Lily ngay lập tức để nhảy phắt ra sau ghế sô pha, trước đó đã biến thành dạng Người Sói.
Cô ngồi xổm ở sau chiếc ghế sô pha, cẩn thận thò nửa cái đầu ra, mái tóc bạc dài rủ tới mặt đất, đôi tai bạc run lên run xuống, như thể sắp chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Hách Nhân nhìn thấy trong miệng của sinh vật thần bí kia còn đang cắn nửa sợi mì kèm rau xanh, thứ kia vô cùng hủy hoại chút hình tượng “uy nghiêm” còn sót lại của cô, mà hành động tiếp theo còn hủy hoại nó hơn nữa:
Cô cầm một chiếc đũa, tay run cầm cập mà chỉ vào con mèo trắng đen dưới chân Hách Nhân, thanh âm tựa như sắp khóc rồi: “Mèo… mèo!”
"Meo?" Con mèo hoa trắng đen tò mò nghiêng đầu nhìn vị khách mới tới, cái liếc này khiến Lily run cầm cập lần hai, sau đó mèo sử dụng một thái độ tao nhã nên có của một con mèo — nó không thèm nhìn Lily nữa.
Hác Nhân trợn mắt há mồm mà nhìn những gì xả ra, đầu óc quay cuồng một vòng mới ý thức được tình huống này là thế nào, anh khó mà tin nổi nhìn Lily đang run như thể gặp đại địch: "Cô. . . Sợ mèo?"
"Tôi. . . Tôi không có sợ mèo!" Lily mạnh mẽ ngẩng đầu lên, như một con đấu khuyển kiêu ngạo, "Tôi chỉ hơi bỡ ngỡ thôi."
"Này còn nói không phải!" Hác Nhân cảm giác không chỉ tam quan đã không đủ dùng, nay đầu óc cũng không đủ dùng nữa, anh thậm chí không để ý đối phương là một người sói, mà còn là một người sói mới vừa quen, liền tức đến nổ phổi mà chỉ tay vào Lily, "Lạy trời! Cô có phải người sói không vậy?!"
“Tôi chính là người sói!” Lily tựa hồ rốt cục ý thức được hiện tại phản ứng của mình có chút mất mặt, hơn nữa cũng có khả năng là ánh mắt cùng ngôn ngữ của Hác Nhân khiến cô gái người sói này chịu kích thích, cô đánh bạo từ mặt sau sô pha chạy ra ngoài, sau đó làm bộ mà trở lại bàn ăn, kì thực là nhón chân chạy dọc theo chân tường phòng khách, rồi lượn một vòng tới một đầu khác của phòng khách, "Anh xác nhận con mèo này an toàn?"
"Có cái gì mà không an toàn, " Hác Nhân tiện thể nhấc con mèo trắng đen lên, "Tôi chưa từng thấy con mèo nào dễ nuôi như thế, đúng không, Lăn?" Mèo đen trắng lập tức meo một tiếng mềm mại, dáng dấp cực kì hiền hòa, Hác Nhân thấy thế nhất thời đại hỉ, đứng dậy đem khay ăn cho mèo đổ đầy đưa cho sủng vật của mình, đặt ở bên mặt đất cạnh bàn:
“Đây là chỗ mà con mèo này ăn.”
Đồng thời Hác Nhân còn chỉ vào Lily giới thiệu cho mèo nhà mình:
"Cô ấy là Lily, là một người sói. . . Ờ, đối với ngươi mà nói hình như không có ý nghĩa gì, nói chung ngươi chỉ cần biết cô ấy là khách trọ mới của chúng ta là được rồi. Lương thực sau này của ngươi sẽ được quyết định trực tiếp bằng việc cô ấy có thể đưa bao nhiêu tiền thuê nhà, cung kính đối với tài chủ một chút biết không?"
Mèo đen trắng hình như thật sự có thể nghe tiếng người, nó ngẩng đầu nhìn Lily một cách đề phòng cách đó không xa, rồi rụt rè gật gật đầu, biểu thị tán thành, rồi lại cúi đầu dùng bữa.
Lily lúc này mới xác định tính vô hại tính mèo đen trắng, cô cẩn thận từng li từng tí sượt về bàn ăn, nhưng vẫn là nâng bát mì của mình né con mèo xa một chút, sau đó mới đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì: "Vừa nãy anh gọi con mèo này cái gì?"
“Lăn,” Hách Nhân cúi đầu nhìn “người nhà” duy nhất còn lại của anh, “Nó tên là Lăn trong ‘muốn ăn thì Lăn vào bếp’ đó.”
Tóc bạc và đôi tai của Lily từ từ biến mất, tâm tính cũng dần dần bình tĩnh, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Sao lại có cái tên kì cục như vậy?”
“Con mèo này năm ngoái tới nhà của tôi,” Hách Nhân cười ha hả, giới thiệu lai lịch của mèo nhà mình, “Cũng không biết nó là giống mèo gì. Chỗ này hoang vu, hẻo lánh, mèo hoang với chó hoang rất nhiều, tình cờ có một hai con chạy vào nhà cũng là bình thường, nhưng con mèo này chạy vào nhà tôi rồi thì không chịu đi đâu nữa, đuổi bao nhiêu lần cũng vô dụng…”
“Vì thế mà anh đặt tên cho nó là ‘Lăn’, để hy vọng nó béo nhanh để có thể ‘Lăn tròn’ được?”
“Không phải.”
Nó thích nhảy lên trên giường lúc tôi đang xem TV, mỗi lần như tế tôi đều quát “Lăn ra chỗ khác” để đuổi nó đi, mới đầu còn có tác dụng, nhìn này tôi vừa nói thôi nó đã cọ đầu vào chân tôi rồi — nó nghĩ rằng tên tôi đặt cho nó là ‘Lăn’. Từ đó nó liền lấy cái tên là ‘Lăn’.
Lily trợn to mắt nghe xong, cúi đầu yên lặng ăn mì, một lát sau mới lầu bầu: "Sao tôi cảm giác mình vào ở một cái nơi rất kỳ quái."
Hác Nhân đối với việc này trợn trắng mắt: Trong phòng này còn có ai kỳ quái hơn cô sao sao? Một đại tiểu thư Người Sói!?”
Chờ cơm nước xong xuôi đã hơn chín giờ, giờ hoạt động của "Lăn" đã đến, con mèo nhỏ đen trắng tràn đầy thân khí chạy lên lầu hai để dò xét lãnh địa của bản thân, Hách Nhân thì mang bát đũa ném hết vào bồn nước trong nhà bếp chờ tới ngày mai rửa. Sau đó anh châm điếu thuốc, ngồi ngẩn người trong phòng khách — tiếp tục sắp xếp trải nghiệm của mình trong một ngày nay, thuận tiện cảm thán năng lực tiếp nhận mạnh mẽ của chính mình.
Cô người sói kia thì ở tầng hai chạy tới chạy lui rất vui vẻ, lấy một phương thức khá là vô lễ để làm quen với căn nhà mới, nơi mình sẽ ở một quãng thời gian sau này, cứ đến một chỗ mới cô sẽ dùng sức khụt khịt một tí, hình như là nhớ mùi, mặc dù đang ở hình dạng nhân loại, Hách Nhân vẫn là không nhịn được mà nhớ một đôi tai cùng một cái đuôi vung qua vung lại.
Nếu như là bình thường, có khách trọ chạy tán loạn khắp nơi để làm quen nhà cửa như thế thì anh sẽ nói vài câu, nhưng hiện tại hắn một câu đều không muốn nhiều lời:
Chó sói mà, sau khi đến địa phương mới thăm dò địa bàn là tình huống bình thường, hiện tại chỉ hy vọng ý thức địa bàn của cô người sói này có thể kết hợp với tính cách của nhân loại một chút, chỉ cần nhớ kỹ nơi này là nhà người khác, mà cô chỉ là người thuê là được, cân nhắc đến tính cách hiện nay Lily biểu lộ ra thì việc này không khó lắm.
Mà ngược lại, dù tình huống nào có xảy ra, thì Hách Nhân đều hiểu rằng mình không đánh lại cô người sói ấy.
Đem một sinh vật vừa nhìn đã biết có sức chiến đấu vượt xa nhân loại về nhà đến cùng là đúng hay sai?
Vô mặt để tỉnh táo lại, Hác Nhân vẫn không nhịn được mà suy nghĩ vấn đề này, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy lựa chọn ấy không hề sai, mà nói thật. . . Anh đối với những chuyện sẽ phát sinh sắp tới còn có chút chờ mong.
Đây là một tâm thái rất đi tìm đường chết, một người bình thường hẳn là sẽ học cách theo lợi tránh hại, mà không phải mang lòng tràn đầy tò mò, tùy tiện tiếp xúc với một cái thế giới mới có khả năng lấy mạng của mình, nhưng Hác Nhân đã sống một cuộc đời tầm thường tẻ nhật đủ lâu rồi.
Anh thích đọc tiểu thuyết, thích xem TV, thích xem những câu chuyện ảo tưởng, ly kỳ quái lạ, đây là trạng thái tất có của mỗi một cái thanh niên có sinh hoạt trống vắng, chưa lập gia đình, sống một mình không lo chỗ ăn chỗ ở.
Tuy nhiên anh không chán ghét cuộc sống tầm thường diễn ra mỗi ngày đến mức trở thành một thằng Chuuni, thậm chí nếu thực sự có ngày trước mặt hắn hiện lên khung cửa sổ ghi “’Yes’ or ‘No’” thì việc đầu tiên hắn làm sẽ là đi tìm dây nguồn để rút. Nhưng nó không thể ngăn cản được việc khi đối mặt với một ‘kích thích mới’, trong đầu sẽ sản sinh ra một tâm lý nóng lòng muốn thử.
Đây là tâm lý hiếu kỳ tác oai tác quái thường thấy trên con người, một số khi tâm lý hiếu kỳ được thỏa mãn thì sẽ tìm đường lùi, nhưng một số khác thì…
Đại khái sẽ có phản ứng giống với Hách Nhân vậy.
Hơn nữa, bất kể nói thế nào, anh còn phải đề phòng con dơi lớn nguy hiểm kia, tuy rằng không biết tại sao mình lại bị loại quái vật kia nhằm vào, nhưng sự tình đã thành như vậy, cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.
Hác Nhân không phải người chỉ biết trốn tránh hiện thực, anh sẽ tích cực nghĩ biện pháp đề cao hệ số an toàn của mình: Ví dụ như cô người sói có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa có vẻ như rất dễ nói chuyện giữ ở bên cạnh.
“Đủng rồi! Chủ nhà, đưa anh tiền thuê nhà nè!” Lily chạy vài vòng ở trên lầu, không thể tránh khỏi mà gặp phải Lăn 2 lần, tiếng thét sợ hãi truyền xuống là minh chứng cho điều đó, rốt cuộc mới nghĩ tới thân phận của mình, vội vàng chạy về phòng mà lấy ví tiền ra, đem đủ số tiền thuê phòng mà đặt vào tay của Hách Nhân.
“Giống như trên quảng cáo, đưa trước tiền của ba tháng thuê nhà, vậy tiền cơm nước thì là bao nhiêu?”
Oa, không chỉ xinh xắn, dễ nói chuyện, mà còn là một bé sói rất ngoan ngoãn trong việc giao tiền nhà — trong tiểu thuyết làm gì có chuyện tốt như này chứ?
“Không cần tiền cơm…” Hách Nhân phát hiện lúc Lily ngửi khói thuốc thì mặt có chút nhăn lại, mũi chó tính thật đấy, liền tự giác dập điếu thuốc:
“Coi như thêm một người cũng không có ảnh hưởng gì. Mà về sau đừng gọi tôi là chủ nhà nữa, tôi có tên tuổi đàng hoàng, gọi tôi là Hách Nhân là được rồi.”
“Biết rồi chủ nhà.”
“Gọi tôi là Hách Nhân…”
“Ok anh chủ nhà.”
“…Thôi bỏ đi, tôi về phòng ngủ trước đây, cô cứ thoải mái đi, những căn phòng khóa kia cô đừng có chạy loạn vào đấy, còn lại thì cứ tự do.”
Hách Nhân thở dài đứng dậy trở về phòng ngủ. Lily cũng quay đầu rời đi, nhưng mà cô lại đem tới một đề tài mới mà nói:
“Đúng rồi, anh chủ nhà ban đêm sẽ không mò qua phòng tôi đấy chứ? Hình như trong nhà này chỉ có hai người chúng ta mà thôi, đây là lần đầu tiên tôi thuê nhà mà có chủ nhà là nam nhân…”
Hách Nhân suýt chút nữa nằm ngửa trên mặt đất, sau đó quay đầu mà trợ mắt nhìn cô người sói siêu phiền phức kia: “Vì sự an toàn tính mạng của bản thân, tôi tuyệt đối sẽ không đột kích cô vào ban đêm, cô cứ yên tâm 100%.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage