Xích mích
Đã ba ngày từ hôm Rodan về bầm mặt. Anh không nói gì cả. Chỉ im hằn mặt.
Chúng tôi đều biết lý do cả, đó từ nhà Kurena. Được nghe nói, có vụ gì đó giữa hai ông bố.
Không chắc là điều gì nhưng điều chắc chắn là họ đã đánh nhau ngay sau ngày lễ phán xét. cái hôm Allen không làm gì được ngoài cắn răng nhận mác ‘Vô năng’ và một chỉ số toàn E.
Hàng ngày, Allen ôm chặt cuốn Grimoire trong người và cầu nguyện cái ‘Tài năng’ bị lỗi cùng bộ chỉ số toàn E mau mau bình thường. Nhưng không may, không một âm hơi nào từ các vị thần.
Hồi Allen còn là Kenichi, có lần vật phẩm mà anh chế tạo sau khi cày cuốc cả năm trời biến mất cùng lúc máy chủ sập— rõ ràng là sai lầm của quản trị viên. Và sau đó, anh đã nhận lại được vật phẩm từ thư mục sao lưu của máy chủ vì anh đã gửi báo lỗi hàng ngày. Thế nên, anh đã quyết định, gửi lời cầu nguyện của mình hàng ngày, cho đến khi nhận được câu trả lời từ thần.
“Allen, con xong chưa?”
“Rồi ạ.”
Không có gì nhiều để chuẩn bị. Cầm thêm thanh kiếm đề phòng, chẳng may Kurena lại dở chứng.
“Nhanh, nhanh, anh cũng phải đi cùng. Mà quan trọng hơn, nay anh dậy sớm l—sao lại nằm ì rồi?!”
Theresia kéo Rodan xuống giường khi ông đang nằm cạnh Mash. Có vẻ Rodan vẫn còn mắc vụ hôm bữa.
*Ding*
*Ding*
*Ding*
Chuông làng reo, báo hiệu đã 3 giờ chiều.
Chúng tôi đi đến nhà hàng xóm. Một buổi chiều cuối tháng tám. Cánh đồng thu hoạch sớm hơn mọi năm
(Cũng khá lâu từ lần cuối mình đến nhà Kurena.)
Bốn năm rưỡi trong cái thế giới này . Dù chơi với Kurena hàng ngày từ hồi lên ba thực ra toàn Kurena chay sang nhà Allen là chính, Kurena hầu như là người đến. Chỉ vài lần Allen qua nhà Kurena chơi.
Hôm nay, hai nhà ăn tối cùng nhau, Theresia đặt đồ ăn vào trong cái làn và cả gia đình khởi hành.
55 phút sau.
“Xin chào cả nhà.”
Một người phụ nữ tóc hồng ngang vai với đôi mắt xanh lam đứng vẫy tay.
“Mithilda, Xin lỗi vì vụ hôm trước của Rodan.”
“Cô nói gì thế? Gelda cũng có lỗi mà, hắn nên trưởng thành hơn.”
Người phụ nữ này là Mithilda, mẹ của Kurena. Bà dẫn chúng tôi và Mash vào trong nhà.
Chúng tôi ở nhà Kurena hôm nay.
“Alleeen!!!!!!”
Kurena gọi tên Allen ngay lập tức. Chắc vì hôm nay cả nhà Allen cùng đi nên giọng Kurena sôi nổi hơn mọi lần.
Căn nhà nền đất vách gỗ giống nhà Allen. Có hai phòng và bếp lửa giữa nhà. Thiết kế không khác nhà Allen.
“U là trời, anh còn định treo cái khuôn mặt đó đến bao lâu nữa?! Lúc thức dậy còn ổn lắm mà!!”
Cô kéo Gelda dậy, người nằm ngủ như con gấu, ra khỏi giường bằng một tay. Giống Rodan, khuôn mặt Gelda xám xịt.
Sau đó, hai bà mẹ cùng vào bếp nấu bữa tối.
“Nè, nè, Allen, Lily lớn lên đó.”
Trong lúc đợi bữa, nhỏ kéo tôi đi vào phòng. Nhân tiện, Lily là em gái của Kurena. Cô bé có mái tóc hồng giống Kurena. Do cha của Kurena là mắt nâu tóc đen nên con bé thừa hưởng toàn bộ nguồn gen của mẹ. Nhóc chỉ nói ‘Daa, daa’ và hướng bàn tay về Allen. Anh đưa tay ra. Cô bé nắm lấy ngón tay anh.
(Thật… ấm lòng!)
Lily mới một tuổi rưỡi. Con bé được sinh lúc Allen lên bốn. Đã một thời gian khá dài từ lần cuối gặp nhỏ dù vậy anh lại nghe tin nhỏ hàng ngày vì Kurena bữa nào cũng kể.
Chỉ phút, bữa tối đã được chuẩn bị xong, cả mọi người quây quần bên bàn ăn. Đồ ăn cũng không có gì cao sang. Khoai tây loại, đậu tương, bánh mì, rau củ và một chút thịt quái vật.
(Thật hoài niệm, bữa này giống hôm đi ăn sinh nhật hồi bé quá.)
Khu lò sưởi không rộng lắm. Vừa nhỏ đủ cho hai gia đình ngồi cạnh. Allen thấy thật ấm áp khi ăn thế này.
“Làm ly không.”
“Hở?!”
Vẫn tông cứng. Gelda bình thản nâng cái cốc gốm nâu đỏ. “Gì hả?” Rodan trả lời trong khi cầm cái cốc lên, thấy vậy Gelda rót nước vào cốc.
“Rượu à?”
“Ừ.”
“Gì?”
Rodan nghi vấn nhìn Gelda giống muốn lời giải thích về rượu. Nếu như bình thường, nông nô không được uống rượu kể cả lễ hội thu hoạch. Lần cuối anh được uống rượu là hôm cưới Theresia.
“Thằng Trưởng đến hôm qua, thế đó. Nó đưa cho.”
“……”
Không rõ lắm, nhưng Rodan đã hiểu. Một nếp nhăn mỏng tạc trên lông mày anh.
Gelda giải thích vụ hôm trước. Trưởng làng đưa cho anh rượu và anh phải đem nó báo cáo cho Chúa. Anh ấy giải thích thêm rằng anh ấy có thể phải đưa Kurena đến tận thị trấn của Chúa.
Mặt Rodan mỗi lúc một nhăn.
“Hay chưa! Trưởng hắn cho chai bởi con gái thành bậc thầy kiếm đó. Chẳng có gì cần ầm lên cả.”
“Không đâu, thằng này thấy thường thôi. Tính ra kế thế lại hay. Bỏ thường dân đi, giờ quý tộc cũng không còn xa với thằng đần như mày nữa.”
Vậy là không phải Rodan ganh vì Kurena là bậc thầy kiếm sỹ.
“Thế thì, thế thì, cái thái độ đó là sao hả?! Trước kia, chúng ta vẫn thân lămymsnas!!!”
Ông say rồi, Gelda lớn giọng gào cảm xúc của mình. Khiến cả Lily và Mash giật mình khóc.
Trước khi hết câu, một nắm đấm lao thẳng giữa mặt Gelda. Đó là của Mithilda. Cú đấm ngăn ông dọa khiếp bọn trẻ.
“…..Nếu một quý tộc thân với một nông nô, anh bạn sẽ bỏ qua cơ hội ngàn vàng đấy. Cháu nó là bậc thầy kiếm thuật, hiểu rồi chứ?”
Rodan nói trầm giọng, vì sợ Mithilda. Thực tế, quá nửa lý do mặt họ xám lại không phải vì trận chiến mà vì Mithilda .
Nghe xong, chúng tôi hiểu vì sao họ lại đánh lộn. Trong thế giới này, nô lệ chỉ kết hôn với nô lệ. Cũng giống như thường dân chỉ kết hôn với thường dân, quý tộc cũng vậy.
Allen là một đứa vô năng không phải nguyên nhân cuộc chiến.
Chuyện sẽ khác nếu như Kurena là kiếm sỹ, nhưng tài năng của em ấy lại là ‘Bậc thầy’, một tồn tại sánh ngang anh hùng. Kurena nhỏ có quá nhiều tài năng để dừng lại. Chính vì thế trưởng làng đã lên kế hoạch gặp Chúa để thông báo.
Rodan nói với Gelda hai gia đình nên dừng qua lại và câu trả lời của Gelda là hai bàn tay nắm lại.
(Hmm, bất hòa? Chắc mình nên can thiệp nhỉ.)
“A hình như, bố từng nói mọi người cùng đến làng, đúng ạ?!”
Anh kéo lại một chủ đề từng nghe từ Rodan rất lâu về trước. Mọi sự chú ý đổ dồn về phía anh, mặt khác Allen nở nụ cười trong sáng và rạng rỡ nhất.
“Ừ.., phải rồi con trai. Bốn chúng ta từng là hàng xóm của nhau. Bộ tứ chúng ta luôn gắn bó với nhau kể từ khi bọn ta bằng tuổi con.”
Mithilda từ tốn kể. Có vẻ bốn người đều là con của nông nô và chơi thân cùng nhau. Tất nhiên, nhà đều nghèo cả bốn đều chơi rất thân với nhau. Cho đến giờ, họ vẫn vậy.
Rodan và Gelda im lặng.
Mười năm trước, trong một ngôi làng cạnh, họ ngóng được tin một ngôi làng sẽ dựng nên ở đây. Người đưa tin của Chúa nói: nếu họ đến trồng trọt trong ngôi làng này, họ có thể sử dụng cánh đồng mãi mãi.
“Chẳng phải lúc đó chúng ta đều nói vậy sao?”
Theresia chen lời.
Dù nông nô không thể có ruộng đất nhưng một số là ngoại lệ. Mặc thế, chỉ có đứa con cả mới được nhượng quyền sở hữu. Và không ai trong số bốn người có quyền đó.
Sáu mươi phần trăm nông sản thu như thuế. Không cần biết họ có bao nhiêu con.
Cả bốn người quyết định sẽ đến định cư ở đây.
“Phải, chúng ta đến với bàn tay trắng và xây dựng nên hai căn nhà.”
Gelda cũng tham gia sau Theresia. Điều đầu tiên họ làm đó là xây dựng một nơi để ở. Vì điều đó, hai căn đều xây cùng thiết kế. Thoạt đầu, mọi người bàn họ chỉ xây lò sưởi và sàn đất rồi thêm phòng cho trẻ em sau khi có con..
“Đúng rồi…”
Rodan nhắm mắt hồi tưởng. Anh im lặng, dường như đang nhớ về những ngày thơ ấu của cả bọn, cái lần đầu tiên họ đến ngôi làng này.
“Ah, đúng rồi, Allen. Rodan rất là tuyệt, con biết không? Nghe cha con lần đầu đánh bại lợn rừng khổng lồ chưa?”
“Eh? Dạ chưa.”
“Cá?! Dừng lại!!!”
Rodan bịt miệng chặn họng Gelda. Tất cả mọi người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
(Ơn trời, mọi người trở về bình thường.)
Những kỷ niệm thời thơ ấu và những vất vả khi trồng trọt ở ngôi làng này đã giúp họ hòa giải với nhau. Và như thế, cuộc nói chuyện tiếp tục trong đêm khuya.