Tôi cảm thấy cuộc sống của mình dạo gần đây thật ý nghĩa.
Mặc dù trường học vẫn ồn ào như mọi khi, nhưng tôi chỉ cần nhanh chóng di chuyển đến thư viện và đắm mình vào trong thế giới của những cuốn sách.
Đó là cách tôi dành cả ngày để thư giãn theo nhịp điệu của riêng mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng những ngày tuyệt vời này lại bị gián đoạn bởi những kẻ phiền phức.
"Yuu-kun."
Tôi đang mượn bếp của quản lý để ăn trưa.
Trước đây, quản lý thỉnh thoảng lại lấy một chút thức ăn của tôi và khiến tôi có ấn tượng:
"Yuu, cậu không muốn chuyển đến đây sao?"
Vì vậy, tôi đã đồng ý với đề nghị đó.
"Đợi đã! Yuu-kun!"
Phew, đã khoảng một tháng kể từ lần cuối tôi gặp mẹ kế.
Dạo này tôi cũng không cần thứ gì từ bà ấy cả.
"Làm ơn...Yuu-kun..."
Nhưng sẽ thật phiền phức nếu cuối cùng bà ấy đổi ý và yêu cầu tìm kiếm tôi.
"Chuyện gì vậy? Mẹ kế?"
"Con...con có thể thi thoảng về nhà được không?"
"Tại sao con phải làm như vậy?"
"Haruka và Fuyuka cảm thấy buồn khi không có con."
"Chẳng phải tốt hơn là không bao giờ quay lại sao?"
Ý tôi là rất có thể họ sẽ muốn đuổi tôi ra ngoài ngay khi tôi xuất hiện trở lại. Ừm, không, tôi đoán là hiện tại họ sẽ không làm vậy.
"Mẹ cũng rất nhớ con."
"Chẳng phải bây giờ mẹ đang gặp con hay sao?"
"Ý mẹ là ở nhà cơ."
"Ở nhà hay bên ngoài thì có thực sự quan trọng không mẹ?"
"Quan trọng chứ! Sau cùng thì chúng ta là một gia đình mà."
"Gia đình...hả?"
Fuyuka là kẻ bắt nạt và Haruka là tên trộm.
Ngoài ra, đừng nhắc đến khuôn mặt của kẻ phản bội đó.
Chẳng phải ông ta đã hợp tác với họ ngay từ đầu sao?
Ông ấy chỉ giả vờ ở phe tôi khi chỉ có hai người. Thực ra ông ấy luôn là kẻ thù, chỉ là tôi không nhận ra thôi.
Và còn cả mẹ kế nữa.
Chính bà ta là người dàn xếp mọi thứ và khiến tôi gục ngã.
Ý tôi là tôi đoán bà ấy đúng, tôi cũng là một thành viên trong gia đình.
Tôi đã học được rất nhiều thứ từ gia đình và trường học.
Cụ thể là…
"Mẹ kế kính mến. Con ngủ đủ giấc, ăn uống đúng giờ, tiền của con không còn bị Haruka lấy trộm nữa nên con đang sống rất tốt. Như mẹ thấy đấy, quần áo của con được giặt sạch và con cũng biết tự chăm sóc sức khỏe bản thân."
"Yuu-kun...cách con nói...giống như con không cần mẹ nữa vậy..."
Này này, chẳng lẽ bà ấy không nhận thức được điều đó sao?
"Vì vậy, đừng bận tâm đến con. Con sẽ về nhà khi cần bố mẹ điền một số giấy tờ yêu cầu có chữ kí phụ huynh."
Tôi không muốn đối phó với người mẹ kế này.
Một phần trong tôi muốn được chiều chuộng bởi mẹ, mặc dù chỉ là mẹ nuôi.
Nhưng hiện tại tôi đã có một nơi mang lại cho tôi cảm giác đó rồi.
Đó là lý do tại sao tôi cần phải mạnh mẽ hơn.
"Đợi đã, Yuu-kun!"
Tôi nhanh chóng đặt đồ đạc xuống và rời khỏi đó.
(TLN: Trong tiếng Anh nghe có vẻ lạ nhưng một lần nữa, thay vì 'Okaa-san' anh ấy dùng 'O-Kibo-san' 'O' vì phép lịch sự, có thể dùng theo cách mỉa mai, 'Kibo' cho mẹ kế.)