Chúng tôi rời quán café và quyết định đi mua khăn quàng. Đi được vài bước thì Yuzu bỗng dừng lại.
“…Wow, có cửa hàng bách hóa ở đây nè. Trong đó bán gì ta?” Yuzu tò mò nhìn vào bên trong.
“Vậy thì vào đó chứ?”
“Okay, vào một lát vậy.”
Vẫn còn dư thời gian, vậy nên chúng tôi bước vào cửa hàng.
“Wow…Nhiều món dễ thương quá.”
Yuzu ngắm nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh. Rồi cô nàng lấy một món từ trên kệ.
“Ah…Cái này hay nè. Yamato-kun, qua đây coi nè.”
Với niềm phấn khích, Yuzu đưa cho tôi xem một cái thìa vàng. Cơ mà cái thìa này không giống những cái khác, nó có hình cái xẻng.
“Ồ, có cả thứ như vậy cơ à?”
“Yeah. Niềm phấn khích của tớ đã trỗi dậy. Oh, có cả cái bằng bạc kìa…Nên mua cái nào giờ ta?”
Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác đó. Tôi cũng đã trải qua điều tương tự khi chọn game muốn mua. Ngoài ra, việc dành thời gian lướt web cũng khá thú vị, vậy nên tôi đã không làm phiền Yuzu để cô nàng có thể thoải mái lựa chọn.
“Tớ không thể lựa chọn được. Yamato-kun, tớ nên chọn cái nào bây giờ?”
“Cô thử ném một cái thìa bình thường xuống hồ xem?”
“Mấy cái đó chỉ có trong chuyện cổ tích thôi! Sẽ không có cái thìa vàng hay thìa bạc nào hiện ra cả!”
“Tại sao không mua cả hai? Nếu chỉ mua một cái thì cô sẽ ra khỏi đây với sự nuối tiếc bất kể cô mua cái nào thôi.”
Khi nghe tôi đề xuất, vì lí do gì đó mà Yuzu cau mày.
“Hiểu rồi. Vậy là cậu giữ nguyên tắc ‘Sẽ tốt hơn khi bao quanh mình với thật nhiều thìa cà phê và phụ nữ’.”
“Tôi chưa từng nghe về câu đó bao giờ.”
Những lời nói của tôi hình như chẳng lọt vào tai nhỏ thì phải, Yuzu thở dài. “Tớ không ngờ cậu cũng muốn lập một dàn harem thìa cà phê đấy.”
“Đó là cái quái gì vậy?! Mà ‘cũng’ là sao? Tức là vẫn có những cái khác nữa à?...Cơ mà ngay từ đầu tôi đâu phải là kiểu đó?!”
Tôi suýt thì thừa nhận rằng mình ủng hộ mấy cái này.
“Tạm bỏ chuyện đó qua một bên…Tớ sẽ mua cả hai vậy. Đây cũng là thời điểm thích hợp, tớ sẽ mua một bộ ấm trà mới luôn.”
Yuzu đã quyết định xong xuôi. Chắc là hiểu được những gợi ý từ cái cuộc trò chuyện ngớ ngẩn kia.
“Bộ ấm trà hoàn chỉnh…Cô mua tùy hứng vậy thôi hả? Trong ba tháng tới nó có thể nằm trong một chiếc tủ đầy bụi…”
Tôi hơi lo lắng và Yuzu trưng ra vẻ mặt tự mãn.
“Ổn mà. Vốn dĩ tớ là người thích uống trà và ở nhà tớ cũng uống trà nhiều lắm. Vậy nên không cần phải lo.”
“Tôi tưởng lúc nào cô cũng uống cà phê chứ?”
“Ngược lại đó. Vì thích trà nên khi uống trà tớ muốn thưởng thức hương vị hơn. Nhưng khi uống cà phê thì điều đó không cần thiết, thế nên khi muốn uống một cách bình thường, tớ sẽ chọn cà phê.”
“Cô có suy nghĩ lạ thật đấy.”
Tôi cảm thấy như mình đã bị thuyết phục, nhưng đồng thời cũng không phải vậy. Cơ mà nếu đây không phải lãng phí tiền thì tôi cũng không có lí do gì để ngăn cản Yuzu cả.
“Nhân tiện, tớ nghĩ đến lúc để uống trà ở câu lạc bộ rồi. Tớ sẽ để bộ ấm trà này ở đó. Chúng ta chỉ cần một cái ấm đun nước nữa là xong.”
“Cô thật sự biến câu lạc bộ thành quyền sở hữu riêng của mình rồi đấy.”
Tôi cảm thấy tồi tệ vì điều đó, nhưng Yuzu lại tỏ ra tự hào.
“Hm? Cậu vừa nói gì hả? Cậu cũng mang game Robot Buster của cậu đến câu lạc bộ đó thôi.”
“…Tôi không nói gì hết.” Tôi không thể làm gì trước cú phản đòn của Yuzu.
“Chén thì chắc là cái này ha? Ah, nhưng cái này cũng đẹp.” Yuzu, người vừa KO tôi một cách chóng vánh, đang ngân nga tiếp tục mua sắm.
Khi nhìn thấy vậy, tôi bất chợt có suy nghĩ.
Có lẽ tôi không biết gì về Yuzu.
Yuzu luôn chiều theo sở thích của tôi mỗi khi hẹn hò và cả khi ở cùng nhau trong câu lạc bộ. Mặc dù đã gần ba tháng, nhưng số lần hẹn hò cùng Yuzu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi không hề biết cô nàng thích phim hành động hay là thích uống trà.
“Được rồi! Những cái khác để sau đi, hôm nay tớ sẽ chỉ mua chén trà và thìa thôi. Yamato-kun đợi chút nhé.” Nói xong, Yuzu chạy nhanh đến quầy thu ngân.
“Cặp đôi giả à…” Tôi lẩm bẩm.
Điều đó như thể đâm vào trái tim tôi.
Chúng tôi chỉ là hợp tác cùng nhau vì mục đích chung. Chắc hẳn giữa chúng tôi có mối quan hệ nào đó đã phát triển bằng việc giúp đỡ lẫn nhau và thảo luận ý kiến để đạt được mục đích chung; tuy nhiên, cũng có gì đó quan trọng đã bị bỏ lỡ.
“Xin lỗi đã để cậu chờ lâu nha. Ơ mà nãy giờ chỉ có tớ là vui vẻ thôi. Chúng mình cùng đi xem khăn quàng đi.”
Yuzu đã thanh toán xong và quay lại với vẻ mặt hối lỗi.
“Không cần phải vội vàng vậy đâu. Vẫn còn thời gian mà, cứ đi xung quanh ngắm nghía thôi.”
Khi nghe tôi nói vậy, Yuzu trở nên rạng rỡ hơn.
“Thật chứ? Cũng lâu lắm rồi tớ chưa tới đây nên có nhiều chỗ tớ muốn xem. Vậy thì đi thôi!”
Yuzu nắm lấy tay tôi và bắt đầu bước chân sáo.
Tôi muốn biết nhiều hơn về Yuzu.
Khi nhìn Yuzu, ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi.
******
Sau đó, chúng tôi đi dạo quanh nhiều cửa hàng khác nhau. Và cuối cùng, chúng tôi đến một cửa hàng quần áo để mua chiếc khăn quàng vào lúc chạng vạng.
“Vậy thì, Yamato-kun. Hãy cho tớ biết khi cậu tìm thấy gì đó phù hợp.”
Ngay khi bước vào cửa hàng có rất nhiều đồ nữ, Yuzu để tôi lựa chọn.
“Việc này khó hơn tôi nghĩ.”
Tôi cảm thấy hơi bối rối vì những cửa hàng nữ khá lạ lẫm đối với tôi.
“Hm…chắc là loại cái này và cái kia ha…” Tôi loại chiếc khăn màu đen ngay đầu tiên.
“Oh? Cậu loại cái đó hả? Tớ nghĩ cậu sẽ chọn cái đó đầu tiên cơ.” Yuzu hỏi lại như thể ngạc nhiên với sự lựa chọn của tôi, cô nàng đang tò mò xem tôi định làm gì.
“Chỉ là trực giác thôi, tôi cảm giác cái này không hợp với cô. Khi phối cùng đồng phục thì màu sáng sẽ tốt hơn.”
Về cơ bản, Yuzu không thích những gam màu trầm. Đồng phục của chúng tôi có màu xanh lam khá trầm, việc phối một chiếc khăn quàng màu đen với chúng không bao giờ là sở thích của cô nàng.
“Oh, ra vậy…Tớ khá ngạc nhiên khi thấy cậu nghĩ như vậy đó. Tớ thật sự nghĩ rằng cậu sẽ đưa ra mấy cái lựa chọn buồn cười chứ.”
“Nếu tôi làm vậy thể nào cô cũng nghĩ tôi có gu thẩm mĩ tệ hại cho xem.”
“Hm...Okay, lấy cái này đi.”
Tôi chọn một chiếc khăn màu cam kẻ caro. Nó sẽ rất hợp với đồng phục, và màu sắc tươi sáng sẽ là điểm nhất tuyệt vời ngay cả khi mặc thường phục.
“Cái này thì sao?” Tôi không tự tin với sự lựa chọn của mình nên rụt rè hỏi. Yuzu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn với vẻ mặt khó hiểu.
“Hmm…”
Tôi hơi lo lắng nếu Yuzu không thích, nhưng rồi cô nàng nở nụ cười.
“Cậu đã đậu.”
“Đừng làm tôi sợ thế chứ!”
Tôi phản đối vì bị gây áp lực nhưng Yuzu lại cười khúc khích.
“Đó là điều ngoài ý muốn thôi. Nhưng thật ngạc nhiên là cậu chọn đúng với sở thích của tớ đó. Tớ thích nó.”
Yuzu cầm lấy chiếc khăn và ngẩng mặt về phía tôi.
“Tớ sẽ trân trọng nó.”
Tôi gật đầu và đáp lại bằng tiếng “Hm” ngắn gọn.
Cảm giác có chút bồn chồn, nhưng không hẳn là quá tệ.
“Okay, để cảm ơn vì cậu đã đưa ra lựa chọn hợp lí, tớ sẽ thử những bộ đồ mà cậu thích. Hãy tận hưởng niềm vui khi được ngắm nhìn cô bạn gái dễ thương này đi!”
Cảm xúc của tôi đơ ra khi Yuzu đột nhiên nói vậy.
“Tôi rất cảm kích vì điều đó.”
“Đừng khiêm tốn vậy chứ. Vậy cậu muốn tớ mặc gì nào?”
“Không có gì đặc biệt cả.”
Khi tôi thẳng thừng từ chối, vì lí do nào đó nét mặt Yuzu hơi co giật.
“Ể…Vậy là cậu muốn tớ khỏa thân á? Cái đó hơi khó đó nha.”
“Ý của tôi không phải thế!”
Nhỏ đã bóp méo lời nói của tôi.
“Okay, vậy thì tớ sẽ chọn ra vài bộ, cậu sẽ chọn một trong số đó nhé?”
“Sao cũng được…”
Dù sao tôi cũng chẳng mất mát gì, tôi bắt đầu nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu để Yuzu chọn cho tôi.
“Yamato-kun, cậu nghĩ điều gì là quan trọng nhất? Màu sắc, chất liệu, thiết kế, hay kích cỡ?”
“Chắc là kích cỡ?”
Bất kể thiết kế và màu sắc đẹp đến đâu, nếu mặc không đúng kích cỡ thì tất cả đều vô nghĩa.
Nghe vậy, Yuzu gật đầu đồng ý. “Hiểu rồi. Với người đã lựa chọn ‘kích cỡ’, cậu là một người thích hành động hơn là nói suông.”
“Đó là một bài kiểm tra tâm lí hả?”
Một câu hỏi tưởng như chỉ là câu hỏi bình thường nhưng thật ra là bẫy.
“Giống hệt tớ! Chúng ta hoàn toàn hợp nhau!”
“Đó là cái quái gì vậy?!”
Tôi chịu thua một cách dễ dàng. Tôi đã đánh giá sai tình hình rồi.
“Đùa thôi mà. Nào, chọn cho tớ.”
“Sao tôi có thể chọn bây giờ được?! Tôi đang sợ hãi vì nghĩ rằng cô sẽ kiểm tra tôi lần nữa!”
Tôi dùng hết sức để chống lại Yuzu, người đang mỉm cười sau khi đưa ra yêu cầu vô lí với tôi.
“Hiểu rồi…Vậy thì tớ sẽ cho cậu nhiều lựa chọ-”
“Tôi chỉ chọn một thôi!”
Tôi nhận ra rằng có nhiều lựa chọn còn đáng sợ hơn. Vậy nên tôi xem qua các lựa chọn rồi chọn ra một chiếc váy xám liền mảnh. Nó trông có vẻ sang trọng và gọn gàng; cái này chắc chắn sẽ hợp với người xinh đẹp như Yuzu, chỉ khi nhỏ giữ im lặng.
“Vậy thì tôi chọn cái này.”
“Ồ, Yamato-kun, cậu thích phong cách này hả? Hmm…”
“Đừng nhìn chằm chằm thế. Nhanh thử nó đi.”
Thật xấu hổ một cách kì lạ khi phân thích sở thích của một người.
“Được rồi, được rồi. Chờ tớ một lát. Oh, nhớ đừng nhìn trộm nhé Yamato-kun.”
“Ai nhìn trộm cơ?!”
Tôi xua tay đuổi nhỏ vào phòng thử đồ. Một lát sau, tấm rèm ở phòng thử đồ được kéo ra.
“Ta-da! Thế nào? Tớ dễ thương lắm đúng không?”
Đó là một chiếc váy dài đến đầu gối, dưới đó là một đôi tất đen.
Chiếc váy được tôi chọn theo sở thích cá nhân, nhưng nó lại hoàn toàn hợp với Yuzu. Tôi sững người một lát.
“…Cũng không tệ.”
“Ah, cậu xấu hổ kìa.”
“Im đê.”
Nhỏ sẽ trở nên quá phấn khích nếu tôi khen nhỏ quá nhiều, vậy nên tôi hơi cau mày; nhưng không may, điều đó đã quá muộn, Yuzu nhìn tôi với nụ cười tự mãn.
“Cậu thấy sao khi bạn gái mình mặc đồ theo phong cách mình thích nào? Cậu lại yêu cô ấy thêm lần nữa phải không?”
“Rồi, rồi. Tôi đã yêu cô thêm lần nữa. Tôi yêu cô nhiều lắm luôn.”
“Mm. Tớ có thể hiểu rằng sự thô lỗ đó là để che đi sự bối rối của cậu. Okay, tớ hài lòng rồi.” Yuzu gật đầu vui vẻ.
“…Sao cũng được, cô muốn hiểu sao thì hiểu.”
Tôi đầu hàng trước khi nói thêm bất kì điều gì, tôi không muốn nhỏ đào sâu về cái này nữa.
“Nếu cậu thích, tớ sẽ mua nó. Sau đó Yamato-kun sẽ vui vẻ trở lại.”
“Tha tôi đi…”
Thật tồi tệ khi sở thích của bản thân về những thứ liên quan đến người khác giới bị trêu chọc quá nhiều. Chỉ riêng chiếc khăn quàng đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng tinh thần của tôi rồi.
“Tiếc ghê. Okay, tớ sẽ thay lại đồ. Oh, nhắc lại lần nữa, đừng có nhìn trộ-”
“KHÔNG BAO GIỜ!”
Yuzu kéo rèm lại như thể đang tránh ánh nhìn trừng trừng của tôi.
Tôi thở dài suy ngẫm. Nên diễn đạt điều đó thế nào đây? Thật xấu hổ khi tiết lộ sở thích của bản thân cho người khác. Và để ai đó ăn mặc theo sở thích đó thì…vừa khó chịu vừa xấu hổ, nhưng cũng không phải quá tệ.
“…Mình đoán là mình cũng chưa nói cho Yuzu về những thứ mình thích.”
Không phải chỉ có mình tôi không biết về những sở thích của Yuzu. Cả hai chúng tôi cần phải chia sẻ với nhau nhiều điều hơn nữa.
“Để cậu chờ lâu rồi!”
“Okay, vậy thì đi thanh toán thôi.”
Sau khi Yuzu thay đồ xong, chúng tôi đến quầy thanh toán và rời khỏi cửa hàng.
“Đã tối vậy rồi sao!” Yuzu kêu lên khi chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa hàng.
Khi chúng tôi bước vào cửa hàng, thành phố nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, nhưng bây giờ nó đã bị bao phủ bởi màn đêm.
“Vậy thì chúng ta về thôi nhỉ? Hôm nay cũng đi rất nhiều nơi rồi.”
“Yep. Hơi buồn chút nhưng quyết định vậy đi.”
Trong khi gật đầu, Yuzu lấy chiếc khăn quàng ra quấn quanh cổ và nhìn tôi.
“Trông tớ thế nào?”
“Thẻ giá vẫn còn trên đó kìa.”
“Ugh!” Yuzu vội vàng gỡ nó ra.
“Sao cậu luôn chú ý mấy thứ không cần thiết vậy Yamato-kun?” Yuzu bĩu môi và chọc ngón tay vào sườn tôi.
“Dừng lại đi mà! Tôi xin lỗi.” Không thể chịu đựng được việc bị chọc vào sườn, tôi xin lỗi và Yuzu rút ngón tay lại.
“Hừ…Tớ tha thứ cho cậu vì tớ đã có thể tận hưởng buổi hẹn hôm nay, nhưng Yamato-kun nên học cách để ý tâm trạng người khác đi.”
“Tôi sẽ lưu ý điều đó.”
Có lẽ hài lòng khi thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, Yuzu đưa tay ra.
“Vậy thì về nhà thôi nào.”
“Okay.”
Tôi nắm tay Yuzu và chúng tôi sải bước cùng nhau.
“Hôm nay tớ đã khám phá ra một điều thú vị.” Yuzu buột miệng.
Tôi vô tình nghiêng đầu. “Là sao?”
“Trái ngược với tưởng tượng của tớ, Yamato-kun thật sự hiểu về sở thích của tớ.”
Mắt tôi mở to trước lời nhận xét của Yuzu. “…Vậy sao? Tôi lại nghĩ ngược lại, tôi nhận ra tôi chưa biết nhiều về cô như thế nào.”
Trước câu nói thành thật của tôi, Yuzu lắc đầu.
“Không hẳn đâu Yamato-kun. Cậu luôn nhìn tớ một cách nghiêm túc, đến mức khiến tớ tự hỏi, cậu thật sự thích tớ nhiều đến thế hả?”
“Im đê!”
Mặc dù tôi la lên nhưng thực ra tôi không cảm thấy điều đó quá tệ.
“Yuzu.” Tôi bất ngờ gọi tên Yuzu.
“Hm? Sao vậy?”
Yuzu ngước lên nhìn tôi và tôi cũng nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
“Cái khăn quàng đó thật sự hợp với cô đấy. Dễ thương lắm.”
“Đ-Đây không phải là lúc nói điều đó! Cũng giống như lần trước với chiếc vòng cổ vậy, cậu căn thời gian tệ quá đó!” Mặt Yuzu lập tức đỏ bừng.
“Whoa, tôi chưa bao giờ nghĩ cô sẽ mắc bẫy tận hai lần đó. Sức phòng thủ của cô quả nhiên là bằng 0 mà.”
“IM ĐÊ!”
Tâm trạng của tôi đã tốt hơn sau trò chơi khăm thành công đó, trong khi mặt Yuzu đỏ đến tận mang tai.
Chúng tôi cùng nhau về nhà, cùng nhau trò chuyện.
Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Tôi cần phải giải quyết hiểu lầm vào Giáng Sinh. Tôi đã tận hưởng buổi hẹn hôm nay đến mức quên luôn điều đó.
“Cảm ơn đã đưa tớ về nhà nhé. Hôm nay vui lắm đó.”
Ngay khi nhớ ra việc quan trọng đó, chúng tôi đã đứng trước nhà Yuzu.
“Không có gì đâu.”
Mặc dù mới chỉ vừa nhớ ra và chưa chuẩn bị gì cả, tôi vẫn phải làm điều đó ngay bây giờ. Tôi đứng thẳng lên và hít một hơi thật sâu.
“Nghe này, Yuzu-” “À đúng rồi.”
Ngay lúc đó, Yuzu đưa tay vào túi của mình vào thời điểm không thích hợp nhất.
“C-Có chuyện gì thế?” Nỗ lực của tôi đã thất bại, tôi bối rối hỏi xem Yuzu muốn gì.
“Cái này…tặng cậu.”
Tôi nhận lấy cái đó. “…Cái gì thế? Tôi mở nó được chứ?”
“Được.”
Tôi cẩn thận mở gói quà và lấy thứ bên trong ra. Đó là chén trà mà chúng tôi đã thấy ở cửa hàng bách hóa cách đây không lâu.
“Đ-Đây là cái cô chọn trước đó.”
“Đúng vậy, nó là quà tớ dành cho cậu. Tớ chưa đáp lễ lại chiếc vòng cổ, và bây giờ là thởi điểm tuyệt vời. Yamato-kun thật may mắn quá đí!”
“C-Cảm ơn.” Tôi hoàn toàn bất ngờ nên chỉ biết nói cảm ơn.
Nghe vậy, Yuzu gật đầu hài lòng.
“Hôm nay, tớ rất vui vì biết thêm nhiều điều về Yamato-kun. Thật đáng ngạc nhiên là cậu là một người bạn tốt và rất nghiêm túc với việc mua sắm. Tớ đã nghĩ rằng con trai không thích việc mua sắm quá lâu, vậy nên tớ đã chuẩn bị sẵn sàng nếu cậu nói muốn về nhà chơi game.”
“Tôi sẽ không nói những điều đó trong buổi hẹn hò đâu.”
Nhưng mà, tôi nghĩ hoàn toàn có khả năng tôi sẽ nói vậy.
“Vậy nên tớ rất vui đó. Lần tới hãy hẹn hò tiếp nhé.”
Yuzu nở một nụ cười – một nụ cười tự nhiên không chút giả dối.
Một đòn bất ngờ.
Trò trêu chọc trước đó của tôi chẳng là gì nếu so với cái này, tôi đã nhận một đòn chí mạng.
“Cơ mà nãy cậu định nói gì đó phải không Yamato-kun? Tớ đã cắt ngang cậu thì phải?” Yuzu hỏi tôi.
Đây là cơ hội lớn nhất để tôi giải quyết hiểu lầm đó.
Nhưng mà…
“…Không có gì đâu.”
…Tôi quyết định không làm rõ điều đó nữa.
“Thật chứ? Nếu cậu nói vậy thì okay. Vậy thì tớ vào trước nhé. Hẹn gặp cậu ngày mai.”
“Okay, gặp lại sau!”
Yuzu bước vào thang máy và vẫy tay.
Sau khi thấy cô nàng vào nhà, tôi nhìn lên trời và thở dài.
“Hmmm…Trời ạ!”
Bởi vì buổi hẹn hôm nay? Hay là tôi đã vô tình thả lỏng con tim mình trước khi Yuzu làm tôi ngạc nhiên? Hay là do ảnh hưởng của việc kéo dài việc giải quyết hiểu lầm đó?
Không, từ rất lâu rồi, tôi…
“Không thể tự lừa dối bản thân được nữa rồi…”
…Tôi đã yêu một người con gái tên Yuzu.