Ngay khi Rapha vừa đặt chân trở lại mặt đất khô cằn.
“Em ổn chứ?”
Lydia vuốt lưng Rapha.
“Không...một...chút...nào...”
Rapha đã quyết định trở về thư viện ngầm bằng chiếc mô tô.
Vì Lydia có niềm đam mê mãnh liệt với mô tô, nên Rapha cũng hơi chút tò mò đôi chút.
Dù ghét cay ghét đắng cái trí tuệ thông minh hỗn xược này, nhưng đâu đó trong cô vẫn hơi hơi hi vọng cái gọi là mô tô biết đâu có thể thú vị ở điểm nào đó thì sao.
Kết cục, Rapha không chịu nổi và bắt đầu nôn mửa.
Yuuyami và Ohan bước ra khỏi xe cấp cứu rồi bước đến Rapha.
“Xóc, quá...”
“Thì nó là mô tô địa hình mà.”
Lydia nhún vai với hai cánh tay chìa ra.
“Sao chị không sử dụng Angie và Thruster...?”
Rapha chẳng thể hiểu được việc sử dụng mấy di vật của thế hệ cũ như bánh xe thú vị ở chỗ nào.
Nổi trên không với thiết bị phản trọng lực Angie và di chuyển nhờ động cơ đẩy Thruste. Tốc độ di chuyển và độ ổn định sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Thế thì nó có khác gì một chiếc máy bay đâu?”
Sử dụng Angie và Thruster sẽ biến chiếc mô tô thành một thứ gần giống máy bay. Dĩ nhiên, ngoại hình của nó phải sửa sang đôi chút để phù hợp với việc di chuyển trên không.
“Vậy, sẽ tốt, hơn...Di chuyển trên mặt đất bằng.....ư....”
Sức lực đã cạn, Rapha chẳng buồn cãi thêm nữa. Có điều, cô bé vẫn gắng gượng nói cho hết. “....bằng mô tô đúng là việc tệ hại nhất trên đời.”
“Hừm. Chị lại thích cảm giác được lái mô tô trên mặt đất hơn, thế nên chị không có ý định cải tiến chiếc mô tô đâu.”
“Em nữa,” Noah chen vào.
“Nào, em nói vậy chỉ vì không thể bay được, chứ gì?”
“Ê, ê....”
Noah đáp lại, xem chừng chẳng để bụng chuyện đó lắm.
“Rapha-san vẫn ổn chứ?”
Yuuyami hỏi.
“Nhìn xem tôi có ổn không....? Cảm biến thị giác của Yuuyami là loại kém chất lượng hay gì..?”
Vì tâm trạng của Rapha đã rơi xuống đáy rồi, nên cô bé mới buông ra mấy lời độc địa đó.
“Không, nó là loại phức tạp nhất mà.”
Yuuyami vẫn đáp lại với giọng điệu nghiêm túc thường ngày.
Rapha biết AD chẳng cảm thấy gì khi phải nghe mấy lời mỉa mai. Dù biết rõ nhưng Rapha vẫn cứ buông ra một tiếng thở dài.
“Mà dù sao...”
Run run hai chân, Rapha đứng dậy rồi chỉ tay vào Noah.
“Tính cách, sự tồn tại, toàn bộ mọi thứ của ngươi đều tệ hại nhất trên đời...”
“...Em xin lỗi...”
Noah yếu ớt đáp lại.
“Chính em là người đòi mà ta.”
Lydia lẩm bẩm rồi thở dài.
Lydia nói chẳng sai chút nào. Vấn đề ở đây là do Rapha không ngờ chuyến đi lại kinh khủng đến vậy.
“Hứm,” Rapha quay ngoắt đi, rồi lên giọng. “Ohan, mang ta lên xe cấp cứu.”
“Tuân lệnh.”
Ohan lại gần Rapha rồi nhẹ nhàng bế cô bé lên.
Là bế kiểu công chúa.
Tầm nhìn của Rapha nhanh chóng thay đổi, khung cảnh hiện rõ trong mắt cô.
Có điều, không hề có một đường chân trời nào cả.
Căng mắt ra nhìn, Rapha vẫn có thể thấy Thụ Hải nơi xa xa kia.
Rapha hơi bất ngờ, cô tưởng cả đám phải đi được một quãng đường khá dài rồi cơ.
Tuy vậy, vẫn có thể nhìn thấy Thụ Hải chứng minh quãng đường đi được mới chỉ có vài phút thôi.
Rapha thở dài một lần nữa.
Cô bé tự hỏi liệu sẽ có lần sau cô chịu ngồi lên một chiếc mô tô nữa không.
◇
Ngay khi vừa quay về thư viên, Yuuyami đã đưa Rapha đến chỗ Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản.
Lydia với Ohan hiện đang kiểm tra tình trạng của Apricot.
“Trà đen nhé?”
Yuuyami hỏi Rapha.
“TÔI, chỉ uống trà đen ở ngoài trời thôi.”
Rapha ưỡn ngực tuyên bố như thể đó là một điều hiển nhiên.
Tuy vậy, Yuuyami chẳng thể hiểu lý do tại sao luôn. Trà đen là trà đen thôi, cớ sao lại còn phải nề hà địa điểm uống nữa.
“Làm ơn đừng có nghiêng đầu nữa được không?”
“Xin lỗi. Chỉ là...”
“Chỉ gì?”
“Không, tôi hơi tò mò lý do tại sao phải làm vậy thôi.”
“Hà.” Rapha thở hắt ra.
Yuuyami đợi Rapha tiếp tục.
Nếu là Lydia, chắc chắn câu trả lời sẽ là: “Mình có cảm giác phải làm vậy.”
Mà con người đôi khi cũng hành động mà chẳng vì lý do gì cả.
“Vì nó thanh lịch chứ sao nữa.”
Rapha khẽ lắc lắc đầu khi nói vậy.
Yuuyami cho rằng hành động này có nghĩa là “Cô sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Và đúng là, Yuuyami không hiểu gì cả.
Thế nên, cô nghiêng đầu.
“Được rồi. Tưởng tượng nhé.”
“Tưởng tượng gì cơ?”
“Tôi đang nói dở cơ mà. Thế nên mới nói; Thiếu kiên nhẫn chẳng thanh lịch chút nào.”
“Hử-.”
Yuuyami chỉ hỏi lại một câu rất bình thường, không hề vội vã chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy câu hỏi này hoàn toàn phù hợp.
“Đầu tiên, tưởng tượng một thiếu nữ xinh đẹp đang giữa mảnh đất khô cằn.”
“Vâng.”
Yuuyami hình dung Lydia đang đứng bên ngoài thư viện.
“Thiếu nữ đó mặc một bộ đầm.”
“Xong.”
Lydia mặc một bộ đầm màu xanh da trời.
“Sau đó, tưởng tượng quanh cô ta có bàn ghế và dù che nắng.”
“Giống như lần đầu tiên bọn tôi gặp Rapha?”
“Cũng được.”
“Xong.”
“Rồi thiếu nữ đó đang ngồi trên ghế.”
Lydia tưởng tượng đang ngồi trên ghế.
Tuyệt vời. Quá đẹp. Hệt như tranh vẽ. Một Lydia kiều diễm, xinh đẹp và trầm tĩnh.
Một Lydia mặc đầm ngồi dưới bầu trời của thế giới úa tàn. Hình ảnh đó quá tuyệt vời, đến nỗi làm Yuuyami choáng váng. Đây cũng là lần thứ hai cô cảm thấy như vậy.
“Rồi đây mới là phần quan trọng nhất này.”
“Vâng.”
“Thiếu nữ xinh đẹp đang uống một thứ gì đó. Theo cô nó có thể là gì nào?”
Yuuyami bắt đầu suy nghĩ.
Cô ca cô la, trà xanh, trà đen, cà phê và vô số loại thức uống khác nhau được lồng ghép vào Lydia tưởng tượng.
Và chỉ được chọn một trong số chúng.
Đối sánh hình ảnh. Như lần đặt tên cho Lydia vậy.
Đúng vậy. Tùy thuộc vào thứ Lydia đang uống mà hình ảnh cũng thay đổi theo. Rất nhiều là đằng khác.
Thế nên, thứ phù hợp nhất sẽ là.
“Trà đen.”
Yuuyami gật đầu lia lịa.
“Cô hiểu rồi đó.”
Rapha tự hào nói.
“Vâng. Tôi đã hiểu. Rapha đã tính toán tất cả. Vậy, trà đen nhỉ?”
“Đúng vậy. Đã là thiếu nữ thì phải thanh lịch.”
“Thế. Rapha-san muốn uống gì?”
“Cà phê au lait.”
“Ể?”
“Cà phê au lait.”
Lặng thinh.
Cô ấy thực sự khó hiểu mà. Yuuyami nghĩ.
Nhưng...
“Hiểu...rồi.”
Yuuyami gượng đáp.
“Gì nữa? Trông cô vẫn chưa thuyết phục lắm nhỉ?”
"Không, chỉ là...Nó không phù hợp với hình ảnh lắm.”
Từ vẻ bề ngoài, tính cách và quần áo Rapha, Yuuyami nghĩ trà thảo mộc là thứ phù hợp nhất. Cà phê au lait thực sự nằm ngoài mọi dự toán của Yuuyami.
“Yuuyami.”
“Vâng.”
“Tôi thích cà phê au lait.”
“Vâng.”
“Nên, cà phê au lait.”
Rốt cuộc, những lời đó vẫn không thuyết phục được Yuuyami. Nếu muốn thanh lịch, thì hãy uống trà đen. Không thể uống trà đen ư, thế thì dùng trà thảo mộc để thay thế.
Lời nói và hành động của Rapha không nhất quán với nhau tý nào cả.
Lydia luôn ăn, luôn uống và luôn hành động theo những gì mà bản thân cảm thấy thích. Thế nên Lydia hoàn toàn nhất quán.
Tuy vậy, lý do thường được đưa ra nhất là “Mình có cảm giác phải làm thế.”
So với Lydia, Rapha là một con người siêu cấp phức tạp.
Tất nhiên, không phải lúc nào Lydia cũng đơn giản và dễ đoán. Cơ mà chí ít vẫn dễ đoán hơn Rapha nhiều.
“Cà・phê・au・la・it! Nhanh lên!”
Rapha lườm Yuuyami.
“Nóng hay lạnh?”
Yuuyami suýt chút nữa buông ra tiếng thở dài, nhưng cô đã kìm nó lại được. Bởi Rapha có thể nổi đóa lên rồi la lớn, “Tại sao cô lại thở dài?! Ý gì đây hả?!”
“Lạnh.”
“Vâng.”
Yuuyami dùng Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản tái tạo lại một ly cà phê au lait.
“Tiện đây, Rapha-san.”
“Có chuyện gì?”
Yuuyami đưa cho Rapha rồi tái tạo thêm một ly khác. Cái này là cho Lydia.
“Tôi có chút chuyện liên quan đến Ohan.”
“Không nhé.”
“Ể?”
“Cô định mượn Ohan cho chuyến khám phá sắp tới chứ gì?”
“Không phải.”
Đúng là nếu có Ohan đi cùng thì sẽ cực kỳ tuyệt vời. Đặc biệt trong những tình huống đụng độ kẻ thù.
“Vậy thì chuyện gì?”
Cầm ly cà phê bằng cả hai tay, Rapha lặng lẽ nhìn Yuuyami.
“Rapha-san nghĩ sao về Ohan.”
“Khả năng chiến đấu vượt trội hơn Yuuyami. Có điều, ngoài thứ đó ra, Yuuyami toàn diện hơn về mọi mặt”
“Ý tôi không phải vậy.”
Rapha nghiêng đầu đầy bối rối khi nghe câu trả lời của Yuuyami.
“Tôi muốn hỏi cảm nhận của Rapha-san về chính Ohan, chứ không phải khả năng của anh ta.”
“Tôi không rõ ý cô là gì cả.”
“Rapha-san ghét hay thích Ohan.”
“Hả? Ohan là AD. Chẳng có thích hay ghét gì ở đây cả. Công cụ là công cụ, tôi không đặc biệt yêu quý hay gắn bó gì với chúng cả. Nếu có hỏng hóc gì thì chỉ cần tạo ra một cái mới là xong.”
Rapha bình tĩnh nói vậy.
Và Yuuyami biết đó là một ý kiến cũng khá phổ biến trong thế giới con người.
Nhưng,
“Tôi chắc nếu Ohan biến mất, Rapha-san sẽ rất buồn đó.”
Yuuyami nghĩ có thể Rapha đã quên.
Vào khoảng khắc Ohan cũng bị quá tải do không thể xử lý nổi cảm xúc của Yuuyami, Rapha đã hét lên. “Onee-chama! Em xin chị! Tắt nguồn Yuuyami đi! Bằng không Ohan cũng hỏng theo mất!”
“Làm gì có chuyện đó.”
Rapha khẽ cười. Và nói thêm: “Mà cũng không hẳn.”
“Là vậy sao.”
Song, Yuuyami vẫn tin chắc. Rằng Rapha có tình cảm với Ohan. Dĩ nhiên không phải theo nghĩa lãng mạn.
Giây phút đó, Yuuyami đã choáng váng.
Giây phút đó, Yuuyai đã thấy rõ.
Hình ảnh Rapha ngồi trên vai Ohan trong thế giới trống rỗng. Một con người bé con con cưỡi trên vai một AD to như hộ pháp. Ôi sự tương phản đó.
Nó cứ như là tuyệt tác nghệ thuật đầy tinh tế vậy. Tinh tế đến độ khiến Yuuyami cũng phải nín thở.
Giữa cả hai không tồn tại thứ gọi là “Không có tình cảm”. Ít ra, hai người họ luôn quan tâm đến nhau.
Có điều, cả Ohan lẫn Rapha đều không nhận ra.
Chỉ cần Rapha nhận ra thôi, thì Ohan, người luôn mong muốn được yêu thương, cũng sẽ nhận ra luôn. Chuyện bản thân đang được yêu thương.
Sau đó, nếu Ohan vẫn thực sự muốn thay đổi ngoại hình. Yuuyami sẽ nói chuyện với Rapha để biến ước mơ của Ohan thành hiện thực.
“Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là chút tò mò thôi.”
Yuuyami quyết định dừng lại ở đây.
Chẳng sớm thì muộn, Rapha cũng sẽ nhận ra thôi.
Cơ mà, chắc chắn cô bé sẽ không chịu thừa nhận ngay đâu.