Ngày hôm sau, ngoại trừ những đám mây đen và những cơn gió ẩm báo hiệu cho một cơn mưa sắp đến, thì hôm nay là một ngày khá yên bình.
Bị Mikiya đánh thức vào lúc 6 giờ 45 như thường lệ, bị Akimitsu mắng vì chui rúc vào trong chăn, sau đó được Shuuji tốt bụng nói đỡ cho, cuối cùng là thức dậy sửa soạn và đi đến nhà ăn. Vừa ăn món salad đầy ắp rong biến mà cậu không ghét, vừa bàn về hội văn hóa. Nhận cơm hộp từ các cô trong nhà ăn và gửi lời cảm ơn, sau đó đi bộ năm phút đến trường để học hè. Chỉ là một buổi sáng như bình thường, không có bất kỳ dự cảm nào về những chuyện sắp xảy ra.
Khoảnh khắc cánh cửa lớp học được mở ra, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Kazuki mở cánh cửa gần bục giảng trong khi ngoảnh đầu lại nói chuyện với Mikiya, và ngay khi bước vào lớp, bầu không khí trong lớp học như bị đóng băng hoàn toàn.
Giống như vừa chạm vào công tắc nguồn, sự ồn ào trong lớp biến mất trong tức khắc. Toàn bộ ánh mắt của hơn hai mươi người trong lớp đổ dồn về phía cậu, biểu cảm căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
“Chuyện gì vậy?”
Akimitsu dường như cũng cảm thấy bầu không khí kì lạ, giọng nói của cậu ta như lạc đi.
“Nhìn lên... bảng đen kìa.” – Shuuji cất tiếng, giọng nói của cậu ta như nghẹn lại.
Nghe theo, Akimitsu, Mikiya, và cả Kazuki đều hướng mặt về phía bảng đen bên cạnh.
TSUKIGASE KAZUKI LÀ CON CỦA KẺ GIẾT NGƯỜI.
Ở giữa bảng đen, dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng phấn vàng như báo hiệu sự nguy hiểm, những đường nét sắc nhọn chồng lên nhau một cách dữ dội và điên cuồng.
Bên dưới là rất nhiều tờ giấy A4, được dán ngay ngắn bằng băng keo vải. Trên hơn mười tờ giấy ấy đều in những dãy chữ cái, số, và ký hiệu.
Tất cả đều là URL của các trang web bắt đầu bằng “http”.
Kazuki rời mắt khỏi bảng đen, hướng về phía các bạn cùng lớp. Ai cũng đều cầm điện thoại, nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang cảnh giác đối với kẻ xâm nhập. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của họ cũng đủ để cậu biết chuyện gì đang xảy ra mà không cần tìm kiếm dãy URL được dán trên đó. Tất cả, đều đã bị phơi bày.
Cậu không hề cảm thấy một sự kích động kỳ lạ nào. Cậu cảm thấy trống rỗng đến mức tự hỏi rằng liệu trái tim của mình có còn đập không. Hay là cậu đang bối rối đến mức đến chính cậu cũng không tự nhận thức được?
Chỉ là, cậu đã luôn nghĩ rằng. Những ngày sống yên bình thế này, sẽ không thể nào kéo dài mãi đối với cậu được.
“Mặt dày ghê nhỉ.”
Giọng nói trầm và vỡ sự im lặng đến mức đau đớn. Cầm điện thoại trên tay trong khi dựa vào khung cửa sổ, Yoshiki nhìn về phía này với ánh mắt khinh bỉ.
“Là con trai của kẻ sát nhân, vậy mà ngày nào cũng vác mặt dày đến trường cho được. Thậm chí còn đùa cợt, bình thản chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Nghĩ đến việc phải ăn chung ngủ chung cùng một chỗ với tên này cũng đủ để sởn gai ốc.”
Cậu không thấy tức giận vì lời nói của Yoshiki. Không thấy tổn thương, cũng không thấy buồn lòng. Cậu chỉ nghĩ một cách bình thản rằng đó chính là sự thật, và hẳn mọi người ở đây cũng đều nghĩ như thế.
“Ozaki!”
Giọng nói của Akimitsu và bóng người lướt qua khóe mắt của cậu đến cùng một thời điểm.
Mikiya lao vụt qua lối đi giữa bàn và bục giảng như một cơn gió, phóng đến chỗ Yoshiki, túm lấy ngực áo và quăng mạnh cậu ta sang một bên. Yoshiki không kịp phản ứng, vùng thái dương bị đập mạnh vào khung cửa sổ nhôm. Tiếng hét thất thanh củ con gái kêu lên, tiếng nhốn nháo lan rộng cả lớp học.
“Ozaki, dừng lại!”
Akimitsu hét to và chạy đến chỗ của Mikiya, Shuuji cũng chạy theo sau.
“Mày tức vụ hôm qua à? Hay thấy cay vì bị Kazuki cướp mất con nhỏ mà mày thích? Mày đúng là một thằng vừa hèn, vừa khốn nạn.”
“Ý mày là sao hả!”
“Ozaki, thôi đi! Bình tĩnh lại!
Mặc dù có dáng người mảnh khảnh và tri thức như một cận thần thời phong kiến, thế nhưng Mikiya dễ dàng đẩy Akimitsu ra chỉ với một tay.
“Ozaki à!”
Mikiya cũng phớt lờ Shuuji đang cố gắng nắm chặt vai và hét lên để giữ cậu lại. Kazuki đứng yên, nhưng khi thấy Yoshiki bị đẩy đến mức sắp rơi ra ngoài cửa sổ, cậu chạy đến. Cảm giác ở đôi chân thật lạ lùng, giống như đang ở trong một giấc mơ. Cậu nắm lấy cánh tay sắp sửa vung xuống của Mikiya. Ánh mắt của Mikiya tràn đầy sát khí, thế nhưng khi nhìn cậu, cơn giận dữ đã dần dịu xuống.
Sau khi chắc chắn rằng cơn giận của Mikiya đã lắng xuống, cậu tiến đến kéo tay của Yoshiki, cả người cậu ta đang gần như trượt hẳn trượt hẳn ra ngoài cửa sổ. Yoshiki trừng mắt nhìn, nhưng không phản kháng, để mặc cho Kazuki kéo dậy và bước xuống sàn nhà. Lớp học thật yên lặng, giống như tất cả mọi người đều đang ngừng thở.
“Này.”
Cậu ngước nhìn Mikiya, cố gắng nói chuyện một cách bình thường như lúc còn ở nhà ăn.
“Nói với thầy hôm nay tớ hơi đau đầu, nên sẽ về ký túc xá nghỉ.”
Không đợi trả lời, cậu sửa lại chiếc cặp đang đeo trên vai và bước ra hành lang. Sắp đến giờ vào lớp rồi, thầy Nishina rồi cũng sẽ sớm tới đây thôi. Khi đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi một cuộc náo động lớn, tốt hơn hết là cậu nên biến mất khỏi lớp học trước thời điểm đó. A... nhưng liệu ký túc xá có còn mở không?
Các thầy cô ở ký túc chắc cũng đã đi làm rồi, thế nên cổng cũng sẽ bị khóa. Nếu vậy thì làm sao đây. Trên hòn đảo này không có rạ chiếu phin, cũng không c quán internet cafe lẫn cửa hàng tiện lợi nào.
“Kazuki.”
Bất ngờ bị kéo tay, cậu loạng choạng. Mikiya. Tại sao, khuôn mặt cậu lại buồn như thế? Cậu đâu phải là con trai của kẻ giết người. Kazuki định bảo cậu ta hãy quay về lớp học. Thế nhưng điều cậu nói ra lại hoàn toàn khác, đó là một điều mà cậu luôn cảm thấy khó hiểu bấy lâu nay.
“Tại sao cậu lại đến đây?”
Vẫn nắm chặt lấy tay cậu, Mikiya nhíu mày.
“Tại sao là sao? Ý cậu là gì?”
“Lúc thi tuyển sinh, cậu quyết định chọn trường Shima. Cậu nói rằng muốn rời xa cha mẹ, muốn sống ở ký túc xá, nhưng sự thật không phải như thế, đúng không? Vì tớ quyết định tới đây nên cậu mới quyết định đi cùng. Tại sao?”
“Vì... tó lo cho cậu.”
Cậu không kìm được mà bật cười.
“Lo ư? Sao mà…”
“Tớ nói thật.”
“Vì lo cho tớ mà cậu bỏ học liên cấp? Đến với ngôi trường nằm trên hòn đảo hẻo lánh, không có nổi một cửa hàng tiện lợi? Thậm chí còn gần như cắt đứt liên lạc với cha mẹ? Để hằng ngày chăm sóc rồi nuông chiều tớ đến mức người ta còn gọi cậu là bảo mẫu của tớ? Dù là bạn thân cỡ nào cũng sẽ không làm đến mức đấy. Kỳ lạ lắm đấy, quá kỳ lạ, kỳ lạ tới nỗi tớ còn nghĩ cậu có mục đích khác. Chuyện hồi đó, ở Yokohama, cậu biết hết rồi còn gì?”
Má của Mikiya cứng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Cậu nghi ngờ tớ sao?”
Cậu im lặng nhìn người bạn có vẻ mặt như bị cứa một nhát vào trái tim. Vừa rồi cậu chỉ định khiêu khích để Mikiya nói ra sự thật đã che giấu, nhưng khi nói ra, cậu nhận ra rằng bản thân mình đã có những nghi ngờ đó từ trước... Cậu không hiểu. Lúc này, cậu không muốn phải suy nghĩ về bất cứ điều gì.
“Kazuki.”
Khoảnh khắc những ngón tay của Mikiya nắm chặt lấy tay cậu như đã quyết định điều gì đó, rõ ràng cậu muốn lắng nghe lời thú tội cậu ta mà, thế nhưng cậu lại chùn bước, và theo quán tính đẩy Mikiya về phía ngược lại. Cùng lúc quay lưng đi, cậu nghe thấy Mikiya gọi tên cậu bằng một giọng tha thiết, nhưng cậu không quay lại. Lúc này cậu không muốn nghe thêm gì nữa. Cậu chỉ muốn quay về giường ở ký túc xá và ngủ. Dù chỉ năm phút thôi. Cậu muốn ở một mình và chìm vào quên lãng.
Cậu cứ nghĩ mình không bị kích động, thế nhưng rõ ràng là đã có một sự xao động nào đó. Cậu định quay về ký túc xá, thế nhưng cậu nhận ra rằng mình lại hướng đến một nơi khác. Phía trước con đường được bao phủ bởi cánh đồng lúa, là căn dinh thự giống như của một lãnh chúa nào đó hiện lên trước mắt.
Không biết Nanao bây giờ đang thế nào.
Cậu muốn gặp cô ấy. Thế nhưng bây giờ cậu không thể gặp được nữa. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Những thang ngày bình yên, vui vẻ như một giấc mơ kia đã qua rồi.
“Chú mày sao đứng đây đấy? Không đi học à?”
Một giọng nói trầm vang lên, khi cậu quay lại, Takatsu đang đứng đó.
Hôm nay anh ta vẫn mặc bộ đồ đen cùng chiếc quần jeans đã sờn cũ, chân xỏ xăng-đan, miệng ngậm thuốc lá và cầm trên tay chiếc ô màu đen. Cậu nhận ra chiếc túi ni-lông mà anh ta mang theo, đó là chiếc túi của cửa hàng Toyoda của bà lão kia. Ngoài hộp thuốc lá, cậu còn lờ mờ thấy bên trong có cơm nắm và bánh bao. Có lẽ anh ta lại bị mắng là ốm nhom và được cho đống đồ ăn ấy.
“Sao chú mày không mang ô? Không thấy trời mưa à?”
Takatsu vứt điếu thuốc, sải bước đến gần và che ô cho cậu. Khi ấy cậu mới nhận ra rằng trời đang mưa, và cậu đang ướt sũng.
“Cúp học à? Đúng là tự do thật. Thôi, vào trong đi, cảm lạnh bây giờ.”
Cậu định nói gì đó với Takatsu, nhưng đầu óc cậu trống rỗng như thể bị gỉ sét. Cậu không hiểu tại sao mình lại đến đây. Nhưng cậu biết sự có mặt của mình sẽ chỉ gây phiền phức. Cậu lùi lại, bước ra khỏi chiếc ô đen.
“Không có chuyện gì đâu, em không sao.”
“Hả?”
“Em về trường đây. Cảm ơn anh.”
“Ê–”
Cậu nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng, sau đó vô thức quay trở về phía con đường mà minh đã đi. Vì đây là hướng đến trường, nên chắc Takatsu sẽ tin cậu.
Bước đi trên con đường mọc đầy cỏ dại và hoa dại, những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống đầu và má cậu. Lách tách, lách tách, mưa dần nặng hạt và nhanh hơn, và rồi trở thành một trận mưa như trút nước. Ngước nhìn bầu trời xám xịt như chì, những giọt nước như những mảnh thủy tinh vụn vỡ rơi xuống. Một cảnh tượng viẽn tưởng mà cậu đã lãng quên từ lâu bỗng chốc sống dậy một cách đầy tươi tắn. Một cơn đại hồng thủy hủy diệt cả thế giới. Bắt đầu từ cơn mưa giống như thế này.
*
Ký ức xa xưa nhất mà cậu có thể nhớ là khi cậu được mẹ bế, nhìn theo những ngón tay tựa như phép màu của cha trên chiếc piano đánh lên bản “Giấc Mơ Tình Yêu 3”. Có lẽ lúc ấy cậu khoảng một tuổi, và khi cậu nói mình nhớ rõ khung cảnh ấy, cha đã cười và nói không thể nào, thế nhưng cậu chắc chắn là mình không nhớ nhầm. Nhà cậu ở Yokohama có một cây đàn lớn. Lớp sơn đen bóng loáng như một chiếc gương, ba chân vững chãi với phần móng vàng, âm thanh lấp lánh tự do dù ở cung bậc cao hay thấp. Cậu thực sự rất thích nó. Hơn nữa, khi mở chiếc nắp đàn đen bóng, hiện lên trước mắt sẽ là những phím đàn trắng rạng ngời và những phím đàn đen tuyền được sắp xếp theo một quy luật bí ẩn nào đó. Thật hoàn hảo. Theo lời cha mẹ kể, từ khi còn chập chững biết đi, cậu đã thích nghịch những phím đàn và ngủ dưới gầm đèn cùng Liszt. Cậu thích không không gian dưới chiếc đàn, bởi trông nó giống một chiếc lều nhỏ.
“Cây đàn là bảo mẫu của con đấy.”
Cha cậu thường nói đùa như vậy, thế nhưng lý do cậu yêu piano đến thế, có lẽ là vì từ khi sinh ra cậu đã được nghe tiếng đàn của cha cậu.
Cha cậu từ nhỏ đã là một tên ngốc chỉ biết đến âm nhạc, trong đầu chỉ nghĩ và muốn sống vì piano, thế nên ông đã rời quê hương ở Touhoku để theo học Đại học Âm nhạc Tokyo và gặp được mẹ cậu. Cậu đã nghe đi nghe lại cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người đến phát ngán. Hằng năm, cha cậu và những người bạn đại học sẽ cùng tổ chức một buổi hòa nhạc từ thiện vào dịp Giáng sinh cho các em ở nhỏ ở khoa nhi trong bệnh viện thành phố. Mẹ cậu, khi đó là thành viên của câu lạc bộ hợp xướng ở một trường đại học khác, cũng tham gia buổi hòa nhạc đó, và cha cậu đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Mẹ con là một người rất xinh đẹp, đến nỗi Ono no Komachi hay Dương Quý Phi cũng phải ghen tị. Giọng hát của mẹ con thì như tiếng hát của thiên thần. Nhưng con đừng hiểu lầm nhé. Cha không yêu mẹ con vì vẻ đẹp hay giọng hát của bà ấy. Khi con lên dây đàn, có lúc con sẽ cảm thấy 'chuẩn rồi', một cảm giác như có luồng điện chạy xoẹt từ đầu đến chân, đúng không? Khi cha nhìn thấy mẹ con, cha đã có cảm giác như vậy đấy. Đó chính là định mệnh.”
Cha cậu là một người đam mê âm nhạc, nên cách nói chuyện của ông thường có nhiều âm thanh mô phỏng kèm theo. Mẹ cậu thì kể lại rằng: "Hồi đó cha con cứ nhìn chằm chằm vào mẹ suốt, đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, nên mẹ thấy hơi sợ và khó chịu." Nhưng mẹ không dám kể lại điều này cho cha, vì sợ ông sẽ buồn.
Tuy nhiên, cha đã từ bỏ ước mơ trở thành nghệ sĩ piano vì tình yêu dành cho mẹ.
Trải qua nhiều nỗ lực theo đuổi, cuối cùng mẹ cũng chấp nhận cha, cả hai người cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Thế nhưng có một vấn đề. Gia đình mẹ cậu là một gia tộc chính trị gia có truyền thống, với nhiều thế hệ giữ các chức vụ như ủy viên hội đồng thành phố, ủy viên hội đồng tỉnh, và thậm chí cả thành viên quốc hội. Hơn nữa, mẹ cậu là con gái duy nhất. Cha của mẹ, tức ông ngoại của Kazuki, đã ra điều kiện nếu muốn lấy con gái của mình thì phải kế thừa sự nghiệp chính trị của gia đình.
Cha đã chấp nhận điều kiện đó, ông học đại học dù đã sắp tốt nghiệp, vất vả thi lại và theo học trường đại học mà ông ngoại chỉ định, vừa học vừa làm thư ký cho cha vợ lúc đó đang là ủy viên hội đồng tỉnh, bất kể ngày đêm. Ông làm mọi việc được yêu cầu, đi đến bất cứ nơi nào được cử đi. Sau bao cố gắng, cuối cùng ông cũng đã kết hôn được với mẹ, ở rể và lấy họ Tsukigase như được bảo. Và cứ như thế, đến khi cậu nhận thức được mọi thứ xung quanh, cha cậu đã trở thành ủy viên của hội đồng tỉnh.
Lần đầu tiên cậu biết về câu chuyện của cha mẹ trước khi mình ra đời là vào hồi tiểu học, khi cậu đang say mê học đàn piano. Thế nên cậu đã rất tức giận khi biết ông ngoại đã ép cha mình vứt bỏ piano để đổi lấy mẹ. Nếu là mình thì cậu chắc chắn sẽ không đồng ý. Thế nhưng cha cậu lại cười nhẹ nhàng và nói:
“Mạc dù cha rất yêu piano, thế nhưng liệu suốt ngày ở bên nó thì có đủ để kiếm sống không? Đang tiếc là không. Lên đại học, cha đã gặp được rất nhiều người tài giỏi và dần nhận ra sự thật phũ phàng ấy, và cha đã rất lo cho tương lai của mình. Thế nên, khi ông ngoại đưa ra điều kiện, ngược lại cha còn thấy biết ơn đấy. Nhờ vậy mà cha đã có thể về chung một nhà với mẹ, rồi sau này được gặp con.
Cậu không biết liệu đó có phải là những lời thật lòng. Chỉ là, cha cậu chưa bao giờ nói xấu ai cả. Ông ngoại sống cùng gia đình cậu, rất cưng chiều cháu trai là cậu, thế nhưng lại khá nghiêm khắc đối với những người làm việc cùng, đương nhiên là bao gồm cả con rể. Thế nhưng cha cậu luôn đối xử tôn trọng với ông ngoại cùng một gương mặt luôn nở nụ cười, và tình yêu cha dành cho mẹ vẫn nồng nàn như thuở ban đầu. Cha đối xử với cậu giống như một người bạn nhỏ tuổi thân thiết hơn là một người con.
“Gia đình cậu, giống như tranh vẽ ấy.”
Mikiya, người bạn mà cậu đã trở nên thân thiết với nhau từ hồi học lớp 6 tiểu học đã nói như thế, khi cậu mời cậu ta về nhà chơi. Cậu đã hơi bất ngờ, nhưng nhờ nghĩ lại thì quả thật gia đình cậu rất hạnh phúc. Đặc biệt là cha, ông dường như dành cả đời để mang lại tiếng cuòi cho gia đình. Mặc dù làm một công việc danh giá mà ai cũng mơ ước, thế nhưng ông không muốn điều gì hơn ngoài được ở bên gia đình, thỉnh thoảng được tự do đắm mình bên chiếc đàn piano.
Chắc hẳn sẽ không có ai ngờ rằng người cha ấy sau này lại trở thành kẻ giết người. Có lẽ cả chính ông ấy cũng vậy.
Đó là một ngày đầu thứ bảy, vào tháng mười năm hai trung học, thời tiết đã bắt đầu se lạnh. Chỉ một tuần trước đó, cậu đã dành giải nhất của cuộc thi piano dành cho khối trung học. Cuộc thi kéo dài hơn ba tháng với vòng loại, vòng chung cuộc, và vòng chung kết với quy mô lớn, vậy nên khi biết mình dành chiến thắng, cậu đã rất bất ngờ. Ngay cả ông ngoại, người không có mấy thích thú với đàn piano cũng nở nụ cười phấn khích, còn mẹ thì vui mừng khôn xiết. Nhưng người vui mừng hơn cả, đến mức không kìm được sự vui sướng mà lao đến ôm chầm lấy cậu, tới mức khiến cho hông cậu đau điếng đến mức phải rên rỉ, chính là cha cậu.
“Chúng ta ăn mừng nào. Thứ bảy Kazuki thích đi đâu ta đi đó, thích ăn gì ta ăn đó.”
Hôm ấy là vào ngày thứ bảy mà cha cậu đã hứa. Thế nhưng cha cậu lại có việc đột xuất vào hôm trước, và ông cũng đã xin lỗi rối rít. Đây là chuyện thường xảy ra từ xưa đến nay, thế nên Kazuki cũng chỉ vẫy tay nói không sao.
“Cha sẽ về trước buổi tối mà.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Cha cậu nhắc đi nhắc lại nhiều lần, còn cậu thì tiễn ông ra đến cửa, vừa mỉm cười vừa nói.
Tại sao lúc đó cậu không cảm nhận được gì khi nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của ông ấy? Lẽ ra phải có linh cảm hay sự bất an nào đó giữa cha và con chứ.
Hôm đó không có buổi học piano, và cậu đã học bài cho kỳ thi giữa kỳ, bởi cậu đã quá chú tâm vào cuộc thi mà quên mất đi bài vở. Khoảng bốn giờ chiều, cậu chán học và nằm dài đọc truyện tranh, giũa lúc đó Liszt vào phòng và nằm lên bụng cậu. Dù cười nói rằng nó thật nặng, nhưng cảm giác thật ấm áp và dễ chịu nên cậu đã ngủ thiếp đi. Cậu không hề biết chuyện gì xảy ra khi tỉnh dậy.
Khi thức dậy sau giấc ngủ ngắn, đã hơn bảy giờ tối, và Kazuki cùng Liszt đi xuống phòng khách ở tầng dưới. Cậu biết cha mình vẫn chưa về nhà. Bình thường khi cha về, cả nhà sẽ sáng sủa và náo nhiệt, nhưng lúc này lại im ắng đến lạ. Ngay khi mở cửa phòng khách, cậu biết có chuyện không ổn. Từ phòng bên cạnh, cậu nghe thấy giọng của ông ngoại đang nghiêm nghị nói chuyện điện thoại với ai đó, và mẹ cậu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt căng thẳng, hai tay đan chặt vào nhau.
“A, đã giờ này rồi sao?”
Nhận ra Kazuki đang đứng đó, mẹ tươi cười nói, thế nhưng bà biết rằng nụ cười ấy sẽ chẳng ăn khớp gì, nên bà đã im lặng. Sau đó bà cất tiếng một cách nhỏ nhẹ.
“Bình tĩnh nghe mẹ nói nhé.”
Cha cậu, người bận việc đột xuất, hiện giờ đang ở đồn cảnh sát.
Lý do là vì ông ấy đã khiến ai đó bị thương, và người đó hiện giờ đã được chuyển đến bệnh viện.
“Mẹ vẫn chưa biết cụ thể. Thế nhưng chúng ta hiện không thể làm gì cả, nên đừng nghĩ gì nữa, ta đi ăn tối thôi. Không sao đâu, con đừng lo.”
Nụ cười của mẹ thật đau lòng, câu nói “Không sao đâu” được bà lặp đi lặp lại như để tự trấn an bản thân.
Sau khi ăn bữa tối vô vị và tắm rửa một cách qua loa, cậu vẫn chưa nhận được thông tin gì về cha. Mặc dù mẹ bảo cậu đi ngủ, thế nhưng cậu không thể ngủ được, nên cậu đã ở lại phòng khách và bật tivi. Do suốt ngày mải mê với các bài tập piano nên khi có thời gian rảnh thì cậu lại không biết xem gì, thế nên cậu đã chọn đại một kênh truyền hình nước ngoài. Đó là bộ phim nói về con tàu Noah. Giữa chừng, Liszt nhảy lên người cậu và nằm mãi ở đó, có lẽ nó cũng cảm nhận được điều chẳng lành và đang cố gắng an ủi người bạn từ thuở bé của mình. Kazuki vuốt ve bộ lông màu cam mềm mại của nó, cố gắng kìm nén nỗi bất an đang dâng trào.
Nhìn thấy con người tranh giành, đấu đá, ngược đãi đồng loại, Chúa hối hận vì đã tạo ra họ và quyết định giáng xuống một cơn đại hồng thủy để rửa trôi mọi sinh vật trên thế giới. Chỉ có gia đình Noah và những con vật được chọn để lên tàu mới có thể sống sót qua thảm họa này.
Khi bộ phim chiếu đến cảnh đại hồng thủy, điện thoại reo. Mẹ cậu nhanh chóng nhấc máy, sau một khoảng dài trầm lặng, bà phát ra một tiếng thét nhỏ như trút ra từ sâu bên trong cổ họng.
Cuộc gọi đó báo rằng người mà đàn ông bị cha đẩy ngã xuống cầu thang, đã qua đời.
Ký ức của Kazuki về những gì xảy ra sau đó trở nên rời rạc như bị côn trùng gặm nhấm. Cậu chỉ biết rằng thường xuyên có người ra vào nhà và nói chuyện với ông ngoại bằng giọng trầm thấp. Những từ như "ngộ sát", "phiên tòa xét xử bởi hội đồng nhân đân" lọt vào tai Kazuki khiến cậu lo lắng và muốn thêm chi tiết từ mẹ, nhưng bà chỉ nói "Mọi chuyện sẽ ổn thôi" với vẻ mặt căng thẳng, khiến cậu không dám hỏi thêm gì nữa. Cậu nhận ra Liszt luôn ở bên cạnh, nhìn cậu bằng đôi mắt màu hổ phách như thể hỏi cậu có ổn không.
Hôm đó, cha cậu đã xảy ra một cuộc cãi vã với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trên cây vượt vắng vẻ. Cha cậu nói với cảnh sát rằng mình không biết người đàn ông đó. Tuy nhiên, do tính chất công việc mà cha cậu thường hay xuất hiện trên báo và phương tiện truyền thông, nên người đàn ông đó có vẻ như biết cha cậu. Khi gặp cha cậu trên cầu vượt, người đàn ông đã chỉ trích cha cậu, rồi hay người cãi nhau qua lại, cha cậu muốn rời đi nhưng người đàn ông đó vẫn bám theo, và khi đến gần cầu thang, cha cậu bị đẩy súyt ngã nên ông đã đẩy ngược lại người đàn ông.
Người đàn ông mất
Người đàn ông mất thăng bằng và ngã lăn xuống cầu thang, mặc dù cha cậu đã gọi cấp cứu ngay sau đó, thế nhưng người đàn ông đã tử vong tại bệnh viện.
Tuy nhiên, điều khó hiểu là cha cậu nói rằng có việc đột xuất vào ngày hôm đó, vậy mà cha cậu thực tế không làm gì cả. Tại sao ông lại có mặt trên cây cầu vượt đó, nơi khôn gần nhà, hay bất kỳ cơ sở liên quan đến công việc nào khác? Thế nhưng cậu đã không thể hỏi cha mình tại sao, bởi vì ông đã bị giam và sẽ không bao giờ trở về nhà, đáp án sẽ mãi bị bỏ ngỏ.
Ngoài việc người chết, vì cha cậu là ủy viên hội đồng tỉnh nên tin tức đã lan rộng một cách nhanh chóng.
Luật thư do ông ngoại cậu thuê khuyên rằng cả nhà không nên xem tivi và internet một thời gian, thế nhưng điều đó là không thể. Ngay sau khi tin tức được đăng tải, ngoài nhà đã bị vây kín bởi phóng viên, những người qua đường cũng không ngừng quay phim và chụp ảnh bằng điện thoại. Cảnh tượng giống trong phim truyền hình hay điện ảnh, nhưng Kazuki không thể không xem để biết cha mình và gia đình mình đang ra sao. Vì có ông ngoại và mẹ ở đó nên cậu không thể xem TV, vì vậy cậu đã sử dụng điện thoại để tìm kiếm thông tin trên mạng trong phòng mình. Chỉ sau một giờ, cậu đã quá sức và nôn mửa. Không chỉ có tin tức từ các tờ báo và các trang mạng, mà vụ việc của cha cậu còn được đăng tải trên vô số diễn đàn và trang web cá nhân, với những lời lẽ cay nghiệt nhắm vào cha cậu. Thông tin cá nhân của gia đình cũng bị tiết lộ đến mức không còn chút riêng tư nào. Thậm chí có cả những thông tin mà chỉ những người rất thân thiết mới biết.
Và người chịu đả kích không chỉ có cha cậu. Mặc dù đã nghỉ học kể từ lúc cha cậu bị bắt, thế nhưng vào một buổi chiều nọ, trong nhóm chat mà các thành viên lớp dùng để trao đổi thông tin với nhau đột nhiên xuất hiện URL của một trang web nào đó, không hề có tin nhắn nào khác được đính kèm thêm. Cậu thắc mắc nó là gì và truy cập thử. Và khoảnh khắc nhìn thấy những gì trên màn hình như khiến trái tim cậu như bị đóng băng.
‘Con trai của kẻ giết người là ủy viên tỉnh sau này sẽ trở thành nghệ sĩ piano?’
Bên dưới tiêu đề là bức ảnh chụp cậu đang ôm chiếc cúp của cuộc thi trước đây. Đó là sau buổi lễ trao giải, người trong ban tổ chức đã nhờ cậu đứng trước chiếc piano để chụp ảnh để đăng lên trang chủ, vì không biết phải tỏ ra như thế nào, thế nên cậu đã nở một nụ cười ngượng ngùng. Bức ảnh cậu mặc lễ phục ấy đã bị đăng lên trang web do một người lạ nào đó tạo ra, sau đó là vô số người lạ khác lao vào chửi rủa con trai của kẻ sát nhân, nói rằng nó thật kiêu ngạo và sau này cũng sẽ trở nên giống cha của nó.
Cậu đã nhận ra một điều. Không phải bằng trí óc, mà là bằng cơ thể của mình. Con người khi sống trong một cuộc sống bình yên thường sẽ không chú ý đến dưới chân của mình và lầm tưởng rằng mình đang đi trên một con đường bằng phẳng. Thế nhưng con đường đó chật hẹp hơn so với những gì họ nghĩ, có những viên đá với khả năng khiến họ vấp ngã, vô số những chiếc hố đang chờ đợi họ. Và một khi rơi xuống hố sâu, họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, những người ở trên cao sẽ ném đá vào kẻ thất bại trong sự hả hê. Cuộc đời của cậu, thực sự là một nơi khắc nghiệt đến như thế.
“Con không cần phải nghĩ ngợi gì quá nhiều đâu. Thầy cô nói sẽ cố gắng thảo luận với nhau để thay thế các kỳ thi bằng các bài báo cáo hoặc những thứ tương tự.”
Cuối tháng 10 là thời điểm diễn ra kỳ thi giữa kỳ. Khi cậu nói rằng mình sẽ đến trường để làm bài thi, sắc mặt của mẹ cậu đã thay đổi. Cậu biết mẹ đang ngầm bảo cậu đừng đi, cậu cũng hiểu rằng bà ấy đang lo lắng cho cậu, thế nhưng cậu không có ý định lùi bước. Cậu đã gọi điện và bảo với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu sẽ đến trường, giáo viên còn nói thẳng thừng hơn cả mẹ cậu, bảo cậu nên dừng ý định đó lại, thế nhưng cậu đã không lắng nghe. Đến cả bản thân cậu cũng không thể giải thích rõ ràng, cậu lo lắng và sợ hãi, nhưng trong lòng cậu có một cảm giác tức giận, cậu không có ý định ở mãi dưới hố sâu này. Hành động của cha cậu đã tước đi một mạng người, đó là sự thật. Sinh mệnh là thứ không thể thay thế, cha cậu và gia đình sẽ phải chuộc lại lỗi lầm đó. Tuy vậy, cha cậu không phải kẻ xấu xa và rác rưởi như những người mà cậu không hề quen biết đã nói. Thế nên cho dù có phải chịu sự sỉ nhục nào đi nữa, thân là con trai của ông ấy, cậu sẽ không chịu khuất phục tại đây.
Buổi sáng ngày thi đầu tiên, cậu đã được dẫn đến phòng giáo viên thay vì phòng học như đã được thông báo trước đó. Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu bằng một biểu cảm rõ ràng lúng túng, nhưng dù sao cũng nói vài câu động viên và dẫn cậu đến phòng học đặc biệt nằm ở phía sau tầng một khu học xá. Cậu được bảo rằng sẽ phải làm bài thi ở đây trong bốn ngày và nên tránh ra ngoài hết sức có thể. Mặc dù có chút không hài lòng khi bị cách ly, nhưng cậu hiểu nhà trường không muốn đánh động đến học sinh nên đã lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù đã nghỉ học một thời gian dài, nhưng kết quả của cậu rất tốt. Tất nhiên rồi, vì cậu đã quyết tâm đạt được điểm cao. Trong ba ngày đầu, cậu không cảm thấy gì cả, thế nhưng vào ngày thứ tư khi giáo viên chủ nhiệm đến phòng để thu phiếu bài làm của môn cuối cùng, cậu đã bị tấn công bởi một cơn đau đầu và mệt mỏi đến mức gần như gục ngã. Cậu không đứng dậy về nhà mà cứ ngồi dựa vào ghế một cách rũ rượi. Sau một khoảng thời gian không biết là bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra.
“Trời, ở đây thật này.”
Đó là một học sinh mặc đồng phục giống cậu, đang ngó vào bên trong. Nhìn vào phù hiệu thì anh ta là học sinh năm ba. Ngoài ra cũng có hai người bạn khác bên cạnh. Nhìn thấy nụ cười nhếch của họ đã giúp cậu hiểu ra mục đích mà họ đến đây, cậu liếc nhìn họ bằng một ánh mắt đầy lạnh lẽo, sau đó xách cặp đứng dậy
Các phòng học thông thường có hai cửa, một ở phía bục giảnh và một ở phía sau, nhưng phòng học đặc biệt này chỉ có một cái ở phía bục giảng.
“Làm ơn tránh ra.”
Cậu cất lời một cách vô cảm khi họ chặn cửa ở lối ra, nhưng học sinh năm ba dường như là kẻ cầm đầu cúi xuống nhìn cậu từ trên cao, phô trương sự chênh lệch chiều cao.
“Ghê nhỉ, cha trở thành người nổi tiếng rồi kìa.”
Kazuki nhìn lại học sinh năm ba đang cười nhếch mép. Một cái nhìn trực diện, nhưng im lặng.
“A, em cũng nổi tiếng phết đấy. Coi trên mạng chưa? Có cả đống fan nữ đòi làm chồng em đấy.”
Lời khiêu khích khiến cho đám bạn của anh ta cười phá lên, thế nhưng cậu vẫn giữ im lặng và không rời mắt. Không có gì khó khăn cả. So với việc phải chịu đựng sự căng thẳng và áp lực của việc phải chơi nhạc một mình trên sân khấu, trong khi hứng lấy vô số ánh nhìn từ khán đài chật kín người và những vị giám khảo khó tính sẽ không bỏ qua một lỗi sai nào, thì thế này vẫn còn quá dễ dàng. Cuối cùng, vì sự im lặng kéo dài quá lâu nên anh ta đã bồn chồn nhìn đi chỗ khác, anh ta lớn tiếng như để phủ nhận cảm giác khó chịu của mình.
“Thế mà vẫn đến trường được nhỉ. Cha là kẻ giết người mà vẫn bình thản đi thi được. Quả nhiên cha nào con nấy nhỉ, đều trơ trẽn như nhau? Không cảm thấy tội lỗi à? Biết xin lỗi không?”
“Xin lỗi anh à?”
Kazuki cố tình ngắt lời. Mọi người đều có nhịp điệu riêng và lối suy nghĩ riêng, và khi nhịp điệu đó bị phá vỡ, họ sẽ trở nên lúng túng. Anh ta cũng phải ngoại lệ, cậu tận dụng thời cơ đó để đáp trả.
“Đó là người quen à? Bạn bè à? Hay là anh em trai thất lạc của anh?”
“... Hả? Em nói g–”
“Nếu anh tức giận và muốn trút giận lên tôi hay cha tôi thì tôi sẵn lòng lắng nghe. Nhưng nếu không phải vậy, thì anh không có quyền nói bất cứ điều gì với tôi.”
Vừa nói, cậu nhận ra đây là gốc rễ của cơn tức giận đang âm ỉ trong cậu.
Các phóng viên tụ tập trước cửa nhà cậu. Công việc của họ là đưa tin về những gì đã xảy ra và truyền đạt sự thật. Cậu hiểu điều đó. Nhưng tại sao những người có mối quan hệ công việc thù địch với cha cậu, hoặc những người tự xưng là bạn bè mà gia đình cậu chưa từng nghe tên lại phóng đại những câu chuyện về những sai lầm của cha cậu, ám chỉ rằng ông ấy là một kẻ xấu?
Và những kẻ vô danh khi lấy thông tin đã được chọn lọc dựa trên ý đồ của người khác, bóp méo nó và viết lên mạng nói rằng cha cậu là rác rưởi, rằng ông ấy phải chết để trả giá và gia đình ông ấy cũng có tội và phải bị giết là ai?
Nếu đó là tiếng nói của những người đã tự mình tìm hiểu về con người cha tôi và những gì đã xảy ra, và sau đó lên án ông ấy, thì cậu sẽ cố gắng lắng nghe. Nhưng nếu họ không phải là những người như vậy, mà chỉ là những kẻ thích thú tham gia vào sự hỗn loạn và tấn công người khác, thì cậu sẽ không quỳ gối và tôi sẽ không tha thứ cho việc họ xúc phạm cha cậu.
“Mày là con trai của một tên tội phạm, vậy mà dám nói những lời trơ trẽn như vậy hả!”
“Cha tôi vẫn chưa phải là tội phạm. Việc cha tôi có phải là tội phạm hay không, và nếu có thì ông ấy đã phạm tội gì, sẽ được quyết định tại tòa án. Và, làm ơn tránh ra được không?”
“Mày có thể nói lời đó với gia đình của người đã chết không?”
Bức tường bảo vệ trái tim Kazuki đã rạn nứt.
Khuôn mặt cậu có lẽ đã cứng lại, và đôi mắt cậu có thể đã dao động. Dù sao thì sự xáo trộn nội tâm của cậu cũng đã lộ ra bên ngoài. Nhận ra rằng mình đã đánh trúng điểm yếu, học sinh năm ba nhếch mép cười đắc thắng.
“Gia đình của người đã mất, mày có biết họ đau buồn cỡ nào không? Đột nhiên người nhà của mình bị giết, kiểu gì họ cũng sẽ căm hận với kẻ đã ra tay, sẽ muốn nói với cha mày là hãy trả người thân lại cho họ. Thế đấy, mày có thể nói lại những lời vừa nãy trước mặt họ không?”
Gia đình của người đàn ông đã mất ấy, bây giờ chỉ còn lại người cha.
Cậu không biết mẹ cậu và những thành viên trong gia đình khác nghĩ gì, thế nhưng ông ngoại cậu đã bảo luật sư hãy đàm phán vụ này. Có vẻ như ông ấy muốn dùng tiền để bên phía kia chấp nhận cái chết của con mình, điều đó khiến cậu nhói đau. Liệu cha của nạn nhân cũng yêu thương con trai mình? Giống như cách mà cha đã yêu thương cậu? Nếu như cậu chết, chắc chắn cha cậu sẽ đau buồn đến mức chẳng có gì có thể cứu rỗi ông ấy. Vậy thì có lẽ cha của nạn nhân đang bị nỗi buồn nhấn chìm đến mức không thể cứu rỗi.
“Mày vừa nói cha mày không phải tội phạm, thế nhưng đối với người nhà của nạn nhân thì cha mày đã là tội phạm rồi. Là kẻ khốn nạn nhất trên đời đã cướp đi người thân của họ.”
“... Cha tôi không phải người xấu.”
Đầu cậu đau như muốn nổ tung, ngực cậu còn đau hon thế, giọng cậu trở nên yếu ớt đến mức không thể cất lời. Cậu muốn họ hiểu. Người cha đau buồn mất đi đứa con của mình, và cả những người chỉ trích cha cậu. Cậu không phủ định tội lỗi của cha cậu, thế nhưng, cha cậu là một người tốt.
“Cha mày là thủ phạm, thế mà mày vẫn bao che cho ông ta, nói ông ta không phải người xấu? Mày không có cái quyền đó.”
Cảm giác như cái mác “thủ phạm” đã tước đi quyền đuọc lên tiếng của cậu, cậu không thể cất lời.
Học sinh năm ba ghé miệng vào sát tai cậu và thì thầm điều gì đó. Lời nói mà anh ta nói như một con dao vào tim cậu.
Chỉ vài giây sau, một tiếng uỳnh lớn vang lên.
Đó không chỉ đơn giản là một tiếng đập của, mà giống như tiếng ai đó đá mạnh vào cánh cửa. Học sinh năm ba và bạn bè của anh ta quay lại và thốt lên một cách ngạc nhiên.
Phía sau bọn họ là Mikiya đang đứng đó trong bộ đồng phục mùa đông. Cậu ta nhìn liếc nhìn những học sinh cấp trên với ánh mắt khiến cho ai cũng phải lạnh sống lưng.
“Nếu các anh sống trước bọn tôi một năm, vậy sao các anh không học cách sử dụng thời gian hiệu quả hơn đi?”
Khi Mikiya bước vào phòng, đám học sinh năm ba dạt sang hai bên như thể bị khí thế của cậu áp đảo. Mikiya nắm lấy cổ tay Kazuki và bước ra hành lang mà không thèm liếc nhìn những học sinh năm ba, như thể họ không đáng để cậu quan tâm. Kazuki cũng lê bước theo khi bị kéo đi bởi Mikiya.
“Đừng để ý tới những lời mà tụi nó nói.”
Mikiya nói bằng giọng trầm lặng khi đã đi được khá xa, thế nhưng Kazuki vẫn im lặng.
Cậu bị tổn thương vì những lời mà học sinh năm ba đó nói không hề sai. Tuy tội trạng của cha cậu vẫn chưa được xác định, nhưng việc người đã chết là sự thật. Chính cha cậu đã đẩy ngã người đó. Chừng nào sự thật về người đã chết vẫn còn đó, chừng nào vẫn còn người đau khổ, thì cha cậu và gia đình cậu không có quyền lên tiếng.
Từ tuần sau đó, cậu đã bát đầu đi học trở lại. Các bạn học chỉ im lặng và ngó lơ cậu, thế vẫn còn tốt hơn là bị công kích. Giáo viên chủ nhiệm cũng quan tâm đến cậu, Mikiya vẫn trò chuyện với cậu như bình thường, thế nên cậu nghĩ rằng mình vẫn có thể tiếp tục. Cho đến ngày hôm đó.
Đó là buổi sáng của một ngày đầu tháng 11, cậu vào lớp chào hỏi người bạn ngồi bàn bên. Người bạn đó lúc nào cũng ngó lo cậu, thế mà hôm nay đột nhiên quay sang phía cậu như muốn nói điều gì đó. Cậu nghiêng đầu thắc mắc và hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta thì thầm với giọng nhỏ như không muốn để cho những nguòi xung quanh nghe thấy.
“Tsukigase, cậu có biết về cái video đó chưa?”
“Video?”
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta biểu lộ vẻ mặt thông cảm pha chút cay đắng, rồi bảo cậu tìm kiếm trên mình trên nền tảng chia sẻ video nổi tiếng. Vào giờ nghỉ trưa, vì lớp học vẫn không thể nào trở thành một nơi thoải mái để cậu có thể nán lại nên cậu và Mikiya thường ăn trưa ở phòng âm nhạc. Cậu nhớ lại những gì cậu bạn bàn bên nói vào buổi sáng và dùng điền thoại tìm kiếm tên mình trên nền tảng đó, khi kết quả hiện ra, khuôn mặt của cậu trở nên trắng bệch.
“Sao đấy?”
Mikiya cũng nhìn vào màn hình điện thoại và mặt cậu ta đột nhiên trở nên tối sầm. Mặc dù cậu biết là mình nên dừng lại, thế nhưng cậu vẫn cho chạy đoạn video có tiêu đề “Con Trai Của Kẻ Giết Người Ủy Viên Hội Đồng Tỉnh, Tsukigase Kazuki”. Đó là phòng học đặc biệt nơi cậu làm bài thi giũa kỳ, cậu trong video đang mặc đồng phục và đeo cặp trên vai. Video từ quay từ phía bên trái, với góc hơi chếch xuống dưới tạo cảm giác như đang nhìn lên. Cảm giác thật kỳ lạ khi nhìn thấy chính mình bên trong chiếc màn hình nhỏ như vậy. Biểu cảm khi cậu nhìn học tên học sinh cấp ba lọt ngoài khung hình dần dần chuyển sang đau đớn, sau đó cậu nói bằng một giọng khàn đặc.
“... Cha tôi không phải người xấu.”
Cậu không hiểu vì sao lại có người quan tâm đến thứ này, nhưng lượt xem đã vượt mốc 5,000. Bên dưới video là phần bình luận, và nó tràn ngặp các dòng chữ đến từ những người khác nhau. Cậu không thể chịu nổi nữa nên đã vào nhà vệ sinh và nôn hết buổi ăn trưa của mình. Dù đã nôn đến mức không còn gì, nhưng cậu vẫn tiếp tục nôn khan không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác đó là gì? Một sự ghê tởm tột độ khi bị người khác sử dụng hình ảnh của trong khi không có sự đồng ý của bản thân, nỗi sợ hãi, và sự tuyệt vọng khi biết rằng có những người không chỉ không lên án mà còn thích thú với điều đó. Cảm giác như vô số sự xấu xa thâm nhập vào cơ thể của cậu thông qua làn da và làm thối rữa nội tạng của cậu.
“Kazuki.”
Ý thức của cậu trở nên xa vời, phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra tiếng gõ cửa của Mikiya. Khi bước ra, có lẽ vì nét mặt của cậu trông thật tồi tệ, nên vẻ mặt vốn căng thẳng của Mikiya nay càng trở nên gay gắt hơn.
“Nói với thầy thôi. Tụi nó chụp chứ không ai khác. Tớ nhớ mặt tụi nó rồi, tra cái một là ra tên tụi nó ngay.”
“Kệ đi.”
“Kệ sao được mà kệ!?”
“Tớ nói rồi, kệ đi, thật đấy.”
Con người phạm phải tội lỗi. Thế nhưng cậu nghĩ rằng cho dù ở hoàn cảnh nào thì phẩm giá của con người cũng không thể bị xâm phạm. Tuy vậy, đó là những gì cậu nghĩ. Ít nhất thì trên thế giới rộng lớn này vẫn sẽ có người nghĩ khác cậu. Họ cho rằng những kẻ phạm tội và gia đình của họ không có quyền được đối xử như một con người, rằng họ phải cúi đầu chấp nhận mọi sự sỉ nhục và phỉ báng, coi đó là sự trừng phạt thích đáng. Cầu xin sự giúp đỡ ở thế giới như thế này thì có thay đổi được điều gì, cậu nghĩ. Cho dù có ai đó dang tay ra, những gì đã vụn vỡ bên trong cậu cũng không thể hàn gắn lại như ban đầu.
Cậu đã nhờ nền tảng xóa bỏ video đó. Dù Mikiya có bảo cậu yếu đuối thì cậu vẫn không làm gì với đám học sinh cấp ba ấy. Cho dù cậu có làm gì thì cũng chỉ mang lại những phản ứng dữ dội hơn, vả lại cậu đã quá mệt mỏi để làm bất kỳ điều gì khác. Ở trường, cậu cố gắng tắt đi mọi cảm xúc của mình.
Vào một ngày cuối tháng 11 lạnh giá, đột nhiên cậu lại khao khát muốn được chơi piano. Cậu đã học piano từ một nghệ sĩ piano là giảng viên tại Đại học Âm nhạc Tokyo từ hồi vào trung học. Thầy là một người điềm tĩnh, sở hữu vốn kiến thức phong phú, và đánh lên những bản nhạc rạng ngời phản ánh cho tính cách đẹp đẽ của người thầy ấy. Cậu thực sự rất yêu quý người thầy này.
Cậu không có ý định đi học lại. Cậu đủ tỉnh táo để biết rằng hành động đó sẽ chỉ làm hại thầy ấy. Thế nên cậu chỉ muốn ngắm nhìn lóp học từ bên ngoài.
Sau khi thay đổi phương tiện từ tàu điện sang xe buýt, cậu đã đến lớp học được xây bằng gạch nung nằm trong khu chung cư, một cảm giác hoài niệm khiến lòng cậu đau nhói. Sau một hồi đứng lặng, có ai đó cất tên cậu.
“Tsukigase?”
Giáo viên mặc áo len đang đứng khuất dưới góc cây trong vườn.
Gặp giáo viên qua chiếc hàng rào ngăn cách bởi khu vườn và con đường, giáo viên đã mở lời với vẻ mặt cứng đờ trước khi cậu kịp chào hỏi.
“Xin lỗi, nhưng em đừng đến đây được nữa có được không? Chắc em cũng buồn phiền về chuyện của cha mình nên sẽ chẳng có tâm trạng để mà chơi piano nữa đâu nhỉ...”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hàng loạt từ ngữ như cơn bão ùa qua tâm trí cậu, thế nhưng đến cuối cùng cậu cũng chỉ im lặng gật đầu. Bước đi trên con đường mang theo những cơn gió lạnh lẽo, cậu kéo khăn quàng cổ lên. Cậu đã mong chờ rằng nếu là người giáo viên đó, thì người sẽ an ủi cậu và nói rằng âm nhạc là thứ bình đẳng với tất cả mọi người. Thế nhưng giờ cậu đã phải từ bỏ suy nghĩ ấy. Cậu đang ở trong hoàn cảnh mà cậu không thể mang trong mình bất cứ sự kỳ vọng ngây thơ nào như thế, cả sau này cũng vậy.
Phiên tòa xét xử người phạm tội ngộ sát là cha cậu đã được quyết định xét xử bởi hội đồng nhân dân. Để đẩy nhanh quá trình xét xử, một thủ tục tiền xét xử đã được tiến hành để sắp xếp các điểm tranh chấp và bằng chứng, và phải mất sáu tháng trước khi phiên tòa bắt đầu. Tuy nhiên, một khi phiên tòa bắt đầu, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và bản án đã được đưa ra chỉ trong một tuần xét xử, ngay sau khi cậu vừa lên năm ba trung học.
3 năm phạt cải tạo, 5 năm án treo.
Cầu vượt nơi cha cậu đã tước đi mạng sống của người đàn ông không có nhiều người qua lại vì sự bất tiện, thế nên việc tìm kiếm nhân chứng gặp rất nhiều khó khăn. May thay, đã có một người phụ nữ trung niên trông thấy vụ cãi vã của cả hai. Lúc đó người phụ nữ đang dắt chó đi dạo thì tình cờ đi ngang qua hiện trường, cô đã trông thấy người đàn ông đẩy cha cậu, người đàn ông sau đó tiếp tục đẩy trong khi cha cậu vẫn chưa kịp lấy lại thăng bằng. Bị đẩy liên tiếp, cha cậu lùi lại gần về phía cầu thang của cầu vuọt, và khi người đàn ông cố đẩy ngã tiếp thì cha cậu đã đẩy ngược lại ông ta, người đàn ông sau đó ngã xuống cầu thang và mất mạng. Bản án đã được xét xử dựa trên những tình tiết đó, và cả việc cha của người đàn ông đồng ý đàm phán với gia đình cậu.
Vụ án tưởng chừng như đã bị lãng quên trong vòng sáu tháng qua bỗng chốc trở nên náo động một lần nữa.
“Giết người mà được hưởng án treo?”
“Ông ta là ủy viên tỉnh nên chắc đã được đối xử đặc biệt chứ gì.”
“Ông ta đã dùng tiền để bịt miệng gia đình nạn nhân.”
Những lời chỉ trích lao đến không ngừng, thế nhưng cậu đã tắt đi cảm xúc của cậu và chịu đựng. Dù sao thì chuyện cũng đã kết thúc. Người đã chết không thể sống lại, tội lỗi của cha cậu cũng sẽ không bao giờ bị xóa bỏ. Tuy vậy, cậu đã nghĩ rằng cuối cùng gia đình của mình cũng có thể quay trở về như trước kia.
Vì vậy khi nghe tin cha mẹ cậu ly hôn, và cha cậu sẽ trở về với quê nhà ở Touhoku, cậu đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu biết rằng ông ngoại đã không thể kiềm chế cơn giận mà đã ép cha và mẹ cậu phải ly hôn. Thế nhưng cậu đã nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ đồng ý, và cha dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa mẹ con cậu. Chẳng phải đó là lý mà chúng ta đã cố gắng đến hiện tại sao?
Vậy mà tại sao hai người lại rời xa nhau? Tại sao mẹ lại nghe theo ý kiến của ông ngoại? Cha cũng chấp nhận với chuyện đó ư? Và điều khiến cậu sốc hơn nữa là cha cậu đã đi mà không nói với cậu một lời nào.
Kể từ đó cậu hầu như không nói chuyện với mẹ, cha cũng không liên lạc với cậu. Cậu phớt lò mọi thứ, từ việc bị bạn cùng lớp xa lánh, bị ném đá trên mạng, cậu cũng đều không quan tâm, ngay cả cây đàn piano mà cậu hết mực yêu thích, cậu cũng không còn cảm giác muốn chơi nó nữa. Cũng từ khoảng thời gian đó, cậu bắt đầu mơ thấy những cơn ác mộng về lũ lụt. Mọi thứ chìm xuống đáy nước hung dữ, chỉ có con tàu Noah sống sót. Giấc mơ thật đáng sợ, nhưng cũng đẹp đến lạ thường.
Một ngày nọ, khi đang trải qua những tháng ngày nhạt nhòa sắc màu như một tờ báo, cậu đã tình cờ bật tivi lên và trông thấy chương trình đặc biệt về trường Shima. Ngôi trường nằm ở hòn đảo biệt lập đang gặp khó khăn vì suy giảm dân số đã thực hiện cải cách, họ nhận học sinh từ ngoài đảo để tăng số lượng học viên, và bây giờ thậm chí còn có những đoàn khảo sát đến từ nước ngoài. Trông thấy khung cảnh rừng sâu, núi non và biển xanh, cậu đã nghĩ rằng mình muốn đến đó.
Khi cậu nói rằng mình sẽ không học liên cấp mà sẽ đến trường học tại ngôi trường nàm trên một hòn đảo xa xôi, ông cậu đã phản đối kịch liệt đến mức gần như ngất, và mẹ cậu cũng nhiều lần bảo cậu suy nghĩ lại, nhưng cậu không còn muốn nghe lời của họ nữa.
Khung cảnh những hạt mưa tạo nên vô số những gợn sóng nhỏ trên mặt nước thật lạ kỳ và tuyệt đẹp biết bao. Cậu vừa ôm mặt, vừa thả mình lắng nghe tiếng sóng. Cậu tự nhận thức được việc không mang dù mà đứng ở bãi biễn khi trời mưa là một việc làm khá ngu ngốc, thế nhưng cậu không còn nơi nào khác để đi, cậu cũng đã tính mua ô tại Cửa Hàng Toyoda nhưng rốt cuộc lại thôi, vả lại một khi dã ngồi xuống đây thì cậu lại trở nên quá lười để đứng dậy.
Takatsu cho rằng những vụ “Thần giấu” diễn ra trên hòn đảo có liên quan đến Vịnh Nhỏ này. Ở đây dường như có sự biến động về thời gian, và những người bị cuốn vào đó sẽ được đưa đến một dòng thời gian khác, và những người ở dòng thời gian đó sẽ gọi họ là “Viển khách”.
Nếu sự biến động thời gian đó thực sự tồ tại, thì nó nằm ở đâu?
Nếu tìm thấy nó, liệu cậu có thể đi đến một nơi nào khác? Một nơi xa hơn cả hòn đảo này.
Bất chợt, cảm giác những giọt mưa lách tách trên đầu cậu bỗng biến mất. Cậu nghĩ rằng mưa đã tạnh trong phút chốc, thế nhưng khi nhìn về phía trước thì vẫn còn thấy mưa rơi, và khi ngước nhìn lên, cậu nhìn thấy trên đầu mình được che bởi một chiếc ô màu xanh da trời.
Khi quay lại, cậu trông thấy Nanao đứng đó trong một chiếc váy liền mảnh màu xám nhạt.
Cô ấy nhướng mày, môi mím chặt, ánh mắt trở nên sắc bén như mèo, có vẻ như cô đang giận.
“Cậu làm gì vậy? Không sợ bị cảm hả?”
Cánh tay kéo cậu lại của Nanao ấm áp một cách ngạc nhiên, chỉ sau một chốc, cậu nhận ra cơ thể của mình đang hạ nhiệt. Mặc dù bây giờ đang là mùa hè nên cậu không hề cảm thấy lạnh.
Khi Nanao nắm lấy tay và dẫn cậu đi như đang áp giải, từ phía bên kia của cồn cát, Takatsu xuất hiện từ phía bụi rậm, trên tay cầm chiếc ô màu đen. Takatsu nheo mắt nhìn Kazuki, sau đó lấy ra chiếc điện thoại đời cũ từ túi sau của quần jeans.
“Tôi đây. Ờ, tìm thấy rồi, không bị sao cả. Còn cậu lo liệu xong xuôi mớ bòng bong đó rồi tới đây đi.”
Kết thúc cuộc gọi ngắn gọn, Takazu nhét điện thoại vào túi và sải bước dài tiến đến gần trong nháy mắt.
“Chú mày đúng là hết thuốc chữa.”
*
Vừa nói bằng giọng điệu cục cằn, anh ta vừa che cho cậu bằng chiếc ô trên tay.
“Trước hết đi tắm, ăn uống rồi ngủ nghỉ đi. Nói chuyện thì để sau.”
Khi đến dinh thự nhà Takatsu, anh ta đã ra lệnh cho cậu như vậy. Kazuki đưa mắt nhìn chiếc khăn tắm sạch sẽ, và một bộ đồ thay dường như là của Takatsu.
“Người mà anh vừa gọi là thầy Nishina nhỉ. Chắc thầy cũng đã kể với anh về em rồi. Em là con trai của kẻ giết người đấy.”
Takatsu nhìn xuống bằng đôi mắt sanpuku tỏa ra khí chất độc đáo.
“Thế thì sao?”
“Anh có hỏi vậy thì em cũng không biết đường trả lời, nhưng em nghĩ là sẽ gây rắc rối và khiến anh không được thoải mái.”
“Hả?”
Takatsu khịt mũi, lộ rõ sự chế nhạo.
“Một đứa nhóc như chú mày thì gây được rắc rối gì? Anh mày từng đối mặt với đủ thể loại đứa còn mệt người hơn chục lần, cỡ chú mày thì chả là cái đinh gì cả. Đừng có đứng đó nói xàm nữa, đi lẹ đi. Cuối hành lang, rẽ phải là tới.”
Takatsu đẩy vai cậu bằng những ngón tay có thể tạo ra những tác phẩm điêu khắc đẹp nhất thế giới, sau đó quay mặt đi về phía ngược lại. Một lúc sau, cậu nhận ra rằng mình vừa được đối xử tử tế, điều này khiến lòng cậu thắt lại. Sau khi tắm xông (trong một phòng tắm bán lộ thiên bằng đá đúng chất nhà Takatsu), cậu bận chiếc áo phông và quần quá khổ của Takatsu và đi về phía hành lang, ở đó cậu nghe thấy tiếng trò chuyện của Takatsu và Nanao. Cậu đi chân trần và hướng đến gian phòng khách, nơi cánh cửa trượt đang mở.
“Anh Takatsu, anh cho nhiều ớt quá. Không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ồn ào quá. Anh mày ghét nhất là bị người khác nói về chế độ ăn uống của mình đấy.”
“Đó giờ em cứ thấy anh Takatsu giống như lưu manh vậy.”
“Từ lưu manh lỗi thời rồi. Cả từ cặp bồ hôm qua nữa, lỗi thời hết.”
“Có ủy ban nào quyết định là nó lỗi thời không ạ? Có tiêu chuẩn nào quyết định từ lỗi thời là gì không ạ? Có bao nhiêu ủy viên biểu quyết, và biểu quyết bằng cáhc nào ạ?”
“Kể từ lúc nhóc chui khỏi cái phòng đó là nói đến đau hết đầu...”
Hai người đang tranh luận với nhau bên chiếc bàn thấp, phía trên là chiếc bát bốc hơi nóng, cả hai trông giống như anh em cách nhau nhiều tuổi vậy.
“Đứng đó làm gì, mau vào ăn đi.”
Thấy cậu đứng ngẩn ngơ ở cửa, Takatsu vỗ vào tấm đệm ngồi vào bảo cậu mau vào trong. Cậu ngồi xuống, hướng mắt về bên trong bát, đó là món mì udon hầm miso. Với nhiều nguyên liệu như cà rốt, củ cải, hành tây, ngưu bàng, và rất nhiều thịt lợn, trông nó giống nó giống như súp thịt lợn được bỏ thêm cộng udon vào thì đúng hơn. Khi húp nước súp ấm, hương thơm của miso và dầu mè thoang thoảng trong mũi, khiến cậu cảm thấy như các cơ quan nội tạng lạnh lẽo và cứng đờ của mình đang hồi sinh.
“Ngon quá...”
“Phư phư.”
“Đừng có tỏ vẻ như đó là công lao của nhóc. Tám phần là nhờ món tuyệt hảo của anh mày đấy
“Anh Takatsu... so đo ghê, không ra dáng người lớn tí nào.”
“Anh mày ghét cái cụm là không ra dáng người lớn giống như ghét tàu điện độc người và thuốc bột đấy.”
Takatsu và Nanao vừa ăn udon vừa trò chuyện rôm rả hơn bình thường. Có lẽ họ làm vậy là vì sự xuất hiện của một nam sinh ướt như chuột lộ. Nhìn lên chiếc đồng hồ cũ treo trên tường, đã gần 2 giờ 30 chiều. Đã quá giờ ăn trưa, cậu nhận ra họ đã bỏ bữa chỉ để tìm mình.
Ăn xong, Nanao và Takatsu giục cậu vào phòng trống bên cạnh để ngủ. Cậu cảm thấy như mình bị xem như là một đứa trẻ phải nghỉ học vì bị ốm
“Tôi đâu phải bệnh nhân hay gì đâu...”
“Nhưng trông cậu giống bệnh nhân lắm đấy.” – Nanao ngồi chính tọa bên cạnh futon và cất giọng một cách nhẹ nhàng.
“Trông cậu bơ phờ lắm, nên hãy đi ngủ lấy lại sức đi.”
Kazuki nhìn lên trần nhà làm bằng gỗ đã nhuốm màu đen sẫm sau bao năm tháng lịch sử của thời gian. Tiếng mưa rơi khe khẽ không ngừng vọng lại từ phía cửa chớp và cửa trượt, cậu chỉ cảm nhận được làn gió dịu mát khi chiếc quạt máy lắc đầu khiêm tốn ở góc phòng xoay về phía mình.
“Cậu có biết về con tàu Noah không?”
“Hử? Ừm, cũng đại khái...”
“Nếu một trận đại hồng thủy xảy ra và mọi thứ đều sẽ bị lũ cuốn trôi, cậu sẽ muốn đưa ai lên tàu?”
Nanao chớp mắt rồi trầm ngâm suy nghĩ với vẻ mặt như một triết gia.
“Thợ mộc.”
“Ể. Tại sao...?”
“Tại vì con tàu mà hư hỏng thì chẳng phải mọi người sẽ chết hết sao? Thế nên trước tiên cần có một người sửa chữa được những thiệt hại ấy. Sau đó là giới hạn về lương thực, nên là tôi cũng muốn mang gia súc lên tàu… Nhưng nếu có giới hạn về sức chứa thì chắc là tôi sẽ mang mỗi dê, chúng chịu khát giỏi, không cần ăn nhiều, lại còn có thể cho sữa. Ngoài ra cũng không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với người già và trẻ nhỏ, nên tôi sẽ mang thêm bác sĩ. À, đâu thể cứ sống vô vị trên tàu mãi được, nên tôi sẽ cho thêm nhạc sĩ, tiểu thuyết gia, hoặc diễn viên hài gì đó lên tàu. Tất nhiên là không thể thiếu giáo viên rồi, không biết được khi nào nước rút nên giáo dục là việc rất quan trọng...”
Nanao càng trở nên hào hứng hơn với mỗi ngón tay được gập lại, giọng của cô cũng ngày càng phấn khích.
“Sao cậu cười? Tôi siêu nghiêm túc luôn đó.”
“Xin lỗi, chỉ là tôi nghĩ cậu thật đáng tin cậy.”
“Đó là lời khen sao?”
“Ừm, tuyệt vời hơn gấp ba trăm triệu lần so với tôi.”
Không thể nhịn cười được nữa, cậu nằm lăn ra và lấy tay dụi mắt. Thật không thể ngờ mà. Con tàu của Nanao chở tất cả mọi người. Thay vì bỏ mặc những người bị cơn lũ nhấn chìm, cô cố gắng đưa nhiều người lên nhất có thể, cùng dắt tay nhau sót cho đến khi thiên tai qua đi.
“Nhưng sao cậu lại hỏi về con tàu? Câu đố mẹo hay gì ư?”
Cậu vắt tay lên trán và chạm mắt Nanao, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến siêu lòng. Khi cậu không thể trả lời, dù cùng tuổi với nhau, nhưng cô lại nở một nụ cười hiền từ giống như một người phụ nữ trưởng thành.
“Khi nào ngủ dậy hãy cho tôi biết nhé.”
Nanao chào tạm biệt và rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng đó, cậu nhắm mắt lại.
Khi mở mắt lần nữa, con phòng đã trở nên tối đen. Cậu chớp mắt liên tục vì tưởng chừng như mình chỉ vừa nhắm mắt trong giây lát. Vừa kéo tấm chăn dưới chân, cậu vừa hướng mắt ra chiếc cửa trượt đang mở, khu vườn xinh đẹp như nhung được bao phủ bởi màn đêm sâu thẳm và phẳng lặng của hòn đảo. Từ những tiếng nói chuyện loáng thoáng, cậu biết rằng có người đang ở gian phòng bên cạnh. Và cậu cũng lờ mờ đoán được những người đó là ai, cậu không thể không ra ngoài gặp họ. Sau khi vuốt lại mái tóc rối bù sau giấc ngủ lại để trông lịch sự hơn một chút, cậu mở cửa dẫn sang căn phòng bên cạnh.
“Nên là chỉ đêm nay thôi––”
Thầy Nishina ngồi đối diện Takatsu bên phía chiếc bàn thấp ngưng cất lời khi nghe thấy tiếng cửa trượt. Ban đầu thì thầy ấy có vẻ bất ngờ, nhưng sau đó dần chuyển qua nhẹ nhõm, cuối cùng là là một nụ cười mệt mỏi, nó khiến cậu cảm thấy nhói lòng. Nghĩ lại thì việc một học sinh biến mất có thể sẽ trở thành vấn đề trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa cậu cũng không hề có điện thoại nên cũng không có cách nào để liên lạc. Thầy Nishina chắc hẳn đã rất đau đầu cho đến khi nhận được tin báo từ Takatsu, quả nhiên quay về ký túc xá sẽ tốt hơn. Cảm thấy có lỗi, cậu quỳ xuống và xin lỗi một cách nghiêm túc.
“Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người.”
“Em đói rồi đúng không, thôi mau ngồi dậy đi.” - Thầy Nishina cười khổ và vẫy tay ra hiệu.
Đồng hồ treo tường đã điểm 8 giờ, không ngờ là cậu đã ngủ một mạch suốt 5 tiếng. Quả thật cậu cảm thấy hơi đói nên đã ngồi xuống bên cạnh thầy Nishina. Trên bàn có món rau củ hầm, món mực tươi ngon và sashimi cá hồi, cà chua thái lát đơn giản và đậu nành luộc.
Takatsu, người thường sai vặt học sinh đã đứng dậy và nói rằng sẽ bới cơm cho cậu. Có lẽ anh ta muốn tạo không gian thoải mái để cho cậu nói chuyện dễ hơn.
“Trong lớp thế nào rồi ạ? Em nghĩ tình hình chắc phải căng như dây đàn lắm.”
“Chà, nói sao nhỉ... Lúc thầy vào lớp thì Ozaki với Suga đang cãin hau dữ dội lắm. Thầy cứ nghĩ Ozaki là kiểu người lẳng lặng, nhưng hóa ra là sói đội lốt cừu.”
“Trước đây cậu ta còn hơn thế cơ, nhưng giờ đỡ được khoảng ba phần rồi đấy ạ.”
“Chắc là thầy phải quan sát học sinh của mình nhiều hơn rồi. Thôi, vào vấn đề chính.”
Thầy Nishina cất giọng, xen lẫn tiếng thở dài nhẹ.
“Theo kết quả điều tra thì có lẽ Suga đã làm chuyện đó.”
“Yoshiki ư...?”
“Hôm qua, hình như em và Suga có cãi nhau đúng không? Em ấy nói rằng mình thấy hậm hực về chuyện đó nên tối qua để thử tìm kiếm tên để xem có tìm được gì hay ho không, cuối cùng tìm được vụ án ấy. Sau đó em ấy đã làm những chuyện hồi sáng để trả thù, thầy thực sự xin lỗi.”
“Sao thầy lại xin lỗi? Những điều được viết trên đó là sự thật.”
“Sự thật hay không, không phải là vấn đề. Rõ ràng đó là hành động có chủ ý để làm tổn thương em, và không ai được phép làm tổn thương người khác như thế. Và em cũng không nên chấp nhận bị tổn thương, em nên thể hiện sự tức giận.”
Giọng nói của thầy tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Kazuki rất kiên định. Cậu hiểu. Thầy thực sự quan tâm đến cậu, và có những người như vậy tồn tại. Nhưng thế giới này bị chi phối bởi đa số những người không như vậy.
“Em đã bị nhiều người chửi bới, rất nhiều lần. Rằng cha em là thủ phạm thế nên gia đình em cũng phải chịu tội chung, và em không có tư cách để lên tiếng.”
“Họ không nói những lời đó để thể hiện sự phẫn nộ chính đáng, mà họ chỉ muốn tìm ai đó để vùi dập mà thôi. Vừa hay, em trở thành mục tiêu lý tưởng để họ trút cơn giận bằng những lập luận vô lý của mình, và thầy dám cá họ cũng chẳng hề nghĩ đến người bị hại hay gia đình của nạn nhân. Họ gửi những bức thư nặc danh để công kích người khác, rồi sau đó quên đi cả những gì mà mình nói. Em không cần phải để tâm đến những người như thế.”
“Nhưng có rất nhiều những người như thế à, rất nhiều.”
Cậu vẫn còn nhớ rõ. Cậu làm bài thi giữa kỳ một mình trong phòng học đặc biệt nằm phía sau khu học xá, đám học sinh năm 3 chặn đường cậu, những lời thì thầm đầy chế giễu.
“Hồi học trung học, em đã từng bị nói thế này. “Hãy chịu trách nhìm và giết cha của mày đi.”. Quá đáng thật nhỉ? Cho dù em là con của kẻ giết người, thì những lời đó cũng thật quá dáng. Nhưng không chỉ riêng một người, mà rất nhiều người đã nói những điều tương tự với em, những người đọc được bài báo về em do ai đó viết, những người xem được đoạn video về em do ai đó tự ý đăng, rất nhiều.”
“Có thể em nghĩ rằng mọi người đều sẽ đối xử với me như thế, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ. Cũng có những người sẽ không đối xử với em như thế và cho rằng đó là sai trái.”
“Phải nhỉ... Nhưng, không sao nữa rồi thầy ạ.”
Khi xưa cậu đã từng tức giận trước sự bất công ấy. Cậu đã cố gắng vùng dậy vì gia đình mình, đấu tranh khi đuọc sự phẫn nộ thúc đẩy. Nhưng những kẻ thù xung quanh cậu quá đông đảo, và cậu dần trở nên tuyệt vọng trước sự tàn độc không đáy của họ.
Cậu cảm thấy thế giới này chỉ có kẻ thù, không thể tin tưởng bất cứ ai, và ánh sáng của cuộc sống đã biến mất. Bây giờ cậu không tìm thấy lý do để chiến đấu nữa. Cha rời đi, mẹ trầm mặc, gia đình cậu đã trở nên tan vỡ. Việc chịu đựng và chiến đấu vì chúng cả ba là gia đình đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“... Ai lại nói những điều tàn nhẫn đó chứ.”
Nanao mặc áo phông và quần nỉ bất ngờ xuất hiện ở cửa, bên vai cô là một chiếc khăn tắm ướt đẫm. Cô hạ giọng xuống với ngữ điệu đầy sắc bén.
Cô ấy xõa tóc, tay cầm một đĩa cơn nấm. Takatsu phía sau lẩm bẩm “Người ta đang nói chuyện đấy”, thế nhưng Nanao bỏ ngoài tai và dần bước đến, đặt chiếc đĩa lên bàn và ngồi xuống bên cạnh Kazuki, ánh mắt giận giữ của cô ấy khiến cậu vô khom lưng lại.
“Cậu có biết số điện thoại của tên đàn anh đó không?”
“Số điện thoại? Để làm gì...”
“Để nói cho ra lẽ chứ làm sao. Đừng lo, tôi giỏi nói chuyện lắm. Không biết số điện thoại nhà thì số điện thoại kia cũng được. Sờ má hôn gì đó...”
“Sờ má hôn cái gì, smartphone. Nhớ kỹ giùm, đừng có ra ngoài sờ má hôn người ta đấy.”
“Cách đó không được thì cách khác. Địa chỉ nhà thì sao? Tôi sẽ bỏ một đống phân bò vào và gửi đến nhà tên đó, sáng sớm mai tôi sẽ qua chuồng bò phía sau nhà để gom.”
“Bị gửi một đống phân bò nghe thôi đã thấy sợ...”
Nanao vì lý do nào đó còn tức giận hơn cả người trong cuộc và sẵn sàng vạch ra kế hoạch trả thù. Đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng rực lên như một nhân vật nào đó thức tỉnh bản năng vô cực, khiến Kazuki ngẩn người ra một lúc
“Thôi bỏ đi, chuyện cũ rồi. Với lại nhân phiên giao hàng sẽ thấy phiền vì mùi của nó đấy.”
“Vậy à... nếu cậu muốn thì được thôi. Thế thì ta xử kẻ đã dìm cậu trên bảng đi, bỏ tầm 100 con bọ xít vào giường hắn là êm xuôi. Để ngày mai tôi vào rừng bắt cho.”
“Xin lỗi, Suga cũng là học sinh của thầy, không để em làm vậy được...
Nanao trừng mắt nhìn thầy Nishina, người đã giơ tay lên phản đối
“Nhà trường sẽ xử lý vụ này ra sao ạ? Chắc sẽ không có chuyện nhắm mắt làm ngơ đâu nhỉ? Em muốn thầy trình bày về cách nhà mà trường sẽ bảo vệ Kazuki về sau này.”
“Anh mày hết biết ai là người bị hại rồi.”
“Ừm, tối nay thầy đến đây là để nói về chuyện đó.”
Thầy Nishina thở dài nhẹ, sau đó nhìn về phía Kazuki.
“Thầy sẽ nói về những gì đã được quyết định trong buổi họp giáo viên diễn ra vào hôm nay. Mặc dù vẫn còn khóa học hè, nhưng Tsukigase sẽ được đặc cách về nhà. Hiện tại do sắp có bão nên thời tiết không được ổn định, nhưng nếu phà vẫn còn chạy thì ngày mai em sẽ được đưa về đất liền. Thầy cũng đã liên lạc với mẹ em rồi.”
Trong khi nói, ánh mắt cay đắng lộ rõ vẻ không hài lòng của thầy.
Nanao đập mạnh tay xuống bàn.
“Đấy đâu phải là giải quyết, mà là trì hoãn vấn đề! À biết rồi, trường này theo chủ nghĩa né tránh và bưng bít vấn đề chứ g... mư mư?”
“Nãy giờ cứ lảm nhảm hoài thế. Bị nhiễm mấy vụ biểu tình trường học à? Hay là do suốt ngày dán mắt vào mấy chương trình tranh biện trên tivi?”
“Tsubaki, cậu đang nói gì thế? Biểu tình trường học, chẳng phải là chuyện của mấy chục năm về trước sao? Lúc đó chúng ta còn chưa sinh ra, huống chi là cô bé này.”
“... Con nhóc này mê mấy chuyện hồi xưa nên biết rõ lắm.”
Nanao, miệng bị nhét cơm nắm, tuy tỏ vẻ đầy căm uất nhưng cô vẫn nhồm nhoàm nhai miếng cơm nằm một cách đầy hùng dũng. Nhận thấy Kazuki đang nhìn mình chằm chằm, cô đưa cơm nắm ra và trợn trừng mắt như hỏi rằng tại sao cậu không ăn. Cậu vội vàng chìa tay lấy cơm nắm, không phải vì cậu đói, mà là vì cậu bị khí thế của Nanao áp dảo. Thầy Nishina cũng được mời và vội vàng cắn một miếng cơn nắm, chỉ có Takatsu là thong thả uống lon bia được mang từ nhà bếp ra.
Bản thân Kazuki cũng đã dự đoán được quyết định của nhà trường. Kỳ nghỉ hè sẽ là khoảng thời gian dài để học sinh quên đi mọi chuyện, và có lẽ đó cũng là một sự quan tâm dành cho cậu.
Cậu cảm thấy nặng nề khi phải trở về nhà ở Yokohama, nhưng cậu cũng không còn ở độ tuổi hay vị trí để đòi hỏi gì nữa. Cậu biết điều đó, nhưng cậu vẫn không khỏi băn khoăn rằng khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào.
“Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, em vẫn có thể quay lại trường chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Lời nói của thầy Nishina, chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
“Thầy sẽ lo liệu mọi chuyện trước khi em trở lại, thầy nhất định sẽ không để chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa. Trở lại rồi chúng ta sẽ cùng nhau xỏa trí tại lễ hội văn hóa. A, nhớ luyện tập piano ở nhà đấy, bởi vì các em đăng ký tiết mục ‘Tsuki and Miki” rồi mà.”
Cậu nở nụ cười đáp lại câu nói đùa của thầy Nishina. Mặc dù không thấy buồn cười cho lắm, nhưng cậu muốn đáp lại tấm lồng của người đã thực sự quan tâm đến mình.
Đồng hồ đã trôi qua hơn 8 giờ 30 tối, thầy Nishina bảo rằng đã xin phép cho cậu được ngủ lại nhà Takatsu tối nay. Cậu cũng cảm thấy không thoải mái khi quay về ký túc xá nên đã gật đầu đồng ý. Sau đó cậu tiễn thầy Nishina về, và hỏi điều mà cậu luôn băn khoăn từ nãy đến giờ.
“Mikiya bây giờ thế nào ạ?”
Vẻ mặt của thầy Nishina bỗng tối sầm lại.
“Ozaki à… thực ra em ấy đang ở nhà thấy, tình trạng không được tốt lắm.”
Tiếng cót két vang lên đâu đó trong căn dinh thự cổ, tựa như điềm báo cho một dự cảm chẳng lành.
“Em ấy bị sốt nhẹ, rồi còn mệt mỏi nữa... thầy nghĩ là do vấn đề về tinh thần. Mặc dù lúc nào cũng tỏ ra bình thản, nhưng có lẽ em ấy đã luôn trong tình trạng căng thẳng suốt thời gian qua. Giống như sợi dây đàn bị đứt vậy, em ấy hoàn toàn kiệt quệ. Em ấy nói không muốn về ký túc, nên thầy đã xin phép trường cho em ấy tá túc một thời gian ở nhà thầy. Với lại nếu ở ký túc xá thì chắc kiểu gì mọi ngườ cũng sẽ hỏi han đủ thứ.”
“Ozaki là một trong những đứa chú mày dẫn đến đây hồi trướcà? Nếu vậy thì dẫn nó tới đây đi. Phòng trống còn nhiều lắm.”
“Tớ cũng tính đến chuyện đó… nhưng thằng bé lại không thích. Ozaki lo cho Tsukigase lắm, nên tớ có bảo hãy qua nhà cậu ở cùng Tsukigase đi, nhưng thằng bé cứ nói không cần đâu.”
“Nhưng không cần phải quá lo đâu, tối nay em hãy nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, thầy Nishina ra về. Kazuki đứng yên một chỗ, nhớ lại khuôn mặt đau khổ của Mikiya khi biết chuyện của cậu đã lộ ra ngoài.
Không biết, Kazuki đang cảm thấy thế nào nhỉ…
*
Mikiya chuyển đến trường vào đầu học kỳ hai năm lớp 6 tiểu học, trong phần giới thiệu bản thân, cậu ta nhìn mọi người với ánh mắt thách thức như muốn nói rằng “Nhìn cài gì mà nhìn?”, cậu thấy điều đó thật là ngầu nên đã dần có cảm tình với cậu ta.
Cậu nghĩ rằng cả hai không được hòa hợp cho lắm. Đúng như Mikiya nói, cậu là một người rất kém trong khoản nắm bắt mối quan hệ giữa người với người, đôi lúc khi ở với nhau, Mikiya sẽ đột nhiên nổi nóng, thế nhưng cậu lại không biết mình đã làm gì để khiến cho Mikiya nổi nóng như thế.
Thế nhưng Mikiya sẽ không để bụng chuyện đó, tuy có chút trưởng thành và hơi kiêu căng, nhưng ở bên cậu ta thực sự rất vui.
“Tớ sẽ hát, cậu chơi piano đi.”
Đôi khi cậu ta sẽ nói những điều bất ngờ như thế, và kết quả là cả hai đã cùng trình diễn tại lễ hội văn hóa của trường, giọng ca của Mikiya trong nền nhạc ballad liên khúc của Ozaki Yutaka đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Ngay cả sau khi sự việc của cha cậu xảy ra, chỉ có Mikiya ở bên cạnh cậu.
Tuy nhiên, sau khi cha cậu bỏ đi, có một khoảng thời gian cậu cảm thấy khó chịu với sự hiện diện của Mikiya, và cậu đã cư xử rất tệ với cậu ta. Câyh không trả lời đàng hoàng khi cậu ấy nói chuyện, phớt lờ và tránh mặt cậu ta. Ngay cả khi cậu vứt điện thoại đi trong một phút bốc đồng, cậu cũng không nói một lời nào với cậu ta. Cậu nghĩ rằng nếu làm vậy, Mikiya sẽ tức giận và nghỉ chơi với cậu. Câhy không cần ai nữa. Cậu chỉ muốn ở một mình. Đó là tất cả những gì cậu nghĩ lúc đó.
Khi cậu nói rằng mình không muốn học tiếp lên cấp ba mà muốn theo học một trường trên đảo, giáo viên chủ nhiệm của cậu từ năm hai trung học đã tỏ ra rất lo lắng, điều đó khiến cậu ngạc nhiên. Tuy nhiên, khi thấy cậu đã hạ quyết tâm, thầy ấy đã tận tình giúp đỡ cậu bằng cách thu thập tài liệu về trường Shima và tìm hiểu về thủ tục nhập học. Và rồi, vào một ngày chủ nhật cuối tháng 6, cậu quyết định đến tham dự buổi giới thiệu về trường Shima được tổ chức tại Tokyo. Cậu đã rất ngạc nhiên khi gặp Mikiya ở đó. Mikiya thì lại tỏ ra bình thản.
“Ồ, tình cờ ghê. Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
“Tình cờ cái đầu cậu... cậu đã hỏi thầy đúng không?”
“Mà cậu không ngồi à? Sắp bắt đầu rồi đấy. Nếu có ý định ở ký túc xá, thì cậu nên bỏ cái thói quen sát giờ đó đi.”
Lúc đó cậu chỉ nghĩ Mikiya lại trêu chọc cậu như mọi lần. Thế nhưng, khi cậu ta cầm tờ quảng cáo được đặt trên quầy và hỏi “Cậu định sắp xếp vé và chỗ ở kiểu gì?”, cậu tái mặt, không ngờ cậu ta lại nghiêm túc đến thế.
“Sao cậu lại chọn trường này thế? Có mục đích sâu xa gì à?”
“Im đi, đồ bám đuôi.”
“Gì thế, cậu nói cứ như thể tớ đang định làm chuyện gì xấu xa vậy. Trái tim mong manh này bị cậu rạch một đường rồi đó?”
“Tự luyến vừa thôi. Chỉ là tớ thấy đó là một ngôi trường tốt thôi, vừa độc lạ, học lên cũng không thành vấn đề, phong cảnh của hòn đảo cũng đẹp, trên hết là tớ không còn phải chạm mặt gia đình nữa. Với lại trường cũng sẽ hỗ trợ chi phí đi lại, ký túc, ăn uống cho học sinh ngoài đảo, như thế thì tớ không cần phải ngửa tay xin tiền người nhà nữa.”
Cậu thật sự không hiểu Mikiya đang nghĩ gì.
Việc học tại một ngôi trường liên cấp trung – cao đồng nghĩa với việc cả học sinh và gia đình đều đã lên kế hoạch rằng sẽ học lên nội bộ ngay từ ban đầu. Không phải là sẽ không có học sinh sẽ thi vào trường khác, thế nhưng đó là trường hợp rất hiếm. Hơn nữa, cậu còn nghe nói rằng cha mẹ của Mikiya chuyển đến đây vì muốn cậu ta học tại ngôi trường này, rõ ràng là Mikiya sẽ nhận phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình. Với Mikiya, cho dù cậu ta có không nỗ lực cày cuốc đi chăng nữa thì trình độ của cậu ta dư sức để vào được một trường đại học danh giá. Ấy vậy mà... Liệu cậu ta có hiểu không? Sự xa vời của hòn đảo ấy.
Khoảng cách xa đồng nghĩa với việc cần có một quyết tâm mạnh mẽ. Nếu chỉ muốn sống ở ký túc xá thì có đầy trường khác với khoảng cách gần, ấy vậy mà tại sao cậu ta cứ phải chọn trường Shima?
Khi vẫn còn bối rối vì không hiểu lý do, Mikiya nhẹ nhàng nói.
“Cho tớ theo cùng đi. Một mình, cô đơn lắm.”
Trong quá trình chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, cậu nhận ra những gì Mikiya nói là hoàn toàn nghiêm túc. Thế nên, mặc cho câu hỏi tại sao vẫn còn đó, cậu không nói thêm gì cả. Dù cậu có nói gì đi chăng nữa, một khi đã quyết định điều gì đó thì Mikiya sẽ không bao giờ thay đổi ý định của bản thân. Và trớ trêu thay, khi biết được Mikiya có ý định vào cùng trường cấp ba với cậu đã khiến cho thái độ phản đối của ông và mẹ dịu bớt đi. Cuối cùng họ cũng đã miễn cưỡng ký tên vào đơn xin nhập học, sau đó thì cậu đã thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh. Và ngày chuyển vào ký túc xá vào đầu tháng tư đã đến.
“Đi tới lần thứ ba rồi thì cũng quen rồi nhỉ.”
Mikiya nói trong khi đang cố giữ mái tóc bị gió biển thổi tung trên boong tàu. Chặng đường đến đảo Toki trước tiên sẽ đi bằng máy bay từ Haneda, sau đó là hai chuyến phà. Kazuki im lặng. Lúc này, cậu đang cảm thấy chán nản. Vì List đã khóc thảm thiết khi cậu rời khỏi nhà, và vì cậu nhận ra một cách sâu sắc rằng mình sẽ sống trong một môi trường hoàn toàn khác, mặc dù đó là điều cậu mong muốn. Mikiya nhìn cậu và đột nhiên nói.
“Hát không?”
“Hả...?”
“Hát bài của Ozaki nhé? Tớ thích bài của anh ta lắm, nên hát không thua một ai đâu.”
“Kh– khoan đ–”
Một nhóm người bao gồm cặp vờ chồng lớn tuổi và hai người phụ nữ trẻ đã hướng mắt về phía này, thế nên đã quá trễ để cậu vờ như không biết Mikiya nữa. Sau khi hát xong, ai nấy cũng đều dành một tràng pháo tay cho Mikiya, cậu ta đưa tay lên ngực và cuối chào một cách đầy lịch thiệp.
“Hay quá cháu ơi.”
“Tiếp theo hát bài Tsugaru Kaikyo đi!”
Những yêu cầu cứ thế mà lần lượt ập đến, và Mikiya cũng dễ dàng đáp ứng chúng. Kazuki chỉ biết ngạc nhiên nhìn Mikiya cất giọng hát vang, và trước khi cậu nhận ra, nỗi buồn chán đã tan biến, chẳng mấy chốc mà cậu đã cập bến. Sau đó, khi gặp bạn cùng phòng Akimitsu và Shuuji tại ký túc xá, Kazuki cảm thấy cuộc sống ở trường sẽ rất sôi động.
“Cho tớ theo cùng đi. Một mình, cô đơn lắm.”
Câu nói đó, không phải dành cho Mikiya.
Có lẽ Mikiya hiểu rõ hơn ai hết rằng người nói rằng mình sẽ đi đến một nơi xa và không cần bất cứ ai, hiện đang thực sự nghẹt thở trong nỗi cô đơn.
“... Không sao chứ?”
Kazuki bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh. Cậu đang ngồi ở hiên nhà của dinh thự nhà Takatsu, mắt hướng về phía khu vườn, hai tay ôm chặt đầu gối. Cây cối trong vườn thấm đẫm nước mưa, cành lá lay động bởi một cơn gió tuy không mạnh, nhưng lại chứa đựng một cảm giác bất lành. Sáng nay Takatsu đã chuyển lời của thầy Nishina cho cậu, rằng chuyến phà của ngày hôm nay đã bị hủy bỏ do cơn bão đang dần chuyển hướng đến đây, khác với những gì dự báo đã đưa ra. Lớp học hè ở trường dường như cũng bị hủy vào ngày hôm nay.
Nanao ngồi quỳ trên sàn gỗ, khẽ nhíu mày.
“Sắc mặt của cậu không ổn tí nào. Hôm qua dầm mưa nên chắc bị cảm rồi. Hôm nay hãy nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao...”
Những giọt mưa hạ cánh xuống khung cảnh xám xịt, ánh lên một màu bạc xỉn nơi ánh mặt trời không thể với đến. Cơn bão đang đến dần, giống như sự khởi đầu của cơn đại hồng thủy mà cậu đã tưởng tượng rất nhiều lần.
“Hôm qua, cậu đã nói về con tàu nhỉ.”
“Ể...? Ừm.”
“Ngày mà cha tôi bị bắt, tôi đã xem một bộ phim. Nó nói về con tàu Noah. Tôi chỉ tình cờ xem nó khi tình cờ bật tivi thôi. Chúa vì tức giận trước sự ngu ngốc của con người mà đã trút xuống một cơn đại hồng thủy để tận diệt loài người. Bầu trời tối sầm, những giọt mưa rơi xuống, ngày càng nặng hạt và cuối cùng trở thành một cơn đại hồng thủy nhấn chìm thế giới. Noah và những người khác tuy được cứu vì ở trên tàu, thế nhưng vào khoảng thời gian đầu, họ luôn nghe thấy tiếng la hét thống khổ từ phía bên ngoài. Tiếng la hét của những người không thể lên tàu và đang chết dần vì cơn lũ. Thực sự thì tôi đã luôn nghĩ rằng họ xứng đáng bị như thế.”
Khi cha phạm tội và cả gia đình cậu đều bị chịu sự sỉ vả, cậu đã nghĩ đó là điều hiển nhiên và không thể tránh khỏi. Thế nhưng, sâu trong thâm tâm cậu, một cơn giận dữ đang dần trào dâng, giống như thứ nước bẩn dần trở nên độc hại, nó biến hành sự thù hận. Hành động của các người, dùng lời nói như một món vũ khí để làm hại người khác chẳng phải cũng là một tội ác sao? Nếu đối phương là gia đình của tội phạm, thì các người cho rằng đó không phải là bạo lực, mà là công lý để đòi lại công bằng cho nạn nhân ư? Không ai ngăn cản vô số lời chỉ trích đổ lên đầu gia đình cậu, và cũng không ai trừng phạt họ. Cả thế giới này như thể đang dung túng cho các hành động tàn ác như thế.
Nếu vậy thì các người hãy chết hết đi.
Cả thế giới này nên bị hủy diệt.
Cậu luôn nghe thấy tiếng hét của những người bị cơn lũ nuốt chửng trong giấc mơ đã lặp lại không biết bao nhiêu lần của mình. Cậu biết rằng trong số đó có rất nhiều người không hề làm gì cậu, thế nhưng cậu không có ý định cứu họ. Cậu không tha thứ cho ai, mặc cho tất cả bị phá hủy, cậu trong giấc mơ như một người vô tâm chỉ đứng nhìn thảm kịch mà không làm gì cả.
“Kazuki, cậu sẽ đưa ai lên tàu?”
Giọng nói trong trẻo của Nanao như một chiếc áo khoác nhẹ nhàng choàng lên tấm thân lạnh lẽo của cậu.
“Akimitsu, Shuuji. Thầy Nishina và anh Takatsu. Cha mẹ thì chưa chắc. Còn ông ngoại với toilet thì đưa theo cũng được.”
“Không được vô lễ với người lớn tuổi đâu.”
“Nhưng ông ấy suốt ngày cứ inh ỏi không thôi. Tôi sẽ dành cho Liszt ghế đặc biệt, sau đó là... Nanao và Mikiya.”
Nanao mỉm cười khi nghe thấy tên mình, thế nhưng nụ cười ấy lại đượm buồn như thủy tinh xanh.
“Cậu không lên tàu sao?”
Cậu từ từ rời mắt khỏi Nanao và nhìn xuống những ngón chân bên dưới đầu gối của mình. Giấc mơ luôn kết thúc bằng khung cảnh cậu hướng ánh nhìn xa xăm về phía con tàu chở những người quan trọng của mình ở phía bên kia mặt nước. Sau đó chỉ còn một mình cậu chìm dần xuống nước một cách thanh thản. Cậu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã được tự do.
“Tôi nghĩ Mikiya cũng biết cậu không định lên tàu đấy.”
Cậu giật mình khi Nanao nhắc đến tên của Mikiya, như thể đã đọc được suy nghĩ của cậu.
“... Không, tôi chưa từng nói mấy chuyện tuổi hồng như thế với cậu ta đâu.”
“Tuổi hồng? Cậu học cấp ba rồi đó? Khoan, ý tôi không phải vậy. Mikiya biết rằng cậu là người sẽ không đoái hoài gì đến bản thân, và khả năng cao là sẽ không lên tàu và biến mất đi đâu đó khi trận đại hồng thủy xảy ra? Thông qua cuộc nói chuyện với cậu ta hồi trước, tôi đã nghĩ như vậy đấy.”
Nanao nhẹ nhàng vươn tay và đặt lên mu bàn tay của cậu, phảng phất một mùi xà phòng thơm dịu.
“Mặc dù tôi không biết sự tình thế nào, nhưng nếu cậu quan tâm đến Mikiya thì tôi nghĩ cậu nên nói chuyện rõ ràng với cậu ấy thì hơn đấy. Không chỉ riêng bản thân, mà cậu cũng cần phải trân trọng những người quan tâm đến mình.”
Bị đôi mắt màu hổ phách như đang thuyết giảng nhìn chằm, cậu cảm thấy như mình trở lại thành cậu nhóc thiếu niên hồi còn học lớp sáu tiểu học. Con gái, họ là gì ấy nhỉ? Họ có thể phồng má lên như trẻ con khi ganh đua với Sky Tree, dễ dàng giận dỗi rồi quay trở về với dáng vẻ hiền lành ngay sau đó. Khi cậu còn đang xoay mòng với mớ biểu cảm ấy thì họ lại nhìn thấu con người cậu như một nhà ngoại cảm, và chỉ trông một khắc, khuôn mặt của họ như trưởng thành hơn mười tuổi. Quả thật là một đối thủ rất khó xơi.
Trong khi còn đang mải mê suy nghĩ, Nanao tiến về phía trước, rút ngắn khoảng cách đến mức khiến cậu hơi lúng túng. Cô ấy nghiêm nghị đặt tay lên trán cậu, bàn tay mát lạnh của cô ấy thật dễ chịu. Tuy nhiên, Nanao nhíu mày và nói.
“Nóng quá!”
“Biết ngay là cậu đang bị sốt mà! Nên trông cậu mới lờ đờ như thế, đã thế lại còn ngồi đây nữa!”
“Nhưng tôi đâu có biết mình bị sốt...”
“Tôi sẽ trải nệm và nấu cháo cho cậu. Mau vào trong đi, để trúng gió nữa thì mệt lắm. Anh Takatsu đang ở trong phòng piano, cậu hãy qua đó đi. Nấu xong tôi sẽ gọi cậu.”
Cậu ngắm nhìn dáng vẻ hùng dũng, đứng một cách hiên ngang và đưa ra mệnh lệnh một cách nhanh chóng của cô ấy.
“Nhanh lên.”
Khuôn mặt đáng sợ của cô khiến cho cậu cuống cuồng đứng dậy. Nanao nhanh chóng đi về phía nhà bếp với những động tác nhanh nhẹn như khi Liszt đang chạy nhảy, còn Kazuki cũng định đi về phía phòng piano nhưng cậu bất chợt dừng lại và hướng mắt nhìn ra khu vườn. Những cơn gió ẩm ướt thổi qua cũng đủ để khiến cho quần áo như trở nên nặng trĩu và lay động những tán cây. Nhìn về phía truóc, nơi những cơn gió trở nên mạnh hơn đôi chút, một ý nghĩ kỳ quặc đột nhiên lại lóe lên trong đầu cậu. Liệu kẻ mong muốn mọi thứ bị tuyệt diệt với trái tim nguyền rủa như cậu, liệu có thực sự đang triệu hồi một cơn đại hồng thủy?
“Gì chứ, đến đây để chơi piano à?”
Khi cậu bước vào phòng piano, Takatsu đang nằm dài trên sofa và đọc sách. Anh ta vẫn đi chân trần như mọi khi, những ngón chân thò ra khỏi mép ghế. Đi ngagn qua cây đại dương cầm phản chiếu ánh đèn huỳnh quang rực rỡ, cậu dừng lại bên cạnh Takatsu.
“Anh Takatsu, anh cho em biết địa chỉ nhà của thầy Nishina được không ạ?”
“Takatsu ngước nhìn về phía cậu và nhướng mày, gập đôi quyển sách lại.
“Nishina đang ở trường trực diện thoại. Tên đó là giáo viên trẻ nhất nên thường hay bị giao cho những việc lặt vặt như thế. Nếu có việc thì đợi tới chiều đi, cậu ta sẽ đến đây.”
“Không liên quan tới thầy ấy ạ...”
Cậu không thể nói một cách rõ ràng và ngưng lại giũa chừng, Takatsu duòng như đã hiểu ra điều gì đó. Anh ta nhăn mặt một lúc rồi cất tiếng thở dài.
“Chú mày không biết địa chỉ luôn à?”
“Hoàn toàn không ạ.”
“Thế thì mau nhớ đi, tên địa danh đấy. Chú mày sẽ sống trên hòn đảo này ít nhất ba nam còn gì. Mang giấy lại đây.”
Cậu tìm thấy một cuốn sổ ghi chú và một cây bút bi trong tủ, sau đó Takatsu đã vẽ nên một tấm bản đồ cho cậu.
Kẻ dị biệt của giới điêu khắc hóa ra cũng rất giỏi vẽ bản đồ. Mặc dù miệng nói phiền phức, thế nhưng anh ta vẫn giải thích từng ngã rẽ trên bản đồ cho cậu.
“Còn nữa, mang theo cái này đi.”
Cùng với chiếc bản đồ, Takatsu đưa cho cậu chiếc điện thoại đời cũ mà anh ta đang dùng cho cậu.
“Hôm qua chú mày biến mất không để lại dấu vết, cũng chẳng liên lạc được nên hại tim người khác lắm. Trong đó có lưu số điện thoại bàn của nhà này rồi, có chuyện gì thì gọi ngay, và nếu anh gọi thì chú mày phải về ngay lập tức. Thời tiết từ chiều sẽ xấu đi nên đừng có nán lại quá lâu.”
“Vâng.”
“Nhớ bảo mẹ chú mày mua một chiếc điện thoại khi về nhà đấy.”
“Em sẽ xem xét.”
“Chỗ đó phải nói ‘vâng’ chứ.”
Cậu cúi đầu chào Takatsu và rời khỏi phòng piano. Cố gắng không gây ra tiếng động, cậu vội vã đi qua hành lang đến lối vào, mượn chiếc ô đen của Takatsu treo trong tủ giày và bước ra ngoài.
Chắc chắn Nanao sẽ rất tức giận. Cô ấy sẽ mắng cậu vì ra ngoài trong khi đang bị sốt.
Nhưng cậu cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Mikiya ngay lập tức.
*
Nhà của thầy Nishina nằm ở phía tây hòn đảo, gần bở biển. Mặc dù quy mô không thể sánh bằng với dinh thự nhà Takatsu, thế nhưng ngôi nhà dường như được chăm sóc cẩn thận và mang lại cảm giác ấm cúng. Tuy nhiên, hộp thức màu đỏ trước cửa nhà có những vết rỉ sét đáng chú ý, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi muối từ gió biển.
Khi cậu bấm chuông cửa, một giọng nữ vang lên “Vâng”, và cánh của trượt dần mở ra. Ngay lập tsc, cậu nhận ra đó là mẹ của thầy Nishina. Cả hai thực sự rất giống nhau.
“Xin lỗi vì đã đến đột ngột. Cháu là học sinh của thầy Nishina, Tsukigase. Thầy đã giúp đỡ cháu rất nhiều.”
“Ồ, học sinh của Aoi đấy sao. Rất vui được gặp cháu, dì là Shino, mẹ của Aoi.”
Dì ấy là một người phụ nữ có dáng người nhỏ với mái tóc xoăn nhẹ. Thầy Nishina năm nay ba mươi tuổi, thế nên mẹ của thầy ấy phải lớn tuổi hơn nhiều, ấy vậy mà trông dì ấy thật trẻ trung. Nụ cười của dì ấy thực sự cuốn hút, khiến cậu phải kinh ngạc. Vài giây sau, cậu chợt nhận ra cái tên Shino này có chút quen thuộc.
“... Không lẽ cdìlà người làm việc tại nhà của anh Takatsu ạ?”
“Cháu quen với Takatsu sao? A! Có phải cháu là cậu bé hay đến chơi và quan tâm đến Nanao không? Ồ, đúng là cháu rồi!”
Dì giúp việc của nhà Takatsu mỉm cười vui vẻ, liên tục xác nhận lại thân phận của cậu.
Khi nghe anh Takatsu nhắc đến dì Shino, cậu đã tự hình dung rằng đó là một người dì tốt bụng, thế nhưng cậu không ngờ người đó lại là một người phụ nữ trẻ trung và năng động thế này. Chẳng những thế, dì ấy lại còn là mẹ của thầy Nishina.
Thật trùng hợp làm sao, thế nhưng cậu không nghĩ rằng thế giới này nhỏ bé, mà thứ nhỏ bé là hòn đảo này. Và hóa ra Takatsu đang được cả hai mẹ con nhà Nishina chăm sóc.
“Cháu có việc gì với Aoi à? Xin lỗi nhé, giờ này nó đang ở trường rồi.”
“Không ạ, không phải vậy... cháu muốn hỏi là Ozaki Mikiya có ở đây không ạ?”
Dì Shino mở to mắt, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cháu đến thăm bạn nhỉ. Nhưng mà Ozaki vừa mới ra ngoài rồi.”
“Vậy ạ... cậu ấy có nói là sẽ đi đâu không ạ?”
“Không, thằng bé chỉ nói là muốn đi dạo để thay đổi tâm trạng thôi. Nhưng dì đã bảo thằng bé về nhà trước giờ trưa vì bão sắp đến rồi, nên cháu lên nhà đợi đi nhé.”
Dì Shino mời cậu vào nhà, thế nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định rằng mình sẽ tìm xung quanh khu vực này. Nếu Mikiya sẽ quay trở lại trước giờ ăn trưa thì cậu sẽ tìm cậu ta cho đến lúc đó, nếu không tìm thấy thì chỉ cần quay về đây là được. Dì Shino cầm chiếc ô đỏ và tiễn cậu ra đến đường lộ.
Mặc dù nói là sẽ đi tìm cậu ta trong khi còn chẳng thông thuộc địa lí trên đảo, nhưng chỉ khu vực này thì cậu đã quen thuộc rồi. Nhà của thầy Nishina nằm gần Vịnh Mất Tích, trên đảo không hề có nhà hàng gia đình hay cửa hàng tiện lời, thế nên sẽ không có mấy nơi để giết thời gian. Vậy nên cậu đã thử tìm Mikiya ở những ngôi đền ven đường hay những cửa hàng nhỏ cũ kỹ, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Cậu quyết định hướng về phía Vịnh Nhỏ, vì nghĩ rằng Mikiya có thể sẽ ở đó.
Mikiya biết rằng cậu thường hay lui tới Vịnh Nhỏ, và cậu cũng đã tìm thấy Nanao ở đó. Thế nên cũng có khả năng cậu ta nhớ đến và đi đến nơi đó cũng không chừng. Trên đường đến Vịnh Nhỏ dọc theo bờ biển, cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Lúc trước Nanao nói rằng cậu đang bị sốt, thế nhưng khi ấy cậu lại không cảm nhận thấy triệu chứng nào cả, giờ thì rõ rồi. Da và tai cậu trở nên nhạy cảm hơn bình thường và cảm thấy hơi rát.
Khi đứng trước sợi dây thừng Shimenawa ngăn cách khu rừng và lối vào Vịnh Nhỏ, lần đầu tiên cậu cảm thấy rùng mình, có lẽ vì tình trạng sức khỏe của cậu đã thay đổi. Khu rừng ẩm ướt vì mưa, tối tăm đến mức không thể nhìn rõ phía trước, tràn ngập mùi hương nồng nặc của cây cối và đất, khiến cậu gần như muốn ho. Với cảm giác như đang bước vào một thế giới khác nàm ngoài tầm với con người, cậu bước qua sợi dây thừng và đi dọc theo con đường mòn giữa những đám cỏ. Bên trong khu rừng rậm rạp, những tán lá cây che khuất cả mưa, đến nỗi cậu không cần dùng đến chiếc ô.
Khu rừng đột ngột kết thúc, và bãi biển hiện ra như thể một đoạn phim hoàn toàn khác được ghép vào. Đó là bãi biển của sự mất tích bí ẩn, với những vách đá bên trái và bên phải uốn cong giống như đôi bàn tay của một người khổng lồ đang múc lấy nguồn nước dồi dào của biển cả. Qua một khe đá nhỏ giống như lỗ nhìn của chiếc kính viễn vọng, cậu có thể trông thấy đường chân trời nhỏ bé và xa xăm. Những con sóng lớn đang cuộn lên một cách đáng ngại, từ từ tạo ra những bọt trắng xóa.
Mikiya không hề có ở Vịnh Nhỏ.
Nếu không tìm thấy Mikiya ở đây thì cậu đành phải ngoan ngoãn quay về nhà thầy Nishina và đợi vậy. Khi cậu thở dài và định quay trở lại khu rừng, cậu nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ tươi. Đó là một thứ nhỏ bé, đến mức cậu không thể nhận ra nó trong tầm mắt nếu không để ý kỹ. Sau một thoáng dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên vách đá bao quanh bên trái Vịnh Nhỏ.
Vách đá gồ ghề của Vịnh Nhỏ được bao phủ bởi những tảng đá gồ ghề và cỏ xanh, tuy không biết độ cao thực tế, thế nhưng có thể thấy rằng nó cao hơn nhiều so với khu học xá ba tầng của trường Shima, chắc là khoảng trên 20 mét. Trên vách đá, bên phía mỏm đá nhô ra khỏi biển, cậu trông thấy một chấm nhỏ màu đỏ. Một chiếc ô màu đỏ.
Nếu bình tĩnh suy nghĩ, cậu sẽ nhận ra ngay Mikiya sẽ không bao giờ dùng một chiếc ô màu đỏ, thế nhưng khi ấy cậu đã không suy nghĩ được điều gì khác. Có lẽ vì dì Shino đã cầm chiếc ô đỏ khi tiễn cậu, nên bộ não đang bị sốt của tôi đã vội vàng kết luận rằng Mikiya cũng đã mượn chiếc ô của cô ấy.
Có một cầu thang dẫn lên đỉnh vách đá bên trái. Tuy nhiên, nó không giống một cầu thang bình thường, mà chỉ là những mảnh gỗ được ghép vào giữa các tảng đá, thậm chí không có tay vịn. Trông nó khá nguy hiểm, vì vậy mặc dù tôi thường xuyên đến Vịnh Nhỏ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó để lên đỉnh vách đá.
Nhưng bây giờ, tâm trí cậu chỉ tập trung vào chiếc ô đỏ đó, và cậu đặt chân lên cầu thang. Dù trong một ngày nắng đẹp thì nó vẫn chưa chắc đã ổn định, huống chi là một ngày mưa với gió như hôm nay. Đôi giày thể thao thỉnh thoảng trượt đi, khiến cậu giật mình. Tuy nhiên, cuối cùng cậu cũng lên đến đỉnh vách đá.
“Mikiya”
“Tsukigase.”
Sau khi gọi, cậu nhận ra dưới chiếc ô đỏ là đôi chân của một cô gái mặc váy. Ngay khi nhận ra mình đã lầm người, cô gái ấy quay lại và nở một nụ cười lặng lẽ.
Với chất giọng ngọt như mật, cô ấy gọi tên cậu.
Cậu nhìn Tamaki, vị lớp trưởng đáng tin cậy của lớp 1/1 đang mỉm cười bên dưới chiếc ô đỏ một lúc lâu mà không nói nên lời. Đầu óc cậu ngừng hoạt động một lúc rồi cuối cùng cũng cất tiếng.
“Cậu ở đây làm gì?”
“Tớ đến ngắm biển. Ở đây không có người qua lại, phong cảnh cũng đẹp nữa. Mặc dù tớ rất ghét hòn đảo này, thế nhưng tớ rất thích nó vào những ngày bão. Nó rất đẹp.”
Ở mép vách đá nơi Tamaki đang đứng, có một sợi xích để ngăn ngừa té ngã. Nó chỉ là một sợi xích đơn giản, độ cao chỉ khoảng chừng đến đùi cô ấy. Phía bên kia vách đá dựng đứng là biển, giờ đây đã nhuốm màu xám xịt với những tiếng sóng gợn, trầm đục như dự báo cho một điều chẳng lành. Ấy vậy mà Tamaki lại nói nó đẹp. Và cô ấy cũng bình thản nói rằng mình rất ghét hòn đảo này.
“Tsukigase, cậu đi tìm Ozaki sao? Khi nãy cậu đã gọi ‘Mikiya’ nhỉ?
“... Cậu lầm rồi.”
“Ozaki bỏ đi rồi sao?”
Tamaki vẫn mỉm cười. Với đôi mắt dịu dàng khiến ai nấy đều xiêu lòng, cùng giọng nói như cất ca.
“Cũng phải thôi, hôm qua Ozaki cũng đã sốc đến thế mà. Cậu ấy đã đuổi theo cậu, thế nhưng khuôn mặt của cậu ấy trông rất đau khổ khi quay trở về một mình. Thấy Ozaki thể hiện biểu cảm ấy trông cũng mới mẻ thật, tại bình thường toàn thấy cậu ấy bảo vệ Tsukigase với vẻ ung dung.”
Tamaki chỉ nói ra những cảm nghĩ của mình, luôn cười như mọi khi, thế nhưng chúng không ăn khớp đến mức khiến cho cậu nổi da gà. Những điều cậu đang nghĩ, không biết chừng lại chính là sự thật.
“Vụ hôm qua, quả nhiên là cậu làm nhỉ?”
“Quả nhiên ư, cậu biết rồi sao? Mọi người đều khẳng định đó là Suga mà.”
Cậu không thể nói là mình biết chắc. Thế nhưng, điều mà cậu biết chắc chính là Yoshiki không làm nên chuyện đó.
“Tờ giấy được dán trên bản hôm qua dùng băng keo vải, nhưng Yoshiki bị dị ứng với nó.”
“Vậy ư... Thế tại sao cậu lại biết đó là tớ?”
“Không đến mức biết chắc, thế nhưng lúc Akimitsu ghé qua lớp vào buổi chiều hôm qua, cậu ta nói rằng chỉ còn cậu là ở lại. Để làm được việc không thể để ai phát hiện thì chỉ có thể làm vào lúc mọi người đã ra về vào hôm trước, hoặc là lúc vẫn chưa ai đến vào sáng hôm sau. Nhưng buổi sáng thì sẽ không biết ai đến lúc nào, nếu là tớ thì tớ sẽ chọn lúc mọi người đã ra về vào ngày hôm trước. Với lại, việc Yoshiki nói dối rằng mình là hung thủ có thể là để bao che cho ai đó, nếu là cậu ta thì chỉ có duy nhất một người, đó là cậu.”
Tiếng ào ào của biển cả vang lên. Giống như âm thanh của cơn đại hồng thủy trong mơ, cậu chợt nghĩ rằng có lẽ mình đang mơ.
“Suga đã bảo vệ tớ à. Tớ đâu có muốn cậu ấy làm chuyện đó. Tớ không quan tâm nếu mọi người có biết tớ là hung thủ, tớ làm vì tớ không quan tâm đến chuyện đó.”
“Tớ nghĩ Yoshiki thích cậu đấy.”
“Ừm, tớ cũng đoán được rồi. Chắc là phải cảm ơn cậu ta vì đã thích tớ nhỉ? Mặc dù tớ không hề muốn cảm ơn tí nào, tớ cũng chả quan tâm.”
Tamaki xoay chiếc ô đỏ như một đứa trẻ mới được mua ô. Những giọt nước chảy trên ô bắn tung tóe, lấp lánh trong không trung như những hạt pha lê nhỏ trong giây lát.
“Tại sao? Cậu ghét tớ ư?”
“Tớ đã luôn chờ đợi cậu. Ban đầu tớ đã định vào trường cấp ba trên đất liền. Nhưng khi hay tin cậu sẽ vào trường Shima, tớ đã quyết định ở lại đảo.”
Cậu không thể hiểu ý nghĩa của những lời đó trong một lúc.
“Cậu biết việc tớ sẽ đến đảo ư...?”
“Ừm. Tsukigase, cậu có xem web ẩn của trường không? Chắc là không nhỉ, bởi vì cậu luôn bận rộn với việc tập piano mà. Có lẽ sau chuyện của gia đình thì cậu cũng không thiết tha gì đến nó nữa, thế nên cậu mới không mang điện thoại nhỉ? Trên trang web ẩn của trường mà cậu theo học trước đây, có người tự xưng là bạn học thường xuyên viết về cậu đấy, như là Tsukigase dạo này thế nào, đang làm gì. Nhiều người cũng hùa theo, thế nên người đó càng viết thêm. Bằng cách đó mà tớ biết cả số thứ tự của cậu thời học cấp hai đấy.”
Cậu nổi da gà. Nỗi ghê tởm, sợ hãi, tuyệt vọng khi bị người khác sử dụng hình ảnh trong khi không có sự đồng ý của bản thân. Cổ họng cậu trào lên cảm giác buồn nôn.
“Người đó cũng viết về trường Shima. ‘Nghe nói thằng đó sẽ không học lên liên cấp mà sẽ đến học tại trường cấp ba nằm ở đảo Toki xa xôi hẻo lánh’. Cũng có người nói đó là hình phạt, nhưng tớ vẫn rất bất ngờ. Khi ấy tớ vẫn chưa thể tin được, nhưng khi biết cậu và Ozaki đến buổi giới thiệu về trường vào kỳ nghỉ hè, tớ thực sự đã vui đến mức gần như bật khóc.”
“Tại sao...”
“Tại sao? Ý cậu là tại sao tớ vui ư? Bởi vì tớ thích cậu.”
Nụ cười nhẹ nhàng mọi khi của Tamakai giờ đây pha chút sự bực bội. Giống như những lúc Mikiya trở nên nghiêm nghị mà không rõ lý do.
“Cậu nghĩ rằng thích một người mà mình chưa từng gặp sao? Đúng là vậy nhỉ. Ban đầu tớ không tới mức thích cậu đâu. Sau vụ việc của cha cậu, Tsukigase cũng trở thành mục tiêu, và những bức ảnh, thông tin về việc cậu giành giải nhất cuộc thi piano cũng bị phát tán trên mạng. Sau khi xem qua thì tớ thấy thích thú về cậu, và thời điểm tớ thích cậu là khi xem được video ấy.”
Tim cậu đập nhanh. Tay cậu trở nên lạnh lẽo như thể đang bị đóng băng từ đầu ngón tay.
“Tsukigase, cậu dã nói với vẻ mặt rất buồn và đau khổ khi bị họ bắt nạt nhỉ.”
... Cha tôi không phải người xấu.
“Từ hôm đó, không có một ngày nào là tớ ngừng nghĩ về cậu. Tớ đã tải video đó về và xem nó mỗi ngày. Đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy thích một ai đó đến như thế, lần đầu tiên tớ nghĩ rằng thật việc mình được sinh ra quả là phước lành của trời.”
Cậu cảm thấy xa vời trong vài giây, khi nhận ra thì Tamaki đã đứng trước mắt cậu. Cô ấy nghiêng đầu và nhìn về phía này, tỏ vẻ lo lắng như một người lớp trưởng gương mẫu.
“Cậu có sao không? Sắc mặt cậu xấu quá. Chắc hẳn cậu đang nghĩ nếu thích thì sao tớ lại làm chuyện đó với cậu? Phải nhỉ, thông thường người ta sẽ muốn trân trọng người mình yêu. Tớ cũng ước rằng mình là người như thế, thế nhưng thật tiếc rằng không phải vậy. Này Tsukigase, nếu có một người sắp nhảy xuống từ vách đá này thì cậu sẽ làm gì? Chắc là cậu sẽ bảo họ dừng lại nhỉ, thế nhưng tớ sẽ giả vờ như mình không thấy. Tớ sẽ quan sát xem người đó sẽ định làm gì. Tớ muốn biết liệu người đó thể thực sự nhảy xuống hay không.”
Một cơn chóng mặt dữ dội ấp đến, cậu quỳ gối và ngồi thụp xuống. Tamaki cũng cẩn thận gấp váy lại, ngồi xuống và thì thầm.
“Cậu có ổn không?”
“Tsukigase, hồi mới nhập học trông cậu có vẻ xa cách với cả lớp dù có thể tỏ ra tươi cười với người khác, và cậu rất hay đưa mắt nhìn về phía xa. Dù là một người nổi bật, nhưng cậu lại luôn hướng mình về phía đám đông. Tớ đã nghĩ rằng cậu đã trải qua nhiều khó khăn, và thật sự đau khổ về chuyện của gia đình mình. Thế nhưng, cậu dần cười nhiều hơn, nhiệt tình đảm nhận nhiều vai trò trong lễ hội văn hóa, cậu cũng cãi nhau với Suga để bảo vệ Ozaki. Đáng lẽ tớ nên nghĩ việc cậu thay đổi theo chiều hướng tốt là điều đáng mừng. Thế nhưng, tình tiết triển khai như thế lại giống như một người có vết thương lòng tìm đến nơi làng quê để chữa lành vậy, gặp được bạn tốt, tìm được tình yêu cuộc đời, vậy thì chán lắm. Tớ ghét như vậy, thế nên tớ đã ra tay.”
Ngẩng đầu lên trước tiếng xin lỗi thì thầm, cậu trông thấy Tamaki đang mỉm cười buồn bã. Một vẻ mặt thực sự cô đơn, như bị bao trùm bởi bóng tối.
“Cha mẹ tớ, ông bà tớ, mọi người đều bình thường. Họ yêu thương nhau, mặc dù có những lúc vô tâm, nhưng họ thực sự là người bình thường. Họ không hề nhận ra hay nghi ngờ rằng tớ là một người như thế này. Vả lại, sao tớ lại thành ra người như thế này nhỉ? Tớ cảm thấy cậu là người duy nhất mà tớ thích ở thế giới này, vậy mà tại sao tớ lại làm điều đó với cậu? Tại sao tớ lại cảm thấy hưng phấn khi mọi người trong lớp nhìn cậu bằng ánh nhìn lạnh như băng, hay khi Ozaki hiểu lầm Suga là thủ phạm và tấn công cậu ấy, tại sao khi trông thấy vẻ mặt đáng thương của cậu, tớ lại càng trở nên thích cậu? Tớ nghĩ bản thân bị bệnh gì rồi, liệu có thể chữa khỏi không nhỉ? Hay là tớ sẽ cứ như thế này cho đến lúc chết?”
Gió đang mạnh dần lên. Hay là tại đang ở trên vách đá nên gió mói mạnh? Bị những cơn gió ẩm ướt và nặng trĩu như tấm gạc ướt dán chặt vào người, cơ thể cậu cảm thấy lạnh cóng. Giờ này chắc Mikiya cũng đã trở về, Nanao cũng đang đợi đậu. Cậu muốn về, thế nhưng cơ thể cậu không cử động.
“Mặt cậu tái nhợt rồi. Cậu bị ốm nhỉ, đứng dậy được không?”
Cơ thể cậu cứng đờ khi bị cô ấy chạm vào tay. Tamaki cũng cảm nhận được điều đó, cô ấy cụp mi xuống.
“Cậu thấy sợ? Thấy kinh tởm tớ sao? Phải rồi nhỉ, là tớ thì tớ cũng sẽ thấy vậy. Tớ gây nên chuyện đó nên sẽ không đời nào cậu tin tưởng tớ lần nữa. Nhưng mà Tsukigase, sau chuyện của cha cậu, và sau rất nhiều chuyện tồi tệ xảy đến với bản thân, cậu có thấy bản thân đã thay đổi không? Cậu có cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong bóng tối hơn là ở những nơi sáng sửa không? Cậu có cảm thấy tách biệt khi ở cùng mọi người không? Cậu có nghĩ rằng những thứ xấu xa mới là thật không? Khi nghe thấy giọng nói đau khổ của cậu trong video đó, tớ đã nghĩ rằng mình có thể trò chuyện với cậu về những chuyện đó. Vì lẽ đó mà tớ đã thích cậu. Kể cả bây giờ và có lẽ kể cả về sau.”
–Tớ thích cậu.
Những lời thì thầm đau lòng xuất phát từ khoảng cách gần đến mất cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, cậu định nói gì đó, nhưng cổ họng cậu khô rát đến mức thể nói lên lời. Nhưng, đúng vậy...
Cậu cảm thấy thanh thản ở những nơi tối hơn là ở những nơi sáng sủa. Cậu có cảm giác tách biệt khi ở cùng với mọi người. Khi nhìn thấy nụ cười thân thiện của ai đó, cậu nghi ngờ rằng liệu người đó sẽ tận hưởng thú vui hành hạ con mồi yếu đuối khi nó được ném ra trước mắt. Cậu tự hỏi rằng có phải bản chất thực sự của họ là tìm kiếm một kẻ để giải khuây thay vì quan tâm đến người đó.
“Đó không phải là thích, tớ không thừa nhận nó.”
Giọng nói như một tiếng chuông vang vọng, xuyên thủng bầu trời.
Cảm giác như bị tát vào má, cậu ngẩng mặt lên. Đó là một chiếc ô màu xanh tựa như sắc màu của bầu trời, nó rực rỡ giữa phong cảnh nhuốm màu xám xịt.
Đó là Nanao được trang bị đầy đủ với ô, áo mưa và đôi ủng. Nanao tiến về phía trước khiến cho Tamaki vô thức lùi lại. Nanao đứng sừng sững như để bảo Kazuki ở phía sau lưng mình và lặp lại câu nói như muốn lập nên một trận quyết chiến.
“Là vậy đó, tớ không thừa nhận.”
Kazuki ngạc nhiên nhìn Nanao, người đang đứng như một chiến binh với chiếc ô màu xanh da trời. Cậu bất ngờ đến nỗi quên đi ngôn ngữ loài người trong thoáng chốc.
“Ể... tại sao?”
“Tại sao ư?”
Nanao quay mặt lại, nhướng mày như thể không thể tin được những lời nói ấy.
“Sao là sao hả? Tôi phải là người hỏi câu đó mới đúng. Sao bị sốt rồi mà cậu còn ra ngoài? Sao cậu lại ra ngoài khi sắp có bão? Sao anh Takatsu gọi mà cậu không bắt máy?
“Gọi điện? Làm gì có cuộc gọi n–“
Khi lấy điện thoại của Takatsu từ túi quần ra và thấy màn hình hiển thị “8 cuộc gọi nhỡ”, cậu nuốt lại những lời định nói tiếp theo. Có vẻ như điện thoại của Takatsu được thiết lập ở chế độ rung, và do để tâm đến chuyện khác mà cậu dã không chú ý đến nó.
“Xin lỗi.”
“Mất công tôi nấu cháo cho cậu.”
“Xin lỗi... Nhưng sao cậu biết tôi ở đây?”
“Đừng xem thường thời Showa.”
Cậu không thể hiểu những lời mà Nanao nói khi cô ấy đang bật chế độ chiến đấu toàn diện, thế nhưng cậu mong rằng cô ấy sẽ tha thứ cho cậu. Bản năng mách bảo rằng cậu nên yên vị vào lúc này.
“Nanao.”
Tamaki đang đứng đối diện với Nanao, cô ấy không hề nao núng trước khí thế của Nanao. Thế nhưng, Tamaki không còn cười nữa.
“Khi nãy cậu nói rằng mình không công nhận, ý cậu là sao?”
“Có thể cậu thực sự thích Kazuki, thế nhưng nếu cậu muốn khiến Kazuki tổn thương hay khiến cậu ấy đau khổ thì đừng nói bản thân thích cậu ấy. Tớ tuyệt đối không công nhận điều ấy.
“Tại sao tớ phải được cậu công nhận? Cậu nghĩ mình là chúa trời sao?”
“Vậy thì để tớ đổi cách nói khác. Đừng thêm từ ‘thích’ vào những việc cậu đã làm, hãy ngưng cái cách nói đó là điều không thể tránh khỏi. Hãy nhận thức rằng những việc mà mình đã làm chỉ là hành vi bắt nạt hèn hạ. Hãy cảm thấy có lỗi với Kazuki, và thề rằng cậu sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế nữa.”
Một cơn gió mạnh thổi đến, đủ mạnh để đẩy chiếc ô, làm tung bay tóc của hai cô gái đang đối đầu. Kazuki loạng choạng đứng dậy, cảm thấy mình nên ngăn họ lại, nhưng cậu không đủ can đảm vì sợ sẽ bị thổi bay nếu chen ngang vào.
“Cao thượng thật đấy nhỉ, cậu giống như chúa trời, giống như một cuốn sách đạo đức vậy. Bảo người khác nhận thức vấn đề, rồi bắt người khác thề thốt.”
“Tớ không hề cho rằng bản thân cao thượng. Tớ yêu cầu cậu làm vậy, nếu không thì người gặp rắc rối sẽ chỉ có cậu thôi.”
“Những người chưa từng trải qua sự đau khổ như cậu sẽ không hiểu đâu. Rõ ràng là đâu hiểu được? Trong đầu cậu luôn nghĩ về những thứ tươi sáng, chắc cậu chưa từng nghi ngờ bản thân bao giờ đâu nhỉ? Cậu sẽ không thể hiểu những gì tớ nói, sẽ không hiểu được những gì tớ đang nghĩ, và có lẽ cậu sẽ chỉ nghĩ tớ thật kinh tởm, đúng không? Nếu cậu không hiểu được thì để tó yên đi.”
“Tớ không hiểu. Tại sao cậu lại làm những điều như thế với người mình thích, tớ hoàn toàn không lý giải nổi.”
Nanao nói với Tamaki, người không biểu lộ chút cảm xúc nào, bằng một ánh mắt sắc bén.
“Nếu cậu muốn tớ hiểu, thì hãy giải thích đi. Nếu cậu không giải thích thì đừng có huênh hoang nói rằng ‘cậu không hiểu đâu’. Không có ai giống nhau cả, việc không hiểu nhau là đương nhiên. Chẳng phải cậu cũng không biết gì về tớ và không hiểu tớ sao? Cậu có gì bất mãn mà phải hờn dỗi như thế? Cậu xinh đẹp, nổi tiếng, thông minh, là một lớp trưởng gương mẫu, là một cô gái 16 tuổi sinh ra ở thời Heisei, cậu có điện thoại thông minh, và chắc hẳn cũng đã từng nhìn thấy Sky Tree. Tó đoán cậu chưa từng khổ tâm về việc bản thân là một bà già đội lốt cô gái 16 tuổi đâu phải không?”
“Nanao... Từ đoạn giữa trở đi tớ hoàn toàn không hiểu những gì cậu nói.”
“Tớ hiểu rằng cậu có những vấn đề riêng. Cậu có thì Kazuki cũng có, tớ cũng có, thế nên cậu không thể lấy đó làm lý do để làm tổn thương Kazuki. Có gì sai với tình tiết triển khai nhàm chán cơ chứ? Chẳng phải việc Kazuki có bạn tốt, được chữa lành, trở nên hạnh phúc, là một điều tốt hay sao? Chẳng phải thích một người là mong muốn những điều tốt đẹp xảy đến với người đó sao?”
“Tớ đã nói tớ không phải là người như thế. Tớ đã chịu đựng lắm đấy. Mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm. Tớ biết bản thân mình kỳ quặc, tớ giả vờ làm một con người khác, tớ đã chịu đựng rất nhiều đấy”
“Vậy thì hãy chịu đựng thêm nữa đi, chí ít thì đến mức không làm tổn thương Kazuki nữa. Nếu không làm được thì đừng lại gần cậu ấy, bởi vì tớ thích Kazuki hơn cậu gấp trăm triệu tỷ lần!”
Trước giọng nói như xé toạc cả cơn bão của Nanao, Tamaki ngậm chặt môi và lùi lại. Lùi đến mức chân chạm vào xợi sích an toàn và ngồi thụp xuống với không chút sức lực.
Kazuki, không thể chen ngang vào trước khí thế áp đảo của cả hai mà chỉ có thể đứng yên tại vị như một tên đàn ông bất lực. Cậu nhận thấy túi quần của mình đang rung lên, khi lấy ra để kiểm tra thì trên màn hình đề chữ “Nhà”. Cậu đưa điện thoại lên tai với tâm trí đờ đẫn.
“Vâng.”
“Chú mày có tin anh đục chú mày ra rồi sơn đỏ lên không?”
Kẻ dị biệt trong giới điêu khắc hiện đang rất tức giận, giọng điệu của anh ta gay gắt hơn bình thường rất nhiều. Nhưng so với Nanao và Tamaki thì vẫn còn nhẹ chán, nó khiến cho cậu thấy đôi phần nhẹ nhõm.
“Nanao ra ngoài tìm chú mày đấy. Có gặp nó chưa?”
“Gặp rồi ạ. Ở đây luôn...”
Cậu định nói gì đó nhưng ngưng lời, cậu nghe thấy tiếng két phát ra từ đâu đó. Có thể đó chỉ là ảo thanh, nhưng cậu vẫn nhìn xung quanh.
“Ê!” – Giọng của Takatsu vang lên bên tai với mức độ lớn hơn khi nãy.
“Có nghe không thế? Anh mày đã gọi cho Nishina và bảo cậu ta dẫn thằng Ozaki đến đây. Nếu chú mày ở cùng Nanao thì hãy mau dẫn nó về đây, thời tiết ngày càng khó đoán rồi.”
“Tamaki, nguy hiểm lắm. Mau lại đây.”
“Để tớ yên. Tớ không muốn nghe cậu nói...”
Giọng nói, tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sóng dữ. Cậu cố tìm ra âm thanh khi nãy trong khi vật lộn với chúng. Giống như bài tập nghe hiểu đoạn hội thoại giữa ba người cùng một lúc, giống như cố gắng phân biệt giai điệu của một nhạc cụ từ một dàn nhạc, cậu dồn mọi sức lực vào thính giác để lắng nghe. Mặc dù vẫn chưa biết âm thanh đó là gì, thế nhưng trong lòng cậu dấy lên một dự cảm chẳng lành. Và rồi, tiếng két đó lại vang lên.
Cậu nhanh chóng quay đầu lại theo hướng âm thanh, và rồi bắt gặp Tamaki với chiếc ô màu đỏ đang dựa hông vào sợi xích an toàn.
“Mishima, mau rời khỏi đó!”
Nanao ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, Tamaki cũng tròn xoe mắt. Chỉ trong giây lát, cơ thể của Tamaki lún xuống. Sợi xích đã tuột khỏi cọc. Tamaki ngã ra sau với vẻ kinh ngạc, chiếc ô đỏ bay lên không trung và biến mất dưới vách đá.
Kazuki chạy đến cùng lúc sợi xích bị tuột ra và nắm lấy cổ tay của Tamaki.
Thế nhưng đôi chân cố gắng bám trụ lại của cậu đã trượt dài trên nền cỏ ướt đẫm.
Cậu nhận thức được rằng mình đang rơi xuống, thế nhưng cơ thể cậu không thể cử động, thay vào đóq là một khoảnh khắc chậm chạp kỳ lạ. Kế đến là cảm giác lơ lửng khi bản thân bị ném hoàn toàn khỏi vách đá.
Cậu nghe thấy tiếng của Nanao đang hét lấy tên mình. Cậu ôm ấy Tamaki và mọi thứ trở nên tối đen.
*
Cậu tỉnh dậy với một cảm giác khó chịu đến rùng mình khi nước tràn vào tai. Bên má trái lộp bộp những giọt mưa, bên má phải xào xạc tiếng cỏ. Trong vài giây chớp mắt, cậu không thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Khoảnh khắc sau đó, cậu nhớ lại được mọi thứ, và khi cố gắng ngồi dậy, một cơn đau dữ dội xuyên qua lồng ngực khiến cậu ngừng thở. Cậu cũng cảm thấy tim mình cũng đã ngừng đập trong khoảnh khắc.
Cậu ngước mắt nhìn lên và trông thấy đỉnh vách đá mà mình đã rơi xuống khi nãy, và cả sợi xích rỉ sét đang treo lủng lẳng, độ cao cách khoảng 3 đến 4 mét. Khi nãy cậu đã không nhận ra, bên dưới vách đá có một khoảng trống giống như chiếu nghỉ của cầu thang, và cậu đã may mắn rơi xuống đó. Tuy nhiên, khoảng trống đó chỉ đủ rộng để nằm yên. Khi đưa mắt nhìn xuống, cậu trông thấy những cơn sóng đập vào vách đá và vỡ tan. Đó là một cảnh tượng không hề tốt lành gì cho tâm lý lúc này, thế nên cậu nhắm mắt và quay mặt đi chỗ khác.
Tamaki vẫn trong vòng tay cậu và đang bất tỉnh. Nhìn sơ qua thì không thấy thương tích gì. Cậu thở phào nhẹ nhõm, và lúc dó, cậu nhận ra một giọng nói nhỏ giữa tiếng mưa.
“... Làm ơn nhanh lên. Em đã gọi nhiều lần rồi nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại. Vâng...”
Nanao đang cúi mình ở khoảng trống kỳ diệu, nơi cậu và Tamaki đang nằm. Cô ấy đang đưa lên tai chiếc điện thoại của Tâkatsu. Có lẽ cậu đã vô thức ném nó đi khi chạy về khía Tamaki khi nãy.
“... Anh Takatsu, em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh. Thực sự cảm ơn anh vì tất cả.”
Nanao cúi đầu ôm lấy đầu gối, trông giống như một cô bé tổn thương mếu máo.
“... Em phải về. Em không biết liệu có được hay không, nhưng em phải về. Đáng lẽ em phải làm điều đó sớm hơn... Cảm ơn anh đã gọi em là em gái và cho em ở lại nhà. Em không có anh chị em, nên em thực sự rất vui.–– Không được, em phải về ngay bây giờ. Có thể ban đầu sẽ có chút rắc rối khi em biến mất, lúc đó mong anh hãy giải thích với mọi người rằng em đã về nhà. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh đến tận phút cuối cùng.”
Nanao nói lời tạm biệt như một lời thì thầm và hạ điện thoại xuống. Sau đó, cô ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Kazuki, khuôn mặt cô tràn đầy sự nhẹ nhõm và như sắp khóc.
Kazuki cố gắng ngồi dậy, nhưng một cơn đau dữ dội lại chạy từ ngực lên đỉnh đầu khiến cậu ngã quỵ. Nanao nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh và ấn vào vai cậu.
“Đừng cử động. Tôi đã gọi cho anh Takatsu rồi, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta ngay, nên hãy nằm yên đi.”
“... Cậu vừa nói trở về, là sao...?”
Ngay cả sự rung động của âm thanh cũng khiến cho cơ thể cậu vỡ vụn, cậu chỉ có thể nói ngắt quãng. Nhưng cậu không thể không hỏi. Nanao đã nói lời tạm biệt.
Nanao im lặng với vẻ mặt đau khổ. Những giọt nước lăn dài trên má cô, đó là nước mưa, hay là nước mắt? Cậu cũng không biết.
“Tôi phải trở về.”
“... Về đâu?”
“Nơi mà tôi đã đến.”
Năm 1974. Cùng một hòn đảo, nhưng tồn tại ở một thời gian hoàn toàn khác.
“... Tại sao? Sao lại, đột ngột như thế...”
Đầu óc cậu quay cuồng vì cơn chóng mặt và sự đau đớn. Thế nhưng cậu phải suy nghĩ. Tại sao Nanao lại đột ngột muốn trở về? Chuyện gì đã xảy ra? Chỉ mới lúc nãy, còn đối mắt với Tamaki ở trên vách đá, cô ấy vẫn còn là Nanao của mọi khi. Bình thường cô ấy không như vậy, nhưng khi cần thiết, cô ấy có thể trở nên mạnh mẽ và dũng cảm như một chiến binh. Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó?
“Tôi đã làm một điều xấu vào năm 1974.”
Đôi mắt màu hổ phách giống như Liszt của Nanao lặng lẽ đẫm lệ, lăn dài xuống má những giọt nước trong suốt.
“Do tôi mà cậu bị thương, gặp nguy hiểm. Thế nên bằng mọi giá tôi phải trở về.”
“... Đợi đã. Cậu đang nói gì vậy? Chuyện xảy ra hàng chục năm trước thì sao mà gây hại đến tôi được, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ. Sao cậu lại cho rằng như thế?”
“Tôi không cho rằng nó như thế, mà nó là sự thật.”
Một lần nữa, những giọt nước không phải nước mưa rơi xuống từ đôi mắt của Nanao.
“Trở về, nhưng làm, thế nào...”
“Tôi đã tự sát, bằng cách nhảy khỏi vách đá này. Thế nhưng tôi đã không chết. Khi mở tỉnh lại thì đã thấy cậu trước mắt.”
Nanao đứng dậy, đưa mắt về phía biển cả bên dưới vách đá. Một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sóng lưng của, có lẽ một phần ngực của cậu, hay xương cốt gì đó đã bị tổn thương. Cậu mặc kệ cơn đau mà bám vào tảng đá và từ từ đứng dậy, kéo mạnh tay của Nanao.
“Thế nên, biết đâu nếu làm lại thì tôi có thể trở về.”
“Cậu nói gì vậy...? Đó không phải là trở về, mà là chết đấy. Sao cậu lại đột nhiên nói những lời khó hiểu như thế? Cậu có thể ở lại đây mãi mãi mà, có gì mà không được chứ? Bây giờ là kỳ nghỉ hè, chúng ta có thể ở bên nhau, còn có lễ hội văn hóa nữa, cậu nói muốn nghe tôi đánh đàn nên tôi đã âm thầm luyện piano, vậy mà tại sao...”
Cậu tắt nghẹn. Nụ cười của Nanao trông quá đỗi trưởng thành, cậu nhận ra rằng cô ấy đã quyết tâm đến mức không điều gì có thể thay đổi quyết định của cô ấy nữa.
“Tôi, cũng đã nghĩ vậy. Tôi muốn ở lại đây mãi mãi. Muốn cùng cậu đi xem lễ hội văn hóa, muốn cùng học ở trường Shima, muốn cùng cậu trải qua bốn mùa trong năm, điều đó thật tuyệt biết bao. Nhưng... dù không thể diễn tả thành lời, nhưng đó không phải là sự thật, tôi không thuộc về noi này. Tôi đã chạy trốn, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chạy trốn mãi mãi, nhưng hóa ra tôi không thể, và tôi đã bị trừng phạt. Điều tôi tệ hơn là sự trừng phạt đó không hướng đến tôi mà hướng đến cậu. Cậu có hiểu không? Tuy chúng ta có thể đứng nói chuyện tại đây, nhưng đó chỉ là may mắn. Cả hai có thể đã rơi xuống biển mà không phải ở đây. Nếu không chết thì cũng có thể trở nên tàn phế, cậu sẽ không thể chơi piano, không thể học, và rồi tương lai của cậu sẽ chấm dứt. Cha, mẹ, ông, Mikiya, Takatsu, thầy Nishina, có rất nhiều người yêu quý cậu, nhưng vì tôi mà tất cả họ đã suýt đánh mất cậu.”
“... Nhưng tôi đâu có chết. Chẳng phải vậy là được sao? Khi nãy là do tôi tự ngã xuống.”
“Không phải vậy.”
“Đồ cứng đầu. Vậy thì đổ lỗi cho cơn bão đi. Sau này tôi sẽ trả thù nó, nên giờ hãy bình tĩnh lại đã.”
Nanao bật cười trong nước mắt, rồi đôi mắt cô trở lại vẻ nghiêm nghị và tĩnh lặng.
Nhận ra rằng cô ấy sẽ ra đi bằng mọi giá, cậu nắm chặt lấy cánh tay còn lại của Nanao bằng tất cả sức lực. Nếu thuyết phục không được thì cậu phải dùng đến cơ bắp thôi. Thật tốt khi sinh ra là đàn ông. Thành thật mà nói, cậu không tự tin lắm về sức mạnh của mình, thế nhưng ít nhất cậu cũng mạnh hơn Nanao. Cậu sẽ không để cô ấy rời khỏi đây cho đến khi có người cứu. Nếu cô ấy có ý định vùng vẫy thì cậu sẽ đành phải dùng biện pháp mạnh. Cho đến khi Nanao từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc ấy.
Tuy nhiên, Nanao đã làm một điều hoàn toàn khác so với những gì cậu dự đoán. Cô ấy nhẹ nhàng nghiêng người như một chiếc lông vũ, và trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, một thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào môi cậu.
Tại sao cậu lại buông lỏng tay? Ở khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của nhau, Nanao mỉm cười ngại ngùng, và giống như một con mèo có thể dễ dàng trốn thoát dù được ôm chặt, cô nhẹ nhàng trượt khỏi vòng tay anh.
“Vĩnh biệt.”
Khi cậu hiểu được ý nghĩa của lời thì thầm bé nhỏ ấy, bóng hình của cô đã biến mất.
Cậu đã đọc được ở đâu đó rằng con người có thể khiến bản thân không nhìn thấy những gì họ không muốn thấy, không nghe thấy những gì họ khôngm uốn nghe. Có lẽ điều đó đúng với cậu. Cậu chắc chắn đã nhìn thấy khoảnh khắc đó, thế nhưng cậu không thể nhớ điều gì cả. Có lẽ bộ não cậu đã ngừng hoạt động kể từ khi nghe thấy lời từ biệt bé nhỏ ấy. Để cậu không phải suy nghĩ thêm về những gì xảy ra lúc đó, về ý nghĩa của nó.
“Kazuki.”
“Nanao đâu?”
Cậu hoàn hồn lại khi bị tát nhẹ vào má. Không hề đau. Takatsu đang đứng trước mặt cậu. Không biết từ lúc nào cậu đã ở phía bên trên đỉnh vách đá, Takatsu đang che ô cho cậu Xung quanh có vài người lớn mặc áo mưa và đi ủng, họ đang nói chuyện lớn tiếng khi nhìn thấy sợi xích ngăn ngã bị tuột ra và nhìn xuống vách đá.
Dưới bầu trời xám xịt, đôi mắt sắc bén của Takatsu vẫn sáng rõ, giọng nói của anh ta vang vọng giữa gió và mưa.
Kazuki cố gắng trả lời nhưng cổ họng cậu chỉ khẽ run lên, không phát ra tiếng nào. Takatsu cau mày một lúc, rồi đột ngột trùm một chiếc khăn lên đầu cậu.
"... Thôi được rồi, đừng nghĩ gì cả."
Kazuki gật đầu và làm theo lời anh ta, cậu tắt cảm xúc để bảo vệ trái tim mình. Cậu bỗng nhớ lại cơn đau xuyên qua ngực, sau đó ngã vào Takatsu và bất tỉnh.
Liebestraum no 3. Ono no Komachi là nữ nhà thơ rất nổi tiếng của Nhật Bản, đặc biệt là với thể loại Waka thời Heian. Cuộc đời của bà được biết đến với nhiều truyền thuyết về nhan sắc hiếm có, là biểu tượng cho vẻ đẹp của người phụ nữ Nhật Bản. Cuộc biểu tình của các sinh viên Nhật Bản vào những năm 1968.