God of cooking

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8119

Chương 2: Mở đầu

Tíc tắc tíc tắc.

Bên trong căn bếp vắng người, Jo Minjoo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. Đừng chạy. Dừng lại đi. Bỏ qua lời kêu gào thầm lặng của anh, kim đồng hồ tiếp tục cần mẫn di chuyển, như nó vẫn luôn làm.

11 phút 59 và 57 giây. 58 giây. 59 giây. Và 12 giờ……

Đêm giao thừa đã tới. Và anh đang ở những năm cuối cùng của tuổi hai mươi, cũng như những năm đầu tiên của tuổi ba mươi. Jo Minjoo thở dài trước khi cơn mệt mỏi đột ngột ập tới. Thời gian đang trôi qua chầm chậm, và anh tự nhủ, so với lượng thời gian đã bỏ ra, anh chẳng đạt được cái gì cả.

Jo Minjoo từng là một giáo viên trung học. Nói chính xác hơn, là giáo viên tiếng anh. Cũng như những công việc dạy học khác, đó không phải là một sự nghiệp thành công, nhưng cũng không phải là thất bại. Ít nhất, mọi chuyện là như vậy cho đến mùa xuân năm anh 28 tuổi. Nhưng vào tháng ba, Jo Minjoo đã từ bỏ công việc dạy học của mình.

Anh biết rằng công việc dạy học không dành cho bản thân. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành giáo viên dù chỉ một lần. Thứ Jo Minjoo luôn khao khát kể từ nhỏ là trở thành một đầu bếp. Tuy nhiên, anh không thể đi ngược lại với mong muốn của cha mẹ. Vào lúc đó, Jo Minjoo có điểm số khá cao, và anh đã được chấp nhận bởi một trường đại học nhờ vào xét tuyển. Thế nên, khi anh nói rằng mình muốn trở thành đầu bếp, làm gì có cha mẹ nào lại đi chấp nhận quyết định liều lĩnh đó.

10 năm trôi qua kể từ đó. Jo Minjoo nghe theo mong ước của cha mẹ, và đã tìm được việc ở một trường trung học. Tuy nhiên, chuyện chỉ có vậy. Cha mẹ anh luôn nói rằng một ngày nào đó anh sẽ phải cảm ơn họ… nhưng mọi chuyện không diễn ra như thế. Đúng, nghề nghiệp tương đối ổn định, nhưng Jo Minjoo chỉ cảm thấy trống rỗng từ công việc của mình. Nên cuối cùng, anh đã từ chức.

Sau đó, anh bắt đầu làm việc trong một nhà hàng. Anh kiếm được một chân rửa bát ở một nhà hàng danh tiếng tại Gangnam. Anh rửa bát trong nửa năm, và sau một năm, anh bắt đầu chuẩn bị sa lát và một số món ăn kèm. Đó là tất cả những gì anh ấy đạt được trong ba mươi năm cuộc đời. Một người không có nơi nào để đi vào đêm giao thừa, ngồi một chỗ trong lúc thời gian trôi đi bên trong căn bếp vắng người.

Phàn nàn vào lúc này cũng không được ích gì. Bởi vì đó là lựa chọn của anh ấy. Thế nên, anh ấy không có quyền phàn nàn về cuộc sống hiện tại đầy bực bội này. Sau đó, tiếng chuông đột ngột vang lên, và ánh đén thắp sáng nhà hàng.

“Ô, Minjoo-hyung. Anh vẫn ở đây à?”

Đó là Park Yooseok. Cậu nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng là cấp trên của anh. Cậu được đề xuất trở thành bếp trưởng trong vài năm tới.

“À, ừm. Sunbae. Sao anh lại ở đây?” (sunbae=senpai)

Jo Minjoo đang dùng kính ngữ để nói chuyện với cậu ấy. Anh không có lựa chọn nào khác. Đó là bởi hệ thống cấp bậc trong giới nấu ăn cực kỳ khắt khe. Park Yooseok giả vờ không thoải mái khi được gọi bằng kính ngữ, nhưng trong thâm tâm cậu đang rất tận hưởng nó. Park Yooseok lấy ra một cái ví từ góc bếp, rồi đung đưa nó trước mặt Jo Minjoo.

“A, nhẹ nhõm quá, em cứ nghĩ mình đã đánh rơi nó rồi. Hyung. Bóc vỏ mấy củ tỏi đó trong lúc em đi nhé. Có vẻ như chúng ta đang thiếu tỏi. Dù gì anh cũng đang ở đây rồi, bóc vỏ chúng từ bây giờ sẽ tốt hơn là để lại đến sáng mai, phải không?”

“Hiện giờ anh đang cảm thấy khá mệt.”

“Haizz…… hyung. Xin hãy để em ứng xử tốt trước mặt người lớn tuổi hơn. Những hoobae khác (hoobae=kouhai) không bao giờ cãi lại em khi em nhờ họ làm chút việc vặt.”

“……Anh hiểu rồi.”

“Em đi bây giờ đây. Anh cẩn thận nhé.”

Park Yooseok rời đi sau đó. Nhưng anh đã kịp nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Park Yooseok trước khi cậu rời đi. “Anh ta nghĩ mình có quyền nói lại chỉ vì lớn tuổi hơn sao? Sợ quá đi mất, hớ hớ” Jo Minjoo không thể làm gì hơn ngoài nhìn chằm chằm vào lưng của Park Yooseok. Mặc dù rất tức giận, anh không thể nói được gì. Nếu làm vậy, anh sẽ trở thành một người thiếu thận trọng, và một người coi thường cấp bậc. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài nén cơn tức giận trong lòng.

“Tỏi cái đầu nhà mi.”

Nhưng dù vậy Jo Minjoo vẫn đang lấy tỏi ra khỏi tủ lạnh trong bếp. Sau khi bóc tỏi được một lúc, Jo Minjoo mở điện thoại của mình lên. Blog của anh là thứ duy nhất an ủi anh trong những ngày này. Ở đó có các bài đăng về những món ăn anh làm, và những lời bình luận được đăng trên đó. Khi đọc những dòng bình luận, tâm trí anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Jo Minjoo nhấn vào núi “viết bài”. Chủ đề khá đơn giản. Lời chúc mừng năm mới. Mặc dù nội dung khá đơn giản và nhạt nhẽo.

Không có bất cứ lời bình luận nào trong vòng 10 phút. Bởi vì Jo Minjoo không phải một blogger nổi tiếng hay gì cả. Khi đang viết ghi chú về công thức nấu ăn của một blog khác, anh nhận được thông báo. Đó là một cái tên quen thuộc.

CookingGuru: @JoChef-nim Chúc mừng năm mới ~ ^^ Lời chúc năm mới của cậu là cái đầu tiên đấy. (nim=sama)

“JoChef” là tên tài khoản của Jo Minjoo. Mặc dù chỉ là một người, nhưng nỗi buồn của anh đã vơi đi được phần nào. Jo Minjoo nhanh chóng trả lời

JoChef: Chúc mừng năm mới cậu nữa, CookingGuru-nim. Lời chúc của cậu cũng là cái đầu tiên của tôi.

CookingGuru: Hehe, hừm, không có bài đăng nào về bữa tối, đừng nói là cậu chưa ăn đấy nhé?

JoChef: Bằng cách nào đó mọi chuyện trở thành như vậy. T__T

Hai người họ nói chuyện phiếm với nhau một lúc. Sau khi trao đổi với nhau khoảng 10 bình luận, cuộc hội thoại trở nên sâu sắc hơn.

CookingGuru: Vậy ra JoChef-nim vẫn đang ở năm hai sao?

JoChef: Ừm, mặc dù tôi có hơi phô trương một chút trên blog với mấy món ăn của mình, nhưng tôi chỉ bóc tỏi ở một nhà hàng nào đó. Lol…

CookingGuru: A… tiếc quá đi. Nếu cậu thay đổi con đường của mình sớm hơn một chút, mình tin chắc cậu sẽ ở trong một tình huống tốt hơn.

JoChef: Mình có thể làm gì bây giờ đây. Đó là lỗi của mình. Lúc đó mình không có đủ can đảm. Mình đã nhận ra quá muộn, rằng ai cũng có con đường của riêng mình.

CookingGuru: Nếu cậu có thể trở lại thời còn trẻ, liệu cậu có dám nhảy vào thế giới ẩm thực ngay lập tức không?

JoChef: Có, chắc chắn có. Giờ mình đã khẳng định chắc chắn con đường của mình rồi. Đương nhiên hiện tại có hơi khó khăn nhưng…

Sau bình luận đó, không có thêm bình luận nào hiện ra được một lúc. Có lẽ cậu ấy cảm thấy mệt mỏi với mấy cuộc hội thoại sâu sắc như vậy. Đó là một chủ đề khá ảm đạm để bàn luận vào năm mới. Jo Minjoo tựa đầu lên một chiếc bàn bên ngoài, và nhắm mắt lại. Anh cảm thấy buồn ngủ. Mệt mỏi. Anh không muốn nghĩ về bất cứ thứ gì.

Khoảng 10 phút sau khi Jo Minjoo rơi vào giấc ngủ. Màn hình điện thoại tối bỗng chốc sáng lên với tiếng thông báo.

NEW CookingGuru: Chắc chắn rồi. Quay trở về thời cậu còn trẻ. Mình cũng muốn chứng kiến khao khát theo đuổi con đường bản thân mơ ước của cậu.