Dịch: Luna - Biên tập: Bút Lông
[Tinh tọa "Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan" đang đánh giá thành ý của bạn.]
[Tinh tọa "Mưu lược gia Bí mật" dường như đang khó chịu.]
[Tinh tọa "Tù nhân của vòng Kim Cô" tỏ vẻ bực bội ra mặt.]
[Tinh tọa "Tù nhân của vòng Kim Cổ" muốn biết rằng có thật là bạn muốn chuyển kênh hay không.]
Dokgak cười như thể vừa nghe được điều gì hài hước lắm.
“Một cây cầu?”
“Để nối kênh của ngươi với ta.”
“Thế thì chẳng phải sẽ xuất hiện liên kết kênh trùng lặp ư?”
“Không sao cả. Như vậy thì các tinh tọa mới có thể nhanh chóng chuyển kênh thông qua ta, đỡ rắc rối hơn nhiều đúng không nào?”
“Hừm, đúng vậy. Thú vị đấy.”
“À phải, có chuyện này ta hơi tò mò một chút.”
“Hửm, chuyện gì?”
“Khán giả theo dõi kênh của ngươi là những tinh tọa nào vậy? Trước giờ ta mới chỉ thấy lên kênh vô danh như của Bihyung đây nên cũng tò mò muốn biết kênh lớn trông như thế nào. Có thể cho ta tham quan trước được không?”
Tôi cố ý liếc Bihyung một cách đầy khinh miệt, trông nó có vẻ bị tổn thương ra mặt. Dokgak thấy vậy thì cười đắc thắng.
“Bihyung à, ngươi ký hợp đồng với một gã hóa thân được quá đấy chứ. Tất nhiên, từ giờ hắn không phải là của ngươi nữa rồi.”
Dokgak đưa tay thực hiện một loạt thao tác trên không trung để vận hành hệ thống.
“Được rồi. Để ta cho các ngươi biết thế nào là phố lớn.”
Chốc lát sau, tựa như bị người ta cắm dây nối vào người vậy, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được rằng có một sợi dây liên kết tiếp nối tôi với một nơi nào đó chưa xác định.
Tôi chậm rãi chớp mắt, bắt đầu cảm nhận được vô số ánh nhìn.
Môt, hai, ba, bốn,... Tóc gáy tôi dựng hết cả lên. Cảm giác này khác xa lúc ở kênh của Bihyung. Tôi có thể nhận thấy sự tồn tại của họ chỉ thông qua ánh mắt bọn họ nhìn tôi.
Vi diệu thật đấy. Hóa ra kênh của dokkaebi nắm giữ Vòm Tokyo là như vậy sao?
“Thấy sao? Đây là sân chơi mới mà ngươi sẽ gia nhập đấy.”
Hình như khán giả không chỉ có mỗi tinh tọa của Nhật Bản. Trời đất, lẽ nào tinh tọa ở các lục địa và các thế giới khác cũng thường xuyên theo dõi kênh của cha nội này hay sao vậy?
Nếu tôi ký hợp đồng với một kênh như thế này thì không biết sẽ bỏ túi được bao nhiêu xunhỉ? Thật sự là nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
“Ôi trời đất ơi, hoành tráng ghê...”
“Vậy chuyện hợp đồng...”
“Ta muốn chào bọn họ một tiếng trước, có được không?”
“... Cứ tự nhiên.”
Dokgak có vẻ bất mãn, nhưng cuối cùng nó vẫn đồng ý với yêu cầu của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, rồi cất tiếng gọi. “Các tinh tọa của Vòm Tokyo, tôi nói quý vị có nghe rõ không?”
[Một số tinh tọa không ưa Bán đảo Triều Tiên đang nhìn về phía bạn.]
“Tôi đoán vài người trong các vị cũng đã nghe về tôi. Tôi là Kim Dokja, người đập tan Ngai vàng Tối thượng rồi trở thành “Vua của Thế giới không vua”. Xin hãy lưu ý rằng tới giờ tôi vẫn chưa có nhà bảo trợ... Ừm, đúng vậy đấy. Hy vọng nhận được sự quan tâm của quý vị trong tương lai.”
[Các tinh tọa của Khu vực Tokyo đang lắng nghe bạn.]
Tôi mới giới thiệu ngắn gọn về bản thân như vậy mà đã có vài tinh tọa tìm cách liên lạc với tôi thông qua tin nhắn gián tiếp của hệ thống rồi. Tốt tốt. Khởi đầu như vậy cũng ổn đấy chứ.
“À phải, nhân dịp liên kết kênh, tôi muốn tổ chức một sự kiện nho nhỏ. Có thể coi đây là một hoạt động giao lưu Hàn Nhật cũng được... Nếu quý vị cảm thấy hứng thú với hoạt động này, xin hãy đăng nhập vào kênh #BI-7623 ngay bây giờ. Tôi sẽ rút thăm trong số những người đến sớm và chọn ra một vài người để thưởng xu...”
Phụt một cái, kết nối tới kênh phát sóng đã bị ngắt.
Tôi mở mắt ra thì thấy Dokgak đang nhìn chòng chọc vào mình.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
“Làm gì là làm gì? Tổ chức hoạt động kỷ niệm thôi mà.”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Chán sống rồi đấy à? Tinh tọa ở kênh của ta sao có thể bị thủ đoạn câu kéo thấp kém như vậy lừa được cơ ch...”
Thích chơi thì ông đây cũng chiều. Ai bảo ngươi cắt lời ta ngay lúc bọn họ bắt đầu thấy hứng thú cơ chứ.
Dokgak đã bắt đầu biến sắc.
“Chờ đã, hỡi các tinh tọa. Các vị đi đâu vậy?”
Tình thế dần dần thay đổi. Số lượng các tinh tọa xuất hiện trên kênh của Bihyung đang tăng lên từng chút một.
[Một số lượng lớn tinh tọa đã vào kênh #BI-7623.]
[Kênh đã thăng cấp.]
Tôi cười nói.
“Đông vui quá, cảm ơn quý vị. Quý vị đến để tham gia hoạt động phải không?”
[Tinh tọa "Tù nhân của Vòng Kim Cô" cảm thấy khó chịu với các tinh tọa đang dồn dập xuất hiện.]
[Tinh tọa "Hải quân Chiến thần" cảm thấy phẫn nộ vì sự xuất hiện của các tinh tọa thù địch.]
“Ơ kìa, đừng gây. Tôi mời các vị đến đây có phải để chọi nhau đâu.""
[Tinh tọa thích sử dụng kiếm của Muramasa đang giục bạn mau chóng tiến hành rút thăm trúng thưởng.]
[Các tinh tọa muốn biết thêm về hoạt động thưởng xu.]
“Kiên nhẫn nào các vị, chốc nữa tôi sẽ làm liền. Nhưng các vị nghĩ mà xem, vội vội vàng vàng kiếm vài xu lẻ làm gì? Không có hóa thân thì cũng đâu có chỗ cho các vị đập tiền, phải không nào? Cứ thong thả, rồi đâu sẽ có đó.”
[Một vài tinh tọa đang nhìn bạn bằng ánh mắt bất mãn.]
“Tôi mạn phép lặp lại lần nữa cho những vị nào ban nãy chưa nghe được. Tôi là Kim Dokja, chưa có nhà bảo trợ. Tôi là người chiến thắng trong cuộc chiến vương vị và là người thành công ngăn chặn hai tai ương trước khi chúng diễn ra. Các vị có lật tung Trái Đất lên thì cũng khó mà tìm được hóa thân nào mạnh hơn tôi, khỏi bàn đến hóa thân mạnh hơn tôi mà còn chưa có nhà bảo trợ. Tuy nhiên là chính tôi cũng khó có thể duy trì được tình trạng này để đi tiếp các kịch bản về sau... ”
Dường như Dokgak đã nhận ra tính toán của tôi, sắc mặt nó thoáng chốc tái xanh.
“Chờ đã! Ngươi…!”
Tôi cười gằn.
Thao túng à?
Được thôi, để ta cho ngươi biết thế nào là "thao túng".
“Vòm Seoul chuẩn bị bước vào kịch bản chính thứ năm. Tôi nghĩ những người có đầu óc đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Vâng, đúng như các vị nghĩ đấy. Hoạt động ưa thích của các vị sẽ sớm quay trở lại trong thời gian tới.”
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là kịch bản mới sẽ được khởi động. Trước khi bắt đầu “kịch bản tai ương” này, một sự kiện đặc biệt sẽ được tổ chức: Đó là Yến tiệc quy tụ tất cả các tinh tọa thuộc Tinh Hà.
Như vậy nghĩa là sự kiện “Lựa chọn nhà bảo trợ” lần thứ hai sắp diễn ra rồi.
Tôi tiếp tục nói. “Vậy nên để ăn mừng, tôi muốn tổ chức một hoạt động đặc biệt. Tính đến ngày sự kiện “Tuyển chọn nhà bảo trợ” được tổ chức, nếu số lượng người đăng ký kênh này chạm mốc 10,000 người…”
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” đang nuốt nước miếng.]
“Tôi sẽ chọn một trong số các Tinh tọa ở đây làm đối tác của mình.”
[Tinh tọa “Mưu lược giả Bí mật” đang nhìn bạn đầy hứng thú.]
“Tôi không cần biết tinh tọa đó là nam hay nữ, đến từ đâu, thuộc chủng tộc nào. Tôi cũng không quan tâm vị ấy mạnh hay yếu, nổi danh hay không. Ai cũng được cả, điều duy nhất tôi yêu cầu là người được chọn phải đủ nhiệt huyết để cùng tôi đi tới hồi kết của câu chuyện chết tiệt này.”
[Tinh tọa “Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu” lau mồ hôi trên trán.]
“Ai cũng được, tôi sẽ chờ. 10,000 người đăng ký, các vị đã nhớ kỹ chưa? Xin hãy thông báo tin này thật chính xác cho các tinh tọa khác nữa nhé.”
“Gượm đã! Xin chờ một chút! Các vị!”
Dokgak la lên, nhưng đã quá trễ.
Một bên là giọng the thé chói tai của Dokgak, một bên là kênh tin tức nhảy thông báo liên tục vì tin nhắn gián tiếp được gửi đến cuồn cuộn không ngừng.
Quá nhiều thông tin đổ dồn đến cùng một lúc khiến tôi ong cả não.
Không rõ tình trạng đó kéo dài đã bao lâu, vẻ mặt Dokgak chuyển từ ngơ ngác hỏn lọn sang rắn đanh vì tức giận. Dường như đã hạ quyết tâm, nó quay sang trỏ vào mặt tôi.
“Hóa thân Kim Dokja, hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Rồi xong, tôi biết ngay là sẽ thế này mà.
Tôi cười giả đò thong dong. “Còn bao nhiêu tinh tọa đang chứng kiến thế này, ngươi không sợ phải gánh hậu quả à?”
“Đừng coi thường chủ nhân của Vòm Tokyo!”
Mặt mũi Dokgak tràn ra vẻ giận dữ và mất kiên nhẫn. Chết tiệt thật.
“Ngươi nghĩ rằng ta không gánh nổi độ hợp lý khi giết một con kiến như ngươi chắc?”
Dokgak hời hợt búng tay, điệu bộ chẳng khác nào đang phất bay một con bọ.
Tách!
Tia lửa điện xuất hiện bao vây lấy tôi. Đây chính là tuyệt chiêu “Vỡ bong bóng” của Dokgak.
Dòng điện chui vào cơ thể, không ngừng thổi phồng tôi lên như một quả bóng rồi khiến tôi nổ tung. Nội tạng tôi vỡ tan thành mảnh vụn, từng phần cơ thể hóa thành tro bụi phân tán khắp vũ trụ.
Thông thường thì diễn biến tiếp theo sẽ là như vậy.
“… Chuyện gì thế này?”
Tách!
Nó thử lại lần nữa.
Tách!
Dokgak búng ngón tay thêm hai lần, nhưng tôi vẫn chẳng hề hấn gì cả. Chốc lát sau thì cả tia lửa điện cũng biến mất luôn.
“Th-thế này…” Dokgak hoảng hốt nhìn ngón tay của chính mình. Nhưng mà, nó chẳng hiểu gì cả: Vấn đề không nằm ở tay của nó.
Tôi bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Ngay lúc ấy, có bóng đen khổng lồ đổ xuống từ phía sau, khiến tầm nhìn trước mặt tôi tối sầm xuống.
“Này. Tên dokkaebi kia.”
“Cái bóng” cất tiếng. Tôi lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy, kẻ đó đang bảo vệ tôi. Thực ra thì cũng dễ hiểu thôi: Kẻ có khả năng ngăn chặn một dokkaebi vận dụng hệ thống phải là kẻ cũng có quyền sử dụng hệ thống – một dokkaebi khác.
“Khoe khoang sức mạnh vui thế cơ à?” Đây là lần đầu tiên tôi được nghe giọng thật của Bihyung.
Dokgak kinh ngạc đến mức lắp bắp, “S-sao ngươi lại s-sử dụng được “Khống chế văn tự”…?”
“Hửm, cái này ấy hả? Ta thích thì ta chặn thôi?”
Dokgak bấy giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt nó đỏ bầm như gan heo vì phẫn nộ. “Ngươi chỉ là một con dokkaebi hạ cấp mà thôi… Bihyung! Sao ngươi dám hỗn xược với ta như vậy!”
“Hạ cấp thì làm sao? Chủ kênh nhiều người đăng ký như ngươi cũng chỉ là dokkaebi hạ cấp thôi, có gì mà tinh tướng.”
“Đó là bởi ta cố ý ghìm lại không thăng cấp! Ngươi lấy đâu ra lá gan mà dám trả treo chủ nhân Vòm Tokyo hả?”
“Vòm Tokyo? Ừ, Vòm Tokyo thì đỉnh rồi. Ai chẳng biết Vòm Tokyo có nhiều tinh tọa xịn xò theo dõi.”
Bihyung tiến về phía Dokgak. “Nhưng mà, sao ngươi lại bé tí thế này?”
Tại sao vậy nhỉ?
Bề ngoài của cả hai vẫn như cũ, nhưng vóc dáng Bihyung bây giờ phải bự gấp mấy lần so với Dokgak, nhìn cái bóng của Bihyung là biết. Nói vậy thì, năng lực của một con dokkaebi tỉ lệ thuận với số lượng khán giả theo dõi kênh của nó.
Dokgak hoảng loạn, lập cập lùi bước. “S-sao có thể?”
“Lúc nãy ngươi gáy to lắm cơ mà? Cái gì nhỉ? Ta thao túng diễn biến các kịch bản chơi để thu lợi bất chính chứ gì?”
Cái bóng của Bihyung vươn cánh tay đen sì ra xách cổ Dokgak lên như xách một con gà. “Thằng chó đi giật hóa thân của người khác…. bộ ngươi học đạo đức từ ông già hai bướu* đấy hả?”
“Ng-ngươi… Ta mà có làm sao th-thì… ngươi cũng… đ-đừng hòng được yên thân!”
“Bố mày đéo quan tâm!” Cái bóng của Bihyung siết chặt cánh tay, làm cơ bắp gồ cả lên. “Cút về Andromeda giũa lại cái nết đi!”
Vèoooo!
Cái bóng quẳng Dokgak lên không trung, nó lao đi như một viên đạn, xuyên thủng cả kết giới bao trên tầng trời Seoul rồi phi vút về phía vũ trụ xa xăm.
Vì Dokgak là dokkaebi nên chỉ vậy thôi thì chưa thể giết chết được nó, nhưng có lẽ cũng đủ khiến nó tởn một thời gian dài. Bihyung thở hắt ra, có vẻ đã hả giận.
Chậc, tí thì chết.
Bấy giờ tôi mới thả lỏng cơ cổ gồng cứng đờ từ nãy, bước đến cạnh Bihyung. Sau khi kênh thăng cấp, nhìn Bihyung có gì đó hơi lạ lẫm. Tôi vừa ngượng ngùng quay sang nhìn nó thì thấy nó đang trợn đôi mắt ngơ ngác ngó tôi.
Tôi chẳng biết vẻ mặt lúc này của Bihyung là đang cười hay đang khóc nữa. Có lẽ lúc một con dokkaebi đang phấn khởi chết đi được thì sẽ có biểu cảm khóc dở mếu dở như vậy chăng?
“Ngươi có biết ta đang nhìn thấy gì không?”
Tôi không biết, nhưng cũng đoán được phần nào. Chắc cũng không khác những gì tôi đang thấy lắm.
[Kênh đã thăng cấp.]
[Kênh đã thăng cấp.]
[Kênh đã thăng cấp.]
.
.
.
[Một tinh tọa yêu quý Bán đảo Triều Tiên mong muốn trở thành nhà bảo trợ của bạn.]
[Một tinh tọa có nguyện vọng hòa giải những bất đồng mà lịch sử để lại mong muốn trở thành nhà bảo trợ của bạn.]
[Một tinh tọa có sở thích hoán đổi giới tính đang tự hỏi mục đích thật sự của bạn là gì.]
[Một tinh tọa đam mê các tiểu văn hóa cảm thấy hứng thú với bạn.]
Thông báo tin nhắn được gửi đến tới tấp khiến lỗ tai tôi và Bihyung như muốn mọc kén.
Giờ, sân khấu của tôi đã mở rộng ra toàn thế giới.
(*) Chuyện ông già bướu: Trong trong một làng núi xa xôi có một ông già hiền hậu, có một cục bướu to ở dưới cằm. Như thường lệ, hằng ngày ông thường đi vào rừng để kiếm củi. Nhưng vào ngày hôm ấy, do gánh củi nặng mà trời lại nhá nhem tối nên ông không quay về nhà nổi. Ông đành trú vào một túp lều xiêu vẹo bên đường. Để quên đi nỗi sợ, ông nằm ca hát một mình. Bỗng ông nghe có tiếng nói vọng lại. Ông bật ngồi dậy và nhìn ra ngoài thì thấy một bầy dokkaebi (yêu tinh). Ông vô cùng sợ hãi nhưng bầy dokkaebi thích tiếng hát của ông nên yêu cầu ông ở lại. Vì thế, ông già đành ở lại ca hát vui đùa với chúng. Đến sáng, lũ dokkaebi phải về hang. Nó thích giọng hát của ông nên hỏi bí quyết là gì. Lũ dokkaebi nhìn vào ông và tưởng là bí quyết hát hay là từ cục bướu to. Ông già cũng đành nói lừa bọn chúng. Không ngờ, tên đầu sỏ trong bầy dokkaebi đã lấy cục bướu của ông và đổi cho ông nhiều vàng bạc châu báu. Từ đó, ông mất đi cục bướu và trở nên giàu có. Tin đồn lan sang làng bên, ở đấy cũng có một ông già có cục bướu dưới cằm. Vì bản tính tham lam và cũng vì muốn mất đi cục bướu nên ông già tham lam đã bắt chước đi vào rừng như ông già hiền hậu. Cuối cùng, ông già tham lam cũng gặp được bọn dokkaebi và đòi đổi cục bướu để lấy vàng bạc. Do hôm trước cục bướu của ông già hiền hậu vẫn không phát ra tiếng hát nên bọn dokkaebi tức giận quăng trả lại vào mặt ông già tham lam thêm một cục bướu nữa. Thế là, ông già tham lam không những không có tiền bạc mà còn phải nhận tới hai cục bướu trên mặt.