Dịch: Khoai - Biên tập: Bút Lông
Trông biểu cảm của Yoo Sangah là hiểu ngay câu trả lời của Olympus. Nhìn gương mặt cô ấy đỏ bừng lên rồi lại tái nhợt đến không còn giọt máu, tôi nghĩ mình đã quá vội vàng khi đề cập đến chuyện này.
“Chuyện đó… Anh Dokja à.”
Chẳng biết Yoo Sangah đã nghe được gì mà cứ nhìn tôi rồi chần chừ hồi lâu. Làm tôi chợt cảm thấy thật có lỗi.
“Cô có thể nói cho tôi biết nhà bảo trợ của cô đã nói gì được không?”
Vài tia sét xẹt ra từ người Yoo Sangah, hình như Ariadne đã giận điên lên rồi. Tôi đợi một lát cho bầu không khí hoà hoãn lại. Không ngờ là hậu quả của Giao ước ba câu hỏi lần trước lại lớn tới vậy. Một lúc sau, những tia sét dần ngớt đi và Yoo Sangah cất lời với vẻ bối rối.
“‘Đức cha của màn đêm trù phú’ không phải người ta có thể tuỳ tiện diện kiến...”
Đức cha của màn đêm trù phú. Đây là danh xưng được đặt của Vua Địa Phủ - Hades, một trong ba vị thần vĩ đại của Olympus. Mặc dù là một trong ba vị thần của bộ tam vĩ đại ấy, nhưng vì cư ngụ ở Địa Phủ nên Hades không thể tiến vào tinh vân của các đại tinh tọa - "12 vị thần Olympus”. Có lẽ là Hades đã quá tầm để mà một tinh tọa cấp vĩ nhân như Ariadne có thể liên lạc.
Tôi phải cảm ơn cô ấy trước đã.
“Cảm ơn cô Yoo Sangah nhé.”
“Nhân tiện, anh Dokja này…”
Yoo Sangah rất thông minh, hẳn cô ấy đã nhận ra “Đức cha của màn đêm trù phú” chính là Hades. Chắc là cô ấy đã lờ mờ đoán được lý do tôi muốn tìm đi tìm ông ta. Câu chuyện về Orpheus, người đã xuống Địa Phủ để hồi sinh người vợ Eurydice của mình, là một truyền thuyết khá nổi tiếng ở Hàn Quốc.
“... Liệu nó có khả thi không?”
Về nguyên tắc thì hồi sinh người chết dĩ nhiên là một việc bất khả thi. Tôi là một biến số hiếm hoi với sự bảo hộ của hiệu ứng Bất Sát Vương, còn trong phần lớn trường hợp thì chuyện đó không thể nào xảy ra được. Và với Shin Yoosung cũng vậy. Nếu hồi sinh mà dễ ăn đến thế thì Yoo Junghyuk đã chẳng cần phải hồi quy.
Nhưng nếu tôi có thể lấy được linh hồn của cô ấy…
“Hiện giờ tôi chưa thể nói chi tiết với cô được. Thứ lỗi cho tôi nhé.”
Tôi không muốn để lộ kế hoạch tương lai dưới con mắt săm soi của đám tinh tọa kia. Riêng cái vụ lúc trước thôi mà đã lượng tinh tọa ghét tôi đã tăng lên đáng kể rồi.
Thôi thì mồi nhử đã được thả và rồi cá sẽ cắn câu. Giờ quan trọng là phải kiên nhẫn.
Tôi nhìn các đồng đội xung quanh mình và cất lời, “Chúng ta bắt đầu thu xếp cái đã nhỉ?”
Từng thành viên trong đoàn bước tới, tựa như họ vẫn đợi nãy giờ. Lee Gilyoung liếc qua Shin Yoosung, Jung Heewon đỡ Lee Hyunsung, và Lee Jihye chưng bộ mặt hờn dỗi cách đó một quãng.
Bỗng giọng một dokkaebi hạ cấp phát ra từ không trung.
[Tôi là dokkaebi “Younggi” và sẽ tạm thời phụ trách việc sắp xếp phần thưởng.]
Hẳn đây là một dokkaebi mới vào nghề, giọng thông báo của nó vẫn còn cứng ngắc.
[Bây giờ, tôi sẽ sắp xếp phần thưởng bổ sung cho màn năm ạ.]
Chắc các dokkaebi cấp cao đã đi hết nên mới để nó phụ trách việc này.
[Bạn đã nhận được “Linh khí của rừng rậm Ellain”.]
Mọi người lần lượt bắt lấy những thứ quả nhỏ rơi xuống từ trên không.
[Tôi vừa phát cho các bạn những dược phẩm hồi phục nổi tiếng nhất trong Tinh Hà ạ. Dù có bị thương nghiêm trọng thì các bạn vẫn có thể hồi phục nhanh chóng nếu ăn nó và ngủ một giấc, nên xin hãy ăn uống và nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.]
Lần đầu gặp một dokkaebi lễ phép như thế làm tôi thấy hơi khó nuốt. Con dokkaebi nhìn tôi và một vài người khác rồi nói tiếp.
[Phần thưởng bổ sung cho những người có đóng góp chính sẽ được trao vào tối nay. Các bạn đã vất vả rồi, tôi mong rằng các bạn sẽ tiếp tục phát huy trong kịch bản tiếp theo.]
Giọng nói biến mất.
Tôi lướt nhìn các đồng đội đang nắm thứ quả kia trong tay. Có lẽ có những nhân vật đã bỏ mạng, hoặc thậm chí là đang chết dần chết mòn ngay lúc này mà tôi không hề hay biết. Dẫu vậy, chúng tôi đã sống sót. Các thành viên trong nhóm tôi dường như cũng không biết nên cảm thấy biết ơn hay buồn bã về điều này.
Trong những tình huống như này, buộc sẽ phải có một người đứng ra lên tiếng. Tôi chăm chú nhìn từng người một và chầm chậm cất lời, “Mọi người vất vả rồi.”
Cái khoảnh khắc khi không thể quyết định được gì, cũng chỉ tồn tại khi bạn chưa thể quyết định được gì mà thôi. Buồn là buồn, vui là vui. Ít nhất thì khi bạn đưa ra được quyết định, khoảnh khắc ấy sẽ có ý nghĩa.
“Chúng ta đều đã đấu tranh gian khổ.”
Tựa như lời tôi nói chính là phần thưởng của họ, sự nhẹ nhõm dần hiện trên gương mặt các thành viên trong đoàn. Họ đều xứng đáng được nhận lấy nó.
Lee Jihye hơi nhếch môi và lên tiếng, “...Hồi nãy tôi hơi bị choáng đó ông. Ông trông còn ngầu hơn sư phụ luôn? Tôi phục rồi đấy.”
Rồi Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng lần lượt tiếp lời.
“... Hồi nãy đỉnh thật.”
“Tôi thấy đã lắm.”
… Mấy cái người này, họ nhịn nãy giờ chỉ để nói từng đó thôi ấy hả? Tôi gượng cười nhìn mấy người trong nhóm bắt đầu ầm ĩ cả lên. Cuộc khủng hoảng lớn nhất trong những kịch bản ban đầu đã qua và Seoul đã an toàn. Chí ít thì trong một vài kịch bản tới, Seoul sẽ không lâm vào trạng thái nguy hiểm.
“Anh Dokja cũng vất vả rồi.” Yoo Sangah nhìn tôi và mỉm cười rạng rỡ. Có lẽ đây chính là phần thưởng dành cho tôi.
Có tiếng thứ gì đó đập nhẹ vào người, ra là Shin Yoosung dựa trán cô bé vào bên người tôi. Lee Gilyoung có vẻ hơi bất mãn nhưng nhóc ấy không nói gì. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Shin Yoosung.
… Phải rồi, cả đây nữa.
*
Tối đến, đã đến thời điểm phát phần thưởng bổ sung cho những người có đóng góp trọng yếu. Có ba người đóng góp chính được nhận phần thưởng bổ sung. Đó là tôi, Jung Heewon và Yoo Junghyuk.
[Phần thưởng bổ sung của kịch bản thứ năm là “một kỹ năng cấp B”.]
Người ta có lẽ sẽ than rằng chịu khổ từng ấy mà chỉ nhận được một kỹ năng cấp B thì chẳng bõ bèn gì, nhưng vậy là hợp lý rồi. Hạng chữ cái thấp không có nghĩa là kỹ năng vô dụng.
Quan trọng nhất là phần thưởng qua màn này được tự do lựa chọn. Nói cách khác, tôi có thể tự chọn kỹ năng cấp B mà mình muốn. Trong số các kỹ năng cấp B, có một kỹ năng khó kiếm mà tôi cần có ngay bây giờ.
[Bạn có muốn xem danh sách kỹ năng cấp B không?]
Một danh sách chứa hàng chục ngàn kỹ năng. May là tôi không phải vò đầu bứt tóc mà chọn, bởi tôi đã nhắm trước được một kỹ năng rồi.
[Bạn có muốn phần thưởng nhận được là kỹ năng cấp B “Phát hiện nói dối” không?]
Tôi gật đầu và ánh sáng lờ mờ toả ra từ dòng tin nhắn hiện ra sau đó.
[Kỹ năng đặc biệt “Phát hiện nói dối” đã được thêm vào danh sách kỹ năng.]
Ha, cuối cùng tôi cũng giành được nó rồi. Tôi đã ức chế biết bao vì không có [Phát hiện nói dối], thật sự luôn…
Tôi nhìn ra sau và thấy Jung Heewon còn đang chật vật chọn kỹ năng. Tôi hỏi Lee Jihye kế bên cô ấy.
“Nè, em biết Yoo Yonghyuk đâu rồi không?”
“À, sư phụ vừa đi đâu đấy với chị Seolhwa rồi.”
… Đi với Lee Seolhwa? Lee Jihye nhìn tôi với ánh mắt thương hại, như thể cô nhóc biết tỏng tôi đang nghĩ gì.
“... Hầy, chuyện không phải như ông nghĩ đâu.”
“...”
“Thật đó. Tôi soi suốt mà. Trông họ khác hẳn lúc hai người các ông ở bên nhau. Thề luôn.”
Tôi hơi nghiêng đầu. Vòng hồi quy thứ hai thì rõ là ván đã đóng thuyền, nhưng tôi không chắc vòng hồi quy thứ ba họ có phải người yêu không. Yoo Junghyuk lựa chọn con đường đơn thân lẻ bóng nhiều hơn tôi tưởng.
Thế vậy hắn đi đâu mất tiêu rồi? Hay là đi đón em gái?
[Kịch bản thứ sáu sẽ bắt đầu sau ba ngày.]
Có tiếng từ thông báo của hệ thống.
Chẳng hiểu sao nhưng tôi đã biết là Yoo Junghyuk đang làm gì rồi. Trong kịch bản thứ sáu, chúng tôi sẽ phải đụng độ với hoá thân đến từ các Vòm khác. Và một tên chẳng lúc nào chịu ngồi yên như hắn, hẳn là đã đi cày kỹ năng ẩn và vật phẩm chưa lấy được trong vòng hồi quy trước. Vẫn còn vài kịch bản ẩn trong Vòm Seoul. Yoo Junghyuk mà chiếm sạch thì tôi đau lòng chết mất, nhưng thế còn hơn là bị mấy đứa ất ơ nào đấy nuốt luôn. Với lại, hắn càng mạnh thì tôi càng dễ giải quyết các kịch bản sau này.
“À, phải rồi. Sư phụ có lời nhờ tôi chuyển cho ông đó?”
“Cho anh á?”
Lee Jihye gật đầu. Cô nhóc đột nhiên nghiêm mặt, nắm lấy chuôi kiếm và tuyên bố một cách trịnh trọng.
“Kim Dokja, lời thề đã hết thời hạn hiệu lực.”
Tôi giật thót người. Lời thề tồn tại. Tôi bận quá nên quên béng mất.
― Vậy thì chí ít hãy thề rằng anh sẽ không động đến tôi trước khi kịch bản thứ năm kết thúc. Vậy còn không được nữa thì tôi không giúp anh nữa thật đấy.
― Tôi thề.
Hắn nhắc tôi mới nhớ tới chuyện lời thề đấy. Vậy… vậy chẳng lẽ chỉ vì có lời thề nên hắn mới không giết tôi? À mà hình như lúc ấy hắn có chêm thêm một câu kì quặc.
― Tôi sẽ không giết anh. Nhưng tôi phải nện anh một cú.\
Tôi nhịn không được mà nuốt nước bọt cái ực. Hắn không ở đây là vì vụ đó phải không? Hắn đang tính học một kỹ năng đủ mạnh để đập tôi một cú thừa sống thiếu chết hả?
“Cơ mà… hai người thề cái gì vậy?”
“Hỏi vừa thôi.”
Ủa mà tôi sợ cóc gì nữa nhỉ. Dù sao thì tôi cũng đã có [Cảm thụ của Dã Thú Vương] của Shin Yoosung, tầm cấp 3 hay sao đó.
… Trong thẻ dấu trang còn có [Con đường của Gió], và cả những đồng đội mạnh mẽ nữa.
Lee Jihye vừa chạm mắt là đã bắt đầu trêu tôi, “Nói trước cho ông biết là sư phụ có làm gì thì tôi cũng không giúp ông đâu đấy nhé?”
“Anh cũng có mong em giúp gì đâu.”
Thay vào đó, tôi nhìn sang người có vẻ đáng tin hơn - Lee Hyunsung. Tôi đã khá bất ngờ khi anh ấy nói với Shin Yoosung rằng mình là thành viên thuộc nhóm của tôi, chứ không phải nhóm của Yoo Junghyuk.
Lee Hyunsung nhìn tôi với vẻ bối rối và cất lời, “Về chuyện đó thì… anh Dokja ạ.”
“Vâng.”
“Nói thật với anh là tôi hơi sợ anh Yoo Junghyuk.”
“... À, không sao đâu. Tôi hiểu mà.”
Nghĩ lại thì nhờ có sự khủng bố của Yoo Junghyuk mà Lee Hyunsung mới mạnh được như giờ. Tức thật. Nhưng vẫn quá sớm để bỏ cuộc. Tôi còn Jung Heewon cơ mà. Một người chưa từng tỏa sáng được giây phút nào trong nguyên tác, một người mà tôi đã tự tay nâng đỡ tới tận bây giờ.
Jung Heewon vừa gãi má vừa nói, “Tôi không hiểu sao, nhưng nhà bảo trợ bảo của tôi không muốn tôi dính dáng gì đến xích mích giữa hai cậu.”
“...Hả?”
“Người đó bảo tôi là không nên quấy rầy hai cậu đâu… Thế có nghĩa là gì nhỉ?”
[Tinh toạ “Ma tính Hoả diệm Phán quan” đang mỉm cười hạnh phúc.]
Tôi bỗng rùng hết cả mình. Vị tổng lãnh thiên thần đó đang nghĩ gì vậy?
[Tinh toạ “Người ghi chép của Thiên đàng” đang nhìn Ma tính Hoả diệm Phán quan với ánh mắt nghiêm nghị.]
[Tinh toạ “Ma tính Hoả diệm Phán quan” giật mình biến sắc.]
“Anh Dokja này.”
Tôi ngước mắt trong ngỡ ngàng và thấy Yoo Sangah nở một nụ cười điềm đạm.
“Đừng lo. Anh Junghyuk trông có vẻ cũng không phải người xấu.”
“... Tôi cũng mong là vậy.”
“Tôi tin chắc hai người có thể làm bạn tốt mà.”
Tôi nghe lời Yoo Sangah mà thở dài trong lòng. Tự dưng tôi lại nghĩ tới Han Sooyoung. Ngoài tôi ra, thì chỉ còn có cô ấy là người duy nhất biết Yoo Junghyuk là dạng người như thế nào. Đằng nào thì cô ấy có ở đây cũng sẽ chẳng đỡ lời cho tôi đâu... Kịch bản đã kết thúc nhưng tôi vẫn không biết cô ấy đang làm gì.
Chúng tôi dọn dẹp khu vực xung quanh và thu thập các vật phẩm.
Đêm đã muộn mà Yoo Junghyuk vẫn chưa về. Thay vào đó, Jung Heewon đi thám thính khu vực xung quanh và mang về mấy món hết sảy. Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Giờ mà vẫn còn mấy thứ này hả?”
Jung Heewon mang về sáu chai bia và rượu soju. Cô cười nói, “Những dịp thế này mình phải nhậu một bữa. Để làm kỉ niệm ấy mà.”
Chúng tôi dựng lửa trại và quây quần bên nhau. Tôi đập cái tay đang tính vơ lấy chai bia của Lee Jihye.
“Em chưa đủ tuổi đâu.”
“... Giờ đâu còn luật pháp nữa, ông quản chuyện tuổi tác làm gì?”
“Em đi uống soda với tụi nhỏ đi.”
Chúng tôi vừa tám nhảm vừa truyền rượu qua lại. Jung Heewon uống mà má đỏ bừng cả lên, trong khi Lee Hyunsung mới uống tí bia đã ngáy như gấu rồi. Trông thế mà tửu lượng của anh ấy khá thấp.
“Phê thật đấy…” Lee Jihye lén uống vài chén rồi gục luôn với khuôn mặt đỏ bừng.
Khá là bất ngờ khi Yoo Sangah đã uống sang chai soju thứ tư, mà trông cô ấy vẫn chẳng say tí nào.
“Tửu lượng của tôi khá cao.”
Ngẫm lại thì tôi chưa từng thấy Yoo Sangah uống say trong mấy buổi liên hoan công ty bao giờ.
“... Nên muốn uống say đến mất trí cũng hơi khó.” Một nỗi buồn náu trong những câu chữ cô nói.
Ở công ty luôn đầy rẫy những kẻ chỉ nhăm nhe chờ lúc Yoo Sangah uống say để làm mấy chuyện không phải với cô ấy. Nên đây là lần đầu mà cô có thể uống thoải mái thế này.
“Nhưng bữa nay thì không sao đâu ha?”
Có lẽ bởi Yoo Sangah trông nhợt nhạt hơn thường ngày, làm tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng và cố né tránh ánh mắt của cô ấy.
Trăng treo đơn côi trên trời, tiếng quái gầm gừ đã lặng. Quanh chúng tôi cũng có vài nhóm nữa đang nhậu nhẹt ầm ĩ.
Tôi đã từng cho rằng là mình uống rất khá, đặc biệt là trong những lúc như thế này, nhưng lại nghĩ thì cũng là do cái tình thế nó buộc mình phải uống thôi. Trong một thế giới như thế này, không mượn rượu thì sao có thể chịu đựng qua hết thảy.
Bỗng vài tia sét xẹt ra quanh chiếc cốc tôi đang cầm.
Rẹt rẹt, rẹt rẹt.
Yoo Sangah nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ.
Tôi gật đầu. May mà tôi chưa uống gì hết.
Phần rượu đổ lênh láng trên mặt đất xếp thành một hàng chữ, trông cứ như thể là một trò chơi khăm của ai đó vậy.
[Tinh toạ “Thần Rượu vang và Hoan lạc” muốn nói chuyện với bạn.]
Olympus cuối cùng cũng đã cắn câu.