Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 02 - Chương 11: Đối tượng đính hôn là người có danh hiệu Thánh Nữ

Chương 11: Đối tượng đính hôn là người có danh hiệu Thánh Nữ

"... Chỗ này không bán rượu sao?"

"Chỗ này là quán cà phê mà. Burkhart-san."

"Ta biết chứ."

Hiếm khi trải qua kỳ nghỉ hè ở vương đô, kết quả là phần lớn thời gian dành cho việc đánh bại ma vật. Mặc dù bản thân có thể sử dụng ba ngày còn lại cuối cùng không dễ dàng này, nhưng kết quả là nó lại nghênh đón bước ngoặt trong cuộc đời.

Sau khi tiếp nhận lễ rửa hội chính quy ở trung tâm tôn giáo có sức ảnh hưởng cực lớn không chỉ đến Vương Quốc Helmut, mà ngay cả toàn bộ đại lục Lingaia, chẳng biết tại sao mà tôi đã ký kết hôn ước xong với cháu gái của nhân vật lớn ở giáo hội.

Hơn nữa, nhân vật lớn đó —— Hồng Y Hohenheim, còn lợi dụng thân phân có thể tự do ra vào cung điện và nhận được sự cho phép của bệ hạ trước đó.

Nếu như cự tuyệt hôn sự này vào thời điểm này, cuộc sống của tôi ở vương quốc Helmut sẽ kết thúc.

Mặc dù tôi có thể lưu vọng đến nước láng giềng Thánh Quốc Urquhart bắt đầu cuộc sống thứ hai, nhưng không may là tôi không hề rõ ràng lắm về chuyện nước làng giềng Thánh Quốc Urquhart.

Thế nên tôi không thể bỏ quốc gia này mà chạy trốn được.

Rốt cuộc, tôi vẫn chỉ có thể chấp nhận hôn ước này.

Đối tượng đính hôn của tôi là Elise, là thiếu nữ xinh đẹp mà 10 trong số 12 người muốn quay đầu nhìn vào cô ấy. Cô ấy còn có bộ ngực lớn khó mà tưởng tượng nổi đối với tôi cùng tuổi.

Trên thế giới này, có lẽ rất ít đàn ông ghét ngực bự.

Bản thân tôi cũng rất thích.

Hơn nữa, bây giờ mới chỉ là đính hôn mà thôi.

Đối tượng hôn nhân của con em quý tộc được cha mẹ quyết định.

Thế nên tùy vào điểm mấu chốt của tình hình mà quyết định, hôn sự cũ dù bị hủy bỏ cũng không phải là chuyện hiếm.

Không ai có thể đảm bảo tôi chắc chắn sẽ kết hôn với Elise.

『 Chuyện ngu ngốc như vậy làm sao có thể xảy ra chứ. Đây chính là hôn sự được bệ hạ cho phép. 』

『 Chẳng lẽ bệ hạ không gạt bỏ sự cho phép hôn sự này bởi vì chuyện không ngờ tới sao? 』

『 Chuyện ngoài ý muốn này vốn không thể xảy ra! Nhân tiện, nhóc ghét cô gái kia sao? 』

『 Làm sao có thể! Vẻ bề ngoài đó hoàn toàn là kiểu của tôi mà! 』

Đặc biệt là bộ ngực như vậy đã đủ tuyệt vời rồi.

Mặc dù cho đến nay tôi cho rằng không thể lấy kích thước bộ ngực để bàn về địa vị cao thấp, nhưng tôi không thể không cân nhắc thay đổi suy nhĩ sau khi tận mắt nhìn thấy vật thật.

『 Cái tên Hồng Y thúi đó! Lại giấu cháu gái tốt như vậy! Không hổ là Thánh Nữ nhà Hohenheim. 』

『 Thánh Nữ nhà Hohenheim? 』

『 Đó là danh hiệu của cô gái kia. Cô bé đó rất nổi tiếng ở vương đô đấy. 』

『 Tôi cũng không biết đấy. 』

Mặc dù đây là danh hiệu vô cùng thần thánh, nhưng tuổi còn trẻ mà nhận được danh hiệu này, tôi cảm giác dường như hơi đáng thương.

Tôi cũng từng cảm thấy nghi hoặc bởi vì đột nhiên được gọi là "Anh Hùng Giết Rồng", nhưng bởi vì bên trong tôi là người lớn, cho nên tôi đã miễn cưỡng có thể quên được.

Nói tóm lại, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tìm đối phương trò chuyện một chút và cả hai xác nhận xem có hợp nhau hay không.

Đương nhiên là cũng có khả năng tính cách đối phương thật sự rất tệ.

Thế nên, đừng nói là lễ rửa tội chính quy, mà ngay cả đối tượng đính hôn của tôi cũng đã được quyết định xong. Sau khi trở về nhà Brant, tôi vừa vặn tìm thấy Burkhart-san với Erich-niisan ở quá cà phê gần đó và nói rõ với họ về những gì trải qua cho đến nay.

"Hoàn toàn bị Hồng Y Hohenheim sắp đặt!"

Burkhart-san phát ra tiếng thê thảm.

Nói vậy cũng đúng, dẫu sao ứng cử viên cho vị trí chính thê của tôi vốn nên được Công Tước Bleichroder đã chiến thắng trong cuộc cạnh tranh cái ghế chủ chư hầu giới thiệu mới đúng.

Thế nhưng, chính thê của tôi hiện giờ đã được quyết định bởi thân thích của quý tộc danh dự ở chính quyền trung ương.

Hơn nữa, đối phương không phải là quý tộc danh dự bình thường.

Cháu gái nhân vật lớn của giáo hội phe Chính Giáo Đồ được coi như quốc giáo của quốc gia này, còn là cháu ngoại gái của thủ lĩnh ma đạo sư cung điện được bệ hạ tin tưởng sâu sắc. Đối tượng như vậy thực sự quá khủng rồi.

Burkhart-san hoàn toàn bị đối phương vượt lên trước một bước, vừa nghĩ đến sau đó sẽ bị Công Tước Bleichroder là chủ nhân của mình than phiền ra sao, liền rơi vào tình trạng vô cùng chán nản.

Toàn bộ công việc của ngài ấy, là bảo vệ và giám sát tôi.

"Thông thường, làm gì có ai thuận tiện nói hôn sự lúc tiến hành lễ rửa tội chính quy cơ chứ!"

Cái này thực sự không phải là tình huống bình thường.

Thậm chí người bình thường sẽ cảm thấy chẳng ra thể thống gì cả.

Tuy nhiên, cái này dường như không trái với giới luật.

"Người kia thật sự làm điều đó. Hơn nữa, trước đó còn nhận được sự cho phép của bệ hạ, một khi có bệ hạ đảm bảo thì chỉ cần nhận được sự chấp thận của Công Tước Bleichroder sau đó là được."

Thực ra thì dựa theo lẽ thường, Hồng Y Hohenheim phải thương lượng với Công Tước Bleichroder chuyện này trước mới phải, nhưng làm cái này thì người sau có thể hành động sớm hơn.

Cho nên Hồng Y Hohenheim mới có thể nhận được sự đảm bảo của bệ hạ trước đó và khiến cho Công Tước Bleichroder không thể phàn nàn.

Mặc dù Công Tước Bleichroder là người có quyền uy nhất ở miền nam, nhưng bởi vì ở đó cách chính quyền trung ương rất xa, cho nên ngài ấy thường phải chịu thua thiệt trước quý tộc danh dự trong chính trị.

Ngược lại, không khiến cho địa phương nổi loạn lúc đối phương bày tỏ ý kiến cũng coi như là bằng chứng của vương quốc hòa bình.

"Ta có nên ở ẩn ở vương đô hay không đây?"

Rõ ràng là vẫn chưa đến 50 tuổi, Burkhart-san lại nói lời mà ông già trước khi về hưu sẽ nói.

Nhân tiện ở kiếp trước, sau khi thất bại ký kết cuộc mua bán quy mô lớn, thủ trưởng công ty chúng tôi cũng từng lộ ra vẻ mặt như vậy.

"Trên thực tế, phía Công Tước Bleichroder cũng hơi suy nghĩ quá ngây thơ về chuyện lần này, cho nên ngài ấy không có chỗ để phàn nàn."

"Erich-sama, cho dù là như vậy, thực ra thì lãnh chúa-sama nhà tôi cũng không hay mắng chửi người khác. Tuy nhiên..."

Một khi gặp phải chuyện không hài lòng, ngài ấy sẽ nở nụ cười vô cùng quỷ dị đối với cận thần và khiến cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

"Cho dù than phiền với nhóc cũng vô nghĩa..."

Mặc dù Well là thiên tài ở phương diện ma pháp, nhưng không thể yêu cầu Well 12 tuổi hiểu ngay và tránh cuộc đấu tranh chính trị phức tạp ở vương đô. Toàn bộ chuyện này, đến ngay cả người lớn cũng không thể làm được."

Không sai, bởi vì đầu óc tôi ở trình độ của nhân viên văn phòng công ty hạng 2, cho nên tôi vốn không hiểu nổi thế giới chính trị rắc rối và phức tạp.

"Nói cũng đúng. Haiz, có lẽ phải lợi dụng Alterio nhiều hơn một chút."

Sau khi đưa ra kết luận bây giờ cũng quá muộn để nói bất cứ gì, ba người chúng tôi cùng uống một ngụm cà phê.

Cà phê là đặc sản của miền nam và mặc dù giá cả nhập khẩu khá đắt, nhưng nó là đồ uống phổ biến đến mức thường dân luôn luôn uống.

Ở Breitburg, nó là đồ uống khá rẻ.

"Này, thiếu niên đó kìa..."

"Là Anh Hùng Giết Rồng sao"

"Cậu ta vẫn rất trẻ nhỉ. Không phải trông rất đáng yêu sao?"

"Nếu như chọc giận cậu ta, cậu ta sẽ dùng ma pháp thổi bay đó."

Đánh giá về quán cà phê rất tốt, nhiều khách quen là quý tộc. Mặc dù nó là một cửa hàng rất tuyệt dù là cà phê hay món tráng miệng, nhưng có vẻ như nó không thích hợp để trò chuyện những chủ đề riêng tư như thế này.

Cho dù là người mang theo thân thích, đôi tình nhân trẻ tuổi hay quý tộc cùng tùy tùng của họ, họ đều thỉnh thoảng liếc trộm về phía chúng tôi và xì xào bàn tán.

"Xin hỏi vị khách nào gọi món tháp trái cây theo mùa vậy?"

"Là tôi!"

Mặc kệ đám người kia thì thầm với nhau, tôi đáp lại nữ phục vụ mang món tráng miệng đến giúp tôi với giọng tràn đầy sức sống.

"Nhóc, bây giờ không phải là lúc thản nhiên ăn tráng miệng đâu."

Thực ra quá cà phê này cũng được đề cập đến trong sổ tay hướng dẫn các cửa hàng nổi tiếng ờ vương đô và bởi vì Ina lẫn Louise đều nói bánh ngọt ở nơi này rất ngon, cho nên tôi cũng muốn ăn thử một chút xem sao.

"Ái cà, dù sao chuyện này đã có kết luận. So với cái này, tôi vẫn chưa thăm quan vương đô xong đâu."

Dù sao món hàng giống như tôi, cho dù có chút tài năng trong ma pháp hay được bệ hạ trao tặng tước vị, tôi vẫn không thừa can đảm đi cự tuyệt hôn sự này.

Ngược lại, tôi vẫn rất tò mò xem ai có thể làm được chuyện này.

Nhớ lại tiểu thuyết hay manga mà tôi từng đọc ở kiếp trước?

Trong đó có nhân vật chính dũng cảm từ chối đề nghị hay phần thưởng của nhân vật lớn, người chịu thua thiệt chính là nhân vật chính dám cự tuyệt chuyện này.

Ít nhất, tôi không thể làm vậy được.

Hơn nữa, đến ngay cả đối tượng đính hôn của tôi cũng đã được người khác tự tiện quyết định xong rồi.

Người có thể nói rằng không muốn kết hôn với đối tượng đính hôn được nhân vật lớn tự quyết định giúp và chỉ muốn kết hôn với người mình thích. Có lẽ chỉ có nhân vật chính trong phim mà thôi.

Suy nghĩ kỹ một chút, hiện giờ tôi không có người yêu có thể phải đối mặt với vấn đề khoảng cách thân phận trong tương lai.

Mãi đến khi 12 tuổi, tôi vẫn một thân một mình và vốn không thể nói lời yêu thương.

Bởi vì tôi vốn không giỏi yêu đương, cho nên cái này cũng không thể làm gì.

Nếu đã là như vậy, bây giờ tôi nên chấp nhận hôn ước và hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi có thể tiếp tục ở lại vương đô.

"Nhóc thật giống Al ở phương diện này. Mặc dù không nhìn ra được từ vẻ bề ngoài, nhưng tên đó cũng luôn làm theo ý mình lẫn mặt dạn mày dày."

"Tôi sẽ coi đây là một lời khen. Tuy nhiên, suy cho cùng thì đính hôn và kết hôn chính thức vẫn không giống nhau."

Ban nãy cũng đề cập đến, hôn ước của quý tộc là thứ không hề đáng tin chút nào.

Không chỉ tự tiện được quyết định bởi người đứng đầu nhà quý tộc, một khi có phe cảm thấy kết duyên với quý tộc khác sẽ tốt hơn, họ sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước một cách thẳng thừng.

Dù sao Elise sống ở vương đô trước khi trưởng thành và chẳng hề có cơ hội gặp tôi sống ở Breitburg.

Cho nên, tôi nghĩ rằng cái này không cần phải quá ngạc nhiên.

"Món tráng miệng này đồng thời giữ được vị ngọt của đào, hương vị của lê theo mùa."

Không hổ là quán cà phê nổi tiếng ở vương đô.

Vị ngọt cũng cân bằng và ăn vô cùng ngon miệng.

Ở quê nhà tôi, tôi vĩnh viễn không được ăn thứ này.

"Well, cái tháp trái cây đó ăn ngon không?"

"Ừm, chỉ đơn giản là một kiệt tác."

"Burkhart-san, từ bỏ đi. Tôi cũng phải ăn một tháp trái cây đó."

"Ta cũng thế..."

Bởi vị địa điểm là quán cà phê, cho nên thật kỳ lạ khi nói rằng đây là cuộc trò chuyện bí mật. Rốt cuộc, ba người chúng tôi vẫn chưa thảo luận xong nên xử lý đối tượng đính hôn đột nhiên xuất hiện này như thế nào và chúng tôi trở về nhà Brant sau khi dùng xong bánh ngọt đặc trưng của cửa hàng.

"Nghe nói Wendelin-sama sắp rời khỏi vương đô. Hơn nữa, bởi vì ngài chỉ toàn tham gia hành động thảo phạt rồng suốt cho đến tận bây giờ, không có cơ hội tham qua, cho nên hôm nay tôi sẽ dẫn ngài đi tham quan vương đô."

"A ha ha... Nếu như tiểu thư Elise sinh ra ở vương đô dẫn đường, tôi có thể yên tâm giao việc đó cho cô."

"Tôi sẽ trở thành vợ của Wendelin-sama trong tương lai. Xin ngài cứ gọi thẳng tôi bằng Elise là được rồi."

"Vậy à. Vậy thì cô cũng không cần thiết phải gọi tôi giống như bề trên đâu."

"Không, tôi không thể làm vậy được."

"..."

Hôm sau, còn lại hai ngày trước khi tôi rời khỏi vương đô.

Vào lúc đang thảo luận với đám Erw xem hôm nay nên đi đâu, Elise mới đính hôn với tôi vào ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện.

Ta không khỏi liếc sang Ina và Louise.

Mặc dù vẻ mặt của hai người họ không có chút biến hóa nào, nhưng tại sao tôi lại đưa mắt nhìn về phía các cô nàng cơ chứ?

"Đây không phải là Elise-sama sao? Làm phiền người đặc biệt chạy chuyến này."

"Tôi đã từng nghe đến tiếng tăm của ngài từ cậu. Burkhart-sama."

"Haiz, so với Đạo Sư Armstrong, tôi chỉ là một ma pháp sư hạng 2 mà thôi."

Sau đó, Burkhart-san cũng xuất hiện và chào hỏi với Elise.

Từ quan điểm của Burkhart-san, hẳn là ngài ấy không thích Elise lắm.

Bởi vì đối tượng đính hôn vốn được Công Tước Bleichroder là chủ chư hầu của tôi quyết định thay tôi, nhưng tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói bởi vì cô ấy.

Tuy nhiên, thành quả quan sát Elise bắt đầu từ hôm qua, tôi cho rằng thật quá tàn nhẫn khi hướng mũi dùi oán hận này hết vào cô ấy.

Đối tượng mà ngài ấy nên phàn nàn thật sự, là Hồng Y Hohenheim đã thiết kế hôn ước này.

Haiz, thế nhưng ông già kia mặc kệ bị người ta nói ra sao, có lẽ ông ta cũng không để tâm làm gì cả.

Ngoài ra, ngày hôm qua tôi cố gắng hết sức thu thập thông tin liên quan đến Elise.

Mặc dù nguồn thông tin duy nhất biết cô ấy là người nhà Brant và Erich-niisan. Dựa theo thông tin tôi nghe ngóng được, cô ấy là một thiếu nữ phù hợp với danh hiệu nổi tiếng "Thánh Nữ nhà Hohenheim" này.

Tuy nói đây là để học kỹ năng cần thiết của cô dâu, nhưng mỗi ngày cô ấy đều chăm chỉ làm việc như một nữ tu sĩ thực tập.

Tôi vốn cho rằng bản thân là cháu gái của người cầm quyền ở giáo hội, thái độ của cô ấy hẳn là sẽ rất kiêu ngạo, nhưng hình như cô ấy đối xử bình đẳng với mọi người. Trong phạm vi thời gian cho phép, cô ấy cũng cố gắng hết sức dùng ma pháp chữa trị dọc được chữa bệnh miễn phí cho rất nhiều người.

Ngoại trừ cái này ra, cô ấy còn may quần áo cho trẻ em ở cô nhi viện được giáo hội điều hành và nấu cơm lẫn làm bánh ngọt cho bọn trẻ, dạy chúng đọc sách, bla bla...

Thậm chí cô ấy còn tham gia các sự kiện nấu ăn cho người nghèo được tổ chức ở bên ngoài.

Quả là mỹ nhân hoàn hảo.

Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao người như vậy sẽ trở thành vợ mình.

『 Lẽ nào, vì đó là Thánh Nữ, cho nên họ mới buộc phải dâng tặng cho tên Ma Vương như mình sao? 』

『 Well cũng không xấu xa đến mức được gọi là Ma Vương đâu. Hơn nữa, ngoài ma pháp ra thì cậu cũng không giỏi gì lắm. 』

『 Mình nói cậu này... 』

Khiển trách của Louise khiến cho tôi âm thầm rơi lệ ở trong lòng.

『 Nhưng trở nên hoàn hảo như vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ... Mặc dù mình dã nói như vậy, mình vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào. 』

『 Ina nói cũng có lý. 』

Tôi thử hướng Ludger-san và Erich-niisan xác nhận xem đối phương có "tính cách giả nai khéo léo" hay không, nhưng bọn họ đều cho rằng cái đó không thể nào.

Bản thân là 'hòn ngọc quý trên tay' của quý tộc, cô ấy thiếu nữ xinh đẹp sẽ tận tâm tận lực vì chồng tương lai sau khi tiếp nhận nền giáo dục toàn diện và hoàn hảo.

Tiếp theo, mặc dù tôi không rõ, nhưng việc tôi đánh bại liên tiếp hai con rồng, nhận được hai huân chương Song Long và tước vị Nam Tước từ bệ hạ, hình như vô cùng nổi tiếng với phụ nữ ở vương đô.

Thế nên, có lẽ Elise chỉ cảm thấy thèm muốn thuần túy đối với tôi mà thôi.

Ngoài ra, hình như cô ấy vô cùng tôn kính cậu là Đạo Sư Armstrong cũng biết sử dụng ma pháp giống mình. Cho nên, ít nhất tôi không nên người cậu được vô cùng ngưỡng mộ kia.

Chỉ cần vừa nhìn thấy nụ cười của Elise, ngay cả tôi cũng có thể lập tức hiểu rõ những chuyện này.

Thật đáng thương, tôi rõ ràng không phải kiểu người có phẩm giá cao cả...

"Tiểu thư Elise, chúng ta cũng nên lên đường thôi."

"Được."

Một tùy tùng đi theo bên cạnh Elise.

Đó là một người đàn ông khá lớn tuổi, tóc đen trắng đan xen được trải ra sau, nhìn kiểu gì cũng "100% là một quản gia". Dựa theo lời giới thiệu của ông ấy, tên ông ấy là Sebastian.

"Sebastian đã phục vụ cho nhà Hohenheim trước khi tôi sinh ra."

"Lần này ông chủ dặn dò tôi phải phục vụ thật tốt tiểu thư Elise và Wendelin-sama."

Từ vẻ bề ngoài đến cử chỉ, nhìn Sebastian-san (tôi suy đoán 52 tuổi) ra sao đều giống "quản gia điển hình" khiến cho tôi xúc động đến mức quên mất tình hình hiện tại của bản thân.

Thật sự giống như quản giả của quá cà phê.

"Hiếm khi đến vương đô, kết quả là gần như không có cơ hội tham quan vương đô."

"Wendelin-sama để lại chiến công vĩ đại như vậy, chẳng trách ngài bận rộn đến vậy. Vậy thì, chúng ta lên đường thôi."

Quản giả Sebastian phong độ khiến tôi xúc động, tôi với Elise cùng rời khỏi nhà Brant.

Mặc dù tôi luôn cảm thấy hình như quên mất chuyện gì đó quan trọng, nhưng hiếm khi có người dẫn đường và hiện giờ tôi nên tập trung tinh thần vào thăm quan vương đô.

Hơn nữa, mới một ngày trôi quả kể từ khi đính hôn và tôi với Elise nên tìm hiểu nhau một chút thì tốt hơn.

Tuy nhiên, hình như nhà Brant xảy ra cuộc tranh cãi nhỏ ngay sau khi chúng tôi rời đi.

-------------------------------

"Cô gái kia chính là đối tượng đính hôn của Well. Tên đó cũng vất vả nhỉ. Thật hâm mộ với bộ ngực đó."

"Erw cũng là một nam sinh bình thường mà."

"Thành thật xin lỗi (Suimansen). Tuy nhiên, rõ ràng là tình trạng của mình gần giống Well, nhưng tại sao không hề có ai đến đính hôn với mình."

"Từ vị trí của Erw hiện giờ, vốn không thể đột nhiên xuất người người như vậy."

"Cái đó mình cũng biết."

Mặc dù tôi nói Well rất vất vả, nhưng thực ra tôi vô cùng ghen tị với tên đó.

Bất kể là xuất thân hay thân phận, cuối cùng cậu ta đã đính hôn với thiếu nữ siêu xinh đẹp. Đặc biệt là bộ ngực kia thật sự khiến cho người ta vô cùng hâm mộ."

Cùng lúc đó, tôi đưa mắt nhìn sang ngực Ina với Louise và thở dài. Sau đó, mắt tôi nổ đom đóm bởi vì bị hai người đánh một cái bạt tai.

Quả nhiên là cái đó nhận thấy quá rõ ràng. Sau này tôi phải cẩn thận hơn một chút.

Dĩ nhiên, hoàn toàn không có mục để xem lại lựa chọn này.

"Nếu như Erw có thể đánh bại rồng, có lẽ sẽ có người muốn đính hôn với cậu."

Ina vừa nói như vậy với tôi vừa nhìn xuống ngực mình như muốn xác nhận.

Bất kể là nhìn bao nhiêu lần, tôi đều cảm thấy bình thường.

Theo tiêu chuẩn, kích thước đó là bình thường. Mặc dù tôi không dám nói ra khỏi miệng vì sợ bản thân, nhưng cũng có thể nói rằng tôi không có cá tính.

"Ina, cái này thực sự quá khó khăn với mình. Mình muốn 'làm ra làm chơi ra chơi' và làm nên một phen đại sự nghiệp."

"Vơi thân phận mạo hiểm giả sao? Hay là thân phận cận thần của Well?"

"Ừm —— Chớp thời cơ đổi đời."

Sau khi quen Well, thật sự nhiều chuyện xảy ra liên tiếp. Có lẽ cuộc đời tôi cũng bắt đầu trở nên 'sóng lớn dâng trào'.

"Đều là con trai, mình cảm thấy Erw không hề thua kém Well."

"Thật sao?"

"Chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài."

"Này!"

Lại còn quên kiếm thuật hạng nhất, Ina thật sự quá tàn nhẫn.

Rồi đến chiều cao.

"Mình cũng muốn đối tượng đính hôn. Nếu không thì Ina sẽ thích hợp với vị trí đó lắm đấy."

"Cái gì mà thích hợp với vị trí đó lắm đấy chứ. Erw thiệt là..."

Ina phàn nàn lại, nhưng tôi biết đây chỉ là trêu đùa, cho nên tôi không hề tức giận.

Bởi vì chúng tôi không thể xuất hiện tình yêu cho dù có tình bạn.

"Nếu như Ian không được, vậy thì nhờ Louise vậy."

"Không được."

"Mìn chỉ trêu đùa chút thôi mà, cậu không cần phải cự tuyệt thẳng thừng thế chứ."

"Tiêu chuẩn trêu đùa quá bình thường."

Mặc dù Louise cũng thế, nhưng kể từ lúc Well nhận được sự khen ngợi của Công Tước Bleichroder-sama ở bữa tiệc vườn đó, mọi người xung quanh cũng coi hai người họ là thiếp của Well.

Quý tộc là sinh vật như vậy.

Mặc dù tôi không biết điều này có thể xảy ra hay không, nhưng hai người họ đều cho rằng thế này cũng tốt.

"Tính cách Well dịu dàng, còn là một ma pháp sư lợi hại và biết cách kiếm tiền."

Mặc dù nói lời như vậy rất thực tế, nhưng muốn phát triển câu chuyện thành mối quan hệ "hai người vẫn yêu nhau cho dù cuộc sống nghèo khó" không hề dễ dàng chút nào.

Kết hôn với cuộc sống có liên quan mật thiết với nhau và đặc biệt là đối với những phụ nữ có con.

Cho dù là thiếp, đối tượng vẫn có mối quan hệ nam nữ, cho nên nếu như đối phương có thể sinh con cho bạn một cách an toàn. Đó đương nhiên là không thể tốt hơn nữa.

Điều kiện ở phương diện này, Well được coi như là ứng cử viên tốt nhất.

"Ta lại hi vọng tiểu thư Louise có thể cố gắng hơn nữa."

Burkhart-san than phiền như vậy, nhưng tình huống này có thể yêu cầu cô ấy ra sao?

"Mấy đứa biết nhau ngay sau khi nhập học vào trường mạo hiểm giả dự bị không lâu, thường xuyên ra vào nhà tên nhóc đó, cho nên ta hi vọng tiểu thư có thể khéo léo loại tiểu cô nương ngực bự kia."

"Burkhart-san nói như vậy cũng quá ép người rồi. Cho dù chúng tôi hiện giờ với Well là mối quan hệ 'song phương đều có tình cảm với nhau' , nhưng bây giờ chúng tôi không thể cản trở hôn ước của Well và cuộc hẹn hò ngày hôm nay."

Theo như tình hình hiện tại, Louise nói rất chính xác. Muốn con gái của chư hầu cạnh tranh ngai vàng chính thế với cháu gái của người có thế lực ở giáo hội kiêm Tử Tước danh dự. Cái này thật sự quá miễn cưỡng.

"Nếu như ngài đã yêu cầu như vậy, ít nhất Burkhart-sama cũng nên mang đến thiên kim tiểu thư của Công Tước Bleichroder-sama đến đây."

Louise tiến một bước phản bác Burkhart-san.

Đừng nhìn Louise như vậy, cô ấy là người thông minh lanh lợi nhất và trực giác sắc bén nhất trong chúng tôi.

Hơn nữa, có lúc cô ấy không khỏi cho người ta cảm giác giống như từng trải vậy.

"Xin lỗi (Suimasen) ha. Đây chỉ là ông chú đang than phiền mà thôi."

Burkhart-san lập tức thừa nhận lỗi của mình và nói lời xin lỗi.

"Tuy nhiên, mấy đứa cũng hiểu rồi chứ?"

Thế nhưng, ngài ấy lập tức phấn chấn lần nữa và không hề quên nhắc nhở Louise với Ina.

Cái mà Burkhart-san muốn nói, nếu như Well ở vương đô trở nên nổi tiếng như vậy, nói tóm lại là phải cố gắng phát triển thành mối quan hệ kiểu đó với cậu ta một cách khéo léo.

Mặc dù tôi cảm giác đây không phải là lời nên nói với thiếu nữ tuổi vị thành niên, nhưng dù sao chúng tôi có một nửa được xem như là quý tộc.

Xã hội quý tộc thật đúng là rất khắc nghiệt nhỉ.

"Rõ ràng là quê nhà hơi mong đợi ở điều này."

"Hiện giờ mình cũng không nhận được lời mời coi mắt từ gia đình. Cho dù có, mình cũng không đi."

Đối với gia đình Louise và Ian, nếu như con gái mình có thể trở thành thiếp của Anh Hùng Giết Rồng được Công Tước Bleichroder yêu thích. Dĩ nhiên điều đó không thể tốt hơn nữa.

Bởi vì liên quan đến gia thế, cho nên bọn họ vốn không hề mong đợi hai con mình có thể trở thành chính thê của Well.

Tuy nhiên, ngay khi đối tượng đính hôn của Well thực sự xuất hiện trước mặt chúng tôi, chúng tôi vẫn sợ hết hồn.

Nếu như gả con gái cho nhà Nam Tước Baumeister mà tương lai có thể đạt được lãnh địa, họ có thể khiến cho đứa trẻ do con gái mình sinh ra làm thầy và mở Dojo Thương Thuật lẫn Ma Đấu Lưu mới ở đó.

Không chỉ có thể gửi đệ tử của mình đến làm nhân viên điều hành Dojo mới, mà họ còn có thể nghĩ cách để được làm việc cho nhà Baumeister.

Cho dù là họ chủ yếu dạy trường phái võ thuật ở Dojo, nhưng nếu tương lai có thể lựa chọn việc làm nhiều hơn một chút, đương nhiên là họ sẽ dễ dàng chiêu mộ thêm đệ tử.

Cho dù con đường võ thuật vô tận, nhưng họ vẫn không thể nuôi sống bản thân.

Đây dường như là những gì truyền lại từ ông nội đã mất cho Ina. Những lời này, khiến cho tôi cảm thấy tràn đầy đồng cảm rằng không thể dựa vào kiếm thuật nuôi sống bản thân. Tôi chủ yếu dựa vào kỹ năng bắn cung để 'sống qua ngày đoạn tháng'.

Chẳng biết tôi có thể ở Dojo kiếm thuật hay không? Mặc dù tôi chẳng hề học qua bất kỳ trường phái kiếm thuật nào.

"Mấy cậu cũng vất vả đấy."

"Đặt mục tiêu! Trở thành thiếp của Well và thành lập chi nhánh Dojo Thương Thuật thuộc lãnh địa Nam Tước Baumeister và trở thành mẫu thân của sư phụ thế hệ đầu tiên nhỉ?"

"Ina, lúc này phải sõ sàng nói muốn trở thành người yêu hay thiếp chứ."

"Không phải là cái đó rất xấu hổ sao..."

"Tiểu thư Ina, bây giờ không phải là lúc xấu hổ đâu."

Nhìn Ina lộ ra vẻ mặt khác với vẻ bình tĩnh thường ngày và trở nên đỏ bừng, Burkhart-san đưa ra lời khuyên chân thành và muốn cô ấy đừng xấu hổ mà tích cực tiến về phía trước.

Nếu không cô ấy nhất định sẽ thua Elise đó.

"Tuy nhiên, tiểu thư tên Elise kia thật sự là một mối đe dọa."

Không hề có khoảng cách giữa Burkhart-san và thiếu nữ ngực bự tóc vàng Elise kia.

Sau khi trò chuyện thực tế xong, tôi liền phát hiện ra cô ấy là một cô gái vừa đáng yêu vừa thẳng thắn. Hơn nữa, Ina và Louise vốn không hi vọng trở thành chính thê của Well.

Hơn nữa, ngay khi Burkhart-san áy náy thanh toán ma pháp Truyền Tin với chi phí cao để báo cáo cho Công Tước Bleichroder-sama, thì tôi cũng phát hiện điểm quan trọng là phía Công Tước Bleichroder cũng không chuẩn bị đối tượng đính hôn dự bị.

Nhân tiện, Công Tước Bleichroder-sama có em gái hay con gái không nhỉ?

"Tạm thời xem như là có. Một người phụ nữ tên Anita..."

Mặc dù chúng tôi nghe được chuyện Anita-sama từ Burkhart-san, nhưng rốt cuộc có ai sẽ cảm thấy vui vẻ bởi vì được người ta đề nghị kết hôn với người phụ nữ lớn tuổi mà không ai thèm lấy chứ?

Nếu như đó là tôi, tôi nhất định sẽ chạy trốn ngay lập tức.

"Ế! Muốn Well đính hôn với Anita-sama sao?"

"Cho dù là Well, cậu ta chắc chắn sẽ tức giận..."

Con gái hai chư hầu nhà Công Tước Bleichroder, hình như họ đều vô cùng rõ ràng về chuyện Anita-sama kia.

Hai người họ hơi ngẩng mặt lên và khuyên ngăn Burkhart-san.

Tôi cũng cảm thấy đính hôn với đối tượng có tuổi tác lớn hơn cả mẫu thân mình thật sự quá mức.

Hơn nữa, hình như người kia đến cái độ tuổi này vẫn không làm việc gì, ở nhà Công Tước Bleichroder vui chơi mãi và lời chỉ trích trong các cận thần không hề hay ho chút nào.

Bởi vì không ai nói điều này trước mặt cô ấy, cho nên những lời chỉ trích này cũng không bay đến tai cổ luôn.

Hơn nữa, bất kể các cận thần đều hi vọng có thể gả cô ấy đi và còn miễn cưỡng sắp xếp các cuộc coi mắt cho cô ấy định kỳ.

"Phần lớn đối tượng đều là ông già quý tọc đã hơn 60 tuổi mới mất vợ và muốn lấy vợ kế. Mặc dù bản thân cự tuyệt ngay lập tức, nhưng nếu suy nghĩ đến cuộc sống xa hoa, thật sự hi vọng cô ấy có thể gả đến nhà chồng đó."

Burkhart-san đưa ra lời phát biểu vô cùng cay độc.

Có lẽ giữa hai người họ chắc chắn từng xảy ra chuyện gì đó.

"Nếu như đó là em gái thì xong rồi, nhưng bởi vì đối phương là dì của mình, cho nên lãnh chúa-sama không tiện nặng lời với cô ấy. Mọi người đều cẩn thận đối xử với cô ấy."

"Với Elise, vốn không cần phải so sánh luôn."

Louise nói thật sự quá có lý luôn.

"Cho dù mang ra so sánh cũng vô ích. Thiệt tình, rốt cuộc lãnh chúa-sama đang nghĩ gì vậy... Hai đứa, phải nghĩ ra cách khiến tên nhóc đó thích mấy đứa đi."

"Cứ giao cho tôi! Tôi sẽ dùng sức hấp dẫn của mình mê hoặc Well!"

"Sức hấp dẫn à..."

Bất kể cân nhắc ra sao, vẻ bề ngoài hiện giờ của Louise đều trông giống như đứa trẻ 12 tuổi.

Mặc dù trong tương lai không hẳn là không có khả năng thay đổi, nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi Louise trở thành người phụ nữ trưởng thành có vóc dáng ra sao.

Đợi chút, liệu Well thực sự thích cô gái nhỏ nhắn không nhỉ?

Thực ra thì có vài quý tộc giống như vậy...

Rất nhiều quý tộc đều mong muốn người thiếp yêu quý của mình là cô gái nhỏ nhắn.

Mặc dù không phải là quý tộc, nhưng trong đó cũng có người như vậy giống trưởng làng ở quê nhà tôi.

Ông ta rõ ràng đã hơn 60 tuổi, nhưng ông ta cưới thiếp 15 tuổi.

"Ta không rõ kiểu phụ nữ mà tên nhóc đó thích, nhưng chỉ hi vọng tên đó đừng quá kén chọn."

"Tại sao?"

"Quý tộc 'lần đầu tiên xuất hiện (debut)' hoành tráng đó, thê thiếp chắc chắn không ngừng gia tăng. Có thể nói đây là một loại chân lý."

Burkhart-san nhấn mạnh cho rằng đây là chuyện không thể tránh khỏi.

"Tôi cũng muốn hoàn toàn đồng ý với điểm này."

Người giống như tôi, thậm chí không biết mình có thể kết hôn trong tương lai hay không.

Đứa trẻ đứng thứ ba trở xuống của quý tộc, chính là tồn tại như vậy.

"Bởi vì tên nhóc đó có dũng khí, cho nên hắn mới đạt được thành quả này."

Cho dù ma pháp sư lão luyện như Burkhart-san phán đoán Well có thể chiến thắng rồng cổ đại Undead, nhưng cho dù có người đảm bảo thì muốn một người đối mặt với rồng vẫn cần có dũng khí.

 "Chuyện chính thế đã bất lực 'xoay chuyển trời đất' rồi. Lãnh chúa-sama còn không tìm được cả ứng cử viên dự bị... Chỉ có thể mong đợi các tiểu thư có thể cố gắng thật tốt mà thôi."

Burkhart-san lập tức thản nhiên đưa ra kết luận như vậy và bắt đầu cổ vũ hai người họ.

"Cứ giao cho tôi đi. Dẫu sao địa vị của thiếp vượt qua chính thê sau này cũng không phải là chuyện hiếm."

Chẳng biết tại sao Louise lại tràn đầy tự tin.

Ở phương diện nào đó, cá tính này của cô ấy thật sự khiến người ta hâm mộ."

"Tiểu thư Louise thực sự đáng tin cậy. Vậy thì, tiểu thư Ina thì sao?"

"Tôi sẽ cố gắng..."

Ina vẫn đỏ mặt trả lời câu hỏi của Burkhart-san.

Nếu như cô ấy đừng lộ ra vẻ mặt bình tĩnh thường ngày đó, dùng vẻ mặt ngượng ngùng hiện giờ với Well thì mọi chuyện đã xong rồi.

"Chúng ta sẽ trở về Breitburg sau 2 ngày nữa. Sau khi trở về đó, mấy đứa hãy từ từ mê hoặc tên nhóc đó há."

Dù sao không lâu nữa, chúng tôi phải trở về Breitburg. Cho đến khi kết hôn chính thức, Well và Elise vẫn không có cơ hội gặp mặt.

"Tuy nhiên, đối tượng đính hôn còn có quản gia đi cùng. Thật đúng là đại tiểu thư."

Mặc dù gia đình tôi cũng có quản gia, nhưng bất kể là vẻ bề ngoài hay cử chỉ đều là 'một trời một vực'. Hơn nữa, cho dù tôi có chị em, quản gia kia cũng không cùng bọn họ đi cuộc hẹn họ.

"Có lẽ là sợ bọn họ chạy thẳng đến khách sạn nhỉ?"

"Bài phát biểu của tiểu thư Louise thật đúng là 'cấp tiến' đấy.

[cấp tiến: dám nghĩ dám làm ]

Mặc dù Burkhart-san cười nói như vậy, nhưng hẳn là trong lòng ngài ấy cảm thấy rất lúng túng.

"Lần sau mình cũng mời Well mang theo mình đi là được rồi."

"Không, làm vậy sẽ bị ngăn cản ở cửa vào. Tên nhóc đó sẽ tức giận đấy."

Nơi đó là chỗ chỉ cấm người chưa trưởng thành ra vào. Hơn nữa, đột nhiên làm chuyện này, Well chắc chắn sẽ sợ hãi rút lui. Tên đó đầy quy tắc và thận trọng ở nhiều chỗ.

Tôi thật sự thông cảm với Well, rõ ràng mới 12 tuổi, đã phải đối mặt với ba đối tượng đính hôn.

Mặc dù tôi đồng thời cảm thấy rất ghen tị.

Là một người đàn ông, cái đó là chuyện đương nhiên nhỉ?