Đồng hồ trên trán Moody Blues đếm ngược cho đến khi chỉ đúng ba giờ trước đó, rồi nó dừng lại. Khi Bucciarati, Giorno và Abbacchio định vị xung quanh nó thì một bóng đen tiến đến sau lưng họ.
Bucciarati và Giorno ngay lập tức nhận ra và chuẩn bị để bảo vệ Moody Blues, một Stand không thiên về chiến đấu, và khi tái hiện lại hình ảnh quá khứ thì nó sẽ hoàn toàn bất lực. Vậy nên Bucciarati và Giorno đã sẵn sàng cho một tình huống cần bảo vệ.
“Narancia đâu?”
Đó là câu hỏi từ một cô gái có mái tóc nhuộm màu xanh lục và được búi thành những lọn lớn trên đỉnh đầu. Vẻ mặt của cô ta có nét gì đó trẻ con, chưa hoàn toàn là nét của một người phụ nữ. Cô có đôi môi hở mang một chút kiêu ngạo, mũi hếch và hai đôi mắt to có màu xanh lục sáng giống như màu tóc nhuộm trên đầu. Trang phục của cô gợi cảm đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến trái tim loạn nhịp. Cô mặc một chiếc áo ba lỗ cực kỳ bó sát làm nổi bật bộ ngực đầy đặn và cân đối, cùng với một chiếc váy hoa văn hình vuông có đường xẻ rộng, đôi khi có thể nhìn thấy đôi chân thon thả xinh đẹp lướt qua.
Cô ấy đẹp đến nỗi nếu gặp trên đường, thật khó mà không thốt lên lời khen nào. Nhưng nếu cố làm thế thì sẽ gặp phải chuyện không hay ho gì, bởi vì cô ấy là người mà Bucciarati và đồng bọn đang liều mạng để bảo vệ.
Cô ấy là Trish Una, con gái của Ông trùm Passione.
“À, Trish, là cô đấy!” Giorno thốt lên với vẻ trong sáng bình thản.
Dưới chân Trish là một con rùa bất động, nó ẩn mình trong mai.
Họ sở hữu Con Rùa khi đang trên hành trình đến Venezia, theo lệnh của Ông trùm.
Nó đã già đến mức chỉ di chuyển vừa đủ để trông thật giả tạo. Với đôi mắt ngái ngủ và gần như vô tri, sẽ không một ai đoán được sinh vật đó cũng là một Stand User.
Tuy nhiên khi nhìn kỹ, ta sẽ thấy sự khác biệt so với một con rùa bình thường.
Trước hết là một cái rãnh có hình dạng kỳ lạ nằm trên lưng, ở giữa cái mai. Tất cả những gì cần làm là nhét đúng chiếc chìa khóa vào đó, và những ai ở gần con rùa sẽ ngay lập tức bị kéo vào bên trong. Nếu đặt chìa khóa vào khe hở đó, không gian xung quanh con vật sẽ phát sáng và chuyển động ngay lúc chiếc chìa khóa bị hút vào, khiến những người ở gần nhất biến mất. Không một ai hiểu được logic của nó, nhưng điều chắc chắn là Stand của con rùa hoàn toàn có khả năng cho phép ít nhất sáu người lớn ẩn nấp và di chuyển một cách an toàn bên trong.
Căn phòng có sẵn một chiếc ghế dài và đồ nội thất kiểu cũ khác. Thậm chí còn có một tủ lạnh để giữ lạnh sâm panh cũng như các thực phẩm dự trữ khác. Nói chung là có thể thoải mái dành một ngày ở trong đó.
Đối với Bucciarati và đồng bọn - những kẻ hoạt động trong khi cố gắng tránh khỏi tầm mắt của các thành viên Passione, con rùa là nơi ẩn náu lý tưởng. Không ai có thể tưởng tượng được rằng có 6 con người trú ẩn bên trong con vật nhỏ bé đó.
“À, Trish, là cô đấy! Là như thế nào? Tôi cần Narancia. Tôi định nhờ cậu ấy làm giúp tôi một chuyện.”
“Narancia đang ở bên ngoài rồi…”
Mista và Narancia lần lượt ở trước cửa và trên nóc ngôi nhà cũ của Seppia, họ đang canh gác để đề phòng kẻ thù quay lại và đánh úp bất ngờ.
Stand của Narancia là Aerosmith, sở hữu một radar có khả năng xác định các nguồn CO2 trong bán kính 50 mét xung quanh cậu ta, nó cho phép cậu theo dõi chuyển động của mọi sinh vật xung quanh mình, do đó có thể xác định bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Trước câu trả lời đó, Trish bắt đầu nổi đóa lên như một đứa trẻ hư.
“Ý cậu là gì? Giờ tôi phải làm gì đây, không có tất lưới sao?! Tôi đã mặc thế này trong bốn ngày rồi! Cậu không thể để tôi tiếp tục...”
Những lời trút giận của cô đã bị Bucciarati cắt ngang.
“Trish, như cô thấy đấy, lúc này ở đây có thể rất nguy hiểm. Cô có thể ngoan ngoãn trở lại con rùa được không?”
Bucciarati nói vậy và chỉ vào con vật đã đi qua cửa phòng, nó gần như muốn ẩn mình.
Sau khi phản bội Passione, Trish đã trở thành con át chủ bài của Bucciarati và đồng bọn, một nhân vật cực kỳ quan trọng.
Kẻ thù của họ không chỉ là Ông trùm. Ngoài gã và Stand cực kì đáng sợ của gã, các thành viên từ những tổ chức khác trên khắp nước Ý cũng muốn nhúng tay vào. Để có thể trót lọt thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này, hy vọng duy nhất của họ là tìm ra danh tính của Ông trùm và sau đó cố gắng loại bỏ hắn.
Vấn đề chính là danh tính của gã đàn ông đã giật dây tổ chức trong suốt nhiều năm này, không một ai biết về hắn. Ông trùm đã dành phần lớn thời gian gần đây để tỉ mỉ xóa mọi dấu vết quá khứ của mình, bao gồm cả những người có thể cung cấp manh mối hoặc bất kỳ nhân chứng nào. Người duy nhất có mối liên hệ với hắn và đã thoát khỏi cuộc truy sát một cách kỳ diệu theo thời gian, đó chính là Trish. Nhờ có cô, có lẽ họ có thể tìm ra cách để tiến gần hơn với quá khứ của Ông trùm.
Hiện tại, cô nàng không thể nhớ bất cứ điều gì về cha mình, nhưng cũng dễ hiểu khi Bucciarati khá lo lắng vì sợ ai đó sẽ phát hiện ra cô.
Trish dường như không hề nhẫn nhịn trước lời nói lạnh lùng của Bucciarati. Cô ngang nhiên đáp lại anh một cái nhìn băng giá, với một cái phồng mũi, cô tiếp tục cuộc nói chuyện bằng giọng nói giận dữ rõ ràng.
“Đúng rồi, ở đây nguy hiểm lắm. Và tôi cũng hiểu là các người đang làm những điều không tưởng để bảo vệ tôi, nhưng không được đâu…” Cô nín thở. Đôi mắt xanh lục của cô bừng lên cơn giận dữ, “Các người không thể ngăn tôi ra ngoài chỉ vì thế được. Đây cũng là vấn đề của tôi! Một người cha mà tôi chưa bao giờ biết mặt, chuyện đó liên quan trực tiếp đến tôi đấy, có muốn hay không thì cũng vậy thôi!”
Bucciarati không thể nghĩ ra gì để đáp lại.
“Tôi không muốn bị nhốt trong con rùa này và ngồi đây chờ đến lúc sự thật sáng tỏ! Tôi không muốn lúc nào cũng run rẩy sợ hãi khi phải chờ đợi những cuộc chạm trán có thể khiến tôi chết bất kì lúc nào. Cho dù có là rủi ro đi nữa, tôi vẫn muốn tận mắt chứng kiến mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình!”
***
“Phiền cô nghỉ ngơi một chút được không, tiểu thư? Nếu được thì tôi muốn bắt đầu phát lại.”
Chính Abbacchio đã chấm dứt cuộc cãi vã gay gắt giữa hai người.
“Chcc!” Bucciarati tặc lưỡi, nhưng rồi anh bỏ qua.
Abbacchio tiếp tục nói với Trish, cô liên tục hướng ánh mắt hung dữ vào trưởng nhóm.
“Cô biết mà, tôi không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để tranh cãi đâu.”
Nghe vậy, Trish rời mắt khỏi Bucciarati và không có ý định quay lại con rùa.
“Được thôi. Nhưng tôi cũng sẽ ở lại đây.” Cô quyết định.
“...Chắc chắn rồi, Trish.” Giorno trả lời thay cho Bucciarati, anh hướng về phía Abbacchio.
“Chúng đang dự đoán mọi hành tung của chúng ta. Nếu bây giờ mà ngồi không, ta sẽ bị bỏ lại phía sau một cách vô vọng. Đừng quên điều đó.”
“Rồi rồi... tôi biết mà!”
“Hết giờ cãi nhau rồi. Bắt đầu nào!”
Nói xong, Abbacchio bắt đầu mở bản ghi của Moody Blues.
Khi những tên sát thủ được tổ chức thuê đột nhập vào nhà, Seppia già đang chuẩn bị ăn bữa sáng muộn. Đó là món cá rán còn sót lại từ hôm trước với bánh mì cắt lát mỏng, cùng với một tách trà pha từ gói trà do người cháu sống ở Anh gửi tặng. Ông đã bật tivi. Trận bóng có đội yêu thích của ông sắp bắt đầu. Ông lo lắng ngồi trên ghế và đưa tay về phía đồ chiên nóng hổi.
Đúng lúc đó nhà ông đã bị đột nhập. Seppia hét lên theo phản xạ:
“Các người muốn gì?!”
Thực sự thì ông không ngạc nhiên lắm. Ông biết rất rõ rằng điều này sẽ xảy ra.
Đó chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, ông chẳng hề muốn bọn chúng quấy dầy ngay giữa bữa sáng của mình!
Ông bị buộc phải đứng dậy khỏi ghế và đi về phía cửa. Ông cảm thấy nòng súng cứng ngắc đang găm vào lưng mình, và không ngu ngốc đến mức chống lại một kẻ có vũ khí của tổ chức. Ông giơ cả hai tay ra sau đầu và ngoan ngoãn để mặc cho chúng dắt ra đường. Bên ngoài, ngay trên con kênh là một chiếc thuyền đang neo đậu. Có lẽ họ đã vào trong đó. Cái vành thấp đến nỗi như đang chứa một thứ gì đó cực kỳ nặng trên thuyền. Khi Seppia và bọn chúng vào trong, con thuyền đã lắc lư đầy nguy hiểm.
“Tốt, tạm dừng ở đó một chút.”
Bucciarati và cả nhóm đã đi theo Moody Blues đến bờ kênh bên ngoài nhà của Seppia. Mista ngay lập tức nhìn thấy và vội vã tham gia vào.
“Đúng như tôi nghĩ, lão ta đã bị bắt lên thuyền.”
“Chuẩn. Giúp tôi một việc nhé, Mista, mang thuyền đến đây.”
Mista đi lấy thuyền ngay. Anh để ý thấy một đám con nít tò mò đang xem, rồi anh gầm gừ với chúng:
“Này, bọn ranh kia! Đây không phải chương trình đâu!”
Đám con nít biến khỏi đó ngay tức khắc.
“Có gì mà anh phải bực bội như vậy…” Narancia bình phẩm và bước xuống từ mái nhà.
“Hiện tại thì không có gì đáng ngờ.” Cậu nói, một chiếc máy bay chiến đấu thu nhỏ bay vòng quanh đầu cậu. Những ô cửa sổ nhỏ xíu của nó phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Đó là Stand của Narancia, Aerosmith. Thoạt nhìn, nó trông giống như một chiếc máy bay mô hình điều khiển bằng sóng vô tuyến đơn thuần, nhưng đạn mà nó bắn ra có thể gây sát thương hoặc giết chết một người trưởng thành. Về độ chính xác thì không phải là tốt nhất, nhưng nó đủ để xả đạn như một kẻ điên. Nếu bị nhắm làm mục tiêu bởi súng máy của nó, cả người và Stand sẽ khó có cơ may trốn thoát.
“Này, nhanh lên nào!”
Mista nhanh chóng lên xuồng máy. Đầu tiên là Trish, sau đó là Bucciarati, Giorno, Abbacchio và cuối cùng là Narancia vội vã lên trên thuyền.
“Ok, hãy tiếp tục đến đoạn đang dang dở!”
Bucciarati dán mắt vào chuyển động của Moody Blues đang ngồi ở giữa thuyền. Đó là một sự tập trung cao độ.
Bucciarati diễn giải từng cử động hay biểu cảm nhỏ của Moody Blues, rồi anh chỉ đường đi: “Góc bên phải kế tiếp!”, “Giờ thì bên trái!”.
Nhờ sự điều khiển chính xác của Mista, con thuyền đã đi theo hướng một cách hoàn hảo. Tinh thần đồng đội và sự phối hợp của họ giống như của một nhóm người đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm. Bóng của những tòa nhà hai bên bờ kênh mà họ xuôi thuyền phản chiếu trên mặt nước. Tháp chuông của các nhà thờ đã dõi theo Venezia từ rất lâu trước khi họ ra đời. Gothic, Baroque, Byzantine… Các công trình kiến trúc thuộc nhiều phong cách khác nhau lướt qua với tốc độ đáng kinh ngạc và tiếp tục biến mất sau lưng họ. Những viên gạch màu đất, những bức tranh khảm lộng lẫy, những ô cửa kính màu đều được nhuộm sắc cam trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Con thuyền lướt nhanh giữa một loạt tòa nhà tuyệt đẹp, mà nếu hành khách ở trên đó là khách du lịch, đó sẽ là động lực cho vô số điểm dừng, giữa vô số tiếng trầm trồ mê hoặc.
Ở bên phải Mista, Narancia ngồi trên ghế lái, cậu đang kiểm tra xung quanh bằng Aerosmith để ngăn chặn các đợt tấn công của kẻ thù. Bất chợt cậu kêu lên:
“Cái gì đây?! Tôi không hiểu lắm, thật kỳ lạ…”
Mista hỏi lại:
“Cái gì lạ thế?”
Anh ta như thể sắp bắt đầu ngân nga một bài hát. Làn gió yên bình thổi từ mặt nước khiến anh thấy thoải mái.
“Chà, ừm… là cái radar…”
Nói xong, Narancia bắt đầu dùng ngón tay gõ vào màn hình radar trên mắt phải của mình.
Trên màn hình là một vài chấm đỏ đang không ngừng tăng lên. Mỗi dấu chấm đại diện cho một cái gì đó đã xả ra CO2. Mỗi chấm đỏ tương ứng với một sinh vật sống đang thở. Từ kích thước của chấm, thậm chí cậu có thể biết được lượng CO2 thải ra.
Khi họ rời đi, hầu như không có dấu chấm nào xuất hiện xung quanh thuyền, nhưng thật kỳ lạ, sau khoảng ba mươi phút truy lùng Seppia già, các chấm đỏ bắt đầu nhân lên vô số.
“Hay là tôi đã ăn món gì đó hỏng rồi nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Narancia nhìn thấy một hiện tượng như vậy. Vào lúc đó, con thuyền bị bao quanh bởi hàng loạt chấm đỏ nhấp nháy.
“Lạ thật đấy!”
Mista vừa dứt lời thì chuyện bắt đầu xảy ra.
Gần như ngay lập tức, Trish nhận thấy Moody Blues đang thay đổi.
“Có vẻ như lão ta đang cãi nhau với những kẻ bắt cóc mình!”
Sự thật mà nói thì Moody Blues, cho đến lúc đó vẫn ngồi ở giữa thuyền mà không phản ứng gì, rồi nó bắt đầu nói… Nó hào hứng nói chuyện với 'những kẻ bắt cóc', hành vi của nó hoàn toàn trái ngược với thái độ thất vọng và gần như sợ hãi chỉ trong vài phút trước đó.
“Ông ấy đang xin tha hả?...” Giorno lớn tiếng tự hỏi, cậu quan sát chuyển động của Moody Blues.
“Tôi không nghĩ thế, nhưng… sao vậy, Giorno?”
“Cái phao nhỏ đó… Trông giống như hạt nhựa polystyrene ấy, nhưng…” Cậu vừa định trả lời tại Bucciarati thì đột nhiên bị cắt ngang.
“Ối! Cái gì vậy?!” Mista vừa cầm tay lái vừa hét lên. Bucciarati quay lại và nhìn thấy chiếc du thuyền đang lao với tốc độ cao về phía họ. Có thể thấy nó ngày càng gần hơn.
“Coi chừng!” Mista lại hét lên, rẽ phải để tránh trong đường tơ kẽ tóc. Người lái chiếc du thuyền giật mình đến mức buông bánh lái trong giây lát, rồi hét vào mặt họ như thể hoàn toàn mất trí.
“Chuyện gì đang xảy ra thế, Bucciarati? Con thuyền đó đột nhiên xuất hiện từ đâu ra ấy!” Mista hét lên, không rời mắt khỏi đường đi, anh quay bánh lái sang trái để mạnh tay điều chỉnh quỹ đạo lại.
“Mista! Đó là kẻ địch! Coi chừng! Chúng sắp đến nữa rồi!” Giorno trả lời anh ta trước Bucciarati.
“Nhìn này!”
Theo tiếng gọi của Abbacchio, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Moody Blues.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Moody Blues đã trèo lên một chiếc ghế và ra lệnh, lần lượt nhắc đến những gã đàn ông trên thuyền. Sau những mệnh lệnh đó, dường như đống hàng hóa đang được vứt xuống khiến chiếc thuyền lắc lư cực mạnh.
Với những chuyển động đột ngột đó, Moody Blues, tức là Seppia già liền hét về phía các thủy thủ khi đang mất thăng bằng:
“Mìn đang đến đây! Sang bên phải!”
“...Mìn? Là sao cơ?”
Trước câu nói bất ngờ thốt ra từ miệng Moody Blues, cả bọn đột nhiên cảm thấy máu mình lạnh toát.
“Ahhhh!” Mista hét lên từ ghế lái. Sau cái du thuyền đó, thứ bất ngờ xuất hiện trước thuyền của họ là một vật thể hình cầu màu đen, có những cái gai bo tròn và trải khắp bề mặt như gai nhím. Nó đúng là một quả mìn! Nếu lơ là mà đụng phải nó, tất cả sẽ xong đời. Ngay khi nhận ra, Mista đã nhanh chóng bẻ lái sang trái.
“Không kịp rồi!”
Mista buông bánh lái và đặt tay lên khẩu súng.
“Trông cậy vào các chú đó, số 1 và số 2!” Anh hô to rồi bắn về hướng quả mìn. Trên đầu những viên đạn là thứ trông như một cặp tượng tí hon bằng kim loại đang bám vào.
“Để đó cho chúng tôi, anh bạn!”
“Yaa-hoo!” Hai người tí hon hét lên. Chúng đều là Stand của Mista, Sex Pistols.
Nói ngắn gọn thì Sex Pistols có thể tùy ý thay đổi hướng đạn bắn ra từ súng của Mista. Có sáu thành viên trong số chúng, nhưng lại được đánh số từ một đến bảy: điều này là do Mista tin rằng số bốn mang lại xui xẻo cho anh. Tận dụng tốc độ và kích thước cơ thể nhỏ bé của mình, Sex Pistols thực sự cưỡi những viên đạn giữa không trung, sau đó hướng chúng đến bất kỳ mục tiêu nào, kể cả những mục tiêu ẩn sau chướng ngại vật, hay thậm chí đâm vào lưng kẻ thù đối mặt với chúng.
Một Stand hoàn hảo cho một sát thủ chuyên nghiệp.
Nói chung, việc mong đợi bắn trúng quả mìn từ trên một chiếc thuyền đang lắc lư dữ dội, ngay cả đối với một người có khả năng như Mista thì cũng không phải là một kỳ tích dễ dàng. Tuy nhiên, với sức mạnh của Sex Pistols…
Viên đạn sau khi lệch khỏi quỹ đạo với một đường cong hẹp đã đâm trúng ngòi nổ của quả mìn một cách hoàn hảo. Ngay sau đó, một cột nước dâng lên ầm ầm.
“Ngooon!”
“Quá chuẩn!”
“Phew, suýt nữa thì…”
Mista thở phào nhẹ nhõm và lau mồ hôi trên trán.
“Mista! Chưa nghỉ ngơi được đâu!” Narancia gọi từ bên cạnh. Ngón tay cậu chỉ về phía nhiều quả mìn khác xuất hiện trên mặt nước lần nữa, nơi mà trước đó chỉ có đám hạt polystyrene nổi. Anh vội vàng tắt máy nhưng đã quá muộn.
“Chết tiệt! Trông cậy vào các chú hết đó!” Mista hô to, rồi bắn nhiều phát về hướng của đống mìn.
“Tới đây!”
“Húuuuu!”
“Yaaa-hooo!” các thành viên Sex Pistols lần lượt hét lên và xuất hiện cùng với những viên đạn. Rồi từng quả mìn một nổ tung. Những con sóng cao dâng lên khiến con thuyền lắc lư dữ dội.
***
Seppia Già là một danh tính khác của Sogliola Lopez, người đứng đầu trong số những kẻ chỉ huy các băng nhóm trên khắp Venezia. Ông nắm trong tay quyền kiểm soát tất cả vũ khí và chất nổ được nhập vào thành phố, cũng như hoạt động tại sòng bạc và giao dịch tiền bẩn, chúng là những thứ để ông ta kiểm soát lòng trung thành của tay sai. Chơi với cả hai bên chính xác là cách ông có thể kiểm tra chặt chẽ hành tung của đàn em, từ đám du côn đường phố đến những cộng sự thân cận nhất của ông, những kẻ được biết là có xu hướng phản bội, tất cả đều dẫn đến nhân vật đứng đầu giới tội phạm đó.
Chỉ vài ngày trước đó, ông đã nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ Ông trùm.
“Nhóm phản bội do Bucciarati cầm đầu đang ở Venezia. Chúng phải bị loại bỏ ngay lập tức. Hãy dùng mọi cách cần thiết.”
Sogliola kiểm tra email như thường lệ, nhưng ngay khi vừa liếc qua tin nhắn cụ thể kia, nét mặt ông đã chuyển sang cau có.
Ngay đây và lúc này, trong khi ta đang phải nhẫn nhịn để giữ cho lũ cớm chết dẫm đó vui vẻ…
Venezia nằm ở khu vực biên giới của trung tâm mạng lưới tổ chức tội phạm trải rộng khắp nước Ý. Việc quản lý các sòng bạc lớn và những mối làm ăn quan trọng hơn đều diễn ra ở giữa bán đảo, và thực ra, các băng đảng Venezia bị buộc phải ở lại để giải quyết những công việc không mấy dễ chịu. Ngoài ra, thành phố này là một trong những điểm du lịch náo nhiệt nhất nước Ý nên cảnh sát sẽ kiểm tra nghiêm ngặt và thường xuyên hơn so với các thành phố khác. Công việc tuyệt vời nhất của Sogliola được đánh giá cao nhờ khả năng “vào việc” với cảnh sát, ngoài việc điều hành các mối làm ăn quan trọng.
Sogliola cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên trong đầu, ông tiếp tục đọc tin nhắn.
“Tái bút: Chiều nay Pannacotta Fugo sẽ đến gặp ông. Đó từng là một người của nhóm Bucciarati. Cậu ta có thể cho ông biết đặc điểm của đồng bọn cũ là gì và phương thức hoạt động của chúng. Ông sẽ giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt với sự hợp tác của cậu ta.”
Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, Sogliola tức giận tắt luôn máy tính để bàn.
Tất cả đống rắc rối của chúng cuối cùng lại chuyển sang cho bọn ta! Nhưng đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Ông trùm. Nếu mình xử lí đúng đắn, mình có thể được thăng chức và tiến lên vài bậc nữa… ông vừa nghĩ vừa gãi chiếc cằm chưa cạo đầy nếp nhăn. Sau đó, dường như ông nghĩ ra điều gì đó, ông kiên quyết dùng tay với lấy chiếc điện thoại.
Toàn bộ kế hoạch đã được xây dựng bởi Sogliola.
Ông đã lan truyền thông tin sai lệch, và có ý định kết liễu con mồi khi nó đã cắn câu, sau khi chúng lao thẳng vào bẫy. Đối với cuộc tạo phản, ông có thể sử dụng năng lực từ Stand của Fugo, dạng quái vật màu tím có tên là Purple Haze, nó khủng khiếp ngay cả khi chỉ mới nghe tên. Nhưng vấn đề duy nhất là dùng gì làm mồi nhử. Nhóm Bucciarati đã xoay sở để thoát khỏi một vài đợt tấn công đáng kinh ngạc, và việc dụ họ ra ngoài không hề dễ dàng.
Đến lúc thể hiện rồi. Sogliola lẩm bẩm một mình. Ông cũng giống như nhóm Bucciarati, là một Stand User.
Năng lực Stand của ông, Joy Division, có khả năng hoán đổi vị trí của các đồ vật mà nó chạm vào.
Chẳng hạn nếu có một con xúc xắc ở tay phải và một quả chuối ở bên trái, ông có thể ngay lập tức làm cho quả chuối nằm ở vị trí của con súc sắc và ngược lại. Hoặc thậm chí, nếu tay phải cầm một cuốn kinh thánh, trong khi tay trái để trống, thì chỉ trong tích tắc ông có thể chuyển cuốn kinh thánh sang tay còn lại. Một năng lực có lẽ phù hợp hơn cho việc biểu diễn trên sân khấu, nhưng miễn là ông sở hữu nó thì vẫn có khả năng thay thế bất kỳ vật thể nào.
Bên cạnh đó theo thời gian, ông cũng đã phát triển năng lực làm cho những thứ bị dịch chuyển không chỉ xuất hiện ở vị trí mong muốn, mà còn vào thời điểm mong muốn.
Ông mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ và đã cố gắng kiếm sống bằng nghề móc túi và cờ bạc bịp. Stand của ông được phát hiện do sự cần thiết thuần túy hơn là tình cờ đơn thuần, gần như là một biểu hiện hữu hình trong nhân cách của ông.
Bãi mìn đột kích nhóm Bucciarati đã được sắp xếp bằng cách sử dụng chính năng lực này.
Ông đã dự đoán rằng, ngay khi nghe tin đồn về Seppia Già, họ sẽ sử dụng Moody Blues của Abbacchio để lần theo dấu vết của ông già bị bắt cóc. Còn lại chỉ việc rải mìn trên con đường đó, và với sức mạnh của Joy Division, có thể hoán đổi vị trí của chúng với thứ khác vào đúng thời điểm. Bất cứ thứ gì có khả năng nổi sẽ là lý tưởng. Sogliola đã chọn hạt nhựa polystyrene vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Ta muốn những kẻ cười nhạo sức mạnh của ta và chê rằng nó vô giá trị, chúng phải chiêm ngưỡng nó!
Sử dụng cùng một chiến lược đó mà ông đã hạ gục nhiều đối thủ đã gây rắc rối cho mình. Nghĩ lại những lần như vậy, ông cố nhịn cười thành tiếng. Đây chưa phải là thời điểm đó. Phần khó khăn nhất vẫn chưa đến. Đến khi có thể nhìn thấy xác kẻ thù nổi trên kênh, ông không nên bị phân tâm. Chưa thể…
“Không phải thằng nhóc Pannacotta Fugo đó, nó đã gây được niềm tin từ ta, từ việc nghe ngóng được năng lực Stand của các thành viên trong nhóm Bucciarati không thể xem nhẹ. Với tinh thần đồng đội hoàn hảo thì chúng đã vượt qua rất nhiều thử thách, nhưng… Ai biết được liệu có đủ tốt để vượt qua cái bẫy của ta hay không đây? Để xem chúng làm được những gì. Với cả…” Sogliola lẩm bẩm một mình khi đứng nhìn mặt trời lặn dần trên biển, ông đang đứng trên lối vào của nhà thờ nổi tiếng nhất Venezia.
“…Và sau đó, nếu chúng bằng cách nào đó vượt qua bãi mìn, một cái bẫy khủng khiếp hơn sẽ chào đón chúng…
***
Con thuyền của nhóm Bucciarati đang có động cơ chạy không tải, để dòng kênh kéo thuyền đi. Xung quanh nó, một đám mìn đen sáng bóng đáng sợ được những con sóng nhỏ nâng niu.
Nó rời con kênh lớn cắt ngang trung tâm thành phố và đi vào một con kênh nhỏ hơn nhiều. Số lượng mìn nhiều gấp đôi, hoặc có lẽ gấp ba lần đã ngăn cản đường đi của nó. Không còn thời gian để suy nghĩ, gần như là một cách chế giễu, những quả khác đột nhiên xuất hiện ở đó, đen nhánh và đầy đe dọa ngay cạnh con thuyền.
“Chúng ta bó tay rồi! Không thể nào loại bỏ tất cả chúng, dù có bắn bao nhiêu cũng vậy thôi!”
Để đối phó với tất cả các quả mìn xuất hiện liên tiếp, hỏa lực từ Aerosmith của Narancia đã hỗ trợ cho Sex Pistols. Dù không có độ chính xác của Sex Pistols để bắn trúng kíp nổ nhưng bù lại, nó có thể bắn liên hoàn trong một phạm vi nhất định.
Bất chấp những nỗ lực dũng cảm, nhóm Buccellati sau đó đã hoàn toàn phó mặc cho kẻ thù.
Không còn cần phải nghĩ đến việc theo đuổi Seppia Già nữa. Giờ đây là một tình thế tuyệt vọng.
Bị bao vây bởi mìn, họ không biết chúng xuất hiện trở lại ở đâu và khi nào, việc lái thuyền trở nên bất khả thi. Bất cứ khi nào họ định thả neo, một quả mìn lớn sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt để ngăn cản điều đó.
Thêm vấn đề thường dân có thể bị cuốn vào vụ nổ, họ sẽ không tính đến việc cho nổ tung tất cả.
“Chúng muốn thả bao nhiêu quả mìn nữa mới vừa lòng đây?!” Mista phàn nàn, bắn vào thứ bất ngờ xuất hiện ngay trước mũi thuyền. Một cột nước lớn dâng lên khiến chúng lắc lư nặng nề. Có vài người đã xuất hiện để xem chuyện gì đang xảy ra, họ ẩn náu trong nhà và đóng cửa sổ vì quá sợ hãi.
“Đủ rồi Narancia! Mista, dừng thuyền lại!”
Theo lệnh của Bucciarati, con thuyền dừng lại. Mặc dù vậy, lo sợ về sự xuất hiện của đám mìn mới, Narancia và Mista vẫn không ngừng lo lắng nhìn xung quanh.
“Anh định làm gì vậy, Bucciarati?” Abbacchio hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Kẻ địch cũng có Stand phải không?” Mista đáp từ ghế lái, anh quay sang Abbacchio ngồi sau.
“Tôi cũng nghĩ thế. Điều này sẽ giải thích được... Giorno nói, cậu theo dõi từ đuôi tàu xem có kẻ thù nào di chuyển từ bên đó không.
“Với mớ hỗn độn ồn ào này, có lẽ cảnh sát cũng sẽ vào cuộc. Tôi nghĩ là ta đang nghe thấy tiếng còi báo động của tàu tuần tra.”
“Có vẻ như kẻ thù biết cách khiến mọi thứ xuất hiện theo ý hắn muốn.” Bucciarati nhận xét. Tất cả đều đồng ý.
“Chúng đang rải những quả mìn này khắp nơi bằng Stand!”
“Phải! Cứ như bọn chúng không biết nghỉ vậy!” Narancia trả lời, trông khá mệt mỏi do phải sử dụng nhiều đến Aerosmith.
“Đúng thế…” Bucciarati đồng ý với Narancia, và nói thêm:
“Nhưng tôi có linh cảm rõ ràng rằng kẻ thù đang cố dẫn chúng ta đến đâu đó.”
“Dẫn dụ chúng ta?” Giorno đáp lại Bucciarati.
“Để ý kĩ xem? Bố cục rải của mấy quả mìn không cố định. Ở một số nơi thì chúng rất tập trung, trong khi chỗ khác thì hầu như không nhìn thấy chúng…”
“Đúng là vậy…” Mista đáp, bị thuyết phục bởi lời nói của Bucciarati.
“Điều này có nghĩa là chúng không rải mìn một cách ngẫu nhiên. Có vẻ như chúng đang đưa ta đi dạo quanh các con kênh nhưng không phải vậy. Tôi đã không nhận ra sớm hơn vì quá bận nghĩ cách tránh mìn nhưng… nếu nhìn kỹ, bây giờ ta đang ở gần Campo Sant’Angelo. Nhìn qua đó đi.”
Theo hướng Mista chỉ, bên ngoài một loạt tòa nhà nguy nga, có thể nhìn thấy một gác chuông màu nâu với một tháp chuông hình lục giác. Trên đỉnh có một cây thánh giá mỏng dường như được làm bằng vàng nguyên khối, bên cạnh nó là một tháp chuông khác với các cửa sổ hình vòm màu trắng.
“Nhưng đó là tháp chuông của nhà thờ Santo Stefano! Nó nằm phía sau con kênh đi qua Campo Sant'Angelo!”
“Tuyệt lắm, Mista!” Narancia hào hứng kêu lên.
“Đống rắc rối này khi đi vòng quanh trên thuyền qua Venezia thực sự đáng giá!” Mista trả lời lại, xoa xoa mũi để che đi chút ngượng ngùng.
“Nghĩa là các cô em Venezia đều là những hướng dẫn viên du lịch giỏi!” Abbacchio xen vào.
“Tức là chúng ta đã đi thuyền đến tận phía nam thành phố, phải không Bucciarati?”
“Chính xác, Giorno. Tôi không biết bọn đứng sau cái bẫy mìn này nghĩ gì trong đầu, nhưng điều chắc chắn là chúng muốn ta dừng lại ở đây.”
Bucciarati dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Nơi cuối cùng mà chúng muốn dẫn ta đến, có lẽ…” anh bắt đầu nói, quay về phía một tháp chuông lớn trông nhỏ hơn tất cả những tháp chuông khác. Đó là một tòa tháp màu gạch vươn tới bầu trời chuẩn bị tối. Mái hình tam giác màu đen nổi bật rõ ràng trong bóng tối. “...Đó là Quảng trường San Marco!”
***
“Có vẻ như nhóm Buccellati đã nhận ra cái bẫy của ông rồi!”
Nói xong, chàng trai tóc vàng rời khỏi bóng cây cột.
“Ồ. Fugo kẻ phản bội. Hơi sớm đấy nhé?” Sogliola nhận xét, ông đang đứng ngắm mặt trời lặn trên cầu thang của vương cung thánh đường San Marco, không chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của chàng trai sau lưng mình.
Âm thanh của những vụ nổ vẫn vang vọng khắp thành phố đến giờ đã ngừng lại. Thay vào đó là tiếng còi thuyền cứu hộ và xuồng máy của cảnh sát. Nếu cảnh sát đã bắt đầu hành động, thật dễ dàng để biết trận chiến đã bước sang giai đoạn tiếp theo.
“Nhân tiện…” Sogliola đột ngột chuyển đề tài, “Chuyện tối qua ở bệnh viện… Cuộc tấn công thành công chứ?”
“...…”
“Im lặng nghĩa là mọi chuyện không diễn ra đúng như mong đợi thôi đúng không?”
Đương nhiên là Sogliola đã nhận được báo cáo chi tiết từ người của mình về cuộc tấn công tại bệnh viện.
Nhiệm vụ của Fugo là phát tán lại virus của Purple Haze ở nơi 'cô gái' đã nhập viện và khiến sức mạnh của cô ấy thức tỉnh. Theo báo cáo từ tay sai của ông, thì mục tiêu đã sử dụng năng lực đến mức tối đa, mặc dù vẫn có thương vong xảy ra.
Tuy nhiên, đối với kế hoạch của ông, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu để như vậy.
“Thôi kệ đi…”
Theo kẻ đưa tin, mặc dù Fugo có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực sự anh ta có một mặt khác. Bất cứ khi nào mất bình tĩnh, anh sẽ trở nên hung bạo đến mức không ai có thể ngăn cản. Sogliola chắc chắn không muốn mạo hiểm chọc giận anh ta trong lúc tế nhị như vậy.
“Dù sao thì…” ông nói thêm, “Bọn Bucciarati giờ đã biết ý định của chúng ta. Ta chắc chắn rằng chúng đang di chuyển bằng thuyền tới đây. Ta gần như có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo của kế hoạch, cậu muốn nói gì không?”
Không bận tâm trả lời, Fugo bắt đầu đi về phía quảng trường.
“Để sau đi vậy!”
Sogliola thốt câu cuối cùng cho chàng trai đang bỏ đi, nó khiến vai ông lạnh cóng, rồi ông lẩm bẩm qua kẽ răng.
“Thằng nhóc đó thực sự hiểu ta!”