao! Thật là một cảnh tượng tuyệt mỹ, thưa Bệ hạ!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
(Trời ạ… gì thế này…)
Phải, không chỉ Farma được mời bởi nữ hoàng. Cả Ellen cũng vậy. Lần trước, phản ứng của Farma với nhà tắm không mấy hào hứng, vì vậy lần này Ellen được triệu đến để khen ngợi và thỏa mãn cái tôi của nữ hoàng.
(Tại sao lại gọi cả cô ấy đến nữa, thật là khó chịu quá, rõ ràng là quấy rối tình dục mà!)
“Ôi, kính mắt của tôi lại mờ mất tiêu rùi nè!”
(Ờ rồi rồi, đã vào đây thì phải biết rõ điều đó chớ!)
Ellen liên tục lo lắng về cái kính mắt bị mờ.
“Cô thú vị lắm, Eleonore.”
Nữ hoàng mỉm cười với Ellen.
“Thật vinh dự khi được Bệ hạ khen ngợi…!”
(Có thật đó là lời khen không nhỉ?)
Farma nghiêng đầu. Ellen không mấy bận tâm đến sự hiện diện của Farma mà đang tận hưởng nhà tắm này.
“Nói là thế nhưng, Eleonore, ngực của cô không hề có chút dè dặt nào ha.”
“Á! Bệ hạ! Người đang nhìn gì vậy!”
“Liệu chúng có chắc chắn hay không, cảm giác thế nào. Để ta thử sờ một chút xem nhé.”
Nữ hoàng so sánh bộ ngực đầy đặn của Ellen với bộ ngực đẹp của mình, nhen nhóm một chút sự ganh đua.
Nữ hoàng rõ ràng có ý định sờ vào ngực của Ellen.
“Kya! Bệ hạ, thật là quá đáng mà!”
“Có mất mát gì đâu, sờ tý ấy à.”
“Dù không mất mát gì, nhưng mà!”
Ellen cảm thấy nguy hiểm và đứng dậy, Farma lập tức quay mặt đi và bắt gặp ánh mắt của một cô gái khác.
Cậu cũng đang tắm chung với Lotte.
(Ôi trời, cả bên này nữa!)
Lotte, từ trước đến nay chưa từng để lộ da thịt trước người khác, cảm thấy xấu hổ và đứng co ro ở một góc, lo sợ việc tắm chung với nữ hoàng.
Cô không tự tin về cơ thể đang phát triển của mình và không muốn ai nhìn thấy. Lotte buộc tóc lên, để lộ gáy, toát lên một vẻ đẹp khác thường.
“Lotte, sao em lại đứng ở góc đó? Lại đây nào.”
“Đúng vậy. Farma cũng sẽ vui lắm đấy?”
Nữ hoàng cũng hứng thú và đồng thanh.
“Không, em không thể đâu ạ~!”
Cảm giác xấu hổ của Lotte thật đáng yêu khiến Farma không thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Không biết ngực của Charlotte phát triển thế nào rồi nhỉ? Cần phải kiểm tra cho chắc chứ?”
“Xin hãy tha cho thần đi ạ, thưa Bệ hạ, thần xin phép rời đi trước!”
Lotte hoảng loạn và vội vã rời khỏi bồn tắm.
(Trời ạ! Mọi người đang làm cái gì vậy. Thật là hại mắt, hại tai quá đi à!)
Farma gần như phát điên khi không thể nhìn thẳng vào bất cứ hướng nào.
“Farma, tại sao cậu lại quay mặt đi và đỏ mặt tía tai như vậy hả?”
Nữ hoàng trêu chọc Farma một cách vui vẻ.
“Là do… thần cảm thấy khó xử ạ.”
Farma chân thành bày tỏ.
“Thật sao, cậu ngại ngùng à.”
“Thần chưa quen với việc tắm chung như thế này bao giờ.”
“Nhắc đến vụ suối nước nóng, à mà đúng rồi. Cái vụ suối Thánh thế nào rồi?”
Nữ hoàng nhớ lại và hạ giọng hỏi Farma.
Chuyện tìm thấy Suối Thánh, dù không tiết lộ địa điểm, đã được Farma kể cho nữ hoàng, Salomon và Ellen. Nơi đó khó tiếp cận đến mức con người không thể đến được.
“Cậu có đến được bên kia Suối Thánh không?”
“Vâng, tạm coi là như vậy.”
Farma ấp úng.
“Ta cũng muốn nhìn thấy Thiên Thượng Giới*.”
(Thiên Thượng Giới天上界: Thế giới trên trời)
“Tôi xin lỗi nhưng Bệ hạ không thể vào được bên kia đâu ạ.”
“Đừng lạnh lùng như vậy chứ.”
Bị từ chối, nữ hoàng phồng má giận dỗi.
“Tôi cũng chỉ vào được một lúc, rồi lại bị đưa trở lại thế giới này ngay lập tức.”
Farma đoán nữ hoàng sẽ thất vọng, nên lời nói của cậu cũng úp úp mở mở.
“Tôi không thể giải thích chi tiết được, nhưng đó là một nơi giống như căn phòng.”
Dù có nói rằng đó là nơi làm việc trong kiếp trước của cậu thì nữ hoàng cũng không hiểu được.
“Tại sao không chụp ảnh lại? Sao không dùng công nghệ hiện đại hả?”
“Ừm vâng, nếu có dịp thì…”
Farma không nghĩ rằng phòng thí nghiệm ở thế giới khác có thể chụp ảnh lại được…
(Nhắc đến chuyện ảnh, lẽ ra mình nên mang theo máy tính hoặc điện thoại di động từ nơi đó về.)
Dù ngay lập tức bị chìm trở lại Suối Thánh, nhưng nếu để trong túi nhựa thì có thể mang trở lại.
Nhân tiện, các mẫu thử nghiệm mà Farma mang về từ phòng thí nghiệm ở thế giới khác đã trở thành bảo vật khi vào thế giới này. Cậu cất giữ chúng cẩn thận trong kho lạnh của gia tộc Medici và thỉnh thoảng tiến hành các thử nghiệm tính chất khi có thời gian.
“Farma này.”
Lần này, nữ hoàng nhìn Farma với vẻ nghiêm túc.
“Vâng?”
“Cậu có định đi hoàn toàn về phía bên kia không?”
“... Chuyện đó…”
Farma không có chỗ đứng ở thế giới kia.
Nếu cứu được Yakutani và anh ta không chết vì làm việc quá sức, thì bản thân Farma sẽ biến mất, sự kiện cậu tái sinh sẽ bị xóa bỏ.
(Nếu vậy thì mình sẽ ra sao đây? Có thể trở về khoảng thời gian sau khi mình chết không? Hoặc nếu cứu được Yakutani Kanji, là bản thân ở kiếp trước… quá khứ sẽ phân nhánh và tạo ra một thế giới hoàn toàn khác ư?)
Farma không thể phán đoán được hành động đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bản thân mình, thế giới này và thế giới cũ.
Nữ hoàng nhìn Farma, người đang lúng túng, với vẻ tiếc nuối.
“Ừm, ta không nghĩ mình có thể ngăn cản quyết định của cậu, nhưng nếu cậu phải đi, thì hãy ở lại đây lâu nhất có thể rồi mới rời đi đó nhé.”
“Tôi đã ghi nhớ nguyện vọng của Bệ hạ.”
Farma không thể đáp lại gì khác ngoài cúi đầu.
Đó là mong muốn mà nữ hoàng đã nhiều lần cầu xin kể từ khi gặp cậu.
"Thôi chuyện buồn tẻ dừng lại ở đây. Về chuyện cá nhân, hôn nhân của cậu đã được định đoạt thế nào rồi? Sao cậu không báo cáo lại gì cả."
"Cái, cái gì vậy ạ?"
Mặt Farma nhăn nhó. Đây là vấn đề nhạy cảm mà cậu không muốn bị đả động tới.
"Chẳng lẽ Bruno không sắp xếp gì cho cậu sao? Ta nghe rằng có vô số lời cầu hôn gửi đến cho cậu cơ mà."
(Nhiều lời cầu hôn được gửi tới mình á? Chuyện này là sao vậy? Đâu ra cơ chứ?)
Farma kinh hãi. Hóa ra chính bản thân cậu là người duy nhất nghĩ rằng không có ai hứng thú gì với cậu cả.
"Người đã yêu cầu thần cống hiến hết mình cho công việc của một dược sĩ. Vậy nên về chuyện hôn nhân, thần nghĩ rằng còn quá sớm..."
Trong thời đại này, vấn đề thừa kế gia tộc luôn tồn tại, vì vậy hôn nhân của con cái quý tộc thường do cha mẹ sắp xếp, không có chỗ cho hôn nhân tự do. Bruno có lẽ đang ngăn cản chuyện này vì thấy không cần thiết, nhưng Nữ Hoàng thì khác.
"Ngươi đã đến tuổi kết hôn rồi."
(Kết hôn gì tầm này chứ?! Không phải quá sớm sao?)
Tuổi kết hôn của quý tộc bắt đầu từ 13. Dù không có quy định cụ thể về tuổi kết hôn cho nam giới, nhưng Nữ Hoàng lại muốn thúc đẩy quá trình này.
"Anh cả của thần còn chưa cả kết hôn, vậy nên thần không thể tiến trước..."
"Anh là anh, em là em. Nếu không có đối tượng, ta sẽ chọn cho ngươi. Phải cảm ơn ta mới đúng. Ta sẽ chọn cho ngươi một mỹ nữ tài sắc vẹn toàn. Thế nào?"
(Không được! Thế thì rắc rối lắm!)
"Ha ha ha... vâng ạ, nếu cần, thần sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của người ạ."
Farma cố gắng mỉm cười để tránh né.
"Không phải chuyện cười đâu. Lấy vợ sinh con sớm. Con của ngươi sẽ sở hữu Thần Lực vô song, là bảo vật của đế quốc."
(Đó là lý do mà bà ấy đề xuất vụ này sao... rắc rối thật. Tại sao phải chọn đối tượng kết hôn khi mới 12 tuổi chớ? Mình không thể chịu trách nhiệm cho người đó được.)
Farma cảm thấy đây chưa phải là lúc để nghĩ tới hôn nhân. Có quá nhiều vấn đề chưa được giải quyết, và việc Farma tồn tại trong thân xác của cậu bé này đến bao giờ vẫn là một ẩn số.
Trong thế giới này, tuổi thọ trung bình ngắn ngủi, nhưng trẻ em có con với nhau là điều không thể chấp nhận được đối với tam quan của một người Nhật ở kiếp trước như Farma. Cậu muốn suy nghĩ kỹ lưỡng về cuộc sống của mình trước khi quyết định.
Tuy nhiên, vì tôn trọng Hoàng hậu...
"Luật đế quốc chỉ cho phép một vợ, nhưng ngươi được đặc cách, nên có thể lấy hai hoặc ba người vợ. Ta sẽ cho phép và bảo đảm cho gia đình ngươi. Ít nhất phải có một người, hiểu chưa."
Đây không còn là yêu cầu nữa mà là mệnh lệnh.
Farma cứ ra vào Suối Thánh như thế, vậy nên cần phải có sự đảm bảo trong trường hợp cậu gặp sự cố và biến mất, để lại hậu duệ mang dòng máu của Dược thần. Hoàng hậu nói thẳng như vậy.
(Bà ấy quả là một nữ hoàng sắc sảo. Lấy vợ chỉ để có con nối dõi sao?)
Farma cảm thấy nặng nề. Nữ Hoàng dường như hiểu tâm trạng của cậu.
"Việc sinh con nối dõi không phải là quyền tự do của quý tộc đế quốc. Đó là nghĩa vụ."
"Thần tiếp nhận mệnh lệnh của Người. Nhưng, là một người có cấu tạo sinh học chưa hoàn toàn rõ ràng như thần, có thể thần không thể có con. Nếu tương lai, người vợ của thần có mang, sẽ có nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con."
Việc sinh con không thể thiếu trách nhiệm, vì nó có thể gây hại cho người phụ nữ và đứa trẻ. Tình cảm lãng mạn và sự kính trọng đối với đối tượng là điều cần thiết để nghĩ đến việc xây dựng gia đình.
"Trong quá khứ, đã có trường hợp thần hộ mệnh để lại hậu duệ. Dù hiện tại dòng dõi đó đã thất tuyệt."
(Thật vậy sao? Thế mà mình lại không biết điều đó ấy.)
"Thần Thuật có di truyền không ạ?"
"Có khả năng cao là sẽ di truyền. Đó là lý do ta đề ra ý kiến như vậy."
Con cái của những người sử dụng thần thuật ưu tú thường cũng rất giỏi.
"Nhưng nếu là mối quan hệ ép buộc, ta không nghĩ sẽ nên cơm nên cháo nổi. Ngươi thấy Eleonore thế nào?"
Hoàng hậu nhìn chăm chú vào mặt Farma từ khoảng cách rất gần.
Eleonore cũng là người sở hữu Thần Thuật mạnh mẽ, gia thế cao quý và là người sử dụng thần thuật xuất sắc. Hoàng hậu rất quý mến cô ấy.
"Bonnefoy-tiểu thư rất được nhiều người để ý tới ạ. Thần nghĩ rằng mình không xứng."
Farma ngập ngừng đáp lại khi nghe thấy tên Eleonore ngay phía sau mình, khiến cậu hoảng hốt.
(Không biết cô ấy có nghe thấy không nhỉ? Ở một nơi như thế này?)
"Thật vậy. Ta nghe rằng ngươi cũng rất thân thiết với Charlotte, con bé cũng đến tuổi cặp kê rồi."
Hoàng hậu tiếp tục dò hỏi về mối quan hệ với Charlotte.
"Thưa Nữ Hoàng, chuyện này!"
"Fư fư, thôi được rồi. Ta sẽ chờ đợi. Lấy vợ vào năm sau, hoặc chậm nhất là năm sau nữa. Ta sẽ rời đi trước. Ta khát nước rồi."
Hoàng hậu mỉm cười và rời khỏi phòng tắm. Trước khi đi, bà ấy nói rằng nếu Farma lấy vợ và ở lại đế quốc, sẽ không có hạn chế gì khi cho phép cậu ra vào Suối Thánh nữa.
"Farma-kun."
Eleonore, người đã cố gắng tránh nghe cuộc trò chuyện của họ, tiến lại gần Farma trong bồn tắm. Mặt cô ấy xanh xao, không còn vẻ hồng hào như trước.
Farma nghĩ về chuyện hôn nhân, và đột nhiên chú ý đến Eleonore.
"Sao vậy, Eleonore? Chị có vẻ không khỏe, nếu bị sốt thì ra khỏi bồn tắm đi ạ."
"Không phải thế! Này, cơ thể của em trong suốt hơn trước. Đó là vì em đã vào Suối Thánh đúng không?"
Eleonore lo lắng hỏi.
"Trong suốt đến mức nào? Đến mức người khác sẽ nhận ra sao ạ?"
"Ừ, xin lỗi khi chị phải nói thế này, nhưng đúng vậy."
"Đừng bận tâm, hãy nói thật ra cho em đi ạ."
"Ở trong nhà thì còn tạm ổn, nhưng khi ra ngoài, có người sẽ nhận ra đấy."
(Ngay cả nhìn theo hướng khách quan cũng thấy được, việc này thực sự là một vấn đề nan giải đấy.)
Dưới ánh mặt trời, cơ thể trong suốt trở nên rõ ràng hơn. Nếu tiếp tục ra vào thế giới khác, Farma sợ rằng sự tồn tại của cậu sẽ biến mất hoàn toàn.
Trước cả suy tính đến chuyện đó thì còn một vấn đề khác, cậu cũng không thể sống yên ổn ở thủ đô với cơ thể như vậy được.
"Thần lực của em quá mạnh, Farma-kun à. Không thể giảm bớt được. Với lại kể cả có giảm, cũng chỉ như dã tràng xe cát thôi."
Người khác thì khả thi, nhưng không có cách nào để phong tỏa dòng thần lực của Farma cả.
(Nhiều vấn đề quá...)
Farma rời phòng tắm và trở về nhà thuốc, mang theo nỗi lo lắng về việc cơ thể trong suốt và cuộc trò chuyện với Nữ hoàng.
Hôn nhân vào năm sau hoặc năm sau nữa, đó là một áp lực lớn. Khi Farma còn đang trăn trở, thì:
"Anh đang lo lắng điều gì vậy?"
Lotte, không biết chuyện gì đã xảy ra, ngây thơ hỏi.
"Không có gì đâu."
(Ngay cả khi có khả năng có con, liệu ta có thể đảm bảo an toàn cho cả mẹ và đứa trẻ không? Mình không thể để chuyện nguy hiểm vậy xảy ra được.)
Farma nhận ra rằng việc sinh con đẻ cái có thể gây hại cho cả mẹ và đứa trẻ, chuyện này khiến cậu do dự trong việc kết hôn.
Dù đang ở trong thân xác của cậu bé Farma, nhưng cậu đã mất đi tính chất gốc của con người.
"Có lẽ nên kiểm tra khả năng sinh sản của mình trước."
Dù không có ý định kết hôn, Farma vẫn muốn hiểu rõ về cơ thể mình.
Cậu đã tự kiểm tra khả năng sinh sản của bản thân từ kiếp trước, và lần này cũng vậy. Dù điều kiện ở phòng thí nghiệm tại nhà thuốc không đủ, cậu vẫn muốn kiểm tra ở mức tối thiểu.
"Nhưng để kiểm tra, thì phải tự lấy tinh dịch của mình."
Đâm kim vào tinh hoàn của mình thì khổ sở lắm, nhưng may mắn là cậu vừa mới có lần xuất tinh đầu tiên. Có thể thu mẫu tự nhiên. Nếu nhờ Ellen hoặc Lotte giúp thì việc lấy mẫu sẽ nhanh chóng hơn, nhưng chắc chắn sẽ bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
(Không không, mình đang nghĩ gì vậy. Không thể nói ra được, sẽ bị coi là biến thái mất!)
Đợi hai ngày theo phương pháp chuẩn, rồi thực hiện thôi.
Ngày hôm đó, Farma đóng cửa nhà thuốc vào buổi chiều, rồi lên phòng thí nghiệm ở tầng bốn để lấy mẫu tinh dịch. Sau khi đóng cửa rồi thì cậu mới làm, vì khó mà thoải mái khi Ellen, Lotte hay các dược sĩ làm việc ở tầng dưới.
"Ôi trời... Mình đang làm cái gì thế này."
Sau đó, với cảm giác trống rỗng, cậu xử lý mẫu của mình.
Trước hết là kiểm tra dưới kính hiển vi. Sau khi hòa tan trong dung dịch muối sinh lý, cậu quay ly tâm thủ công rồi rửa sạch.
"Trước tiên, kiểm tra tinh dịch."
Farma kiểm tra lượng tinh dịch, mật độ tinh trùng, tổng số tinh trùng, tỷ lệ di chuyển về phía trước và tổng tỷ lệ di chuyển dưới kính hiển vi. Vì đã quen, cậu đã làm việc rất nhanh.
"Tổng số tinh trùng thế này là ổn rồi."
Farma vẫn còn là trẻ em, nên lượng tinh dịch ít hơn so với người lớn.
"Tỷ lệ sống sót của tinh trùng là..."
Tinh trùng sống không bị nhuộm màu bởi thuốc nhuộm Eosin, vì vậy cậu nhuộm mẫu để tính toán tỷ lệ sống sót của tinh trùng. Cậu cũng xử lý các bước khác để không tốn nhiều thời gian.
"Tỷ lệ sống sót và tính di động không có vấn đề gì. Mình cũng muốn kiểm tra DNA của tinh trùng. Mình đã từng ra ngoài không gian và có thể đã bị tổn hại bởi bức xạ vũ trụ."
Nếu có điều kiện, cậu muốn làm phân tích gen DNA chi tiết hơn.
Nhưng trong điều kiện bất tiện như hiện giờ, cậu chỉ có thể sử dụng phương pháp kiểm tra đơn giản.
"Không có điện, nên không thể làm điện di gel kiểu Comet Assay được. Làm thế nào đây?"
Cậu chọn thực hiện Halosperm Test. Khi nhuộm tinh trùng với dung dịch, vòng xanh tím (Halo) sẽ xuất hiện xung quanh đầu tinh trùng. Tinh trùng bị tổn thương DNA sẽ không xuất hiện vòng này.
Sau vài bước nhuộm màu, cậu kiểm tra kết quả.
"Hầu hết đều được nhuộm cả rồi. Không có sự phân mảnh DNA, bình thường."
Dù không biết chi tiết ở mức độ cơ sở, nhưng cấu trúc chromatin của DNA vẫn toàn vẹn.
Dù biết cơ thể mình có vấn đề, nhưng trong phạm vi kiểm tra được, tất cả đều bình thường, Farma cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
"Tiếp theo... nếu tạo ra phôi lai giữa người và động vật, mình có thể hiểu rõ hơn."
Chuẩn bị trứng của loài động vật có vú như chuột, thụ tinh bằng cách tiêm tinh trùng của người vào trứng, rồi xem liệu phôi có phát triển một phần hay không, để kiểm tra khả năng thụ thai.
Dù tinh trùng người và trứng chuột thụ tinh với nhau, không tạo ra quái vật lai giữa người và chuột, và thường phát triển dừng lại ở giai đoạn giữa.
Ở Nhật Bản, việc cấy phôi vào tử cung sau khi thụ tinh bị cấm, nhưng sử dụng tinh trùng để kiểm tra chức năng sinh sản trước giai đoạn này được coi là hợp pháp nếu báo cáo lại.
"Để sau vậy. Cũng không có chuột ở đây. Hôm nay về thôi."
Không muốn lấy mẫu lần nữa, cậu cho tinh dịch còn lại vào ống thủy tinh, hàn kín miệng bằng lửa, rồi nhẹ nhàng cho vào nitơ lỏng để đông lạnh. Thế là đủ cho vài lần thử nghiệm khác.
Kết thúc công việc, Farma mở cửa phòng thí nghiệm,
(À, trước khi ra khỏi phòng thí nghiệm phải cởi áo khoác trắng ra đã.)
Cậu cởi nút áo khoác dài trắng và tháo ra.
Và rồi thảm kịch đã xảy đến.
Lotte hét lên ngay trước mặt Farma.
"Kyaa! Farma-sama, mặc quần vào đi ạ!"
"Ối, Lotte! Quần gì cơ!?"
Hình như sau khi lấy mẫu tinh dịch, vì quá chú tâm vào xử lý mẫu, cậu đã quên mặc quần.
"Cậu đã làm gì trong tình trạng này vậy ạ!?"
Falma cởi áo khoác dài và để lộ phần dưới cơ thể trần truồng trước mặt Lotte, cô quay lại đây để lấy chút đồ thì bắt gặp cảnh tượng này.
Tình huống tồi tệ nhất.
"Không, cái này không phải như em nghĩ đâu! Chỉ là, tinh trùng của anh…"
Farma nghĩ không ai ở đó nên cậu quá chú tâm vào kiểm tra. Vì mặc áo khoác dài, nên cậu không cảm thấy 'mát mát' ở phần dưới cho lắm vì được chắn gió rồi, cậu đã không nhận ra, và ấy chính là sai lầm chí mạng.
(Phủi phui cái mồm, nghĩ quái gì mà nói "tinh trùng của anh' vậy chứ. Giờ thì có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể gột rửa nổi nữa rồi, hết cứu rồi,....)
Cảnh tượng trông như một kẻ biến thái, cởi áo khoác và khoe phần dưới cơ thể vậy.
Thật chẳng quá ngạc nhiên nếu cậu bị lôi cổ đến đồn cảnh sát ngay bây giờ: [Thưa chú cảnh sát, chính là cái kẻ này đây.]
"Kyaa! Em không thấy gì hết!"
Lotte hét toáng lên, chạy vội về dinh thự mà không thèm ngoáy đầu nhìn lại.
Sau ngày đó, Farma rất ngượng ngùng, không thể đối mặt với Lotte trong suốt một thời gian dài.