Hách Nhân sững sờ nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mắt, nhìn đôi mắt màu vàng phát ánh huỳnh quang trong bóng đêm và mái tóc bạc dài lay động trong gió lạnh, quan trọng hơn là đôi tai khiến người ta khó rời mắt được, nếu không phải khuôn mặt đối phương không thay đổi, Hách Nhân hầu như không nhận ra đây chính là Lily, cô nàng ngốc mà mình mới đưa từ trung tâm thành phố về đây.
Nhưng đó quả thật là cô ta — không chỉ có dung mạo để xác nhận, mà là cả quần áo trên người cô ta nữa.
Lúc này gió thổi rất lạnh, ánh trăng lạnh lẽo treo trên đầu, khiến quần áo trên người lạnh buốt, không khí từ miệng thở ra đầy hơi sương — Hác Nhân cảm giác mình sắp bị đóng băng, nhưng từng cơn lạnh giá này lại giúp anh trở lên tỉnh táo hơn, đặc biệt là khi xung quanh đều là mùi máu tanh nồng nặc đến mức không tan nổi, buộc anh càng phải tỉnh táo.
Anh vừa đề phòng tình huống xung quanh, vừa sửa lại tam quan của chính mình, nghĩ thử vì sao ở trong thế giới hiện thực mình có thể gặp được chuyện như ngày hôm nay.
Anh không tiếp lời với cô nàng “Lily lạ kia”, cảnh vật quỷ dị xung quanh khiến anh mất đi tâm tình nói chuyện, cũng có thể là không biết nói sao với ngoại hình kỳ lạ của Lily.
Bình tĩnh mà xem xét thì cô nàng tai thú xác thực rất đáng yêu, nhưng trời mới biết em gái tai sói trước mắt có thiết lập chương trình biến đổi tính cách sau khi biến hình không:
Hác Nhân có thể khẳng định 100% từ trong ánh mắt của Lily nhìn thấy một tia khí tức nguyên thủy của dã thú, điều này làm cho anh run sợ trong lòng, sau đó bắt đầu tìm tòi thông tin từ mấy bộ phim và truyện tranh về Người Sói của ngoại quốc.
Theo sau hàn khí cùng với mùi máu tanh ngày càng dày đặc, đường nhỏ trên mặt đất đã bị phủ bởi một tầng sương băng mỏng, mà bầu trời trăng sáng chẳng biết từ lục nào đã bị nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt, Hách Nhân chỉ mặc một bộ quần áo mùa hè, tại trong gió lạnh lúc này ngày càng run rẩy, mà Lily thì lại không có chút ảnh hưởng gì, cô chỉ dùng sức mà hít mũi, đôi tai sói run lên vài cái:
“Con dơi gian xảo, dùng máu tanh để che đi mùi vị của mình rồi… Anh chủ nhà đừng cách xa tôi quá, thứ biết bay kia chuyên môn hoạt động trong đêm, rất am hiểu việc đánh lén.
Lily sau khi "biến thân" trong lúc nói chuyện mang theo một cảm giác lạnh lùng, nhưng lại không hề hung hăng, xem ra tính tình không có biến đổi theo. Vì thế, anh mở miệng hỏi thăm: “Lily, chuyện này là sao? Cô…”
“Tôi là người sói.” Đôi tai của Lily hưng phấn dựng thẳng, trong giọng nói mang theo sự tự hào: “Tuy nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi chính là người sói! Bất quá trước kia tôi vẫn luôn dấu kín thân phận này, đây là lần đầu tiên bị người thường nhìn thấy... Hừ, cùng với những thứ biết bay kia dính vào quan hệ quả nhiên không có chuyện tốt cả."
“Ồ.” Hách Nhân đáp một tiếng, thầm nhủ cái thế giới quan từ nhỏ tới lớn của mình nay không thể dùng được nữa rồi, nhưng đến khi anh chuẩn bị nói gì thêm, Lily đột nhiên quát khẽ một tiếng: “Đến rồi!”
Ngay khi Lily vừa dứt tiếng, Hách Nhân nhìn thấy vầng mặt trăng đỏ nhúc nhích, một điểm đen từ trong vầng trăng đột nhiên lao xuống, vào về phía anh.
Điểm đen phóng to thành bóng đen, Hách Nhân cảm thấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện kia không phải là một con dơi, mà giống như một con người đeo khăn choàng, nhưng hắn không thể nghĩ ngợi gì nhiều, bởi cái bóng kia đã gần ngay trước mắt rồi!
Bắp thịt của anh đã sớm thủ thế chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng sẽ né tránh được, phát hiện bản thân mình là mục tiêu, phản ứng đầu tiên của anh là tránh sang một bên. Ngay khi anh vừa dùng sức để nhảy, cái bóng kia đã vồ sát qua tóc anh.
Bóng đen không có bắt trúng mục tiêu khiến nó suýt nữa va xuống mặt đất, Lily không bỏ qua cơ hội này, trong nháy mắt liền tung một cước về phía kẻ tập kích, phương thức công kích đơn giản mà thô bạo, trong nháy mắt mang theo tiếng “Ầm!” phá không.
Sau đó là “Đùng đùng! Đoàng Đoàng! liên tục mười mấy tiếng. Hác Nhân chỉ có thể nhìn thấy thiếu nữ tóc bạc tai sói hầu như đã hóa thành một tia chớp trắng bạc đang phân cao thấp với tốc độ của bóng đen.
Dùng quyền cước đơn giản nhất đê tranh đấu bóng đen hình người mơ hồ kia, không chiêu thức cũng không chiến thuật gì, mỗi lần xuất quyền xuất đều cực mạnh mẽ, tuy đơn giản và thô bạo nhưng hiệu quả lại rõ ràng:
Sau những lần va chạm quyền cước đầy mãnh liệt, không khí biến thành những gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, mà bóng đen kia cũng dần dần rơi vào thế yếu, cuối cùng biến thành hình dạng con dơi rồi lao nhanh về phía bầu trời, hình như là chuẩn bị chạy trốn.
Một quyền cuối cùng của Lily bị đánh hụt, giờ khắc này con dơi đen đã bay đến đầu tường, cô buồn bực nhíu mày lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hú để lập uy, Hách Nhân đối với thanh âm này hết sức quen thuộc — đó cũng chính là âm thanh mà anh đã nghe thấy vô số lần trong thời thơ ấu.
Đó là tiếng sói hú!
Nhưng đây không phải thời điểm để hiếu kỳ, Hách Nhân biết bản thân đã bị cuốn vào sự kiện kỳ lạ, nếu như vào lúc bình thường, lúc anh đang đọc tiểu thuyết hoặc xem TV, anh sẽ mong chờ những trải nhiệm thần kỳ ấy. Nhưng lúc này, anh biết rằng mình đang ở trong thời khắc sống còn: Con dơi kia chỉ đang trốn ở trên trời, chứ không hề rời đi.
Nó bay qua bay lại một cách thong thả, tựa hồ như đang cười nhạo cô nàng người sói đang ở dưới mặt đất không thể bay được, bay theo một quỹ tích vẽ ra hai chứ “Chó Ngốc”.
Hách Nhân hiểu rằng chỉ cần con dơi kia còn bay vòng vòng trên trời, bản thân mình vẫn tuyệt đối chưa an toàn, cô nàng Người Sói này tuy rất mạnh trong khoản cận chiến, nhưng hiển nhiên cô ta không thể bay cũng như tấn công từ xa, quan trọng hơn cô ta còn là một con ngốc — nếu con dơi đó lao xuống tấn công mình thì Lily không thể cứu nổi.
Nếu cô nàng này mà lơ ngơ thì mình chỉ có nước chết!
“Hú…!” Tiếng hú phẫn nộ, uy hiếp của Lily ngày càng nhiều hơn, lông tơ trên đôi tai cũng dựng đứng lên, đột nhiên cô ngẩng đầu về phía mặt trăng mà gầm một tiếng trong vắt:
“Gàoooo…!”
Ngay khi cô vừa ngẩng đầu gào lên, con dơi liền bỗng lao xuống, Hách Nhân suýt nữa là nhảy dựng lên: Thế mới nó cô gái Người Sói này là một con ngố! Đang trong lúc sinh tử mà đòi bày đặt xem ai đẹp hơn chứ!
Nhưng ngay khi con dơi mang theo một làn khói đen vọt về phía Lily, Hách Nhân đột nhiên thấy cô nhấc hai vai, còn chưa nhìn thấy gì đã nghe thấy một tiếng xé gió truyền tới tai. Con dơi đang trên đà lao xuống bỗng bị một thứ gì đó đập mạnh trúng, chật vật lao lên không trung.
Lúc này Hách Nhân mới nhìn ra thứ mà Lily đang cầm trên tay: Đường nét rõ ràng, ngay ngắn, chỉnh tề, màu đỏ hồng âm u khiến người ta phải sợ hãi, chính là…một cục gạch!”
“Ha! Có giỏi thì ngươi bay tiếp đi!” Thiếu nữ Người Sói lớn tiếng khiêu khích con dơi đang bay vòng trên trời.
“Đừng tưởng rằng mọc cánh là ta không có cách nào đối phó với ngươi! Kể từ ngày biết mình là một Người Sói, ta đã luôn nghiên cứu cách để đối phó với đám khốn nạn biết bay các ngươi rồi, một chiêu Thiên Mã Lưu Tinh Gạch* này ta đã khổ luyện năm năm trời! Đến đây, chiến một trận thống khoái nào!”
(Thiên Mã Lưu Tinh Gạch: ông nào đọc Saint-Seiya chắc biết chiêu này)
Hách Nhân đi đầu xuống đất: Chuyện này là sao, tất sát trong truyền thuyết của Người Sói là ném gạch!? Hơn nữa lại còn hiệu quả!?
Vừa nãy con dơi kia bị gạch đập không nhẹ, nó bay vòng vèo trên trời nhiều hơn trước, hơn nữa mùi máu và sương lạnh xung quanh cũng đang tiêu tan theo, hiển nhiên nó không thể tiếp tục sức mạnh nữa.
Nó cũng với thiếu nữ Người Sói nhìn nhau vào phát, mà nhân cơ hội này Lily cũng đã nhặt gạch dưới đất để thay đạn, thấy cảnh này, con dơi kia cũng có chút nhụt chí, xoay một vòng rồi quay đầu mà bỏ chạy về phía bầu trời đêm tối om.
Lily không bỏ cơ hội đánh kẻ đang chạy đi, liền giơ hai tay lên, hai tiếng vèo xé gió đem hai viên gạch trong tay đều ném đi, Hách Nhân nhìn thấy rõ quỹ tích của hai viên gạch ấy, chỉ thấy bóng con dơi kia lệch một cái, hiển nhiên đã trúng ít nhất một viên rồi — năm năm luyện tập Thiên Mã Lưu Tinh Gạch quả nhiên thật lợi hại.
Nhưng Hách Nhân lo lắng về viên gạch còn lại mà Lily ném đi, khí lực của thiếu nữ Người Sói này vô cùng lớn, tốc độ viên gạch kia tính sơ sơ cũng bằng đại pháo rồi… Chỉ có thể cầu mong nó sẽ rơi vào khu hoang vắng nào đó, để không có kẻ xui xẻo nào dính phải, tránh để lại hậu họa sau này.
Kẻ tập kích bị đánh lui, khung cảnh xung quanh cũng dần trở lại bình thường, mùi máu và cái lạnh dần biến mất. Khí nóng mùa hè liền tăng vọt, khiến Hách Nhân phải hắt xì một hơi: biến đổi nhiệt độ như này đối với người thường căn bản không chịu nổi, thôi thì hắt xì như này cũng coi như đã tránh khỏi một trận cảm nặng rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn hướng về thiếu nữ Người Sói, nhìn thấy mái tóc bạc mỹ lệ kia biến thành tóc ngắn màu đen như trước kia với tốc độ mắt thường cũng thấy được, một đôi tai sói tràn đầy tinh thần khí cũng biến mất không chút tăm hơi, hắn chậc lưỡi, cũng không biết nên nói gì.
Lúc này Lily có ngố đến mấy cũng có thể cảm giác bầu không khí lúng túng, nhưng cô hình như sớm có chuẩn bị, nói đúng hơn là sớm có giác ngộ này, cô quay đầu mỉm cười lúng túng với Hách Nhân, khom lưng đặt vali du lịch của bản thân lên trên vai, quay đầu chuẩn bị rời đi:
"Anh chủ nhà, tôi không thuê nhà nữa ... Anh mau mau về nhà đi. Đúng rồi, đừng nói linh tinh chuyện ngày hôm nay nhé, không tôi sẽ rất phiền phức mất."
Nói xong, Lily quay đầu bước đi.
"Đợi chút đã!" Đợi Lily đã đi được vài bước, Hác Nhân cũng tỉnh táo lại.
"Muộn như vậy cô định đi đâu? Về nhà tôi, còn kịp dọn dẹp hành lý của cô..."
Lily kinh ngạc quay đầu lại, bên trong cặp mắt to dưới bóng đêm toả sáng tràn đầy sự nghi hoặc:
"Tại sao? Anh không sợ cái thứ biết bay kia quay trở lại à? Kẻ kia có khả năng là vì tôi mà đến— tôi là Người Sói, cùng với thứ kia là tử địch của nhau."
Hác Nhân khẽ cắn răng, cuối cùng cười hì hì: "Bởi vì tôi là người tốt!"
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage