Chương 12: Hẹn hò lần đầu tiên với Thánh Nữ
"Nó vô cùng hợp với ngài."
"Lấy cái này làm thường phục cũng không tệ lắm đâu."
"Đúng vậy."
Hẹn hò lần đầu tiên với đối tượng đính hôn của tôi kiêm cháu gái của Hồng Y Hohenheim —— Elise, thuận lợi hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi.
Thành thực mà nói, tôi không quen thuộc vương đô vốn không có cách làm hộ hoa sứ giả (vệ sĩ cho người đẹp) cho Elise là thiên kim tiểu thư của quý tộc kiêm nữ tu sĩ thực tập. Elise cũng không hề hiểu rõ những cửa hàng hay địa điểm du lịch nổi tiếng ở vương đô.
Dĩ nhiên, lịch trình lần hẹn hò này, tất cả mọi thứ đều do quản giả nhìn ra sao cũng đều vô cùng hoàn hảo ở mọi mặt —— Sebastian hỗ trợ thu xếp.
Tôi vốn lo lắng cho cuộc hẹn hò có quản gia đi theo giám sát sẽ thành cái dạng gì, nhưng cũng không thể để cho hai quý tộc trẻ gần 12 tuổi lang thang trên đường phố của vương đô, cho nên cái này cũng đành chịu.
Hơn nữa, cân nhắc đến vấn đề an toàn, thì vốn không thể cho hai chúng tôi đi hẹn hò riêng được.
Bây giờ, ngoại trừ Sebastian ra thì vẫn có mấy người âm thầm theo dõi chúng tôi.
Những người kia chắc chắn là thuộc hạ của Hồng Y Hohenheim.
Tuy nhiên, nên nói Sebastian không hổ là quản gia điển hình sao?
Vào lúc không cần đến, ông ta hoàn toàn không xuất hiện ở trong tầm mắt chúng tôi, nhưng vào lúc cần đến thì ông ta chắc chắn sẽ xuất hiện ở bên cạnh chúng tôi để cung cấp sự trợ giúp thật sự.
Về sự tồn tại của kiểu quản gia này, tôi chỉ nhìn liếc qua vài lần ở trong phòng của Công Tước Bleichroder-sama.
Nhà Baumeister ở quê hương tôi, đương nhiên là không có người như vậy.
Mặc dù trên danh nghĩa là có, nhưng đó chỉ là dân làng già bình thường. Thay vì nói là quản giả, không bằng nói đó là người có địa vị tối cao trong các người giúp việc.
Người giúp việc ở nhà tôi, đều là người lớn tuổi không thể xử lý công việc làm nông, cho nên bọn họ chỉ là người giúp giải quyết một số công việc đơn giản nếu như phải giải thích.
Mặc dù biểu hiện của người giúp việc đối với bên ngoài tốt đến mức giống như được chúng tôi mời, nhưng bởi vì không thể buộc bọn họ làm những việc quá sức, cho nên tiền lương cũng vô cùng thấp.
Rõ ràng là chẳng có quý tộc nào cảm thấy hứng thú đối với gia tộc Baumeister có mấy người giúp việc, nhưng đây chính là cái gọi là sự hư vinh của quý tộc.
"Vậy thì, hãy nhờ nhân viên cửa hàng gói bộ quần áo này lại đi."
Mặc dù Elise không hiểu rõ các cửa hàng lẫn địa điểm du lịch nổi tiếng ở vương đô, nhưng phần lớn quần áo nhà Elise đều được đặt may làm.
Thế nên cô ấy vô cùng có gu thẩm mỹ đối với thời trang.
Trước 12 tuổi, tôi chỉ mặc quần áo cũ của các anh. Cho dù là ở kiếp trước, tôi gần như mặc quần áo của Uniqlo và JUSCO của Aoenmall. Đối với mốt, tôi đến một chữ cũng không biết.
Tôi cho rằng thứ như quần áo chỉ cần có thể mặc là được, cho nên cái đó cũng là chuyện đương nhiên.
Những bộ quần áo khá trang nhã mà tôi có, cũng chỉ có món quà được Erich-niisan tặng vào những dịp như sinh nhật.
"Nói cũng đúng. Cám ơn ngài."
"Nào có, những gì tôi có thể giúp được không chỉ là chút chuyện nhỏ này."
Đã rất lâu rồi tôi mới trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ.
Tạm thời mặc kệ cuộc hẹn hò này là gì, tôi đang đi mua sắm, dùng bữa và thăm quan ở vương đô cùng với thiếu nữ xinh đẹp có vẻ bề ngoài xinh xắn lẫn dịu dàng.
Làm sao tôi có thể không hạnh phúc cơ chứ.
Tất cả những ngày đối mặt với sự chất vấn của bệ hạ, sự tham lam của các quý tộc và đạo sư cơ bắp.
Trái tim tôi dần dần trở nên khô cạn bởi vì bận rộn đối phó với bọn họ và rất lâu mới có được sự dễ chịu.
"Ngài cảm thấy nhà hàng đó thế nào?"
"Món ăn rất ngon miệng. Hơn nữa, hương vị ban đầu của nguyên liệu vẫn nguyên vẹn trong mỗi món ăn."
"Đó là nhà hàng được Sebastian giới thiệu."
Hơn nữa, xem ra Elise cũng là một cô gái vô cùng tốt.
Ngay cả nhà hàng chúng tôi vừa mới dùng bữa trưa cũng được Sebastian tìm giúp và thẳng thắn nói cho tôi.
" (Wendelin-sama, hiếm khi hai người vui vẻ như vậy trong lần hẹn hò đầu tiên. Để thể hiện bản lãnh của đàn ông, có phải lúc này ngài nên mua một món kỷ niệm hay không... )"
Sebastian không quên quan tâm đến cháu gái của ông chủ và nhỏ giọng nói cho tôi đây là cơ hội rất tốt để tặng quà.
Thật không hổ là quản gia điển hình.
"Elise, nếu chúng ta đã thuận lợi ký kết hôn ước, hôm nay lại là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Để kỷ niệm, anh muốn đưa cho em một vài thứ."
"Cái đó, thật sự ổn chứ?"
"Bởi vì anh đã đánh bại rồng, trong tay vô cùng dư dật."
Nếu như chỉ là tặng quà như đồ trang sức cho đối tượng đính hôn, có thể nói là tiền trên người tôi thừa đến mức đè chết người.
Nếu như kiếp trước tôi có thể dư dật như vậy...
Bởi vì đây đã là chuyện quá khứ, cho nên tôi thu những hồi ức này vào đáy lòng.
" (Wendelin-sama, trên con đường này có cửa hàng trang sức rất tốt.) "
Sau đó, Sebastian cung cấp cho tôi đề nghị tuyệt vời với giọng mà chỉ tôi nghe thấy được.
Hơn nữa, ông ấy vô tình dẫn chúng tôi đến gần phía trước cửa hàng mục tiêu và đánh giá trong lòng tôi về Sebastian càng ngày càng cao.
Thành thực mà nói, thậm chí tôi hi vọng ông ta có thể làm quản gia của mình.
"Ái chà, hoan nghênh ghé thăm. Vị thiếu gia này, ngài muốn tặng quà cho vị tiểu thư đáng yêu đây sao?"
Vừa đi vào cửa hàng trang sức mà Sebastian giới thiệu, một người đàn ông trung niên trông giống chủ tiệm tiến lên cúi chào chúng tôi.
Bởi vì cửa hàng này chuyên bán trang sức cao cấp, cho nên họ dường như có rất nhiều khách quý tộc và chủ tiệm cũng đối đãi chúng tôi sắp trưởng thành như quý tộc.
Quản gia Sebastian đi theo phục vụ ở bên cạnh chúng tôi một cách khôn khéo. Chắc đây là một trong những nguyên nhân.
"Xin hỏi ngài muốn tìm lễ vật cho đính hôn sao?"
"Ừm."
Quý tộc ký kết hôn ước ở cái tuổi này và cũng nhân cơ hội mua nhẫn làm lễ vật giống như chúng tôi, hình như thấy không ít.
Nhân vật trông giống chủ tiệm đó, xoa tay và nói với chúng tôi:
"Ái chà, thật đúng là vị tiểu thư đáng yêu."
Elise bị gọi là "Thánh Nữ nhà Hohenheim" , cô ấy cũng được coi như là một người nổi tiếng ở vương đô.
Tuy nhiên, bởi vì hôm nay cô ấy không hề mặc trang phục tu sĩ bình thường đó, cho nên chủ tiệm hình như cũng không phát hiện ra cô ấy chính là Thánh Nữ trong tin đồn.
Chẳng biết là vì hôm nay Elise mặc một cái váy liền thân hay không, tôi phát hiện chủ tiệm đang liếc mắt nhìn vào bộ ngực vừa bự vừa nổi bật của cô ấy.
Tôi mới không nói lời "đây là đồ của tôi!" hẹp hòi như vậy.
Chỉ cần là đàn ông, đương nhiên là ánh mắt sẽ nhìn về phía đó.
"Vậy thì, xin hỏi ngân sách của ngài là..."
"Giá thị trường hiện giờ là khoảng bao nhiêu tiền? Thành thực mà nói, tôi không hề rõ chuyện ở phương diện này."
Mặc dù không phải là tôi không có tặng đồ trang sức của phụ nữ ở kiếp trước, nhưng nghĩ đến quà giáng sinh tặng cho bạn gái dựa vào công việc bán thời gian hoàn toàn khác với nhẫn đính hôn tăng cho thiên kim tiểu thư hoàn toàn là hai tình huống khác nhau.
Hơn nữa, quê hương tôi lại hoàn toàn vô duyên với thói quen của quý tộc.
Bởi vì không có ai dạy cho tên nhóc như tôi, cho nên tôi vô cùng bỡ ngỡ ở phương diện này.
"Giá thị trường là khoảng 1 xu vàng."
Quy đổi sang tiền Yên Nhật, khoảng 1 triệu Yên.
Nếu như là chiếc nhẫn được giới quý tộc tặng cho đối tượng đính hôn, mức giá này coi như là thỏa đáng.
Nếu như là nhẫn cưới chính thức, giá thị trường lại khác.
"Mức này được coi như là bình thường sao?"
"Đúng vậy, cũng không thể yêu cầu quý tộc-sama đeo đồ rẻ tiền trên người được."
Mặc dù một phần là dựa theo mong muốn bán được chiếc nhẫn đắt tiền hơn của chủ tiệm, nhưng nếu như chào hàng đồ rẻ tiền cho quý tộc lại tỏ ra thất lễ, cho nên họ thực sự muốn bán món hàng đắt tiền cho khách hàng.
"Chiếc nhẫn kia trông rất đặc biệt nhỉ."
Trong khoảng thời gian chủ tiệm giới thiệu các chiếc nhẫn cho tôi, tôi phát hiện một chiếc nhẫn ở góc tủ kính tỏa ra bầu không khí khác xa so với những sản phẩm khác được trưng bày.
"Đúng vậy. Bởi vì nó là sản phẩm chế tạo đặc biệt được trang trí bằng tinh thể ma thuật đặc thù ở trung tâm."
Về cơ bản, thể tích tinh thể ma thuật càng lớn, càng có thể lưu trữ nhiều ma lực và giá cả cũng cao theo.
Mặc dù hiệu ứng có hạn, nhưng trong số lượng thợ thủ công chế tạo ma pháp cụ ít ỏi thì có vài người chế tạo được tinh thể ma thuật vẫn có thể lưu trữ một lượng lớn ma lực trong đó một cách hiệu quả dù không lớn lắm.
Chiếc nhẫn này, chính là tác phẩm của thợ thủ công chế tạo ma pháp cụ.
Tuy nhiên, loại kỹ thuật này hình như chỉ có thể áp dụng vào tinh thể ma thuật nhỏ.
Lý do rất đơn giản, nếu như cách xử lý này áp dụng vào tinh thể ma thuật khổng lồ ở cấp độ thuyền bay ma thuật, sợ rằng thợ thủ công chế tạo ma pháp cụ quan trọng sẽ ngất xỉu ngay khi ma lực tiêu hao hết.
Ngược lại, cho dù sử dụng ma lực của ma pháp sư bậc Trung Cấp thì họ vẫn không thể khiến cho thuyền bay ma thuật nổi lên được.
Thì ra là như vậy, chẳng trách giá vé lên thuyền lại đắt như vậy.
"Mặc dù hiệu suất của tinh thể ma thuật có giới hạn, nhưng tinh thể ma thuật đính trên chiếc nhẫn này có thể lưu trữ ma lực ở mức ngang với ma pháp sư Trung Cấp. Ngoài ra, vì nó được đặt ở trong cửa hàng này, đương nhiên là nó cũng có thể sử dụng làm đồ trang sức."
"Làm đồ trang sức"
"Đây là trạng thái khi ma lực chưa rót vào. Một khi rót vào ma lực, nó sẽ phát sáng giống như ngọc lục bảo."
Thế nhưng, đương nhiên là giá cả của nó cao đến mức mà những viên đá quý thông thường không thể so sánh đực.
"Thành thực mà nói, giá sản phẩm này thật sự hơi khó giải quyết.."
Chủ tiệm vốn cho rằng nó bán được, nên mới đặc biệt đặt hàng từ thợ thủ công chế tạo ma pháp cụ nổi tiếng và nhập hàng bán, nhưng kết quả là hoàn toàn không có ai hỏi han đến nó.
"Suy nghĩ kỹ một chút, quý tộc biết dùng ma pháp ít đến không ngờ..."
Tài năng về ma pháp hoàn toàn không liên quan đến di truyền.
Trước kia có dữ liệu thống kê đặc biệt của nhà nghiên cứu nổi tiếng từng khẳng định như vậy, nhưng về cơ bản thì nó liên quan đến di truyền thì trong giới quý tộc đã sớm có một đống ma pháp sư rồi.
Mặc dù một số ma pháp sư có thể được phong thưởng thông qua lập chiến công, nhưng con cháu của bọn họ hoàn toàn không có chút tài năng nào cả.
Ví dụ như vậy nhiều không kể xiết.
Thế nên, gia tộc của Elise là trường hợp khá hiếm.
Bao gồm cả Đạo Sư Armstrong, ông chú này là ma pháp sư nổi tiếng.
"Hơn nữa, người có tiền mua được chiếc nhẫn này, cũng mua chiếc nhẫn đá quý khác đẹp hơn lớn hơn thay vì mua cái này."
"Ma pháp sư bình thường, không thể mua được bởi vì nó là đồ trang sức đắt tiền sao?"
"Đúng vậy."
Quả thật, cẩn thận nhìn một chút, nguyên liệu của chiếc nhẫn này là bạch kim, có đính khá nhiều viên kim cương rất nhỏ xung quanh viên tinh thể ma thuật.
Mặc dù giá ma pháp cụ đắt tiền là chuyện đương nhiên, nhưng nó sẽ trở nên mắc hơn sau khi có gia trị như đồ trang sức.
"Cái này giá bao nhiêu?"
"Giá là 3 triệu xu."
Quy đổi sang Yên Nhật, nó khoảng 300 triệu Yên.
Cho dù là quý tộc, đây là mức giá không thể dễ dàng bỏ ra.
"Thực ra thì giá mua là 5 triệu xu, nhưng nếu nó không bán được như vậy, thì cũng chỉ có thể giảm giá."
Mặc dù chủ tiệm nói giảm giá xuống cỡ đó là một quyết định vô cùng bất đắc dĩ, nhưng bất kể là ở thế giới nào thì thương nhân đều là kẻ hiếm khi chịu thua lỗ trong buôn bán.
Có lẽ bán mức giá như vậy thu lợi nhuận khá ít, nhưng ít ra là có thể thu về chi phí lúc đặt hàng.
"Chỉ cần rót ma lực vào trước đó, là có thể sử dụng ma pháp đến khi hết ma lực sao?"
"Cái đó là dĩ nhiên rồi. Bởi vì đây là ma pháp cụ hiệu năng cao, thông qua tính chất cộng hưởng của ma lực, cho nên bất kể là ai rót ma lực thì người đeo vẫn có thể sử dụng được."
Nếu như muốn chuyển giao hiệu suất ma lực giữa các ma pháp sư, cần có tài năng đặc thù.
Thay vì nói ma lực bao hàm bản chất của người sở hữu ban đầu, không bằng nói nó chứa đựng yếu tố tương tự như dấu vân tay hay gien, cho nên nó cũng sẽ uổng phí bởi vì không thể thi triển ma pháp cho dù chuyển giao cho những người khác.
Muốn thực hiện chuyển giao ma lực, tiền đề là tiến hành cộng hưởng ma lực giống như Burkhart-san đã làm trước đó.
Vì lý do an toàn, rất nhiều ma pháp sẽ rót ma lực của mình vào trong tinh thể ma thuật trước tiên.
Tôi cũng chuẩn bị mấy chúc cái để phòng ngừa vạn nhất giống vậy.
Tuy nhiên, nếu như những người khác muốn thi triển ma pháp thông qua tinh thể ma thuật bên trong, cùng lắm chỉ có thể sử dụng 5% ma lực bên trong.
Ma pháp cụ ở phương diện này có rất nhiều hạn chế, nhưng có rất ít thợ thủ công chế tạo ma pháp cụ có thể khắc thần chú lên ma pháp cụ bằng sử dụng loại công nghệ cộng hưởng ma lực giống Burkhart-san.
Ngoài ra, bởi vì Burkhart-san không có tài năng trong chế tạo ma pháp cụ, cho nên ngài ấy chỉ có thể sử dụng "Chuyển Giao Ma Lực" lên con người.
『 Mặc dù ta không có tài năng trong phương diện này, nhưng ta vốn không giỏi làm công việc tinh tế chính xác loại đó, cho nên ta không hề bất mãn chút nào. 』
Bản thân ngài ấy thật sự cho người ta cảm giác như vậy.
"Đây không phải là vật phẩm chuyên dụng cho cá nhân, mà là vật phẩm phổ biến sao?"
"Đúng vậy. Chỉ cần biết sử dụng ma pháp, bất kể là ai cũng có thể sử dụng ma lực lưu trữ ở bên trong."
Sau đó thông qua thần chú đặc biệt bên trong đế nhẫn, mặc kệ người rót ma lực ban đầu là ai, người đeo cũng có thể tự do sử dụng ma lực ở bên trong.
Có thể nói đây là chiếc nhẫn có thể tái hiện tài năng của Burkhart-san.
"Bởi vì nó bao gồm tính năng này, cho nên giá mới vô cùng đắt sao... Được, tôi mua."
"Cám ơn ngài đã chiếu cố."
Mặc dù Elise và Sebastian trông vô cùng kinh ngạc, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa rất lớn đối với cao thủ dùng ma pháp chữa trị như Elise.
Nếu tôi không thể chuyển giao ma lực trên người ma pháp sư khác giống Burkhart-san, vậy thì tôi không nên tiết kiệm tiền cho ma pháp cụ loại này.
Mặc dù tôi đang suy nghĩ đến vật phẩm đắt tiền như vậy cần thiết để chuyển giao ma lực bên trong tinh thể ma thuật cho người khác, nhưng nếu như bạn chỉ muốn sử dụng nó như nguồn năng lượng của thuyền bay ma thuật thì khỏi cần phải lo lắng đến vấn đề này.
Ma lực của thế giới này, thật sự là thứ phiền toái
Viện nghiên cứu của vương quốc hiện giờ đang tiếp tục nghiên cứu về công nghệ ma pháp, nhưng dường như nó vẫn chưa thu được thành quả tuyệt vời nào cả.
"Etou... Lễ vật này thật sự quá đắt giá..."
"Thứ này đúng là rất đắt. Nhưng gần đây anh vừa vặn thu có một khoản thu nhập khổng lồ tạm thời."
"Nhưng mà..."
"Chúng ta sẽ trở thành vợ chồng trong tương lai, đúng không? Có lẽ anh cũng sẽ cần đến ma lực bên trong chiếc nhẫn này sau này."
Sau khi bán nguyên liệu thu được từ hai con rồng bị đánh bại, còn cả di sản mà sư phụ để lại cho tôi, trên người tôi còn có hơn một ngàn xu bạch kim.
Thế nên, tôi trở nên hơi mất cảm giác và không cảm thấy chiếc nhẫn này rất đắt chút nào.
"Chỉ cần rót ma lực vào trước khi đeo lên người, nếu như xảy ra tình huống bất ngờ nào đó, không phải là em có thể sử dụng ma pháp sao?"
"Nhưng mà..."
"Hẳn là em thường xuyên phải dùng ma pháp chữa trị ở giáo hội nhỉ?"
"Cám ơn anh, em sẽ trân trọng nó."
Bởi vì cứ tiếp tục cự tuyệt như vậy thì sẽ tỏ ra rất thất lễ.
Elise thẳng thắn nhận chiếc nhẫn mà tôi mua cho cô ấy.
Lý do tôi đưa cho cô ấy chiếc nhẫn này, thực ra thì không chỉ vì cái trên.
Đây là một mối đe dọa đối với Hồng Y Hohenheim.
Nếu để cho người nổi tiếng như Elise đeo chiếc nhẫn đính hôn đắt tiền như vậy ——
Bởi vì đây là ma pháp cụ kiêm đồ trang sức, cho nên Elise sẽ luôn luôn đeo trên người và sẽ bị người xung quanh nhìn thấy.
Làm vậy thì tin đồ sẽ nhanh chóng lan rộng ra bên ngoài.
Khi làm như vậy, nếu như Hồng Y Hohenheim đột nhiên bỏ rơi tôi hay cô lập tôi lúc tôi bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa các quý tộc sau này, sự việc sẽ trở nên ra sao cơ chứ?
"Rõ ràng Nam Tước Baumesiter mua chiếc nhẫn đính hôn trị giá 3 xu bạch kim tặng cho cháu gái ngài làm lễ vật, vậy mà ngài lại bỏ mặc hắn" —— Hồng Y Hohenheim chắc chắn sẽ bị coi như là người đàn ông máu lạnh và danh tiếng cũng bị tổn hại rất lớn bởi vì điều đó.
Xin ngài dùng sức mạnh của giáo hội bảo vệ tôi đi. Dẫu sao một nửa chiếc nhẫn đính hôn này là của tôi với giáo hội.
"Ồ, thật sự có thể bổ sung ma lực này."
Tôi dựa theo lời giải thích của chủ tiệm, trong đầu hình dung cảnh tượng ma lực rót vào bên trong khi đang chạm vào tinh thể ma thuật. Sau đó, tinh thể ma thuật vốn màu xám tro bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ của ngọc lục bảo.
"Quả nhiên khách hàng là ma pháp sư. Nhân tiện, vị Anh Hùng Giết Rồng Nam Tước Baumeister kia hình như đang ở vương đô và ngài ấy còn ký kết hôn ước với 『 Thánh Nữ nhà Hohenheim 』nữa."
"Làm thế nào, hóa ra ngài đã phát hiện ra rồi sao?"
Có vẻ như vị chủ tiệm này đã sớm phát hiện ra thân phận thật sự của tôi và Elise.
"Mặc dù một nửa trong đó là trực giác, nhưng tôi lập tức cảm thấy mình nên giới thiệu chiếc nhẫn này cho ngài."
"Không hổ là dân buôn bán."
"Đúng vậy, hiện tại tôi sống dựa vào cái này."
Mặc dù tôi cảm giác bị người khác nhìn thấu, nhưng nếu thuận lợi đưa cho Elise một chiếc nhẫn vừa đẹp vừa thiết thực. Tốt nhất là đừng quá so đo.
Hơn nữa, chủ tiệm này hình như không có ý định lan truyền chuyện chúng tôi ghé thăm nơi này để quảng cáo.
"Hàng hóa trong cửa hàng rất đắt. Thế nên, cho dù đánh giá từ góc độ an toàn, cũng phải cẩn thận đừng rò rỉ thông tin riêng tư của khách hàng."
Hơn nữa, có lúc quý tộc sẽ gửi đồ trang sức của phụ nữ mà không tiện cho người khác biết? Tôi để lại câu nói mỉa mai này ở trong lòng.
Sau khi cuộc hẹn hò lần đầu tiên với Elise kết thúc thuận lợi lẫn mua chiếc nhẫn đính hôn cho cô ấy, tôi cảm thấy cuối cùng thì mình cũng bỏ xuống một tảng đá lớn ở trong lòng.