God of cooking

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8047

Chương 4: Trở về bảy năm trước (2)

“Cửa sổ trạng thái”

[Jo Minjoon]

Kỹ năng nấu nướng: 5

Kỹ năng làm bánh: 4

Kỹ năng nếm: 6

Kỹ năng bày biện: 4

Anh đã có một vài suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy một thứ như thế này. Như thể cuộc sống của anh đã trở thành một trò chơi nấu ăn. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt với cảm xúc bối rối và ngỡ ngàng được một lúc, rồi quay về phía Lee Hyesun. Sau đó anh mở miệng.

“Cửa sổ trạng thái”

[Lee Hyeseon]

Kỹ năng nấu nướng: 3

Kỹ năng làm bánh: 0

Kỹ năng nếm: 4

Kỹ năng bày biện: 2

Những chỉ số trên khá là đáng buồn. Nhưng, Jo Minjoon nhớ lại rằng hầu như tất cả các món ăn mà Lee Hyeseon làm đều không ngon cho lắm. Điều đó lý giải tại sao chỉ số của bà ấy lại thấp đến vậy.

“……Cửa sổ kỹ năng.”

Anh lẩm bẩm như vậy để xem nó có xuất hiện không, và quả nhiên một màn hình chi tiết hơn được mở ra. Kỹ năng dùng dao, kỹ năng điều chỉnh nhiệt, hiểu biết và ẩm thực Hàn Quốc truyền thống, vân vân. Nhưng trong số các kỹ năng đó, có hai cái thu hút sự chú ý của Jo Minjoon.

[Hiểu biết và ẩm thực Ý] – Thành thạo 23%

Khi chuẩn bị pasta, pizza, súp ngọt, và những món ý khác, hiểu biết về nấu nướng của anh sẽ tăng lên.

Khi chuẩn bị các món ý, tỷ lệ thất bại sẽ giảm xuống.

Mặc dù khả năng này không khả thi cho lắm, việc chuẩn bị một món ăn vượt qua cấp độ của kỹ năng nấu nướng hiện tại là hoàn toàn có thể.

[Thái độ thực nghiệm của đầu bếp]

Thái độ thực nghiệm của đầu bếp được thêm vào công thức nấu ăn khi thử nghiệm một món ăn mới.

Khi cố gắng sáng tạo ra một món mới, tỷ lệ mở khóa công thức nấu ăn mới sẽ thấp.

Anh không phàn nàn gì về độ thông hiểu ẩm thực Ý của mình. Dường như mỗi khi anh tìm hiểu hay làm các món Ý, độ thành thạo sẽ tăng lên, và tuy vẫn chưa chắc chắn nhưng dường như có một hệ thống nào đó hỗ trợ anh về món ăn.

Anh cũng hiểu được tại sao mình không thành thạo ở thái độ thực nghiệm của đầu bếp. Vì đó là về thái độ của một người, và sẽ kỳ lạ hơn nếu ai đó có thể làm chủ thái độ của mình. Nhưng miêu tả về nó thì khá là mơ hồ. Tỷ lệ mở khóa công thức nấu ăn mới thấp. Phải chăng nó sẽ mở ra giống như cửa sổ trạng thái và kỹ năng? Hay nó sẽ hiện lên trong đầu anh? Và cụm từ ‘món mới’ cũng mơ hồ. Liệu đó là một món ăn mà chưa có ai nghĩ ra trước đây, hay món ăn mà Jo Minjoon chưa từng làm bao giờ.

“Cứ thử rồi sẽ biết thôi.”

Jo Minjoon mỉm cười. Anh từng chỉ là một đầu bếp học việc 30 tuổi hầu như không có kinh nghiệm nào. 23 tuổi. Không phải quá trẻ, nhưng cũng chưa muộn để thách thức con đường nấu ăn. Thậm chí 30 cũng chưa phải là muộn. Chỉ là anh hơi vội một chút, chỉ có vậy.

Nhưng thử thách đầu tiên mà anh phải đối mặt là cha mẹ mình. Sự nghiệp giáo viên của anh đã được ấn định sau khi anh tốt nghiệp, nên sẽ khó để có được sự cho phép của họ. Jo Minjoon suy nghĩ cẩn thận và nghĩ ra một kế hoạch. Bước đầu tiên là phải cho bố mẹ anh thấy trình độ nấu ăn của anh tốt tới đâu.

Vào lúc đó, thứ mà anh nghĩ tới là tên của một chương trình truyền hình. Đại đầu bếp Hàn Quốc. Anh thích nó tới mức không bỏ lỡ một mùa nào. Nếu tham gia vào chương trình đó, mặc dù anh không thể thắng được, nếu ít nhất anh đạt được thành tích tốt, bố mẹ anh vẫn sẽ công nhận anh tới một mức nào đó. Tuy nhiên…

“Chương trình đó có còn được chiếu không nhỉ?”

Nó bắt đầu được phát sóng ở Anh rồi tới Hoa Kỳ và sau đó tới Hàn Quốc. Jo Minjoon mở khóa điện thoại và tìm thông tin với từ khóa ‘Đại đầu bếp’. Đương nhiên, không có thông tin nào ở Hàn Quốc. Có thể họ sẽ có một thỏa thuận vào cuối năm và bắt đầu phát sóng vào năm sau.

“Chương trình đó không được rồi.”

Jo Minjoon thở dài và bắt đầu tìm kiếm. Anh tìm thông tin về những cuộc thi ở Hàn Quốc nhưng không có cái nào được tổ chức tử tế cả. Dù có tham gia vào một cuộc thi thì chưa chắc anh đã là người thắng cuộc. Trình độ mà anh có hiện giờ, không phải là tuyệt đối. Sau cùng, anh vẫn phải mài dũa kỹ năng nấu nướng của mình.

Sau hàng giờ đồng hồ tìm kiếm trên internet, Jo Minjoon kết luận rằng mình phải tham gia vào cuộc thi quốc tế.

Anh không có đủ tự tin để thắng cuộc, nhưng anh tự tin rằng mình sẽ vào được vòng chung kết. Bởi vì không phải là anh không có đủ trình độ để đi theo con đường của một đầu bếp.

Giá như bố mẹ anh có cái nhìn tích cực hơn về nấu ăn, nhưng họ chỉ coi nó như một công việc lao động chân tay. Đây không phải là thời điểm mà các phong trào nấu ăn nổ ra ở khắp nơi, nên để thay đổi điều đó, Jo Minjoon phải cho họ thấy rằng anh có đủ năng lực để nấu nướng. Và Jo Minjoon tin rằng để thay đổi điều đó, anh phải đạt được thành tích tốt ở cuộc thi.

Tuy nhiên, không có cuộc thi nào xứng tầm ở Hàn Quốc mà anh có thể tham gia. Những cuộc thi được công nhận đều có chủ đề chính là ẩm thực Hàn Quốc, và cả những cuộc thi theo nhóm. Nên anh không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm hiểu về các cuộc thi quốc tế.

Nên lựa chọn duy nhất mà anh còn, chỉ có một.

“……….Đại đầu bếp.”

Không phải Đại đầu bếp Hàn Quốc, mà chỉ có Đại đầu bếp. Cuộc thi Đại đầu bếp được tổ chức ở Hoa Kỳ. Có lẽ sẽ chính xác hơn khi gọi là nó một chương trình thay vì một cuộc thi. Điều quan trọng là Đại đầu bếp là cuộc thi dành cho đầu bếp nghiệp dư. Và không có cuộc thi dành cho đầu bếp nghiệp dư nào lại hấp dẫn bằng Đại đầu bếp.

Không chỉ ở Hoa Kỳ, Úc cũng nhận đơn đăng ký, nhưng đối với Jo Minjoon, cái được tổ chức ở Hoa Kỳ lại hấp dẫn hơn. Nếu có cùng một điều kiện, anh nghĩ rằng thay vì đi Úc, đi đến Hoa Kỳ sẽ thuận lợi hơn. Anh không có vấn đề gì với việc giao tiếp bằng tiếng Anh. Đã có lúc anh từng là một giáo viên tiếng Anh. Nếu không thể nói được một cuộc hội thoại thì chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?

“Chỉ có duy nhất một vấn đề.”

Cha mẹ. Nếu là về phí đi lại thì anh có vài khoản tiết kiệm trước khi đi nhập ngũ. Tuy nhiên nếu anh nói với bố mẹ rằng mình chuẩn bị sang Mỹ để tham gia vào một cuộc thi nấu ăn, đương nhiên là họ sẽ phản đối. Phải chăng anh phải nói với họ rằng mình chỉ đi du lịch? Anh bắt đầu cảm thấy chán nản.

Trước khi luân hồi, khi anh từ bỏ chức vụ giáo viên, bố mẹ anh đã tức giận tới mức họ muốn làm mọi cách để ngăn cản anh. Tuy nhiên họ không thể ngăn được bản tính cứng đầu của anh. Anh chỉ để lại cho họ một vết sẹo trong trái tim, nên ở cuộc sống này anh muốn chuyện đó tái diễn.

“Haizz… không còn cách nào khác.”

Anh phải giấu họ chuyện đó. Đó là cách yên ổn nhất. Trong lúc nghĩ về những thứ như vậy, anh tìm kiếm trên mạng thông tin về vé máy bay tới Hoa Kỳ. Anh nghe thấy tiếng ai đó gõ mật khẩu ở lối vào của căn nhà . Jo Minjoon tắt màn hình và đi ra phòng khách. Anh đã nghĩ đó là bố mình, nhưng người bước vào là em gái của anh, Jo Ara. Đồng phục học sinh của em để lộ làn da nâu rám nắng.

“Mẹ ơi, con về rồi ~. Ồ, oppa cũng ở nhà này.”

Vô số dòng cảm xúc trỗi dậy khi anh nhìn thấy em gái mình mặc đồng phục. Đó là bằng chứng cho thấy anh đã quay về quá khứ. Lee Hyeseon bước tới chỗ Jo Ara và nói.

“Này Ara, tới thử cái này đi. Anh con làm nó đấy.”

“Hửm? Cái này sao?”

Lee Hyeseon đưa Jo Ara món soufflé mà bà ấy đã đòi con trai mình làm thêm. Jo Ara miễn cưỡng cầm lấy thìa và thử một miếng. Cô ấy la lên với đôi mắt to tròn.

“Ngon quá tía má ơi! Không đời nào. Làm thế nào oppa có thể làm được món ăn này?”

“Phải không? Mẹ cũng khá bất ngờ sau khi thử nó.”

“Nói thật đi oppa. Đây là một loại đồ ăn liền nào đó, phải không?”

Jo Minjoon tặc lưỡi thay vì trả lời và nói với mẹ mình.

“Mẹ. Nếu mẹ thấy mệt thì liệu con có nên chuẩn bị luôn cả bữa tối?”

“Con sao? Con sẽ chuẩn bị bữa tối sao?”

Lee Hyeseon nhìn Jo Minjoon như thể đời nào chuyện đó có thể xảy ra. Và ngay bây giờ, dường như Jo Minjoon đang có thú vui nấu ăn và thử nghiệm này nọ, nhưng trông anh không giống như đang sẵn sàng chuẩn bị bữa tối. Không chỉ nấu ăn, mà những món anh làm ra ngon tới mức mà bà ấy không thể tin được vào mắt mình.

Tuy nhiên bà ấy không từ chối nếu anh tự nguyện xung phong chuẩn bị bữa tối phiền phức giúp bà, nên bà gật đầu và nói.

“Được rồi. Thử làm bữa tối đi. Hãy cùng nếm thử một vài món ăn do con trai mẹ làm nào.”

“… có ổn không vậy mẹ? Mẹ con mình có thể tin vào trình độ nấu ăn của oppa sao?”

“Con bé này… Nhìn vào cái bánh mà con đang ăn đi. Có vẻ như anh trai của con có năng khiếu trong việc nấu nướng.”

“Đúng là vậy nhưng…”

Jo Ara nhìn Jo Minjoon với ánh mắt không tin tưởng.

“Oppa, anh có thực sự tự tin vào trình độ nấu ăn của mình không?”

Jo Minjoon cười nhe răng và thì thầm với Jo Ara.

“Chẳng phải nó chắc chắn sẽ ngon hơn đồ ăn mẹ làm sao?”