Một người đàn ông râu rậm với làn da rám nắng mở mui và cốp xe của Kettle rồi nhìn vào trong. Ông nói.
“Ta không thể sửa nó ở đây được. Các khớp nối từ lò hơi đã bị tan chảy vì người lái nghiệp dư và chạy xe trong trạng thái quá nóng. Hơi nước bị rò rỉ từ đó cũng đã làm hỏng mất ba đường dẫn nhiên liệu rồi.”
Tôi thở hắt một hơi dài, và ông ta nói tiếp.
“Buồng đốt cũng có vấn đề nữa, trục khuỷu thì lại quá ồn và toàn bộ chuỗi xích cần phải được thay thế.”
Tôi lại thở dài lần nữa trước khi dựng đứng lên bởi cái nhìn sắc lẹm từ ông. Cứ như vừa bị một viên gạch đập vào người vậy.
“Chiếc xe là của cậu đấy, hãy chú ý mà lắng nghe đi,” ông ta mắng.
“V-Vâng.”
“Ta sẽ kéo chiếc xe về công xưởng. Phải mở nó ra mới được.”
Ông ta chờ đợi, mắt thì cứ nhìn chằm chằm như muốn xiên tôi chẳng bằng.
“Làm ơn.”
Tôi không thể nói rằng, “Thật ra thì cũng không cần đâu, cảm ơn ông” được. Vả lại tôi cũng chẳng hề muốn nói vậy chút nào, nên có lẽ là cứ im lặng thì tốt hơn.
“Vậy còn cô kia thì sao?” ông ta hỏi, lần này thì lại nhìn chằm chằm vào Nito.
Có lẽ là chẳng bực bội gì đâu, nhưng mà ánh mắt của ông ấy quá ư là sắc lẹm đi. Nito giật mình rồi chạy vòng ra phía sau tôi. Đừng có lấy tôi làm lá chắn như vậy chứ!
Rồi người đàn ông lại nhìn tôi như muốn tìm kiếm một lời giải thích. Cực chẳng đã, tôi đành bất lực chỉ tay về phía nhà ga.
“Được rồi,” ông đáp, đoạn cầm lên chiếc hộp dụng cụ của mình và cộc cằn lội qua mặt nước.
“Thôi nào, ông ta đi rồi mà,” tôi nói với Nito, người vẫn còn nấp ở phía sau lưng.
“Cảm ơn…” cô miễn cưỡng đáp lại.
“Cô đang sợ đấy à?”
“Không có nhé!”
Cô ấy bỏ đi và theo sau người đàn ông. Nom cái dáng đi cố tình đứng thẳng của cô ấy mới thật đáng yêu làm sao. Và tôi lê bước theo sau hai người.
Vừa đi, tôi vừa liếc nhìn chiếc xe tải khổng lồ bên cạnh Kettle. Hình như đây là Máy Kéo Hơi, mà dù là gì đi nữa thì trông nó vẫn rất lớn. Chỉ chiếu theo chiều rộng thôi chắc cũng phải hơn gấp 3 lần Kettle rồi. Những đường ống kim loại uốn cong, lốp dự phòng, và những vật dụng tương tự treo ở hai bên xe, thêm vào đó là một bệ đỡ với chiếc cần cẩu gỉ vàng và máy tời ở phần đuôi xe. Trông nó như một công xưởng di động luôn chứ chẳng phải phương tiện cứu hộ gì nữa.
Đương lúc vòng qua góc nhà ga, tôi có thể thấy một bộ cầu thang nhỏ khác và lối vào phụ. Phương tiện nhỏ của Nito, thứ mà cô gọi là xe ba bánh tự động cũng ở đây. Đó là một chiếc xe ba bánh đúng nghĩa, trông khá là tròn bao gồm một ghế lái và một ghế phụ, với khoang hành lý ở phía đằng sau. Căng rộng trên chiếc xe là một mái che trải dài. Lốp xe bé xíu cùng với thiết kế giản dị của nó khiến tôi liên tưởng đến một chiếc xe bán tải cỡ nhỏ.
Người đàn ông đang cúi đầu xuống dưới mui xe kia liền ngẩng lên khi nghe thấy tiếng chúng tôi tiếp cận. Một lần nữa, Nito lại chạy biến ra sau lưng tôi.
“Này, cậu lái mà không thực sự bảo dưỡng chiếc xe gì hết à? Đá mana đã bị cháy thành tro rồi đấy,” vừa nói ông nói ông vừa đóng sầm mui xe, đoạn cất lại những dụng cụ vào hộp rồi nhấc nó lên.
“Chúng ta cũng phải kéo chiếc xe này theo nữa.”
Nói đoạn, ông đi ngang qua chúng tôi.
“Ông ấy nói chiếc xe cần được kéo về công xưởng.”
“Tôi nghe rồi,” sau một hồi cô mới đáp lại.
“Vậy thì tốt,” tôi trả lời.
Tôi lui về phía Kettle trong khi cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình, từ chỗ mà cô đã trốn đằng sau lưng tôi. Ông thợ cơ khí ấy bắt đầu chất đồ đạc lên xe với các động tác thuần thục, và tất cả những gì mà chúng tôi có thể làm chỉ là đứng xem. Việc duy nhất mà tôi đã làm chính là đặt lại những vật dụng cắm trại của mình vào trong Kettle.
Người đàn ông móc một sợi thép dày xuống phía dưới Kettle. Ông leo lên một chiếc thang bên cạnh xe cứu hộ để vào ghế lái rồi nhìn chúng tôi trước khi đóng sầm cửa lại.
“Ngơ ngác cái gì thế? Nhanh lên xe nào. Chúng ta chuẩn bị rời đi đấy.”
Như đã nói, tôi ngồi vào ghế lái của Kettle, chuyển hành lý từ ghế phụ sang ghế sau. Nito vẫn cứ đứng như trời trồng ở đấy. Một làn khói bốc ra từ chiếc xe cứu hộ cùng với đó là tiếng còi inh ỏi chói tai.
“Thôi nào, lên xe đi chứ,” tôi nói trong khi thò đầu ra cửa sổ. Rồi cô đứng thẳng lên và bước tới, mở cửa xe bên ghế phụ sau một thoáng do dự.
“Ừmm… Tôi có thể vào chứ?” cô hỏi.
“Tất nhiên rồi. Mau vào đi, hoặc là cô sẽ bị bỏ lại đấy.”
Chiếc xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh như một con voi ma mút ì ạch. Cô ấy vội vàng ngồi vào ghế phụ.
“A, whoa.”
Sợi dây căng ra và Kettle bắt đầu lắc lư di chuyển. Nito dùng cả hai tay để đóng cánh cửa lại, còn tôi thì nắm chặt vô lăng để điều hướng Kettle. Chiếc xe tải nặng nề bẻ lái sang phía nhà ga rồi dừng lại ngay bên cạnh chiếc xe ba bánh tự động của cô.
Cả hai chúng tôi vươn cổ ra để xem ông ta định làm gì. Ông leo xuống bệ đỡ và đặt tay lên một cái cần gạt ở gần đó, cánh tay tải bắt đầu di chuyển rồi xả hơi nước. Nó trông như một cái máy gắp thú trong trung tâm giải trí vậy. Khi cánh tay tải đã được treo ngay trên chiếc xe ba bánh, ông ta bước xuống và cài dây vào bốn góc của chiếc xe. Trong một nhoáng ông đã làm xong, đoạn gạt cần thêm một lần nữa để kéo nó lên.
“Ồ, đỉnh thật đấy,” tôi cảm phục.
“Hử… Sẽ không rơi đâu nhỉ? Tôi không thích nó đâu.”
“Ổn thôi mà. Có lẽ vậy.”
“Có lẽ? Cậu vừa nói có lẽ đấy à?”
Cô lo lắng khi nhìn chiếc xe ba bánh tự động lơ lửng trên không trung. Trái ngược với những khắc khoải của cô, chiếc xe đã lên được bệ đỡ một cách suôn sẻ, và người đàn ông cài chốt lại trước khi quay về ghế lái. Chúng tôi bắt đầu thư giãn. Tôi cầm vô lăng song tất cả những gì phải làm cũng chỉ là điều hướng chiếc xe ra đường - một con đường thẳng tắp.
Nito tì mũi vào cửa kính trong khi ngắm nhìn nhà ga đang ngày một xa dần. Nhà ga đứng yên trên mặt nước lặng như tờ, và theo sau chúng tôi là những gợn sóng đang dần biến mất. Nhìn từ xa, đó quả thực là một khung cảnh tuyệt vời.
“Tôi muốn vẽ quá…” một tiếng thì thầm khao khát vang vọng bên tai tôi.
Tôi nhớ lại cái vẻ mặt của cô ấy trong lần đầu tiên gặp nhau tại nhà ga đó, khi cô đang tận tâm vẽ bức tranh của mình. Chúng tôi chẳng thể ngừng tiến tới và nhà ga nổi trên mặt nước kia cũng đang mờ dần về phía đằng xa. Rồi khi mà nó đã hoàn toàn khuất dạng, cô mới rời mắt khỏi cửa sổ và dựa lưng mình vào ghế.
Nom vẻ mặt thì đã bình tĩnh, song đôi lông mày hơi cụp xuống kia như phần nào nói lên sự hối tiếc của cô.
“Sau khi xe ba bánh tự động được sửa xong thì cô có thể ghé lại nơi đây lần nữa kia mà, không phải thế sao?”
“Phải ha,” cô đáp lại, song chẳng có vẻ gì là hứng thú cả.
Đó là loại “phải ha” được sử dụng khi mà bạn biết thừa rằng có giải thích đi chăng nữa thì người kia cũng sẽ chẳng thể hiểu nổi, hoặc là khi mà bạn chẳng chịu kể chi chi tiết về nó, hay chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Đó là một cách nói gián tiếp, không thể hiện sự chấp thuận hay đồng ý gì cả. Cứ như cô ấy là một người đến từ Nhật Bản vậy - một cô gái hiện đại thực sự.
Chiếc xe tải đằng trước kĩu kịt và xả ra một luồng hơi nước bao trùm lấy chúng tôi tựa một màn sương dày đặc. Cả hai đều chẳng thấy gì cả, tầm nhìn chỉ độc một màu trắng xóa. Chúng tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu, và cũng chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với mình.
[Ghi chú của Keisuke] Dị giới giả
Có vẻ như dị giới giả là những tồn tại quen thuộc hơn nhiều so với người ngoài hành tinh. Họ đã từng đến đây trong quá khứ, và mọi người ai ai cũng biết tới họ như một lẽ tất nhiên. Chắc là có cách để về nhà đấy, song tôi dự cảm rằng mình sẽ chẳng tìm được ai biết được chi tiết về việc đó…