Girlfriend’s Love Is Heavier Than Anyone

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

27 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

322 15576

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

15 98

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

6 29

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

280 7253

Oneshot - Chương 07 :Hạnh phúc giả tạo

“Đúng rồi đấy Sato-kun. Hôm nay em sẽ hôn anh thêm lần nữa.”

Khi Yuna Shirakawa hỏi về việc hôn tôi, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý mà thôi.

Cũng chẳng thể làm gì được, dù sao tôi cũng đang được hỗ trợ bởi cô ấy mà.

“Anh làm sao vậy? Cái khuôn mặt u ám gì vậy chứ? Cùng làm việc nào!”

“Không,…., anh chỉ đang tự hỏi rằng cuộc đời mình vậy liệu có ổn hay không thôi.”\

“Ổn thôi mà. Nó thực sự nguy hiểm khi ra ngoài đấy. Có rất nhiều kẻ nguy hiểm bên ngoài kia, chúng sẽ xâu xé cậu chứ chẳng đùa đâu.

Cô ấy nắm chặt vào bờ vai tôi và lẩm bẩm “Đó là lý do mà anh chỉ nên sống vì em thôi, Sato-kun.?”

“Anh có nên sống chỉ vì Shirakawa hay không…?”

“Đúng rồi đấy. Em sẽ kiếm tiền. Sato-kun chỉ cần sống vì em thôi. Mối quan hệ đó rất ổn mà. Ở với em mãi mãi đi.”

Tôi nên sống hết mình vì Shirakawa. Chỉ cho cô ấy thôi.

“Anh phải là một cậu bé ngoan, Sato-kun. Đừng bao giờ mở cửa nếu ai đó ngoài em gọi. Họ đều là người xấu cả đấy, anh hiểu không?”

Khi tôi gật đầu, cô ấy mỉm cười với tôi cùng cái khuôn mặt xinh đẹp ấy.

“Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ trở lại. Nếu như anh thấy cô đơn, anh có thể gọi em bất cứ lúc nào, được chứ? Chào nhé, Sato-kun.”

Đã được nửa năm từ khi tôi nghỉ việc và bắt đầu được hỗ trợ bởi Yuna Shirakawa.

Để đổi lại cho việc đấy, tôi có một nhiệm vụ.

“Em sẽ khiến anh hạnh phúc, Sato-kun, vì vậy anh cũng phải khiến em hạnh phúc nữa.”

Tôi phải cho cô ấy tất cả những gì tôi có.

Ngược lại, cô ấy sẽ cho tôi mọi thứ cô ấy có.

Đây chính là lời hứa của tôi và cô ấy, và trên cả thế nữa, đây chính là thứ gắn kết quan hệ của chúng tôi.

“Chúng ta nên làm vậy hôm nay không đây? Eh?.....Anh không có quyền từ chối đâu, Sato-kun.”

Thứ sáu và thứ bảy hàng tuần chính là ngày “tạo em bé”.

Tôi không chắc mình phải làm gì với nó nữa.

Tôi chắc rằng bạn cũng có thể hiểu tại sao mà.

“Sao lại vậy chứ? Họ nên được bên nhau mà nhưng tại sao?

“Ả đàn bà đó lại can thiệp nữa sao. Cô ta đã chết rồi mà….”

Thật khó để thấy rằng Shirakawa đang ngày càng thất vọng.

Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi suy nghĩ thật kĩ và nói với cô ấy.

“Cưới anh đi.”

“Gì cơ?....? Anh muốn cưới em sao? Anh sẽ kết hôn với em sao….thật chứ? Anh có chắc về điều ấy không vậy?”

“Đây là điều duy nhất mà anh có thể làm bây giờ rồi.”

“Vâng, em cũng muốn cới anh. Em muốn cưới anh, Sato-kun.”

“Anh phải đi lấy chứng nhận kết hôn cho chúng ta đã.”

Ngay khi tôi nói xong, Shirakawa lôi nó ra đúng lúc tôi đang đợi.

“À thì, em có nó sắn rồi. Em muốn được cưới Sato-kun mà. Vì thể nên em đang nghĩ tới viêc chuyển sang bước tiếp theo.”

Khi viết tên mình vào giấy đăng kí kết hôn, cô ấy viết tên mình một cách đơn giản.

Cô ấy viết một cách rõ ràng và cẩn thận, Yuna Shirakawa.”

Nhưng ngay sau đó, cô ấy nói với tổi rằng cô ấy làm đổ cà phê vào nó mất rồi và kêu tôi phải viết lại cho cô ấy. Dù sao đi nữa, tôi có lẽ là người hạnh phúc nhất cái thế gian này rồi.

Một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu tiến tới hôn nhân.

Cuối cùng, một điều hạnh phúc đã tới. Người vợ yêu dấu của tôi đã có thai.

“Đây chính là em bé mà anh mong đợi đấy, Kazuki, em hạnh phúc lắm, đó của chúng ta mà.”

“Ôi,….Yuna. Cảm ơn em vì đã mang thai đứa trẻ này.”

Shirakawa và tôi bắt đầu gọi nhau bằng tên của mình.

Nhưng mà tại sao mỗi khi tôi gọi tên Yuna tôi lại cảm thấy hoài niệm như vậy?

“Em không chắc. Em không chắc phải nói gì nữa. Em đang rất mong nó. Em không thể đợi cho tới lúc gặp anh được.”

Tôi không chắc tôi có nên nói điều này hay không nhưng chắc vẫn phải nói thôi.

“Này…Em không tính báo cho gia đình mình à?”

“Em không nghĩ nó có nghĩa lí gì đâu. Em bé này là của chúng ta mà.”

“Không nhưng ít nhất em cũng phải cho họ biết mình có em bé chứ.”

“Anh chọn gia đình mà bỏ rơi em sao.”

“Không phải là…..bỏ rơi.”

“Vậy thì ổn rồi, anh chỉ cần nhìn em mãi mãi thôi.”

“Thực ra…mẹ anh đang gọi. Nên em hiểu rồi đấy-“

Tôi không biết Yuna Shirakawa có ý gì nữa, nhưng cô ấy lạnh lùng nói.

“Đưa em điện thoại của anh.”

“Gì cơ?.....?”

“Đưa em nhanh lên.”

Cô ấy trừng mắt với vẻ mặt đáng sợ và đưa tay ra.

Có vẻ như ý cô ấy là đưa điện thoại vào đây.

Tôi biết mình không thể làm gì cô ấy nên đành phải đưa cô ấy điện thoại thôi.

“Ngoan lắm, đúng là một cậu bé ngoan mà. Tất cả đều không phải lỗi của anh đâu, Sato-kun, đó là lỗi của mẹ anh.”

Sau khi xoa đầu tôi, Shirakawa ném thẳng cái điện thoại xuống đất.

“Gì thế?.....? Em đang làm gì vậy….., Shirakawa?”

Tôi cố gắng nói với cô ấy, nhưng cô ấy hoàn toàn bơ tôi đi.

Một khi đã tập trung, cô ấy sẽ không nghe ai nói gì cả.

“Được hạnh phúc”, cô ấy nói “Em sẽ được hạnh phúc….hạnh phúc với anh, Sato-kun.”

“Em sẽ không để bất cứ ai ngáng đường mình, em đã tiến xa tới mức này rồi, vì vậy nên không bao giờ.”

“Em sẽ không để bất cứ ai hủy hoại hạnh phúc của chúng ta”, cô ấy lẩm bẩm với giọng điệu trầm lắng.

Cô ấy cầm cái điện thoại lên, màn hình LCD của nó đã đã bị nứt.

Cô ấy cười một cách hồn nhiên, cười như thể mới hạ được kẻ địch lớn nhất của mình vậy.

“Đừng lo lắng. Em sẽ xóa bỏ tất cả những gì phá hủy hạnh phúc của đôi ta.”

Cảnh báo nhẹ là chương sau các bợn nhớ đội mũ bảo hiểm nha ( ‵▽′)ψ