Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Paralyze
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Thứ đang ở trong tầm mắt tôi.
Là một sinh vật có hình người đầu bò.
Nó khiến tôi liên tưởng đến Nhân Ngưu, con quái vật xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp.
「Bừ rú rú! Phù ù ù~ o!!!」
Đôi mắt nó màu vàng kim.
Các mạch máu nổi trên khắp cơ thể.
Thân hình vạm vỡ.
Một đường phát ra ánh sáng màu cam chạy dọc khắp cơ thể nó (Có phải mạch máu không nhỉ?).
Làn da sẫm màu.
Cặp sừng lớn phân nhánh.
Giống như của loài tuần lộc.
Cơ bản thì nó trông giống một con Nhân Ngưu.
Ngoài việc có thêm một số điểm kì dị và khá đáng sợ.
Điều đáng chú ý nhất là thứ chất lỏng nó đang phun ra kia.
Có những vết lồi trông như núi Phú Sĩ trên cơ thể nó.
Trên những vết lồi đó là một cái lỗ to cỡ đồng xu 100 yên.
Và từ mấy cái lỗ đó lại tiết ra một thứ chất lỏng theo từng đợt.
Thứ chất lỏng trông như bùn và nhỏ xuống từng giọt.
Khi chất lỏng đó chạm đất.
Có tiếng tóc tách phát ra.
Nó rơi vãi khắp đường.
Sùi sùi sùi.
Xì sùi...
Thứ đang dần bị ăn mòn.
Là mặt đất.
Vậy ra kẻ khát máu phía sau tôi là một thứ như vậy.
Nó thật đáng sợ.
Sợ quá.
「...Cái...」
Chỉ trong nháy mắt nó đã áp sát tôi.
Tôi không hề nghe thấy tiếng di chuyển cho đến khi nó lọt vào tầm mắt mình.
Tới đây là hết rồi sao?
Một biến thể của Nhân Ngưu.
Liệu ả nữ thần có đánh bại được nó?
Còn cái kỹ năng cá nhân của Kirihara có thể chống lại thứ gớm ghiếc này không?
Rất nhiều người hùng và chiến binh mạnh mẽ trong quá khứ đã bị vứt vào khu tàn tích này.
Không một ai sống sót và rời khỏi khu tàn tích.
Tất cả bọn họ đều bị sát hại.
Bởi con quái vật này sao?
Không có cách nào để chống lại định mệnh và giành chiến thắng.
Nhất là với một tên hạng E như tôi.
「Chết tiệt.」
Kết thúc ở đây sao?
Vậy ra đây đã là những giây phút cuối đời của Mimori Touka.
Ít nhất hãy cho tôi chút thời gian để nói mấy lời.
Những lời cảm ơn chân thành nhất.
Gửi tới gia đình chú tôi.
Cảm ơn vì mọi người đã đối xử tốt với mình.
Tôi định nói như vậy với họ vào lễ tốt nghiệp trung học.
Lẽ ra tôi nên nói sớm hơn.
Còn cả Sogou Ayaka nữa.
Có lẽ chỉ là sự biết ơn từ một phía.
Nhưng chỉ một câu thôi.
Cảm ơn cậu.
Cảm ơn vì đã cố gắng bảo vệ tôi.
Xù xù xù.
Con Nhân Ngưu từ từ tiến đến gần.
Cuộc săn đuổi đã đi đến hồi kết.
Với thứ to xác này, những kẻ bị dịch chuyển đến đây đều là con mồi.
Có lẽ con quái này đang di chuyển xung quanh điểm dịch chuyển để săn mồi.
Xoạt.
Móng tay tôi bấu chặt vào mặt đất.
Không có vũ khí.
Thứ duy nhất tôi có chỉ là một chiếc túi da thay thế cho đèn.
Các chỉ số của tôi đều thấp.
Kỹ năng thì hoàn toàn phế vật.
「Đây là số phận của mình... Sau khi được cô chú bỏ bao công sức nuôi nấng sao?」
Tôi muốn tiếp tục vùng chạy.
Nhưng rồi lại quyết định từ bỏ.
Ngay cả khi phóng thật nhanh, chỉ cần vẫn ở trong khu tàn tích này thì cuối cùng cũng sẽ bị con Nhân Ngưu bắt kịp.
Hơn nữa, lúc này khoảng cách đã quá gần.
Mà tôi cũng đã cạn kiệt sức lực sau cú chạy nước rút vừa rồi.
Bế tắc.
Mọi thứ rồi sẽ tan biến thành hư vô.
Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, im lặng đón nhận cái chết sắp ập tới.
Lúc này nó lại xuất hiện trong tâm trí tôi.
Những kỷ niệm.
Những lời nói.
『Đằng nào rồi mày cũng sẽ tan biến, vậy thì chày cối cái gì nữa mà không mau cút đi, tên hạng E rác rưởi.』
『Chà~ Thật tệ là không được chứng kiến cái chết khó coi của Mimori! Thật là đáng tiếc quá đi!』
『Hãy quên tất cả và yên nghỉ đi, Mimori Touka... R, I, P...』
『Hãy sống một cuộc sống chật vật cho đến khi chết ở đó nhé, Mimori Touka.』
Tôi mở mắt ra.
Cảm thấy buồn nôn với những hồi ức đó.
Con quái vật trước mặt này đang tận hưởng sự tuyệt vọng của tôi sao?
Giống những kẻ đó.
Ai mà lại đi chấp nhận cái kiểu kết thúc này chứ...
Có thể chấp nhận được ư?
Tôi nghiến chặt răng.
「Tao muốn có sức mạnh...」
Con Nhân Ngưu rống lên đầy giận dữ.
「Bừ rú rú! Gào ào ào ào ào ào...!」
Nó đang đe doạ.
Hay muốn tuyên bố tôi chỉ là phận con mồi thấp kém?
Con quái vật giơ tay ra.
Hướng về phía đầu tôi.
Tôi lập tức hành động.
「Bừ rú ú?」
Đưa tay ra trước.
Hướng về phía con Nhân Ngưu.
Trong khoảnh khắc bàn tay con người và quái vật đi sượt qua nhau một cách hoàn hảo.
Tôi nhận ra.
Bàn tay vạm vỡ của nó chỉ còn cách đầu tôi một gang tấc.
「...」
Tôi không muốn chết khi chưa cố hết sức.
Dẫu biết rằng nó chỉ là một kỹ năng thất bại.
Nhưng tôi muốn sử dụng nó thêm một lần nữa.
Ít nhất cũng phải thử chứ.
Những hối tiếc trong quá khứ đã thúc đẩy tôi?
Hay đó chỉ là lựa chọn của bản năng?
Bản năng đang mách bảo tôi “hãy giẫy giụa” đi.
Chỉ cần một tia hy vọng le lói thôi cũng được.
Mục tiêu là con Nhân Ngưu đó.
Kỹ năng cá nhân.
“Trạng Thái Bất Thường”.
「<Tê Liệt>」
Vậy là khoảnh khắc vùng vẫy cuối cùng... đã kết thúc.
Tôi nhắm mắt lại.
「...」
Sau vài giây.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
「Ơ?」
Sao im ắng vậy?
Đáng lẽ cái hộp sọ mỏng manh của mình lúc này phải bị nghiền nát rồi chứ.
Hoặc thậm chí là đầu lìa khỏi cổ luôn rồi.
Tuy nhiên...
Chẳng có gì xảy ra cả?
Có phải do căng thẳng không?
Có phải do quá sợ hãi không?
Mặt tôi lúc này nhễ nhại mồ hôi.
Một cách chậm chạp.
Chậm rãi.
Tôi từ từ ngẩng đầu.
Nhìn lên.
Mở to mắt ra nhìn.
Con quái vật Nhân Ngưu.
「Ể?」
Nó đã bị tê liệt.