Nơi trống vắng nhất thế gian này là phòng khách sạn sau khi trả phòng.
Chiếc giường bừa bộn, cả áo choàng tắm và khăn tắm ném vào một xó, cửa sổ đóng kín, tập giấy viết nguệch ngoạc đây đó, chiếc bút bi lăn lóc trên sàn, mùi xà phòng bốc lên ngùn ngụt...
Mới cách đây không lâu còn có người ở đây. Giờ thì họ đã biến mất và không còn gì trong phòng ngoài một dấu vết mờ nhạt.
Cô gái đang ở trong một căn phòng như vậy, trống rỗng.
Cô mở cửa sổ và ánh nắng chiều rực rỡ tràn vào từng kẽ hở. Bầu trời thật xanh và trong vắt.
Có thể nhìn thấy mặt biển bên dưới trải dài từ xanh lá đến lục lam, rắc lên đó là những chấm trắng, cho đến một màu lam sâu thẳm đến mức như thể lôi kéo ta vào đó, trong một hỗn hợp sắc màu lấp lánh tựa như một viên đá quý.
Những chấm trắng đằng kia là những hòn đảo nhỏ của Adriatico.
Giờ đây, từ cửa sổ đang mở rộng, tiếng ầm ầm của những người di chuyển phía trước khách sạn đang bước vào, căn phòng cuối cùng cũng có thể bắt đầu hít thở trở lại.
Tủ quần áo cũ và những ngăn kéo nhợt nhạt như xác chết, chúng sống lại nhờ hình ảnh phản chiếu của biển.
Cô gái buộc tóc bằng một chiếc khăn lụa, đeo một đôi găng tay lớn và đeo tạp dề bên ngoài bộ đồng phục màu xanh nhạt của người lao công. Cuối cùng, cô đi làm. Cô rời khỏi cửa sổ và tiến về phía giường, cô lấy chiếc chăn màu cam nhạt ra và gấp nó lại bằng động tác nhanh nhẹn, sau đó đặt nó lên bề mặt gần nhất.
Cô lột những tấm ga giường nhàu nhĩ và ném chúng vào chiếc túi vải lanh trên xe đẩy kim loại.
Trong bao tải đã có hơn chục tấm ga, nếu nhìn kỹ ta có thể nhận thấy một số bị vấy bẩn bằng nước cà chua, rượu của khách làm đổ ra hay thậm chí là máu. Nếu ghé mặt lại gần, cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, máu và nước bọt, và một mùi như mỡ động vật khiến cô thấy buồn nôn. Người ta nói rằng đàn ông là một cây sậy biết suy nghĩ, nhưng với cô thì không có gì xa vời hơn sự thật. Đối với cô, thay vì một cái cây, việc so sánh con người với động vật chắc chắn sẽ thực tế hơn.
Không phải là cô quá chú tâm vào lúc đầu.
Cô suy nghĩ rằng những gì xảy ra trong căn phòng đó ngày hôm qua không phải là việc của mình, dù sao thì cô cũng không muốn biết.
Đó có thể là một gã béo, một gã bôi gel lên những sợi tóc cuối cùng trên đầu, nói tóm lại là một người đàn ông trung niên điển hình, gã đã đưa tình nhân trẻ đến đây để thực hiện một số hành vi đồi bại... Hoặc có thể là một du khách trẻ người Nhật, hay là một sinh viên trải qua một đêm nghỉ lãng mạn và uống thứ rượu rẻ tiền trên núi hải sản...
Đó không phải là việc của mình, cô nghĩ lại, rồi quay trở lại làm việc.
Cô lấy ga giường mới giặt từ chiếc túi còn lại của xe đẩy và trải nó lên giường.
Cô gấp tấm trải giường đệm ở bên trái trước tiên, sau đó ở chân giường và gần gối, rồi ở phía bên phải. Theo đúng thứ tự. Sắp xếp xong giường nệm, cô nhanh chóng phủi bụi trên ngăn tủ và bàn, rồi đi vào phòng tắm. Cô làm sạch nhanh bằng máy hút bụi, chỉ với một điệu bộ, cô đã ném những sợi tóc, vỏ kẹo rỗng, tạp chí, báo, bản đồ du lịch không còn hữu ích và những thứ vụn vặt khác vào thùng rác. Đã xong việc. Lại nữa, và lần nữa.
Công việc của mình là dọn dẹp căn phòng này, như mình đã làm hôm qua, hôm kia và tuần trước, cô gái nghĩ.
Chỉ vậy thôi.
Không hơn không kém.
Đây là những hoàn cảnh khiến Coniglio, mười tám tuổi vào tháng 12, trở thành hầu phòng tại một khách sạn.
Chỉ hai tháng trước, người bà của cô sống ở Venezia, là nạn nhân của một vụ tai nạn xe hơi.
Bà ngoại là một phụ nữ ở độ tuổi sáu mươi. Ký ức mơ hồ mà Coniglio nhớ về bà là hình ảnh một người phụ nữ rám nắng, nước da màu ô liu, hay thò đầu ra khỏi cửa sổ nhà. Bà là một cụ bà cường tráng, một hình mẫu của sức khỏe. Khuôn miệng đầy đặn và dáng người khêu gợi hoàn toàn quyến rũ bất chấp tuổi tác, thể hiện đầy đủ sự nữ tính. Nếu Carmen về già có lẽ cô ấy sẽ giống bà. Đó là ấn tượng mà bà có.
Sau cái chết của chồng bà và là ông của Coniglio đã xảy ra vài năm trước đó, bà bắt đầu cuộc sống mới với tư cách là một phụ nữ độc thân ở Venezia, bà làm hầu phòng tại khách sạn sang trọng Mondo Aria, nơi nổi tiếng nhất thành phố. Một nơi rất gần với San Marco và Riva degli Schiavoni, ngay cạnh biển.
Ít nhất đó là những gì cô đã nghe được từ mẹ mình, hoặc từ một số người thân cô chưa từng gặp nếu tai nạn của bà cô không xảy ra.
Coniglio chỉ gặp bà một vài lần khi cô còn rất nhỏ, thực tình cô cũng không biết nhiều về bà.
Chuyện bắt đầu khi đột nhiên họ không còn nhận được liên lạc từ bà. Không có bất kỳ thông báo nào, bà đã không còn xuất hiện ở chỗ làm. Các đồng nghiệp lo lắng nên đã đi tìm bà ở nhà để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra với bà. Họ tìm thấy một ngôi nhà trống và không có cách nào khác để liên lạc với bà, cuối cùng họ phải gọi cho mẹ của Coniglio.
Từ Roma đến Venezia. Họ lao ngay đến nhưng không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cảnh sát vẫn như mọi khi, không giúp ích được gì. Thông tin duy nhất có được là từ những lời đàm tiếu không mấy thiện cảm của hàng xóm lắm chuyện, rằng bà mới có một người đàn ông mới và bla bla bla...
Nhớ lại tình yêu cuộc sống và thân hình căng tràn sự nữ tính của bà, họ cho rằng điều đó khó mà không xảy ra.
Cô dành thời gian để an ủi người mẹ vì quá lo lắng mà khóc lóc và nhốt mình trong nhà cả ngày, cùng với việc tiếp những họ hàng kéo đến khi biết tin bà mất tích. Cho đến một ngày, một người phụ nữ gõ cửa tự xưng là quản lý nhân sự của Mondo Aria, khách sạn nơi bà làm việc. Người phụ nữ giải thích rằng họ đang phải đối mặt với tình trạng thiếu nhân viên, và rồi họ đã nhờ cô làm việc thay cho bà mình.
Không biết liệu bà có trở lại hay không và khi nào bà sẽ trở lại, Coniglio tán thành lời đề nghị đó như một giải pháp bất ngờ thay thế cho sự mòn mỏi bất lực mà mẹ cô đã chọn. Vì vậy, cô đã chấp nhận vị trí làm việc “cho đến khi bà trở lại”.
Khi bắt đầu làm việc, cô nhận ra một điều bất ngờ.
Việc dọn giường, sử dụng máy hút bụi và vải trên đồ nội thất, mang đồ bỏ quên từ phòng của khách trở lại quầy lễ tân, và nhiều cử chỉ lặp đi lặp lại nhỏ khác đã tạo thành thói quen...
Tóm lại, không có gì phù hợp với mình hơn, cô nghĩ.
Cô nhanh chóng học được những quy tắc cơ bản để làm việc tốt và nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, ngay cả những sếp cũng không thể không chú ý đến cô.
Cô suy nghĩ rằng ngay cả khi trở lại Roma, điều đang chờ đợi ở đó chỉ là công việc bán thời gian tại một cửa hàng đồ ăn nhanh, giúp việc nhà và đi chơi với bạn bè. Cô bắt đầu nghĩ rằng ở lại Venezia có thể là một lựa chọn tốt.
Cứ như thế một tháng trôi qua, rồi hai tháng, từ nhà bà ngoại đến khách sạn nơi cô làm việc, và ngay khi cô đang làm quen với cuộc sống mới thì nhận được tin bà là nạn nhân của một vụ va chạm.
Bà bị tông bởi một chiếc ô tô khi đó biến mất ngay mà không giúp đỡ gì.
Vụ tai nạn xảy ra trong khu vực tại Lido di Venezia, nơi nổi tiếng với liên hoan phim quốc tế. Bà đang ở trong xe thì chiếc xe phía sau tông vào bà và bỏ chạy. Họ nói rằng bà bị đập vào đầu với một lực mạnh đến nỗi chết ngay tại chỗ. Nhưng không ai biết lý do tại sao bà lại ở Lido từ lúc đầu, cũng như tại sao bà lại nhận phòng với cái tên “Ông bà Brown” tại khách sạn nơi bà đang tạm trú. Chắc ai cũng đoán đó là một bí danh.
Nhưng càng hỏi chi tiết, mọi thứ dường như càng bị giấu nhẹm đi trong bí ẩn.
Vậy thì người đàn ông đó thực sự tồn tại. Những tin đồn không mấy thiện cảm từ những hàng xóm lắm chuyện không hề hoàn toàn vô căn cứ. Vấn đề là người đàn ông được đề cập, mặc cho cảnh sát đã điều tra nhiều lần, không ai tìm thấy người đàn ông đó. Thực tế là y đã không xuất hiện mặc cho tình nhân bị tai nạn, điều này đặt ra khả năng y là một tên du côn hay gì đó tương tự, và người ta nghi ngờ một kẻ đồng lõa nào đó giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết tội phạm hạng bét. Điều duy nhất chắc chắn là không hề có thông tin nào về y.
Có lẽ y chưa bao giờ tồn tại cả.
Cuối cùng, thi thể của bà đã được đưa về nhà ở Venezia, một lễ tang đơn giản được tổ chức. Mẹ của Coniglio không ngừng rơi nước mắt, còn anh chị em và những họ hàng khác của bà, hết ngụm rượu này đến ngụm rượu khác, họ trao nhau những kỷ niệm quý giá nhất về người đã khuất.
Đối với Coniglio, đám tang kết thúc trong nháy mắt.
Với người mẹ chuẩn bị trở về Roma sau chuyện buồn, cô gái chỉ nói: “Con còn có công việc ở khách sạn” và ở lại Venezia.
Tưởng tượng cảnh một mình dọn giường trong phòng khách sạn của một người xa lạ, nơi cách xa Roma đầy bạn bè, đôi lúc khiến cô có cảm giác bất an; một cảm giác kỳ lạ.
Xa quê hương để tiếp tục công việc của bà ngoại bởi vì tính thụ động của mình… Mình thực sự do dự đến mức kinh niên rồi, cô nghĩ.
Cô tự nhủ rằng, có lẽ phải biết ơn bà ngoại nếu cô thoát khỏi Roma, nơi có vô số kỷ niệm đẹp nhưng cũng không ít kỷ niệm buồn.
Từ cửa sổ của căn phòng đối diện với Riva degli Schiavoni, cô nhìn ra mặt biển. Biển và mùi hương của nó. Thứ muối làm dịu nhẹ lỗ mũi, trộn lẫn với thứ bùn thối rữa tích tụ trên bờ biển, chúng dường như lấp đầy bầu trời và tràn đến tận miệng. Bằng cách lắng tai, ta có thể lắng nghe tiếng nói của các nhóm khách du lịch, của trẻ con, cũng như những kẻ khả nghi với bộ dạng giống kẻ cắp và lừa đảo.
Trong khi cô lau bàn trang điểm gần cửa sổ, cô định nghe lén những giọng nói xa xăm đó, một cơn đau nhói trên ngón tay đưa cô trở lại hiện tại.
“Ahh!”
Cô kiểm tra ngón trỏ tay phải và tìm thấy một mảnh gỗ nhỏ nằm trong đó. Một giọt máu rỉ ra từ vết thương. Cô vội vàng đưa nó lên miệng và mút lấy.
Buổi chiều đang dần trôi. Có lẽ ánh sáng lờ mờ của nó đã làm cô phân tâm chăng?
Cô cố rút miếng dăm ra bằng cách dùng tay kia bóp ngón tay lại, nhưng cô càng rút, máu càng chảy ra nhiều hơn; cô cảm thấy thái dương nhói lên, trán lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, một con thỏ trắng nhỏ xuất hiện trên vai cô. Một con thỏ bé đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay…
Không, nhìn kỹ thì có lẽ nó không thực sự là một con thỏ. Đó chỉ là một sinh vật tròn trịa phủ đầy lông trắng. So với cơ thể, nó có đôi tai to không cân đối và đang chuyển động liên tục, giống như râu của côn trùng. Nó dường như đang khám phá Coniglio, chạm nhẹ vào cô từ vai đến mặt, bụng và dưới lưng của cô. Điều khác biệt nhất của nó so với một con thỏ bình thường là đôi mắt.
Hai con mắt không hề giống nhau. Mắt bên phải có màu đỏ. Màu đỏ sẫm, giống như màu hồng ngọc. Còn mắt bên trái có màu vàng, giống như màu vàng kim và nó nhỏ hơn một chút so với bên phải.
Giữa hai mắt ở trên trán, có một viên đá nhỏ màu xanh lam. Những viên đá tương tự cũng nằm trên mu bàn chân và trên đỉnh đôi tai khổng lồ của nó.
Tất cả đều tỏa sáng nhịp nhàng với ánh sáng của riêng mình.
“The Cure!” – cô gái kêu lên trong khi sinh vật màu trắng vươn tới ngón tay dính miếng dăm, nó khịt mũi và bắt đầu liếm nó. Ngay lập tức, miệng vết thương bắt đầu liền lại, và sau khi The Cure nhổ miếng dăm ra khỏi đó, nó cuộn tròn dưới chân Coniglio.
Ngón tay đã được chữa lành hoàn toàn. Chỗ vừa bị mắc miếng dăm giờ đây đã ấm áp hơn một chút.
Coniglio xoa bóp nó, quay sang con vật nhỏ giống như gặp một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Mi lớn rồi đấy nhỉ” cô thì thầm và vuốt ve lưng nó. Sinh vật đó luôn dựng thẳng đôi tai, nó lắc lư trước cái mõm và phát ra một tiếng kêu kì lạ, như thể muốn nói đồng ý.
Coniglio ngồi xuống sàn. The Cure lắc lư đôi tai lớn giống như một con mèo, nó thu mình trên đầu gối cô và nhắm mắt lại.
Khi những viên đá nạm trên đôi tai dài của nó chạm vào nhau, chúng tạo ra tiếng động, kiểu tiếng leng keng mà Coniglio thấy vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên, khi đang vuốt ve lưng The Cure, Coniglio cảm thấy ai đó sắp bước vào phòng và cô nhảy dựng lên.
“Giờ không phải lúc để thảnh thơi đâu Coniglio, thời gian nhận phòng sắp bắt đầu rồi!”
Đó là Leoni, một anh chàng làm việc tại nhà bếp của khách sạn. Anh đã làm việc ở đó hơn mười năm nay. Gần đây, anh chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội để thu hút sự chú ý của Coniglio.
Thành thật mà nói, cô không vui mừng lắm về điều đó. Thậm chí cô không thể nói rằng anh đang làm phiền cô. Thực tế là tất cả những công thức cần thiết cho mối những quan hệ đã nhanh chóng vắt kiệt sức lực của cô. Mặt khác, cô hiểu rằng khi làm việc giữa mọi người thì không thể nào thiếu họ, vì vậy… Sự thật là cô đã đồng ý đi chơi với Leoni vào tối hôm đó.
Chắc là không thấy cô đi xuống, anh đã đến để kiểm tra cô.
“Anh biết rồi mà! Đây là căn phòng cuối cùng rồi. Mang xe đẩy đi giặt là xong việc. Anh sẽ ở đó trong mười phút nữa, em đợi nhé…”
“Nhưng mà hãy cẩn thận, cho dù em có giỏi đến đâu trong công việc, nếu bị bắt quả tang đang lười biếng, em vẫn có nguy cơ bị người khác mách với sếp đó.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Anh phải đi chuẩn bị cho bữa tối. Đợi em ở tầng dưới nhé.”
Coniglio vội vàng nhét đồ lau chùi vào xe đẩy và khóa cửa phòng, sau đó thở hổn hển, đi theo Leoni đã rời đi trước và đang đợi trước thang máy.
“Thế thì tám giờ tối nay. Em sẽ không quên phải không?”
Leoni vừa cười vừa hỏi Coniglio xác nhận lần cuối. Đối với anh ta, hình bóng màu trắng của The Cure đang chạy dọc theo chân cô gái, anh không thể nhìn thấy được.
***
Coniglio đã có thứ kỳ lạ đó kể từ khi còn nhỏ. Cô có sức mạnh bí ẩn để hấp thụ nỗi đau của những người mà cô chạm vào. Sức mạnh này đến từ The Cure.
Cô không nhớ lần đầu nhận ra sự hiện diện của sinh vật này là khi nào. Khi còn nhỏ, cô luôn quanh quẩn trong thành phố, cô nhiều lần cãi nhau với những kẻ bắt nạt và những đứa trẻ kiêu ngạo trong khu phố, tất cả chỉ vì những chuyện vặt vãnh. Ai đó đã bắt nạt và ai đó đã bị bắt nạt, ai đó đã lấy cắp đồ của người khác, v.v… Tóm lại, tất cả những điều mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng từng trải qua. Nhưng kỳ lạ thay, Coniglio luôn thấy mình ở giữa chúng. Chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn, ăn miếng trả miếng và người không chịu khuất phục cho đến cuối cùng luôn là cô.
Và cô chưa bao giờ thua trận nào.
Có những kẻ bắt nạt lớn hơn cô rất nhiều chạy đến chỗ mẹ của chúng, máu mũi chảy ra, thút thít rằng “Coniglio thật xấu tính”. Mẹ của Coniglio đã chắp tay xin lỗi những bà mẹ hàng xóm đến phàn nàn.
“Con đúng là một đứa con trai! Mẹ thực sự muốn biết tại sao con lại như vậy…”
Lúc nào Coniglio cũng nghe điều đó từ mẹ cô. Lạ một điều là cô chưa bao giờ trở về nhà với những vết thương, mặc cho bọn bắt nạt đấm vào mũi, giật tóc, kéo lê cô trên mặt đất đến nỗi tróc da đầu gối. Có lần cô trở về nhà với chiếc váy hồng vừa được tặng đã bị xé toạc, họ không những không cần đưa cô đi cấp cứu mà những vết trầy xước còn lành lặn trước khi về nhà.
Thứ đã chữa lành vết thương cho cô là chú thỏ bí ẩn luôn ở bên cạnh. Những vết xước trên khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, những vết sưng đỏ nổi lên giữa mái tóc bù xù như những quả trứng trong tổ chim, khi cái miệng nhỏ xíu của con thỏ đó liếm chúng, cơn đau biến mất một cách khó hiểu và mọi vết thương đều biến mất như chưa từng xuất hiện.
Do đó, Coniglio và The Cure cùng chia sẻ những khoảnh khắc bí mật, chỉ thuộc về cả hai. Khi cô thú nhận với đôi mắt đỏ và vàng những điều mà cô không thể kể cả với một người bạn, cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Như thể một gánh nặng đã trút khỏi vai, đến nỗi cô tin rằng sinh vật này có thể hiểu mọi thứ một cách hoàn hảo. Dần dần, cô bắt đầu dành ít thời gian hơn cho bạn bè và bắt đầu ở lì trong nhà.
Đương nhiên, cô vẫn tiếp tục gặp gỡ những người bạn thường chơi cùng nhà hoặc các trò chơi khác, hoặc những người mà cô đã cùng đi mua sắm tại các cửa hàng bách hóa trong khu phố, cũng như không ngừng đánh nhau với những kẻ lưu manh trong vùng; nhưng người bạn thân nhất cũng như kho báu của cô, không gì khác ngoài sinh vật màu trắng bí ẩn được gọi là The Cure. Những kẻ bắt nạt địa phương, thấy rằng Coniglio tiếp tục đối mặt với họ với vẻ tự mãn bất chấp mọi trận đòn mà cô ấy phải chịu, đã bắt đầu gọi cô là Coni l'immortale.
***
“Mọi người đã về hết rồi!” Winona nói với cô khi đã sẵn sàng rời đi, Coniglio bước vào phòng thay đồ của nhân viên khách sạn.
Winona là sinh viên năm hai của trường đại học Venezia. Cô là một người Mỹ đến tham gia chương trình trao đổi văn hóa dành cho sinh viên. Cô ấy cũng giống như Coniglio, làm việc như một hầu phòng tập sự. Công việc của cô là một loại bán thời gian, nhưng vì cha cô nổi tiếng là bạn thân của chủ sở hữu và quản lý khách sạn, nên cô đã trở thành quản lý chịu trách nhiệm lau dọn nhiều tầng.
Cô ấy hơn Coniglio bốn tuổi nhưng cô nhanh chóng trở nên rất thân thiện. Đối với Coni, người rất dè dặt, cô đã được dạy rất nhiều điều về công việc tại khách sạn. Nói chính xác, Winona đã dạy Coniglio rằng điều quan trọng nhất trong công việc đó là mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Trên thực tế, Winona đã lập cho Coniglio một danh sách chi tiết về các thành viên, từ những người nhạt nhẽo nhất đến những người cay nghiệt nhất, hay như là giải thích nhiều mối quan hệ thân thiện liên kết với nhau, và những thứ tương tự.
Trên thực tế, Winona là một người bạn đồng hành có kinh nghiệm hơn, người sẽ dạy Coniglio chi tiết ngay cả những điều không quan trọng, kết quả là toàn những thứ lặt vặt.
Winona học chuyên ngành văn ở trường đại học.
Khi họ ăn cùng nhau, Winona tình cờ nói về các tác giả và tác phẩm của văn học Ý và Pháp một cách rất thoải mái. Đối với một người chỉ đọc truyện tranh hay tạp chí âm nhạc và điện ảnh như Coniglio, những cái tên mà Winona nhắc đến trong các bài phát biểu hầu như đều không được biết đến, cùng lắm là tình cờ có nghe qua. Nhưng nếu Coniglio chỉ ra điều này cho cô, thì cô sẽ tiếp tục nói về đồng nghiệp, nhiều đến mức cô tự biến mình một kẻ buôn chuyện tầm phào với sự thông minh là giá trị nhất.
Nói thật, Winona không được đồng nghiệp yêu quý lắm, đến mức nhìn cặp kính dày cộp mà cô ấy luôn đeo, người ta gọi cô là “bà cụ non Mỹ” hay “bốn mắt” sau lưng. Có lẽ họ ghen tị vì cô đã có công việc nhờ các mối quan hệ của cha cô.
Nhưng vào ngày hôm đó, trò chuyện với Winona là điều mà Coniglio mong đợi nhất. Bài phát biểu của Winona, khi cô nói bằng tiếng Ý với chất giọng Anh Mỹ mạnh mẽ của mình, chẳng hề thay đổi chút nào cho dù đang buôn chuyện hay nói về văn học phức tạp, và nó thật hấp dẫn.
Từ những gì cô ấy nói, có thể dễ dàng hiểu rằng cô là một người thông minh, vì điều này mà Coniglio hơi ghen tị với cô. Nói ngắn gọn thì, Coniglio thực sự thích Winona.
Đối với một người không dễ mở lòng với những tình bạn mới như cô, điều đó có ý nghĩa rất lớn.
“Bây giờ, Coni…” Winona bắt đầu nói, tháo kính ra bằng cách đưa một ngón tay vào gọng đen dày. Khuôn mặt cô khi không đeo kính, lộng lẫy như một nữ diễn viên Hollywood. Lần đầu tiên nhận ra điều đó, Coniglio đã khá ngạc nhiên.
“...Em định làm gì nào?”
“Về cái gì ạ?” Coniglio đáp, cởi bỏ bộ đồng phục vệ sinh.
“Thôi nào, đừng giả ngu nữa…”
“Không có mà.”
“Chị đang nói về Leoni. Em có một cuộc hẹn chỉ hai người tối nay, phải không?”
“Không có gì đâu… thực sự đó.”
“Không cần phải giấu. Nhưng em đừng nên quá tin tưởng vào tên đó. Hôm trước chị thấy anh ta ở Piazzale Roma với một cô gái khác. Claudia cũng nói vậy.”
“…....”
“Ôi, lũ đàn ông Ý ai cũng giống nhau.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Một anh chàng đẹp trai như Leoni, sẽ thật ngạc nhiên nếu anh ta chưa có bạn gái. Không biết anh ấy thực sự thích mình không. Vâng, có lẽ đó là sự thật nhưng ...
Dù nghĩ như vậy, Coniglio vẫn không thể thuyết phục được bản thân. Cô hiểu nó rất rõ, nhưng…
“Đừng có ủ rũ vậy chứ.”– Winona nói, cô lo lắng về những gì đang nhìn thấy trên khuôn mặt của Coniglio.
Nếu điều đó làm em lo lắng, thì chị đừng nói với em bất cứ điều gì chứ. Coniglio không thể không nghĩ.
Nhưng cô không nói gì.
“Xin lỗi, chị không nghĩ em lại quan tâm đến Leoni như vậy…”
“Kệ đi ạ, chả liên quan gì đến Leoni…”
“Chị xin lỗi mà…”
“Không có gì phải tiếc đâu.”
“Nhưng…”
“Không sao mà, thật đấy. Mọi thứ đều ổn.”
Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Coniglio một lúc lâu, Winona cuối cùng cũng trả lời:
“Vậy thì, để đền bù cho việc làm hỏng cuộc hẹn của hai người…” cô ấy bắt đầu hạ thấp ánh mắt xuống “Tối nay chị sẽ đãi. Đi ăn tối nhé!”
“Hả?”
“Suỵt, tán dóc thế đủ rồi. Chị trả tiền và thế là xong.”
Coniglio, khi thấy Winona nói xong câu đó với vẻ xấu hổ, cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
***
Tòa nhà của khách sạn Mondo Aria được xây dựng vào thế kỷ 16, ban đầu nó là ngôi nhà mùa hè của một gia đình danh giá ở Venice. Các chủ sở hữu hiện tại đã mua lại và biến nó thành một khách sạn một trăm năm trước. Các phòng đã được sửa sang lại nhiều lần để làm mới, trang bị vòi hoa sen, tủ lạnh mini và những thứ tương tự. Bầu không khí trong các phòng rất thư giãn, đồ nội thất và giường cũ nhưng thoải mái. Ngoài ra, các phòng nhìn ra Riva degli Schiavoni có một ban công sân thượng sang trọng, phía sau thì hướng ra một con kênh, nơi có một bến tàu nhỏ mà từ đó người ta có thể lên thuyền gondola.
Ở tầng trệt, ta có thể tìm thấy nhà hàng nơi Leoni làm việc. Nhà bếp ở mức trung bình, loại sẽ làm hài lòng khách du lịch, nhưng việc thưởng thức loại rượu vang ngon của Venice ở đó, trong khi được vuốt ve bởi ánh sáng đặc biệt của mặt trời phản chiếu trên đầm phá có sức hấp dẫn riêng. Chính bầu không khí thoải mái đã khiến địa điểm đó trở thành một nơi thành công, được liệt kê trong số những địa điểm được đề xuất nhiều nhất trong nhiều hướng dẫn du lịch.
Bước vào khách sạn từ lối vào chính đối diện với đầm phá, điều đầu tiên ta nhận thấy là khung cảnh xung quanh sảnh vào, họ làm vậy bằng cách nâng trần bên trong lên tầng ba.
Các bức tường được trang trí bằng những bức bích họa và tranh vẽ thuộc về bộ sưu tập gia đình của nhiều thế hệ và tạo ra bầu không khí của 'châu Âu cổ kính và xinh đẹp'. Bóng tối bị cắt bởi những tia nắng chiếu từ bên ngoài, chúng dường như bám vào da và được thắp sáng trong ánh sáng vàng. Ở trung tâm, thứ như thể mọc lên từ sàn nhà là những cột đá cẩm thạch cao chót vót tạo điểm nhấn dễ chịu cho khung cảnh. Chỉ cần bước hai hoặc ba bước về phía những cột đó là nhân viên sẽ chào đón bạn như thể họ đã ở đó đợi từ lâu.
Hành lý được giao cho nhân viên khuân vác của khách sạn, tất cả những gì ta cần là đi thẳng qua sảnh để đến trước quầy lễ tân: rẽ phải sẽ có nhà hàng, trong khi nếu rẽ trái, ta sẽ tìm thấy một quán cà phê nhỏ, thật hoàn hảo khi cần đợi ai đó. Chính tại đó, Coniglio đang đợi Winona trở về, cô đã đến bưu điện gần đó để gửi thư.
Khuôn mặt của Leoni, khi biết rằng cô sẽ không đến buổi hẹn hò vào tối hôm đó, là một cảnh tượng đáng chú ý. Sự ngạc nhiên xen lẫn với một điều chắc chắn không ngờ tới, anh bối rối vì không thể nhìn ra lý do đằng sau, cũng như sự cầu xin và sự tức giận bị kìm nén. Khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy, trong một khoảnh khắc, Coniglio có cảm giác rằng cô đã làm một điều không công bằng và hối hận về điều đó.
Dù được Winona khuyến khích nhiều lần, cô vẫn thấy ngạc nhiên vì đã làm một điều điên rồ như vậy. Chủ yếu là do cô đã hành động nhanh chóng, một điều bình thường không thể tưởng tượng được đối với tính cách của mình, khiến cô càng ngạc nhiên hơn khi nói:
“Xin lỗi, Leoni. Em có việc bận đột xuất tối nay, em không thể hủy nó được.”
“À, đừng lo. Lần sau cũng được mà. Sẽ có lần sau chứ, phải không?” Leoni trả lời mà cảm thấy không thuyết phục, cô đưa anh ta trở lại nhà bếp, rồi đi đến quán cà phê đã hẹn.
Hôm nay mình cảm thấy khác hẳn ngày thường. Điều gì đã xảy ra nhỉ? Có phải vì sự hiện diện của The Cure? Coniglio nghĩ.
Thứ duy nhất cô thấy đáng để uống ở quán cà phê là cappuccino. Mọi thứ khác dù là nước trái cây hay rượu, đều làm cô ghê tởm. Đưa cốc lên môi, cô lơ đãng quan sát dòng khách không ngừng kéo đến. Cô nghĩ rằng, có lẽ họ sẽ sớm nhét chiếc chìa khóa kim loại mà họ đã nhận được ở quầy lễ tân vào cửa, và khi cửa sổ mở ra, họ sẽ bất giác nín thở trước khung cảnh biển trải dài trước mắt. Rồi sau khi mặt trời lặn ngoài thành phố, giữa đám sinh viên tiệc tùng hôm nay như hôm qua và như ngày mai, họ tận hưởng Venezia về đêm và rồi mệt mỏi trở về nằm nghỉ chân trên chiếc giường cô đã chuẩn bị sẵn.
Nghĩ đến đó, Coniglio thở dài. Có lẽ lý do tại sao cô tiếp tục làm công việc đó là vì cô hơi ghen tị với tất cả những tiếng ồn mà khách du lịch tạo ra. Chính trong khoảnh khắc đó, cô đã chú ý đến bầu không khí kỳ lạ đột ngột bao trùm sảnh đợi.
Cô không thể hiểu tại sao. Có sự bận rộn đến rồi đi thường lệ của những người khuân vác khách sạn, những khách hàng quen thuộc mang theo vali nặng nề, mùi hôi thường xuyên toát ra từ cơ thể đẫm mồ hôi của họ. Sau đó, cô nhận thấy bóng dáng của một chàng trai trẻ nổi bật trong khung cảnh như vậy.
Anh cao hơn cô cả cái đầu. Khoảng một mét bảy lăm. Anh có mái tóc vàng và có kiểu tóc kỳ lạ, như thể gió đã làm nó rối tung thành từng lọn, những lọn tóc sau đó đã được gom lại với nhau bằng một chiếc lược. Bên ngoài lớp da, anh ta mặc một bộ trang phục gồm áo khoác và quần dài màu xanh rêu, chúng được cắt ra thành nhiều lỗ như hoa văn chấm bi, trên cổ đeo một chiếc cà vạt màu xanh lam có vẽ những quả dâu tây lớn trên đó. Anh có dáng điệu ung dung của một người đang ngồi đợi ai đó nhưng trên khuôn mặt thanh tú ấy, đôi mắt ánh lên một tia sáng lạ lùng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô gái đang nhìn mình, anh đột nhiên quay sang cô và nở một nụ cười dịu dàng, tiến lại gần.
“Ciao!” anh vui vẻ chào.
Coniglio cảm thấy bối rối. Người thanh niên lúc này mang vẻ mặt vui vẻ, hoàn toàn khác với vẻ cảnh giác và thận trọng vừa rồi. Cô tự hỏi anh ta có thể là ai.
“Tôi ở đây đợi một người bạn, nhưng…” chàng trai bắt đầu, một mùi bạc hà tươi mát thoang thoảng từ miệng anh ta.
“Tôi để quên đồng hồ ở nhà và không biết mấy giờ rồi.”
“À…” Coniglio kêu lên và nhìn đồng hồ. “Gần hai giờ rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh cảm ơn cô lịch sự với một cái gật đầu nhẹ và quay trở lại chỗ trước đó. Mùi bạc hà đi theo anh. Nhìn anh bước đi, Coniglio bất giác cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chuyện gì đã xảy ra? Lúc đầu, cô không thể hiểu những gì nhìn thấy trước mặt. Từ sau lưng của chàng trai trẻ, cô nhìn thấy một đám khói dày đặc màu tím đang tỏa ra, chẳng mấy chốc nó bắt đầu hình thành.
Thứ kỳ lạ đó có cơ thể được bao phủ bởi họa tiết ca rô màu đen và tím, và khuôn mặt của nó được che bằng một chiếc mặt nạ kiểu như mũ giáp thời trung cổ. Trên nắm tay của nó là những viên nang màu mù tạt kỳ dị.
Nó khiến cô cảm giác rằng chàng trai trẻ mang theo mình một kiểu người hầu bóng ma nào đó. Khi nhìn thấy vậy, Coniglio thấy đầu óc quay cuồng và đặt tay lên bàn để dựa.
Cô có cảm giác nguy hiểm sắp xảy ra, như thể một điều gì đó khủng khiếp sắp đến.
Dường như hoàn toàn nhận thức được cô vẫn đang nhìn mình và không thể di chuyển, chàng trai nhìn cô và từ từ làm một cử chỉ bằng tay phải.
“Đang mơ mộng gì vậy?”
“Ah!”
Bị chạm vào vai mà không báo trước, Coniglio kêu lên và ngạc nhiên đến mức suýt ngã khỏi ghế. Cô quay lại và thấy Winona đang cười. Cô ấy cuối cùng đã trở về từ bưu điện.
“Xin lỗi nhé, không có ý làm em giật mình đâu…”
“Nhìn kìa! Ở đó…” Coniglio chỉ về phía chàng trai trẻ.
“Ai vậy? Em tìm được người thay thế Leoni rồi à?”
Coniglio sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của Winona lúc đó đã cười và nháy mắt.
Một tiếng động inh ỏi vang lên từ bên dưới, gần như ngay lập tức tất cả đèn trong khách sạn vụt tắt.
Từ xa, cô nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, tiếng hét giận dữ, âm thanh tương tự như tiếng xé lụa…
Bầu không khí tĩnh lặng ngự trị trong sảnh khách sạn Mondo Aria bỗng chốc chìm trong bóng tối.
“Coni!”
Cô nghe thấy giọng Winona ở gần đó.
“Chị Winona!”
“Ối! Coni!”
Cô đưa tay về nơi phát ra giọng nói và ngay lập tức thấy cánh tay của Winona.
“Chị có sao không?”
“Áhhh! Áhh! Aaah!”
“Có chuyện gì vậy?! Sao thế, chị Winona?!”
Cô đứng dậy khỏi ghế và mò mẫm tìm Winona, rồi cô đã nhìn thấy phía sau mình.
"Cháy rồi! Chị đang bốc cháy!"
Tay Coniglio chạm vào một thứ gì đó ấm áp và nhầy nhụa.
"Chuyện gì vậy?! Sao thế?!"
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trở lại.
Coniglio thấy khó tin những gì xảy ra trước mắt mình.
Cánh tay sưng tấy, những vệt đen chạy dọc cơ thể. Đôi môi trở nên nhăn nhó, khuôn mặt nổi đầy bọng nước lớn. Nỗi kinh hoàng khủng khiếp đến nỗi cô định bỏ tay ra. Con người ghê tởm trước mặt cô là Winona.
"Tôi đang cháy! Tôi đang cháy! Cứu với!"
Cô vung tay, đập vào những vết phồng rộp trên mặt, làm chúng xẹp xuống, khiến chất lỏng màu xanh chảy ra. Không để tâm đến điều đó, Winona tiếp tục gãi khắp người một cách khốn khổ. Mỗi khi móng chạm vào da, nó sẽ rách toác ra như giấy, thịt nát vụn, bốc mùi hôi thối như cá ươn.
"Cái gì thế này?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Máu màu sẫm và đặc chảy ra từ khắp nơi trên cơ thể, nhưng kỳ lạ nhất là khi tiếp xúc với không khí, nó biến thành một làn khói màu tím, nhanh chóng loãng ra rồi tan biến.
Từng cm trên cơ thể Winona đều nổi đầy bọng nước, mụn mủ và vết thương chảy máu. Trước con mắt hoang mang của Coniglio, đôi chân Winona bắt đầu thối rữa nhanh chóng, đến khi chúng tách khỏi thân cây, mất đi điểm tựa, từ từ đổ gục xuống đất như thể đang slow motion. Cô ngã thẳng xuống như thể sắp hôn xuống đất để chúc phúc.
Bàn tay của Winona cố gắng với tới chiếc ghế gần nhất để dựa xuống, bàn tay đã gãy rời khỏi cổ tay với một tiếng động khô khốc. Tay còn lại cứ lắc lư trong không trung, tìm kiếm một chỗ bám vô định.
Có lẽ nó đã đập vào một cái bàn nhưng một ngón tay đã gãy và bật ra, dính vào mặt Coniglio.
"Á áhhh!"
Với một tiếng hét, cô vội vàng gỡ nó ra. Trên bàn tay đã chạm vào nó vẫn còn lại một chất sền sệt sẫm màu, nó tỏa ra một mùi kinh tởm đến nỗi lan thẳng xuống dạ dày, giống như chất thải hữu cơ đã bị ôi thiu.
Có lẽ từ cú va chạm khi ngã, cổ của Winona đã bị cong đến bất thường. Một má dính chặt xuống sàn, nhưng cái đầu cứ run lắc ngước lên như thể nó từ chính cái sàn đó.
"... Coni... Coni..."
Có lẽ vì bị gãy cổ nên giờ đây Winona thậm chí không thể gọi tên người bạn đang ở ngay trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm, không thể làm gì, ngồi bệt xuống đất.
Bên cạnh hai đầu gối, ai biết được khi nào, The Cure lại xuất hiện.
Khuôn mặt của Winona bắt đầu lộ rõ những nếp nhăn cho đến khi một làn khói màu tím bắt đầu bốc ra từ mọi lỗ, miệng, tai, mũi, mắt. Coniglio kinh hoàng nhìn người bạn đang mất dần từng miếng thịt, chỉ còn da bọc xương.
Ngay sau đó tay cô chạm vào lưng The Cure.
Đó là sự thật… Có lẽ mình có thể sử dụng The Cure… có lẽ sẽ cứu được chị Winona! Nhưng…
Đó là khoảnh khắc do dự của cô. Cánh tay của Winona liên tục co giật trong tuyệt vọng, nó đột ngột dừng lại và trước khi cô kịp nhận ra thì nó đã nằm xuống đất. Một âm thanh nặng nề buồn tẻ.
“… Ơ… ơ…”
Winona tuyệt vọng cố dốc hết sức lực còn lại để hét lên, nhưng cơ thể cô hoàn toàn vỡ vụn. Làn khói màu tím tỏa ra từ mọi nơi như là áp suất, giống như trong một bộ phim đang được xem với tốc độ nhanh hơn.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Coniglio nhận ra ai đó đang la hét. Đó là một tiếng kêu đau đớn trong cơn thịnh nộ, từ một người đang nguyền rủa mọi thứ và mọi người. Và chính cô đã để yên cho tiếng hét đó.
***
Đổ lỗi cho cô sẽ là quá dễ dàng. Tuy nhiên, trong thời điểm đó, cô biết quá ít mọi chuyện.
Cô không biết rằng chàng trai tóc vàng tên là Pannacotta Fugo, hay bóng dáng màu tím kỳ lạ mà cô nhìn thấy xuất hiện sau lưng cậu là Purple Haze.
Cô không hề biết đó là một Stand, biểu hiện hữu hình của một nguồn năng lượng sống đặc biệt mạnh mẽ mà chỉ một số ít người được chọn mới sở hữu. Năng lượng quan trọng chủ yếu được hình thành. Stand, một sự hiện diện sở hữu sức mạnh và có hình dạng, nó có thể tương tác với thế giới thực.
Coniglio vẫn chưa hề biết có thứ như vậy tồn tại. Và cô không biết The Cure của mình cũng là một Stand, và có một quy luật rằng những Stand User luôn thu hút lẫn nhau.
Cô hoàn toàn không biết gì về những điều này. Tuy nhiên trong bánh xe số phận, các bánh răng đã bắt đầu chuyển động.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage