Vào một ngày cuối tháng tám, lễ hội văn hóa của trường Shima đã bắt đầu với bài phát biểu của vị hiệu trưởng đương nhiệm thứ 17.
“Cô rất mừng vì chúng ta đã có thể cùng nhau đón lấy lễ hội văn hóa vào mùa đẹp nhất trên năm của hòn đảo này. Mặc dù đang trong kỳ nghỉ hè, các em vẫn không quản ngại đến trường, vận chuyển đạo cụ, tập kịch, nhảy múa trên bãi biển, các em thực sự đã cố gắng rất nhiều. Hôm nay và ngày mai, hãy gác hết sách vở sang một bên và cũng nhau tận hưởng kỷ niệm đáng nhớ này nhau. Tất nhiên, bao gồm cả cô, các giáo viên cũng sẽ góp vui vào lễ hội văn hóa với tư cách là một thành viên của trường Shima. Đầu tiên là gian hàng mô phỏng giáo viên, nơi các em có thể bắt tay với những giáo viên trẻ đẹp trai. Sau đó, vào buổi trưa sẽ là màn trình diễn của “Nhóm nhảy bô lão”, cô cũng sẽ tham gia, với tư cách là giọng ca chính. Ngoài ra, ngày mai cũng sẽ có màn hợp xướng đầy cảm xúc của các cô giáo…”
Các học sinh mới tỏ ra bối rối khi thấy cô hiệu trưởng tập trung quảng bá cho đội ngũ giáo viên thay vì nói về học sinh, nhưng học sinh năm hai và năm ba vẫn giữ vẻ mặt bình thản như tượng Phật khi theo dõi sân khấu, dường như điều này xảy ra hàng năm. Bài phát biểu của cô hiệu trưởng, vốn khiến mọi người lo lắng vì không biết sẽ đi đến đâu, cuối cùng cũng quay trở lại chủ đề chính sau một hồi vòng vo.
“Đôi mắt long lanh của các em cho thấy ai nấy cũng đều đang rất bồn chồn mong cho bài phát biểu của thầy kết thúc nhỉ. Sẽ không có hai ngày nào vui như hai ngày hôm nay, hãy cùng nhau tạo nên một lễ hội văn hóa đáng nhớ nào!”
Các nhóm phụ trách nấu ăn và trưng bày đã có cuộc họp cuối cùng, và rồi 10 giờ sáng đã đến. Lễ hội chính thức mở cửa cho công chúng. Kazuki đã rất ngạc nhiên khi thấy lượng khách tham quan tăng lên nhanh chóng ngay sau khi mở cửa. Có lẽ đã có hơn ba trăm người vào thời điểm này. Hiệu trưởng đời thứ 16, người luôn được nhắc đến khi nói về lịch sử của trường Shima đã thay đổi thời gian tổ chức của lễ hội văn hóa để thu hút các khách du lịch đến nơi này nhân dịp lễ hội mùa hè diễn ra cùng lúc, ông ấy quả thật không phải là một người tầm thường.
Phiên tòa giả định của lớp 1/1 sẽ mở cửa vào lúc 11 giờ, các thành viên trong nhóm triễn lãm hiện đang tập trung tại phòng thực hành hóa học ở cuối tầng một khu học xá, thay vì phòng học nơi diễn ra sự kiện. Mười lăm phút trước khi bắt đầu, họ sẽ diễu hành khắp trường để thu hút khán giả, dẫn đầu là thẩm phán mặc áo choàng đen, tiếp theo là công tố viên, luật sư, và các diễn viên đóng vai Bạch Tuyết trong chiếc váy trắng, hoàng tử áo choàng đỏ, bảy chú lùn và các thành viên bồi thẩm đoàn. Kazuki được giao nhiệm vụ cầm bảng hiệu và đi cuối đoàn diễu hành.
“Ồ, tuyệt ghê!”
Trong khi Kazuki đang đưa trà lạnh cho những người dân trên đảo đóng vai trò bồi thẩm đoàn, Kouhei với chiếc khăn quấn trên trán, thò đầu vào ra cửa sổ đang mở. Bên ngoài phòng thực hành hóa học là con phố chính của lễ hội văn hóa, nơi có các gian hàng, và gian hàng “Bánh su kem chiên giòn” của lớp 1/1 cũng ở gần đó.
“Gian hàng ổn chứ?”
“Ừm, vẫn chưa có nhiều khách lắm... Mà mấy bà cô ở cảng cá đang bán ‘Cà ri ốc biển’ đang có hàng dài người xếp hàng. Họ tham gia lễ hội văn hóa của trường cấp ba mà không báo trước và cướp hết khách của chúng ta, là người lớn mà làm vậy coi được hả?”
“Đúng là một xã hội cạnh tranh khốc liệt, cá lớn nuốt cá bé.”
“Nhưng mà, tớ nghĩ kiểu gì họ cũng sẽ muốn ăn nhẹ vào buổi trưa sau khi no nê với đống cà ri ốc đó thôi, thế nên khi đó sẽ là thời cơ của chúng ta. À mà tớ lỡ chiên hơi quá tay đống bánh này, bên trong có cháy một chút nhưng ăn vẫn ngon lắm. Nếu được thì cậu mang phát cho mọi người nhé.”
Qua cửa sổ, Kouhei đưa cho cậu một chiếc đĩa được lót giấy thấm dầu, bên trên được xếp đầy những chiếc bánh su kem chiên giòn tròn trịa. Đúng là chúng có cháy đôi chút, phần nhân kem hay và xúc xích bên trong có tràn ra ngoài, nhưng những chiếc bánh su chiên phủ bột đường trông vẫn rất ngon.
“Cảm ơn nhé.”
“Có gì đâu, hoàng tử giúp đỡ tớ nhiều rồi mà.” – Kouhei nở nụ cười.
Ngày đầu tiên trở lại trường sau một tuần về quê, cậu không khỏi cảm htấy căng thẳng. Mikiya cũng đã sắp xếp lịch để trở lại cùng ngày với cậu, thế nhưng dù có cậu ta bên cạnh, trong lòng cậu vẫn dấy lên nỗi lo rằng liệu mình vẫn còn được chào đón trong lớp. Khi cậu bước vào lớp, những người bạn cùng lớp đang làm việc và nói chuyện rôm rả đột ngột trở nên im bặt. Khi dạ dày cậu thắt lại vì sự tĩnh lặng đến đáng sợ dó, Kouhei đã đứng dậy.
“Xin chào, hoàng tử!”
Cậu ta nói hét to như thể đang cổ vũ khiến cho cậu ngạc nhiên, nhưng mặt của Kouhei cũng trở nên đỏ bừng. Cũng giống như cậu, đã cố gắng lấy mọi dũng khí để đến lớp, Kouhei cũng đã lấy mọi can đảm để cất tiếng chào hỏi cậu. Cậu không biết nên đáp lại như thế nào nên chỉ mở một nụ cười nhẹ, Kouhei cũng cười ngượng ngùng. Như thể bị cuốn theo, những lời chào lần lượt vang lên từ nhiều phía, không ngờ cậu có thể trở lại với lớp một cách êm đềm như thế, có lẽ sự bận rộn với lễ hội văn hóa đang đến gần cũng đóng góp một phần lớn. Tuy vậy, không phải mọi thứ đều đã trở lại như cũ, vẫn còn một vài người tỏ ra lúng túng, không thể mở lời một cách tự nhiên. Nhưng đối với cậu, trước mắt vậy đã là quá đủ.
“Mishima, mời cậu.”
Sau khi đã phát bánh cho bồi thẩm đoàn được đóng bởi các cư dân trên đảo, cậu đến chỗ của Tamaki, người đang kiểm tra kịch bản lần cuối bên cửa sổ.
Sau khi trở lại trường học, Tamaki đã làm việc rất năng nổ, đến mức khi các du học sinh trở lại sau khi nghỉ về quê, nhóm triển lãm và nhóm nấu ăn chỉ cần phải kiểm tra các công đoạn cuối cùng. Nhân tiện, đã có một buổi diễn tập cho phiên tòa giả định vào ngày mà Kazuki và Mikiya quay trở lại, và Tamaki với cương vị là đạo diễn đã chỉ đạo diễn xuất cho Công chúa Bạch Tuyết bằng giọng nói nghiêm nghị.
“Sai rồi, khúc đó cần phải diễn sao cho như thể đang trút giận mối hận đã tích tụ nhiều năm đối với hoàng hậu.”
“Nhờ cậu mà cả phiên tòa lẫn gian hàng đều đã có thể triển khai một cách cực kỳ thuận lợi. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Dù đã có nhiều chuyện xảy ra, thế nhưng giờ đây cậu thực sự muốn cảm ơn vì những nỗ lực mà cô ấy đã bỏ ra. Cậu đưa đĩa bánh su chiên cho Tamaki, cô tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng và cầm lấy một chiếc bánh.
“Trong phim có những người nghĩ rằng mình đã đánh bại quái vật, thế nhưng chúng đột nhiên đứng dậy rồi đánh lén cậu từ phía sau. Cậu thuộc kiểu người đó đấy, chỉ cần yên tâm đôi chút là cậu sẽ ngay lập tức nói lỏng cảnh giác.”
“Hả?”
“Tó không hề thay đổi, và cũng không có ý định thay đổi, thế nên đừng mất cảnh giác.”
Nụ cười của Tamaki quay ngoắt thành một biểu cảm nguy hiểm, vai cô chạm nhẹ vào cậu khi cô bước về phía các diễn viên.
“Kazuki? Sao thế?”
Kazuki bất động, tay vẫn cầm chiếc đĩa. Mãi cho đến khi Mikiya vẫy tay trước mặt thì cậu mới hoàn hồn trở lại.
“Sao ông chú Takeuchi giờ này chưa đến nữa!?”
“À, khi nãy tớ có thấy ông ấy lượn lờ ở mấy gian hàng.”
“Cái ông chú đầu tóc trẻ trâu đó giờ này mà còn đi la cà ư!? Để tớ đi tìm ổng.”
“Đồ ngốc, thiếu thẩm phán thì sao mà tổ chức phiên tòa được. Để tớ đi ch…”
“Saki, cậu cũng là Công chúa Bạch Tuyết đấy. Trước mắt mọi người cứ tập trung vào buổi diễn đi, đừng đi đâu cả.”
Vấn đề xảy ra chỉ trước 30 phút khi phiên tòa được bắt đầu. Mọi người trong đoàn kịch đã gửi thông báo nhờ họ tập trung tại phòng thực hành hóa học trước 10 giờ 30, thế nhưng vẫn có một người chưa xuất hiện. Đó là ông chú của chủ tiệm “Parlor Takeuchi”, tiệm pachinko duy nhất trên đảo. Trong các buổi tập, ông ấy hay ứng biến một cách tự do rồi hét lớn vài câu như “Bí ẩn đã được giải đáp!”. Nhưng lần này ông lại thể hiện sự tự do của mình đúng 30 phút trước buổi biểu diễn.
“Tớ sẽ đến chỗ của ban tổ chức để nhờ họ phát thông báo. Nhưng cũng có khả năng ông ấy sẽ không nghe thấy thông báo, nên sẽ cần cả người đi tìm cùng lúc–”
“Khoan đã, tớ nghĩ nên biết được chính xác vị trí rồi đi tìm sẽ hay hơn.”
Khi Tamaki đưa ra chỉ thị thì Tamaki giơ tay lên để ngăn lại, sau đó cậu ta đưa điện thoại lên tai.
Có vẻ như cậu ta đã lưu toàn bộ thông tin liên lạc của tất cả diễn viên khách mời vào điện thoại của mình.
“…A, chú Takeuchi phải không ạ? Cháu là Ozaki ở lớp 1/1. Đã quá giờ tập trung rồi, bây giờ chú đang ở đâu ạ?... Cháu biết món cà ri đó rất ngon, nhưng phiền chú đến đây ngay được không ạ? Phòng thực hành hóa ở tầng một khu học xá. Vâng, cháu biết là cà ri nguội sẽ không ngon, nhưng sự tín nhiệm mà mọi người dành cho chú cũng sẽ nguội lạnh đấy… Cháu hiểu rồi, vậy chú cứ ở đó ăn cà ri, nhưng tuyệt đối đừng đi đâu đấy.”
Từ nội dung cuộc trò chuyện, mọi người dường như cũng đã phần nào hiểu ra được tình hình, Mikiya cúp máy rồi thở ra một hơi dài.”
“Ừ thì tớ biết cà ri ngon! Nhưng có chừng mực thôi chứ!”
“Sao ông chú đó lại đi ăn cà ri ngay trước khi biểu diễn chứ…”
“Thứ đàn ông lôi thôi, bực hết cái mình.”
Mọi người đứng hình trước lời thì thầm của Tamaki.
“Lớp trưởng, dạo này tính cách của cậu thay đổi rồi à?”
“Cậu ấy giống nữ hoàng hơn là lớp trưởng nhỉ?”
Nghe thấy các nam sinh xì xào, Kazuki giơ tay lên.
“Vậy để tớ đi đón chú Takeuchi cho. Tớ nhớ rõ mái tóc xoăn tít ấy nên là…”
“Lo mà cầm bảng hiệu đi.”
Giọng nói lạnh lùng ngắt lời cậu xuất phát từ người ngồi không từ nãy đến giờ và đang uể oải trên ghế, đó là Yoshiki. Cậu ta đứng dậy rồi nhìn về phía Tamaki.
“Tóm lại chỉ cần đưa ông chú đó đến là được phải không?”
“Ừm. Cho dù có phải lôi hay kéo đi cũng phải dẫn chú ấy đến. Nếu không tìm thấy trong mười phút thì cậu cứ mặc kệ mà quay trở lại đây.”
Truóc sự chỉ đạo lạnh lùng của Tamaki, nhóm con trai tái mặt tiếp tục xì xào to nhỏ, nhưng dường như Yoshiki đã hé miệng cười, dù chỉ trong khoảnh khắc, đến mức cậu tự hỏi rằng có phải do mình tưởng tượng không. Và khi nhận ra ánh mắt của cậu, Yoshiki tiến về phía này.
“Đồ cản đường.”
Mặc dù không hề cản đường, nhưng cậu ta vẫn cố tình húc vai cậu rồi rời đi. Và sau năm phút, Yoshiki đã thành công bắt được và đưa ông chú Takeuchi đang cầm chiếc đĩa giấy đựng cà ri ốc trở về phòng thực hành hóa. Đoàn kịch của Kazuki cuối cùng cũng đã có thể thuận lợi tiến hành buổi biểu diễn.
Dù được xây dựng dựa trên truyện cổ tích, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng rằng liệu phiên tòa với nội dung khô khan như thế có được mọi người đón nhận hay không. Thế nhưng, phản ứng đã vượt ngoài mong đợi, thậm chí có cả người đứng dậy để xem. Cuối cùng, khi thẩm phán đọc lên phán quyết và lớp trưởng Tamaki mỉm cười dẫn lời hạ màn, một tràng pháo tay lớn đã vang lên. Phiên tòa giả định buổi sáng kết thúc tại đây, các thành phiên trong nhóm triển lãm sẽ thay phiên nhau để đảm nhận phiên tòa buổi chiều. Sau khi có thời gian rảnh và cùng nhau rời khỏi lớp, Mikiya đã kiểm tra đồng hồ của mình.
“Ta đi qua vài gian hàng để tìm món ăn trưa luôn nhỉ?”
Nhưng khi cậu nói rằng bản thân rất muốn xem buổi biểu diễn của Nhóm nhảy bô lão diễn ra tại nhà thi đấu sau năm phút nữa, thì Mikiya đã tỏ vẻ bất ngờ và nhăn mặt.
“Này, cậu có nắm lịch trình của mình không thế? Một giờ trưa là phải dành gần một tiếng cho phần mở hộp thời gian, đến hai giờ rưỡi là tới tiết mục của tụi mình đó? Tớ thì không có gì để làm cho đến lúc đó, nhưng chẳng phải cậu nên ưu tiên cho cái bụng của bản thân hơn là màn nhảy nhót của mấy ông thầy già khọm đó sao?”
“Sao cậu nắm lịch trình còn rõ hơn cả tớ thế? Làm như bảo mẫu của người ta vậy.”
“Ai là người khiến tớ phải trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ hả.”
Vừa bước đi, cả hai vừa trò chuyện. Khi bước ra khỏi khu học xá, không khí oi bức ập đến, ánh nắng chói chang của mùa hè chiếu thẳng vào mắt cậu. Dưới bầu trời trong xanh, những chiếc lều đầy màu sắc được dựng lên, học sinh, trẻ con lẫn người lớn, mọi người dạo bước khắp nơi với một khuôn mặt rạng rỡ.
“A, Kazuki, Ozaki! Đằng này!”
“Cả hai mua ủng hộ để đóng góp vào doanh số đi!”
Đến xem gian hàng “Bánh su chiên giòn bất ngờ ☆” của lớp, cậu thấy Shuuji và Akimitsu đang đứng bán hàng với khuôn mặt đỏ bừng vì nóng bức. Shuuji có thân hình như một trưởng câu lạc bộ Judo, còn Akimitsu có khuôn mặt nghiêm nghị như một võ sĩ. Thế nên khung cảnh cả hai quấn khăn lên tráng trông thật buồn cười làm sao.
Vì muốn ủng hộ cho gian hàng của lớp mình, cậu và Mikiya mỗi người đã quyết định mua hai hộp bánh su chiên. Thế nhưng, khi đến lúc trả tiền thì,
“Khỏi. Cứ ăn đi, cho đấy.”
Akimitsu vừa nói vừa xua tay, mặc dù chính cậu ta vừa nói rằng hãy mua ủng hộ để đóng góp vào doanh số.
“Đây, bọn tớ tặng cho hai cậu.”
Shuuji cũng nở nụ cười rạng rỡ khi cho hộp bánh su vào trong túi ni-lông.
Về chuyện của Nanao, cậu nói rằng vì tình hình gia đình nên cô ấy đã về nhà ở đất liền và có thể sẽ không trở lại nữa. Mikiya bảo “Thế thì lên đó gặp cô ấy là được mà”, Akimitsu mắng rằng “Đừng nói là không xin được số đó?”, còn Shuuji thì động viên “Viết thư tay chắc cũng thú vị lắm đấy”. Thế nhưng, cậu chỉ biết im lặng và mỉm cười một cách yếu ớt, bởi vì cậu không biết phải làm gì hơn.
Cậu nhận ra rằng hai hộp bánh su chiên miễn phí này như một món quà an ủi dành tặng cho cậu sau khi bị thất tình. Lòng cậu nghẹn ngào, lời cảm ơn cũng không thể thốt lên một cách rõ ràng. Sau đó, cậu nãy ra một ý tưởng và lấy điện thoại từ túi đồng phục, bày tỏ mong muốn muốn chụp ảnh với cả ba đúng lúc đang vắng khách. Akimitsu và Shuuji vội vã bước ra khỏi lều.
“Vầy có ổn chưa? Hay là tớ nên ngồi xuống? Đầu tớ hay bị lọt ra khỏi khung hình lắm.”
“Ozaki qua đó đi. Tớ không muốn bị hai đứa cao chót vót kẹp đâu, nhìn vào là tớ trở thành đứa nổi bật nhất đấy.”
“Tớ cũng không muốn bị kẹp giữa hai đứa con trai hôi rình đâu.”
Ba người họ tranh cự qua lại một hồi, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng hô “Chụp đây” của cậu thì họ liền ngừng lại và tạo dáng. Shuuji với nụ cười hiền lành trông giống như một chú gấu thân thiện, Akimitsu với hàm răng trắng sáng mang dáng vẻ của một võ sĩ đầy tài năng và khát vọng, còn Mikiya với nụ cười nhạt tạo cảm giác như một công thần trong triều đình đang giấu điều gì đó trong lòng. Tóm lại, bức ảnh khá đẹp và cả ba vẫn là ba người bạn của mọi khi.
Chiếc điện thoại là món quà ông ngoại đã mua cho cậu khi về nhà. Ban đầu cậu không muốn trở về, thế nhưng đúng như lời mẹ đã nói, ông ấy đã tiều tụy đi trông thấy. Nụ cười yếu ớt khi ông đón cậu ở nhà khiến cậu không khỏi thấy sốc.
Trong thời gian ở nhà, cậu đã luôn ở bên cạnh ông và Liszt. Liszt ban đầu tỏ vẻ hờn dỗi và không thèm nhìn mặt cậu, thế nhưng chỉ sau một đêm, có vẻ như nó đã rộng lượng tha thứ cho cậu và leo lên giường cậu ngủ vào ban đêm. Vấn đề còn lại là ông ngoại, dù có làm gì thì ông cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười lặng lẽ. Khi cậu thử hỏi xin ông mua cho một chiếc điện thoại, ông ấy đã trở nên vui mừng ngoài cả mong đợi.
Ông đưa cậu đến cửa hàng và tự mình thanh toán, tiện thể ông còn mua cho bản thân một chiếc điện thoại dành cho người cao tuổi. Cậu đã dành toàn bộ những ngày còn lại để ở bên và dạy cho ông cách sử dụng. Cậu gửi ảnh mà cả ba đã chụp với nhau, cùng với đó là khung cảnh náo nhiệt của lễ hội văn hóa cho cha mẹ. Chắc hẳn cha sẽ rất vui, và cũng có thể mẹ sẽ chuyển tiếp tin nhắn qua cho ông ấy.
Nằm ngoài dự đoán của mẹ, cha đã từ chối tái hôn. Mẹ nghĩ rằng không lẽ ông ấy đã có người khác, nhưng mọi chuyện dường như không phải vậy. Cha chỉ nói rằng bản thân sẽ gây phiền phức cho gia đình nên đã từ chối.
Thế nhưng, nhờ vậy mà cậu đã thấy được khía cạnh của người con gái được nuôi dưỡng như một tiểu thư như mẹ, bà không tỏ ra tức giận với cha, gnược lại còn ra sức thuyết phục ông ấy. Vì đây là vấn đề của vợ chồng nên cậu đã quyết định không xen vào. Tuy vậy, không vì vậy mà cậu sẽ tha cho người cha đã bỏ đi mà không nói một lời nào của mình.
Dẫu thế, kể từ khi có điện thoại trở lại, cậu nhận ra rằng mình đang ngóng chờ. Trong giờ chuyển tiết, giờ sinh hoạt tự do trước khi đi ngủ,… Cậu luôn lén lút trượt tay trên màn hình điện thoại để xem rằng có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không, và thở ra dài nhẹ khi không có gì.
“Cậu còn định càu nhàu đến khi nào nữa. Đã đến đây rồi thì thôi đi, cậu là người lớn rồi đấy.”
“Im đi, mục đích tôi đến đây là để ăn kẹo bông với takoyaki, chứ không phải là đi tới chỗ cái hộp thời gian vớ vẩn ấy. Cớ gì chúng ta lại phải đi mở lại lịch sử đen tối của quá khứ chứ.”
“Rốt cuộc cậu đã bỏ cái gì vào hộp thời gian vậy…?”
Khi cậu đang ngồi dưới bóng cây ở sân trước, ăn bánh su chiên, gà chiên, yakisoba cùng Mikiya, cả hai trông thấy Takatsu và thầy Nishina. Thầy mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và thắt một chiếc cà vạt màu xanh nhạt, tay đang kéo Takatsu vẫn mặc cùng một bộ đồ gồm áo đen, quần jeans và đôi dép xăng-đan như mọi khi. Khi Mikiya và cậu cùng gọi họ, cả hai nhận ra và nhanh chóng len lỏi qua đám đông để đi về hướng này.
“Phiên tòa giả định đã diễn ra tốt đẹp nhỉ, thầy cô đến xem khen rất nhiều đấy.”
“Em nghe nói gian hàng giáo viên mà thầy đứng bán cũng đắt khách lắm.”
“Cũng tạm thôi, nhưng gian hàng cà ri ốc đó đúng là khó xơi thật đấy. Không ngờ mấy bà cô ở cáng cá lại là cao thủ ẩn mình.”
Rời khỏi chỗ mà thầy Nishina đang nói chuyện với Mikiya, cậu tiến gần về phía của Takatsu.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp lại Takatsu kể từ sau cuộc trò chuyện tại Vịnh Nhỏ vào ngày hôm đó. Cậu đã không thể quên được những lời cay nghiệt mà mình đã thốt ra, thế nhưng xin lỗi vào lúc này đã là quá trễ.
“Anh Takatsu, cho anh đấy.”
“Gì đấy, cái thằng này. Đúng là vẫn tùy hứng như mọi khi nhỉ.”
Cậu cố dúi hết những hộp bánh su chiên, gà chiên, yakisoba vào tay Takatsu. Anh ta nhăn mặt, sau đó khi nhìn vào cậu và như hiểu ra điều gì đó, Takatsu đáp lại:
“Nhiêu đây là đủ rồi.”
Takatsu trả lại tất cả trừ món bánh su chiên, có vẻ như món bánh su kem chiên mà nhóm nấu ăn dày công làm ra đã được lòng của Takatsu. Takatsu đưa từng chiếc vào miệng một cách ngon lành, và hầy Nishina đặt tay lên vai anh ta cùng một nụ cười tươi tắn đến đáng sợ.
“Tsukigase, em là Ủy viên Hộp thời gian nhỉ? Hình như chúng ta sẽ tập trung ở phòng nghe nhìn một lúc có đúng không?”
“Vâng, đúng ạ.”
“Sao anh mày không biết gì thế?”
Takatsu nuốt chiếc bánh su chiên và lẩm bẩm “Ủy viên Hộp thời gian...?”
“Em sợ anh thấy khó xử nên đã không nói gì ạ.”
“Làm Ủy viên Hộp thời gian khổ lắm đấy. Có mấy tên không chịu trả lời thư mời, có mấy tên nói là sẽ tham dự nhưng lại quay xe vào phút chót.”
“Tôi không có nhớ là mình đã trả lời là sẽ tham dự, có tên nào đó ở đây tự ý làm thay tôi rồi.”
“Ủy viên sẽ phải xác nhận lại số người khi có những tên nói sẽ đến nhưng lại không đến, thành ra thời gian sẽ bị độn lên và Ủy viên sẽ bị gây khó. Tsukigase, nếu thầy có làm phiền thì cho thầy xin lỗi nhé.”
Trong khi nói chuyện với cậu, thầy Nishina liếc nhìn Takatsu với vẻ mặt buồn bã.
“... Tôi đâu có nói là sẽ không đi.”
Takatsu ưỡn ngực ra sau và thì thầm đáp lại. Sau đó anh ta quay lưng và bước về phía khu học xá của trường. Thầy Nishina bật cười, vẫy tay chào tạm biệt cậu và nối bước theo Takatsu. Chợt nhớ ra điều mình đã muốn hỏi bấy lâu, cậu cất tiếng hô to.
“Anh Takatsu. Sau này em đến nhà anh chơi piano có được không ạ?”
Takatsu quay người lại, mắt mở to, nói bằn giọng điệu thô lỗ thường ngày của mình.
“Thích thì cứ tới. Để không cũng chả ai chơi.”
Mười phút trước một giờ chiều, Kazuki đeo băng tay của Ủy viên Hộp thời gian và đi đến phòng nghe nhìn.
Trong căn phòng rộng thứ hai chỉ sau phòng thể chất, có gần ba mươi cựu học sinh đang tập hợp. Có những người toác nên phong thái chững chạc, có những người hơi hói đầu, có những người lộng lẫy đến đáng kinh ngạc, cũng có những người gầy gò đến mức như vừa lâm bệnh nặng. Những người đàn ông và phụ nữ sắp bước sang tuổi ba mươi với trang phục và phong thái khác nhau đang tỏ ra vui mừng khi gặp lại những người bạn thời cấp ba, khung cảnh ấy thật đẹp. Thầy Nishina cũng được nhiều người bạn (đa số là nữ) vây quanh. Khi ngó sang phía Takatsu thì trông thật buồn cười làm sao, dẫu được nhiều người đến bắt chuyện, thế nhưng anh ta chỉ lặng lẽ ngồi im như một con vật cưng bị đưa đến một ngôi nhà xa lạ.
Tất cả hộp thời gian của cựu học sinh trường Shima đều được lưu trữ bên trong kho của trường. Trước đây trường đã từng có thời kỳ chúng được chôn dưới đất, thế nhưng do có những sự cố như hộp thời gian mất tích khi đào lên, hay nước ngầm thấm vào bên trong chiếc hộp khiến đồ đạc hư hỏng,.. Thế nên trường đã đổi qua hình thức hiện tại. Trong khi Kazuki điểm danh mọi người dựa trên bưu thiếp xác nhận tham dự, hai Ủy viên từ lóp khác đã mang đến một chiếc hộp lớn màu bạc. Mọi người reo hò ầm ĩ.
“Satou, Satou Keigo.”
“Murakami Youkou.”
Các cựu học sinh gọi tên nhau và truyền đi những món đồ được lấy ra từ hộp thời gian. Bên trong hộp thời gian có những bức thư gửi đến bản thân trong tương lai, và những món kỷ vật. Kazuki và các Ủy viên khác lẳng lặng lùi về sau để không làm phiền các cựu học sinh đang tươi cười vì hoài niệm, hay hét lên vì xấu hổ. Cậu âm thầm quan sát cảnh tượng ấm áp ấy.
“Không biết năm 30 tuổi mình sẽ làm gì nhỉ. Có kết hôn chưa ta...”
“Em nghĩ tiền bối sẽ thuận buồm xuôi gió mà thôi. Còn em thì sao nhỉ? Chắc là sẽ về quê và tiếp quản trang trại cùng tiến bối.”
“Tsukigase, cậu muốn năm 30 tuổi mình sẽ trở thành người như thế nào?”
“Ừm... Tớ muốn an cư lập nghiệp ở một công ty nước ngoài.”
“Chán thế! Nghĩ cái gì thú vị hơn chút đi chứ.”
Trong khi các Ủy viên đang dựa vào bức tường phía sau và trò chuyện rôm rả thì nhóm cựu học sinh đang vây quanh chiếc hộp hình con nhộng trước lớp bắt đầu bàn tán xôn xao. Cảm nhận được bầu không khí khá với khi nãy, cậu rời lưng khỏi bức tường và tiến về phía trước. Các Ủy viên khác cũng bắt đầu thì thầm khi nhận ra điều không ổn.
“... Cái tên này, đọc là Tsukigase ư?”
“Nhưng lớp mình đâu có người nào như thế...”
“Hay là người của lớp khác bỏ nhầm vô đây?”
“Cũng có thể lắm... Ta xem nội dung thử đi, biết đâu sẽ– A, Takatsu?”
Takatsu, người từ nãy đến vẫn ở tách biệt trong bộ đồ đen đang tiến gần đến nhóm cựu học sinh đang bàn tán xôn xao, vươn ra cánh tay dài và lấy thứ gì đó. Từ góc nhìn của cậu, nó trông giống như một phong bì. Takatsu nhìn vào mặt trước của phong bì trắng với ánh mắt nghi hoặc, sau đó hướng mắt về phía cậu đang đứng ở sau phòng học và nhanh chóng sải bước đến.
“Của chú mày đấy.”
Trên chiếc phong bì trắng là dòng chữ “Gửi Tsukigase” được viết một cách cẩn thận.
“Anh viết ạ…?”
“Sao mà có chuyện đó được.”
Thực ra cậu cũng biết sao mà có chuyện đó được. Chữ viết trên phong bì, khác hẳn nét chữ đẹp và đầy nội lực của Takatsu. Nét chữ hơi hướng phía bên phải ấy, cậu có cảm giác đã từng gặp qua. Thế nhưng, chuyện đó không thể nào xảy ra. Cảm nhận nhịp tim của mình ngày càng đập nhanh hơn, cậu lập mặt sau của phong bì.
“Nanao.”
Trái tim cậu đập mạnh đến mức vang vọng lên trên tận thái dương.
“Tớ xin phép rời đi một chút.”
Cậu nói bằng chất giọng khàn với nhóm Ủy viên vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó rời khỏi phòng nghe nhìn. Cậu hoàn toàn không hiểu. Hộp thời gian một khi đã được niêm phong sẽ được cất giữ cẩn thận trong kho trong vòng mười hai năm cho đến khi các học sinh tốt nghiệp đạt ba mươi tuổi. Chiếc hộp được niêm phong vào năm mà thầy Nishina và Takatsu tốt nghiệp, năm 2006, khi ấy thì Nanao… A, không dược, đầu cậu đang quay mòng. Vẫn đứng ở cuối hành lang, cậu mở chiếc phong bì trắng bằng ngón tay đã trở nên cứng đờ.
Bên trong có vài lá thư, khi mở chúng ra, cậu cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của mình.
“Xin chào, bắt đầu bằng câu này nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ? Cậu vẫn khỏe chứ? Người đang viết bức thư này, cả về danh nghĩa lẫn thực tế đều đã trở thành bà lão mất rồi. Nhưng nếu bức thư này thuận lợi đến được với tay cậu, thì có lẽ cậu vẫn là cậu học sinh cấp ba năm nhất của mùa hè ấy. Nghe cũng kỳ lạ không kém nhỉ?
Vào ngày xảy ra cơn bão ấy, có lẽ cậu đã được giải cứu một cách an toàn, vậy vết thương của cậu đã lành chưa? Thực sự tôi rất muốn đến cứu cậu, thế nhưng vào thời điểm tôi viết bức thư này, cậu thậm chí còn chưa đến đảo Toki. Bực bội quá đi mà. Hành động của tôi vào ngày hôm đó, chắc hẳn đã khiến cậu rất bối rối. Khi ấy tôi đã quá bế tắc, đến mức không còn hơi đâu mà giải thích, với lại tôi sợ rằng nếu giải thích thì sẽ bị cậu khinh thường. Mặc dù nhiều thập kỷ đã trôi qua, nhưng đôi với cậu thì chỉ mới có một tháng thôi nhỉ. Tôi có điều muốn nói với cậu, và cũng có rất nhiều điều khác muốn gửi gắm đến cậu.
Trước khi bị ném vào năm 2017, tôi đã phạm phải một tội lỗi.
Tôi đã cố gắng giết một người. Người đó là anh trai của mẹ, tức là bác của tôi. Cha tôi đã mất vì bệnh tật khi tôi còn học tiểu học, mẹ đã đưa tôi về quê sống, và ở đó có bác tôi. Từ khoảng thời gian học cấp hai, ông ấy bắt đầu khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không muốn giải thích chi tiết. Chỉ là, tôi ghét cay ghét đắng đến mức muốn ông ta phải chết đi, bằng không thì tôi sẽ là người chết. Tôi đã từng nghĩ đến việc nói chuyện với mẹ, thế nhưng vì mẹ đã rất cực nhọc trong việc nuôi nấng tôi, thế nên tôi không muốn khiến cho bà ấy lo lắng. Để giải tỏa căng thẳng, thỉnh thoảng tôi lại dạo bước tại Vịnh Nhỏ ấy.
Bác tôi thích đi dạo ở đó. Thế nên tôi đã giở trò với sợi xích an toàn trên vách đá, tôi đã mở rộng lỗ ở mắc nối để sợi xích có thể tuột ra và bôi chất tẩy rửa lên để khiến cho sợi xích mòn đi nhanh chóng. Dù cho đó chỉ là những gì mà học sinh cấp ba mười sáu tuổi có thể làm, thế nhưng đối với tôi vào thời điểm ấy, đó chính là sự phản kháng bằng cả tính mạng. Tuy nhiên, kết quả là tôi đã thất bại.
Mặc dù đã thành công trong việc dẫn dụ ông ta đến bên trên vách đá kia, thế nhưng những sợi xích đã không khiến ông ấy rơi xuống. Nhìn bóng lưng ông ta trở về mà không có chuyện gì xảy ra, tôi đã nghĩ rằng nếu trở về thì cơn ác mộng sẽ lại bắt đầu. Nếu ông ta không chết, thì tôi sẽ là người chết. Và thế là tôi bước qua sợi xích và nhảy xuống từ vách đá.
Thế nhưng, tôi đã không chết.
Khi tỉnh dậy, bằng cách nào đó mà tôi vẫn còn thở, vẫn còn sống, và có cậu, Kazuki ở bên.
Và quả báo đã ập đến với tôi vì tội ác khi ấy. Tamaki bị ngã khỏi sợi xích và cậu vì cứu cậu ấy mà đã rơi xuống từ vách đá.
Tôi đã sợ hãi và không thể ngừng run rẩy, trong khi cố gắng gọi lấy cậu đang bất tỉnh. Cậu là người phải hứng chịu tội lỗi mà tôi đã gây ra hơn bốn mươi năm trước, tội lỗi ấy khiến cậu bị thương, thậm chí có thể cướp đi mạng sống của cậu. Tôi đã quyết định quay trở về năm 1974. Tôi muốn quay trở về thời điểm trước khi tôi động tay vào sợi xích, tôi muốn ngăn chặn hành động khủng khiếp ấy. Ngay cả khi không thể quay về trước thời điểm ấy, thì tôi vẫn muốn giúp cậu tránh khỏi nguy hiểm bằng cách thay thế sợi xích ấy. Đó là lý do cho hành động lúc đó của tôi.
Có lẽ nên gọi đây là may mắn nhỉ, tôi đã có thể trở về năm 1974, vẫn là tỉnh dậy ở Vịnh Nhỏ ấy. Mọi người đã rất ngạc nhiên khi tôi trở về nhà, hóa ra tôi đã mất tích cả tháng trời, cho dù có tìm kiếm thế nào thì cũng không thể tìm thấy.
Rất nhiều người đã rất vui mừng vì sự trở về của tôi, thế nhưng tôi lại chìm trong sự tuyệt vọng. Tôi đã leo lên vách đá và đến chỗ sợi xích ấy ngay sau khi tỉnh dậy, thế nhưng cảnh tượng nằm trước mắt tôi lại là một điều không thể ngờ đến. Sợi xích đã được thay mới. Sau đó tôi biết được, đã có một cơn bão quét qua trong khoảng thời gian mà tôi mất tích, và cơn bão đó đã làm đổ cây cọc lẫn sợi xích, và chính quyền đã thay thế chúng bằng những cái mới.
Nếu vậy thì có nghĩa nguyên nhân cậu và Tamaki gặp nguy hiểm vào ngày hôm đó không nằm ở tôi? Nếu vậy thì tôi đã chẳng cần phải lao đầu xuống biển và sống chết trở về đây? Nếu vậy thì tôi đã có thể ở lại năm 2017, nơi có cậu, và ở bên cạnh cậu mãi mãi?
Khi nghĩ về điều đó, nội tạng của tôi như quặn xoắn lại. Nhưng khi nghĩ lại thì có lẽ nỗi đau đó là hình phạt dành cho tôi vì đã cố gắng tước lấy mạng sống con người. Tôi sinh ra vào năm tháp Tokyo được khánh thánh, và đây là tôi nên sống. Có lẽ Thượng Đế đã đưa tôi quay trở lại từ năm 2017 để cho tôi biết điều đó. Tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân bằng suy nghĩ như thế.
Tuy vậy, cũng có những điều tốt đã xảy ra. Sau hai lần lao đầu xuống biển thì tôi cũng đã trở nên can đảm hơn và quyết định hành động để thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta. Sau khi lắng nghe câu chuyện, mẹ đã khóc và ôm tôi, những người xung quanh cũng đã đứng ra che chở cho tôi. Tôi nhận ra mình nên làm điều này sớm hơn trước khi hành động dại dột vào ngày hôm ấy, và luôn có cách để giải quyết mọi chuyện mà không cần phải tước đi mạng người.
Lên năm hai ở trường Shima, mẹ tôi đã gặp được một người tốt và tiến đến tái hôn với ông ấy, chúng tôi sau đó đã chuyển đến sống ở đất liền. Nhờ có người cha mới mà tôi đã có thể học lên đại học và biết được tương lai mình muốn trở thành con người ra sao, thế nên tôi rất biết ơn ông ấy. Tôi muốn trở thành một người có thể giúp đỡ những đứa trẻ mang trong mình gánh nặng như tôi và như cậu. Vì lẽ đó mà tôi đã quyết định trở thành giáo viên.
Nói thật thì sau khi tốt nghiệp và vào đại học, mỗi ngày tất bật với những bộn bề đã khiến tôi bắt đầu nghĩ rằng một tháng ở năm 2017 khi ấy dường như chỉ là một giấc mơ, những ngày được ở cạnh mọi người, anh Takatsu, thầy Nishina, Mikiya, và cả cậu, Kazuki. Nhưng có lẽ như thế sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu đi phần nào, bởi vì khi nghĩ về việc tôi sẽ dần rời xa khỏi cậu về mặt tuổi tác chỉ càng khiến tôi cảm thấy đau lòng hơn.
Bước sang năm 2001, thế kỷ 21, tròn 20 năm kể từ khi tôi đạt được nguyện vọng trở thành giáo viên. Ngày 11 tháng 9, sự kiện khủng khiếp đó đã xảy ra. Hình ảnh những chiếc máy bay không tặc đâm vào tòa nhà cao tầng đã được phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp và vô cùng buồn bã, đúng như những gì mà cậu đã kể.
Những gì tôi nghe và thấy vào năm 2017 đã thực sự xảy ra, không hề sai lệch về ngày tháng. Có lẽ đó không phải là một giấc mơ, có lẽ đó là sự thật. Nếu vậy thì năm nay sẽ là năm mà cậu có mặt trên thế giới này.
Giá mà tôi hỏi rõ hơn về nơi cậu sống thì tôi đã có thể đến gặp cậu rồi, tôi cũng không ngờ là chúng ta sẽ chia tay một cách đột ngột như thế. Nghĩ lại thì dường như tôi chỉ biết được tên và tuổi của cậu, nhưng như thế là quá đủ. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu sẽ được sinh ra tại thế giới mà tôi sống cũng đã khiến tôi rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Từ đó, lòng tôi tràn đầy hứng khởi và bắt đầu cống hiện hết mình cho công việc, đến độ quên đi cả chuyện tình yêu hay hôn nhân. Mà thôi, chuyện đó thì sao mà chẳng được.
Thay vào đó, để tôi kể cho cậu mấy chuyện thú vị hơn nhé. Vào năm thứ ba của thế kỷ 21, tức năm 2004, tôi đã được điều công tác đến trường Shima. Nơi đó là mái trường xưa đối với tôi, và ucxng là nơi mà tôi đã có những kỷ niệm đẹp, cùng với cậu, thế nên tôi rất trân trọng cơ hội này. Và rồi, trong danh sách học sinh mới năm dó đã xuất hiện hai cái tên này:
“Takatsu Tsubaki” và “Nishina Aoi”.
Vào ngày lễ nhập học, tôi liên tục đảo mắt qua lại. Và quả thật, họ đã ở đó. Một cậu bé dường như thiếu kỹ năng giao tiếp với vẻ ngoài khó gần cùng đôi mắt sắc sảo, và một cậu bé khác với vẻ ngoài thân thiện cùng với nụ cười tươi tắn nhưng lại có chút gì đó không thể diễn tả thành lời.
Anh Takatsu và thầy Nishina, nhưng trẻ hơn 14 tuổi.
Khoảnh khắc bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm năm ba của họ, tôi đã rất vui mừng. Mặc dù cả hai khi lớn lên đều rất chững chạc, thế nhưng lúc này họ vẫn chỉ là những cậu nhóc hợm hĩnh mà thôi. Tuy nhiên, cả hai đều có nỗi niềm của riêng mình và đang cố gắng hết sức để vượt qua nó, không biết những gì tôi đã làm có giúp được hai trò ấy tí nào không nhỉ? (không biết từ lúc nào mà tôi gọi cả hai như thế mất tiêu) Mong là có. Nhân tiện thì cả hòn đảo đã náo loạn khi trò Nishina vào được Đại học Tokyo, còn trò Takatsu vào được trường đại học mỹ thuật hàng dầu đấy.
Quay trở lại với chuyện của tôi nhé.
Có lẽ cậu đang bối rối dữ lắm khi đang cầm trên tay bức thư này.
Bật mí này, tôi đã van nài hiệu trưởng để xin được bỏ bức thư này vào hộp thời gian đấy, và cô ấy đã đồng ý giúp tôi lén bỏ nó vào. Cậu sẽ trở thành Ủy viên Hộp thời gian vào năm trò Takatsu và trò Nishina tròn ba mươi tuổi, tôi đã căn vào thời điểm này. Giờ tôi chỉ biết cầu nguyện rằng trí nhớ của mình không có gì sai sót thôi, nếu tôi nhớ sai để rồi bị người khác đọc được bức thư này thì tôi sẽ xấu hổ đến mức phải đầu thai ba lần mới dám đặt chân lại lên hòn đảo này nữa mất. Xét cho cùng thì tôi cũng đã từng là hiệu trưởng của trường Shima và có chút tiếng tăm trên đảo mà.”
Đọc đến đây, cậu gấp bức thư lại.
Cậu vẫn chưa sắp xếp được những suy nghĩ trong đầu mình, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dẫu vậy, cậu chạy hết tốc lực về phía hành lang, lao xuống cầu thang. Trên đường, cậu suýt lao vào một vị khách, cậu vội vàng xin lỗi và tiếp tục hướng tới tầng một của khu học xá.
“Em xin phép!”
“Ực!?! Có chuyện gì vậy em…?”
Cậu mở cửa mà không kịp gõ, và cô hiệu trưởng, người đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da và thưởng thức món bánh xèo Nhật, mở to mắt ngạc nhiên. Có vẻ như thầy đang mặc trang phục của Nhóm nhảy bô lão, một chiếc áo khoác da đen bụi bặm.
Cậu bước vào phòng trong khi thở hổn hển, rồi quay người lại và ngước nhìn bức tường bên cạnh lối vào của phòng hiệu trưởng. rên đó, ảnh của các hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Shima được treo thành ba hàng. Cậu cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh và lần lượt nhìn từng bức ảnh. Hiệu trưởng thứ mười ba, thứ mười bốn, thứ mười lăm, và rồi…
‘Hiệu trưởng thứ 16 – Onogawa Nanao’
“Người này…”
“Hửm? A, cô Ogawa nhỉ. Em đã nghe qua câu chuyện về cuộc cải cách của ngôi trường này chưa? Cô ấy là người tiên phong đấy. Cô đã từng làm việc với cô Ogawa ở một trường cấp ba trên đất liên, cô ấy là một người rất xuất sắc và hết lòng với học sinh.”
Trong bức ảnh, cô ấy mặc một bộ vest màu xanh lam thanh lịch và mỉm cười, toát lên vẻ thông thái và điềm tĩnh của một người phụ nữ lớn tuổi.
Cả kiểu tóc lẫn khí chất đều khác. Mọi thứ đều khác so với những gì cậu biết về cô ấy. Thế nhưng đôi mắt màu hổ phách giống như Liszt kia vẫn mãi ở đó.
“... Người này, hiện đang ở đâu ạ?”
“Đã mất rồi.”
Cô hiệu trưởng hướng mắt nhìn lên bức ảnh, đôi mắt chìm vào nỗi buồn.
“Hai năm trước, cô ấy đã ngã bệnh giữa nhiệm kỳ, nên cô đã được thuyên chuyển đến ngôi trường này. Đó là một căn bệnh nan y, thỏa theo nguyện vọng của của cô ấy, cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng tại một phòng khám trên hòn đảo này.”
“Có phải cô được người này nhờ bỏ bức thư vào hộp thời gian không ạ?”
“Hử!?!? Sao em b… À hem, không, ý em là sao? Cô không biết gì hết. Hộp thời gian một khi đã được niêm phong thì sẽ bị đóng chặt cho đến ngày mở mà. Lễ hội văn hóa vẫn còn đang diễn ra đấy, em mau đi chơi với bạn bè đi.”
Sau khi bị mời ra khỏi phòng hiệu trưởng, cậu hướng về phía sảnh để giày. Đôi chân cậu không có bất cứ cảm giác nào, cứ như đang bước đi trong một giấc mơ. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm, không phải vì nóng.
Cậu thay giày thể thao và buóc về phía sân trước tấp nập người qua lại. Đi thêm một đoạn nữa, cậu có thể thấy nó đang tắm mình trong ánh mùa hè chói lọi.
“Con Tàu Hướng Đến Tương Lai”.
Cậu thích chạm nhẹ vào bức tượng này mỗi khi đến trường, nó trông giống như con tàu Noah trong trí tưởng tượng của cậu.
Bức tượng đồng này được Takatsu chế tác theo yêu cầu nhân dịp kỷ niệm 60 năm thành lập trước, và hiệu trưởng thứ 16 là người đã quyên tặng nó.
“Kazuki, cậu sẽ đưa ai lên tàu?”
Giọng nói một lần nữa vang vọng bên tai như một lời thì thầm, cậu cảm thấy chóng mặt và ngồi xuống bóng râm bên cạnh bức tượng. Cậu nhắm mắt lại một lúc, rồi mở bức thư ra một lần nữa.
“Khi tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, trường Shima đã lâm vào một tình trạng đáng buồn. Số lượng học sinh giảm dần, và cuối cùng chỉ còn một lớp dành cho các em học sinh mới. Rõ ràng nếu cứ tiếp thục như vậy thì trường sẽ đối mặt với viễn cảnh đóng cửa. Trường Shima mà tôi và cậu đã cùng cậu chung tay giúp đỡ trong lễ hội văn hóa tràn ngập học sinh, nhộn nhịp hơn và vui tươi đến mức chỉ cần ngắm nhìn nó cũng khiến cho lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi không biết tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như thế, thế nhưng tôi phải làm gì đó, và phải làm ngay lập tức. Nếu Shima biến mất thì hòn đảo sẽ chết, và trẻ em trên đảo sẽ phải dành hàng giờ liền mỗi ngày chỉ để đến học trên đất liền, và cậu, người sẽ đến hòn đảo này vào một ngày nào đó sẽ ra sao?
Những năm sau đó thực sự rất bận rộn, thế nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tràn đầy sức sống đến như vậy. Tôi đã hết mình, hết mình đến nỗi đến khi nhận ra những thay đổi trong cơ thể cũng là đã quá muộn.
Tôi đã mong rằng mình sẽ có thể sống cho đến lúc cậu đặt chân lên hòn đảo này và gặp cậu thêm một lần nữa, đó chính là mục tiêu để đời bí mật của tôi. Thế nhưng, chắc hẳn khi bức thư này đến với tay cậu, thì tôi đã không còn ở đây nữa.
Nhưng nghĩ lại thì đó cũng là lẽ đương nhiên mà thôi. Tôi gặp cậu vào năm 2017 khi mười sáu tuổi, nếu lúc đó tôi vẫn còn sống thì sẽ xuất hiện hai phiên bản cách biệt tuổi tác cùng tồn tại vào một thời điểm, nếu vậy thì mọi thứ sẽ trở nên rất là rối rắm.
Có lẽ vì tôi đã không còn trên thế giới này nữa, nên tôi của năm mười sau tuổi mới có thể gặp cậu. Nếu nghĩ như vậy thì cũng không có gì phải buồn cả. Một tháng mùa hè vào năm ấy, thực sự là một báu vật rất đỗi quý giá và lấp lánh đến mức không gì có thể sánh bằng.
Kazuki.
Nếu cạu đang đọc bức thư này, thì xin cậu hãy cất giữ những lời mà tôi viết sau đây vào một góc nhỏ bên trong trái tim của mình.
Tôi đã lao tâm khổ trí để giúp cậu tránh khỏi những đau khổ sẽ ập đến với cậu. Thế nhưng tôi thật bất cẩn, tôi chỉ biết tên và tuổi của cậu, tôi thậm chí còn không biết vụ việc của cha cậu sẽ xảy ra vào lúc nào và ở đâu. Tôi đã thử rất nhiều cách, thế nhưng việc can thiệp vào tương lai vẫn chưa xảy đến là một điều rất khó khăn. Chưa kể, thời gian của tôi cũng không còn nhiều nữa. Tôi chỉ biết cầu mong cho cậu vượt qua khó khăn trước mắt. Cậu sẽ bị tổn thưởng bởi những lời cay nghiệt, cậu sẽ có mong muốn nhấn chìm mọi thứ trong cơn đại hồng thủy, cậu sẽ có suy nghĩ muốn rời xa khỏi cõi dời này. Chỉ cần tưởng tượng đến điều đó, tôi cảm thấy đau lòng vô cùng. Thế nhưng, tôi muốn cậu tin vào sức mạnh mà bản thân cậu đang ẩn giấu.
Dù bị tổn thương sâu sắc, cậu vẫn dang tay và giúp đỡ tôi. Cậu là một con người tốt bụng. Tốt bụng nghĩa là mạnh mẽ. Đó không phải là sức mạnh để đánh bại kẻ thù, mà là sức mạnh để sống tiếp mà không đánh mất đi ánh sáng trong tim dù cho bị tổn thương đến đâu.
Con người thật tàn nhẫn, thế giới này thật lạnh lẽo. Nhìn xung quanh chỉ thấy những lời dối trá và ác ý bủa vây, một nơi đầy rẫy kẻ thù, đến mức đôi lúc cậu chỉ muốn bản thân biến mất khỏi cõi đời này.
Tuy nhiên, cũng giống như có lúc ai đó cho cậu mượn bờ vai để mượn vào, sẽ có lúc thế giới mỉm cười lại với cậu. Giống như sự sắp đặt của thần linh, hay là một thứ phép màu màu nào đó đã đưa chúng ta, những người lẽ ra sẽ không quen biết, đến với nhau. Đó có thể chỉ là một sự đền đáp nhỏ bé chỉ đến sau hàng trăm lần trải qua đau khổ, thế nhưng nơi chúng ta sống không đáng bị bỏ rơi đến như vậy. Kazuki, cậu xứng đáng được yêu thương, và cậu là người mang trong mình phẩm giá không thể nào bị những lời lẽ hèn hạ của những kẻ chỉ biết ẩn mình trong bóng tối.
Xin cậu hãy tin vào chính mình, và tin vào tương lai mà bản thân sẽ bước đi.
Nguyện rằng con tàu của cậu sẽ không phải là con tàu bị cậu bỏ lại giữa dòng nước lũ, mà sẽ là con thuyền đưa cậu đến một tương lai tươi sáng cùng với những người mà cậu tin tưởng và yêu thương. Cậu là hy vọng của tôi.
Tôi đã viết hơi nhiều rồi nhỉ. Nếu dong dài thêm nữa thì chắc phải đến năm sau cậu mới đọc xong mất, nên cho tôi xin phép được gác bút ở đây. Cuối cùng, tôi sẽ khép lại nó sao cho giống như một bức thư tình.
Tôi yêu cậu.
Cảm ơn cậu.
Xin cậu hãy trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi không mong muốn điều gì hơn ngoài nụ cười của cậu.”
*
“Kazuki”, có tiếng ai đó gọi.
Một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cậu, cậu ngảng đầu lên. Mikiya đang ngồi trước mặt cậu, phía sau còn óc Akimítú và Shuuji. Tại sao mọi người lại trông vẻ lo lắng đến thế?
“Sao thế? Thấy trông người không được khỏe à?”
Mikiya nhướng mày hỏi cậu với vẻ bất an, và lúc đó cậu mới nhận ra rằng khuôn mặt mình đang ướt đẫm. Những giọt nướt mắt lăn dài trên má cậu rồi rơi xuống. Lả tả, lả tả, tựa như một cơn mưa.
Lòng cậu thanh thản như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, cậu nhìn vào mặt của bạn bè, những người vui vẻ, nhìn lên bầu trời xanh, nhìn vào những tán cây đang đung đưa trong gió thoảng. Những giọt nước mặt đọng lại trên lông mi phản chiếu ánh mặt trời, khiến mọi thứ mà cậu nhìn thấy đều trở nên rực rỡ. Tiếng cười đùa của mọi người, tiếng lá xào xạc và tiếng sóng vỗ từ dưới chân đồi hòa thành một bản nhạc mộc mạc.
Cậu không biết phải dùng những lời nào để miêu tả thứ vừa xảy đến với bản thân. Có lẽ người ta gọi thứ ánh sáng mãnh liệt đột ngột xuyên thủng bầu từi như thế là phép màu. Nhưng đó không phải là thứ sức mạnh ngẫu nhiên từ đó đến, đó là món quà mà cô ấy đã dành tặng cho cậu, người đã sống một cuộc đời với những trăn trở, đấu tranh, và yêu thương.
Giốgn như ánh sáng từ một ngôi sao cách xa hàng vạn năm ánh sáng, những mong ước và lời cầu nguyện của cô ấy đã vượt qua thời gian dài để đến với cậu, cuốn trôi đi những nỗi đau tối đen của cậu như một cơn đại hồng thủy.
“… Bây giờ là mấy giờ?”
Lau đi nước mắt, điều chỉnh lại hơi thở, cậu hỏi. Mikiya vẫn nhíu mày và nhìn vào đồng hồ trên tay.
“2 giờ 20 phút.”
“Phải đến nhà thể chất thôi.”
“Cậu có sao khôn? Cậu không cần phải cố lên sân khấu đâu.”
“Tớ không sao.”
Cậu đứng dậy và đặt chân xuống đất. Dù hơi loạng choạng, nhưng cậu vẫn đứng vững. Đúng vậy, cậu mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ. Giống như niềm tin mà cô ấy đã đặt trọn vào cậu.
Cậu đã từng tuyệt vọng nghĩ rằng quá khứ còn xa hơn cả tương lai. Đúng vậy, nó ở một nơi xa hơn bất cứ đâu, cho dù có với tay cũng chẳng nào với. Nhưng những gì ai đó tạo nên trong quá khứ đã hình hình thành nên hiện tại, và cậu đang đứng ở nơi đó. Dù không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, không thể gặp gỡ, thế nhưng nó vẫn luôn kết nối với nhau.
“A, cậu cần bản nhạc mà? Hình như cậu để nó ở lớp phải không?”
“Không còn thời gian đâu. Để tớ chạy đi lấy.”
“Không cần đâu, tớ đã nhớ hết rồi.”
“Nhớ hết rồi…!?!?!”
“Vãi…”
“Nói rồi mà, Kazuki muốn là sẽ làm được.”
Cười đùa rôm rả với những người bạn, cậu cẩn thận gấp lại bức thư và bỏ nó vào túi áo ngực của mình. Cậu đặt tay ngay lên đó, bên trên trái tim của mình, nghĩ về những điều bản thân đã nhận được, nghĩ về những điều đang chờ đợi ở tương lai mà cô ấy đã dành tặng cho cậu.
Đi nào.
Đánh lên những phím đàn mà cậu muốn được nghe thấy.
[1] Okonomiyaki – Một loại bánh xèo có phần giống với bánh xèo Việt.