Trên tầng thượng của trường—đằng sau chiếc lan can chỉ cao đến thắt lưng, là nơi một cô gái đang đứng.
Tôi hét lên.
“Chúng ta hãy làm t*nh đi!”
Koga Kurumi. Cô có một mái tóc đen óng ả dài ngang hông, một khuôn mặt xinh đẹp, già dặn đễn nỗi khó lòng mà tin được cô đang học cấp 3.
Một người con gái sở hữu cho mình dáng người mảnh mai nhưng cao ráo nên khá là dễ hiểu tại sao cô lại đang hoạt động như một người mẫu. Cơ mà gần đây cô cũng dần hướng mình theo nghiệp diễn xuất nữa.
Một cô gái như vậy mà lại đang cận kề cái chết. Đó là lý do tại sao tôi không ngần ngại mà nói với nàng điều ấy. Một đứa bạn đã luôn nói tôi là một tên điên từ lâu rồi và có vẻ như nó nói đúng.
Kurumi-san quay đầu lại như một con búp bê đã hỏng và trông thấy tôi đứng đằng sau.
“B-Biến thái…”
“Không, chờ đã. Đừng nghĩ tớ như vậy chứ.”
“Không không, đúng là vậy đấy. Cậu là một tên biến thái. Cậu vừa hỏi tôi có muốn làm tình với cậu không đấy thôi.”
“Bởi vì Kurumi-san à, cậu đang chuẩn bị tự vẫn đó!?”
Ngay khi tôi dứt lời, cô ấy nheo mắt lại.
“…Nói cách khác, nếu tôi muốn chết, thì nên làm tình với cậu rồi hẵng chết sao? Tôi đã nghĩ cậu chỉ là một tên biến thái thôi nhưng hóa ra còn là một tên cặn bã nữa à.”
“Không phải thế!”
“Vậy thì như nào?”
“Ý tớ là, tớ muốn làm tình với cậu bởi vì tớ thích cậu!”
“Những gì cậu nói chả hợp lý chút nào!”
“Sao lại không? Bộ muốn làm gì đó hư hỏng với người mình thích thì có gì sai? Nếu cậu nghĩ đó lại là tội lỗi, thì những cặp đôi yêu nhau trên thế gian này cũng như thế chắc!”
“…Ah, ừ nhỉ, tôi hiểu rồi. Có nghĩa rằng cậu là một tên điên.”
“Đúng vậy! Ý tớ là thế đó!”
Tôi khẳng định điều đầy bằng tất cả những gì mình có, cô ấy trông có vẻ sốc:” Vậy cậu thật sự thừa nhận điều đó à.”
“D-Dù sao thì, tôi không có ý định làm chuyện đó với cậu đâu. Làm ơn rời chỗ đó đi.”
“…Cậu chắc chứ?”
“Ý cậu là sao?”
Khi tôi nghiêm túc hỏi cô ấy, biểu cảm cay đắng của Kurumi-san biến mất khi cô nhìn vào tôi, lúc này cô vẫn vô cùng xinh đẹp. Nhưng cá nhân tôi lại thích khuôn mặt tươi cười của cô ấy hơn cơ.
“Nếu tớ rời đi ngay bây giờ, cậu sẽ nhảy ra khỏi chỗ đó. Kurumi-san à, tớ thích cậu, tớ yêu cậu bằng cả tấm lòng nên tớ biết rằng gần đây cậu đã phải chịu khổ nhiều lắm. Vậy nên tớ hiểu rằng cậu thực sự đang muốn tự vẫn”
“Thế giờ cậu còn tự nhận mình là một tên bám đuôi nữa à?”
“Không phải thế! Nghe tớ đi mà, Kurumi-san!”
Tôi chỉ ngón trỏ vào cô và hét to hết sức có thể.
“ Tớ chắc chắn chỉ một vài giây trước thôi thì cậu còn ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn tươi đẹp này rồi cảm động thầm nghĩ “Vậy đây là khung cảnh cuối cùng mà mình có thể được chứng kiến sao” Nhưng không phải bây giờ! Bởi nếu cậu tự vẫn ngay đây thì người cuối cùng nói chuyện với cậu là một tên biến thái, điên khùng, xa lạ học cùng trường mà cậu chả bao giờ để ý tới! Cậu có đồng ý với điều đó không?”
“…………!”
“ Tớ thích cậu. Tớ yêu cậu đến mức mà tớ còn biết được cậu đã từng nói mình thích những khung cảnh tươi đẹp trên tạp chí cơ. Vậy nên, thách cậu nói ra điều đó lần nữa đấy! – Cậu có chắc là muốn kết thúc đời mình như vậy không, Koga Kurumi-san!”
Tôi dõng dạc tuyên bố. Tôi sẽ nói cho cô ấy những suy nghĩ trong mình và lý do bản thân đứng ở đây.
Khi ra về ban nãy, trông thấy cô ấy xách cặp bước ra khỏi lớp với khuôn mặt đăm chiêu. Tôi đã vô cùng lo lắng dù biết là mình không nên bám theo, nhưng tôi vẫn làm như vậy. Và đó là cách tôi có thể đến được đây, ngay thời điểm này.
Tôi yêu nàng. Vì thế, tôi muốn ngăn cản cô tự vẫn bằng mọi giá, bằng cả con tim lẫn tâm hồn, không quan trọng kết cục ra sao. Thậm chí sau khi kết thúc mọi chuyện, cô ấy thậm chí có thể ghét tôi!
“ C-cậu…..đang nói cái quái gì thế!”
“Fuahahahaha! Nhấc cái mông lại đây và làm tình với tớ đi nào!”
“Không! Tôi sẽ không làm tình với cậu đâu! Và cũng không quay lại nơi đấy nữa.”
“Fufufu, có vẻ như cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu là với một tên điên rồi.”
“ Không không không KHÔNGGGGGG!”
“ Không thích thì mau nhấc lẹ cái mông đến đây nhanh nào!"
Tôi đưa tay mình ra, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Nó khá đau đớn nhưng tâm tôi chịu được.”
“…..Vậy thì”
“Hể?”
“Tại sao cậu lại muốn tôi quay lại nơi đây?”
“? Tớ đã nói với cậu rồi mà. Rằng tớ thích cậu. Tớ đã luôn yêu cậu từ trước khi cậu làm người mẫu rồi kia kìa. Vẻ ngoài, nhân cách, tất cả mọi thứ cùa cậu đều nằm gọn trong trái tim này. Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng để hiến dâng cả cuộc đời mình cho cậu rồi.”
“…Thế, có phải cậu nói rằng sẽ làm mọi thứ cho tôi đúng không?”
“Miễn là có lý do hợp lý.”
Khi tôi đưa ra câu trả lời ngay tức khắc. Kurumi-san tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ha-haaaaaa! Ý cậu là gì cơ?! Cậu sẵn sàng hiến dâng đời mình cho tôi á!?”
“ Tất nhiên rồi! Tuy nhiên, ở đây tớ đang đề cập đến mối quan hệ mà cả hai có thể tương trợ lẫn nhau, hay nói cách khác, không phải là mối quan hệ bốc lột từ một phía như nô lệ và hầu cận! Chính xác hơn thì, tớ muốn cả hai ta có thể “bên nhau tới đầu bạc răng long”! Kurumi-san! Lấy tớ nhé!!”
“…….AAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!?”
Tôi chưa bao giờ nghe Kurumi-san thét lên như thế này. Vô cùng sốc ----- Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn miệng há hốc trong kinh ngạc của nàng thì Kurumi-san lại trừng mắt nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đấy quan trọng. Thật dễ thương quá đi.
“ Nào, cậu sẽ chọn làm gì đây! Chấp nhận lời cầu hôn từ một tên điên hay tự vẫn!”
“ Cả hai đều như nhau cả thôi!”
“Hãy đồng ý kết hôn với tớ đi!”
“Không bao giờ!!”
Kurumi-san lắc đầu như một đứa trẻ hư. Cuối cùng thì cô thở dài một tiếng rõ to, hướng đôi mắt long lanh kia về phía tôi, xong, lại quay đầu về phía bên kia thị trấn, nơi ánh hoàng hôn đã chợp tắt và màn đêm đang dần buông xuống.
Cô tiếp tục thở dài thêm hơi nữa rồi dùng tay mình nhảy một phát qua lan can. Bước về phía tôi, hay về nơi an toàn trên tầng thượng. Phải chăng điều đấy có phải là…
“Hãy cùng nhau dựng nên một mái ấm hạnh phúc nhé.”
“Không. Tôi không bao giờ đồng ý kết hôn với cậu đâu!”
“Thế, ý cậu là gì?”
“…! Tôi chỉ dừng việc kết liễu bản thân thôi.”
“….. Thế à.------Vậy hãy làm tình với tớ nhé.”
Tâm tôi đã nhẹ hẳn, vậy nên tôi cố gạ cô ấy thêm lần nữa.
“Đi chết đi, đồ biến thái!”
Cô ấy giáng lên người tôi một đòn trời đánh. Cú đấm ấy, mang trong mình cảm xúc giận dữ, làm tôi phải khuỵu cả gối xuống và áp mặt xuống mặt đất. Đồng thời, biểu cảm u ám trên mặt Kurumi-san ban nãy đã hóa thành một nụ cười, thứ mà tôi yêu nhất trên cõi đời.
Sau khi trừng mắt nhìn tôi ngã khụy, cô ấy buông tiếng thở dài thêm một lần nữa và nói.
“…. Đây là lần đầu tớ gặp một người như cậu đấy.”
Tất nhiên rồi, nếu có mấy kẻ khác như tôi thì sẽ tệ lắm đấy. Cảnh sát Nhật Bản không thể xử lý hết đâu.
“ Tớ có nên coi như là cậu thích tớ không, hay nói cách khác, cậu có “OK” với tớ không?”
Trong khi tôi mong chờ vào chút ít hy vọng lẻ loi, cô ấy cười và thè chiếc lưỡi màu đào của mình ra.
“Không OK đâu!... Hẹn gặp lại!”
Tôi cố nhoài người lại để nói với Kurumi-san đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
“Hẹn gặp cậu ngày mai nhé.”
“….hnn, hẹn ngày mai.”
Cô ấy dừng lại trong thoáng chốc và ngoái lại. Có vẻ như ánh hoàng hôn đã làm mặt cô hơi đỏ. Dù gì thì trời cũng đã sập tối rồi.
“Aaa, thật sự đó. Tớ thích cậu, Kurumi-san.”
Tôi lẩm bẩm trong miệng. Đợi cơn đau trên bụng đang dần dịu đi.