Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

49 853

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

115 3362

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

113 1675

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

316 19578

Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

(Đang ra)

Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

284 26840

Blade & Bastard

(Đang ra)

Blade & Bastard

Kumo Kagyu

Blade & Bastard là bộ light novel thuộc thể loại dark fantasy, lấy bối cảnh thế giới của Wizardry, được viết bởi Kumo Kagyu ( Goblin Slayer ) và minh họa bởi so-bin ( Overlord ). Giới thiệu: Sâu trong

3 225

Web Novel - Chương 43

Như mọi khi, tôi thức dậy sớm vào buổi sáng.

Dạo một vòng quanh nhà nhưng có vẻ giờ này mọi người vẫn đang ngủ.

Hiện tại tôi muốn vào phòng Haruka nhưng điều đó là không thể. Kể cả tôi có cố dùng bạo lực lên em ấy, tôi cũng không thể lấy được thứ mình muốn.

Có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc nói chuyện trực tiếp với Haruka.

Biết đâu em ấy có thể nhận ra sai lầm của mình và sửa sai.

Bởi sau cùng, nếu cứ mặc kệ em ấy thì sẽ chỉ có thêm nhiều người đau khổ hơn mà thôi.

Tự động viên bản thân, tôi rời nhà đến chỗ của Mana-chan, sau đó ăn trưa ở nơi làm việc và trở về nhà vào buổi trưa.

"Không thể nào...là con sao? Yuu-kun..."

"Eh...Yuu?"

"Đúng như bố nói, Onii-chan đã về nhà rồi."

Ba người bọn họ rất ngạc nhiên khi gặp lại tôi. Điều đó cũng dễ hiểu khi tôi đã không gặp họ ở nhà một thời gian.

"Yuu, mừng con về nhà. Con đã đi đâu vậy?"

Nếu là tôi của ngày hôm qua, tôi sẽ không ngần ngại mà phớt lờ ông ta nhưng giờ thì khác tôi buộc phải nói chuyện với ông ấy.

"...Con đi ăn trưa thôi."

"Vậy sao? Tiếc quá. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể ngồi xuống và cùng nhau ăn như trước kia."

"...Con xin lỗi, bố."

Ah, thật khó khăn.

"Không, đừng bận tâm. Vậy con đã ăn gì thế?"

"Yakisoba."

Đó là món tôi thích nhất.

"Ồ, đó là một bữa ăn khá thịnh soạn đấy."

"Thì con vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn mà."

Tiếp tục nói chuyện với họ làm tôi cảm thấy mệt mỏi và tổn thương...

"...Yuu...Onee-chan vui lắm khi thấy em ở nhà như này."

Thay vì 'về nhà' thì cảm giác như tôi đang đến địa ngục vậy.

Ngoài ra, cô ta có thể ngừng gọi bản thân là 'Onee-chan' không? Đặc biệt là trong ngôi nhà này.

"..."

Sẽ rất tệ nếu cứ tiếp tục im lặng nhưng miệng tôi cứ đóng chặt lại dù đó là điều mà tôi không hề mong muốn. 

Ngay từ đầu tôi đã không muốn nói chuyện với họ rồi, việc phải ở cùng họ trong ngôi nhà này càng khiến tôi muốn xa lánh họ hơn.

"... À, không sao. Nếu không muốn thì con không cần phải nói chuyện với bọn ta đâu."

Này này, sao bạn cứ xin lỗi tôi mãi thế. Bạn là ai vậy? Một nhân cách khác sao?

"...Yuu-kun. Tất nhiên là mẹ cũng rất vui! Nếu được, mẹ muốn con ngồi xuống đây và ăn cùng với mọi người."

Nhìn về phía bàn ăn, thứ duy nhất khiến tôi chú ý là những lát cà chua được xếp gọn gàng trên đĩa. Gì đây...lại là chúng sao...

"..."

Chết tiệt, tôi không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để nói ra cả.

"Onii-chan."

"Gì vậy?"

Cuối cùng tôi cũng nói được điều gì đó.

"Anh có thấy sợi dây đeo em để trên bàn anh không?"

!!!

Vậy ra Haruka là người để nó ở đó.

Nhớ về sợi dây đeo đó lại làm tôi đau đớn thêm.

"Uhm, anh có thấy nó."

"Ah, em hiểu rồi. Dù đã thấy nhưng anh vẫn vậy nhỉ."

Tôi gắng kìm nén cơn giận và sự đau buồn của mình lại.

"Ah, em có thể để lại nó cho anh."

"Vâng. Nếu được, em mong anh sẽ chăm sóc nó."

Tôi không muốn nghe điều đó từ con bé một chút nào...

"Ừ, dù sao anh cũng định làm vậy mà."

"Em hiểu rồi. Thật đáng tiếc."