Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6013

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 48

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 103

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 362

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 115 - Tập 23: Thế giới bị bỏ rơi (1).

Dịch: Vim - Biên tập: Bút Lông 

Tôi đi theo sự hướng dẫn của vị phán quan ra khỏi Địa phủ. Vì phải đeo thêm một miếng che mắt đặc biệt nên tôi cũng không biết chính xác mình đang ở đâu. Chúng tôi dường như cứ lên lên xuống xuống. Đi được một đoạn, vị phán quan gỡ bịt mắt cho tôi.

[Đi theo lối này.]

Tôi mở mắt ra. Trước mắt tôi là một con đường vô cùng tối và hẹp. Có lẽ đây là lối ra khỏi Địa phủ mà không cần tới người lái đò Charon. 

[Ngươi nên tìm “phía trước”].

“Thế nghĩa là sao?”

Tôi quay đầu lại hỏi thì vị phán quan đã biến mất. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải tiến vào con đường bí ẩn này. Không lâu sau, ánh sáng mờ dần và bóng tối đen đặc bắt đầu bao trùm quanh tôi. Ban đầu, tôi còn lờ mờ định hướng được khi lần theo tường, nhưng rồi bức tường ấy cũng biến mất.

Nơi tôi dựa vào đã biến mất, và giờ tôi không khác gì con tàu lênh đênh trên biển mà không có nổi một cái cọc. Tôi chợt nghĩ đến thần thoại về Orpheus. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi lỡ quay đầu nhìn lại?

Ngay lúc ấy, những dòng chữ phát sáng nhàn nhạt xuất hiện trong không trung.

[Ngươi sợ “phía sau” của ngươi. Đứa trẻ tội nghiệp ấy cũng vậy.]

Đó là tin nhắn của Persephone.

[Nhưng cẩn thận đấy. Để tìm được “phía trước”, ngươi phải biết “phía sau” ở đâu. Bởi “phía trước” chỉ tồn tại khi có “phía sau”.]

Hình như vị phán quan cũng từng nói điều gì đó tương tự. Nhưng nghe được chút đạo lý không có nghĩa là tôi có thể đột nhiên được giác ngộ và thay đổi một trăm tám mươi độ được. 

[Có lẽ ngươi cần một chút động lực.]

Luồng ánh sáng trên không trung kéo dài ra như đang ngập ngừng.

[Ồ, vừa đúng lúc. Ta không thể đưa cô nhóc đến đây được bởi cô nhóc đã bước vào trong mê cung tuyến thế giới rồi, nhưng chỉ thế này thì ta có thể.] 

Tôi đột nhiên cảm nhận được cái gì đó. 

Dòng ánh sáng trên không trung biến mất, và một đốm sáng nhỏ như một con đom đóm xuất hiện trước mắt tôi. Một đốm sáng xa xăm. Ánh sáng ấy thật mong manh và dịu dàng. Chẳng cần ai nói tôi cũng biết thứ ánh sáng này là gì.

― Chú là....

Đây là Shin Yoosung của lần hồi quy thứ 41.

― A, aaahhh….

Nghe giọng thôi tôi cũng có thể thấy được cô ấy đã đợi lâu đến thế nào. 

Nếu đã bước vào tuyến thế giới khái niệm thời gian ở đó có thể khác ở đây. Với tôi thì Yoosung ra đi chưa bao lâu, nhưng có thể với Yoosung đã nhiều năm trôi qua rồi.

Đốm sáng run rẩy, do dự điều gì đó rồi cất giọng ngập ngừng.

― Chú à.

Có lẽ cô ấy đã chịu ảnh hưởng bởi ký ức của Shin Yoosung bé.

― … Con gọi chú như vậy được chứ? Có… được không ạ...?

Xưng hô cũng là một loại ràng buộc. Là mong muốn được gắn bó với một thứ gì đó. Có lẽ tiếng gọi “chú” là ước nguyện cuối cùng của Shin Yoosung ở vòng hồi quy thứ 41. 

Tôi mỉm cười, “Con vẫn lớn tuổi hơn chú đấy. Có sao không?”

Đốm sáng lại một lần nữa run rẩy. Nó khẽ chạm vào má như thể bông đùa với tôi, rồi lại rời ra. Một cử chỉ thật ấm áp…

Trái tim tôi như muốn vỡ vụn vì đau đớn. 

Cô bé đã đợi rất lâu rồi. Thế nhưng, cô bé vẫn sẽ phải đợi thêm nữa.

“Xin lỗi, chú không thế cứu con ngay lúc này được.”

Như thể hiểu ý tôi, ánh sáng nhỏ khẽ di chuyển lên xuống như gật đầu.

― Chú không cần làm vậy đâu. Câu chuyện của con…

“Nó chưa kết thúc đâu.”

Tôi nói trước khi cô bé kịp dứt lời.

“Con đã phải chịu đựng nhiều năm rồi, không thể kết thúc mọi chuyện như thế này được.”

― Tại sao…

“Chú sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”

Đốm sáng nhìn thẳng vào tôi. Vừa nói vừa run rẩy một cách đáng thương. 

― Con biết chú qua những ký ức ở thế giới này. Nhưng sao chú đối xử với con tốt thế? Hình như chú còn đâu có biết rõ con mà?

Tôi không trả lời. Chúng tôi quen biết đối phương bằng những cách khác nhau. Shin Yoosung của vòng hồi quy thứ 41 biết đến tôi thông qua những ký ức hồi nhỏ của mình, còn tôi biết đến cô bé qua “Bí kíp sinh tồn”. Dù vậy, tôi cũng không thể nào giải thích được.

― Cảm giác lạ lắm. Con rõ ràng không biết rõ chú nhưng khi ở cùng chú, con cảm thấy như mình có thể hiểu được tất cả mọi thứ. Như thể đang đứng trước một vị thần vậy.

Nếu tôi là một vị thần, tôi sẽ là vị thần bất tài nhất thế giới. Một vị thần bất lực nhất thế giới, biết tất cả mọi thứ nhưng không thể giải thích được gì. 

Ánh sáng của Shin Yoosung nhanh chóng mờ đi. 

Dù không thể nhìn được nhưng dường như tôi thấy được biểu cảm của cô bé.

― Làm ơn...cứu con với…

“Chú sẽ cứu con.”

Đốm sáng run rẩy trong không trung dần nhỏ lại, và tôi đưa tay về phía ánh sáng ấy. Trái tim tôi như thắt lại. Sự tuyệt vọng của Shin Yoosung. Những tháng năm mòn mỏi đợi chờ… Hóa thành một nỗi xót xa khó tả như dao cứa vào tim tôi. 

Từng chút một, tôi đã dần hiểu được phần nào lời nói của Persephone. Phải có “phía sau” thì mới có thể tiến về “phía trước”.

Đây là “phía sau” của tôi, và đồng thời cũng là “phía trước” mà tôi phải hướng tới.

Có lẽ Yoo Junghyuk cũng từng cảm thấy như vậy. Dù liên tục quay trở lại quá khứ, nhưng chỉ bằng cách đó hắn mới có thể tiến về phía trước. 

Ngay khi tôi xác định được phương hướng của mình, đốm sáng đã biến mất hoàn toàn. Những dòng chữ phát sáng lại hiện lên trong bóng tối. 

[Ta chỉ có thể giữ được cô nhóc được một lúc thôi. Nếu ngươi muốn cứu cô nhóc thì không còn nhiều thời gian đâu.]

Hơi ấm nhàn nhạt của Shin Yoosung vẫn còn sót lại trong tay tôi

Persephone nói tiếp.

[Hãy nhớ rằng, con người là câu chuyện. Vậy nên khi ngươi cứu được cô nhóc ra, không biết là câu chuyện của cô nhóc ấy còn lại bao nhiêu đâu.].

Bà ấy vừa dứt lời, cả người tôi lập tức bị hút đi đâu đó.

Aaaaaaaaaaaaaa.

Tiếng gào khóc của ma quỷ biến mất và các xúc giác của cơ thể đang dần dần quay trở lại. Ánh mặt trời ấm áp xuyên mí mắt tôi. Tôi cảm nhận được cái gì đó ẩm ướt ở lưng và mở mắt ra. Thứ chào đón tôi là một khuôn mặt quen thuộc.

“... Chú ơi?”

Shin Yoosung bé đang nhìn tôi. Ánh mắt trong veo của cô bé khiến tôi an lòng. Trái tim đang đập loạn xạ nãy giờ của tôi cũng dần lắng xuống.

Tôi đã trở lại rồi.

Tôi chậm rãi hít thở, và cơ bắp trên khắp cơ thể tôi cũng dần lấy lại được chức năng của chúng.

[Kịch bản ẩn - “Vương hậu của Địa phủ” đã kết thúc.]

[Đã nhận được 15,000 xu phần thưởng kịch bản ẩn.]

Phần thưởng cho kịch bản cập nhật cũng đã tới. Có vẻ tên dokkaebi đó đã làm khá tốt công việc của mình.

[Tinh tọa “Thần của Rượu vang và Hoan lạc” chúc mừng bạn đã trở về an toàn.]

Nhìn thấy tin nhắn ấy, sự phẫn nộ trong tôi một lần nữa bùng lên. Nếu tên khốn Dionysus kia không đẩy tôi vào Tartarus thì tôi đã chẳng phải chịu khổ như thế này. Suýt nữa tôi đã bị kẹt ở Tartarus với Kim Namwoon và dành phần còn lại của đời mình làm gundam rồi.

[Tinh tọa “Thần của Rượu vang và Hoan lạc” muốn hòa giải với bạn.]

[Bạn được tài trợ 7,942 xu.]

… 7,942?

Tạ lỗi kiểu máy nhắn tin hả? Thôi thì ông ta cũng đã cho tôi xu rồi nên tôi sẽ bỏ qua lần này vậy.

[Một kịch bản ẩn mới đã xuất hiện.]

Tôi ngay lập tức kiểm tra thông tin của kịch bản ẩn mới này.

+

<Kịch bản ẩn - Săn mãng xà>

Phân loại: Ẩn

Độ khó: S。

Điều kiện hoàn thành: Săn mục tiêu ở khu vực kịch bản chính thứ 6.

Thời gian: Đến khi kết thúc kịch bản chính.

Phần thưởng: 80,000 xu, và niềm tin của “Vương hậu của mùa xuân hắc ám”.

Thất bại: Bị cấm tiến vào Địa phủ.

+

Đúng như dự đoán, nhiệm vụ được Persephone giao cho tôi dưới dạng một kịch bản ẩn.

[Khi mục tiêu đến gần, cảnh báo của kịch bản sẽ tự động được kích hoạt.]

Săn mãng xà. 

Mặc dù kịch bản này không nêu rõ mục tiêu, nhưng tôi cũng đoán được là con “mãng xà” nào sẽ xuất hiện trong kịch bản tiếp theo rồi.

Tôi từ từ ngồi dậy và Shin Yoosung lo lắng hỏi.

“Chú ơi, chú không sao chứ?”

“Chú không sao.”

“Chị Sangah bảo cháu trông chừng chú…”

Nó khiến tôi nhớ lại những gì tôi đã nói với Yoo Sangah trước khi tôi ngã xuống.

“Cô Yoo Sangah?”

Không khó để tìm thấy Yoo Sangah. Cô ấy đang cuộn tròn ngủ trên mặt đất gần đó. Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô ấy, tôi chợt nghĩ đến hình ảnh của Persephone. Mặt tôi nóng bừng.

Nói thật thì bộ váy Trung Hoa và dây đai kẹp tất… quả là đỉnh của chóp.

“Chị ấy thiếp đi trước khi chú tỉnh một lúc.”

“À.”

“Chị ấy còn dặn con là phải báo cho những người khác nếu chú không thức dậy.”

Những lời nói ấy làm cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng tôi. Nhìn quầng thâm dày đậm quanh mắt Yoo Sangah, hẳn cô ấy đã rất mệt mỏi sau khi uống rượu…

Váy Trung Hoa ư? Dây đai kẹp tất ư? Chết tiệt, tôi đúng là một thằng rác rưởi.

“Anh dậy rồi à?”

Jung Heewon và Lee Hyunsung tiến lại từ đằng xa. Hai người ướt đẫm mồ hôi như thể vừa thi đấu một trận buổi sáng. 

“Anh Dokja dậy rồi, ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Jung Heewon nói.

“Chuẩn bị xuất phát?”

“Những người khác đều đã đi rồi đó.”

Nghĩ lại thì xung quanh chúng tôi không còn đông người như ngày hôm qua. 

“Đêm qua có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi hỏi.

“Đã có thông báo về kịch bản chính thứ 6.”

… Nhanh vậy sao? 

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì một dòng chữ khổng lồ hiện lên trên bầu trời.

[Những người sống sót hãy tập trung ở ga Yongsan.]

Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và lên đường. 

Ngay từ đầu chúng tôi đã ở quận Yongsan rồi nên việc đến nhà ga không quá khó khăn. Tôi cõng Yoo Sangah, còn Lee Hyunsung và Jung Heewon mang chỗ hành lý còn lại. Lee Gilyoung và Shin Yoosung theo sau chúng tôi, hai đứa đứng cách xa nhau. Tôi không biết Yoo Junghyuk và đồng đội đang ở đâu.

Chỉ một lát sau, khu vực nhà ga đã đông nghịt những người sống sót. Thật khó tin rằng ở Seoul vẫn còn nhiều người sống sót đến thế. 

Tất cả mọi người đều đang nhìn lên một màn hình khổng lồ trên không trung.

“A…?”

“Nơi nào vậy?”

Đội chúng tôi cùng nhìn lên trên màn hình. Đây cũng chính là chiếc màn hình mà tôi đã thấy ở Địa phủ.

Đó là một khu rừng rậm rạp, tươi tốt. Có thể thấy thấp thoáng bóng hình những con quái thú đang chạy trong đó. Chúng đều là những con quái thú đáng sợ, nhưng nhìn toàn bộ cảnh quan xa như thế này, chúng trông chỉ như một phần của một hệ sinh thái khổng lồ.

Chúng tôi còn thấy được cả các hóa thân. Một trong số họ đã bắt đầu đi săn, anh ta xách đầu của những con quái thú mà mình săn được lên và nở một nụ cười về phía màn hình. Bọn khốn dokkaebi. Bọn chúng chỉnh sửa cứ như thể đang quảng cáo một địa điểm du lịch vậy.

Có ai đó lên tiếng, “Ơ? Đó đều là người Nhật đúng không?”

Nếu tôi nhớ đúng thì kịch bản thứ 6 là một kịch bản có tương tác với các vòm khác. Có lẽ người đàn ông vừa hiện trên màn hình là Izumi, một hóa thân người Nhật nổi tiếng.

Tiến độ của vòm Tokyo đang nhanh hơn chúng tôi, nên họ bắt đầu kịch bản thứ 6 cũng sớm hơn.

Hàn Quốc đang ở thế bất lợi.

[Một kịch bản chính mới đã xuất hiện.]