Geneki JK Idol-san wa Himajin no Ore ni Kyomi ga Arurashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

WN - Chương 19

"Có khi đây là lần đầu tiên tớ được tận mắt nhìn con cú đấy."

"Tớ cũng thế."

Con cú ấy thong thả đậu trên cành cây.

"Cơ mà nó lại không muốn nhìn tụi mình nhờ?"

Con cú đó vẫn ngoảnh mặt ra chỗ khác mà chả thèm để mắt tới bọn tôi.

Ừ thì tôi cũng đoán thế.

Tôi đang định đi tiếp, cơ mà...

"Ôi, nó đang nhìn bọn mình kìa!"

Trong lúc không để ý, thì con cú ấy có vẻ là đã nhìn bọn tôi, tôi thì cũng định nhìn nó đấy, nhưng...

"Nè, nó lại ngoảnh mặt đi rồi."

"...Gì vậy chứ. Thôi cứ như thế đi."

Ngay khi tôi ngoảnh mặt đi thì chuyện vừa rồi lại xảy ra.

"Ơ, lại nhìn mình nữa rồi nè!"

Tôi vội ngoái đầu lại, cơ mà con cú đó đã hướng mắt ra chỗ khác nữa rồi.

"...Chắc là nó đang cố tránh 'giao tiếp' qua ánh mắt với tớ đấy."

"Không thể đâu. Nè, Himahara-kun quay mặt về hướng đó thử xem?"

Nghe theo lời khuyên của Sakurazaki, tôi liền quay mặt về hướng được chỉ định.

"Ngoảnh mặt rồi đó!"

"Hah!"

Nhưng con cú lại hướng mắt ra chỗ khác lần nữa.

"Hahaha! Himahara-kun có vẻ không được nó ưng lắm nhỉ!"

"Ờ....kệ đi, đi tiếp thôi Sakurazaki."

"Hahaha! Hahaha!"

"Định cười đến bao giờ?! Đùa hả dời."

Thế rồi chúng tôi liền đến gần chuồng cọp.

Con hổ đó lặng lẽ ẩn mình trong bụi cây và chằm chằm nhìn bọn tôi.

"Con hổ đó đang nhìn mình kìa."

"Ừm, quan sát chăm chú cực kỳ luôn."

Hửm? Lẽ nào....

"Hù!"

Á! Này, sao lại làm tớ giật mình thế!"

"Ơ xin lỗi nhá, tớ chỉ nghĩ là cậu đang sợ thôi ý mà."

"Tớ....tớ có sợ đâu!"

"Ồ, nó đang lại gần về phía mình nè...Từ từ, Sakurazaki ơi?"

Tôi không thấy cô nàng Sakurazaki đứng cạnh mình nữa.

Tôi cũng chả biết cô ấy đã đi đâu, nhưng ngay khi quay người, tôi liền thấy Sakurazaki đang núp đằng sau, túm lấy áo tôi.

"Ầy, cậu dễ sợ ghê nhỉ?"

"N-nhưng...."

"Điểm đó ở cậu cũng dễ thương lắm đấy."

"D-Dễ thương á...V-vì chuyện đó, tớ sợ lắm nên là nắm tay tớ đi."

"Tay hả? Ừm, được thôi."

Sakurazaki liền lấy tay trái nắm lấy tay phải của tôi.

Dù cô nàng bảo là cô thấy sợ, cơ mà sao lại mỉm cười thế kia nhể?

"Hehehe, Himahara-kun nè, mình nên đến nơi nào tiếp đây?"

"Tiếp à? Đi ngắm hải cẩu với gấu bắc cực không?"

"Được thôi!"

********

"Wow, đông ghê."

Không biết có phải là vì đông người hay không, cơ mà khu vực có hải cẩu với gấu bắc cực đúng là hút khách thật đấy.

Tôi thì có thể thấy được, nhưng Sakurazki thì vì chiều cao nên có thể không thấy được gì cả.

"Sakurazaki, có ngắm được không?"

"Hừm, tớ...không cả ngắm được luôn ấy."

"V-vấn đề là ở chỗ đó đấy."

Làm gì giờ...

"H-Himahara-kun, tớ muốn nhờ cậu một việc."

"Hửm, gì đấy?"

"Ờ...cõng tớ đi?"

Sakurazaki dang tay chờ đợi.

C-cõng à?

"Ừ, được rồi. Lên nào!"

Tôi thận trọng cõng Sakurazaki, người nhẹ hơn tôi nghĩ, bằng cả hai tay.

"Nhìn được gì chưa Sakurazaki?"

"Ừm! Nhìn được rồi Himahara-kun ơi!"

Nụ cười tôi thường thấy giờ đây, lúc ngửng lên nhìn trông rạng rỡ thật.

"Giờ thấy thỏa mãn chửa?"

"Ừa! Mấy bé hải cẩu mắt to đó dễ thương ghê á."

"Đúng nhỉ.'

Được ngắm tận mắt như thế thì tốt quá rồi.

Thế rồi, Sakurazaki liền nắm lấy tay tôi.

"Sakurazaki này, tớ nghĩ cậu không cần nắm tay tớ nữa đâu?"

"Hở? N-nhưng...tớ vẫn muốn nắm tay! Nếu Himahara-kun mà đi lạc thì tớ lo lắm đấy!"

Khồng, tớ mới là người phải nói câu đó ý.

Ừm, đúng là nếu Sakurazaki mà đi lạc thì sẽ rắc rối lắm, nên thế này chắc là được rồi.

Sau đó, bọn tôi ngó qua nhiều loại động vật khác nữa.

"Nè, giờ mình ăn trưa luôn nha?"

"À, đã tới giờ rồi à?"

"Biết gì không, Himahara-kun, Tada, tớ có mang cơm trưa đi đấy!"

"Ồ, ra là cậu biết nấu ăn à?"

"Này, mình ăn ở khu nghỉ ngơi đằng đó được không?"

Đồ ăn trưa của Sakurazaki hả?

Tôi có hơi hứng thú rồi đấy.

Bọn tôi tới khu nghỉ ngơi rồi ngồi trước cái bàn trống.

"Đây nè."