Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi tôi tìm thấy chiếc xe tải đó.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy bất kì một điểm mốc nào cả, và có lẽ tôi đã khóc nếu như không như không kiếm được chiếc xe tải kia. Sự lạc quan của tôi về tình cảnh hiện tại đang giảm dần giống như lượng thức ăn và nhiên liệu còn sót lại.
Ngoài việc bị lạc, tôi còn phải đối mặt với vụ Kettle đang bị trục trặc nữa. Nói cách khác là nó đang bị hỏng, và vì không biết chuyện gì đã xảy ra với Kettle nên tôi khá lo lắng.
Vấn đề không dừng ở việc Kettle ngừng chạy, với áp suất của hơi nước, tôi sợ rằng động cơ của nó sẽ đột ngột phát nổ. Mỗi lần đặt tay mình lên van tiết lưu, sự hồi hộp trong lồng ngực khiến tôi đổ mồ hôi hột.
Đột nhiên, lốp sau bị trượt ra và chiếc xe bắt đầu rung lắc. Tôi vội vàng đạp ga và tăng tốc, cố gắng bình tĩnh ngay lập tức. Một khắc đã trôi qua.
“Mình sẽ sớm gặp rắc rối thôi.”
Tôi cần phải tìm một nơi để “làm lỏng” cái dây thần kinh đang căng như dây đàn của mình càng sớm càng tốt. Căng mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, tôi tưởng tượng rằng mình có thể nhìn thấy thứ gì đó ở rìa bình nguyên kia. Nhưng, không, quang cảnh vẫn cứ tĩnh lặng như thường lệ. Sự căng thẳng bắt đầu dồn xuống sống lưng tôi. Tôi đã phát ngán với việc phải duy trì sự tập trung cao độ trong khi cái khung cảnh tĩnh lặng này cứ kéo dài như vô tận rồi.
Tháo giày và bắt chéo chân, tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra, nhấp vào màn hình, và bật lên vài bài nhạc phương Tây quen thuộc. Mình đã tải thêm vài bài nhạc nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi suy nghĩ vẩn vơ.
Vì chỉ mới bắt đầu biết lái xe sau khi đến thế giới này nên đối với tôi, thời gian lái xe cũng là thời gian rảnh. Rốt cuộc, tất cả những gì tôi phải làm là đặt tay lên vô lăng. Khung cảnh đơn điệu với con đường thẳng tắp, những bài hát Tiếng Anh êm dịu khiến tôi mất tập trung trong giây lát.
Và vì vậy mà tôi không chắc rằng liệu mình có đang mơ không khi nhìn thấy nó. Tầm nhìn của tôi đang dao động như thể nhìn thấy ảo ảnh trên sa mạc. Chỉ đến khi bỏ lại cơn sóng cuộn trào giữa sự mơ màng và tỉnh táo ở nơi tận cùng, tôi mới chợt tỉnh và nhận ra đó là thật.
Tôi có thể nhìn thấy một nhà ga xe lửa.
Một công trình trải dài - nhà ga xe lửa - hiện lên trên bề mặt của hồ nước lớn. Mặt nước bao quanh lấy nhà ga, phản chiếu lại sắc xanh biếc và trắng trong của mây trời. Hai đường ray kéo dài từ ga, một đường bên trái và một đường bên phải. Một đầu tàu màu đen lẻ loi nhô nửa mình ra từ ga.
Tôi vội vàng lấy tấm bản đồ bên ghế phụ và mở ra. Chỉ có một nhà ga được vẽ trong đó, vì vậy đây có lẽ là nó.
Vai tôi bỗng nhẹ đi trông thấy, bởi sự nhẹ nhõm đã lấp đầy tâm trí tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra việc chu du không mục đích đã đè nặng lên tâm trí bản thân đến thế nào.
Một nhà gà xe lửa. Phải, đó là nơi tôi đang ở. Tinh thần tôi vực lên trông thấy.
Cơn ngái ngủ trong tôi tan biến ngay lập tức, rồi đạp ga. Kettle tuy không nói gì, nhưng tốc độ đang dần tăng lên khi lái về phía nhà ga xe lửa.
Cuối cùng, tôi cũng chạm đến mặt nước. Có một phần lõm trên mặt đất tạo nên vũng nước, và chỗ nước ấy bao phủ một phần ba lốp xe tôi. Chiếc vô lăng trở nên nặng hơn ngay tức khắc.
Những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước khi Kettle lăn bánh. Hình ảnh phản chiếu của bầu trời dao động mỗi khi tôi băng qua mặt nước và tiến đến nhà ga. Đỗ xe cạnh cổng vào, tôi chiêm ngưỡng cận cảnh công trình. Mặt tiền nhà ga được bao phủ bởi lớp sơn trắng nhưng đã phai màu bởi mưa gió. Dù vậy, công trình vẫn hoàn toàn bình thường nếu bạn phớt lờ đi vẻ ngoài tồi tàn của nó. Cảm giác như dòng người có thể tràn ra từ trong đó bất cứ lúc nào vậy. Nhà ga được xây trên nền đất cao hơn chút, nhờ vậy mà bên trong vẫn còn khô ráo, có một dãy cầu thang nhô lên từ mặt nước và dẫn đến lối vào.
Tôi tắt van nhiên liệu rồi mở cửa xe, chỉ để ngắm nhìn bầu trời trải dài dưới chân mình. Tôi cởi tất ra và nhét chúng vào giày trước khi xắn ống quần lên. Đặt chân xuống mặt nước, một cảm giác mát mẻ dễ chịu xoa dịu tâm trí tôi.
Mở cốp xe, tôi khoác ba lô lên. Với đôi giày trong tay, tôi băng qua làn nước để đi đến cầu thang. Bước một bậc thang, rồi lại bậc nữa, tôi ngồi trên bậc thang cao nhất, lấy chiếc khăn từ trong balo để lau khô bàn chân. Tôi đi lại giày và tất, đứng dậy, đối diện với lối vào lần nữa.
Nội thất bên trong được bao trùm bởi tông sắc xanh, và ánh mặt trời len lỏi qua ô cửa sổ dọc theo các bức tường, tô điểm thêm với những đốm nắng. Có những chiếc ghế dài, với một chỗ trông như quầy bán vé, nhưng không một bóng người. Chỉ có những tấm áp phích màu mè và bảng thông báo, cùng với lịch trình trên tường là dấu hiệu cho thấy nhà ga này đã từng hoạt động.
Bầu không khí ở nơi lạnh lẽo tối tăm này khiến tôi dựng tóc gáy. Tuy vậy, mỗi lần bước qua những tia nắng, ánh sáng mặt trời sưởi ấm tôi, khiến tôi vui thích mà nheo mắt lại.
Nhà ga này không lớn cho lắm. Tôi đi qua quầy bán vé và bước ra hành lang, luồn người qua rào chắn của cửa soát vé để đến một khu vực đang sáng ánh đèn vàng mà có vẻ là sân ga. Các cột kim loại màu cam chống đỡ mái nhà, xen kẽ với những băng ghế màu xám đen. Ở phía bên kia sân ga, tôi có thể nhìn thấy màu xanh sống động của đồng bằng, với những gò cát trắng bao phủ màu xanh ấy. Một đầu tàu lờ mờ hiện ra trước mắt tôi. Và…
Những sợi tóc màu bạc đung đưa trong không khí.
Tôi dừng chân.
Những cái lỗ xuyên qua trần nhà mỏng manh, mặc cho những tia nắng cuối xuân rải rác trên thềm sân ga. Một cô gái đứng đó, khoác lên mình chỗ nắng ấy. Từng chuyển động mượt mà từ mái tóc màu bạc kia khiến cho những tia nắng tán xạ. Cô mặc chiếc váy màu lam - nhạt hơn so với màu của sắc trời - để lộ đôi vai trắng ngần cùng đôi chân trắng tuyết.
Cô gái ấy đứng đối diện với con tàu, và trước mặt là một cuốn vẽ, được nâng bởi giá đỡ ba chân. Cô đang vẽ - cây cọ trong tay không ngừng di chuyển trên mặt giấy. Cảnh tượng say đắm ấy khiến tôi đờ người ra, phải mất một lúc để định thần lại. Đắm mình trong những tia nắng nhẹ nhàng và thưa thớt, vẻ đẹp của cô trở nên thật nổi bật trước bóng tối xung quanh, tạo nên một khung cảnh tuyệt diệu. Như thể tôi đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật bình dị vậy.
Bất chợt, cô gái ấy ngẩng đầu.
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy đang quan sát cảnh vật xung quanh, rồi vô tình đưa mắt về phía tôi. Cô mở to đôi mắt, chúng có màu xanh thẳm hơn bầu trời được phản chiếu trên mặt nước ngoài kia.
Thời gian cứ như ngừng trôi khi chúng tôi nhìn nhau. Không ai biết nói gì. Dù sao thì, trong cái thế giới gần như chẳng có cư dân nào sinh sống, tôi không thể lường trước việc có thể bắt gặp một người nào khác.
Mà, vì đã để ý đến cô ấy trước, có lẽ tôi nên lên tiếng trước mới phải.
“Chào cô.”
Tôi đã không chào hỏi ai một thời gian dài rồi. Cứ như thể giọng nói này được phát ra bằng cái thanh quản khác so với khi tôi tự thoại vậy, khàn khàn và khó nghe. Tôi hắng giọng, cố ra vẻ thản nhiên.
“Chào… cậu,”
Sau một thoáng ngập ngừng, cô ấy lí nhí đáp lại với giọng khàn khàn như tôi, thậm chí một cơn gió nhẹ cũng có thể dễ dàng thể át đi giọng nói ấy. Cô che miệng mình lại và phát ra một âm thanh meow không rõ ràng, làm tôi liên tưởng đến một con mèo.
Cả hai cách quá xa nhau để có thể nói chuyện một cách đàng hoàng, vậy nên tôi tiến lại gần cô ấy. Bước ra ngoài trời, bầu không khí bỗng trở nên ấm áp và dễ chịu. Tôi dừng bước bởi cái nhìn ánh lên vẻ nghi ngờ kia, cách cô ấy khoảng ba mét.
“Tôi không phải là một thằng lập dị đâu. Mà, tôi đoán mình sẽ chỉ càng trông giống vậy khi giới thiệu bản thân như thế,” Tôi bắt đầu nói về những điều mà trước đây mình chưa bao giờ nghĩ đến. “Tôi đã lái xe trong một quãng thời gian rất dài và vô tình đi ngang qua nhà ga này, nên đã quyết định nghỉ ngơi, rồi tình cờ gặp cô ở đây.”
Hàng tá lời nói phát ra từ miệng tôi nghe như lời bào chữa vậy. Rõ ràng là tôi đã quên béng mất cách để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Vậy…à,” cô đáp lại sau một thoáng ngập ngừng nữa.
Chết tiệt, cô ấy hoàn toàn cảnh giác. Quá rõ rồi mà, nhưng mình chẳng biết phải làm sao nữa.
Sau đó, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ về mọi thứ một cách bình tĩnh hơn rồi nhận ra rằng bản thân thực sự giống như một thằng “nghệ sĩ lừa tình”. Ngoài ra, hiện trạng của thế giới này càng khiến cho tôi khó có thể nói: “cô ấy không nên đề phòng như vậy”. Tôi đã hấp tấp gọi cô ấy vì khao khát muốn được tiếp xúc với con người, nhưng lẽ ra tôi nên suy nghĩ kĩ về điều đó hơn.
Tôi lúng túng gãi cằm mình, chẳng nghĩ ra được điều gì hữu ích mà nói cả. Tôi có thể hỏi rằng “cô đang vẽ à”, nhưng có vẻ cô ấy không muốn bắt chuyện.
“Ừm, vậy thì, xin lỗi vì đã làm phiền,” Tôi nói với một nụ cười gượng trước khi quay gót.
Có thể tôi không cố ý làm vậy, nhưng khách quan mà nói, tôi vừa mới thất bại trong lần đầu tiên “lừa tình” của mình.
Một tiếng gọi nhỏ phát ra từ phía sau khiến tôi nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Khi tôi quay lại, cô ấy đang lấy tay mình che miệng, có lẽ cũng bất ngờ như tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô lộ rõ vẻ nao núng. Cảm nhận được sự do dự của cô ấy, tôi chờ đợi trong im lặng, thế nhưng…
“Không, không có gì đâu,” cô cúi mặt xuống và nói trước khi quay người lại giá vẽ của mình.
Tôi không ngu đến mức mà không biết rằng cô ấy vừa kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai, vậy nên tôi quay trở lại với bóng râm thoáng mát.
Nhà ga này thực sự chẳng có gì đáng để nói đến cả. Sau một trong những ô cửa sổ là căn phòng nhỏ dành cho nhân viên, nhưng trong đó chỉ là một mớ hỗn độn. Tôi tự hỏi liệu có bao người đã từng ở lại đây và giữ cho cái nhà ga này hoạt động, ngay cả khi biết rằng ngày mà thế giới này lụi tàn đang đến gần. Và tận thế ngày một đến gần đồng nghĩa với việc nhiều người sẽ muốn bắt một chuyến tàu để đến nơi khác, nhưng tôi không nghĩ rằng có nhiều người muốn điều hành những chuyến tàu ấy.
Tôi trở lại cổng rồi bước ra ngoài, hoàng hôn phản chiếu trên bề mặt của hồ nước lớn.
Có vẻ như cô ấy sẽ còn ở trong đấy một lúc nữa, tôi trầm ngâm ngắm nhìn nhà ga.
Tôi đã quá mệt mỏi rồi - phải ngồi trên ghế lái một thời gian dài, tay nắm chặt vô lăng và lái xe qua những bình nguyên hiu quạnh - vì vậy tôi muốn cắm trại ở đây. Mà có lẽ không nên làm vậy, bởi cô gái ấy - người mà đã đến đây đầu tiên, đang đề phòng tôi.
Tốt thôi, tôi quyết định, Mình sẽ ra khỏi nhà ga này và cắm trại ở một nơi khô ráo.
Sau khi cởi giày và tất ra lần nữa, tôi xắn ống quần lên, rồi đi chân trần xuống cầu thang. Tôi bước đi với cái lạnh bao trùm lấy bàn chân. Khi đến chỗ Kettle, tôi mở cửa tài xế, ném giày và ba lô của mình vào trong, rồi lau khô chân mình trước khi ngồi lên ghế. Tôi chạm cần số và rồi nhận ra…
“Hử?”
Kim đồng hồ chỉ áp suất của lò hơi đã giảm hẳn. Trước khi đi vào nhà ga, tôi đã để cho lò hơi giữ ấm. Trước khi đậu xe nơi mình sẽ cắm trại qua đêm, tôi luôn làm vậy để có thể khởi động lại nó ngay lập tức.
Thật là kì lạ, tôi nghĩ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi liếc qua các đồng hồ bên cạnh. Đồng hồ chỉ áp suất nhiên liệu cho thấy nó đã sẵn sàng để nổ máy. Tôi xoay lại van nhiên liệu lần nữa. Làm như vậy sẽ mở đường ống giữa bình nhiên liệu và lò hơi để biến nước thành hơi. Tuy nhiên, dù có đợi bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng nước sôi. Kim đồng hồ chỉ áp suất có di chuyển một chút, nhưng cũng chỉ có vậy.
Tôi xoay ngược van lại trước khi tắt bô, rồi gục đầu xuống vô lăng. Máu chảy ra từ mặt khi tôi nhấn mạnh hai bên thái dương của mình. Tôi chỉ nằm đó, đầu óc thì quay cuồng.
Mình đã đoán trước được điều này, tôi tự nhủ. Chiếc xe đã có dấu hiệu hỏng hóc. Có lẽ, tôi nên mừng vì đã tiến xa đến mức này trong khi bản thân ít bảo dưỡng nó đến vậy.
Tôi bặm môi và mở cửa xe. Lần này, tôi chỉ quăng mình xuống làn nước. Ống quần đã ướt sũng, nhưng tôi chẳng mấy bận tâm.
Đi vòng ra phía trước rồi mở mui xe, tôi nhìn chằm chằm vào động cơ của Kettle. Bên trong là các pít-tông hơi nước làm cho những bánh xe chuyển động, cùng với lò hơi tự tạo ra hơi nước. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại mọi thứ từ trước ra sau đến ba lần. Thế nhưng, tôi vẫn chẳng tìm thấy gì cả - chẳng hề có một vết nứt ở đường ống hay dầu bị rò rỉ.
Tôi bỏ cuộc, đóng mui xe rồi quay về ghế lái.
Tôi làm lại quá trình nổ máy một lần nữa: Đánh lửa, đốt cháy các viên đá mana trong bình nhiên liệu và tăng áp suất nhiên liệu. Mực nước trong lò hơi không có vấn đề gì. Tôi cầu nguyện từ tận đáy lòng, rồi từ từ mở van nhiên liệu.
Tôi đếm thời gian trên đồng hồ của mình. Kim đồng hồ đang quay. Một, hai, ba…
Kim đồng hồ chỉ áp suất của lò hơi vẫn dừng tại chỗ, hoàn toàn bất động. Tôi đóng lại van và tắt nhiên liệu.
Ngày hôm nay vậy là hết rồi; câu hỏi được đặt ra là liệu có còn một ngày mai không. Nơi đây chẳng có gì ngoài một nhà ga đã bị bỏ hoang trước mắt, và một vùng trũng ngập nước xung quanh.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage