Hiệu thuốc ở Dị Giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Vol 5: Bệnh Di Truyền và sáng chế Dược Phẩm Sinh Học (Năm 1147) - Chương 04 : Bánh Răng Gông Cùm

Văn phòng làm việc của Đại tư tế tại Đại Thần Điện của Thần Thánh quốc.

Tại đây, Giáo khu trưởng của Đế đô San Flueve, Coem, đang báo cáo về tình hình hiện tại của Farma cho Đại tư tế Pius.

“Kể từ sự kiện đó, Nữ Hoàng đã coi Thần Điện như kẻ thù, khiến việc tiếp cận với Dược thần trở nên khó khăn. Nữ Hoàng có vẻ đã cài người thân cận am hiểu tình hình nội bộ của Thần điện. Mọi động thái của chúng ta đều bị nắm thóp dễ dàng."

Các hoạt động của thần điện tại thủ đô bị hạn chế, và công việc tình báo của các gián điệp của thần điện cũng gặp nhiều trở ngại.

Do thần điện bị giám sát bởi Đế quốc, theo dõi Farma trở nên khó khăn và hành động gửi gián điệp đến gia tộc De Médicis cũng bị vệ binh của Nữ hoàng diệt gọn.

Nơi duy nhất mà các tư tế của thần điện có thể gặp gỡ Farma, mỉa mai thay đó lại là ở Hiệu thuốc Dị Giới.

Tại đây, dù bị Farma cảnh giác, các tư tế của giáo khu thủ đô vẫn đến hiệu thuốc mỗi ngày để mua thuốc và dần trở thành khách hàng thường xuyên.

Gần đây, họ đã trở nên quen thuộc đến mức Farma đã bắt đầu trực tiếp nói chuyện với họ, và một số tư tế được gửi đi do thám đã vui mừng trở về khi được Farma bắt chuyện.

"Vậy thì?"

"Có một biến động nhỏ theo chu kỳ hàng ngày lượng thần lực của Thần Dược."

"Ồ, cụ thể là như thế nào?"

Pius lắng nghe với vẻ thích thú.

Coem giải thích rằng vào ban ngày, thần lực của Farma bị giảm đi. Theo kết quả đo lường thần lực của Farma trên toàn bộ thủ đô bằng thiết bị đo thần lực độ nhạy cao, ban đêm thần lực mạnh hơn, còn ban ngày thì yếu đi.

Dù thần lực giảm, nhưng nếu so với tiêu chuẩn thông thường, sức mạnh vẫn cậu ta vẫn rất phi thường.

Xung quanh phạm vi hoạt động của Farma, một khu vực thánh địa lớn không cho ác linh tiến vào, đã được hình thành.

"Tốt lắm. Vậy có phải ban ngày Farma yếu đi không?"

"Thời gian gần đây, tên đó thường nắm chặt cánh tay, có lẽ đã thực hiện một số Thần Thuật trên đó, chẳng hạn như phép phong ấn Thần Lực."

Coem đã nhận được báo cáo từ cấp dưới rằng Farma thường chú ý đến cánh tay của mình trong vài tuần gần đây.

"Thần Dược biết phép phong ấn thần lực và tự thực hiện nó lên bản thân sao?"

Nếu Farma biết phép phong ấn thần lực, điều đó có nghĩa là đền thờ đã bị đọc thấu hoàn toàn.

Pius cau mày, tựa cằm vào tay.

"Có lẽ vì thần lực quá mạnh hoặc để duy trì hình dáng con người."

"Thật lãng phí, nếu có thể thu thập từng chút một năng lượng đó, chúng ta có thể gom được một lượng thần lực đáng kể rồi."

Pius xem qua danh sách bảo vật bí mật của các Thủ Hộ Thần trên khắp các vùng.

"Đây là thứ tốt."

Ngón tay Pius lướt trên danh sách và dừng lại ở một món bảo vật nào đó.

-------------------------------

Buổi sáng với tiết trời dịu nhẹ, Farma, Lotte và Cedric đến làm việc tại dược phòng như thường lệ thì thấy một cô gái trẻ đội mũ sụp xuống đang ngồi trên băng ghế trước cửa dược phòng, trông có vẻ thất vọng.

Cô gái mặc một chiếc áo choàng đen dài, trông giống như một dược sư du hành.

"Chào buổi sáng. Đã để cô chờ lâu rồi, giờ tôi sẽ mở cửa hàng nhé," Farma vui vẻ chào hỏi, nghĩ rằng cô ấy là một người bán hàng đến để giới thiệu các loại thảo dược mới.

"Chào buổi sáng, không phải vậy đâu. Tôi là Juliana, một dược sư du hành hạng nhì. Trên đường đi tôi đã bị cướp, mất hết thuốc thang và tiền bạc. Người dân trong thị trấn nói rằng nên đến dược phòng này để xin tư vấn..."

Nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị cướp, Juliana rơm rớm nước mắt.

"A, vào trong rồi nói chuyện nhé," Farma mở cửa và mời cô vào.

Nghe câu chuyện, Farma biết rằng cô là dược sư thuộc dòng dõi quý tộc hạ lưu, đang du hành để rèn luyện.

(Một nữ dược sư đi du hành một mình với trang phục thể hiện rõ bản thân là dược sư... Dù Đế quốc này an toàn hơn nhiều nơi khác, nhưng như vậy vẫn quá nguy hiểm. Thuốc rất đắt giá, chẳng khác gì tiền cả.)

Farma thấy rằng sự việc cô ấy bị tấn công ắt cũng là điều dễ hiểu, do cái vẻ ngoài không hề đề phòng của cô.

Các dược phòng thường bán thuốc đắt tiền nên ở các nước khác, cần có bảo vệ để tránh bị cướp.

Ngay cả Hiệu Thuốc phòng dị giới cũng phải có lính canh cổng để phòng ngừa.

"Thật là xui xẻo cho cô rồi. Cô bị cướp mất những loại thuốc nào?"

"Vâng, thuốc đau bụng, thuốc đau đầu và thuốc hạ sốt ạ."

"Salimana, Rubines, Itomear và thuốc uống từ cây dạ anh thảo đúng không? Chúng tôi có những loại đó ở đây."

Farma vừa nghe Juliana kể vừa mở khóa tủ thuốc để tìm kiếm. Trong lúc đó, Ellen cũng đến làm việc.

"Chào buổi sáng. Có chuyện gì thế Farma-kun? Hôm nay em mở cửa tiệm sớm vậy."

"Không phải khách hàng đâu. Đây là Juliana, một dược sư du hành gặp phải cảnh bị cướp, thật không thể chấp nhận được!"

Lotte vừa kể lại câu chuyện vừa dọn dẹp và chuẩn bị mở cửa.

Juliana được mời đến khu vực tiếp khách, ngồi co rúm lại vì cảm thấy không thoải mái.

"Tất cả thuốc đều có đây. Như thế này được chứ?"

Farma lấy ra những loại thuốc truyền thống mà dược sư hạng nhì thường sử dụng, nhưng không đưa ra những loại thuốc mà chỉ có dược sư hạng nhất hay dược sư cung đình mới có thể sử dụng.

Dù Hiệu Thuốc dị giới chủ yếu sử dụng thuốc hiện đại, nhưng vẫn có những bệnh nhân yêu cầu thuốc truyền thống hoặc những bệnh nhân không xác định được bệnh lý, nên chỗ này vẫn thủ sẵn một số loại thuốc truyền thống.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng những loại thuốc này đều rất đắt tiền."

Juliana lo lắng từ chối khi Farma đưa cho cô thuốc, nhưng Farma đã sẵn sàng tặng cô một túi thuốc đầy đủ.

"Khi gặp khó khăn, chúng ta nên giúp đỡ nương tựa lẫn nhau. Số thuốc này cô có thể bán lấy tiền đi đường. Hãy cẩn thận để không bị cướp nữa và về nhà an toàn nhé. Ngoài ra, đừng mặc áo choàng dược sư, hãy mặc quần áo bình thường để tránh bị nhận ra và bị chúng tấn công. Nếu không có quần áo phù hợp, chúng tôi có thể cho cô mượn."

"Tôi không thể nhận lòng tốt này mà không trả ơn được. Vậy tôi sẽ dùng cơ thể mình để trả tiền thuốc ạ."

Juliana cảm thấy biết ơn nhưng cũng ngại ngùng trước sự rộng lượng của Farma.

"Cô không biết đấy thôi, Farma rất giàu á, nên cô không cần phải ngại đâu," Ellen đùa, giúp Juliana bớt ngại ngùng.

Đến thời điểm này, chỉ tính riêng doanh thu của Hiệu Thuốc dị giới và lương của dược sư cung điện, không bao gồm doanh số bán thuốc hợp nhất từ các hiệu thuốc liên doanh và tài sản của Bruno. Farma đã là một trong những người giàu nhất Đế đô rồi.

Cậu ta thậm chí còn được liệt kê trong danh sách những người đóng thuế hàng đầu của Đế đô.

Gần đây, Farma thậm chí còn nghĩ tài sản của bản thân sẽ sớm vượt qua tổng tài sản của Bruno ấy chứ.

Cậu kiếm được rất nhiều tiền, và cũng đã tạo ra phương thức chữa bệnh thần kỳ cho những bệnh dịch hạch và bảo vệ Thủ đô Đế chế, cậu trở nên nổi tiếng hơn với tư cách là một dược sư, cậu tiếp tục sản xuất nhiều loại thuốc mới và không còn phải chịu sự khinh miệt hay coi thường nữa.

"Dùng cơ thể để trả ư...?"

Farma, một trong những người giàu có nhất Đế quốc, đã sững người trước lời đề nghị "dùng cơ thể" đầy bất ngờ từ một phụ nữ trẻ.

"Ai chà, cậu ấy lại tin là thật rồi kìa. Farma không quen với những chuyện như thế này đâu, đừng trêu chọc cậu ấy nữa," Ellen cười khúc khích.

"Nếu không phiền, xin hãy cho tôi làm việc tại dược phòng này. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì, từ dọn dẹp đến các công việc vặt vãnh ạ."

Juliana gần như quỳ xuống sàn cầu xin.

"Không cần phải lo về việc trả ơn, hãy mang thuốc về đi," Farma đáp.

Hiệu Thuốc Dị giới đã có sáu nhân viên và hiện tại cũng không thiếu người. Hơn nữa, Farma cũng không biết rõ về thân thế của Juliana, và cô ấy cũng không có chút kiến thức nào về dược phẩm hiện đại, duy thế cũng đủ lý do để khiến cô không đáp ứng đủ điều kiện làm việc tại dược phòng này rồi.

"Làm ơn hãy cho tôi làm việc và học hỏi tại đây, nếu không phiền..." Juliana cầu khẩn.

(Nhân viên hiện tại đã đủ rồi mà.)

Farma thật sự muốn Juliana ra về.

Trước đây, đã có vô số dược sư đến xin làm đệ tử tại Hiệu Thuốc Dị giới, nhưng Farma đều khuyên họ nên nhập học hoặc tham gia các khóa học tại Trường Đại học Y Dược Đế quốc vào mùa thu để học về dược học. Dược học hiện đại không thể học trong một sớm một chiều, và việc để người có kiến thức nửa vời xử lý thuốc có thể rất nguy hiểm.

Farma cũng không muốn người ngoài nhân viên nhìn thấy hoạt động bên trong dược phòng.

"Được không, Farma-kun? Cũng có thể hiểu được mong muốn nhìn thấy công việc của một dược sư từ nước khác của cổ mà."

Ellen tỏ ra đồng cảm với Juliana.

"Ừm..."

Farma suy nghĩ một chút, nhưng khi Ellen mạnh mẽ đề nghị, cậu đành phải đồng ý.

"Ừm... nếu chỉ vài ngày thì cũng được. Nhưng cô không được kê đơn thuốc đâu." Farma đồng ý.

"Tôi không dám kê đơn thuốc đâu. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ ạ." Juliana vui mừng đáp.

Juliana bắt đầu giúp việc tại dược phòng. Cô là người chăm chỉ và cực kỳ nghiêm túc. Bắt đầu từ các công việc vặt vãnh và dọn dẹp, cô không bao giờ lơ là bất cứ nhiệm vụ nào. Dần dần, cô bắt đầu học cách pha chế dược phẩm hiện đại từ các dược sư khác và từ Ellen. Kỹ năng đo lường và tính toán của cô rất hoàn hảo, công việc văn phòng cũng không có sai sót, và cô học rất chăm chỉ từ sách giáo khoa của Farma. Thỉnh thoảng, cô còn đi ăn uống và mua sắm với các nhân viên khác, dần dần hòa nhập với họ.

Juliana nhanh chóng hiểu và thực hiện mọi nhiệm vụ một cách hoàn hảo, không hề gây rắc rối.

(Khả năng của cô ấy cao như vậy mà chỉ là dược sư hạng nhì sao?)

Farma nghĩ thầm, cảm thấy ấn tượng.

Mặc dù không còn tiền, Juliana có một kỹ năng hiếm có: mát-xa bằng thần lực.

Cô dùng cây trượng để truyền thần lực vào bệnh nhân, giúp họ thư giãn và cân bằng điều hoà lưu thông cơ thể.

Trong giờ nghỉ tại dược phòng, Juliana mát xa cho các nhân viên để giúp họ thư giãn.

Ellen rất thích phương pháp mát-xa của Juliana.

"Tuyệt quá, vai của mình cảm thấy rất dễ chịu hơn hẳn. Juliana nè, chỉ với kỹ năng này thôi cô cũng có thể sống tốt rồi!"

"Dạ vâng, được Eleonore-sama khen ngợi thật là lấy làm vinh dự ạ."

Ellen rất thích cách mát xa của Juliana.

"Đúng á, cảm giác như cả cơ thể đang nhảy múa vậy." Lotte hào hứng nói.

"Hehehe, Lotte-chan, đây là lần đầu tiên em trải nghiệm thần lực nhỉ, có kích thích không?"

(Lotte như bị quá tải thần lực ấy. Trông cô ấy như thể vừa uống thuốc vậy.)

Truyền thần lực vào người bình thường không có thần lực bẩm sinh cần phải cẩn thận.

Khi Farma còn đang đứng quan sát, Ellen mời cậu:

"Farma-kun, em cũng nên thử đi."

"Cơ thể sẽ được thư giãn lắm đấy ạ."

Ellen và Lotte thay phiên nhau khuyến khích, Farma quyết định thử tẹo xem thế nào.

"Vậy thì, nhờ cô nhé."

Farma nằm sấp trên giường trong phòng khám, Juliana dùng trượng mát xa cơ thể cậu, giống như một cái lăn vậy. Dù không cảm nhận được thần lực từ Juliana vì thần lực của Farma quá mạnh, nhưng hiệu quả của mát xa thì rõ rệt.

(Thật tuyệt, cảm giác như cả cơ thể mình như bột nhào vậy.)

"Juliana, thần thuật này có hệ thống kỹ thuật bài bản nào không? Tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn."

"Dạ vâng, tôi đã hoàn thành khóa huấn luyện thần thuật mát xa ạ."

"Uầy, cũng khá hữu ích trong việc điều trị những triệu chứng không rõ nguyên nhân đó."

"Đó là gì vậy ạ?"

"Là những triệu chứng mà thuốc không thể chữa khỏi."

"Dạ vâng, thế thì đúng rồi, tôi cũng sử dụng thần thuật này trong những trường hợp như vậy."

Trong số những bệnh nhân đến dược phòng, có những người không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào khi kiểm tra bằng mắt thường, khiến việc chẩn đoán gặp trở ngại.

Về những triệu chứng không rõ ràng như đau đầu, đau vai, đau lưng, đau bụng, và các biểu hiện khó chịu khác, bệnh nhân kêu đau nhưng khi kiểm tra lại không tìm ra nguyên nhân chính xác.

Đau đớn là một cảm giác chủ quan, nó có thể bị gia tăng bởi sự lo lắng và căng thẳng, điều này làm cho việc can thiệp của tác động bên ngoài trở nên khó khăn hơn.

Về mặt y học và dược học, nếu không nằm trong phạm vi điều trị, không thể tiến hành trị liệu vì không thể dùng những phương pháp không có căn cứ khoa học được.

Khi không tìm ra nguyên nhân chính xác của các triệu chứng, bệnh nhân thường bị chuyển qua nhiều khoa để kiểm tra, tham gia các chương trình phục hồi chức năng mà không có bất kỳ sự cải thiện nào.

Điều này dẫn đến sự thất vọng với y học hiện đại và họ có thể tìm đến các phương pháp điều trị dân gian hoặc các biện pháp khác không hiệu quả, mấy cái sự vụ này cũng hay xảy ra ở Nhật Bản thời hiện đại.

Đối với những triệu chứng khó chịu thế này, gần đây Farma nghĩ rằng thần thuật có thể có hiệu quả.

Đặc biệt là đối với các triệu chứng như đau vai, đau lưng và đau đầu, việc dùng thần lực xoa bóp lên vùng đau có thể mang lại hiệu quả hơn là chỉ đơn thuần làm yên lòng bệnh nhân.

Ellen cho biết các dược sư và y sư trong thế giới này cũng dùng cách này để giảm đau cho bệnh nhân. Những người sử dụng thần thuật mạnh mẽ đặc biệt giỏi về lĩnh vực này, và Bruno cũng nổi tiếng trong lĩnh vực đó lắm.

Trước đây, Farma sẽ cho rằng đó chỉ là "mê tín dị đoan", nhưng khi chứng kiến hiệu quả của việc Juliana dùng gậy để tăng cường thần lực cho bệnh nhân, cậu bắt đầu nghĩ rằng nên xem xét hiệu quả của phương pháp này về mặt y học và nếu có hiệu quả thì nên áp dụng tại dược phòng của mình.

"Có lẽ mình sẽ tiến hành thử nghiệm so sánh ngẫu nhiên để loại bỏ thiên vị, kiểm tra xem liệu có hiệu quả hơn giả dược không," Farma suy nghĩ.

"Giả dược là gì ạ?" Juliana hỏi.

Farma giải thích rằng hiệu ứng giả dược là khi một phương pháp không có hiệu quả thực sự nhưng lại tạo ra hiệu quả nhờ ám thị. Ví dụ, khi uống một viên thuốc không có tác dụng gì nhưng bản thân tin rằng đó là thuốc chữa bệnh thì cơ thể sẽ cảm thấy tốt hơn.

"Đối với bất kỳ loại thuốc hoặc phương pháp điều trị mới nào, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hiệu quả của nó bằng các phương pháp thống kê để đảm bảo đó không chỉ là kết quả do niềm tin sai lệch. Điều này rất quan trọng vì lợi ích của bệnh nhân, nên phải thu thập dữ liệu cẩn thận."

Farma cũng giải thích ngắn gọn về phân tích thống kê cho Juliana.

"Dù Farma-sama trông trẻ tuổi, nhưng ngài lại biết rất nhiều đó ạ." Juliana cảm thán.

Trong khi Farma và Juliana đang nói chuyện và cậu cảm thấy thoải mái vì những động tác mát xa, bỗng nhiên Farma cảm nhận được một điều gì đó bất thường và quay lại phía sau: "Hửm?"

"Gì vậy ạ?"

"Không có gì cả!"

Juliana trả lời với vẻ lo lắng: "Có phải tôi làm gì sai không ạ?"

Juliana sợ hãi cúi thấp vai và buông cây trượng mà cô đang cầm.

"Xin lỗi, tôi bị mất tập trung. Tiếp tục đi."

Sau đó, Juliana bắt đầu thường xuyên biểu lộ vẻ mặt lo lắng. Dù cô vẫn làm việc chăm chỉ và không bỏ lỡ bất kỳ nhiệm vụ nào, nhưng biểu cảm của cô trở nên u ám hơn và cô ngày càng ít nói.

Farma tự hỏi: (Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy.)

Những ngày trôi qua, Farma ngày càng quan tâm đến tình trạng của Juliana.

Rồi một ngày nọ, Juliana đột ngột biến mất khỏi dược phòng.

“Juliana đâu rồi?” các nhân viên trong dược phòng bắt đầu lo lắng và tìm kiếm khắp nơi trong thành phố.

Tuy nhiên, dù tìm kiếm ở những nơi có thể nghĩ đến, họ vẫn không thấy cô.

Ngay cả khi sử dụng mạng lưới thông tin của dược sư Celest hay hỏi thăm từ những người bán báo, họ cũng không tìm ra manh mối nào.

“Thành phố San Flueve rộng lớn thế này, có tìm kiếm là vô ích,”

Roger nói khi anh mệt mỏi sau khi chạy khắp thành phố trên lưng ngựa.

“Em bị lạc đường rồi, xin lỗi!”

Rebecca cũng đi tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng lại bị lạc và phải được cảnh vệ dẫn về. Có vẻ như Rebecca bị lạc đường khá thường xuyên.

(Nếu mình chú ý hơn đến các đặc điểm cơ thể của cô ấy thì tốt.)

Nếu Juliana có bệnh lý gì đó, Farma có thể dùng phép thuật của mình để nhìn xuyên qua mọi người trong thành phố và tìm cô. Nhưng cậu đã không kiểm tra sức khỏe cho cô bằng Thần Thuật.

“Có lẽ cô ấy đã về quê rồi. Em muốn tổ chức một buổi tiệc chia tay cho cô ấy, vậy mà...”

Lotte nói với vẻ tiếc nuối.

“Cô ấy không có vẻ là người sẽ bỏ đi mà không nói gì thế này đâu, hy vọng cô ấy không gặp rắc rối.”

Ellen lau kính mắt của mình, cố gắng xua tan những suy nghĩ tồi tệ.

“Từ lúc nào cô ấy bắt đầu trông có vẻ lo lắng như vậy...” Farma suy nghĩ khi cậu sắp xếp các hồ sơ và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh thành phố.

Tối hôm đó, dược phòng đóng cửa mà không tìm thấy Juliana.

Bầu trời thành phố bị bao phủ bởi những đám mây dày đặc và mưa bắt đầu trút xuống.

“Hãy về thôi,” 

Falma nói khi cậu cùng Cedric và Lotte chuẩn bị lên xe ngựa trở về nhà. Lotte đột nhiên dừng lại.

“Em muốn tìm Juliana thêm chút nữa. Trời đang mưa, nếu cô ấy vẫn đang lạc đâu đó trong thành phố thì…”

Lotte lo lắng rằng Juliana có thể bị ướt sũng trong cơn mưa.

“Đúng vậy, chúng ta hãy tìm thêm một chút nữa rồi mới về nhé.” Farma đồng ý.

Ba người hỏi thăm người đi đường và cảnh vệ. Cuối cùng, họ thu được thông tin rằng có một cô gái trẻ giống Juliana đã hỏi về tòa nhà cao nhất trong thành phố.

(Chẳng lẽ... cô ấy đã nghĩ quẩn?!)

“Lotte, Cedric, về nhà đi!” Farma bảo hai người ở lại và bắt đầu chạy băng qua các con hẻm trong thành phố.

“Farma-sama!?”

Khi Lotte đuổi theo vào hẻm, Farma đã không còn ở đó nữa.

“Ơ, Farma... sama?”

Farma đã dùng cây trượng thần bay lên và kiểm tra tất cả các tháp chuông trong thành phố từ trên cao. Cuối cùng, cậu phát hiện một cô gái đang ở một góc của tháp chuông cao nhất trong thành phố.

Farma đáp xuống yên lặng phía sau cô ấy, tránh tạo ra âm thanh.

Cô ấy đang ngồi co ro dưới cơn mưa, vượt qua lan can của tháp chuông.

Trước mặt cô ấy không có tay vịn hay lan can nào, chỉ cần một bước sải chân là có thể rơi xuống và chết ngay lập tức.

Một nửa chân của cô đã đặt lên rìa của tháp.

Cô ấy có vẻ đang do dự.

“Không cần nói gì cả, chỉ cần đừng di chuyển,”

Farma nhẹ nhàng lên tiếng. Cô gái giật mình ngẩng đầu lên và lập tức đứng dậy.

“... Farma-sama...”

“Đừng di chuyển.”

“Đừng đến gần tôi... Tôi không còn mặt mũi nào để gặp ngài nữa. Tất cả đều là dối trá.”

Cô ấy đối diện với Farma và trong tình trạng như sắp nhảy, cô thú nhận toàn bộ.

“Tôi không phải là một dược sư hành nghề, và tôi cũng không bị trộm.”

“Thì sao?”

Farma đáp lời không một chút bận tâm.

“Chuyện đó chẳng quan trọng, không có lý do gì mà cô phải nhảy xuống cả.”

Farma nắm chặt cây trượng thần. Nếu cô ấy thực sự nhảy xuống, cậu đã sẵn sàng bắt lấy cô ấy giữa không trung.

“Nếu cô thực sự có ý định đó, hãy nói chuyện với tôi trước đã.”

Cô gái bật khóc.

“Tôi là Thần Quan cấp cao của Đại Thần Điện.”

Sau khi đưa cô gái vào bên trong lan can, Farma lắng nghe câu chuyện của cô.

“Chúng tôi được lệnh tiếp cận và thu phục Farma-sama để lấy đi thần lực của cậu. Nhưng càng biết nhiều về cậu, tôi càng không thể làm được điều đó. Việc lấy đi thần lực từ một Thủ Hộ Thần là trái với đức tin của tôi. Tôi không thể làm được. Nhưng nếu không làm, tôi sẽ phản bội thần điện... và vì thế, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc nhảy xuống.”

“Tại sao lại phải như vậy?”

“Nếu không nhảy, tôi cũng sẽ chết... Tôi đã bị nguyền rủa. Thánh Chú Văn sẽ từ từ xâm chiếm và cuối cùng tôi sẽ mất đi nhân tính... Trước khi làm hại người khác, tôi thà chết quách đi cho rồi.”

Khi Farma hỏi thêm về tình hình, cô ấy nói:

“Thần Quan cấp cao biết bí mật của Đại Thần Điện đều bị nguyền rủa từ khi nhận chức để không thể phản bội Thần Điện. Nếu không quay lại và uống thuốc giải từ Đại Thần Điện, tôi sẽ mất đi nhân tính và chết.”

(Thật kinh khủng... Thần Điện Bộ Thượng Tầng thực sự rất đáng sợ.)

“Thánh Chú Văn ở đâu?”

Cô ấy lắc đầu không nói.

Khi Farma dùng Con Mắt Chuẩn Đoán để kiểm tra, cậu phát hiện một dấu ấn màu xanh đen trên cổ cô, dấu ấn đó đang bắt đầu lan ra khắp làn da.

“Thật tàn nhẫn.”

Farma cảm thấy phẫn nộ trước cách làm tàn bạo của Đại Thần Điện.

Cậu không hiểu tại sao họ lại cần phải làm điều này để tăng cường sức mạnh của tổ chức nữa.

“Tôi sẽ chạm vào đây.”

Nói rồi, Farma bất ngờ nắm lấy cổ cô ấy.

“Ứ... Hức hức..!”

Bất ngờ bị nắm lấy, cô ấy không khỏi thét lên, đôi mắt nhắm lại.

Khi Farma truyền thần lực của mình lên Chú Văn, lời nguyền đó hoàn toàn tiêu biến.

“Lời nguyền đã biến mất rồi. Cô đã được tự do.”

“Hả… Hả!?”

Cô ấy ngẩn ngơ, không thể tin vào mắt mình.

“Phương pháp để xóa bỏ Thánh Chú Văn không tồn tại trên thế gian này…”

“Thì chỉ có tôi mới làm được mà thôi.”

“Farma-sama, quả thật ngài sở hữu sức mạnh vượt trội hơn bất kỳ vị Thủ Hộ Thần nào trong lịch sử… Trong hàng trăm năm qua, các Thủ Hộ Thần không hạ thế, mà ngài như đang mang trong mình sức mạnh của nhiều Thủ Hộ Thần cùng một lúc.”

Nghe thấy điều đó, Farma hiểu rằng có lẽ sức mạnh của những Thủ Hộ Thần chưa xuất hiện trong thời gian dài đã được chuyển giao sang cậu.

“Tôi không phải là một người vĩ đại như vậy đâu, đừng quá đề cao như vậy. Tôi chỉ là một con người giống như cô thôi.”

Dù mang trong mình sức mạnh của Thần Dược, Farma vẫn giữ tâm thái của một con người bình thường.

“Vậy Đại Thần Điện đang định làm gì với sức mạnh của tôi?”

“Chúng tôi đang dùng sức mạnh của ngài để giữ gìn thế giới đang dần sụp đổ bằng cách dùng ‘Bánh Răng gông cùm’ để nối liền thế giới này với thế giới khác. Chúng tôi đang dùng những bánh răng để giữ cho các khớp nối giữa các thế giới không bị tuột ra. Để vận hành cơ cấu này, cần phải có sức mạnh của thủ hộ thần. Dù phải làm những việc trái với tín ngưỡng và tổn hại đến thủ hộ thần, chúng tôi cũng không còn cách nào khác để ngăn chặn sự sụp đổ của thế giới.”

“Thế giới đang dần sụp đổ ư?”

Lời thừa nhận bất ngờ từ một thần quan của Đại Thần Điện.

Salomon đã nói rằng Đại Thần Điện đã dụ dỗ lừa lọc các Thủ Hộ Thần và giam giữ họ cho đến khi biến mất, nhưng dường như đằng sau đó còn ẩn giấu những sự thật khủng khiếp hơn nhiều.

Farma bối rối vì trước đó cậu chỉ nghĩ rằng thượng tầng của Đại Thần Điện chỉ là một tập hợp những tín đồ cuồng tín.

(Có thật là như vậy không?)

Farma sử dụng khả năng nhìn thấu của mình để tìm hiểu liệu cô ấy có đang nói dối hay không. Mặc dù công cụ phát hiện nói dối bằng cảm biến sinh lý chưa được chứng minh về mặt khoa học, nhưng thông qua việc quan sát trạng thái não bộ khi nói dối, cậu có thể tìm ra manh mối về sự thật.

Sau một vài câu hỏi, trạng thái sinh lý não bộ của cô ấy không hề thay đổi.

(Có thể là sự thật… Nếu vậy, việc Đại Thần Điện muốn giam giữ mình và rút cạn sức mạnh của mình cũng có thể là vì lý do không thể tránh khỏi này.)

“Cô định làm thế nào để lấy được sức mạnh của tôi và mang về? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô có thể đánh bại tôi và kéo tôi về sao?”

“Có một bảo vật có khả năng hút cạn sức mạnh của thần… Nhưng giờ thì không thể làm vậy nữa rồi.”

“Cái đó gắn bên cạnh trượng của cô là bảo vật phải không?”

“Cái này…”

“Cho tôi mượn đi.”

Farma lấy thanh bảo kiếm từ tay Juliana, nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi bao. Cán kiếm hiện ra hai lưỡi kiếm mảnh mai, song song, giống như con dao gọt trái cây.

"Hình dáng của thanh kiếm này giống như một cái phích cắm nhỉ. Thế còn cách hút thần lực thì sao?"

Farma dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên lưỡi kiếm, nhưng không hề có máu chảy ra. Cầm lưỡi kiếm trong tay cũng không cảm thấy có gì thay đổi.

"Xin hãy trả lại cho tôi! Tuyệt đối không thể làm hại đến ngài được… Làm vậy là hoàn toàn sai trái!"

Juliana tuyệt vọng cố gắng giành lại thanh kiếm.

(Hại đến ngài? … Có nghĩa là, phải đâm vào người sao?)

Farma quyết định đâm lưỡi kiếm vào đùi mình.

Vì cơ thể của Farma không phải là thực thể vật lý, nên không hề có máu chảy ra. Cảm giác đau đớn và mệt mỏi chỉ nhẹ ở mức độ có thể chịu đựng được.

"Aaaaa!? Ngài Farma!"

Juliana hoảng hốt nhìn thấy hành động của Farma.

1f36386d-86b0-40c5-8138-74f2d8a9a70f.jpg

「Có phải thanh kiếm này giống như một loại pin không nhỉ?

Farma tưởng tượng việc nạp thần lực vào thanh kiếm, và ngay lập tức, thanh kiếm bắt đầu phát sáng, ánh sáng nhấp nháy dữ dội. Khi lượng thần lực đạt đến một mức nhất định, thanh kiếm không còn hấp thụ thêm được nữa.

"Được rồi, đã đầy rồi. Đây, tôi đã làm xong rồi. Còn thanh bảo kiếm nào khác không? Có vẻ như còn có thể làm vài lần nữa đấy."

Farma cẩn thận đặt thanh kiếm vào bao và đưa lại cho Juliana.

Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng hai mươi giây.

"Hả!? Hể? Không có chuyện gì xảy ra sao? Theo truyền thuyết, thanh kiếm này có thể gây ra nỗi đau tột cùng cho các Thủ Hộ Thần và hút sạch thần lực của họ kia mà!"

"Chả thấy gì cả, thần lực của tôi cũng không giảm đi chút nào. Thế thì liệu cô có lấy đủ thần lực để hoàn thành nhiệm vụ và trở về điện thần không? Nếu chưa đủ thì cứ đến lấy thêm, còn cái lượng tôi vừa nạp vào này sẽ giữ cho cái “bánh răng gông cùm” gì gì đó hoạt động được một thời gian."

Farma vẫn còn băn khoăn về cái thiết bị kỳ lạ ấy nên chẳng biết nói sao cho chuẩn, không rõ là “bánh răng” hay “gông cùm” nữa.

"Ôi, đúng thật nè… Thật không thể nào tin nổi."

Juliana đáp lại rằng lượng thần lực nạp vào sẽ đủ để vận hành bánh răng trong một khoảng thời gian dài.

"Cái “bánh răng gông cùm” đó nằm ở đâu?"

"Ở sâu dưới lòng đất của Điện Thần, có một lối vào thế giới khác. Từ đó…"

"Vậy thì, hãy nói với họ rằng tôi sẽ đi xem tình hình một lần. Nếu có thể giúp thế giới thoát khỏi nguy cơ, tôi sẵn lòng hợp tác."

Farma nói với Juliana rằng nếu có thể, hãy đàm phán một cách chính thức thay vì lén lút như thế này.

"Có những điều chỉ khi nói ra mới hiểu được, nếu không nói thì làm sao biết được."

Farma mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Juliana.

Ngày hôm sau, Juliana chuẩn bị trở về Thần Thánh Quốc.

Cô cảm thấy lo lắng, sợ rằng nếu cô không trở về kịp thời, có thể sẽ có những sát thủ mới được phái đến để tấn công Farma, và điều đó lại có thể gây thêm rắc rối. Còn những nhân viên trong tiệm thuốc thì không biết gì về những mưu đồ ẩn sau đó.

Trước khi rời đi, Juliana dành những phút cuối cùng để thực hiện một liệu pháp mát xa thần thuật với tất cả các nhân viên tiệm thuốc, dùng cả trái tim của mình để cảm ơn họ.

Đây là một kỹ thuật thuộc về các y sư thần thánh. Và nhờ vào ý tưởng của Lotte, mọi người cũng tổ chức một buổi tiệc chia tay giản dị để tiễn cô.

"Mặc dù thời gian không dài, nhưng tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người. Thật biết ơn tất cả mọi người từ tận đáy lòng."

Juliana cám ơn tất cả mọi người với lòng chân thành, không khỏi xúc động khi chuẩn bị rời xa họ.

"Cô không cần vội vã đâu, hãy ở lại thêm chút nữa đi…"

Ellen cảm thấy tiếc nuối khi phải chia tay, có lẽ vì sự dễ chịu từ liệu pháp mát xa thần thuật khiến cô mê mẩn.

"À, lần này thì cô phải về, nhưng đừng quên ghé thăm chúng tôi lần tới nhé."

Farma đáp lại một cách thoải mái, không hề có vẻ gì là tiếc nuối hay bận tâm đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua cả.

"Từ trước đến nay, Thần Điện đã nghĩ rằng con người không thể giao tiếp với Thủ Hộ Thần. Nhưng… đó là một sai lầm to lớn. Tôi sẽ đem những điều tôi đã thấy, cùng với bảo vật tôi đã mang theo, kể cho các trưởng lão ở Thần Điện về ngài."

Trước khi rời đi, Juliana bộc bạch cảm xúc của mình với Farma, rồi trở về Thần Thánh Quốc.