Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 10: Phía bên vị hôn thê cũ ② - Nhận ra

“Thật ra mì ly cũng ngon mà nhỉ?”

“Ừm, ngon đấy…”

Vào một buổi chiều nọ.

Minato và Himeno đang ăn trưa tại nhà.

“Sao vậy Himeno? Có vẻ như em ăn không ngon miệng lắm nhỉ. Lần đầu em ăn nó thì trông em rất xúc động mà?”

“Ừm, cũng ngon đấy nhưng mà…”

(Sau nhiều lần nấu ăn cho Minato không thành, tôi ăn cốc mì mà anh ấy đưa cho, ở nhà thì tôi không bao giờ ăn những đồ ăn liền như vậy nên lần đầu tiên được ăn nó trong lúc cùng đi leo núi cùng mọi người tôi đã rất xúc động. Tôi đã rất vui vì anh ấy vẫn nhớ điều đó và bảo tôi hãy ăn nhưng mà dạo này chỉ ăn toàn mì mà ly thôi…)

“À vậy em ngán vị này rồi à? Vậy thì thử cho thêm nhiều mayonnaise vào xem. Đảm bảo ngon tuyệt cú mèo luôn!”

“Vậy… vậy thì em xin một ít nhé?”

(Minato thích cho mayonnaise vào tất cả mọi thứ, tôi không thích nó lắm vì nó quá ngậy, mà ăn nhiều còn dễ béo nữa..)

“Được thôi, em cứ lấy đi. À mà hôm trước anh có tìm được loại mới này, tên là [seafood hot chili cheese] trông ngon nhỉ?”

Minato vỗ tay và lấy ra một cốc mì khác mà mình đã mua rồi đưa cho Himeno.

Himeno, người được cho một ly mì, đã rút lại sự bất mãn vừa dâng trào lên trong lòng.

“A, món mới à! Trông ngon ghê!”

“Phải không? Đây là bữa tối đấy!”

(Himeno là tiểu thư đài các. Nên rất tò mò về những bữa ăn của người bình thường, nên chắc sẽ ổn thôi)

Minato quay lại rồi thở dài.

“Có phải hôm nay đến em nấu cơm tối không? Xem nào, em mới nấu vài lần kể từ khi đến đây thôi, chắc anh cũng nhớ mấy món ăn của em rồi nhỉ? Anh đã ăn hết mấy món đó rồi khen ngon mà!”

(Lần trước khi nấu ăn, tôi đã nấu rất nhiều món nhưng anh ấy đã nói: “để anh lo” rồi cứ thế ăn hết, tôi đã rất vui vì điều đó. Nhưng mà cuối cùng thì ảnh vẫn thêm Mayonnaise vào…”

“Vậy thì!? À anh cũng nhớ mấy món mà Himeno nấu, nhưng chắc là em đã mệt sau khi trốn khỏi buổi lễ và đến một nơi xa lạ như này rồi, vậy nên cứ nghỉ ngơi đi nhé!”

“Như vậy có được không….?”

“Được chứ! Mặc dù trông có vẻ ổn nhưng thực ra em cũng rất mệt nhỉ? Không cần lo lắng cho anh đâu, ổn mà. Hôm nay chúng ta ăn mì ly bản mới ra mắt nhé? Được không? Anh khá lo cho Himeno đấy.”

Minato đổ mồ hôi hột và nói với vẻ gượng gạo.

“Anh lo lắng cho em à? Minato-kun thật tốt bụng… ừm, hôm nay cũng ăn mì ly vậy.”

Himeno không nhận ra vẻ mặt của Minato, mặt đỏ bừng mà nuốt xuống lời đề nghị.

(Ôi may quá. Hôm mình đã tránh được mấy món ăn của Himeno rồi.)

Minato lau mồ hôi bằng tay áo để Himeno không phát hiện.

(Mình thực sự rất vui vì em ấy đã cố gắng, nhưng mà có hơi quá khi phải ăn những thứ nhìn như vật chất lỏng không xác định và những món ăn có vị lạ đó mỗi ngày. Còn nữa, khi mua nguyên liệu nấu ăn thì em ấy toàn lựa những đồ đắt tiền khiến mình khá băn khoăn và còn mất quá nhiều thời gian để lựa chọn và khiến mình phải chờ lâu. Rồi về lại nấu hỏng, điều đó khiến mình khá lo lắng, về cả mặt tài chính và tinh thần.)

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Ừm, vậy để anh đi vứt rác.”

“Cảm ơn anh, Minato-kun.”

Minato đứng dậy sau khi đã ăn xong, cầm ly mì của bản thân và của Himeno rồi đi đến bồn rửa.

(Trời ạ, chán ăn mì ly quá. Hừm, mình lại chẳng biết nấu ăn, hay gọi Mizuki đến nấu nhỉ? Tiện nhờ Mizuki dạy Himeno nấu ăn nữa. Mình phải bắt đầu làm gì đó thôi)

Minato cảm nhận được rằng bản thân phải thay đổi chế độ ăn uống hiện tại, nhưng lại ỷ lại vào người khác để giải quyết vấn đề.

“Được rồi, anh đi giặt đồ đây.”

“Xin lỗi anh vì mọi thứ.”

Himeno xin lỗi trước những lời lẩm bẩm của Minato.

“Đừng lo. Anh đã quen với việc sống một mình thời gian dài rồi nên việc này không thành vấn đề đâu.”

(Nếu giao việc giặt giũ cho Himeno thì mình nghĩ mọi thứ sẽ lại như trước mất. Mình không muốn như vậy.)

Đằng sau nụ cười trên khuôn mặt của Minato thì bên trong anh ta đang không ngừng than vãn.

Lần đầu tiên khi Himeno tới nhà tôi.

Khi tôi nhờ Himeno giặt đồ, cô ấy đã hỏi ‘mang ra quán giặt không được à?’

Giặt quán thường chỉ dành cho những bộ đồ có chất lượng cao cấp chứ không phải những bộ đồ bình thường như này. Chỉ có những bộ đồ Vest hay áo khoác mới cần đem ra quán để giặt thôi.

Nếu cứ làm như thế mỗi ngày thì cũng ngốn không ít tiền.

Lúc tôi hỏi Himeno rằng em thường làm như nào thì cô ấy nói: “em thường nhờ người giúp việc làm.”

Tôi ban đầu thấy cô ấy giống như một tiểu thư nhà giàu được cưng chiều hết mực nên mới nổi lòng hứng thú. Nhưng nghĩ đến tương lai thì… Minato chỉ biết ôm đầu mà than thở.

Himeno hỏi ngược lại tôi rằng tôi thường làm như nào thì tôi đáp: “Anh thường dùng máy giặt.”

Himeno tỏ ra thích thú với máy giặt nên đã nói muốn tự mình thử.

Tôi đã hướng dẫn Himeno cách dùng rồi giao lại máy giặt cho cô ấy, nhưng đấy là điều sai lầm.

Minato nghe thấy tiếng hét của Himeno rồi chạy đến thì đã thấy căn phòng tràn ngập bọt xà phòng.

Có vẻ Himeno đã đổ hết cả túi nước giặt vào trong một lần giặt.

Sau đấy thì cô ấy phải vất vả dọn dẹp lại và giặt lại đống quần áo.

Bất chấp việc tôi đã nhiều lần hướng dẫn nhưng có vẻ chả có tiến bộ gì, Minato đành phải tự mình giặt đồ.

(Làm việc nhà mỗi ngày mà không biết chia sẻ cho ai cũng vất vả thật đấy….)

Bỏ mặc suy nghĩ của Minato, Himeno đã đưa ra một đề nghị.

“Nè Minato-kun, em nghĩ em nên chào hỏi bố mẹ anh, họ bao giờ mới trở lại vậy?”

“Chào hỏi á?”

“Chúng ta sắp kết hôn rồi mà? Cũng cần phải chào hỏi chứ?”

Himeno dơ chiếc nhẫn đồ chơi ra cho Minato xem.

“À ừm, anh sẽ hỏi lại sau.”

“Ừm, nhờ anh vậy! Mà em cũng muốn anh gặp bố mẹ em nữa…” 

Himeno e dè cúi mặt xuống.

“A, đúng vậy. anh cũng nghĩ đến việc gặp mặt cha mẹ em để chào hỏi và xin lỗi nữa!”

“Thật á? Em rất vui khi anh nghĩ cho em. nhưng em sợ bố mẹ em còn giận…”

“Mặc dù có thể bị mắng, nhưng bọn mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của riêng mình nên nếu giải tích kĩ càng thì có lẽ họ sẽ ổn thôi.”

“Đúng vậy. Đây là tình yêu đích thực mà. Nên bố mẹ em sẽ hiểu thôi.” 

Hai người quyết định đi xin lỗi bố mẹ Himeno.

Tin chắc vào tình yêu đích thực, hai người bọn họ nghĩ rằng chỉ cần thành tâm thuyết phục thì bố mẹ Himeno sẽ hiểu.

Mà họ không hề biết rằng tương lai của họ sẽ mờ mịt ra sao… 

Không biết nói gì...... Èo, kiểu đàn ông này tởm thực sự! thế còn main? bọn m ko định xin lỗi ng bị tổn thương nhất trong việc chúng m gây nên à