Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Paralyze
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Vòng tròn ma thuật bắt đầu phát sáng.
Không ổn rồi.
Có lẽ không còn cách nào nữa rồi.
Tôi không nghĩ nữ thần tàn độc đó sẽ rủ lòng thương.
Những tên lính đứng xung quanh bắt đầu giương cung về phía tôi.
Cùng lúc đó mấy tên mặc áo choàng đưa tay ra.
Hướng về phía tôi, niệm phép bắt đầu nghi thức dịch chuyển.
「Nếu dám bước một chân ra khỏi cái vòng đó thì đồng nghĩa với việc ngươi sẽ chết, hiểu chứ hả?」
Nữ thần ấy cười tươi trong khi cảnh báo tôi.
Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy lũ bạn cùng lớp sẽ nói giúp tôi.
Không một ai dám chống lại.
Có thể do cảm thấy sợ hãi chính nữ thần và binh lính của ả ta.
Hoặc là vì Kirihara, thủ lĩnh của cái lớp này đã lộ rõ ý định tống khứ tôi nên mọi người đều đồng thuận.
Hơn nữa...
Ai sẽ chấp nhận mạo hiểm chỉ để giúp một tên “không khí” chứ?
Không bao giờ.
Ngay cả khi tôi biến mất thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Sử thi về những “Người Hùng Được Chọn”.
Không cần thiết phải có Mimori Touka trong đó.
Một sự tồn tại không cần thiết.
Bịch.
「Hả?」
Nữ thần ném thứ gì đó vào chân tôi.
「Túi... da?」
「Đó là một vật phẩm dành cho những người hùng.」
Vật phẩm sao?
Có phải một loại công cụ ma thuật không?
「Khi tới đây thông qua phép triệu hồi thì các người hùng sẽ được tặng kèm những vật phẩm đặc biệt. Chiếc túi da này chính là vật phẩm độc nhất dành cho ngươi.」
Tất cả đều cúi xuống nhìn chiếc túi da.
「Vật phẩm độc nhất của tôi...」
Đám bạn cùng lớp bắt đầu huyên náo.
Nhìn vẻ mặt tụi nó kiểu như muốn hỏi “Còn của bọn tôi đâu?”.
Nữ thần liền tiến lên giải thích.
「Đừng lo lắng. Ta đã ra lệnh cho binh lính cất giữ từ lúc mọi người vẫn đang bất tỉnh. Hiện giờ nó đang được canh chừng nghiêm ngặt ở một nơi an toàn, và sẽ sớm được trao tới tận tay mọi người thôi. Xin hãy hiểu cho, chúng ta cần phải tìm hiểu khả năng của từng vật phẩm thì mới có thể phát huy hiệu quả đến mức tối đa được.」
Tôi chợt nhận ra.
Nữ thần và lính của ả ta đang có mưu đồ gì đó.
Lúc một người hùng tỉnh dậy cùng với vật phẩm độc nhất của mình ngay sau khi được triệu hồi.
Mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát nếu họ hùa nhau nổi loạn.
Vì vậy ả ta ra lệnh thu thập chúng lại và cất giấu đi trước khi chúng tôi tỉnh lại.
Nữ thần nở nụ cười tươi như hoa.
「Vật phẩm được ban tặng tại thời điểm việc triệu hồi hoàn tất cũng là một yếu tố dùng để đánh giá người hùng.」
Rồi nữ thần nhìn xuống chiếc túi da.
「Ta đã thử đưa ma thuật vào đó, nhưng có vẻ món đồ này của ngươi chỉ có thể phát sáng.」
「Phát... sáng?」
「Đừng coi thường ý nghĩa của việc chiếu sáng này. Vì bên trong khu tàn tích tối đen như mực nên ta tin chắc là ngươi sẽ cần một thứ có khả năng phát sáng. Ngoài ra còn có một viên ngọc gắn ở túi... Nên nếu ngươi có thể an toàn mà thoát ra thì bán nó đi cũng kiếm được bộn tiền đấy. Ngươi có thể làm được mà! Không phải là quá tuyệt vời sao!」
Nữ thần dang tay ra và quay lại nhìn đám học sinh 2-C ở phía sau.
「Mọi người có thấy không? Lòng thương xót mà ta dành cho Mimori Touka... Đúng vậy, dù bạn là ai thì cũng nên có cơ hội được sống. Nữ thần luôn tỏ lòng thương xót với những kẻ yếu đuối... dù có là người hùng hạng E đáng bị loại bỏ đi chăng nữa!」
Cái lòng thương xót này thì có ý nghĩa gì chứ...
Nữ thần lại quay sang tôi.
「Nhưng mọi người lại không cần đến sự thương xót của ta, vì các bạn đều tuyệt vời hơn cậu ta. Tự bản thân mọi người có đủ sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh.」
Nữ thần cất giọng trong khi cường độ ánh sáng vòng ma thuật càng lúc càng tăng.
「Tất cả học sinh 2-C ở đây đều là những người hùng tài năng. Có một hệ thống phân cấp giữa mọi người. Có thể nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu với sự phân biệt này. Có thể ta chưa làm tốt vai trò của nữ thần... Nhưng xin đừng lo lắng, bởi vì các bạn đã được chọn. Các bạn rất xuất sắc! Giờ hãy nhìn vào tên này...」
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
「Mimori Touka cũng là một người hùng không sai vào đâu được. Nhưng có một điểm cậu ta khác với các bạn, đó là tất cả mọi người đều từ cấp D trở lên. Các bạn mạnh hơn cậu ta, có khả năng thiên bẩm tốt hơn cậu ta...」
Ngay cả người hùng hạng E cũng có công dụng của nó.
Giờ tôi đã hiểu ý nghĩa những lời khi ấy của nữ thần.
Công dụng của tôi là...
Một vật hiến tế giúp gia tăng tinh thần.
Người hùng hạng S và hạng A.
Là những người ưu tú luôn sở hữu cảm giác siêu việt của một “kẻ được chọn”.
Ngược lại, những người hùng được phân loại từ B tới D sẽ có ít động lực chiến đấu hơn.
Thậm chí đã tới dị giới rồi mà vẫn chỉ thuộc thứ hạng thấp, nhiều người sẽ nghĩ như vậy và không hề hứng thú mà nỗ lực.
Tuy nhiên, nếu họ nhận ra có một kẻ nào đó trong lớp còn kém cỏi hơn cả bản thân, thì dù là ai đi nữa cũng sẽ tự hiểu được ý nghĩa của việc tại sao mình lại tồn tại.
Phải tin vào chính mình.
Mình còn hơn tên đó mà.
Mình có bảng trạng thái tốt hơn cái của nó.
Đúng vậy, mình ưu việt hơn Mimori Touka.
Thật vui vì mình không phải người bị vứt đến cái tàn tích loại bỏ đó.
Mình vẫn còn may chán.
Sự huyễn hoặc.
Lừa dối.
Ảo tưởng.
Tự kỷ.
Mimori Touka là vật hiến tế trong cái nghi lễ của nữ thần tạo ra.
Cậu ta sẽ mang lại cảm giác ưu việt cho những người hùng từ hạng B trở xuống, nhờ vậy khiến họ tự tin hơn.
Vật hiến tế là một người hùng hạng E.
Một người cũng là “người hùng” giống mình.
Cảm giác như bản thân đã được sàng lọc.
Cảm giác của người được chọn.
「Chết tiệt.」
Đúng vậy.
Đó là công dụng của tôi.
Hẳn là trong cái tàn tích đó sẽ có những loài quát vật còn đáng sợ hơn cả con sói ba mắt lúc trước.
Tôi thì chỉ có mỗi cái kỹ năng thảm hại này.
Việc nâng cao chỉ số là vô vọng.
Tôi chắc chắn sẽ chết.
Chắc chắn...
「Chờ chút đã nào.」
Những từ đã được định sẵn là không thể xuất hiện vào lúc này.
Lại vô tình lọt vào tai tôi.
Tôi ngẩng mặt lên.
Lọt vào mắt tôi là hình ảnh Sogou Ayaka đang tiến tới chỗ nữ thần với thái độ kiên quyết.
「Điều này thật sai trái. Không phải Mimori là bạn cùng lớp của chúng ta sao?」
「E-Em có biết là mình vừa rất vô lễ với nữ thần không Sogou?」
Lão Zakuzogi vội vàng chạy tới ngăn cản.
「Thầy Zakuzogi là giáo viên chủ nhiệm đấy, thầy cũng nói gì đi chứ. Chẳng phải trách nhiệm của thầy là bảo vệ học sinh mọi lúc mọi nơi sao?」
「Tình thế đã thay đổi rồi, em là một học sinh khôn ngoan thì hẳn phải biết lý do rồi chứ. Thầy không thể làm gì được. Là lỗi của Mimori, ai bảo nó chỉ là thứ hạng E.」
「Làm gì có ai muốn bị xếp hạng E chứ? Điều này không thể chấp nhận được, hãy dừng ngay việc dịch chuyển cậu ấy đến khu tàn tích.」
「Bạn là Sogou Ayaka hạng S phải không? Chà, xem ra không còn cách nào khác.」
Nữ thần hạ cánh tay của mình xuống.
Ngay sau đó...
Trong nháy mắt nữ thần đã xuất hiện ngay phía sau Sogou.
「Xem đây!」
Thanh kiếm trên tay nữ thần nhắm thẳng vào gáy của Sogou.
「Thôi chết!?」
Sogou xoay lại bằng cách vặn người về phía sau.
Với phản xạ mà tôi nghĩ chỉ có trong truyện tranh hành động. Tận dụng đà quán tính, cô ấy đánh bật thanh kiếm của nữ thần ra xa.
Keng!
Đó có phải tuyệt kỹ của môn võ cổ truyền cô ấy đang theo học không?
Với ánh nhìn nghiêm túc, Sogou thở hắt ra.
「Xin lỗi nhưng tôi không dễ bị đánh bại như vậy đâu... Gư~!?」
Chưa kịp nói hết câu thì nắm đấm của nữ thần đã tung thẳng vào bụng Sogou.
「Thanh kiếm đó chỉ là đòn nhử thôi. Cô nên học cách phân biệt chúng đi.」