“Ủa, kia là váy cưới đúng không nhỉ? Có phải cô ấy mặc như vậy là để chụp ảnh không?”
“Nhưng đâu có thấy camera hay gì đâu, chẳng biết sao nữa.”
“Thế còn cậu trai kia, sao lại ăn mặc thế nhỉ, chẳng lẽ…”
“Là cướp dâu sao?”
“Họ cũng không phải đang đóng phim đâu nhỉ. Nếu thực sự có người làm vậy thì sẽ phiền phức lắm đấy!”
Những tiếng thì thầm to nhỏ cùng những ánh mắt của người dân qua lại trên phố đổ dồn vào cặp nam nữ.
Cô gái trong bộ váy cưới nhìn rất lộng lẫy, còn về phía chàng trai kia thì lại trái ngược hoàn toàn, trông cậu ăn mặc rất đơn giản, chỉ phối nhẹ một chiếc quần jean cùng với áo thun được in dòng chữ lớn trước ngực.
Chính sự kết hợp trang phục kì lạ này đã thu hút khá nhiều sự chú ý của người đi đường và dường như ai cũng nhận ra là họ vừa mới bỏ trốn khỏi lễ đường.
“Mà, nếu nói cậu trai kia cướp hôn rồi bỏ trốn, thì điều đó cũng đồng nghĩ với việc bên phía cô gái kia cũng đã bằng lòng chuyện hủy bỏ hôn sự rồi đúng không?”
“Rốt cuộc thì chuyện này là sao?”
“Vì nếu cô ấy không đồng ý thì làm sao cậu ta có thể đưa cô ấy đi được chứ!”
“Thật vậy nhỉ. Trời ạ, cả hai người họ đều quá ích kỷ, tôi nhìn mà phát ngán.”
Mặc dù bị những ánh mắt dò xét chằm chằm nhìn vào, nhưng điều đó cũng chẳng thể khiến hai người họ bận tâm.
Họ chạy như thể chỉ còn có hai người trên thế giới này, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Có lẽ cũng chính vì vậy nên họ đã hành động mà không hề nghĩ đến hậu quả và phiền toái cho người khác.
“Đợi đã Minato-kun… em không thể chạy được nữa rồi.”
“Phù, đến đây rồi chắc là không sao đâu.”
Cho tới lúc này cả hai mới chịu dừng chân lại, họ ngó nghiêng quan sát xung quanh, ngó xem liệu có còn bị bảo vệ đuổi theo nữa không.
Sau khi chắc chắn rằng đã không còn ai đổi theo, Himeno lúc này mới ngượng ngùng quay sang Minato.
“Có vẻ như chúng ta đã trốn thoát rồi ha.”
“Ừ, anh đã đưa được em theo cùng rồi.”
Minato ngượng ngùng gãi đầu trả lời.
“Phụt, Haha.”
“Haha.”
““Ahahahahahaha.””
Chẳng biết vì lý do gì mà bỗng dưng khiến cả hai cùng bật cười trên phố.
Càng lúc, ánh nhìn của người dân qua lại ngày càng phản ứng gay gắt hơn.
“Minato-kun, từ giờ hãy làm cho em hạnh phúc nhé?”
“Được thôi, hãy tin anh.”
Bây giờ, hai người họ đã không còn nhìn thấy gì khác ngoài viễn cảnh hạnh phúc trong mơ của chính bản thân họ.
Họ đâu thể nào biết rằng, vào lúc này có một người đàn ông đang phải liên tục cúi đầu xin lỗi trân thành tới những người tham dự hôn lễ, mặc dù anh ta đã phải chịu đựng đủ mọi sự cô đơn cùng tuyệt vọng.
Sau đó Himeno bắt đầu đổi chủ đề.
“Dù sao đi nữa, anh có nhìn thấy vẻ mặt của Arata sau khi nhận cú sốc này chưa?”
“Anh thấy mà. Tên Robot đó rõ ràng là đã rất sốc khi nghe những lời em nói.”
“Có lẽ vì là con trai của một nhà giàu nên anh ta có thể làm mọi thứ mà mình thích, ban đầu em nghĩ điều ấy thật tuyệt. Rồi dần dần em thấy điều đó thật nhàm chán nên đã lỡ nói ra mấy điều ấy.”
“Những người như vậy thường rất coi thường rất hay coi thường (xem nhẹ) người khác ngoài bản thân hắn, anh không nghĩ việc hắn xem thường mọi người xung quanh là ổn cho lắm. Anh cũng cảm thấy sảng khoái khi nghe những gì em nói.”
“Mặt khác, Minato-kun đã dạy cho em rất nhiều thứ những điều mà em chưa biết, điều đó khiến em rất vui.”
“Thật sao? Anh không có ý định làm điều gì bất thường đâu. Chà, có thể nó sẽ rất thú vị với em đấy, công chúa Himeno của anh.”
Sau đó cả hai tiếp tục trò chuyện một cách vui vẻ.
Sau khi bình tĩnh lại, Himeno có chút lo lắng hỏi.
“Minato-kun, anh nghĩ giờ ta nên làm gì?”
“Hừm, anh chả nghĩ được gì cả. Anh mới chỉ nghĩ đến việc đưa Himeno ra ngoài thôi.”
“Eh, anh chỉ nghĩ đến em thôi á? Minato-kun này!”
Minato chỉ hành động theo bản năng ích kỷ và sự thiếu suy nghĩ của bản thân, nhưng Himeno lại không nhận ra điều đó.
Cô ấy vui mừng vì Minato chỉ nghĩ đến việc đưa mình ra ngoài.
“Đúng rồi! Giờ về nhà anh nhé?”
Minato nói như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Eh, được sao?”
“Tất nhiên rồi. Bố mẹ anh đi công tác nước ngoài suốt nên ở nhà chẳng có ai cả.”
“Tuyệt ghê! Đi thôi! Đây là lần đầu tiên em đến nhà Minato-kun đó!”
“Haha, trông em có vẻ háo hức quá nhỉ. Vậy chúng mình đi thôi”
“D-dễ thương…? Thật là hạnh phúc.”
○ ●
Từ ấy, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, sau một hồi cuối cùng họ cũng đến nhà Minato.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Làm ơn… Himeno! Em phải cởi giày ra đã!”
Minato vội ngăn Himeno lại khi cô ấy chuẩn bị mang cả giày vào nhà.
“Hả?”
“Hả gì chứ! Vào nhà thì phải cởi giày chứ? Sao lại như phương tây thế?”
“Đúng là vậy, nhưng ở lối vào cũng phải cởi giày á? Đây là là lối vào mà?”
“Thôi nào, từ đây là hành lang rồi! Himeno ngây thơ quá đi, nhưng mà chỗ đó cũng dễ thương nữa.”
“E-em xin lỗi!”
Hahaha, Minato cười rồi đi vào phía trong phòng khách.
(Eh? nhà Minato nhỏ vậy sao? Mà thôi, ở nơi bé thế này giúp ta xích lại gần nhau hơn với có cảm giác rất bình dị với hạnh phúc)
Himeno ôm trong lòng cảm xúc ấy, đi theo sau Minato.
Căn hộ chung cư của Minato sống cũng không chật chội cho lắm.
Chỉ là, với người được sống trong dinh thự rộng lớn như Himeno, thì cô chẳng thể tưởng tượng được là sẽ có người sống ở một nơi như thế này.
“Mặc váy cưới như vậy sẽ khó sinh hoạt lắm. Này, em thay cái này vào đi.”
Nói rồi, Minato đưa cho cô một bộ quần áo nữ.
Nhìn thấy chúng, mắt Himeno mở lớn và người cứng đờ lại, Minato tiếp tục.
“A, cái này? Mizuki thường đến nhà anh chơi nên đã để lại quần áo để thay ở đây. Tuy nói vậy nhưng cũng chẳng có gì mờ ám đâu. Từ xưa thì gia đình của hai bọn anh đã khá thân thiết và thường qua nhà nhau chào hỏi rồi, nên việc ngủ lại qua đêm cũng là chuyện khá bình thường thôi.”
“Hả, hả. Em không có bạn thuở nhỏ nên không biết rõ lắm, nhưng chắc là đúng vậy nhỉ.”
“Phải phải, bạn thuở nhỏ vốn dĩ là như thế đó.”
Himeno nhận lấy bộ quần áo với cảm xúc bực tức.
Sau khi thay đồ xong, Himeno lấy lại tinh thần rồi đưa ra một đề xuất.
“Minato-kun! Hôm nay là một ngày đặc biệt của hai ta nên để em nấu cơm cho anh nhé?”
Ô! Vậy thì tuyệt nhất rồi còn gì. Nhờ có Mizuki luôn nấu ăn nên trong tủ lạnh luôn đầy ắp nguyên liệu đó, em cứ dùng thoải mái nhé.”
“Ừ! Vậy em xin phép dùng chúng nha.”
(Chà, cái tên Mizuki lại được nhắc đến lần nữa rồi… Minato-kun đáng lẽ phải kết hôn với tôi chứ… Mà không sao, Minato-kun đã nói mình là tình yêu đích thực của ảnh rồi mà)
Một lát sau.
“Đã để anh đợi lâu, món ăn dã xong rồi đây.”
“Ồ! Eh đây là…”
Minato sững người trước cảnh tượng trước mắt.
Thứ được bày biện trên bàn là một dạng vật chất đen xì.
“Xin lỗi, em không hay vào bếp nên có hơi cháy một chút.”
“Hơi cháy một chút à… mà thôi, không sao. Anh ăn đây!”
(Nhắc mới nhớ, hồi đi thực tập cùng mọi người, cô ấy cũng có nấu ăn, mà nhớ không nhầm thì lúc đó Himeno đã nấu ra một thứ vật chất đen xì hay thứ chất lỏng sền sệt gì đó nhỉ….)
Minato nuốt nước bọt, cố gắng nuốt món ăn không xác định này xuống, khi trong lòng lại nhớ về mấy quá khứ không vui vẻ.
(Trời ạ, thứ này không thể ăn được!)
Minato cố hết sức nuốt xuống. Kìm nén cơn buồn nôn đang trào dâng trong người.
Himeno nở nụ cười rạng rỡ, không hề hay biết chuyện gì và hỏi.
“Thế nào? Ngon chứ?”
“N-ngon…. Cảm ơn e-em.”
“Mừng quá! Em nấu hơi nhiều một chút nhưng …., Đây là món ăn do em nấu mà, anh sẽ ăn thêm chứ?”
“Eh!!”
Nhìn vào bếp, tôi thấy những thứ không thể nào gọi là đồ ăn được bày la liệt ở đó.
“... Anh ăn được chứ?”
“A, ừm… ừm, được thôi”
(Khoan đã khoan đã, lúc trước tôi chỉ nghĩ là cô ấy đùa thôi, nhưng điều đó đúng là sự thật rồi. Nếu kết hôn thì ngày nào mình cũng phải ăn mấy món thế này á!?)
Rõ ràng, đây chỉ là mối quan hệ dựa trên những suy nghĩ bồng bột và ham muốn nhất thời nên sẽ không bao giờ có thể duy trì bền vững được cuộc sống hôn nhân.
Cả hai đã dần nhận ra điều ấy nhưng đã quá muộn.
Bầu trời trở nên đen kịt, những đám mây đen ùn ùn kéo tới, có lẽ một trận mưa rào sắp bắt đầu.
ae bình tĩnh, đừng chấp người mù Tôi cũng không hiểu đoạn này nói gì = )) ae có nghĩ giống như tôi k