Chương 9: Trò chơi Đấu tay đôi
Tám năm kể từ khi lập làng. Tại trung tâm ngôi làng gần cổng vào, nơi Allen từng đi cùng Rodan hồi nhỏ. Ở đó giờ đã xây thêm vài công trình như cửa hàng, quán trọ và khu hành chính và là nơi trưởng làng sống. Không có nông nô nào quanh đây, chỉ có những người công dân bình thường.
Nơi Allen sống thuộc rìa ngoài của ngôi làng, hay gọi là vùng trồng trọt. Hiển nhiên, nơi đông người nhất chính là gần cái chuông ngoài cổng.
*Ding*
*Ding*
*Ding*
Nhịp tim của anh rộn liên hồi. Anh vừa lo lắng, vừa hứng thú với trận chiến không thể tránh khỏi này.
Khoảng 10 phút sau khi tiếng chuông reo, cô ấy cũng tới. Cuối cùng, một đối thủ xứng tầm, trận chiến của chúng tôi sẽ đi vào lịch sử.
“Alleeen, mình này~”
Nhanh nhẹn lách qua cánh cổng cũ kĩ của khu vườn, một cô bé tóc ngang vai màu hồng tiếp cận tôi. Đôi mắt màu xanh ngọc của cô ấy long lanh ánh nhìn thích thú. Bộ áo vải nâu gai dầu giống như Allen và các nông nô khác.
Và, một vật dụng không hề liên quan, cô ấy đeo trên thắt lưng một thanh kiếm gỗ đẽo hẳn vì lý do đó.
Kurena đến nhà tôi chơi từ mùng một tháng Mười. Chắc bởi Gelda nhà bên nghe kể Allen sẽ được tự do hơn kể từ khi tôi lên ba tuổi.
Hôm đầu, Kurena tới chơi cùng Gelda. Dù chỉ là đi thăm, nhưng nhỏ đã lăm lăm hai thanh kiếm gỗ trên hông rồi. Nhìn vậy là tôi đoán tương lai rồi.
Gelda xin tôi, thậm chí đi xa đến mức quỳ ‘dogeza’, rằng hãy chơi với con bé tomboy Kurena này lúc chuông 3 giờ sáng.
Từ đấy, hàng ngày, Kurena chạy thẳng sang nhà Allen khi tiếng chuông reo lên. Đánh giá thời gian xuất hiện, nhỏ chắc chắc chắn chạy ngay lập tức khi có tiếng chuông.
(Từng có lần tôi ngẫm mình, “thế éo nào một ông chú cơ bắp cuồn cuộn như Gelda lại không trông nổi một con nhóc mới lớn chứ?”)
Thể chất của bố Kurena hơn Rodan rất nhiều. Khi ông găng cơ, một thớ thịt cứng như đá cộm lên từ bắp tay. Từ hai ông bố Rodan và Gelda, tôi đã bị ám bởi cái suy nghĩ ‘nông nô là tầng lớp cơ bắp’.
“À, Kurena. Cậu vẫn năng động như mọi khi. Hôm nay chúng ta chơi gì thế?”
(Tôi biết mọi người nghĩ hỏi thừa nhưng mất gì mà không hỏi chứ.)
“Geez, tất nhiên đó là trò Đấu tay đôi của Kỵ sĩ!”
Nhỏ bĩu môi nói, vì câu hỏi vô nghĩa của tôi.
“Đấu tay đôi Kỵ sĩ, à? Vậy qua đằng kia đi vì cái cây này sẽ cản đường.”
“Được!!” Kurena nói trong nụ cười lớn.
Một khu vực hẹp sẽ rất khó dàn chiến thuật. Tôi biết không gian và môi trường đóng vai trò sống còn trong một trận chiến.
(Đây là một thế giới fantasy với kiếm và phép thuật, huh? Ra là vậy.)
Trong không gian khu vườn, hai đứa trẻ đứng đối diện. Cả hai đều giữ một thanh kiếm gỗ đẽo trên tay.
Dù chỉ khoảng 30cm nhưng chúng cũng dài gần một phần 3 chiều cao của những đứa trẻ.
“Vậy thì, Bắt đầu~ Tên ta là Kỵ sĩ Kurena! Ta đến đây!”
“Được thôi!”
“Không, không phải là ‘Được thôi!’! Cậu phải nói tên của bản thân nữa!!”, nhỏ kêu lên, và lại bĩu môi.
Có vẻ Đấu tay đôi luôn phải xưng tên khi bắt đầu. Cô ta vung thanh kiếm qua lại trái phải chỉ tôi cách làm cho đúng.
(Má chứ, ngại quá mất, này ông bạn, chú đã dạy con cá mắm này cái gì vậy hả, Gelda-san!?! Tại sao tôi phải đào mồ quá khứ đau đớn trong một trò chơi đánh nhau ở tuổi này chứ?! À, mà khoan, mình mới 3 tuổi nhỉ.)
“Tên ta là Kỵ sĩ Allen! Đến đây!!”
Tôi thu người thủ thế nắm chặt thanh kiếm gỗ ở thắt lưng. Vì là một ông chú 35 tuổi, tôi hét lên với giọng lớn hơn rất nhiều so với trẻ con.
Cười thỏa mãn với màn giới thiệu của tôi, Kurena thu hẹp khoảng cách ngay lập tức. Và một cơn chấn động mạnh mẽ khi tôi chặn đòn bằng thanh kiếm tập. Tôi cố gắng vung những đường chém của mình về phía cô bé nhưng nhỏ dễ dàng né đi.
Cứ thế tiếp tục trò chơi Đấu tay đôi. Hai thanh kiếm vung lên không biết bao lần chúng chạm vào nhau.
(Kỳ lạ, thật là kỳ lạ.)
Tôi luôn là người chơi hệ thủ và chắc chắn không có một khởi đầu áp đảo từ lúc bắt đầu trận đấu. Tôi không biết bao lần nói thầm, “Cái này, không thế”. Tại sao ư? Lần trước và trước nữa, dù đã chứa hết cả ô trống, tôi vẫn bị áp đảo hoàn toàn.
Nhưng giờ, tôi đã sử dụng các thẻ mới. Các thẻ giờ đã nâng từ H sang G, Mỗi loại quái hai thẻ và số ô trống còn lại là thẻ gia tăng phòng thủ.
Sức mạnh tôi có khi giờ còn hơn cả đứa trẻ 10 tuổi thậm chí gần bằng sức mạnh người trưởng thành cũng nên. Dùng hết sức của mình, dùng hết tất cả các ô trống, chỉ để đấu lại một đứa bé gái 3 tuổi.
(Không thể đánh trúng… dù chỉ một đòn. Mình nên thêm vài điểm vào Nhanh nhẹn không nhỉ? Nah, không thể chặn được đòn tấn công nhỏ này nếu giảm điểm tấn công hơn nữa. Chỉ số mình thấp về mọi mặt!)
Kurena thì cân bằng giữa sức mạnh và nhanh nhẹn. Để không bị dồn vào góc vườn, anh điên cuồng chống đỡ con quỷ chiến trận vừa điều chỉnh vị trí của mình.
“Như tôi nghĩ, làm chuyện này với Allen thì vui hơn với bố!”
Kurena nói. Tay của cô ấy rung lên vì thích thú. Chắc chắn một Allen nghiêm túc sử dụng hết sức mạnh hào quang lá bài là đối thủ hoàn hảo cho nhỏ, từ vóc dáng tuổi tác đến khả năng.
“Cảm ơn.”
Tôi nghiêm mặt cười. Trận đấu mới chỉ bắt đầu. Với một khoảng nghỉ nhỏ, nó còn kéo dài đến cả một tiếng.
Buổi tối một nông nô từ khá sớm vì chỉ có lò sưởi đất làm nguồn sáng của họ. Thường thì 4 giờ chiều, Rodan và Theresia sẽ quay về nhà sau khi ra đồng
“Ôi chúa, Kurena-chan, con cũng đến chơi hôm nay sao?”
“Vâng! Con chơi trò Đấu tay đôi với Allen!”
Theresia hiền hậu cười, nheo mắt nhìn tôi và Kurena lê lết bùn trong vườn. Kẽ thở phào, cuối cùng, trận đấu của tôi cũng kết thúc. Trận đấu phòng thủ một chiều.
“Tuyệt thật. Kurena-chan, trời cũng tối rồi, con nên về nhà sớm đi.”
“Vâng, cháu hiểu, Hẹn gặp lại! Allen!!”
Cô bé hét lên hào hứng hét vào mặt tôi lướt nhanh ra ngoài rồi nước rút về nhà của em, vẫn tràn đầy năng lượng.
“Cố hết sức, huh? Đúng là con trai của ta.”
Rodan, người cũng thấy hành động của Gelda hôm ấy, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Bữa tối đã điểm. Giống như mọi ngày nhưng hôm nay tôi sẽ làm đặc biệt hơn chút.
“Đây là cho bố.”
“Cảm ơn con.”
Tôi đưa đĩa đỗ xào cho Rodan. Từ giờ tôi sẽ giúp mọi người việc nhà.
“Allen đúng là bé ngoan.”, Theresia nói, trong khi vỗ đầu tôi. Sau khi lên ba, tôi bắt đầu giúp việc nhà. Có một lý do đằng sau đó.
Theresia ngồi xuống, chậm rãi và cẩn thận, tránh ảnh hưởng bụng cô ấy. Cô ấy đang mang một đứa bé tất nhiên là em của tôi. Và cả gia đình của tôi đang háo hức chờ đứa em của tôi. Đứa trẻ có lẽ ra khoảng cuối năm nay. Bố tôi cũng cố hết sức làm lụng để chăm sóc sức khỏe cho cô ấy.
Trong bữa ăn gia đình, tôi nói với Rodan.
“Bố ơi, bụng mẹ giờ đã to rồi, hãy để con phụ cánh đồng cho.”
Gần đây, Theresia đôi khi gặp khó để di chuyển, điều đó làm tôi cực kỳ khó chịu. Giấu vụ triệu hồi với tạo quái thú qua một bên, Allen nghĩ đã đến lúc cho họ biết khả năng thể chất trung bình của mình.
“…….”
Rodan không nói lời nào. Có lẽ anh thấy khá sốc. Không nên lời, giọng anh cứng nhắc.
“Allen, con vẫn còn nhỏ thì nên chơi với Kurena, được không?”
Rồi Theresia tiếp lời không chần chừ.
“Phải đó, Allen. Con làm việc nhà là mẹ đỡ mệt rồi. Rồi sẽ một ngày con được ra cánh đồng thôi, giờ cứ chơi đi con.”
Hồi còn là Kenichi, tôi đã từng phải cọ bồn tắm suối thời thơ ấu của mình. Thế tôi mới nghĩ cái ý tưởng này.
Nhưng, với Rodan, nông nghiệp là công việc nặng nhọc. Đó là công việc của một nông nô. Nó không vui chút nào và cũng không phải thử có thể trao cho một đứa trẻ 3 tuổi. Và anh ấy cũng nghĩ rằng trở thành nông nô không phải điều hạnh phúc gì cả.
Có một sự khác biệt rất lớn giữa thường thức của Allen và Rodan. Dù mới 3 tuổi đời nhưng tôi đã 35 tuổi đảng. Không có chuyện nhận thức bị thay đổi trong vỏn vẹn 3 năm hồi xuân được.
(Hmm, như mình nghĩ, không làm vậy được rồi. Hẳn có ngoại lệ với đứa trẻ 3 tuổi nhỉ. Chà, danh sách nhiệm vụ ngày mai lại dài thêm rồi.)
Hiển nhiên anh ta sẽ từ chối tôi.
Tôi muốn làm được nhiều việc, giúp mọi người nhiều hơn.
“À phải rồi, bố mẹ biết hôm nay Kurena làm gì không?”
“Ồ? Kurena-chan dễ thương đã làm gì thế?”
Để đổi bầu không khí, tôi nói về nhỏ Kurena với một nụ cười.
_________________________
Jap - Eng Translator: Tsugane
Eng - Vie Translator: Vibrate Entire