l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 13 – Học sinh gương mẫu Seo Tae-hyuk??? #3
**
Bởi vì chuẩn bị cho bài kiểm tra, vầng thâm của An Eun-young ngày càng trở nên tệ hơn.
Khuôn mặt của Park Sung-kwang hoàn toàn là một mớ hỗn độn vì một lí do hoàn toàn khác.
‘Hắn ta uống bao nhiêu rượu thế?’
Tae-hyuk và An Eun-young đang ở trong lớp học sau giờ học. Ngoài họ ra, chỉ có Park Sung-kwang là còn ở lại.
An Eun-young vẫn chăm chỉ học hành, trong khi Park Sung-kwang đang nằm úp mặt lên bàn.
Tae-hyuk đang giả vờ làm bài tập trong khi để mắt đến 2 người bọn họ.
Vào lúc đó, cửa lớp mở ra và một người bạn của Park Sung-kwang, Kim Jin-soo, bước vào.[note1
Tuy nhiên, không phải hắn muốn kiếm chuyện với Park Sung-kwang mà là An Eun-young.
“Lớp trưởng! Thầy giáo-nim có yêu cầu cho cô, nên hãy tới tòa nhà giáo viên cũ ở lầu 2 đi.”
“….H-huh? Đ-Được, h-hiểu rồi.”
Tòa nhà giáo viên cũ là nơi để tổ chức hoạt động đặc biệt cho lớp.
không giống phần còn lại của ngôi trường, nơi mà học sinh ở lại sau khi giờ học kết thúc, tòa nhà giáo viên cũ thường không có ai vào giờ đó.
Thế sao Thầy giáo-nim muốn gặp cô ở nơi như thế?
Tae-hyuk, người đang nghe thấy điều đó, nghi ngờ.
“Thầy ấy muốn sự giúp đỡ của cô để tổ chức gì đó. Đi nhanh đi.”
An Eun-young gật đầu và rời lớp học.
Kim Jin-soo sau đó tới chỗ Park Sung-kwang đang nằm trên bàn và nói.
“Sung-kwang, tao làm được rùi.”
“Uh, phải. Ah, Tao uống hơi nhiều hôm qua. Chết tiệt. Thế chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch chứ?”
Jin-soo chỉ vào nơi Tae-hyuk đang ngồi với đôi mắt khó chịu.
“Thế còn hắn thì sao? Hắn vừa thấy tất cả đó.”
Park Sung-kwang lắc đầu trong khi đang nhìn vào Tae-hyuk, người mà hắn không hề thấy hứng thú.
“Mày có thể lờ hắn. Dù sao, hắn là gã đã từ bỏ cuộc sống. Nếu hắn để ý điều gì, chỉ cần cho hắn ít tiền.”
“Thế sao?”
“Vậy đi thôi.”
Park Sung-kwang rời khỏi lớp học, theo sau hắn là Kim Jin-soo.
Đối mắt của Seo Tae-hyuk sáng lên trong khi cậu đang giả vờ học hành chăm chỉ.
‘Hoh. Nhìn bọn nhóc đó kìa.’
Cậu đã tìm ra một dấu vết dẫn tới tội ác mà cậu đang tìm kiếm.
Tae-hyuk theo sau hai tên đó ở một khoảng cách nhất định.
Sau vài phút đi bộ, chúng tới địa điểm của chúng.
Đó là tòa nhà giáo viên cũ.
Nó y hệt như trong một bộ phim kinh dị.
‘Wah….không khí ở đây làm mình cảm giác như có một con ma chuẩn bị nhảy ra.’
Nó đáng sợ tới mức mà cậu còn không muốn đi vào đó kể cả có là ban ngày. Có mùi hóa chất tới từ phòng hóa học. Còn có cả mẫu vật sinh học đáng sợ để trong một bình chứa đầy formalin(fomandehit).
Ngay cả những khuôn thạch cao từ phòng nghệ thuật cũng mang một cảm giác quỷ quái khi mặt trời xuống.
‘Một bộ phim lẻ quay ở đây được không nhỉ?’
Đó là nơi mà kể cả một người đàn ông cũng sẽ hét lên trong sợ hãi.
Buzz, buzz!
Trong sự tĩnh lặng, âm thanh của những giọng nói có thể nghe thấy.
‘Chúng đã tới lầu 2 à?’
Tae-hyuk cẩn thận đi tới nơi mà An Eun-young và tụi Park Sung-kwang đang ở, đảm bảo rằng không bị chú ý.
Creak!
Mặc dù cố cẩn thận hết mức có thể, vẫn có thể nghe thấy âm thanh từ toàn nhà cũ.
‘Đây không phải là một trải nghiệm kinh dị học đường.’
Khi Tae-hyuk tới gần, cậu có thể nghe rõ một giọng nói.
“Tôi không hiệu sao cô lại không thích nó. Đây không phải là một thỏa thuận tốt với lớp trưởng sao?”
Tae-hyuk tới nơi mà giọng Park Sung-kwang có thể nghe thấy được. Cậu nghiêng về trước và quan sát tình hình.
Park Sung-kwang đang tích cực nói chuyện với ai đó.
“N-Nhưng…”
“Nhưng gì cơ? Cô nực cười thật đấy.”
“T-Tôi….Tôi phải được hạng 1.”
“Tương tự với tôi thôi. Cô có biết cha tôi buồn thế nào không? Đứng thứ 2 là thứ vô nghĩa với chính trị gia. Họ chỉ có được bầu hoặc là bị đánh bại. Vậy nên, nếu tôi muốn trở thành một chính trị gia, tôi phải được có được vị trí đứng đầu.”
“N-Nếu cậu học hành chăm chỉ hơn thì…”
“Đó là vấn đề! Người đứng đầu trong lớp là người học 20 giờ một ngày. Thế, tôi làm gì được? Vì thế, hãy đối tốt với nhau. Cho tôi xem đáp án vào ngày mốt. Rồi làm sai một câu đi. Tôi sẽ đứng hạng 1, và cô sẽ là hạng 2. Thế không tốt sao? 1 triệu won. không, 5 triệu won.
“T-Tôi không muốn t-tiền.”
Kwang! Park Sung-kwang đấm vào phần tường ngay cạnh An Eun-young.
Tae-hyuk cắn môi trong khi tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại.
‘Chính là nó. Lí dó mà hắn luôn được điểm tốt mặc dù đú đởn cả ngày.’
Park Sung-kwang dùng tiền để gian lận mọi bài kiểm tra.
Vào lúc đó….
Brr!
Quỷ Gương Tiết Lộ, thứ không có chuyển động gì suốt một tuần liền, cuối cùng đã có chút phản ứng.
[Kĩ năng Tội phạm: Spying(Do thám) vừa học được.]
-Bạn có thể nhìn thấy vật phẩm và chỉ số của đối phương.
-Điều kiện để học nó hoàn toàn vẫn chưa hoàn thành.
-Nó đã được đưa vào của sổ kĩ năng tạm thời.
‘Spying?’
Cậu có thể thấy được thông tin mục tiêu cậu muốn.
Giống như Voice Modulation, đó là kĩ năng có vô vàn cách sử dụng.
“Thế còn Robbery là cái méo gì thế? Cuộc đời ơi? Quả bom đi động chắc?”
Park Sung-kwang đang gian lận, và hắn sử dụng những biện pháp sai trái để làm điều đó.
5 thằng con trai cao to đen hôi bao vây 1 cô gái nhỏ nhắn xinh xắn và dọa nạt cô.(Trans: Hmm….)
“Nó thực sự vô nghĩa! Jin-soo, chẳng phải tao bảo mày tìm hiểu thông tin về lớp trưởng sao? Nói với tao cách để cô ta nghe lời? Có phải không đủ tiền không? Có phải có ta muốn thêm không? 10 triệu won?”
“…….”
Đôi mắt của An Eun-young đang ngấn nước khi bầu không khí trông như sẽ xảy ra bạo lực bất kì lúc nào.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa chấp nhận yêu cầu của Park Sung-kwang.
“Well, có lí do mà lớp trưởng cần phải giữ cái hạng 1 của cô ta.”
“Cái gì cơ? Nói cho tao lí do.”
Kim Jin-soo lấy ra một của sổ ghi chú và bắt đầu đọc nội dung viết trên đó.
“Thật sự rất khó để tìm thấy nó…”
“Tao hiểu rồi. 200?”
Kim Jin-soo đáp lại với nụ cười lớn.
“Phải, Cảm ơn! Thế tao sẽ nói với mày. Mẹ của lớp trưởng đang phải ở trong bệnh viện vì căn bệnh ung thu máu. Nó là gì nhỉ? Bạch cầu? Dù sao thì, đó là tình trạng mà không rõ liệu ngày mai có tới với bà ta hay không. Vì thế, lớp trưởng đã làm một lời hứa với mẹ cô ấy.”
“Cái gì?”
“Cô sẽ học hành thực sự chăm chỉ và lấy hạng 1 toàn trường. Vậy nên, mẹ cô cũng nên chăm chỉ điều trị.”
“Puhaha! Thật lố bịch. Có điên không? Cách cuối cùng? Cô ta thực sự nghĩ rằng mẹ mình sẽ không chết sao? Đừng như thế chứ. Lớp trưởng, hãy đồng ý với 10 triệu won. Cô sẽ cần nhiều tiền để trả cho chi phí đám tang. Có phải cô đã lên kế hoạch trước không?”
“U-uck, uwaaaaaaah!”
An Eun-young cuối cùng đã bật khóc.
Park Sung-kwang kêu lên với sự bực bội.
“Ah, Tôi phát điên mất. Nó thực sự vô nghĩa. Nhưng lớp trưởng, cô biết gì không? Thiết bị hỗ trợ sự sống của mẹ cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi rút dây nó ra? Cố có tò mò không?”
“U-uck….K-không, làm ơn đừng. T-Tôi sẽ làm. Tôi sẽ làm nên l-làm ơn đi….”
“Phải, tốt đấy. Ah, đúng rồi. Thật rắc rối nếu nếu cô lan truyền điều này ra ngoài. Vậy nên, tôi cần thứ gì đó để đảm bảo cô sẽ im lặng. Jin-soo, mày có mang camera không?”
“Có.”
“Giờ thì, liệu chúng ta sẽ vui vẻ với vài tấm hình chứ.”
Park Sung-kwang vui vẻ cười.
[Voice Modulation đã được sử dụng.]
“Mấy đứa trẻ này. Tụi bay đang đang gì mà lại không về nhà thế?”
Park Sung-kwang bất ngờ.
“Uh, đ-điều này thật lạ…Ở đây rõ ràng không có ai.”
“Đậu xanh. Đi thôi!”
“Thế còn lớp trưởng?”
“Kệ cô ta. Đậu móe. Tao sẽ cần xin ba thêm tiền để mua sự im lặng của cô ta.”
Park Sung-kwang biến mất vào khoảng tối của tòa nhà giáo viên cũ.
“Sob….Sob….T-Thầy giáo-nim…”
An Eun-young vẫn đang ngồi trên sàn và khóc.
Tae-hyuk gãi đầu và tiến tới chỗ An Eun-young.
“Có phải cô vừa nghĩ tôi là Thầy giáo-nim? Xin lỗi, là Seo Tae-hyuk.”
“….?”
Tae-hyuk trước tiên xin lỗi An Eun-young về sự cố ảo thuật.
“Đó là sự cố không thể tránh khỏi….Tớ thực sự xin lỗi.”
“….Huh?...Vâng.”
“Thật chứ.”
Tae-hyuk nhấn mạnh nó lần nữa.
“….Nhân tiện, sao cậu lại cứu mình?”
An Eun-young đã bất ngờ khi thấy một người mà cô không bao giờ ngờ lại can thiệp vào.
“Tôi thực ra muốn xin lỗi, nên tôi bí mật theo sau cô. Rồi tôi lại tự nhiên trở thành nhân chứng cái vụ này. Thứ gì đó tương tự thế?”
Cậu theo sau cô để xin lỗi?
Hơn nữa, cậu đã cứu cô ấy.
An Eun-young nhận ra cô đã hiểu nhầm về chàng trai trẻ tên là Seo Tae-hyuk.
Nếu cậu ấy không cứu cổ, chắc chắn cô sẽ chiu khổ với tui Park Sung-kwang.
Thêm nữa, Tae-hyuk đã nhìn thấy mọi thứ mà Park Sung-kwang cố gắng làm với An Eun-young.
Hơn thế nữa, cậu không nói điều gì về nó.
Cô cảm thấy rất biết ơn.
Cậu không hỏi rằng cô có ổn không và chỉ đưa tay cậu ra.
An Eun-young nắm lấy tay Tae-hyuk và đứng dậy.
Cơ thể run rẩy của cô bắt đầu bình tĩnh lại.
“V-Vì đã cứu tớ, C-Cảm ơn…Nhận tiện…Có có nghe thấy không?”
“Well, có.”
“C-Cậu tính làm gì từ giờ?”
Đánh giá của An Eun-young tương đối nhanh. Cô hiểu toàn bộ tình hình.
Một khi Park Sung-kwang nhận ra hắn đã bị lừa bởi Seo Tae-hyuk, hắn sẽ trả đũa.
Tae-hyuk thốt lên như thế rằng cậu vừa nghĩ ra gì đó.
“Ah? Giờ tôi hiểu rồi.”
“Eu? Huh? Cái gì?”
“không. Nhớ cái hôm mà tôi bị cảm lạnh không? Lớp trưởng đã giúp đỡ tôi. Vào lúc đó, tôi đã tưởng Park Sung-kwang nhìn tôi, nhưng thực ra hắn nhìn cô.”
“Có thứ như thế à…?”
“Thực ra, tôi đã nghĩ hắn thích tôi. Khi tôi không nhìn lại hắn, cảm xúc của hắn biến thành căm ghét. Well, chẳng phải tốt sao khi mà bí ẩn đã được giải đáp?”
“……”
An Eun-young nhìn chằm chằm vào Seo Tae-hyuk với một khuôn mặt ngơ ngác.
‘Làm thế nào mà Tae-hyuk lại trở thành thế này?’
Cậu đã trở thành mục tiêu của Park Sung-kwang, kẻ có quyền lực to lớn trong trường. Cậu ta không hiểu à?
An Eun-young siết chặt nắm đấm. Cô không muốn người đã giúp cô bị thương.
“Ah, phải rồi. Thế bây giờ ta sẽ làm gì?”
“Phải. Thực ra, tôi có hơi lo cho cậu….”
“Hắn ta nghĩ mình là một chính trị gia bởi vì bố cậu ta là thế. Tôi sẽ cần phải để hắn biết rằng kể cả chính trị gia cũng có thể bị đâm bởi giáo tre."
“G-Giáo tre?”
“Phải. Vậy nên, lớp trưởng chỉ nên ngồi đó uống soda và quan sát.”
Tae-hyuk cười.
Kể cả đó không phải là một khuôn mặt đáng tin cậy, tại sao cô lại cảm thấy an tâm?
Khuôn mặt của An Eun-young hóa đỏ khi cô nhận ra tại sao.
(Trans: Chắc đọc đến đấy ai cũng muốn giết thằng này, và địt con mẹ nó mình cũng thế :D) (Trans: Chắc đọc đến đấy ai cũng muốn giết thằng này, và địt con mẹ nó mình cũng thế :D) (Trans: Chắc đọc đến đấy ai cũng muốn giết thằng này, và địt con mẹ nó mình cũng thế :D)