Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7419

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 092 - Tập 19: Dị biệt (1).

Dịch: Lily - Biên tập: Bút Lông

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào Mũ Dokkaebi nên nhân lúc Bihyung đang bận đối phó với các tinh tọa, tôi tranh thủ xem ít giấy tờ để la liệt trên bàn.

[Báo cáo Xu hướng Dị biệt]

...Dị biệt?

Ngay khi tôi lật thử vài trang vì tò mò, mớ tài liệu biến mất như bụi phấn. Hẳn chúng không phải là tài liệu thực mà là một cơ sở dữ liệu được tổ chức lại thành hệ thống.

Bihyung quay về phía này.

- ...Ngươi đang làm gì đấy?

- Không có gì hết.

Nhận thấy ít bụi rải rác trên mặt bàn, Bihyung nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực. Rồi nó thở dài và mở miệng nói.

- Này, chúng ta ổn chứ hả?

- Sao thế? Giờ ngươi đang hối hận à?

- Đúng... Đúng thế đấy. Những tinh tọa tham gia kênh bằng cách này sẽ nhanh chóng rời đi thôi.

Các tinh tọa thoát ra sẽ trở về kênh Vòm Tokyo. Đến lúc đó, sự trả thù của Dokgak sẽ bắt đầu. Nhưng đó là sau này.

- Với cả, ban nãy ngươi còn nói dối nữa, ngươi định làm thế quái nào đây? Nhỡ ta đạt được hơn 10,000 lượt theo dõi thì sao? Hiện tại đã vượt 5,000 rồi.

Tôi im lặng nhún vai, còn Bihyung thì tiếp tục lải nhải.

- Khi ngươi ký hợp đồng với ta, không phải một trong các điều khoản là không chọn "nhà bảo trợ" nào à? Làm sao ngươi có thể nói thế dẫu có là ứng biến đi chăng nữa hả?

- Bằng cách nào đó rồi sẽ đầu xuôi đuôi lọt thôi. Ngươi cũng có thể hủy hợp đồng nữa này.

- Ta không được phép.

- Cái thằng này... Ta liều mạng mình vì ngươi nhưng đến chuyện này ngươi cũng không làm được á?

Mặt Bihyung tối sầm lại.

- Cái này...

Ừ thì, tôi đúng là thằng ngu khi trông chờ vào nó.

- Đừng lo, ta đã dự trù mọi thứ trong đầu rồi.

- ...Thật á?

- Ừ, vậy nên mau đưa ta vật phẩm đi. Dokgak không còn đây nữa nên quyền trao thưởng hẳn đã được chuyển sang cho ngươi rồi đúng không?

- Ồ, phải rồi.

Bihyung chậm trễ mở hệ thống ra thao tác.

Một lúc sau, một chiếc áo khoác trắng phấp phới hạ xuống trong không trung. Thiết kế chỉn chu của nó nom có vẻ đã được suy tính rất cẩn thận, không chỉ phù hợp cho chiến đấu mà còn thời thượng nữa. Tôi cầm lấy cái áo và kiểm tra túi áo trước nhất.

[Tùy chọn đặc biệt "Không gian" của "Áo khoác không gian đa chiều vô hạn" đã được kích hoạt.]

Lợi thế của cái áo khoác này nằm ở chỗ tôi có thể cất chứa vô số vật phẩm mà không cần đến kỹ năng “Trữ đồ”. Đây là vật phẩm hoàn hảo với tôi lúc này, bởi mấy món như “Giản Bình Nghi”, “Đông Y Bảo Giám” hay “Lò nướng ma thuật” đều rất cồng kềnh khó vận chuyển.

"...Nhưng nó có màu trắng, không giống ảnh trong catalog nhỉ?"

[Những màu khác đều đã hết hàng.]

Hết hàng. Vậy ngoài kia có bao nhiêu cái áo như thế này chứ?

[Ngươi không biết à? Đây là vật phẩm sản xuất hàng loạt.]

Như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi liền kiểm tra thông tin sản phẩm.

+

[Thông tin vật phẩm]

Tên: Áo choàng không gian đa chiều vô hạn phiên bản 1.1 (Sản xuất bởi Nhà Sản xuất Hàng loạt)

Cấp: SSS

Mô tả: Áo khoác được thiết kế riêng cho các quy hoàn giả. Mặc dù là một sản phẩm được sản xuất hàng loạt, nhưng nó đã nhận được đánh giá [Cấp SSS] bí ẩn. Xét đến những quy hoàn giả đặc biệt không thể kích hoạt cửa sổ thuộc tính, tùy chọn bổ sung "Không gian" đã được kích hoạt sẵn ở phần túi trong của áo. Tất nhiên, không gian không được rộng rãi lắm, xin hãy sử dụng cẩn thận.

+

Nhìn lại mấy lần vẫn thấy lạ. Không gian thì hữu dụng đấy, nhưng cái cấp SSS này là sao? Lại nói, Trái tim của Rồng Cổ Đại cũng là cấp SS...

[...Thật tình thì đều do ảnh hưởng của nhà sản xuất cả. Đó là một tinh tọa hùng mạnh.]

Tôi hiểu rồi. Dù sao thì "Nhà Sản xuất Hàng loạt" cũng là một tinh tọa nổi tiếng giữa các quy hoàn giả.

Thật lòng mà nói, dù rằng cái đánh giá này hơi bị nổ một tí, nhưng chắc chắn đây vẫn là một trong những vật phẩm tốt nhất có thể sở hữu vào thời kỳ đầu.

Đằng nào thì tôi cũng lấy được những gì có thể rồi.

[Quay về thôi.]

Bihyung búng tay và khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Trong nháy mắt, tôi đã trở lại mặt đất vững vàng. Han Sooyoung giật mình kinh hãi khi thấy tôi đột ngột xuất hiện từ trong không khí và vội vã lùi lại.

"Này! Nãy giờ anh chui đi đâu thế hả?"

"Tôi có chút chuyện thôi."

"...Ổn thỏa chưa?"

Đôi lúc Han Sooyoung có cái thói nói những lời thế này dù chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra cả. Là lòng tự tôn của một tác giả à? Tôi chỉ gật đầu.

"Đồ mới đấy à? Đệt, gato quá đi mất."

Cô nàng ngắm cái áo tôi đang mặc bằng cặp mắt ghen tị, rồi sang đến Yoo Junghyuk vẫn đang nằm ngay đơ. Mắt cô ta đảo qua lại liên tục giữa cái áo khoác đen của Yoo Junghyuk và cái áo trắng của tôi trước khi cất lời.

"Hai người mặc đồ đôi đấy hử?"

"...Chỉ là trùng hợp thôi. Cái thiết kế này phổ biến lắm."

[Tinh tọa "Ma tính Hỏa diệm Phán quan" vui sướng vì một nguyên nhân không rõ.]

[Một tinh tọa thích thay đổi giới tính mắt sáng lấp lánh.]

...Nghĩ kỹ thì có kha khá tinh tọa độc đáo đã tham gia kênh. Tinh tọa thích thay đổi giới tính là ai ấy nhỉ? Có người nào như thế xuất hiện trong "Bí kíp sinh tồn" à? Chắc là tôi phải tra lại sách sớm thôi.

[Tinh tọa "Ma tính Hỏa diệm Phán quan" kiểm tra tinh tọa thích thay đổi giới tính.]

Nói mới nhớ, tôi quyết định kiểm tra tình trạng của Yoo Junghyuk. May thay, hắn có vẻ đang hồi phục ổn thỏa. Hơi thở rất ổn định, và các vết thương đều đang liền lại.

"Nhanh lên thôi. Trước khi thằng cha này tỉnh lại."

Yoo Junghyuk đã ngất xỉu với hai tay nắm chặt lại. Không khó để tưởng tượng ra việc đầu tiên tên này sẽ làm khi hắn tỉnh dậy.

***

Tôi rời quận Gangdong với Han Sooyoung. Yoo Sangah, vốn giao phó cho một avatar của Han Sooyoung, đã được chuyển sang cho tôi. Cô ấy vẫn đang bất tỉnh vì kiệt sức.

Bọn tôi trở lại nơi trận chiến với Antinus đã diễn ra nhưng không thấy Lycaon đâu cả. Đến xác cũng không có nên chắc gã ta vẫn còn sống, song tôi không hiểu được vì sao gã không tìm đến tôi ngay lập tức. Bị mấy mảnh thiên thạch văng trúng như thế thì hẳn là thương tích nặng nề lắm.

Han Sooyoung nãy giờ cứ ngoái đầu lại mãi, lên tiếng hỏi.

"Chúng ta bỏ anh ta lại như vậy có ổn không đấy?"

"Ổn mà."

"Nhưng đó là Độc Hi đấy. Anh tin tưởng nổi à?"

Bọn tôi đã giao phó Yoo Junghyuk bất tỉnh nhân sự lại cho Độc Hi Lee Seolhwa.

"Độc Hi vốn không phải người xấu. Mấy chuyện kia đều là do Ký sinh trùng cả."

Trong khá nhiều vòng hồi quy khi không bị ảnh hưởng bởi thứ kia, Lee Seolhwa có danh hiệu "Y Tiên" chứ không phải "Độc Hi." Và có lẽ trong vòng hồi quy này cô ấy cũng sẽ được gọi là Y Tiên Lee Seolhwa.

- Xách thân anh đến phường Gaebong đi. Ở đấy có một doanh trại quân đội gọi là Đơn vị 5603; đến đấy rồi anh sẽ thấy có một anh lính tội nghiệp đang đợi mình.

Tôi chấp nhận lời khuyên của Yoo Junghyuk và thông báo vị trí của Lee Hyungsung nhận được qua [Góc nhìn của Độc giả Toàn tri] cho hắn. 

Có lẽ tôi đã quá kiêu ngạo khi cố tự mình bồi dưỡng tất cả các đồng đội. Cho dù tôi có là một độc giả toàn vẹn hay gì đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ có một cái xác thôi, thời gian và thông tin mà tôi có thể sử dụng là hữu hạn.

Vậy nên, huấn luyện viên phù hợp với Lee Hyungsung lúc này là Yoo Junghyuk chứ không phải tôi.

"Đói quá. Cô có muốn ăn thứ kia không?"

Tôi chỉ về phía giống thực vật mọc quanh mấy tòa nhà cao tầng.

[Quái vật cấp 7 "Yanaspleta" đang nhìn bạn.]

Khi con mắt hình hoa hướng dương khổng lồ quay sang nhìn lại, Han Sooyoung hỏi với vẻ hãi hùng.

"...Ăn thứ đó á?"

"Còn gì khác nữa đâu nên đành phải ăn nó thôi. Theo “Bí kíp sinh tồn” thì nó ngon phết đấy. Với cả, nó vẫn chưa trưởng thành nên dễ săn hơn nữa."

"Eo ôi..."

Han Sooyoung trưng ra vẻ mặt chán ghét ghê lắm nhưng vẫn sớm bắt đầu triệu hồi avatar ra. Bọn tôi nhanh chóng chặt gãy thân cây và mọi xúc tu đang vung tới tấn công. Rất nhanh sau đó, cây Yanaspleta đã mất hết kết nối với bộ rễ và nhắm nghiền mắt lại.

Một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình đã trở nên khá mạnh. Bất kể sức mạnh này có vẻ cỏn con đến cỡ nào đi chăng nữa, nó vẫn đủ để hạ gục một thực vật cấp 7 dễ như bỡn.

"Han Sooyoung, cô có ăn luôn không?"

"...Không biết nữa."

"Vậy tôi nấu nhé."

Tôi bắt tay vào nấu cây Yanaspleta theo cách được tả trong "Bí kíp sinh tồn." Cắt phần thân cây cứng ngắc ra và nạo vỏ đi, rồi rắc ít muối thảo dược lấy từ tiệm tạp hóa gần đó vào.

Bên dưới lớp vỏ là phần thịt hồng nhạt tươi ngon khá giống thịt cua đúng mùa. Mắt Han Sooyoung sáng rỡ lên.

"Cái quái gì thế này? Đây là thực vật đúng không?"

"Đúng rồi."

"Ăn nó như salad có được không?"

"Tất nhiên là không. Tôi sẽ nướng nó lên."

Tôi phạt lấy ít cành từ cây cối xung quanh, xiên thịt cây Yanaspleta thành từng xâu rồi bỏ chúng vào [Lò nướng ma thuật]. Mặc dù đã chỉnh mức lửa vừa nhưng món này cũng tốn kha khá thời gian để nấu vì nguyên liệu là thực vật cấp 7. Khi phần thịt chín tới, tôi lật thêm vài lần nữa và xát thêm muối thảo dược vào.

Sau một lúc, mùi thịt nướng thơm lừng bắt đầu tỏa ra ngào ngạt.

"Uầy, thơm nức mũi thế?"

"Từ từ đã, chưa ăn được đâu."

Tôi chặn cánh tay đang thò vào lò lại và đưa cô nàng tách trà đang được hâm nóng bên cạnh.

"Uống cái này rồi hẵng ăn."

"Hả?"

"Nước cốt từ thân cây đấy. Cô phải uống cái này xong mới ăn thân cây Yanaspleta được."

Han Sooyoung cầm lấy tách trà với vẻ ngờ vực. Nhưng rồi vẻ mặt cô nàng thay đổi thành cảm động khôn cùng. Han Sooyoung uống cạn ly nước cốt và bắt đầu ngấu nghiến phần thịt không chút nao núng.

"Ăn từ từ thôi."

"...Không đùa tí nào. Anh biết nấu ăn ghê đấy."

"Chắc là chỉ trong một thế giới bị huỷ diệt thôi."

Tôi mỉm cười chua chát trong khi cô nàng trông như một đứa nhóc năm tuổi đang vừa lẩm bẩm vừa phồng mang trợn má nhồi đồ ăn vào miệng.

[Một vài tinh tọa thích nấu ăn tỏ ra tò mò về tài nấu nướng của bạn.]

[Một vài tinh tọa thích tiến triển thần tốc và bạo lực đang phàn nàn.]

[Tinh tọa "Tù nhân của Vòng Kim cô" cười khẩy và bảo hãy xem tiếp đi.]

Còn một tuần nữa là kịch bản thứ năm sẽ bắt đầu.

Với hai tai ương - "Tai ương Hỏa ngục" Hỏa Long và "Tai ương Nghi vấn" Myung Ilsang - đã được xử lý, mọi chuyện đang tiến hành rất trơn tru. Yoo Junghyuk sẽ sớm tỉnh lại và bắt đầu tấn công tai ương phía tây với Lee Hyunsung, và Lưu Lãng Vương sẽ giải quyết phía bắc.

Hiện tại, thứ duy nhất cần dè chừng là "tai ương trung tâm."

Tôi cầm một xiên Yanaspleta lên và nhìn sang Yoo Sangah vẫn đang bất tỉnh.

"Cô Yoo Sangah."

Tôi hoa mắt à? Khóe miệng của người đáng lẽ đang bất tỉnh nhân sự, Yoo Sangah, hơi giật giật.

"Tôi biết cô tỉnh rồi. Lại đây ăn cùng nhau đi."

"..."

"Cô mà không dậy là tôi ăn hết đấy nhá."

Yoo Sangah không động đậy gì.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bụng réo ùng ục vang lên đâu đây.

"Chắc cô vẫn đang ngủ rồi. Vậy bọn tôi xơi hết nhé. Ôi, ngon nuốt lưỡi luôn."

"...Này, chờ chút nào!"

Với giọng nói lí nhí, Yoo Sangah nhích dậy từ chỗ nằm. Rốt cuộc thì không đời nào cô ấy có thể nằm yên khi mùi thịt cứ thơm phưng phức.

Yoo Sangah đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng vào ban ngày rồi, chẳng trách cô ấy lại đói cồn cào.

Tôi liếc sang Han Sooyoung, người vẫn đang say mê và đồ ăn vào miệng.

"Này. Cô ăn nhiều lắm rồi đấy, đứng dậy đi."

"Tại sao cơ?"

"Cô hỏi vì không biết thật đấy à?"

"...Ui giời. Làm người ta khó chịu ghê nha. Thôi được rồi."

Có lẽ Han Sooyoung biết Yoo Sangah đã tỉnh dậy rồi. Cô nàng hẳn cũng biết bản thân chính là lý do Yoo Sangah không động đậy. Cứ theo hướng này mà nghĩ, cô ta đúng là một người tồi tệ thật.

"Tôi sẽ đi loanh quanh một chút. Đừng có ăn hết, nhớ chừa lại một ít đấy. Hiểu chưa hả?"

Han Sooyoung làu bàu và biến mất vào bóng đêm, miệng vẫn ngoạm một xiên thịt.

Chỉ khi cô nàng đã đi khuất mắt hoàn toàn, Yoo Sangah mới chậm rãi tiến lại gần.

Tách, tách.

Xiên thịt đặt trên mặt lò nướng ma thuật lách tách vài tiếng nghe rất ngon miệng. Tôi nhặt một xiên đưa cho Yoo Sangah trong lúc cô nàng vẫn còn chần chừ. Yoo Sangah nhận lấy nó. Cô cắn thử một miếng, rồi lại thêm miếng nữa.

Yoo Sangah ăn xiên thịt chậm vô cùng, gần như không hé miệng là bao.

"...Ngon quá."

Mắt cô ấy ngấn nước mắt. Ai có thể nhìn cô ấy vào lúc này và nhớ đến cô gái cầm dao găm lúc ban ngày chứ.

"Ăn từ từ thôi."

Dẫu vậy, cặp dao đeo bên hông cô chính là bằng chứng cho thấy cảnh tượng ban ngày không phải là mơ.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi sự hủy diệt bắt đầu. Cảm giác như đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi.

Yoo Sangah ăn phần thịt xiên của mình mà không nói thêm lời nào; nhìn cô ấy ăn như vậy, thỉnh thoảng tôi cũng gặm lấy một ít.

Mấy xiên thịt vẫn ngon lật trời. Cứ như thể nó mang mùi vị không thuộc về thế giới này vậy...

Ngắm ngọn lửa bập bùng trong lò, Yoo Sangah lẩm bẩm.

"...Đây đều là thật ư."

"Có lẽ thế."

"Không thể quay trở lại được nữa rồi phải không?"

"Tôi nghĩ vậy."

Đôi bàn tay run lẩy bẩy của Yoo Sangah thật đáng thương. 

Một đôi tay từng giết người.

Để tồn tại, chúng đã tước đi sự tự do của người khác.

Yoo Sangah che mắt mình lại bằng chính đôi tay đã nhuốm đầy máu tươi. Bờ vai cô ấy run lên bần bật. Có lẽ chút niềm tự tôn cuối cùng của cô đã ngăn không cho một tiếng nức nở nào thoát ra.

"Không phải lỗi của cô mà."

Tôi không biết lời mình nói có an ủi được chút nào hay không. Bởi vì tôi không thấy được trái tim của Yoo Sangah.

Yoo Sangah bắt đầu khóc lớn. Nước mắt không ngừng rơi xuống vệ đường, và những xiên thịt còn lại đổ hết xuống sàn.

Không rõ cô ấy đã khóc bao lâu nữa. Từng chút một, tiếng khóc của cô dần dịu đi.

Phần thân của thực vật cấp 7 Yanaspleta có hiệu quả an thần rất mạnh nếu hấp thụ mà chưa uống nước cốt.

Tôi chăm chú nhìn Yoo Sangah đã say ngủ một lúc, rồi cất tiếng như đang nói chuyện với bản thân.

"Thật sự không phải là lỗi của cô đâu."

Những lời này là dành cho Yoo Sangah.

"Vậy là..."

Đồng thời, nó cũng chẳng dành cho Yoo Sangah.

"Tôi ước gì tôi có thể thư thả trong việc tiết lộ danh tính của cô ấy, các người thì sao?"

Giữa thành phố đổ nát, đôi khi ta có thể nghe thấy tiếng kêu của quái vật hoang dã rải rác vọng lại. Tôi nhìn Yoo Sangah và nói tiếp.

"Định giả vờ mãi phải không?"

"..."

"Tôi không biết các người theo dõi tôi để làm gì, nhưng nếu đã quan sát tôi rồi thì mấy người hẳn cũng biết nhỉ?"

“Tín Niệm Bất Diệt” bừng lên trắng toát trong đêm tối.

"Để đạt được mục tiêu, tôi sẽ không chần chừ trước bất kỳ điều gì."

Lưỡi kiếm lặng lẽ chạm khẽ vào cần cổ trắng ngần của Yoo Sangah.

"Vậy nên tốt hơn hết là mau mở miệng đi. Trừ khi các người muốn thấy hóa thân quý giá của mình bị giết chết."

Kể từ giờ, đây là một trò chơi so gan.

Tôi chờ một lúc, rồi bắt đầu đẩy kiếm sát vào cổ Yoo Sangah từng chút một. Lưỡi kiếm cắt vào cổ cô nàng một vết khoảng 1cm, và máu bắt đầu rỉ ra ngay lập tức.

Và rồi, Yoo Sangah đột ngột mở mắt ra.

[Kỹ năng đặc biệt "Bức tường thứ tư" đã giảm bớt cú sốc tinh thần.]

Tôi bị một cơn gió thốc văng xa ra khỏi cơ thể Yoo Sangah.

 Ầm ầm!

Đó là một sự hiện diện kinh hoàng khiến tim tôi đau thắt lại. Một vầng sáng rực rỡ tỏa ra từ cơ thể Yoo Sangah. Tôi thấy đôi đồng tử đã bạc phếch của cô nhìn lại về phía mình. Bóng của một tinh vân xa xôi lơ lửng trong đôi mắt ấy. Rồi một giọng nói rền vang như sấm dội lại trong đầu tôi.

[Con người hèn mọn.]

Tôi mỉm cười, quẹt máu hộc ra trên môi đi.

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Đám tinh tọa chết tiệt của Olympus.