Ghi chú của Aster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

6 25

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

85 863

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

114 936

WN - Chương 02 : Một Người Nên Có Những Giấc Mơ

Mặc đù cuộc sống khó khăn, cô ấy không phải là không có lý tưởng hay theo đuổi công việc. Đúng hơn là bởi vì thực tế quá đổi khó khăn đến nỗi cô ấy cảm thấy lý tưởng rất quan trọng.

Tất nhiên, có thể từ một ngày nào đó trở đi, cuộc sống của cô ấy đã trở nên khác biệt.

Yu Linna không biết khi nào ấy sẽ bắt đầu lạc lối trên con đường của mình. Có lẽ từ ngày đó, cô đã được xác định là phải khác với người khác...

Sau khi các lớp học cuối tuần kết thúc, Yu Linna cuối cùng đã có thể chấm công ra về. Đối đầu với mấy đứa nhóc ranh này thật sự không có dễ đâu. Mặc dù cô chỉ là bán thời gian, không phải chính thức, chỉ cần chăm bọn nhóc là đã đủ mệt rồi. Có thể, do cô ấy không phải là kiểu người hung dữ và đột nhiên nhận được sự yêu mến của bọn trẻ.

Công bằng mà nói, Yu Linna rất xinh. chiếc môi anh đào thanh nhã với đôi mắt xanh – cô ấy đẹp hơn nhiều so với trung bình học sinh nữ khác trên đường. Và mặt của cô hơi tây, Đó lại là một điểm cộng không thể chối được.

"Chị Qing, ừm, em có thể ứng trước lương tháng này được không? Em đang cần gấp tiền."

"Nữa hả? Em đã ứng tháng trước rồi. Với lại, em vừa mới đến đây trễ mà."

"Nhưng em đang kẹt tiền. Làm ơnn, chị hãy cho em ứng trước."

Bởi vì vấn đề tiền thuê, Yu Linna đành phải nuốt lòng tự trọng. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cần phải cào đủ tiền trong tuần này để trả tiền thuê nhà đã quá hạn của mình.

"Được rồi, tìm chị trong hai tuần tới."

"Khoongg, em cần nó giờ..."

"Giờ đống cửa rồi. Hết chuyện."

Zhou Xiaoqing ngáp và từ từ bỏ đi, bỏ Yu Linna lại một mình, bối rối giữa cơn gió.

Cái này...

Nếu không lấy được lương, thì cô ấy sẽ làm gì với tiền thuê nhà? Yu Linna cảm thấy bối rối.

Nhưng cô ấy không thể trách Zhou Xiaoqing được. Dạo này cô đã ứng tiền quá nhiều và đã tới ranh giới làm phiền mọi người. Mặc dù cô ấy vẫn còn là học sinh nhưng đây chỉ là mối quan hệ làm công ăn lương thôi.

Nếu có một câu để diễn tả được, thì sẽ là: Nhân viên không được hun sếp... E hèm, nhân viên không được cãi lời sếp.

Sau khi chấm công, Yu Linna, với cơ thể mệt mỏi, vào cửa hàng tiện lợi trên phố thương mại, thành thạo bước vào Nhân viên và đi đến phòng thay đồ.

"Xiao Yu, hôm nay đến sớm vậy. Nhanh thay đồng phục vào đi, sắp đổi ca rồi."

"Được rồi."

Như nãy đã đề cập, Yu Linna có vài công việc bán thời gian. Ngoài dạy tại trung tâm dạy kèm, cô ấy còn là nhân viên thu ngân tại cửa hàng tiện lợi.

Sau khi thay đồng phục, cô đổi ca tại quầy đằng trước. Công việc lại bắt đầu lần nữa.

Cô gái mà cô đã đổi ca cùng tuổi với cô. Tóc xanh buộc kiểu đuôi ngựa, cặp mắt màu tím tràng đầy năng lượng – không giống như Yu Linna, Cô ấy cư xử có phần giàu kinh nghiệm và có tài. Vì cô hay tập thể dục thường xuyên, nên đường nét cơ thể của cô ấy rất đẹp, không giống như sự yếu đuối của Yu Linna.

Không như Yu Linna, người làm vài công việc vì hoàn cảnh bắt buộc, Cô gái này chỉ làm tại cửa hàng tiện lợi để kiếm thêm tiền tiêu vặt.

"Đến sớm đấy. Có chuyện gì không, cần tiền à?"

Kẹp tóc của cô gái lỏng, buộc lại, và ngẫu hứng hỏi.

Ghi chú nhỏ, lương tại cửa hàng tiện lợi này được trả hàng ngày, tính bằng giờ. Mặc dù lương không cao, nhưng tiền vẫn là tiền. Và giờ, số tiền ấy rất quan trọng với Yu Linna.

"Đúng rồi, gần đây tớ hơi kẹt tiền. Đến hạn tiền thuê rồi."

"Đau đầu đấy. Phụ huynh tớ không có cho tiền, xin thứ lỗi, tớ không thể giúp nhiều."

"Không sao đâu, Không sao đâu. Đây là vấn đề của tớ mà."

Nangong Ying, là một trong những người ít ỏi của Yu Linna, đã cố giúp Yu nhiều nhất có thể. Yu Linna không muốn làm phiền cô ấy. Đây là vấn đề của Yu và người khác không nên lo lắng về chuyện đó.

Nangong Ying chống cằm, suy nghĩ. Một ý tưởng tốt lóe lên trong đầu của cô. Cô ấy nhìn Yu Linna và cười, người đang nhìn lại, khó hiểu.

"Linna, cậu có ước mơ nào không?"

"Sao tự nhiên hỏi bất thình lình vậy?"

"Tớ không có ý định sống như vầy mãi. Cuộc đời tớ tự quyết. Vậy, cậu có muốn đánh liều với tớ không?"

Mắt của Ying đầy tham vọng và bất chấp thực tế.

Từ ngày mà Yu gặp cô gái này, Yu biết rằng cô gái này không muốn trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Cô ấy có ý tưởng, có năng lực. Ít nhất, cô ấy mạnh hơn nhiều so với Yu Linna, người mà chỉ biết làm việc bế tắc. Nangong Ying sẽ không bao giờ hài lòng với tình trạng hiện tại.

"Vây, cậu tính làm gì?"

"Tớ tính tham dự cuộc thi hát thành phố. Cậu thấy sao, cậu muốn tham gia cùng tớ không?"

Nangong Ying đưa cho cô ấy một tờ rơi. Yu Linna lấy rồi nhìn thử. Tờ rơi có nhiều từ dễ nhìn được in trên đó: "Cuộc thi hát toàn thành phố."

Cứ mỗi năm, thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi hát để chọn ra người hát hay nhất đại diện thành phố đi dự thi cấp tỉnh và thậm chí cả quốc gia. Có vẻ như Nangong Ying đang ngắm thẳng đến mục tiêu quốc gia.

"Cậu chắc chứ?"

"Tất nhiên! Nếu một người không có ước mơ, thì họ khác gì một con cá muối đâu? Tớ muốn chứng minh mình trong cuộc thi này. Lụm giải vô địch, tất nhiên là giải vô địch quốc gia."

Ngay từ đầu, tham vọng của Nangong Ying đã ngắm tới chiếc cúp cuộc thi quốc gia rồi. Không nói đâu xa, cô ấy biết giá trị của chiếc cúp ấy. Nếu đạt được, cô ấy có thể chọn bất cứ trường đại học danh giá nào đó trong kì tuyển sinh. Sau khi vào một trường đại học danh giá, cô ấy có thể học và làm cho con đường của cô rộng mở thêm.

Nangong Ying dám làm điều này là vì cô có sự tự tin. Cô ấy đã tham gia nhiều lớp âm nhạc khi còn trẻ. Về mặt kĩ năng hát và nền tảng, cô rất giỏi. Cô ấy đã từng tham gia đội vỡ thuật từ khi còn trẻ và đại diện đội trong giải quốc gia. Cấp 2, cô đã thắng giải võ thuật quốc gia nữ, nổi tiếng trong đêm. Năm đầu cấp 3, mặc dù cô đã rời đội võ thuật, cô vẫn được đại diện đội của cô ấy trong giải tennis trẻ và tất nhiên, lụm giải vô địch.

Cô ấy đã từng thống trị thể thao, nhưng chưa từng thắng giải đáng chú ý nào trong lĩnh vực âm nhạc. Có vẻ từ đó đến nay cô ấy học nhạc đã lâu, sẽ không có nghĩa nếu cô không thắng được giải. Lần này, cô ấy đã quyết định tham dự cuộc thi hát thành phố rồi qua cuộc thi hát quốc gia và đem cúp về nhà.

"Nangong, cậu muốn thì được thôi, nhưng sao cậu lại kéo tớ vào vậy?"

Đúng rồi đấy, Yu Linna không bao giờ nghĩ mình thể hát được. Cô ấy chưa từng học nhạc, cũng không có tài năng nghệ thuật. Vậy thì tham dự có ý nghĩa gì cơ chứ?

"Nhìn nè, giải thưởng cuộc thi hát. Giải nhất, 10 nghìn tệ, ba người đứng giải đầu được ít nhất 3 nghìn tệ. Cậu cũng đang kẹt tiền, lỡ cậu đạt giải, sẽ giải quyết vấn đề của cậu có đúng không?"

"Nhưng, Tớ..."

"Tự tin lên. Đi với tớ. Dù cậu không được giải nhất, nếu cậu có thể cùng tớ thi hát quốc gia, vậy cũng quá tốt rồi."

"Tớ..."

"Tớ sẽ trả phí đăng kí dự thi cho cậu!"

Yu Linna nuốt nước bọt. Nhìn vào giải thưởng trên tờ rơi. Thừa nhận rằng cô đã bị cám dỗ.

Như một "người đào vàng", người bị ám ảnh với tiền, cô ấy thật sự rất muốn số tiền đó. Hạng càng cao, càng nhiều tiền. Với số tiền đó, không chỉ vấn đề tiền thuê nhà được giải quyết, mà còn vấn đề sinh hoạt cho một, à không, hai tháng.

"Tớ chưa học hát bao giờ..."

"Tớ sẽ chỉ."

Yu Linna đã hoàn toàn bị cám dỗ. Nhìn vào tờ rơi, từ trước đến giờ, trái tim cô chưa từng do dự như thế này.

Cô ấy nhìn chầm chầm vào tờ rơi, không rời mắt. Trái tim của cô đập thình thịch. Chậm rãi, cô với tay ra. Vào thời điểm này, Nangong Ying đã nở một nụ cười hài lòng. Và Yu Linna, cuối cùng, nhặt tờ rơi lên.

"Khi nào đăng kí vậy?"

Có lẽ, cuộc đời của cô ấy bắt đầu thay từ ngày này trở đi

Lâu lâu, Yu Linna sẽ tự hỏi, nếu ngày đó, cô từ chối lời mời có vẻ không lí do đó, cuộc sống của cô ấy sẽ khác?

Ai biết? vì chuyện đó đã xảy ra rồi, không còn đường nào quay lại nữa.

Nhưng có một điều cần phải được thừa nhận: Nếu cô ấy không nhặt tờ rơi đó, cô rõ ràng sẽ không trải nghiệm một cuộc đời phiêu lưu và không được đến những nơi xa xôi.

"Linna, cậu rất giống tớ đó. Cậu cũng không chấp nhận tình hình hiện tại, cậu muốn trèo cao và xa. Cậu giống tớ đấy."

Nụ cười của Nangong Ying sáng chói, nhưng sao nụ cười của cô ấy có vẻ... hơi lạ đối với Yu Linna? Giống như... nhìn thấy một con quỷ vậy.

"Không có gì, tớ còn phải làm. Cậu nên đi đi. Nếu ông chủ mà thấy cậu, ông chủ chắc chắn sẽ trách mắng cậu đó."

Yu Linna ho một chút và ngoan ngoãn ngồi xuống tại quầy thu ngân. Ngay sau đó, một vị khách bước vào cửa hàng tiện lợi để mua gì đó. Nangong Ying chán nản, ngáp và vào phòng thay đồ để thay đồ rồi chấm công. Nhưng đôi mắt của cô vẫn đang liếc nhìn Yu Linna.

Cần phải nói rằng Yu Linna rất xinh. Mặc đồng phục nhân viên, kiểu tóc đuối ngựa, thành thạo tính tiền đơn hàng của khách. Một người xinh như thế mà lại rất nghèo thậm chí còn không đủ tiền để trả tiền thuê nhà. Nếu đàn ông biết, có lẽ nhiều người sẽ muốn nuôi cô. Ở đây hầu hết một vài người đàn ông thích nuôi nữ sinh, đặc biệt là một người nào đó giống Yu Linna, dù nghèo khổ nhưng có ngoại hình xinh.

Nhưng thật lòng mà nói, Ngoại hình của Yu Linna rất hoàn hảo. Tham dự thi hát ít nhất sẽ cho cô một chút điểm cộng xét về ngoại hình. Đây cũng là một trong những lí do tại sao Nangong Ying muốn kéo cô đi cùng.

Tất nhiên, lí do chính là để giúp cô. Cô ấy hợp hơn bất kì người nào để đến nơi cao hơn. để cô ấy bị mắt kẹt ở nơi này thật là lãng phí.

Nangong Ying đợi cho đến khi Yu Linna làm xong ca của mình rồi cùng về với cô. Mặc dù Yu Linna đã nói rằng cô không cần đợi, Nangong Ying cứ khăn khăn muốn đi với cô. Họ thường học khác lớp và hiếm khi tiếp xúc. Họ chỉ tiếp xúc khi xếp hạng trường đã có.

Như vầy, đi bộ về nhà cùng nhau sau ca làm việc tại cửa hàng tiện lợi, khá tuyệt. Chỉ những lúc như vầy thật đẹp.

"Nangong, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cho tớ cơ hội. Tớ thật sự không biết nên cảm ơn cậu kiểu gì."

"Không có gì, Tớ làm điều này là vì tớ muốn. Cậu đừng bận tâm về chuyện đó."

Trên con đường danh vọng của Nangong Ying, cô muốn nắm tay cùng đi với Yu Linna. Nếu bạn thân nhất của cô có thể kề bên, đi cùng cô trên con đường danh vọng này, thật tuyệt vời làm sao. Đi trên con đường này một mình cần sự kiên nhẫn, nhưng với một người bạn, hoàn toàn khác.

"Linna, tớ tin rằng một ngày nào đó tớ sẽ từ hạng hai lên hạng không. Tớ muốn mọi người biết tớ, tên của tớ."

Cô ấy quay lưng lại với Yu và nói những lời đầy tham vọng. Dù nó có vẻ là những trò đùa kiêu ngạo, trong một năm, hai năm, hay thậm chí mười năm đi nữa, ai có thể chắc chắn rằng đấy không phải là một câu nói truyền cảm hứng?

"Vì vậy, hãy đi với tớ. Hãy cùng tớ đi đến nơi cao nhất và xa nhất, cùng nhau."

Nangong Ying đưa tay của mình ra, cười và nói những lời này với Yu Linna

Một chiếc xe chạy qua, đèn pha chiếu vào cô ấy. Bây giờ, Nangong Ying thật sáng chói, thật xinh đẹp, từ mọi góc độ. Hoàn toàn khác với Yu Linna, người đang ở trong ánh sáng mờ ảo. Vào thời điểm này, Yu Linna rất ghen tị với người này, thật ngưỡng mộ người này. Nhìn vào người này, Yu Linna cũng muốn...

Bay đến nơi cao hơn và xa hơn.

Có lẽ, như lời cô ấy nói, cô có thể trở thành người nào đó không chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.

Nhật kí của cô ấy đã được bắt đầu được viết từ ngày này trở đi.

(chỗ "E hèm" chữ góc là Ptooey, âm thanh mô tả nhổ nước bọt hoặc hành động khinh bỉ, ghê tổm - chatgpt. theo tôi thì chữ "E hèm" là hợp lí nhất để thay thế chữ này :>) (Tôi cũng không biết phố thương mại là gì nữa, tra trên google thì nó ra nhà phố thương mại, commerical = Thương mại, Street = Phố, đường phố. Ghép lại, AHH phố thương mại :D) ("咸鱼" [salted fish, cá muối] dùng để gọi người không có định hướng, chỉ biết nằm một chỗ, như một con cá muối ¯\_(ツ)_/¯) (Tôi không nghĩ cái này sẽ dừng lại ở tình bạn đâu ._.)