Ghi chú của Aster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

90 618

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

48 477

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

139 2103

WN - Chương 01 : Tôi không phải là Nhân vật chính

Căn phòng tĩnh lặng thật đáng sợ

Nó chỉ là một phòng, chỉ vài mét vuông. Không gian chật chọi; chỉ giường và bàn cũng đủ làm cho nó cảm giác chật chọi. Trên bàn là một tô mì vừa nấu, đôi đũa nằm gọn gàng chính giữa. Hơi nước bay lên từ bữa ăn vừa chuẩn bị.

Người thuê chỗ này, chắc chắn không giàu có. Ai có tiền sẽ không phải sống như thế này.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa tàn nhẫn vang vọi, cùng với giọng nói nặng nề, không thân thiện. Giọng điệu hung hăng và đòi hỏi.

"Gái, trễ tiền thuê hai tháng rồi! Trả ngay hôm nay. Cô biết cháu đang khó khăn, nhưng cháu không thể không trả được. Cô còn phải kiếm sống nữa, cháu có biết không. Này, nếu cháu ở trong đó, mở cửa ra đi, Yu!"

Tiếng chủ nhà đằng sau cánh cửa cứ như là tiếng kèn từ địa ngục, đến lạnh cột sống.

Một cô gái nghèo nàn, tóc hoe đang núp sau bức tường, che tai lại, cố gắng để mặc kệ giọng của chủ nhà. Cô cuộn tròn, giả vờ không nghe thấy.

Tất nhiên, cô ấy biết sai khi nợ. Có lẽ cô ấy không biết đã đến hạn tiền nhà? Cô ấy chỉ gặp một chút... Khó khăn.

"Yu Linna! Cô cho cháu ở đây vì cháu sống một mình, nếu cháu tiếp tục không trả tiền, cô thề cô sẽ đuổi cháu đấy, cháu nghe không!"

Cô ấy vẫn che tai lại, mặc kệ tất cả.

Cô núp trong góc, ôm mình, mặc kệ giọng của chủ nhà. Nếu cô trả lời, cô sẽ xong đời. Với số tiền hiện tại, giờ có xoay xở, cũng không có cách nào để sản xuất ra tiền thuê nhà.

Cô không biết mình đã đợi bao lâu. Có lẽ, cô chủ nhà đã mệt vì hét, giọng phai dần, cho đến khi cuối cùng, nó đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ cô chủ nhà đã rời đi.

Cô gái tóc hoe từ từ ngồi dậy, chân của cô gần như tê liệt vì núp quá lâu. Cô trở về bàn. Mì ăn liền lúc nãy giờ đã không còn bóc hơi nước, nó đã lạnh. Nhưng với cô gái cực kì nghèo này, những sợi mì là nguồn sống của cô. Không ăn đồng nghĩa với chết đói. Cô ấy không quan tâm về nhiệt độ; nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu ăn. Những sợi mì đã lạnh, nhưng sự cào rào trong dạ dày của cô đã lớn dần.

Sau khi ăn xong, sự giằn vặt của cơn đói vẫn còn, mặc dù đã đỡ hơn trước.

"Thở dài..."

Đói quá...

Dạ dày của cô ấy không hài lòng. Cô muốn nhiều hơn nữa.

Nếu chỉ một tô mì ăn liền có thể lấp đầy dạ dày của cô. Nhưng cô không thể phàn nàn. Có được một tô là đã ngon lắm rồi. Sau khi ăn xong, cô đến ngăn kéo và lấy ví. Mở ra, cô chỉ còn đúng 500 tệ. Số tiền ít ỏi không đủ để trả hết tiền thuê mà cô ấy nợ. Ngay cả khi cô ấy trả một nữa, số tiền còn lại sẽ không đủ sống qua tháng.

Cô quay lại, nhìn chính mình trong gương va cầm cái lược lên.

Tóc vàng xõa xuống, một chiếc kẹp tóc giữ lấy chân tóc. Khuôn mặt nhợt nhạc, thanh tú khiến người muốn chạm khẽ, sợ làm vỡ. Đôi mắt xanh giữ một cái nhìn mệt mỏi, sự mệt mỏi vì gánh nặng bởi đời. Nước da của cô tái xám, không khỏe mạnh lắm, cơ thể của cô không được phát triển tốt cho lắm. Cô ấy nhìn giống như là một học sinh cấp 2, mặc dù cô đã năm cuối cấp 3 rồi.

Yu Linna đặt chiếc lược xuống, chỉnh sửa lại tóc, tìm một bộ trang phục đơn giản trong tủ đồ để thay. Hôm nay lại là ngày khó khăn, nhưng cô phải vượt qua nó.

Thật ra, Yu Linna trước đây là con trai. Nói đúng hơn, cô ấy từng là con trai trong kiếp trước, nhưng thân phận con trai đã kết thúc bi thảm khi mới mười tuổi. Cô không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra. Chỉ nhớ man máng là chết đuối trong một dòng sông khi đang bơi, và rồi cô ấy được tái sinh vào thế giới này. Do tai nạn tuổi thơ ấu, kí ước của cô mù mịt và không nhớ gì nhiều về quá khứ.

Về kiếp trước của cô, cô chỉ nhớ rằng mình đã chết đuối khi bơi lúc mười tuổi, cùng với một số mảnh vỡ rải rác.

Ngoài ra, kí ức của 17 năm đầu trong kiếp này cũng không rõ. Cô không thể nhớ những gì trước tuổi 5, 6. Theo lời người lớn, não của cô từng chịu một trấn thương nặng và cô đã mất nhiều kí ức. Không thể làm gì được.

May mắn lớn nhất là cô vẫn còn nhớ được tên của mình trong thế giới này, kí ức về nó, vẫn còn. Cô ấy chưa mất nó.

Yu Linna. Đó là tên của cô ấy trong kiếp này.

Cô đã từng nghĩ rằng sau khi được tái sinh, cô sẽ đến một thế giới giống như một cuốn tiểu thuyết, một thế giới của những trận chiến siêu năng lực hay một thành phố đầy bậc thầy võ thuật. Nhưng thực tế, đây chỉ là một thế giới bình thường. Không có siêu năng lực, không có quái vật, chỉ là một thực tại không thể thay đổi được.

Bởi vì đây là thế giới thật, không phải một thế giới fantasy, nên cô phải đối mặt với thực tế. Ví dụ, bây giờ, nếu cô không kiếm được việc, cô sẽ phải ngủ ngoài đường.

Đóng và khóa cửa lại, Yu Linna nhón chân đi ra, sợ rằng sẽ bắt gặp cô chủ nhà. Ngay khi cô rời khỏi căn chung cư, cô ấy thở vào nhẹ nhỏm. Cô sợ bị thu tiền thuê nhà, Hơn bất kì thứ gì. Cô ấy không còn tiền. Thậm chí nếu cô có dâng quần lót của mình, cô ấy cũng không thể trả tiền thuê nhà.

Yu Linna kéo chiếc áo khoác của mình chặt hơn và lên đường một mình. Đầu tiên, cô phải đến trung tâm dạy kèm để dạy, Tất nhiên, không phải để học, mà là để dạy người khác.

Bị bắt buộc bởi hoàn cảnh của cô, cô hiện tại đang xoay xở nhiều việc bán thời gian, Thường xuyên vội vàng chạy xung quanh. Và khi một học sinh cấp 3 chuẩn bị cho thi đầu vào đại học, cô ấy bị gấp đôi áp lực.

"Chị Qing, xin lỗi em đến trễ."

"Sao mà đến trễ vậy! Đi vào đây! Mấy đứa ranh con đang nóng lòng chờ đợi kìa. Nhanh lên, Nhanh lên, Nhanh lên."

Zhou Xiaoqing là một phụ nữ trẻ, đang trong tuổi đôi mươi. Người đã tự mình mở một trung tâm dạy kèm, tiếp nhận trẻ em để dạy. Qing đã gặp Yu Linna lúc trước, thấy được sự khó khăn và nhận ra khả năng của cô ấy, Qing đã thuê Yu Linna để dạy tại trung tâm. Tuy nhiên, vì Yu Linna vẫn còn là học sinh nên cô ấy không thể làm việc toàn thời gian, lương của cô đương nhiên bị giảm bớt.

Nhưng có được một công việc ổn định đã đủ tốt rồi.

Yu Linna tìm thấy một chiếc dây chun và buộc tóc đuôi ngựa trước khi bước vào lớp để dạy. Cô đã học Mỹ thuật từ một người nào đó trước đây do đó cô ấy khá dễ chịu với vẽ, và dạy trẻ không có khó.

"Chị Linlin! Chị đến trễ!"

"Ho... Gọi tôi là giáo viên."

"Chị đến trễ!"

"...Bắt đầu lớp học thôi nào."

Cô ấy nghiêm lại, cố dọa mấy đứa ranh nhưng mấy bọn này chẳng sợ cô hay gì cả. Bọn nó thấy cô là giáo viên trẻ nhất trong tất cả giáo viên ở trung tâm dạy kèm, lại còn rất trẻ nữa do đó nên bọn ranh ấy không sợ cô và muốn làm gì thì làm. Cộng với, Yu Linna chỉ làm việc bán thời gian, không phải một giáo viên chính thức nên cô không có quyền kỷ luật bọn nó.

"Được rồi, các em, lấy bút trì và cục tẩy ra chuẩn bị. Hôm nay, chúng ta sẽ vẽ mẹ và cha của các em. Vẽ cha và mẹ của các em khi em thấy họ rồi nộp lên cho cô."

"Chị Linlni, Chị Linlin , khi nào chị sẽ đến nữa?!"

"Tập trung học đi, ngoan nào!"

Bọn nhóc không có nghe cái gì cẩ! Cô ấy đã bảo đến giờ học rồi, và bọn nó vẫn đùa giỡn với cô. Quyền của cô ấy đâu rồi?!

Yu Linna thử nghiêm lại, giả vờ tức giận. Cô ấy biết thường thường khi cô ấy làm cái mặt này trong lớp, không dám bén mảng đến gần trong phạm vi 3 bước chân của cô.

Nhưng tính sai rồi. Mấy đứa ranh này không có sợ cái gì cả.

"Khi chị đến lần nữa, chị có thể vẽ bọn em một bức được không?"

"Lần trước, mày đã vẽ một bức chỉ cho chị Lili rồi, không công bằng! Chúng em cũng muốn một tắm!"

"Đúng vậy, chúng em muốn một cũng muốn một bức nữa!"

"Em nữa!"

"Không nói chuyện, tập trung học đi!"

Thật à...

Yu Linna đau đầu. Cô ấy nên làm gì với cái lớp đầy bọn ranh con này...?

Dù không phải là một giáo viên chính thức, chỉ là giáo viên bán thời gian, nó vẫn mệt lắm chứ đùa. Nếu không phải vì mức lương bé, cô cũng chả muốn dạy bọn này.

Mặc khác, cô đã trễ hai tháng tiền nhà rồi, nếu không bắt đầu làm việc thì cô phải ngủ trên đường.

May mắn thay, chương trình dạy cuối tuần không khó, nó tương đối dễ, và Yu Linna có thể nghỉ trong giờ giải lao. Vừa đúng lúc, Zhou Xiaoqing muốn trò chuyện với cô. 

"Linna, qua đây một chút."

"Có chuyện gì vậy, Chị Qing?"

Yu Linna rất kính trọng bà chủ này. Rốt cuộc, bà chủ này là người đã cho cố ấy việc làm. Nếu không, cô sẽ chết đói trên đường.

"Chị biết em đã năm cuối cấp 3 rồi, và em không có nhiều thời gian đến đây. Nhưng chỗ chị thiếu người quá, nên chị mong em có thể ghé qua thêm."

"Chị Qing, Nó có hơi... Khó, Em có hai việc bán thời gian cần phải làm, em thật sự không có nhiều thời gian..."

Yu Linna mỉm cười xin lỗi, cố xoa dịu tình hình.

"Nhưng..."

"Lũ quỷ nhỏ đang gọi em, chị qing, em đi đây, tạm biệt~"

Yu Linna chạy đi như thể trốn thoát. Cô ấy không muốn vướng vào bất kì rắc rối nào. Nếu không từ chối được rồi lỡ làm phật lòng, thì cũng không đáng. Zhou Xiaoqing là bà chủ của cô, sau tất cả. Nếu bà chủ ra lệnh, thì cô có thực sự né được không?

"Con nhóc ranh!"

Zhou Xiaoqing, thấy cô ấy trốn thoát, cô không nhịn được mà chửi thầm một tiếng.

Yu Linna chỉ có thể xin lỗi thầm lặng trong trái tim. Xin lỗi, không phải là em không muốn giúp, là do em không có thời gian. Dù sao đi nữa, giờ, Yu Linna hoàn toàn tập trung vào việc kiếm tiền. Cô sẽ không làm việc cực nhọc hay không đáng, nhất là việc không có tiền.

Cô vừa mở cửa phòng học và bước vào, và rồi một cái đồ lau bản rớt từ trên xuống, trúng mặt cô ấy. Vị đầy buội và cái cảm giác được bao phủ trong nó, thật sự rất _chua và sảng khoái_.

"Hahaha, trúng chị Linlin rồi!"

Yu Linna nhặt cái đồ lau bản lên, chạm vào mặt. Cô ấy đã gần như nghiền nát cái đồ lau trong bay cô.

"Bọn nhóc ranh!!!"

"Chạy đi!!!"

Bọn nhóc ranh rải rác như một đàn ông. Một cô gái giận dữ thật đáng sợ.

Hôm nay, cô gái nghèo khổ vẫn rất xui, nhưng nó không hẳn là buồn. Châm ngôn của Yu Linna là Tìm niềm vui trong sự gian khổ.

(Câu góc là cắn, cái này là bản chế lại vì, yk. "Cắn" à? hơi kì) (._. không, tôi không có nhét chữ hay gì đâu)