“Này, Sato-kun. Cậu có nghiêm túc dọn dẹp không vậy?”
“Có chứ, nhưng mà tớ đang…thiếu ngủ.”
“Tớ sẽ làm một mình. Cậu nên đi ngủ đi. Đêm qua cậu về muộn có đúng không?”
“Shirakawa, Cậu đừng có bỏ tớ một mình chứ.”
“Tớ nghĩ có thể làm nhanh hơn nếu chỉ có một người đấy.”
Thứ bảy.
Như Shirakawa đã nói, hôm nay là ngày mà tôi phải dọn phòng mình.
Tôi đã làm việc cực kì chăm chỉ vào buổi sáng nên tôi có thể xong việc ngay giờ trưa.
“Hmm. Mệt thật đấy. Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Tất cả là nhờ tôi mà, không có thì tôi đã phải ở đây thêm một thời gian dài nữa rồi.”
Tôi muốn tranh luận với cậu ấy về việc dọn dẹp này, nhưng vì cậu ấy nói đúng mà nên tôi đâu nói được gì đâu chứ.
Shirakawa bắt đầu hướng dẫn tôi từng bước một.
“Tớ sẽ dọn ở chỗ này, còn cậu ra chỗ kia làm đi.” Cô ấy nói.
“À, đúng rồi. Ăn trưa thôi nào. Hôm nay tớ làm sandwich đấy!”
Yuna Shirakawa thực sự nấu ăn rất ngon.
Tôi có ở chung với cô ấy vài ngày và cô ấy lúc nào cũng nấu một ngày ba bữa.
Không quá lời khi nói rằng thức ăn cô ấy làm đã mê hoặc cái dạ dày này mất rồi, cũng tại vì tôi toàn ăn thức ăn trong cửa hàng tiện lợi và mì ly mà.
“Mmm. Sato-kun, cậu không nhất thiết phải ăn nhanh vậy đâu mà, hiểu không?”
“Đó là lỗi của Shirakawa khi làm đồ ăn quá ngon đấy.”
“Cậu làm tớ xấu hổ đấy.”
“Bí quyết để nấu ăn ngon là gì vậy?”
“Là tình yêu đó.”
Shirakawa trả lời một cách tự nhiên.
Sau đó cô nở một nụ cười tuy nhỏ thôi nhưng trông thực sự hạnh phúc.
“Tớ đã tưởng tượng việc Sato khen ngon đấy.”
Yên lặng một lúc.
Đôi khi Yuna Shirakawa sẽ có những câu nói hay lời tuyên bố khá là táo bạo.
Như thể cô ấy có thứ gì đó cho tôi vậy.
“Đừng chế nhạo mấy thằng đàn ông kém hấp dẫn như tớ chứ.”
“Tớ nghiêm túc đấy. Tớ thích cậu, Sato-kun.”
“Nào,…Đừng có…trêu tớ nữa.”
“Trời ạ. Tớ đang nghiêm túc đấy.”
Cô ấy bĩu môi.
Tôi không chắc mình nên làm gì nữa.
“Này Sato-kun, cái gì đây?”
Shirakawa đang cầm một cái trai trong suốt.
Có một thứ bột trắng ở bên trong.
Cô ấy nói rằng mình tìm thấy nó lúc dọn dẹp, nhưng tôi thấy nó chẳng quen thuộc chút nào cả.
“Tớ hiểu rồi….đến Sato-kun còn không biết nó là gì cơ mà. Tớ ném nó đi nhé.”
Tôi bất giác nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô ấy, bàn tay mà cô ấy định ném thứ kia vào thùng rác.
“Không, không, không!”
“Eh,…? Nó quan trọng lắm à?”
“Tớ không biết nữa, nhưng tớ nghĩ nó có thể quan trọng đấy.”
“Hmm, nếu cậu bảo không thì…..đành chịu thôi vậy.”
Shirakawa đưa tôi cái chai để tôi vứt nó đi.
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ, Shirakawa. Tớ đã cảm thấy đủ hạnh phúc rồi.”
Tôi đã hoàn thành việc dọn dẹp căn phòng.
Đây sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ kì lạ giữa tôi và Shirakawa.
Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
“Cậu đang nói cái gì vậy chứ? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
“Chỉ là khởi đầu thôi…..?”
“Đúng vậy. Tớ sẽ giúp cậu hạnh phúc hơn cả thế nữa.”
“Tớ không nghĩ rằng tớ có thể trả ơn cho cậu đâu.”
“Tớ không cần cậu trả ơn, chỉ cần ở cùng cậu là đủ đối với tớ rồi.”
Cô ấy lẩm bẩm với làn da trắng ngần không vết rám.
“Đi hẹn hò thôi nào. À mà, cậu không được quyền từ chối đâu đó.”
“Gì cơ,…? Chúng ta đi đâu cơ?”
“Đúng rồi. Đi làm rồi thì tới ngày lễ phải đi chơi chứ.”
“Tớ thường lựa ở nhà và thư giãn hơn là đi chơi.”
“Nhưng cậu là thể loại lúc nào cũng ngồi lì trong nhà mà đúng không?”
Sau đó, tôi nhanh chóng hoàn thành việc chuẩn bị.
Người phụ nữ hăng hái kia thì vẫn đang kiểm tra lại vẻ ngoài của mình trong lúc phàn nàn về tôi.
“Nhanh lên nào, nhanh lên, cậu không được để một cô gái đợi mình như thế đâu đấy.”
“Đó là một quyết định vội vàng.”
“Mọi thứ trong cuộc đời này đều có thể xảy ra một cách đột ngột đấy, cậu biết mà.”
Yuna Shirakawa nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra ngoài.
Chúng tôi dạo quanh nhà ga và nhìn những nơi khiến chúng tôi hứng thú.
“Hay là ăn chút bánh crepes đi? Nhìn chúng khá ngon mà?”
Tôi chỉ thất thần gãi đầu trong khi cô ấy cười rạng rỡ như kiểu ánh mặt trời vậy.
“Hôm nay cậu có vẻ vui hơn nhỉ.”
“Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tớ và Sato-kun mà. Tớ hạnh phúc lắm chứ.”
Và ngoài ra, cô ấy thì thầm thêm một lần nữa như thể muốn nói thêm.
“Tớ đã vứt bỏ những kí ức của Sato-kun và con ả đã cản đường chúng ta rồi. Sao mà tớ lại không hạnh phúc được chứ? Từ nay cậu sẽ phải ở bên tớ mãi mãi.”
(TL: chúc mừng mấy bác đặt giả thuyết chuẩn nha)
“Kí ức? Người phụ nữ phiền toái…? Shirakawa, ý cậu là gì?”
“Hmm? Tớ xin lỗi, tớ nói to quá à? Không có gì đâu, nó có nghĩa là tớ yêu cậu đấy, Sato-kun.”
Tôi đã cố hỏi cô ấy về việc ấy nhưng cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi.
Cô ấy nói rằng có một cửa hàng bánh ở đó trông rất ngon, và còn có một cừa hàng sách cũ mà có thể tôi sẽ thích nữa. Chà, nó rất vui và lâu lâu chơi như này cũng được. Tôi không nghĩ đó là điều gì đáng lo ngại cả.
Mối quan hệ của tôi và Shirakawa ngày càng sâu đậm.
Cô ấy cho tôi ăn ba bữa một ngày.
Vào ngày nghỉ, chúng tôi thậm chí còn đi hẹn hò( thực ra là bắt buộc).
Nhìn qua bạn có thể thấy cuộc sống chúng tôi đang thuận buồm xuôi gió có đúng không.
Nhưng khi đi làm thì sự kém cỏi của tôi mới được bộc lộ rõ ra.
“Này Sato! Tôi còn phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây hả đồ ngu? Đồ ngu!”
“Nếu như anh còn chẳng thể làm mấy việc đơn giản này thì anh còn có ích gì cho xã hội cơ chứ.”
“Ai cũng có thể thế chỗ của anh được đấy tên trộm lương.”
“Đừng có làm việc như thể mấy đứa sinh viên nữa. Cút khỏi đây đi, thứ bất tài.”
“Cố lên nào, cậu thật kim tởm và cũng thật phiền toái đấy.”
“Ước gì anh bỏ việc. Anh thực sự đáng sợ đấy.”
“ừ, ý tôi là…..Anh tới đây làm có tác dụng gì chứ? Anh chả làm ra cái gì cả.”
Sự khó chịu của Sếp tôi bắt đầu tăng lên theo từng ngày.
Tôi chẳng còn nghị lực anh can đảm để nói gì cả và nó cũng đang dần ăn mòn tôi.
Tôi biết rằng mình không hề hợp với công ty này và cũng đã làm ở đây được năm năm rồi.
Nó là bất khả thi để đổi việc bây giờ.
Ngay khi tôi có ý định bỏ cuộc thì ngày đó cũng đã tới.
“Tôi có một đặc ân cho cậu này, Kazuki Sato, tôi muốn anh tự nguyện nghỉ việc.”
Tôi nhận được một cuộc gọi từ phía bên trên.
Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay khi mở cửa, đây là thứ tôi chứng kiến.
Tôi tự hỏi mình có làm sai điều gì không, nhưng thứ tôi nhận lại thật bất ngờ.
Ông ấy nói,”Đây là quyết định của toàn thể nhân viên, tôi mong anh sẽ nghỉ việc ở đây.”
Như những gì đã nói, tôi từ chức và rời khỏi công ty.
Tôi biết mình không hợp với loại công việc này.
Ban đầu tôi vào đây chỉ để trốn tránh thực tại khắc nghiệt này thôi.
Tôi còn không rõ mình đang trốn tránh khỏi thứ gì nữa. Tôi không thể nhớ nổi.
Tôi chẳng làm gì cả, chỉ đi vòng quanh thành phố.
Tôi bước về tới nhà một cách nặng nề.
“Cậu về sớm hôm nay sao? Mừng về nhà nhé, Sato-kun.”
Yuna Shirakawa chạy ra ngoài cửa như thể cô ấy đã biết về điều này vậy.
Cô ấy đang đeo tạp dề và trên tay có một cái muôi.
Cô ấy có lẽ đang nấu gì đó.
“Có chuyện gì vậy? Nhìn cậu không ổn lắm đâu. Mới bỏ việc hả?”
“Vì tớ bất tài nên luôn luôn làm phiền người khác. Shirakawa cũng nghĩ tớ là một thằng ngu dốt bất tài mà đúng không?’
“Tớ sẽ không làm vậy với cậu đâu. Tớ thực sự rất yêu cậu, Sato-kun.”
“Sato!kun” Yuna Shirakawa ôm tôi, cái ôm ấy thật ấm áp và dễ chịu.
“Đó không phải lỗi của cậu đâu Sato-kun. Cậu không tệ tới vậy. Chỉ cần việc cậu sống thôi là đủ xứng đáng rồi.
“Vì cậu chính là ý nghĩa của cuộc đời tớ”, cô ấy nói và vòng tay ôm lấy tôi.
“Shirakawa nói chuyện và hành động như vậy sao? Không đúng chút nào.”
“Nếu thực sự như vậy thì tớ sẽ rất vui. Nhưng cậu có chắc về điều ấy không? Nếu có thì chứng minh đi.”
“Đừng nói vậy nữa. Đừng bao giờ nói lại điều ấy. Hãy hứa với tớ đi.”
Tôi không gật đầu nên cô ấy cố gắng di chuyển đầu của tôi.
Sau đó cô ấy mỉm cười và xoa đầu tôi như một đứa trẻ vậy.
Cuối cùng thì…..
Tôi bị đẩy ngã xuống giường, không thể cử động dc.
Người phụ nữ xinh đẹp với bộ đồ lót kia đang quấn lấy bụng tôi.
Mối tình đầu của tôi.
Có lẽ cô ấy đang sao nhãng việc chuẩn bị của mình vì cô ấy đã thay một bộ áo lót màu đen và quần lót màu đen tím và cô ấy tiến tới chỗ tôi với vẻ mặt trông có vẻ như rất vui.
“Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi. Tớ biết nó rất khó khăn đối với cậu mà. Bây giờ tớ sẽ chữa lành cho cậu.”
Như đã nói, cô ấy bắt đầu đưa tôi lên “thiên đường”.
“Mmmmm, Sato-kun. Cậu “ra” nhiều quá đó. Đúng là một cậu bé tinh nghịch mà đúng không~Sato-kun?
Tôi khá chắc rằng cô ấy đã có thai rồi. Tôi không biết có nên thực sự làm một cách thô thiển như vậy không, có lẽ tôi không nên làm điều này, có lẽ tôi nên chơi với cô ấy nhiều hơn.
“Cậu biết đấy,….dù sao chúng ta cũng được định sẵn để đến với nhau rồi mà. Không quan trọng là trước hay sau. Hơn thế nữa, nếu chúng ta có con,…. Cậu sẽ không thể trốn được nữa, Sato-kun.
“Em yêu anh, em yêu anh, Sato-kun, vì vậy hãy yêu em nhiều hơn nữa đi.
“Anh không thể sống thiếu em được nữa đâu, Sato-kun.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi.