Tôi trở về nhà ăn tối và làm bài tập, rồi sau đó đi tắm.
Bình thường tôi hay chơi game nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng. Tôi nằm lên giường mà chưa sấy tóc.
“Không thể ngờ được là mình thay đổi đến vậy…”
Hoang mang trước cảm xúc của chính bản thân, tôi nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình là thông tin liên lạc của Yuzu. Tất cả những gì tôi cần làm là ấn nút gọi.
Dù mới chỉ ở cạnh nhau vài tiếng trước nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác muốn nghe giọng cô nàng. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã liếc nhìn Yuzu cả ngày hôm nay và cảm thấy xấu hổ chỉ với vài cái chạm nhẹ. Cảm giác như tôi không còn là chính mình nữa vậy.
“Sẽ thật kì lạ nếu mình bất ngờ gọi…”
Mặc dù Yuzu có gọi cho tôi vài lần, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động gọi mà không có lí do. Tôi cố nghĩ ra lí do hợp lí để ấn gọi nhưng không nghĩ được gì cả.
“…Chắc để lúc khác vậy.”
Tôi bỏ cuộc và rời mắt khỏi điện thoại, bỗng cuốn lịch đập vào mắt tôi.
Chưa đầy hai tuần nữa là tới Giáng Sinh.
“…Sự kiện Giáng Sinh trọn vẹn.”
Sự kiện mà các cặp đôi sẽ đến để tỏ tình. Việc tôi không giải quyết hiểu lầm trong buổi hẹn lần trước có nghĩa là…
“…Tôi sẽ tỏ tình ư? Với Yuzu?”
Tôi bỗng cảm thấy mình đang bị áp lực đè nén.
Nếu tôi ở góc nhìn của người ngoài, chắc chắn tôi sẽ nghĩ: Tỏ tình đê sợ quái gì? Nhưng giờ đây suy nghĩ ấy lại biến mất vì tôi sẽ là người tỏ tình.
Tôi rên rỉ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu đây chỉ là ảo tưởng của chính tôi? Thái độ của Yuzu cho đến hiện tại là của một người bạn tốt, và tôi thực sự không coi cô nàng là đối tượng để yêu đương…Vậy có lẽ đây không phải là ‘yêu’ mà chỉ đơn thuần là ‘thích’?
Ngay từ đầu, tôi đã làm gì khiến Yuzu thích tôi chưa?
Chúng tôi chỉ chơi game cùng nhau mỗi ngày. Yuzu chỉ đơn thuần là chiều theo sở thích của tôi mà thôi. Liệu tôi đã làm gì để Yuzu nhìn tôi như một người khác giới hay chưa?
“…Bây giờ mình mới hiểu những lời của Kotani.” Tôi vô thức lẩm bẩm.
‘Khi tỏ tình, tất cả mọi thứ tớ có thể thấy là sự thiếu sót của bản thân. Có thể tớ không phù hợp với cậu ấy do tớ có tính cách khe khắt, hoặc là do hai bọn tớ chưa nói chuyện riêng với nhau đủ nhiều, hoặc là do chúng tớ chưa nhìn nhận đối phương kĩ lưỡng.’
Những lời nói đó chứa đựng toàn bộ sự thật.
Ở khoảnh khắc mà bạn lấy hết can đảm của mình, bạn sẽ nhận ra những điểm thiếu sót ở bản thân.
“…Không chỉ là thích người kia đến đâu mà còn là yêu bản thân như thế nào, nhỉ?”
Liệu tôi có yêu bản thân mình đủ không?
Đủ để tỏ tình vào Giáng Sinh?
“…Nghĩ về điều này không tốt chút nào. Mình nên đi rửa mặt cái đã.”
Cảm thấy bế tắc trong suy nghĩ, tôi thở dài và—
“…Hắt xìiiiii!”
—Tôi hắt hơi mạnh hết mức có thể, có lẽ là vì tôi không sấy tóc dù giữa mùa đông.
“Lạnh quá! Phải sấy tóc nga—hả?”
Lời còn chưa dứt, tôi nhìn xuống điện thoại.
Màn hình hiển thị: Đang gọi Nanamine Yuzu.
“…Hả? Đừng đừa chứ?! Không thể nào?!”
Huh? Tôi vừa ấn nhầm lúc hắt hơi hả?
L-Làm sao bây giờ? Tôi nên lấy lí do gì đây? Trước hết tôi nên tắt đi trước khi—
[Chào buổi tối!]
—Trước khi tôi kịp làm vậy, Yuzu đã bắt máy.
“Chào buổi tối, Yuzu hả?”
[Yep. Hiếm thật đó nha. Yamato-kun chủ động gọi cho mình nè.]
Do tôi tưởng tượng hay sao mà nghe giọng Yuzu phấn khởi hơn.
“Um, cũng không có gì. Tôi chỉ muốn biết cô đang làm gì thôi.”
Tôi không nghĩ ra lí do hợp lí nào nên đành bịa ra vài lí do vô nghĩa.
[Tớ vừa xong bài tập. Tớ đang nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để nghĩ ngơi một lát thì cậu gọi.]
Yuzu đáp lại mà không có bất kì sự nghi ngờ nào. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời nhận ra mình đã suy nghĩ quá lên và cảm thấy xấu hổ muốn đào cái lỗ chui xuống.
[Yamato-kun thì sao? Cậu xong bài tập chưa?]
“Xong rồi. Sẽ rất khó để tập trung chơi game khi chưa hoàn thành xong bài tập.”
[Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến game thôi.]
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Yuzu dù đang gọi điện thoại.
“Yeah, tôi là kiểu người có cuộc sống trọn vẹn bên những sở thích của mình.”
“Nghe hay đấy, nhưng ít nhất hãy tập trung cho tớ nhiều hơn vào Giáng Sinh.”
Nghe đến vấn đề nhạy cảm, tôi đứng hình.
“À…ừm…cái đó…” Tôi lắp bắp trả lời.
Không biết Yuzu nghĩ sao khi nghe thấy tôi lắp bắp như vậy. Cô nàng im lặng một lúc.
[Nghe này, Yamato-kun, cái sự kiện Giáng Sinh trọn vẹn đó…]
“Sao vậy?”
[…Um, tớ không biết mấy giờ nó bắt đầu. Chúng ta vẫn chưa quyết định thời gian và địa điểm hẹn gặp nhau.]
“Đúng vậy.”
Trong một khắc, tôi nghĩ rằng Yuzu đang cố gắng nói gì đó, nhưng vì qua điện thoại nên tôi không thể đoán được sắc mặt cô nàng.
“Hôm đó, đèn sẽ được trưng bày lúc hoàng hôn—”
Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục nói chuyện về Giáng Sinh thêm một lúc.
Khi đã quyết định xong hầu hết mọi thứ, Yuzu bỗng lên tiếng.
[Whoa, muộn thế này rồi sao. Tớ cần phải đi tắm thôi.]
“Oh, tôi không nhận ra mới đó đã qua hai tiếng rồi.” Tôi giật mình nhìn đồng hồ.
[Vậy, hẹn gặp cậu ngày mai nhé Yamato-kun.]
“Okay.”
Chúng tôi đã tạm biệt nhau. Tôi đang chờ Yuzu cúp máy.
“…”
[…]
Vì lí do nào đó, cuộc gọi vẫn chưa tắt, tôi có thể nghe tiếng thở của Yuzu.
“…Cô không định cúp máy hả?”
[Làm vậy hơi khó…Cậu cúp máy đi Yamato-kun.]
“…Okay.” Tôi cố gắng nhấn vào nút tắt.
[…]
“…”
[…Không cúp hả?]
“T-Tôi đang cố đây, nhưng mà…”
Do gọi qua điện thoại không thể thấy mặt đối phương nên mọi người thường muốn để đó lâu hơn.
[Hiểu rồi. Vậy cùng đếm 3, 2, 1 nhé.]
“Okay, sẵn sàng.”
[Vậy thì, 3—]
Ngay khi Yuzu bắt đầu đếm, tôi bất ngờ cúp máy.
“Nếu mình không làm thế thì nó sẽ lặp đi lặp lại mất…” Tôi thở phào.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình như nhân vật chính trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng đã thoát ra khỏi vòng lặp. Khi tôi đang tận hưởng thì một tin nhắn gửi đến điện thoại tôi.
[Đồ phản bội! Cậu dám cúp máy trước!]
Tôi cười khúc khích khi đọc dòng tin nhắn đó.
“Cô nên biết ơn tôi vì đã tránh làm lãng phí thời gian của cả hai đứa chứ.” Tôi lẩm bẩm và cảm thấy cảm xúc của mình đã ổn định lại.
Ngay cả khi đã cúp máy, tim tôi vẫn đập nhanh.
—Tôi không biết liệu mình đã yêu bản thân đủ hay chưa. Nhưng tôi chắc chắn sẽ yêu bản thân hơn khi có thể nói cho Yuzu biết cảm xúc thật của mình. Tôi đã im lặng quá lâu, không, chính xác hơn là tôi đã không đủ can đảm để làm điều đó.