Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Cậu đang mơ một giấc mơ kì lạ.
"Hãy cứu lấy nhiều người nhất có thể, vì chúng ta."
Những lời nói đó sẽ trở thành lời nguyền giáng lên cậu.
“Hứa với tôi nhé.”
Long nữ chìm trong biển lửa dữ dội. Giá như anh mạnh mẽ hơn thì có lẽ cậu đã cứu được cô ấy. Cảm giác tội lỗi bám riết lấy cậu, giống như vết bẩn chẳng thể nào gột rửa dù cho có chà sát bao nhiêu lần. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ bàn tay trái của anh, tựa như một ngọn lửa – kỷ vật duy nhất còn sót lại của người con gái ấy.
Cho đến khi chết, Long nữ vẫn cố gắng bảo vệ cả cậu và phượng hoàng, nhưng ngọn lửa hung tàn giờ đã cuồn cuộn dâng cao. Nó nhẫn tâm như muốn nuốt chửng cả hai mạng người.
Không khí đặc quánh như nhựa đường, cậu vật lộn để thở, nhưng tia lửa giận dữ trong mắt cậu vẫn sáng rực như mặt trời chính ngọ giữa mùa hạ. Anh muốn hét lên, nhưng cổ họng và phổi như bị thiêu đốt. Cậu muốn thoát ra, nhưng cánh tay phải giờ đã tê liệt, đôi chân đã mất hết cảm giác. Gào thét trong tuyệt vọng, anh chỉ biết bất lực nhìn ngọn lửa nuốt chửng cô.
“Ngươi sẽ không thể thực hiện được lời hứa của cô ấy nếu bỏ mạng ở đây đâu. Tuyệt đối không được phép để điều đó xảy ra.” Lời rỉ tai ấy đến từ phượng hoàng, một sinh vật mà bấy lâu nay rồng đã luôn liều mình bảo vệ.
Khi ý thức mờ dần, cậu vẫn cố gắng vươn cánh tay trái về phía cô. Cảm giác bỏng rát ở ngón áp út bùng lên dữ dội. Ngọn lửa hung tàn nhuộm vạn vật xung quanh thành một màu đỏ thẫm, nhưng ánh sáng phát ra từ ngón áp út cậu vẫn xuyên thấu tất thảy. Nó cũng bùng lên như ngọn lửa, thiêu đốt ngón tay anh.
“Đó là vì sao…chúng ta phải ■ ■ ■.”
Cậu nguyền rủa phượng hoàng vì những gì nó đã gây ra cho bàn tay trái của mình.
♦