Dịch: Rose - Biên tập: Bút Lông
Bọn tôi sẽ vào bí cảnh ẩn, nhưng không phải vì Tứ Dần Trảm Tà Kiếm. Yoo Sangah và Lee Gilyoung ngay lập tức hiểu ý tôi.
"Anh định cướp cờ của bọn họ."
"Và rồi sau đó mình có thể giết sạch chúng."
Mặc dù hai người có hai cách hiểu khác nhau. Yoo Sangah kinh ngạc nhìn Lee Gilyoung. Điều buồn cười là Lee Gilyoung nhìn lại Yoo Sangah với vẻ thất vọng.
"Anh, để em ra đòn kết liễu nhé."
Thằng nhóc này... Chưa gì nó đã phát hiện việc tôi không thể trực tiếp giết người rồi.
[Kỹ năng đặc biệt "Danh sách Nhân vật" đã được kích hoạt.]
[Nhân vật này không được đăng ký trong "Danh sách Nhân vật".]
[Đang thu thập thông tin về nhân vật này.]
Vẫn không tra được thông tin của Lee Gilyoung. Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Yoo Sangah. Cô ấy hết nhìn Lee Gilyoung rồi lại nhìn tôi, cuối cùng lại ủ rũ cúi đầu. Tôi nói với Lee Gilyoung.
"Em thích làm gì thì làm."
Tôi biết Yoo Sangah đang lo lắng điều gì. Lee Gilyoung thậm chí còn chưa lên cấp hai. Nhưng cô ấy cũng nên hiểu, những quy tắc đạo đức chúng ta từng biết đã trở nên vô nghĩa trong thế giới này.
"Nhưng đây không phải chơi đâu đấy. Em phải cẩn thận."
"Vâng ạ. Anh khỏi lo."
Nghe câu đáp đầy tự tin của Lee Gilyoung, tôi giấu lá cờ sau lưng vào trong ống tay. Cho tới giờ, cờ là món mồi nhử hiệu quả để dụ các vị vua nhỏ. Nhưng từ giờ trở đi, nó sẽ chỉ là vết máu thu hút những kẻ đi săn mà thôi. Trên một chiến trường nơi các vị vua là con mồi, oang oang rằng mình là vua sẽ chẳng đem lại lợi lộc gì cho tôi cả.
Giọng của con dokkaebi trung cấp vang lên.
[Hú hú, mọi người đều đang làm rất tốt đấy! Nhưng có vẻ nhiều người đang chơi kịch bản ẩn quá nhỉ, thế thì còn gì là "ẩn" nữa?]
Đúng là thứ trơ trẽn. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, để trơ mặt được như nó chắc chẳng dễ dàng gì.
[Có vài người đã hoàn thành được điều kiện của "Phẩm chất thứ nhất". Đúng là hấp dẫn y như ta nghĩ.]
Vậy là có một vị vua đã đạt được cờ đen. Hẳn là một trong Thất Vương.
[Một chút nữa thôi thì điều kiện của "Phẩm chất thứ hai" sẽ được công bố, nhớ đón chờ nhé.]
Tôi quay sang nhìn Yoo Sangah và Lee Gilyoung, rồi nói.
"Ta phải nhanh lên. "Một chút nữa" của đám dokkaebi không dài lắm đâu."
Tôi lần lượt bỏ từng đồng Thường Bình Thông Bảo vào khe cửa hành lang.
[Bạn có thể tiến vào khu vực ẩn bằng 10 đồng Thường Bình Thông Bảo.]
[Bạn có muốn tiến vào chương ẩn, Bắc Đẩu Thất Tinh không?"]
Lá cờ mà tôi đang có là cờ tím. Những vị vua có cờ tím cũng sẽ đổ về bí cảnh ẩn, Bắc Đẩu Thất Tinh. Vậy có nghĩa là, những con mồi ngon của tôi giờ đã gom về một mối.
[Bạn đã tiến vào Bắc Đẩu Thất Tinh.]
Cảnh tượng trước mắt tôi nhiễu dần, hành lang cẩm thạch trắng biến thành một gian phòng chờ rộng thênh thang. Có bảy cánh cửa ở cuối phòng.
"Ui..."
Yoo Sangah khẽ kêu, lùi lùi về sau. Dưới chân cô là những xác chết nằm la liệt. Đó là thi thể của kẻ đã ngã xuống trong các trận hỗn chiến cướp cờ. Lee Gilyoung nhìn bọn họ với vẻ vô cảm. Có nhiều xác chết đến mức bọn tôi không thể bước thẳng được. Hàng trăm thây xác chất chồng như những nấm mồ ở khắp nơi. Chưa gì đã có một màn tinh phong huyết vũ thế này. Tôi cảm thấy có chút không ổn. Nếu như tôi không phát tán truyện của tên đạo văn thì có lẽ những người này sẽ không phải chết. Nhưng nếu nói như vậy thì, chẳng lẽ họ chết là vì tôi sao?
"Ê, có người này."
Một đống lửa lớn đang cháy ở giữa gian phòng chờ, xác người được dùng làm nhiên liệu. Tôi có thể nhìn rõ mặt của một vài người sống sót. Chẳng biết là họ đã đầu hàng hay chỉ đang đình chiến, nhưng ít nhất thì không ai đánh nhau cả. Tôi nhìn quanh đám đông rồi dặn dò nhóm mình.
"Cẩn thận."
Một nhóm lẳng lặng đứng dậy. Vẻ tham lam lộ rõ trong mắt bọn chúng.
"Này người mới, ai là vua của mấy người đấy?"
Có vài tên lén lút di chuyển ra sau lưng chúng tôi, mấy kẻ còn lại thì dùng lời nói để lôi kéo sự chú ý. Bọn họ càng lúc càng vây lại gần.
"Là mày hả? Hay là cô em đứng cạnh? Chắc không thể là thằng nhãi này được nhỉ..."
[Rất nhiều tinh tọa đang cảm thấy khó chịu vì sự quấy rối này.]
[Một vài tinh tọa muốn bạn đáp trả một cách nghiêm túc.]
Tôi cũng đang định thế đây.
"Này, sao không trả lời... Á!"
Ánh sáng tỏa ra từ Tín Niệm Bất Diệt nhuộm trắng cả căn phòng. Đường kiếm tàn nhẫn chém phăng tứ chi của gã đàn ông. Kẻ nào đó gào lên, "Chết tiệt! Mau giết nó!"
Bọn chúng rút dao ra như thể đã chờ giây phút này từ lâu rồi. Nhưng đã quá muộn.
"S-Sao mày nhanh thế?"
Ở thời điểm này thì hiếm có kẻ nào có chỉ số nhanh nhẹn hơn đầu 3 lắm. Trong mấy kịch bản đầu, các kỹ năng tốc độ cũng không được cao, vậy nên ngoài Seoul Thất Vương ra, không có mấy kẻ có thể bắt kịp chuyển động của tôi.
Xoẹt!
Kiếm Tín Niệm vung lên tạo thành một vòng bán nguyệt, chém đứt chân của năm sáu người cùng một lúc.
Xoạt!
Đường kiếm vung lên lần nữa, thêm một bàn tay cầm vũ khí rơi xuống.
Pục!
Thanh kiếm đâm thẳng một cổ tay.
"Áaaaaa!"
Tứ chi bay tán loạn trong không trung như một viễn cảnh kỳ lạ nào đó. Tôi lặng lẽ bước tới sau lưng một gã đang kêu la thất thanh, rồi kích hoạt kỹ năng.
[Kỹ năng đặc biệt "Điểm huyệt" (Cấp 1) đã được kích hoạt.]
Chém đứt tứ chi rồi điểm huyệt để cầm máu là một phương pháp tàn nhẫn, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Con dao màu xanh đậm mà gã ta đang giấu trong tay, trên lưỡi của nó có chứa một chất độc, mà chỉ có thể kiếm được trong bí cảnh năm người "Chương Đông Y Bảo Giám". Chỉ cần tôi phản ứng chậm một chút thôi, thì phần thiệt đã có thể nghiêng về phía chúng tôi rồi. Sau khi hạ gục xong đám người, tôi gọi Lee Gilyoung.
"Hộ anh."
Lee Gilyoung gật đầu.
Phập! Phập!
Lee Gilyoung cắt đứt hơi thở của từng tên một. Bàn tay thằng bé thuần thục như thể những người nó đang giết chẳng hơn gì một đám rệp. Đến tôi còn phải kinh ngạc. Rồi Yoo Sangah tiến tới.
"Để chị làm đi Gilyoung..."
"... Em làm cũng được mà?"
"Cứ để chị làm đi."
Ngữ điệu cứng nhắc này khác hẳn với Yoo Sangah thường ngày. Lee Gilyoung không cam lòng mà nhìn tôi. Yoo Sangah nắm thanh kiếm trong tay, quay lưng về phía tôi. Dù cô ấy không nói ra, nhưng chắc hẳn Yoo Sangah đang khinh bỉ tôi. Có lẽ không đọc được tâm trí của cô ấy lại là một điều may.
Phập! Phập!
Yoo Sangah giải quyết hết những tên còn lại thậm chí còn gọn lẹ hơn cả Lee Gilyoung. Sau khi xong việc, đầu ngón tay Yoo Sangah run rẩy, nhưng cô nhanh chóng giấu nhẹm nó đi.
"...Tương lai cũng sẽ thế này, đúng không?"
"Ừ, có lẽ vậy."
"Từ bây giờ tôi sẽ làm việc này thay Gilyoung."
"Cô làm được chứ?"
"... Không sao. Chỉ như đập trứng thôi mà."
Sự so sánh này không giống với Yoo Sangah bình thường lắm. Dường như cô ấy vẫn đang cố tỏ ra là mình ổn.
"Em có thể làm tốt hơn mà..." Lee Gilyoung lầm bầm, Yoo Sangah đặt tay lên đầu thằng bé. Trong tương lai sẽ còn nhiều điều khó lường nữa xảy tới. Sẽ có lúc bạn cảm thấy mình sắp gục ngã, cảm thấy muốn bỏ cuộc.
Nhưng rồi chúng tôi vẫn phải vượt qua.
Hầu hết những vị vua trong Seoul Thất Vương mà bọn tôi sắp đối mặt đều có chỉ số cao hơn chúng tôi, kỹ năng của bọn họ còn là những kỹ năng có một không hai. Dù bây giờ chúng tôi có không ra tay đi chăng nữa, thì cũng vẫn sẽ có lúc bị rơi vào những tình huống mà không đánh thì không thể thắng. Cả nhóm lặng lẽ thu thập vật phẩm từ những kẻ đã ngã xuống.
[Bạn đã kiếm được 2,300 xu.]
[Bạn đã nhận được vật phẩm "Đông Y Bảo Giám – Phần Tạp Bệnh (Thượng)".]
Như tôi dự đoán, mấy người này vừa qua bí cảnh năm người. Có 8 quyển "Đông Y Bảo Giám" có thể tìm thấy được trong bí cảnh năm người, mỗi phần lại có một công dụng khác nhau. Cũng không nhiều kẻ vượt qua được bí cảnh này cho lắm, nên việc tìm những phần còn lại cũng khá dễ dàng. Tiếc là, chẳng có một vị "vua" nào trong đám chúng tôi vừa giết.
Bộp bộp bộp.
Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên. Phía bên kia đám lửa bập bùng, một gã đàn ông đang tiến lại gần phía tôi, mang theo nụ cười đầy ý vị. Ngay cả khi các nhóm khác vừa bị đồ sát ngay trước mắt, gã cũng chẳng hề có một chút vẻ dè chừng nào. Tôi thản nhiên nhặt xong đồ rồi đưa ra lời đe dọa.
"Muốn gì?"
Gã đàn ông lùi lại một bước, giơ hai tay lên tỏ vẻ không có địch ý.
"Ô, bình tĩnh nào. Tôi không muốn đánh nhau."
Tôi nhìn kỹ ngoại hình gã. Gã đeo một cây thương dài sau lưng. Tóc buộc đuôi ngưa, bắp tay rắn rỏi, cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo... Tôi có cảm giác mình đã đọc đoạn miêu tả này ở đâu đó rồi.
"Kỹ năng của anh rất tuyệt. Mà hình như anh không có kỹ năng bị động nhỉ, thế mà nhoáng cái đã quét sạch cả đám Chungjeong... Mấy thằng chó đó, vua của bọn chúng ngỏm lâu rồi."
Dễ hiểu, thế nên bọn chúng mới bất cẩn đến vậy.
"Nhưng anh đến hơi trễ. Các vua lớn đều đã vào bí cảnh cả rồi. Giờ chắc họ còn đang bận choảng nhau. Ầy, thật ra ai là kẻ thắng thì cũng rõ như ban ngày rồi, cơ mà... vị vua cuối cùng đi qua đây đáng sợ lắm đấy."
"Ai?"
"Anh biết Bạo Quân Vương không?" Gã nói tiếp. "Hắn hiện đang là vị vua mạnh nhất bắc Seoul. Những người biết tin đều đang bàn loạn lên. Bạo Quân Vương chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân của Ngai vàng tối thượng."
Nếu được tận mắt nhìn thấy Bạo Quân Vương ngoài đời, người ta quả thực sẽ nghĩ thế. Đội quân của Bạo Quân Vương đảm bảo thuộc hàng top trong số các Thất Vương. Nhưng bảo gã mà lên làm chủ nhân của Ngai vàng Tuyệt đối thì quả là nực cười. Bảo Quân Vương đúng là mạnh thật, nhưng còn khuya gã mới là người mạnh nhất trong Seoul Thất Vương. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, gã đàn ông mở miệng.
"Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Bạo Quân Vương mạnh, nhưng hắn sẽ không bao giờ giành được Ngai vàng tối thượng."
"... Sao anh lại nghĩ thế?"
"Bởi tôi đã tận mắt chứng kiến rồi. Hắn có lực lượng, nhưng lại không biết cách đối nhân xử thế. Muốn làm vua thì phải hiểu lòng dân."
Lòng dân?
"Vị vua tôi theo là như vậy. Rất nhiều hóa thân đã đi theo ngài. Tôi chắc chắn vua mà tôi hầu phụng sẽ trở thành chủ nhân của Ngai vàng tối thượng."
Tôi dõi theo ánh nhìn của gã đàn ông. Bắc Đẩu Thất Tinh có bảy lối vào. Hẳn vua của gã đã chọn một lối.
"Ý anh là sao? Anh muốn bọn tôi gia nhập với các anh à?"
"Haha, được thế thì tốt quá, nhưng đời nào anh chịu đi theo dễ dàng như vậy, đúng không? Tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị thôi. Nếu không phiền, anh liên minh với bọn tôi được không?"
Lúc bấy giờ tôi mới hiểu tại sao gã đàn ông này vẫn còn ở trong phòng chờ. Bởi vì gã là một tên "chào hàng".
"Tại sao tôi nên làm thế nhỉ?"
"Bạo Quân Vương rất mạnh. Tôi tin tưởng vào vị vua của mình, nhưng nói thật, tôi không nghĩ một mình ngài ấy có thể đánh bại được Bạo Quân Vương đâu."
Trái ngược với lòng trung thành của gã, tên này là một kẻ thực tế. Nhưng có lẽ là gã trung thành "thật".
"Nghĩ mà xem. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta để thanh kiếm huyền thoại rơi vào tay một kẻ bất bại? Nhỡ mà hắn bước lên Ngai vàng tối thượng và nắm quyền thống trị tất cả các vị vua ở Seoul thì sao? Anh không cho rằng chúng ta phải ngăn chuyện đó lại bằng mọi giá à?"
Tôi lờ mờ nhớ ra. Trong lần hồi quy thứ ba thì không có, nhưng "Liên minh Chống Bạo Quân Vương" đã từng được thành lập một vài lần trong Bí kíp sinh tồn. Dù sao thì, tương lai cũng đã thay đổi.
"Có lý."
"Thế nên tôi mới đưa ra lời đề nghị này. Nhóm chúng tôi sẽ sớm đụng độ Bạo Quân Vương thôi. Tôi cũng đã nói chuyện với vài vị vua khác rồi. Tôi không biết anh thuộc về nhóm nào, nhưng thật đấy, anh chẳng mất gì cả nếu anh gia nhập với bọn tôi bây giờ. Miễn anh đóng góp phần của mình là được rồi."
Gã nói không sai. Nhưng vấn đề ở đây là giá của cái phần này lớn hơn gã tưởng nhiều... Gã mặc định sự im lặng của tôi là đồng ý.
"Nếu vẫn còn đắn đo thì anh có thể gặp vua của tôi. Ngài ấy sắp về rồi... Ồ, ngài ấy kìa."
Một trong bảy cánh cửa mở ra, nhóm vừa tiến vào Bắc Đẩu Thất Tinh đã quay trở lại.
"Bệ hạ..."
Tất cả những người đang đứng quanh cửa với gã đồng loạt quỳ xuống. Ở trung tâm của đám đông, một người đàn ông mặc áo cà sa bước tới. Gã có cái đầu trọc, đeo bịt mắt ở một bên. Trong tay là một cây quyền trượng màu nâu.
Gượm đã nào. Là gã á, không phải chứ?