Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 107

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 312

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 405

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1675

Web Novel - Chương 32

"Ah, cậu đến tuổi đó rồi à?""Tớ đọc xong sách rồi, cậu có thể gợi ý cho tớ một cuốn khác không?""Trời - đây là tệ nhất!""Ôi dào, nó hôi quá. Lại chơi trò làm kẻ cô độc à?"

Lớp học vẫn ồn ào như mọi khi, nhưng nhờ đeo tai nghe tôi có thể ngăn chặn những tạp âm truyền đến tai mình ở mức độ nào đấy.

Tôi ngồi vào chỗ và sẵn sàng cho tiết học.

"Sắp tới là lễ hội thể thao của trường, vì vậy các em hãy cố gắng hết mình nhé!"

Ah, hình như lại đến hội thao rồi phải không?

Tôi đã hoàn thành các bước chuẩn bị của mình. Các giáo viên biết về vai trò đơn độc của tôi trong lớp và tôi đã xoay sở để trở thành một phần của ủy ban của hội thao. Điều đó có nghĩa là, tôi có thể ngồi thư giãn trong lều và ngồi ngoài tất cả các sự kiện. Nhân tiện, trò chơi duy nhất tôi buộc phải tham gia là ném bóng. Tôi bị ràng buộc bởi nó vì trò ném bóng ba điểm này là một sự kiện truyền thống. Sau đó, tôi có thể thư giãn và đọc sách trong lều. Tôi biết ơn vì không phải ra ngoài. Dù sao thì bố mẹ tôi cũng chẳng xuất hiện.

Và rồi hội thao sẽ kết thúc mà không có bất kỳ vấn đề gì. Cũng giống như mọi năm, tôi không ghi được một điểm nào.

"Nè, Yuu. Em không muốn đi với Onee-chan và tham gia buổi tiệc ăn mừng sao? Năm nay không có nhiều người đâu."

Hình như tôi vừa làm một bộ mặt vô cùng chán ghét.

"Chị xin lỗi. Phải rồi, em nói đúng."

Đây là lần đầu tiên tôi từ chối lời mời tham dự tiệc ăn mừng.

ーーーーーーーー

"Onee-chan, thế nào rồi?"

"Haruka?!"

Thành thật mà nói, dạo này việc bị Haruka gọi khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

"Thế nào rồi chị? Fuyuka, Yuu có cố gắng hết sức không?"

"Như mọi khi, em ấy chẳng thèm tham gia bất kỳ hoạt động nào trong hội thao cả."

Chúng tôi đã quay video lại phần thi ném bóng. Mặc dù em ấy ném chính xác, nhưng không một quả bóng nào đủ lực để vào rổ.

Khoảng thời gian còn lại em ấy chỉ nghỉ ngơi tại lều.

"Từ trước đến giờ, Onii-chan vẫn hành động như vậy ạ?"

Haruka thật đáng sợ. Cách em ấy nói khiến người ta cảm giác như đang ám chỉ điều gì khác.

Theo tôi, Yuu ấy ĐÃ thay đổi.

Trước đây, em ấy thường cố giấu đi việc bản thân không tham gia vào các sự kiện.

Em ấy sẽ cố từ chối tham gia mọi hoạt động bằng cách viện cớ đến phòng y tế hoặc cố gắng kết thúc phần ném bóng càng nhanh càng tốt. Nhưng năm nay, em ấy thật sự lại đang tận hưởng nó.